What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1488: Kiếp Trước Gặp Nhau Kiếp Này Gặp Lại.
ương Tử Quân tỉnh lại trong giấc mộng mông lung, hắn có chút mê man nhìn hoàn cảnh bốn phía. Tường màu hồng, hai tủ quần áo kiểu cũ thô kệch, một cái bàn cũ và khá cồng kềnh.
Vương Tử Quân dịch người, hắn cảm thấy bên dưới là tấm phản cứng, là một cái giường làm hắn sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Dù thế nào thì hắn cũng không quên, vì hắn căn bản đã từng ngủ trên chiếc giường thế này rất nhiều năm.
Ánh mắt Vương Tử Quân khẽ rơi lên người Liêu An Như ở bên cạnh, nàng ngủ như một con mèo nhỏ, đầu vùi sâu vào trong tay hắn.
Vương Tử Quân nghĩ mông lung, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, những thứ này càng làm cho hắn sinh ra mê mang, có vài phần thất lạc.
Thật hay mơ đây? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân mê mang muốn đánh vào miệng mình một cái, thế nhưng bàn tay không nhịn được lại rơi lên cơ thể lỏa lồ của Liêu An Như.
Cơ thể Liêu An Như quá mềm mại như một loại vải cực kỳ tốt, bộ ngực trắng như tuyết lại tràn đầy tính đàn hồi, cảm giác này làm cho Vương Tử Quân như quay về thời điểm đêm tân hôn, bây giờ giống như lúc hắn vừa cưới Liêu An Như làm vợ.
Tuy phần trí nhớ kia vẫn rất rõ ràng, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cảm nhận được tình cảnh bây giờ thật sự đang ở Yên Chi Nam, hoặc là trong tiềm thức nói rằng đây là sự thật.
- Anh đã tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không? Liêu An Như mở mắt ra rồi dùng giọng dịu dàng nói với Vương Tử Quân.
Những lời này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy quen thuộc, trong ký ức của hắn thì khi kết hôn với liêu an như, nửa đêm tỉnh lại không phải nàng hỏi một câu thế này sao?
Tình cảnh như thật như mơ làm cho Vương Tử Quân nhịn không được dùng sức ôm lấy Liêu An Như, lúc này hắn giống như một đứa bé đang nắm giữ lấy món đồ chơi tốt nhất của mình, hắn khẽ nói: - An Như, anh vừa mới có một giấc mộng rất kỳ lạ.
Liêu An Như nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, nàng cảm thấy rất vui và bất an như Nàng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, vì vậy nàng không nói mà chỉ nghe hắn lên tiếng.
- Anh có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó có hai câu chuyện bất đồng về hai người chúng ta... Vương Tử Quân khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của Liêu An Như rồi nói tiếp: - Trong câu chuyện đầu tiên, hai người chúng ta sống ở Yên Chi Nam, anh dạy học, em ở nhà nội trợ...
- Năm thứ hai thì con của chúng ta ra đời... Vương Tử Quân nói đến chuyện sinh con thì gương mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, có chút tự hào.
Liêu An Như vốn có chút không yên tâm, lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong mộng của Vương Tử Quân. Tuy nàng cảm thấy đây chỉ là giấc mộng, thế nhưng nó lại làm cho nàng sinh ra xúc động muốn khóc.
- Trong giấc mộng của anh thì con của chúng ta tên gì? Mặc dù Liêu An Như biết đây chỉ là giấc mộng nhưng cũng không nhịn được phải khẽ hỏi.
- Tên là Chấn Giang, là tên do bố em đặt, nói là con chúng ta là ngũ hành thiếu thủy, vì vậy đặt ột cái tên có thủy. Vương Tử Quân nói đến đứa con tên là Chấn Giang mà bây giờ tự cho là giấc mộng thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Liêu An Như nhìn gương mặt ngẩn người của Vương Tử Quân, một tình cảm dịu dàng giống như một sợi tơ tràn ngập trong lòng. Nàng vốn dịu dàng nằm trong lòng hắn, bây giờ lại dùng sức ôm lấy hông hắn, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói: - Chúng ta bây giờ cũng sẽ sinh một đứa bé, cũng đặt tên là Chấn Giang.
Những lời này của Liêu An Như giống như một ngọn lửa thiêu đốt Vương Tử Quân, làm cho cổ họng hắn khô khốc, máu nóng trào dâng. Hắn cảm thấy điên cuồng với mùi hương trên người nàng, hắn ôm lấy cơ thể ngọc ngà rồi thì thào nói: - Em muốn giết chết anh à, em là vợ của anh, anh không thể nào không yêu em.
Liêu An Như giống như mãi chờ đợi khoảnh khắc này, nàng ngửa cổ ra phía sau lộ ra cái cổ trắng ngần thon mềm, sau đó khẽ rền rĩ: - Anh, em nhớ anh quá nhiều năm, em đã đợi không kịp nữa rồi.
Vì vậy Vương Tử Quân ôm lấy Liêu An Như, nàng nhanh chóng tiến vào trong lồng ngực của hắn, hai bên hôn nhau thật sâu. Bờ môi Vương Tử Quân lướt nhanh trên tai, mắt, mũi, miệng của nàng, hắn cảm thấy linh hồn giống như rời khỏi cơ thể mình, bay bổng lâng lâng, giống như muốn hoàn tan Liêu An Như. Lúc này nàng nằm trong lòng hắn liên tục rền rĩ, hưởng thụ lấy khoái cảm đang tỏa ra khắp toàn thân.
Khi đạt đến trạng thái đỉnh phong thì Vương Tử Quân nhanh chóng tiến quân mạnh mẽ, giống như muốn phát tiết tất cả những bức bối, đấu đá trong quan trường ra ngoài, muốn phát tiết sạch sẽ, cảm giác này cực kỳ sung sướng, cực kỳ kiêu ngạo có thể nói là không ai so sánh nổi...
Gió mây tiêu tán, hai mắt Liêu An Như giống như có thể vắt ra nước, nàng khẽ nằm lên người Vương Tử Quân rồi nói: - Em ở trong mộng của anh là người như thế nào? Có phải là rất hiền lành không?
Cơ thể Liêu An Như khẽ chuyển động trên người Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không mở miệng. Hắn đối mặt với một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cơ thể làm cho hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc thế nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Chút cảm giác lạ lẫm này từ đâu mà đến? Vương Tử Quân không phải là người không có lý trí, lúc này hắn coi như có một loại cảm giác hoài nghi, thế nhưng lại nhanh chóng thả lỏng tâm tư dưới sự dịu dàng của Liêu An Như. Hắn khẽ nói: - Trong giấc mơ em không phải hiền lành mà đặc biệt hiền lành, dù là sự việc trong nhà hay bên ngoài, căn bản đều không mấy khi nổi giận...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh cuộc sống như khắc trong óc và cực kỳ chân thật với Liêu An Như, lời nói càng ôn hòa dịu êm.
- Anh nói thật sao? Con trai tắm sông còn thiếu chút nữa thì chết đuối à? Liêu An Như nghe Vương Tử Quân nói đến chuyện con trai tắm sông thì vẻ mặt trở nên rất căng thẳng, giống như lúc này con trai là có thật vậy.
- Đúng vậy, khi đó Chấn Giang đi tắm sông, nếu không phải được dì Triệu trong thôn phát hiện ra, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn. Vì nguyên nhân như vậy mà trước nay em chưa từng đánh con bao giờ đã ra tay cho nó một trận đòn, ngay cả anh cũng không cản được.
Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chuyện này nếu là thật, em tuyệt đối sẽ đánh mạnh tay hơn so với giấc mộng của anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Liêu An Như, hắn chợt nở nụ cười: - Chỉ là nằm mơ mà thôi, em làm gì chăm chú như vậy?
"Là giấc mơ sao?" Liêu An Như cảm thấy tràn đầy chờ mong, tuy lời nói của Vương Tử Quân làm cho nàng sinh ra cảm giác không chân thật, thế nhưng từ sâu trong lòng nàng lại hy vọng sự việc này phát sinh mà không muốn nó là một giấc mơ.
Liêu An Như không những hy vọng về đứa con Chấn Giang, còn muốn Vương Tử Quân cả đời là một giáo viên sống lẳng lặng bình thường ở Yên Chi Nam. Dù sao thì trong giấc mơ kia Vương Tử Quân không phải là người lấp lánh ánh hào quang như bây giờ, Liêu An Như tin tưởng mình nhất định sẽ đối xử tốt với hắn.
- Sau đó thì sao? Chấn Giang có học đại học không?
- À, thi đậu đại học, hơn nữa còn là sinh viên đầu tiên trong thôn, khi đó nhiều người trong thôn đến nhà chúng ta, anh nhớ vào buổi tối em kích động khóc cả đem, thật sự rất ngốc. Vương Tử Quân khẽ vỗ vai Liêu An Như rồi khẽ nói: - Sau này có con thì không nên sủng ái nó quá mức.
- Vâng. Liêu An Như khẽ lên tiếng đón chào lời nói của Vương Tử Quân, nàng nằm trên giường và càng ôm chặt lấy hắn. Nhưng lúc này nàng cũng thật sự không quá chú trọng đến lời nhắc nhở của Vương Tử Quân, nàng thầm cho ra quyết định, chỉ cần mình có con với hắn, mình nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận, sẽ chăm sóc nó thật tốt, để nó có được cuộc sống hạnh phúc.
Nhất định phải làm cho cậu bé Chấn Giang sống hạnh phúc hơn cả giấc mơ của Vương Tử Quân.
- Sau đó thì sao? Sau khi hạ quyết tâm thì Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, lúc này nàng muốn biết Vương Tử Quân còn mơ đến cái gì nữa.
Nhưng đã lâu không nói nhiều, hơn nữa một đêm vất vả hai lần, Vương Tử Quân vốn không được ngủ nhiều đã đi vào giấc mộng. Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân ngủ say, bàn tay khẽ duỗi, chuẩn bị đánh thức hắn, thế nhưng khi ngón tay rơi lên người hắn thì dừng lại. Nàng nhìn gương mặt có vài phần kiêu ngạo của Vương Tử Quân, thế là chợt cảm thấy mê say. Nàng khẽ thở dài, sau đó rúc đầu vào lòng hắn.
Tâm nguyện nhiều năm đã trở thành sự thật, Liêu An Như cảm thấy rất hưng phấn, thế nhưng nàng lại càng vui hơn với giấc mộng của Vương Tử Quân. Đó là một giấc mơ mà nàng cực kỳ hướng đến.
- Biết rõ anh đang gạt em, thế nhưng em vẫn rất vui, nếu giấc mơ của anh là thật thì quá tốt... Vương Tử Quân càng ngủ say thì cảm giác yêu thương của Liêu An Như càng thêm mạnh mẽ. Tuy lúc này nàng cũng rất buồn ngủ, thế nhưng nàng cố nén lại, thậm chí còn cho ra vài thủ đoạn để mình không ngủ ngay được.
Một giấc mơ đẹp thế này sao có thể nhanh chóng tàn phai được? Liêu An Như muốn được sống mãi như vậy, nàng càng muốn đưa cả tính mạng vào giấc mơ này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Màn đêm tĩnh lặng cũng không vì lời cầu nguyện của Liêu An Như mà dừng lại, nó vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng tiếp cận buổi sớm mai. Khi luồng sáng đầu tiên trong ngày chiếu vào cửa sổ, nàng bị đánh thức từ trong giấc mơ đẹp của mình.
Liêu An Như nhìn ánh nắng ban mai mà lẩm bẩm: - Trong giấc mơ của anh ấy, sáng sớm tân hôn mình nấu trứng cho anh ấy ăn, tuy giấc mơ kia không tái diễn, thế nhưng mình muốn nó kéo dài một chút.
Khi Vương Tử Quân tỉnh lại thì hắn phát hiện Liêu An Như không còn ở bên cạnh mình, lúc này trong phòng không bật đèn, thế nên gian phòng được trang trí bằng những vật dụng cũ kỹ của Liêu An Như càng giống như kiếp trước, hắn có thể nhìn ra dấu vết lắp đặt những thứ này.
Ví dụ như bức màn, như tấm kính được mặt trời chiếu vào, tất cả giống như nói Vương Tử Quân đang ở vào trong ký ức kiếp trước.
Vương Tử Quân cũng không quay về thời gian Liêu An Như vừa mới kết hôn, hắn mơ màng cảm thấy hai giấc mơ đều phát sinh chân thật.
Vương Tử Quân xuống giường, hắn kéo cánh cửa, bên ngoài là một thế giới khác. Những vật phẩm tinh xảo được lắp đặt phản ánh chủ nhân căn nhà không phải là người có mức độ thưởng thức hạn hẹp.
Không giống.
Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn đi về phía trước, mùi hương xông vào mũi. Hắn nhìn về phía bên kia, trên bàn là vài món điểm tâm sáng, có một món trứng.
Món trứng chiên vàng óng thơm ngát, vài lát hành được đặt lên bốn phía...
Vào vị trí hiện tại của Dương Độ Lục thì chương trình mỗi ngày được sắp xếp dày đặc, thời gian giống như một con quỷ keo kiệt, luôn chạy trốn khỏi vòng tay của lão.
Nhưng nửa giờ đầu tiên trong ngày đều được Dương Độ Lục dùng để đọc báo, đây là một sắp xếp theo thói quen, nếu không có chuyện gì quan trọng thì thư ký sẽ không đơn giản đến quấy rầy. Lúc này lão cũng cầm báo lên theo thói quen, một bài báo lọt vào trong mắt, đó là Lâm Trạch Viễn đi tham gia một hội nghị.
Dương Độ Lục nhìn Lâm Trạch Viễn với nụ cười sáng lạn trên môi, hai hàng chân mày khẽ giãn ra, sau đó lão chăm chú xem xét.
Ba mươi phút đối với người thường căn bản chỉ có thể xem hết một tờ báo, thế nhưng với một người như Dương Độ Lục thì ba mươi phút phải xem hết chồng báo trên bàn, vì vậy lão chỉ lướt qua những tin tức quan trọng nhất.
Khi mở một tờ báo khác ra, Dương Độ Lục chú ý đến một bài viết được dùng bút đánh dấu. Lão biết rõ đây là thư ký nói ình biết bài viết này quan trọng, cần xem xét.
Dương Độ Lục đưa mắt nhìn lên tiêu đề, bên trên có viết: "Nóng đầu cho ra quyết sách là không được!"
Dương Độ Lục nhìn tiêu đề thì đã thầm hiểu nội dung nó ghi những gì, lão mỉm cười rồi đưa mắt nhìn.
Bài viết này rất sắc bén, quan điểm càng trọng tâm, Dương Độ Lục không thể không thừa nhận người viết ra nó là cán bút tốt.
Mặc dù bài viết không nói rõ người được đề cập là ai, thế nhưng những người có chút mẫn cảm chính trị đều biết được rõ ràng.
Dương Độ Lục xem hết bài báo thì thở dài một hơi, tuy lão cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi kia làm vậy có hơi quá, thế nhưng cũng không thật sự là nóng đầu cho ra quyết sách.
Sau khi sự việc này phát sinh thì Dương Độ Lục có chút bội phục người kia, chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần người ta bất chấp được mất cá nhân phục vụ dân sinh, cũng đủ nói rõ người này có tâm cảnh là cả thiên hạ.
Trên bàn có nhiều tờ báo, thế nhưng nội dung cũng không có nhiều, thế là không khỏi làm cho Dương Độ Lục cau mày. Có một bài viết nói về phương diện phát triển kinh tế, động đến tình huống phát triển kinh tế của Nam Giang, người viết căn bản có nghiên cứu về kinh tế Nam Giang, tuy lời nói vô cùng khách khí thế nhưng chứng cứ đưa ra khá xác thực.
Tác giả bài viết trịnh trọng khẳng định vài quý trước kinh tế Nam Giang vận hành rất tốt, quý này tuy kinh tế tăng trưởng tốt nhưng lại chậm hơn so với trước đó. Tra cứu nguyên nhân thì thấy tình hình kinh tế bị ảnh hưởng vì phương án phòng chống dịch của Nam Giang là quá mạnh tay.
- Dù chúng ta thật sự phải chú ý phòng chống dịch nhưng không nên quá mức quá phận, chỉ có thể nói ra sự thật mà không phải là tự mình hù dọa mình...
- Cũng không biết những quyết sách nhân sự của Nam Giang là như thế nào.
Những lời nói sắc bén này không khỏi làm cho Dương Độ Lục phải nhíu mày.
- Trưởng ban, ủy viên Trần đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Thư ký khẽ đẩy cửa đi vào nói với Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục đang suy xét vấn đề, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Lão đã phân phó thư ký rất rõ ràng, thời gian mình đọc báo không nên có người đến quấy rầy, quy củ này thì dù là người nào của ban tổ chức trung ương đều biết rõ, bây giờ thư ký sao lại đến quấy rối rồi?
Khi Dương Độ Lục cảm thấy mất hứng thì ánh mắt không khỏi nhìn lên đồng hồ, kim phút đã chỉ sang số bốn mươi, thì ra đã là tám giờ bốn mươi, hèn gì có người đến báo cáo công tác.
Dương Độ Lục cảm khái thời gian qua nhanh rồi gật đầu với thư ký: - Mời ủy viên Trần vào.
- Trưởng ban Dương, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với anh. Ủy viên Trần là một người cực kỳ nghiêm túc trước mặt người ngoài, là người nói năng cực kỳ cẩn thận, nhưng lúc này hắn đứng trước mặt Dương Độ Lục thì nụ cười trên mặt có vẻ đặc biệt sáng lạn.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh