"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1305: Ăn Không Biết Ngon, Đêm Không Ngủ.
ưu Thành Lâm tiễn chân Vương Tử Quân, hắn có tâm tình không tệ, nhưng khi quay lại phòng làm việc thấy hai chữ Vương Tử Quân lưu lại, hắn không khỏi vò đầu bứt tai. Lúc này hắn hận mình vừa rồi có chút lắm mồm.
Người không nên đắc ý nhất thời, nếu như quá đắc ý thì dễ dàng xảy ra vấn đề. Lời này căn bản không sai, Lưu Thành Lâm thầm nghĩ biết đâu chiếc xe mới này sẽ không được người ta ưa chuộng, thế nên điều này làm hắn cảm thấy rất đau đầu.
- Bí thư Hùng, ngài có cảm thấy vừa rồi tôi nói nhiều quá không? Khi thấy Hùng Nghiêu Đống từ bên ngoài đi vào thì Lưu Thành Lâm cầm tờ giấy giơ lên rồi nói bằng giọng có chút xấu hổ.
Hùng Nghiêu Đống căn bản là người có kinh nghiệm mạnh mẽ hơn Lưu Thành Lâm ở phương diện đối nhân xử thế, lão nhìn tờ giấy trong tay của Lưu Thành Lâm, thế là cười nói: - Thành Lâm, cậu làm rất tốt, lúc này cần nên nhanh chóng đưa công ty xe hơi Đông Hồng phát triển, nhưng sự giúp đỡ của trưởng phòng Vương căn bản là không thể thiếu đi được. Lúc này việc cấp bách của cậu chính là chứng thực đúng chỗ chỉ thị của trưởng phòng Vương.
Lưu Thành Lâm nghe xong lời nói của Hùng Nghiêu Đống, rõ ràng là mình nên sắp xếp theo ý nghĩ của trưởng phòng Vương. Lưu Thành Lâm vốn có nhiều suy nghĩ, hắn căn bản nát óc vì cái tên xe, thế nhưng nghĩ vài cái tên mà hắn cực kỳ đắc ý, căn bản chúng cứ như nhau làm cho hắn cảm thấy khó quyết định. Lúc này hắn phải đặt tên xe theo ý nghĩ của trưởng phòng Vương, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối...
- Có thể thay đổi hay không, hai chữ này quá...
Hùng Nghiêu Đống không chờ Lưu Thành Lâm nói cho hết lời, lão đã dùng giọng không khách khí cắt ngang lời: - Tuy trưởng phòng Vương là người rộng rãi khoáng đạt, chuyện nhỏ thế này sẽ không quan tâm, thế nhưng chúng ta cũng không vì trưởng phòng Vương không quan tâm mà căn bản ngoảnh mặt làm ngơ với chỉ thị của anh ấy.
- Hơn nữa tôi cảm thấy cái tên mà trưởng phòng Vương đặt ra căn bản là rất hay, nhỏ nhanh, căn bản có thể biểu hiện tất cả tính năng ưu việt của chiếc xe, cực kỳ hình tượng. Chức vụ của Hùng Nghiêu Đống không bằng Lưu Thành Lâm, thế nhưng Lưu Thành Lâm căn bản luôn nghe lời chỉ bảo của Hùng Nghiêu Đống. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến cả trưởng phòng Vương, thế nên hắn nghĩ đến những cái tên làm mình khó quyết định, sau đó thở dài. Hắn đặt tờ giấy lên bàn, hai chữ trên giấy giống như đang mỉm cười với hắn.
"Tùng Thử!(con sóc)" Vì sao lại là hai chữ này? Thật không biết trưởng phòng Vương suy xét từ góc độ nào. Lưu Thành Lâm căn bản thầm oán ý nghĩ của Vương Tử Quân, lại cười nói với Hùng Nghiêu Đống: - Chú Hùng, cháu chuẩn bị đi đến thăm giám đốc, báo cáo cho chú ấy về tin tốt này, cháu nghĩ chú ấy sẽ rất vui.
Nhưng ý nghĩ của Lưu Thành Lâm căn bản không nhận được sự cộng minh từ Hùng Nghiêu Đống, lúc này Hùng Nghiêu Đống dùng giọng trịnh trọng nói: - Thành Lâm, cậu đừng quá gấp, tôic ảm thấy việc cấp bách lúc này là ứng phó với tổ điều tra.
- Chú Hùng, không có vấn đề gì, bọn họ không phải hoài nghi năng lực của cháu sao? Sợ cháu đưa công ty đi xuống vực thẳm sao? Lúc này xe đã được sản xuất ra, chúng ta hoàn toàn có thể dùng nó để làm lá chắn tốt. Hơn nữa lần này người đến điều tra phần lớn là chuyên gia kinh tế trong tỉnh, bọn họ sẽ hiểu ý nghĩ của cháu. Lưu Thành Lâm căn bản không quá quan tâm đến phương diện điều tra, hắn cảm thấy mình đã chế tác xe thành công, chỉ cần đưa ra thị trường thì tất cả những âm thanh không hài hòa sẽ biến mất. Hơn nữa đám chuyên gia kia căn bản sẽ không nói lời bịa đặt.
Hùng Nghiêu Đống nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Lưu Thành Lâm, lão thở dài một hơi, kinh nghiệm sống nhiều năm làm cho lão nhìn vào chuyện gì cũng thấy mặt xấu trước, hơn nữa chuyện này căn bản không phải chỉ liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng.
Khi bọn họ đang trò chuyện với nhau, chợt nghe thấy có nhiều tiếng nói trên hành lang. Lưu Thành Lâm nghe thấy âm thanh này mà không khỏi nhíu mày. Tuy lời nói ngoài kia căn bản không quá rõ ràng, thế nhưng hắn biết đó là của phòng giáo dục Tần Dũng Khải, sở dĩ có nhiều người đi tố cáo là vì Tần Dũng Khải này giở trò quỷ.
Khi nhóm người Tần Dũng Khải bỏ đi, tâm tình của Lưu Thành Lâm nhanh chóng bình thường trở lại, hắn cười nói với Hùng Nghiêu Đống: - Chú Hùng, trời không thể sập được, cháu cũng không tin chúng ta vất vả vì công ty, cuối cùng lại bị hàm oan.
Hùng Nghiêu Đống muốn nói điều gì đó, thế nhưng lời sắp ra khỏi miệng thì đã bị nuốt xuống.
Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn hơn bốn mươi tuổi, trước khi được đề bạt làm phó thư ký trưởng thì đã từng là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ô Phổ, bây giờ xếp ở vị trí thứ ba trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉn, chủ yếu là làm công tác phục vụ cho Kim Hành Thuấn.
Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng, chương trình mỗi ngày của hắn căn bản là cực kỳ bận rộn, có đôi khi không có việc gì nhưng phải chạy đi chạy lại sứt đầu mẻ trán. Cũng không phải là vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì căn bản đầu óc không được thanh nhàn. Ví dụ như cả ngày hôm nay hắn không được tập trung, vì vừa rồi Kim Hành Thuấn gọi hắn vào trong phòng làm việc, sau đó giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là dẫn theo đội ngũ đi đến kiểm tra tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng.
Thẩm Tiềm Thiết là một người trong thành viên ban ngành văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn căn bản thấy rõ tất cả những gì đang phát sinh, hắn cũng biết rõ điểm dừng chân của sự kiện điều tra lần này là gì.
Sở dĩ người ta chú ý như vậy cũng không phải là vì công ty xe hơi Đông Hồng như thế nào, chủ yếu là người đề cử giám đốc công ty, chính là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân căn bản không phải là nhân vật hô phong hoán vũ ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng là người uy danh mạnh mẽ, tuyệt đối khó người vượt qua. Có người nào tình nguyện làm việc suôn sẻ, căn bản nắm chắc thắng lợi trong tay?
Tuy một sai lầm nhỏ không làm cho Vương Tử Quân rơi rụng, thế nhưng ít nhất cũng làm cho uy danh của Vương Tử Quân giảm sút khá nặng.
Bản thân Thẩm Tiềm Thiết căn bản không muốn dấn thân vào trong vũng nước đục này. Vương Tử Quân là ai? Đối phương cũng không phải hạng người dễ đối phó, hai bên kết nối quan hệ với nhau rồi bình an vô sự đã là quá tốt rồi, vì gì phải đánh gãy răng hổ, so đo khó chịu với đối phương làm gì? Biết đâu chỉ cần mình không cẩn thận thì đánh hổ không được còn bị phản kích trọng thương?
Nhưng có một số việc hiểu rõ ràng thế nhưng Thẩm Tiềm Thiết lại làm gì được? Có một số việc mà chính hắn không thể nào tự mình làm chủ được. Trong mắt người ngoài thì Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là công thành danh toại, cảnh tượng đẹp đẽ, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình bị hạn chế ở cực kỳ nhiều phương diện, còn phải tuân thủ nhiều quy tắc nhất định.
Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng phục vụ công tác cho Kim Hành Thuấn, hắn cần phải công tác theo ý kiến của Kim Hành Thuấn. Lúc này thái độ của Kim Hành Thuấn ở sự kiện này căn bản làm hắn bàng hoàng.
Kim Hành Thuấn nói rất có nguyên tắc, nhưng những gì ngoài nguyên tắc thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản phải thầm hiểu. Thẩm Tiềm Thiết suy nghĩ nửa ngày, hắn thật sự hiểu ngày hôm nay mình căn bản không còn con đường nào để đi ngoài việc dẫn đội đến điều tra công ty xe hơi Đông Hồng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Tiềm Thiết cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hắn chợt nở nụ cười: - Lãnh đạo, nhớ đến thuộc hạ rồi sao? Ngài có gì cứ chỉ thị!
- Ha ha ha, bản lĩnh tâng bốc của anh quá cao rồi, đại thư ký trưởng như anh mà gọi tôi là lãnh đạo sao? Anh không phải muốn giết chết tôi sao? Phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng gọi điện thoại đến nói.
Hai người là phó thư ký trưởng nhưng của hai văn phòng khác nhau trong tỉnh, thế nhưng quan hệ của hai người Thẩm Tiềm Thiết và Phòng Quảng Thắng căn bản là không tồi. Hai người bọn họ căn bản không có cạnh tranh, thế cho nên giảm đi nhiều khúc mắc lợi ích, nhiều khi bọn họ còn giúp đỡ cung cấp tin tức cho nhau, thế nên khi gặp mặt cũng tùy ý hơn.
Thẩm Tiềm Thiết nói đùa hai câu với Phòng Quảng Thắng, chợt nghe thấy Phòng Quảng Thắng bên kia nói" - Biết rõ tối nay anh không có hoạt động xã giao, tôi có một người bạn đến thành phố Đông Hồng, anh đi tiếp khách với tôi nhé?
Thẩm Tiềm Thiết lúc này thật sự không muốn đi ra ngoài xã giao, nhưng Phòng Quảng Thắng rõ ràng đã biết được hành trình hôm nay của hắn, điều này làm hắn khó thể nào trốn tránh, chỉ có thể cười nói: - Được, tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo.
Thẩm Tiềm Thiết vừa cúp điện thoại thì truyền vào tiếng gõ cửa, hắn nói một câu mời vào, thấy phó trưởng ban Mã Quảng Thành của ban số hai văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đi vào. Mã Quảng Thành là một người hơn ba mươi tuổi, căn bản là đồng hương với Thẩm Tiềm Thiết, thế nên hai bên gần đây khá thân cận.
Mã Quảng Thành đưa tài liệu trên tay đặt lên bàn làm việc của Thẩm Tiềm Thiết, sau đó hắn mới khẽ nói: - Thư ký trưởng, đây là danh sách của tổ điều tra, tôi đã thông báo cho tất cả tàhnh vien, ngày mai bọn họ sẽ tập trung ở phòng họp.
Thẩm Tiềm Thiết cầm danh sách nhìn thoáng qua, trong đó có những vị cấp phó của ủy ban cải cách và ủy ban kiển tra, còn có vài người được xưng tụng là chuyên gia kinh tế, căn bản là đội hình xa hoa.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn bản danh sách mà không khỏi nghĩ đến tên và ấn tượng với từng người, sau đó mới dặn dò: - Lần này đi đến nghiên cứu kiểm tra công ty xe hơi Đông Hồng được lãnh đạo tỉnh coi trọng, Quảng Thành, cậu phụ trách hậu cần, nhất định không để chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Mã Quảng Thành cung kính bảo đảm với Thẩm Tiềm Thiết: - Thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ suy xét thấu đáo, căn bản không xảy ra vấn đề.
Mặc dù Thẩm Tiềm Thiết khá tin tưởng công tác của Mã Quảng Thành, thế nhưng sau khi cùng Mã Quảng Thành chứng thực vài công tác quan trọng, đảm bảo không có vấn đề, cuối cùng mới cho Mã Quảng Thành rời đi.
Mùa đông Nam Giang cũng không quá lạnh thế nhưng trời rất nhanh tối. Thẩm Tiềm Thiết khóa cửa phòng, sau đó đi về phía phòng làm việc của Kim Hành Thuấn.
Tuy Kim Hành Thuấn đã nói hôm nay không có sắp xếp gì, thế nhưng Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng phục vụ cho chủ tịch Kim Hành Thuấn, hắn cần phải tuân thủ nghiêm tắc thủ tục công tác của mình: Xin chỉ thị nhiều hơn, báo cáo nhiều hơn.
Cửa phòng làm việc của chủ tịch Kim Hành Thuấn khép kín, lúc này Kim Hành Thuấn đang vui vẻ hoạt động người bên cạnh cửa sổ. Khi thấy Thẩm Tiềm Thiết đi đến thì Kim Hành Thuấn chợt cười nói: - Này thư ký trưởng, tôi đã nói với anh rồi, hôm nay không có việc gì anh nên về nhà sớm một chút, sao lúc này anh lại đến rồi?
Kim Hành Thuấn quan tâm đến mình, điều này làm cho Thẩm Tiềm Thiết cảm thấy rất ấm áp, vì không phải ai cũng có được đãi ngộ như vậy. Thẩm Tiềm Thiết thầm nghĩ như thế, hắn không khỏi sinh ra cảm giác tràn đầy thành tựu.
Thẩm Tiềm Thiết nhanh chóng đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn, hắn mỉm cười nói: - Đây là một thói quen đã ăn sâu vào người, hôm nào không đến nghe ngài nói vài câu, căn bản là ăn không biết ngon, không thể ngủ được.
- Ha ha ha, hay cho Tiềm Thiết, anh nhàn rỗi chạy đến đây nịnh hót tôi sao? Kim Hành Thuấn vừa cười lớn vừa ngồi xuống ghế sa lông: - Những ngày tới anh nên đặt tinh thần vào công tác kiểm tra công ty xe hơi Đông Hồng, chỗ này của tôi tuy không thể nào thiếu anh, thế nhưng tôi sẽ cố gắng vượt qua. Điều quan trọng là chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, anh nên làm cho tốt, không nên để cho chủ tịch Chử thất vọng.
Thẩm Tiềm Thiết nghe thấy Kim Hành Thuấn nói đến công ty xe hơi Đông Hồng thì hai mắt khẽ híp lại, hắn đang định nói vài câu trung tâm thì Kim Hành Thuấn khoát tay áo nói: - Được rồi, tôi phải đi về, anh cũng đừng nên trì hoãn thời gian ở đây, anh nên đi lo việc chính là vừa.
Trong mắt Thẩm Tiềm Thiết thì Kim Hành Thuấn cũng không phải là người dễ hầu hạ. Hắn là thư ký trưởng phục vụ cho chủ tịch Kim Hành Thuấn, mỗi ngày đều phải đến phòng làm việc của lãnh đạo vào đúng giờ, căn bản là thái độ của lãnh đạo thiên biến vạn hóa, thế nên hắn luôn bảo trì trạng thái trước sau như một với lãnh đạo của mình. Dù cho lãnh đạo có nói lời khó nghe, có sai bảo làm vài việc khó khăn, hắn cũng phải vâng lời và tươi cười như hoa.
Thẩm Tiềm Thiết là một người đàn ông, công tác thường hay nghĩ một đằng nói một nẻo, miệng nói hay bụng nghĩ khác làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng hắn không làm gì được, vì người đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Thẩm Tiềm Thiết đi đến khách sạn, hắn thầm cân nhắc lời nói của chủ tịch Kim. Cái gì mà không muốn làm chậm trễ công tác của mình? Chẳng lẽ chủ tịch Kim biết rõ điều gì sao? Ý nghĩ này lóe lên làm cho hắn cảm thấy rất nghi hoặc khó hiểu, mãi đến khi đi vào trong phòng thì hắn mới biết ý nghĩ của lãnh đạo là gì.
Trong phòng khách sạn là Phòng Quảng Thắng đang ngồi ở vị trí chính giữa, khi thấy Thẩm Tiềm Thiết đi vào thì hắn khẽ vẫy tay: - Thư ký trưởng Thẩm, anh mau đến ngồi bên này, mọi người đang chờ anh mỏi cả mắt.
Thẩm Tiềm Thiết nói chuyện với Phòng Quảng Thắng rồi đưa mắt nhìn vài người ở trong phòng. Có vài người ngồi nơi đây, tuổi từ bốn mươi đến sáu mươi, căn bản mọi người giống như được khắc họa ra từ một mô hình, đó là gương mặt ai cũng cực kỳ văn vẻ hòa nhã.
Thẩm Tiềm Thiết là một người công tác trong cơ quan lâu năm, hắn có sức quan sát rất rộng, căn bản chỉ cần nhìn qua thì biết rõ đám người này đang làm gì. Đám người này căn bản không giống như người trong quan trường, tuy bọn họ đang nở nụ cười thế nhưng lại khá mất tự nhiên.
Thẩm Tiềm Thiết trên cơ bản đã xác định được nghề nghiệp của những người kia, hắn ngồi xuống bên cạnh Phòng Quảng Thắng với gương mặt cực kỳ bình tĩnh, sau đó nói lời xin lỗi" - Lãnh đạo, thật sự có lỗi, ngài gọi tôi nào dám đến muộn? Thế nhưng khi đi thì chủ tịch Kim cho gọi, thế nên trễ nãi thời gian của ngài.
- Ha ha ha. Phòng Quảng Thắng khẽ khoát tay áo nói: - Giữa anh em chúng ta còn phải giải thích như vậy sao? Người ta nhìn vào thì thấy chúng ta căn bản là rất có cảnh tượng, thế nhưng thật ra lại không có tự do, chỉ có bản thân chúng ta biết được mà thôi.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh