Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1271: Muốn Gõ Đầu Hay Đánh Cổ?
ý Thừa Uyên cười cười nói: - À, rất tốt, cậu còn trẻ, thật sự nên học tập mạnh mẽ hơn, vì nhiệm kỳ mới sắp đến rồi.
Xà Tiểu Cường nói, Lý Thừa Uyên cũng nói với theo, xem như dạy bảo rất đúng cách, căn bản không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Lý Thừa Uyên cười nói: - Tiểu Cường, cậu càng ngày càng phát triển tốt, thế nhưng học tập mãi lý thuyết cũng không hay, cũng nên áp dụng vào tình hình thực tế. Dù cho cậu đầy bụng là kinh thư, thế nhưng nếu không có thao tác cũng uổng công.
Vẻ mặt Xà Tiểu Cường khẽ động, hắn tất nhiên nghe mà hiểu được lời nói của Lý Thừa Uyên. Cái gì gọi là thực tế, đó chính là phải chạy ra ngoài công tác. Dù hắn không nhất định là người làm chủ một phương, thế nhưng với thân phận của hắn, làm một vi chư hầu cũng không quá khó khăn. Nếu như chủ tịch Chử chịu ra mặt nói vài lời, tranh thủ một chút, như vậy vị trí phó bí thư căn bản không là vấn đề.
Lý Thừa Uyên là thường ủy tỉnh ủy, hắn cũng có quyền lên tiếng ở sự kiện của mình, thế nên Xà Tiểu Cường dùng giọng chân thành nói: - Cám ơn chủ tịch Lý đã chỉ điểm, Tiểu Cường nhất định ghi khắc trong lòng.
Lý Thừa Uyên cười cười, thầm nghĩ Xà Tiểu Cường cũng là người tinh anh, căn bản hiểu ý của mình, lại làm cho người ta căn bản không nắm được đuôi. Hắn cười nói hai câu với Xà Tiểu Cường rồi chuyển sang chuyện khác: - Có người ở trong phòng chủ tịch Chử không?
- Chủ tịch Chử đang bàn chuyện với giáo sư Ngô trường đại học Đông Hồng. Xà Tiểu Cường cũng không giấu diếm: - Giáo sư Ngô đã đến được một giờ, có lẽ sắp đi ra rồi.
Giáo sư Ngô trường đại học Đông Hồng, Lý Thừa Uyên căn bản không xa lạ gì người này. Giáo sư Ngô là chuyên gia kinh tế trong tỉnh, Chử Vận Phong nhiều khi thích nghe ý kiến của người này, Lý Thừa Uyên cũng từng nghe qua người này, căn bản rất có trình độ.
Chủ tịch Chử lúc này bàn việc khá lâu với giáo sư Ngô, có phải là vì chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng hay không? Khi Lý Thừa Uyên thầm suy đoán, Xà Tiểu Cường đứng lên nói: - Chủ tịch Lý, ngài ngồi tạm ở đây, tôi đi xem thế nào.
- Không có việc gì, tôi cứ chờ thêm một lát nữa, chủ tịch Chử có nhiều việc, chúng ta cũng đừng nên quấy rầy anh ấy. Lý Thừa Uyên khoát tay áo với Xà Tiểu Cường, sau đó khẽ nói.
- Không có chuyện gì thì tôi cũng phải đi rót nước. Xà Tiểu Cường cũng không dừng lại, hắn nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Chử Vận Phong.
Vài phút sau cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong mở ra, trong hành lang truyền đến tiếng cười của Chử Vận Phong. Trong tầng này người có thể cười lớn như thế căn bản chỉ có một, chính là Chử Vận Phong.
Lý Thừa Uyên dù là phó chủ tịch thường vụ tỉnh nhưng cũng không dám có tâm tình như vậy, không dám biểu hiện phô trương. Ngoài lúc Chử Vận Phong đi họp, quyền lợi như vậy mới rơi lên đầu hắn.
Sau khi nghe tiếng cười của Chử Vận Phong thì Lý Thừa Uyên nhanh chóng đi ra. Hắn thấy Chử Vận Phong đứng ở cửa phòng, đang bắt tay với một người đàn ông trung niên. Người kia hơn bốn mươi tuổi, đầu hói làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn cười.
Nhưng trong tỉnh Nam Giang căn bản không ai dám coi thường người này, vì đó không những là giáo sư kinh tế nổi tiếng trong tỉnh, còn là một người có lực ảnh hưởng không nhỏ trong nước và quốc tế. Thậm chí có vài lời đề nghị của lão mang đến những ảnh hưởng nhất định cho quyết sách của tỉnh.
Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu với Chử Vận Phong, sau đó nói với giáo sư Ngô: - Giáo sư Ngô, đã lâu không gặp ngài, nghe nói ngài chuẩn bị cho ra tác phẩm lớn, tôi rất mong được đón xem.
Giáo sư Ngô căn bản khá nhiệt liệt với Lý Thừa Uyên, sau khi bắt tay Lý Thừa Uyên thì cười nói: - Chủ tịch Lý, ngài nói vậy là phê bình tôi, sau này tôi nhất định sẽ đến báo cáo tư tưởng với ngài. Được lãnh đạo coi trọng thì tư tưởng của tôi mới có chút cơ hội tỏa sáng.
Lý Thừa Uyên cười ha hả, hắn cũng không nói thêm lời nào. Giáo sư Ngô cũng là người có ánh mắt tinh anh, biết rõ Lý Thừa Uyên xuất hiện ở đây nhất định là có chuyện cần thương lượng với Chử Vận Phong, thế nên lão nhanh chóng hạ bậc thang: - Hai vị lãnh đạo, tôi cũng không muốn quấy rầy, hai vị cứ bận rộn, tôi đi trước.
Khi hình bóng giáo sư Ngô biến mất nơi góc cầu thang, Chử Vận Phong dẫn đầu đi vào trong phòng làm việc của mình.
Lý Thừa Uyên đến phòng làm việc của Chử Vận Phong và căn bản là biểu hiện tùy ý nhưng rất đúng mực. Biểu hiện tùy ý là thể hiện ối quan hệ không tầm thường giữa hai người, có chừng mực cũng là vì biểu đạt sự tôn trọng với Chử Vận Phong.
Sau khi ngồi xuống thì Lý Thừa Uyên vừa uống trà vừa cười nói: - Chủ tịch Chử, anh Ngô lúc này nhìn có vẻ trẻ ra.
Chử Vận Phong có tâm tình khá tốt, hắn có biểu hiện rất nghiêm túc trước mặt người ngoài, thế nhưng lại rất tùy ý với người của mình. Lão khẽ dựa lưng lên ghế, sau đó cười nhạt nói: - À, từ trên người anh ấy có thể chứng minh câu nói tri thức là lực lượng, cũng khó trách mỗi ngày anh ấy đều rả rích đủ lý luận.
- À, chủ tịch Chử cũng không cần hâm mộ anh ấy, tôi nghe nói anh ta gần đây trở nên trẻ trung như vậy cũng là vì thay đổi mùa xuân thứ hai. Lý Thừa Uyên cười hì hì, trên mặt mang theo vài phần khinh thường.
Chử Vận Phong lần đầu tiên nghe được tin tức này, lão chợt có chút tò mò: - Sao? Anh không nghe lầm đấy chứ? Vợ của anh ấy không phải đang còn tốt sao? Nào có cơ hội thay đổi mùa xuân?
- Ôi, chủ tịch, ngài không biết sao? Có vợ thì không thay đổi được sao? Gần đây nghe tin đồn anh ấy thân cận với một giảng viên trẻ, đang muốn ly hôn với vợ. Lý Thừa Uyên nói rồi cười cười: - Ôi, bây giờ nhà trường cũng không phải tháp vàng, ngay cả giáo sư cũng không chịu cam lòng tụt hậu.
Chử Vận Phong nghe thấy như vậy mà khẽ lắc đầu, thật sự khó thể tưởng được. Lão từng gặp qua vợ anh Ngô, đó là một người phụ nữ điển hình trong nhà dưới bếp, bình thường rất hòa nhã yên tĩnh, nghe nói là bạn học thời đại học của giáo sư Ngô.
Không ngờ một cặp vợ chồng ân ái cũng vì chuyện ngoại tình mà ầm ĩ lên, nhưng dù sao đây cũng là việc tư, Chử Vận Phong tuy không thích nhưng cũng không tốt can thiệp. Vì vậy sau khi thở dài thì lão cảm khái nói: - Trời sắp mưa, gái sắp lấy chống, thôi thì cứ để mặc anh ấy.
Lý Thừa Uyên cũng cười cười, hắn cũng không nhắc đến điều này mà tiến hành báo cáo vài hạng mục công tác cho Chử Vận Phong. Khi Lý Thừa Uyên đang định báo cáo một chút về Triệu Kỳ Tường, đột nhiên Chử Vận Phong chủ động nói: - Chủ tịch Thừa Uyên, lúc này anh Triệu của công ty xe hơi Đông Hồng ngã xuống, nhân tâm công ty tan rả, tâm tình sẽ xuất hiện sóng dao động. Anh là phó chủ tịch chủ quản, anh nên chú ý nhiều hơn đến các vấn đề của công ty này.
- Chủ tịch yên tâm, chiều nay tôi chuân bị đi đến công ty xe hơi Đông Hồng một chuyến. Nói thật với ngài, chuyện của anh Triệu thật sự quá đáng tiếc. Chử Vận Phong nói ra khá hợp ý với Lý Thừa Uyên, thế nên hắn nhanh chóng lên tiếng nối tiếp chủ đề.
Chử Vận Phong gật đầu nói: - Ôi, anh Triệu là người tích cực công tác, căn bản hiểu rõ về tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng, là người có khả năng khó tìm ra được. Bây giờ anh ấy ngã bệnh, muốn tìm ra một nhân tuyển phù hợp để thay thế căn bản là quá khó.
Chử Vận Phong nói đến đây thì nhìn về phía Lý Thừa Uyên rồi nói: - Anh là người chủ quản các xí nghiệp công, nếu như có lựa chọn gì phù hợp thì có thể đề cử với phòng tổ chức tỉnh ủy.
Lý Thừa Uyên suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu dò hỏi: - Chủ tịch Chử, ngài cảm thấy phó chủ nhiệm Triệu Kỳ Tường của ủy ban cải cách là thế nào?
- Triệu Kỳ Tường? Trong đầu Chử Vận Phong nhanh chóng xuất hiện hình tượng của Triệu Kỳ Tường, lão không xa lạ gì người này. Năm xưa khi gặp mặt đối phương thì lão còn coi đó là nhân tài cần dự trữ bồi dưỡng. Tuy Triệu Kỳ Tường đi đến vị trí hôm nay đều là nhờ vào sự thưởng thức và chỉ điểm của Lý Thừa Uyên, thế nhưng nó cũng không tránh khỏi sự giúp đỡ của Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong nghĩ đến Triệu Kỳ Tường, lão dùng giọng không quá khẳng định nói: - Triệu Kỳ Tường là người có năng lực, nhưng tác phong công tác không phải quá lơ là sao?
Tác phong công tác khá lơ là, đây không phải là bệnh tật gì lớn với cán bộ, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt khi đề bạt cán bộ thì căn bản sẽ là một hào sâu ngăn cách cực kỳ trầm trọng.
Sau khi nghe Chử Vận Phong nói như vậy thì Lý Thừa Uyên cau mày, trong lòng có chút hối hận không nên để cho Triệu Kỳ Tường tiến lên, không nên tiếc bất cứ cái giá nào, vì căn bản làm giảm sức tín nhiệm của chủ tịch Chử với mình.
Đề cử nhân tuyển cũng không phải đùa, nếu anh đề bạt được người tốt, anh xem như phân biệt rõ sai trái, ánh mắt cao siêu, sức quan sát nhạy cảm; nếu anh nói ra nhân tuyển không trúng ý lãnh đạo, như vậy lãnh đạo sẽ coi anh câu kết với người không có năng lực, rõ ràng anh không phân biệt tốt xấu, mắt mù kém cỏi, thuần túy không ra thể thống gì.
Lý Thừa Uyên nghĩ như vậy mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, căn bản có chút oán trách Triệu Kỳ Tường. Trong lòng thầm nghĩ Triệu Kỳ Tường đúng là không hay, căn bản không biết hối cải, bây giờ thì tốt, một chút khuyết điểm chí mạng của đối phương đã được khắc ghi trong lòng chủ tịch Chử Vận Phong.
Lý Thừa Uyên thầm tiếc hận, cũng không thể đổi giọng giữa đường, thế nên cố gắng giải thích cho Triệu Kỳ Tường: - À, trước đây khi còn trẻ thì cậu ấy là người có khả năng công tác, có chút lơ là, khi đó tôi định đưa cậu ấy xuông tuyến dưới công tác vài năm, nhưng đúng lúc ủy ban cải cách thiếu người, thế cho nên mới cho cậu ấy đi vào. Thông qua vài năm rèn luyện, chưa nói đến những phương diện khác, bây giờ làm việc khá đến nơi đến chốn, có bài bản hẳn hoi.
- Nếu cậu ấy có thể trừ bỏ bệnh tật của mình, căn bản sẽ là nhân tài, tôi nhớ người này căn bản rất có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế. Chử Vận Phong nghe lời giải thích của Lý Thừa Uyên thì nở nụ cười.
Khi thấy thái độ của Chử Vận Phong đã giảm đi vài phần, Lý Thừa Uyên chợt cảm thấy vui vẻ: - Chủ tịch Chử, có câu ngọc không mài không đẹp, người không học không biết nghề. Triệu Kỳ Tường là một nhân tài, nếu như tiếp tục mài giũa, như vậy sẽ là một khối tài liệu tốt để đẩy mạnh phát triển kinh tế.
- À! Chử Vận Phong hiểu ý nghĩa lời nói của Lý Thừa Uyên, lão do dự một chút rồi dùng giọng băn khoăn noiS: - Triệu Kỳ Tường tuổi không lớn, nếu để cho anh ấy đi đến nắm công tác lãnh đạo của công ty xe hơi Đông Hồng, anh cảm thấy cậu ấy có thể trấn áp được cục diện không?
Trấn áp cục diện, nói trắng ra là một vấn đề cực kỳ quan trọng của lãnh đạo, Lý Thừa Uyên biết rõ đã đến thời điểm mấu chốt, vì chủ tịch Chử căn bản đã động tâm với sự kiện Triệu Kỳ Tường tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Lý Thừa Uyên chợt cười nói: - Chủ tịch Chử, ngài không cần lo lắng, Kỳ Tường tuy không lớn tuổi, thế nhưng so ra còn lớn hơn vài tuổi với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy chúng ta.
Lý Thừa Uyên nói đến trưởng phòng tổ chức, tất nhiên nói đến Vương Tử Quân. Hắn cảm thấy đem Triệu Kỳ Tường ra so sánh với Vương Tử Quân sẽ càng làm cho Chử Vận Phong có thêm quyết tâm.
Chử Vận Phong cũng không giống như suy đoán của Lý Thừa Uyên, lão cần phải suy xét mới cho ra phản ứng, thế nhưng tâm tình của lão lúc này căn bản đã bị phá hư.
Chử Vận Phong khoát tay áo nói với Lý Thừa Uyên: - Thừa Uyên, có một số việc không nên so sánh như vậy, trưởng phòng Vương là nhân tài mà trong nước cũng không có nhiều, hơn nữa anh ấy tiến lên địa vị ngày hôm nay đều là nhờ vào thực lực của mình, sau này anh cũng đừng nên nói như vậy về trưởng phòng Vương, có được không?
Mặc dù chủ tịch Chử chỉ mở miệng khuyên bảo nhưng lại làm cho vẻ mặt Lý Thừa Uyên có hơi nóng, hắn cười nói: - Chủ tịch Chử cuối cùng cũng là chủ tịch Chử, ý nghĩ nằm trên đại cục, tôi chỉ là tùy tiện nói ra như vậy mà thôi.
Chử Vận Phong cười cười nói: - Tôi biết rõ anh chỉ là vô tâm, nhưng trưởng phòng Tử Quân chính là một thành viên trong ban ngành tỉnh ủy, anh nên đầy đủ tôn trọng, không nên nói những lời bất lợi cho đoàn kết, không nên làm những việc bất lợi đoàn kết.
Lý Thừa Uyên liên tục gật đầu xưng vâng, nhưng trong đầu lại thầm nghĩ về mối quan hệ giữa Chử Vận Phong và Vương Tử Quân, khi nào thì mối quan hệ này ấm lên như vậy? Vì sao mình lại không biết sự biến đổi này? Xem ra mình nên có thêm vài phần đề phòng Vương Tử Quân.
- Thế này đi, hai ngày tới anh tìm thời gain đưa Triệu Kỳ Tường đến tìm tôi, tôi gặp mặt cậu ấy xem xét, nếu thật sự là nhân tài thì sẽ không ngại đề cử cho phòng tổ chức. Chử Vận Phong giống như thấy phê bình Lý Thừa Uyên như vậy là hơi quá mức, thế nên cười tủm tỉm an ủi.
Lý Thừa Uyên tìm được chỉ thị của Chử Vận Phong, hắn thầm vui mừng, sau đó trầm giong nói: - Chủ tịch, tôi sẽ nhanh chóng để Tiểu Cường sắp xếp thời gian, sẽ nhanh chóng đưa Triệu Kỳ Tường đến gặp ngài.
Vương Tử Quân vào khoảng rừng trúc sau văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cảm nhận được mùa đông hiu quạnh. Vườn trúc này cũng không quá lớn, khoảng nửa héc ta, sau khi đi đến Nam Giang thì hắn thích đi đến nơi này dạo vài vòng.
Đám cán bộ có mong muốn tiếp cận trưởng phòng Vương sau khi phát hiện ra điều này thì thường xuyên tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, chào hỏi trưởng phòng Vương, muốn hai bên có chút quen thuộc. Vương Tử Quân căn bản biết rõ hiện tượng này, hắn căn bản cười tươi với những người chào hỏi mình, nhưng lại không dừng chân trò chuyện.
Đây cũng không phải là Vương Tử Quân có ý kiến với những người vắt óc tìm mưu tiếp cận mình, mà thật sự không muốn người ta quấy rầy khoảng thời gian yên tĩnh của mình.
Thế là có nhiều người biết khó mà lui, đặc biệt là những người danh chính ngôn thuận, bọn họ đành phải bỏ qua cơ hội tiếp cận trưởng phòng Vương, cũng không đi đến đây để rồi tự mất mặt, quấy rầy sự yên tĩnh của Vương Tử Quân.
Lúc này trong rừng trúc, Vương Tử Quân đi về phía trước, phía sau chính là Du Giang Vĩ. Nhưng lúc này Du Giang Vĩ cũng không im lặng mở miệng như dĩ vãng, hắn vừa đi vừa báo cáo cho Vương Tử Quân những gì mình nghe được khi xâm nhập điều tra ở công ty xe hơi Đông Hồng.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh