A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1241: Anh Là Đấng Cứu Thế Của Tôi.
ương Hiểu Âu cực kỳ hy vọng những người đồng sự trước mặt ình cơ hội, để nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Tuy nàng mang bài viết của mình về và vẫn bị đánh giá thấp, thế nhưng nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này, nàng sẽ có thể tự cứu lấy chính mình.
Đáng tiếc là ba tuyển thủ tiến vào trong vòng chung kết đã bắt đầu đi ra khỏi phòng họp, những người đồng sự của nàng đang vây chặt lấy ba người này như nêm.
Lương Hiểu Âu cắn chặt răng, nàng cảm thấy mình rơi vào tuyệt cảnh và bùng lên cảm giác quật cường. Nàng cắn răng nhìn lướt qua vài nhân viên công tác, sau đó nhìn về phía một người.
Cùng lắm thì rời khỏi tòa soạn, còn không bằng cố gắng ra tay bằng mọi giá. Lương Hiểu Âu nghĩ đến đây thì nhanh chóng chạy về phía mà Vương Tử Quân vừa bỏ đi, nàng phải cố gắng nắm bắt lấy gốc cây cứu mạng của mình.
Nhưng Lương Hiểu Âu có hơi chậm, Vương Tử Quân nhanh chóng rời khỏi phòng họp, khi nàng chạy đến cửa thì Vương Tử Quân đã chuẩn bị ngồi lên xe bỏ đi.
Lương Hiểu Âu căn bản là nóng lòng như lửa đốt, nàng cũng không cố kỵ quá nhiều, nàng chạy lên vài bước muốn hét lên, nhưng nàng vì không chú ý mà vấp phải bậc cầu thang, thế là lảo đảo ngã sấp xuống.
- Á! Cơn đau đớn dữ dội làm cho Lương Hiểu Âu không khỏi hô lên một tiếng kinh hoảng, sau đó ngã trên mặt đất không thể đứng lên được. Lúc này vì đau mà nàng không khỏi chảy đầy nước mắt, thầy Lý sao lại như vậy, mình rõ ràng có mang theo máy ghi âm, vì sao lại không tìm thấy nữa?
Khi Lương Hiểu Âu đang cảm thấy cực kỳ đau lòng thì chợt nghe thấy có người dùng giọng ân cần hỏi han: - Đồng chí, có cần đến bệnh viện xem xét không?
"Đồng chí?" Một cách xưng hô như vậy không khỏi làm cho Lương Hiểu Âu có một cảm giác bật cười, nàng ngẩng đầu muốn xem người kia là ai, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu thì chợt sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Gương mặt trước mắt không phải là của vị trưởng phòng Vương mà mình đang cố gắng chạy theo sao? Anh ta không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Lương Hiểu Âu căn bản rất kích động, nàng lắp bắp nói: - Trưởng phòng Vương, tôi là phóng viên Lương Hiểu Âu của nhật báo Nam Giang, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn ngài không?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Lương Hiểu Âu, hắn thầm có chút cảm động với sự chuyên nghiệp của cô gái này. Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng hét kinh hãi thế là vô thức quay đầu nhìn qua, đúng lúc thấy cô gái này ngã xuống đất.
Vương Tử Quân thấy cô gái kia ngã mà nước mắt lưng tròng, xem ra rất đau, không ngờ lại có tinh thần chuyên nghiệp như vậy, đau đến mức nhe răng há miệng mà vẫn còn muốn được phỏng vấn. Vương Tử Quân dùng giọng chăm chú hỏi: - Đồng chí căn bản là rất chuyên nghiệp, phỏng vấn vào lúc nào? Lúc này có phải cô đã trật khớp rồi không?
- Trưởng phòng Vương, tôi không sao, chỉ cần ngài tiếp nhận yêu cầu phỏng vấn của tôi là được. Thấy Vương Tử Quân sảng khoái như vậy thì Lương Hiểu Âu thật sự rất mừng, thế là nhanh chóng đứng lên. Nhưng mắt cá chân quá đau, cơn đau đớn dữ dội làm cho nàng không khỏi trào nước mắt.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú có chút đáng yêu của Lương Hiểu Âu, hắn cười nói: - Tiểu đồng chí, tôi thấy hay là thế này, cô nên đi điều trị vết thương trước, sau đó giao ước một thời gian, tôi sẽ cho cô cơ hội phỏng vấn.
Vương Tử Quân nói xong thì gọi đến một nhân viên công tác họ Lý, hắn nói vài câu với đối phương, sau đó cười nói: - Cô gái, sẽ phỏng vấn vào buổi chiều, hôm nay tôi cũng không vội, sẽ sắp xếp người gọi điện thoại cho cô.
Vương Tử Quân nói tràn đầy khí thế tự tin và chân thật, điều này không khỏi làm cho Lương Hiểu Âu liều mạng gật đầu, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.
Lương Hiểu Âu được nhân viên công tác họ Lý đưa đến phòng cứu thương. Vì nàng đến cùng Tiểu Lý, thế cho nên nhân viên phòng cứu thương căn bản là nhanh chóng xử lý vết thương, bôi ít thuốc, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói Lương Hiểu Âu sẽ nhanh chóng không có vấn đề nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.
Dù là người quen hay chính bản thân Lương Hiểu Âu đều cảm thấy mình là người cố chấp, nhưng đối mặt với phân phó của trưởng phòng Vương thì nàng cảm thấy rất kỳ quái, mình sao không phản kháng? Chẳng lẽ đây là quan uy mà mọi người thường hay nói đến?
Tiểu Lý thấy Lương Hiểu Âu không có vấn đề gì, hắn đưa Lương Hiểu Âu lên xe taxi rồi rời đi. Lương Hiểu Âu lên xe và cảm thấy đầy nghi vấn, có phải trưởng phòng Vương sẽ ình cơ hội phỏng vấn không?
Lãnh đạo hầu như đều cực kỳ bận rộn, đặc biệt là những cấp bậc lãnh đạo như trưởng phòng Vương, có không biết bao sự việc đang chờ được xử lý. Đối phương có thể nhớ rõ ước định với mình sao? Lương Hiểu Âu càng nghĩ và càng cảm thấy không có lòng tin.
Khi Lương Hiểu Âu đang bàng hoàng thì điện thoại của nàng chợt vang lên. Nàng nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thì ra là một người bạn học cùng đi thực tập như như nàng là Trần Dương gọi điện thoại đến. Vừa mới nghe máy thì đối phương đã khẽ nói: - Hiểu Âu, bạn đang ở chỗ nào? Tôi mới rời khỏi phòng của tổng biên tập, thầy Lý nói không hay về bạn, nói là vì sơ suất của cô mà làm ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn hôm nay.
Trần Dương thông báo làm cho Lương Hiểu Âu vốn đang cảm thấy bất an càng thêm khó chịu. Nàng có quan hệ không tệ với Trần Dương, hơn nữa Trần Dương trước kia theo đuổi nàng, thế nên nàng tin đối phương sẽ không gạt mình.
Lý Phóng Châu vì sao lại làm như vậy? Khi Lương Hiểu Âu đang cảm thấy rất khó chịu thì Trần Dương ở bên kia chợt nói tiếp: - Tiểu Âu, có phải bạn bị người ta hãm hại rồi không? Tối qua tôi thấy Trình Lợi cùng dùng cơm với Lý Phóng Châu.
Trình Lợi là một người bạn học cùng đi thực tập như Lương Hiểu Âu, dù nhật báo Nam Giang mở rộng cửa cho đám người bọn họ đến thực tập, thế nhưng rốt cuộc giữ lại người nào thì căn bản là không biết được.
Cũng vì chỉ tiêu của nhật báo Nam Giang mà Lương Hiểu Âu cảm thấy thái độ của Trình Lợi với mình chợt biến đổi, hai bên không còn thân thiết với nhau, nhưng nàng căn bản không ngờ Trình Lợi và Lý Phóng Châu lại quấn lấy nhau.
- Tôi biết rồi. Lương Hiểu Âu lên tiếng với Trần Dương, nàng thầm nghĩ trước đó mình đã mang theo máy ghi âm, vì nàng là người thận trọng nên không thể nào quên mang theo được. Nếu như không phải là nàng không quên mang theo, như vậy chỉ có thể là...
Sau khi cúp điện thoại của Trần Dương thì Lương Hiểu Âu rơi vào trầm tư, nàng chợt cảm thấy có chút đau lòng. Nàng và Trình Lợi có quan hệ khá tốt trong trường, hai người cũng coi là khá hợp ý, nhưng nàng cũng không ngờ đối phương sẽ cố ý hãm hại mình?
"Cái gì chứ? Xem như mình nhìn lầm người! Nhưng trưởng phòng Vương đã đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của mình, tin chắc rằng lãnh đạo tòa soạn sẽ ình cơ hội!"
Khu văn phòng của nhật báo Nam Giang ở vào trung tâm thành phố Đông Hồng, một tòa soạn mười lăm tầng căn bản không phải quá kiêu ngạo so với các kiến trúc bên cạnh, thế nhưng khí thế mạnh mẽ của nó lại làm cho người ta sinh ra cảm giác chói mắt.
Lương Hiểu Âu bước xuống xe, vì ngồi trên xe nên nàng quên cả đau đớn, bây giờ cơn đau xuất hiện tập kích đầu óc của nàng, làm ỗi bước đi đều sinh ra cảm giác nhói trong người. Khi nàng đến trước cổng của nhật báo Nam Giang, điện thoại của nàng chợt vang lên.
Người gọi điện thoại đến cho Lương Hiểu Âu chính là vị phó chủ nhiệm chủ quản, đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khá tốt với Lương Hiểu Âu, dù là việc gì cũng quan tâm đến nàng. Khi Lương Hiểu Âu thuê phòng ở tỉnh Nam Giang thì hắn ta cũng quan tâm giúp đỡ.
- Tiểu Âu, đây là có chuyện gì vậy? Một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy thì sao cô lại quên mang theo máy ghi âm? Cô có biết không, hành vi này của cô để lại ấn tượng rất xấu với các vị lãnh đạo tòa soạn. Vừa mới nối thông điện thoại thì giọng nói phê bình của vị phó chủ nhiệm đã truyền đến bên tai Lương Hiểu Âu.
Lương Hiểu Âu đã biết được chuyện gì xảy ra nhờ vào thông tin của Trần Dương, lúc này nàng cảm thấy mình cực kỳ uất ức. Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái vừa mới bước chân vào xã hội, nàng gặp chuyện lớn như vậy thì không nhịn được mà lên tiếng: - Chủ nhiệm Hà, chuyện này tôi cảm thấy là có người cố ý nhắm vào tôi.
- Cố ý làm khó cô? Tiểu Âu, tôi cảm thấy dù có nguyên nhân là gì thì sự việc này cô cũng phải chủ động xin lỗi lãnh đạo, để xem có thể cứu vãn được gì không? Chủ nhiệm Hà trầm ngâm giây lát thì giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ dùng giọng đề nghị nói với Lương Hiểu Âu.
Lương Hiểu Âu lúc này cảm thấy cực kỳ uất ức, vết thương trên chân lại nhói lên làm nàng cảm thấy rất đau. Nhưng bây giờ nàng bị người ta hãm hại, một cảm giác khuất nhục làm cho nàng không thể nào không chảy cả nước mắt.
Lương Hiểu Âu nhìn khu văn phòng cao ngất mà xoa xoa hai mắt của mình, trong tòa nhà này có không ít người đang chuẩn bị nhìn nàng bị mắng, dù thế nào thì nàng cũng không thể khóc.
Lương Hiểu Âu cắn môi và đi lên lầu. Khi bảo vệ mỉm cười chào hỏi, nàng cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng mà nở nụ cười đáp lễ. Nhưng khi nàng cố gắng nở nụ cười đi vào trong văn phòng thì cảm thấy gương mặt của mình cực kỳ khó chịu.
Chính mình làm sao vậy?
- Tiểu Âu, có chuyện gì xảy ra vậy? Một cuộc phỏng vấn lớn như vậy mà cô quên mang máy ghi âm là sao? Tôi nói cho cô biết, xã trưởng và tổng biên tập căn bản cực kỳ quan tâm đến công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, muốn biểu hiện một chút thực lực của nhật báo Nam Giang với lãnh đạo tỉnh ủy mà đặc biệt là trưởng phòng Vương, thế nên mới cho các người đặc biệt chạy đi đưa tin. Bây giờ thì tốt rồi, cô sao lại không mang theo máy ghi âm vào đúng thời điểm quan trọng như vậy? Vừa đi vào trong phòng thì chủ nhiệm Tô với gương mặt lạnh lùng giống như muốn cắn nuốt Lương Hiểu Âu đi đến trầm giọng nói.
Chủ nhiệm Tô là người phụ trách phòng ban của Lương Hiểu Âu, bình thường có tính tình rất tốt, bây giờ nhìn gương mặt của chủ nhiệm Tô thì Lương Hiểu Âu cảm thấy thời gian tới của mình không được tốt cho lắm.
Khi Lương Hiểu Âu chuẩn bị lên tiếng thì một người quen thuộc đi đến bên cạnh nói: - Tiểu Âu, sao cô luôn vứt bừa bãi như vậy? Cố có biết không vì thói quen không hay của cô mà chủ nhiệm Tô đã bị lãnh đạo phê bình.
Người lên tiếng là Trình Lợi, Lương Hiểu Âu nhìn người bạn học đứng bên cạnh mình, nàng chợt cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng nhìn gương mặt đầy ẩn ý của Trình Lợi, thế là không nhịn được muốn lớn tiếng nói hai câu.
Đúng lúc này chủ nhiệm Tô chợt nói: - Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa. Tiểu Âu, lãnh đạo đã nghiên cứu xem xét, cô không còn thích hợp thực tập ở đơn vị của chúng tôi nữa. Nhưng cô cứ yên tâm, cô cứ thực tập ở bên ngoài, chúng tôi sẽ cho cô bản ghi chép đầy đủ, tuyệt đối không làm cho cô toi công trong thời gian qua.
Khi Lương Hiểu Âu đi lên lầu đã nghĩ đến nhiều lời nói, khi gặp mặt lãnh đạo thì phải nói gì trước, nhưng nàng cũng không ngờ lãnh đạo không ình một cơ hội, căn bản khai trừ chính mình.
- Chủ nhiệm Tô, chuyện này tôi... Lương Hiểu Âu dùng giọng không phục nói với chủ nhiệm Tô.
Nhưng Lương Hiểu Âu còn chưa nói xong thì chủ nhiệm Tô đã khoát tay mất kiên nhẫn nói: - Lương Hiểu Âu, bây giờ không còn là lúc cô tìm lý do, dù là lý do gì cũng khong giải thích cho sai lầm của cô ngày hôm nay. Cô có biết sai lầm của mình làm cho tòa soạn bị động thế nào không? Lúc này lãnh đạo đang cố gắng tìm cách đền bù sai lầm lần này, cô cũng đừng gây thêm phiền phức.
Chủ nhiệm Tô nói rồi đi về phía phòng làm việc của mình, tiếng đóng cửa khá lớn đã nói rõ tâm tình của chủ nhiệm Tô là không tốt chút nào.
- Tiểu Âu, có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường cô rất cẩn thận, sao hôm nay lại... Trình Lợi đi đến bên cạnh Lương Hiểu Âu rồi dùng giọng ân cần hỏi.
Lương Hiểu Âu nhìn gương mặt đầy đồng tình của Trình Lợi, nàng đã biết rõ tất cả mọi thứ. Nhưng lúc này nàng xem như cũng đã trưởng thành, nàng biết rõ bây giờ đã muộn, mình dù có mở miệng gây náo loạn cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
- Đi thôi, coi như có thêm kinh nghiệm, nhìn thấu một số người, xem như mua một bài học ình. Lương Hiểu Âu thầm an ủi mình như vậy, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Những ngày qua Lương Hiểu Âu có quan hệ khá tốt với nhân viên của nhật báo Nam Giang, có vài người đến nói lời chào với nàng, cũng có vài người tỏ ra đáng tiếc.
Lương Hiểu Âu cầm một chiếc túi đựng những món đồ thuộc về mình rồi đau thương rời khỏi nhật báo Nam Giang. Khi rời khỏi nơi này nàng vẫn luôn ngẩng đầu lên, nàng là một cô gái quật cường, nàng ý thức được tình huống của mình, nếu cúi đầu để người ta chê cười thì không bằng bình tĩnh rời đi.
Trần Dương muốn đưa Lương Hiểu Âu đi, thế nhưng nàng từ chối. Sau khi rời khỏi cổng tòa soạn, nàng cũng không đi xa, mà đi đến một công viên gần đó ngồi xuống.
Người trong công viên từ ít chuyển thành nhiều, Lương Hiểu Âu cũng không có tâm tư chú ý, trong đầu nàng nghĩ đến nguyên nhân thất bại lần này và con đường tương lai về sau. Khi nghĩ đến gương mặt tươi cười đắc ý của Trình Lợi, nàng thật sự hy vọng có người nào giúp đỡ mình dạy bảo đám tiểu nhân kia một bài học.
Trần Dương sao? Không thể, lúc này trong đầu nàng chỉ có nụ cười và gương mặt của người đàn ông kia. Nàng cũng không rõ vì sao mới nói chuyện vài câu với đối phương mà mình lại có tâm tư như vậy?
- Sau này căn bản không có giao tế gì nữa rồi. Lương Hiểu Âu nghĩ đến người đàn ông với nụ cười kia, nàng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, khi nàng đang định đứng lên thì điện thoại vang lên.
Lương Hiểu Âu nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, là số điện thoại của văn phòng tòa soạn. Bây giờ nàng đã ra đi, nàng cũng không có tâm tư nghe máy, thế nên trực tiếp cúp máy.
Nhưng điện thoại giống như một con đỉa đói, vẫn tiếp tục đổ chuông. Lương Hiểu Âu nghĩ rằng đó là có người đồng sự nào muốn nói lời an ủi với mình, căn bản là không có tác dụng, nàng không muốn tiếp nhận sự đồng tình của người ta. Nhưng lúc này chiếc điện thoại cứ mãi đổ chuông bên tai.
Lương Hiểu Âu cũng không nghe máy, nàng bấm nút tắt. Khi nàng chuẩn bị tắt máy thì một số điện thoại lạ gọi đến, nàng nhìn dãy số kia rồi không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ xem có nên tiếp nhận hay không?
Ngày mai còn phải tiếp tục tiến lên, Lương Hiểu Âu nhất định sẽ làm ra sự nghiệp. Nàng nghĩ như vậy và tắt điện thoại, chuẩn bị thả lỏng bản thân một chút.
Lương Hiểu Âu đi vào công viên Tây Môn, nàng nhìn những ông lão trong công viên, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng đi vào trong một quán nhỏ ven đường, mua một chút mứt, đúng lúc thấy chủ nhiệm Tô thổ hồng hộc chạy về phía mình.
- Tiểu Âu, sao cô không nghe máy? Chủ nhiệm Tô thấy Lương Hiểu Âu thì giống như tìm được đứa con đang bỏ nhà ra đi của mình.
Biểu hiện của chủ nhiệm Tô làm cho Lương Hiểu Âu có chút khinh thường, không biết từ khi nào mình trở nên quan trọng trong mắt của chủ nhiệm Tô như vậy?
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh