Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 750: Hùng Hồn Với Dư Luận
rưởng phòng Hứa quá khiên nhường rồi, người nào không biết ngài là một bậc đại trí tuệ trong tỉnh Sơn Nam chúng ta? Nếu so sánh với từ điển thì rõ ràng là bôi nhọ ngài rồi.
Vương Tử Quân lơ đãng cho ra một lời nịnh hót với Hứa Tiền Giang. xem tại
Câu nói nịnh hót của Vương Tử Quân làm cho Hứa Tiền Giang cười lên ha hả, liên tục nói không dám nhận. Nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói của trưởng phòng Hứa để biết rằng những lời nịnh nọt của mình là có tác dụng, lãnh đạo vẫn tương đối tỏ ra hưởng thụ.
Dù là anh đến cấp bậc gì, anh cũng thích những lời dễ nghe. Dù anh là một vị vua anh minh thì cũng là như vậy. Có một lần Hứa Tiền Giang xuống cơ sở nghiên cứu xem xét, đến thăm một vườn táo ở thành phố La Nam, khi đó đang vào mùa hoa, gió lạnh thổi qua, không gian dịu nhẹ, mùi hương thoang thoảng. Sâu trong vườn táo là nhà nông như ẩn như hiện, tiếng chó sửa gà kêu lọt vào trong tai làm cho Hứa Tiền Giang bừng bừng hào hứng, lão chống nạnh nhìn quanh khắp nơi với hứng thú dạt dào:
- Thật sự là không gian điền viên quá đẹp, đúng là xanh mướt mắt, mát rượi tâm hồn. Tử Quân, đây là bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh, có thể nói là danh ngôn thiên cổ.
- Trưởng phòng Hứa thật sự là đây bụng kinh luân.
Vương Tử Quân mơ hồ nhớ bài thơ đó là của Mạnh Hạo Nhiên, thế nhưng đành phải mở miệng dùng giọng hàm hồ nói. Hứa Tiền Giang lắc lắc đầu cười cười, nụ cười vui vẻ và có chút khiêm tốn.
Vì vườn cây ăn quả quá lớn, thế cho nên phải đi xe thăm thú. Hứa Tiền Giang nhìn vườn cây thông qua cửa sổ, lão không nhịn được phải chậc chậc tán thưởng:
- Bài thơ của Đào Uyên Minh thật sự quá chuẩn:
Bạn xưa gà lúa sẵn rồi
Mời ta có dịp sang chơi bên nhà.
Cây xanh xóm nhỏ la đà
Nghiêng nghiêng núi biếc xa xa bên thành.
Cảnh vườn hiện trước hiên mành
Rượu khà đàm luận dâu xanh tơ tầm.
Đợi ngày trùng cửu ghé thăm
Ngắm giàn hoa cúc bên sân nở đầy.(Thơ Quá Cố Nhân Trang, qua nhà bạn cũ của Mạnh Hạo Nhiên).
Không phải là thi nhân đang miêu tả bức tranh này sao?
- Đúng vậy, thơ của Đào Uyên Minh cực kỳ thoát tục, trong thơ có họa, thật sự là thế ngoại đào viên.
Vương Tử Quân nói như một người trong nghề, thế nhưng lại có chút chột dạ, chỉ sợ thư ký của Hứa Tiền Giang sẽ tìm ra được sơ hở. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn viên thư ký của Hứa Tiền Giang ở phía trước, thấy đối phương không nói lời nào. Lúc này thư ký của trưởng phòng Hứa Tiền Giang giống như kẻ điếc, căn bản không chú ý đến câu chuyện giữa hai vị lãnh đạo.
Sau đó tiễn chân Hứa Tiền Giang, Vương Tử Quân ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng không chịu được mà cười lớn. Đổng Trí Tân ở bên cạnh cũng không thể không cười, Vương Tử Quân thầm nghĩ hèn gì người ta gọi trưởng phòng Hứa là từ điển tiếng Trugn, vì quyển từ điển này thật sự quá rối.
Hứa Tiền Giang dù là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức, bây giờ càng là một bậc lãnh đạo cực cao với đám bí thư thị ủy, thế nhưng lão vẫn thích nghe những lời bùi tai. Đặc biệt là những lời như vậy lại được phát ra từ miệng Vương Tử Quân. Lão thấy người này thật sự có thể nói là cùng cấp bậc với mình.
- Trưởng phòng Hứa, hai ngày qua tôi đã đọc bài viết "Tiến thêm một bước trong công tác công khai phân công cán bộ!" của trưởng ban Dương, bên trong có nhiều thứ tôi chưa lĩnh ngộ được, kính mong lãnh đạo chỉ bảo.
Vương Tử Quân nói vẫn rất cung kính nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Hứa Tiền Giang sững sờ, lão cũng nhớ từng xem qua, nhưng lúc này căn bản không còn nhớ nội dung nữa rồi.
Trong quan trường dù là quan lớn hay nhỏ thì đều phải có nhiều bài viết, tất nhiên những bài viết này chưa chắc là do chính lãnh đạo viết ra, cũng có thể là do thư ký làm hộ. Vì lãnh đạo thường rất bận rộn, bọn họ phải chải tóc bóng loáng, đi vào ngồi trong xe, tham gia đủ mọi hội nghị, mở miệng là phát biểu chỉ điểm giang sơn.
Trước khi tham gia hội nghị thì thư ký phải cho ra một bài phát biểu, tất nhiên phải giúp lãnh đạo nói rõ vấn đề, bút pháp phải thần kỳ đẹp đẽ, tư tưởng phải tinh luyện phong phú, vì vậy thì bài phát biểu của lãnh đạo mới có chiều sâu lý luận cho được.
Bài viết của trưởng ban Dương hầu như đại biểu ột xu thế cải cách nhân sự, hơn nữa trưởng ban Dương lại là một tồn tại đặc biệt ở tỉnh Sơn Nam. Trong đầu Hứa Tiền Giang chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hầu như chỉ sau nháy mắt thì lão đã hiểu ra vì sao Vương Tử Quân lại nói như thế.
Nhưng trong lòng càng căng cứng thì Hứa Tiền Giang càng biểu hiện cực kỳ thoải mái. Có câu hổ chết vẫn còn giữ lại uy phong, lão tuyệt đối không thể nào biểu hiện phương diện không thoải mái của mình ra trước mặt thủ hạ.
- Tử Quân, cậu nói rõ cho tôi biết một chút, nếu như tôi còn chưa quyết định được, có thể gọi điện thoại thỉnh giáo trưởng ban Dương.
Hứa Tiền Giang vẫn mở lời rất ung dung, thế nhưng cách xưng hô đã biến từ bí thư Tử Quân sang gọi tên riêng là Tử Quân, hơn nữa một câu nói phía sau lại càng biểu hiện mình và trưởng ban Dương có quan hệ rất tốt.
Bày tỏ đôi khi sẽ là thị uy, trái ngược lại cũng là một biểu hiện chột dạ. Với cấp bậc của Hứa Tiền Giang chỉ cần nói trắng ra là được, cần gì phải khoe khoang quan hệ với trưởng ban Dương trước mặt một người cấp dưới như Vương Tử Quân?
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không vạch trần Hứa Tiền Giang, hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi cũng không khách khí.
Thế là Vương Tử Quân lên tiếng, ném tất cả những gì mình đã chuẩn bị sẵn ra ngoài cho Hứa Tiền Giang.
Đối với vấn đề này đừng nói là Hứa Tiền Giang, cho dù là bất kỳ một đồng chí nào ở phòng tổ chức cũng có thể trả lời trôi chảy. Hứa Tiền Giang nghe rõ được vài vấn đề mà thầm khen Vương Tử Quân một tiếng, lão thật sự sợ Vương Tử Quân hỏi đến phương diện cải cách, vì khi đó mình căn bản không thể nào tỏ thái độ được.
- Tử Quân, rất tốt, kiên trì học tập thì trình độ lý luận sẽ ngày càng cao. Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi Vương Tử Quân mở lời cảm tạ, Hứa Tiền Giang cười tủm tỉm nói.
Hứa Tiền Giang đặt điện thoại xuống mà cảm thấy sau lưng vã đầy mồ hôi, nhưgn lúc này lão cũng không thèm quan tâm. Lão vội vàng lấy ra một chồng sách báo của nửa năm qua trong tủ hồ sơ ra lục lọi xem xét.
Hứa Tiền Giang nhìn bài viết có ký tên trưởng ban Dương, lão thầm mắng mình hồ đồ. Tuy bài viết không ghi rõ ràng, thế nhưng lại biểu hiện một xu thế nhân sự mới. Nếu mình xuống thành phố La Nam nói ra những lời quá khích, những lời này rơi vào trong tai trưởng ban Dương sẽ cho ra kết quả gì?
Hứa Tiền Giang khẽ đặt tờ báo xuống, lão thầm mắng Lục Ngọc Hùng, thầm nghĩ người này thiếu chút nữa đã làm mình phải nhảy vào. Nếu không phải là Vương Tử Quân gọi điện thoại đến kịp thời, chính mình đang chuẩn bị tìm lời để gõ đầu Vương Tử Quân, nếu như vậy chẳng phải không bảo trì sự ăn ý trong hành động với trưởng ban Dương sao?
Hứa Tiền Giang đặt hết tất cả vấn đề lên người Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi, thế là cảm giác với hai người vào lúc này khác hẳn trước kia. Lão trầm ngâm một lát, sau đó cầm điện thoại gọi ra ngoài.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh