When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 668(P2): Gà Trống.
í thư Vương, chúng ta muốn đến thành phố Sơn Viên ngoài đi qua thành phố Tam Hồ, còn phải đi qua thành phố Thiền Mông. Hai thành phố này cũng tình nguyện xây dựng đường cao tốc, thế nhưng tình huống giao thông của bọn họ còn khá hơn chúng ta, nếu như ép bọn họ bỏ quá nhiều tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.
Lý Quý Niên nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Công ty phát triển đường cao tốc tỉnh Sơn Nam cũng từng thử qua phương án vay nợ ngân hàng, thế nhưng bây giờ tiền tệ khá căng, ngân hàng cũng không muốn cho vay ở phương diện này.
- Ngân hàng không cho vay, chúng ta có thể dùng phương thức kêu gọi đầu tư dân gian.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi lớn tiếng nói.
"Kêu gọi đầu tư từ bên ngoài?"
Lý Quý Niên chợt sững sờ, hắn chần chừ một chút, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, tư nhân có nhiều tiền vậy sao? Đây chính là một hạng mục cả tỉ bạc đấy?
- Không thử thì sao biết được? Chỉ khi nào thử rồi mới có thể khẳng định.
Vương Tử Quân nói, trong mắt lóe lên cái nhìn kiên nghị.
Lý Quý Niên nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân, hắn há hốc miệng, cuối cùng cũng không nói ra lời khuyên của mình. Dù hắn cho rằng ý nghĩ của Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, rất buồn cười, thế nhưng hắn cũng không đứng ra cản trở.
Lý Quý Niên có biểu hiện quá rõ ràng, còn nói lời khuyên bảo với Vương Tử Quân, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu như Vương Tử Quân cứ mãi giữ khư khư ý kiến của mình, không đập đầu vào tường không quay lại, như vậy nếu thất bại cũng chỉ tự trách mình mà thôi.
Hơn nữa trong quan trường nếu đối thủ của mình thất bại, như vậy chính mình sẽ có con đường phát triển thênh thang hơn...
Sau ngày quay về từ thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân tự mình đưa Hà Tiến Chung đến nhận chức ở phòng khoa học công nghệ. Khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ được xây dựng từ những năm bảy mươi, là một tòa nhà ba tầng. Vương Tử Quân đến phòng khoa học công nghệ và mở miệng rất nhiệt tình, cổ vũ các đồng chí phòng khoa học công nghệ giải phóng tư tưởng, đề cáo tính chủ động công tác, cho ra cống hiến thiết thực để xây dựng phát triển kinh tế thành phố La Nam.
Vì bí thư Vương Tử Quân đến nên khu văn phòng của phòng khoa học công nghệ đột nhiên tập trung bốn năm vị thường ủy thị ủy, thậm chí đài truyền hình thành phố La Nam cũng đến phỏng vấn, thật sự làm cho Hà Tiến Chung bừng bừng hào quang.
Chỉ là tình huống rực rỡ như vậy không thể chống lại mưa gió, sau khi Vương Tử Quân và nhóm thường ủy thị ủy rời đi, Hà Tiến Chung nhìn khu văn phòng rách nát và hơn chục nhân viên công tác của phòng khoa học công nghệ, tâm tình của hắn chậm rãi chìm vào đáy cốc.
Hà Tiến Chung biết rõ một thời gian sau mình sẽ bị cho ra rìa ở chính đàn thành phố La Nam, thậm chí sẽ rơi vào quên lãng.
Vương Tử Quân không biết Hà Tiến Chung có tâm tình gì, vì dạo này hắn cực kỳ bận rộn. Khi Hà Tiến Chung được điều chỉnh thì hắn đã thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào hàng ngũ cán bộ cấp cục ở La Nam, hắn cũng không lập tức thúc đẩy hạng mục đường cao tốc, hắn đơn giản khai báo công tác rồi chạy vội về thành phố Giang Thị.
Dù sao cũng là tiệc trăm ngày của con trai Tiểu Bảo, dù ngày thường hắn có bận rộn thế nào thì đến hôm nay cũng phải về nhà một chút. Nếu không thì Vương lão gia tử vốn rất cưng chiều cháu chỉ sợ sẽ nổi giận chạy đến thành phố La Nam kéo đầu hắn về nhà.
Khi Vương Tử Quân về đến thành phố Giang Thị thì Mạc Tiểu Bắc đã đưa con đến đây được hai ngày. Tử Quân về nhà lúc giữa trưa, sau khi sắp xếp lái xe tìm khách sạn nghỉ ngơi, hắn tự mình lái xe về khu nhà tỉnh ủy.
Đổng Trí Tân vốn muốn đi cùng với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân dùng lời hòa ái xin miễn. Con trai tổ chức tiệc trăm ngày, hắn cũng không muốn người thành phố La Nam biết rõ điều này.
Lúc này Vương Tử Quân nắm quyền cao nhất ở thành phố La Nam, không biết có bao nhiêu người đang dùng đủ mọi mục đích để tiếp cận hắn. Vương Tử Quân không muốn nợ nhân tình của người ta, sau đó những người kia sẽ vì chuyện này mà tạo nên chướng ngại ình trong lúc công tác.
Vương Tử Quân đi vào căn nhà quen thuộc, mẹ Triệu Tuyết Hoa đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế dài dưới bóng cây râm mát. Khi nghe được tiếng bước chân thì bà tranh thủ mở mắt ra, khi thấy con trai đứng trước mặt thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, sau đó trầm giọng hỏi:
- Cậu còn biết quay về sao? Chưa thấy người nào làm cha như cậu, chuyện lớn như vậy mà đến tận hôm nay mới về nhà.
Vương Tử Quân nghe lời trách móc của mẹ mà không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn tiến lên ôm lấy bà rồi cười cười nói:
- Mẹ, con biết sai rồi, đã làm ẹ phải quan tâm lo lắng. Mẹ cứ yên tâm, lần sau con tuyệt đối về sớm hơn.
Triệu Tuyết Hoa nghe thấy hai chữ lần sau thì vẻ mặt trở nên cổ quái, Vương Tử Quân chợt ý thức mình lỡ lời, thế là khẽ thè lưỡi nghịch ngợm:
- Mẹ, ngài cũng đừng nghĩ đi đâu quá xa, con chỉ nói sai một lời mà thôi.
- Không phải nói sai thì càng tốt.
Triệu Tuyết Hoa dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói, sau đó bà lại bĩu môi:
- Tiểu Bắc đã đưa Tiểu Bảo Nhi đi ngủ trưa, con nói nhỏ một chút, đừng đánh thức con.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn rón rén đi tới, khẽ đẩy cửa phòng, thế là tiếng ca du dương truyền vào trong tai. Vương Tử Quân nhìn tivi đang mở, lại nhìn qua Mạc Tiểu Bắc, hắn cười cười nói:
- Thế nào, Tiểu Bảo Nhi còn chưa ngủ sao?
Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục ở nhà, nàng lười biếng nằm trên giường, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì nàng khẽ hừ một tiếng rồi khẽ nói:
- Con của anh có một thói quen xấu, đó là mỗi lần ngủ phải hát ới chịu, không thì cứ mãi náo loạn, vừa khóc vừa kêu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, khẽ nắm bàn tay con trai đang được quấn chăn lông, lại khẽ nói:
- Con trẻ thích nghe hát, đây không phải là tật xấu, điều này nói rõ con trai của anh rất hữu tình.
- Con của anh ngủ thích nghe hát, khốn nổi bài hát bình thường thì không chịu, chỉ thích nghe Liêu An Như hát mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi khẽ chỉ vào cô gái đang hát trên tivi nói.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn theo ngón tay của Mạc Tiểu Bắc, thấy Liêu An Như mặc váy trắng trên màn hình tivi, nàng đang hát một ca khúc tình cảm. Một ca khúc dân dã đã phổ biến biết bao nhiêu năm ở tỉnh Chiết Giang lúc này truyền vào tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Năm xưa khi nông nhàn không phải Liêu An Như thường hát cho hắn nghe bài ca kia sao? Kiếp trước khi có con thì nàng cũng dùng bài hát của mình để ru con ngủt, bây giờ mọi chuyện lặp lại, thế nhưng hắn và Liêu An Như lại ở trên hai đường song song.
Bây giờ con của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc lại thích nghe Liêu An Như hát mới chịu đi ngủ, tất cả chẳng lẽ là trùng hợp.
Vương Tử Quân nghĩ đến dĩ vãng mà không khỏi cảm thấy hai mắt ẩm ướt. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó khẽ ôm Mạc Tiểu Bắc vào trong lòng. Lúc này tâm tình của hắn chậm rãi bình tĩnh lại, một cảm giác hạnh phúc chân thật xuất hiện trong đáy lòng.
Mạc Tiểu Bắc cũng lẳng lặng nằm trong lòng Vương Tử Quân, tuy nàng không biết chồng mình đang nghĩ cái gì, thế nhưng lúc này trên mặt nàng vẫn xuất hiện nụ cười cực kỳ mỹ mãn.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh