Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 665(P2): Tiền Nhân Trồng Cây Hậu Nhân Thừa Hưởng.
guyễn Chấn Nhạc ăn mặc rất chất phác nhưng lại có khí độ rất bất phàm, hắn đi lại cực kỳ thản nhiên trước mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy. Sau khi tiến lên đài chủ tịch, hắn khẽ gõ micro rồi trầm giọng nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, hôm nay tôi cảm tạ lãnh đạo tỉnh đã cho tôi cơ hội lên tiếng, tôi cảm thấy rất vinh hạnh...
- Bí thư Vương, nếu ngài không đến thành phố La Nam, như vậy lúc này người phát biểu bên trên chính là ngài.
Lý Quý Niên nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cười cười mà không mở miệng, hắn chăm chú nghe lời phát biểu của đối phương. Sau khi nói vài lời khách sáo thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt thay đổi chủ đề:
- Nói thật, lần này tôi có thể đứng lên đây phát biểu, tôi còn cần phải cảm tạ một người. Tuy anh ấy đã rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng chúng tôi vĩnh viễn không thể quên những cống hiến của anh ấy cho sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc nói ra câu này làm cho rất nhiều người hiểu ra vấn đề, tất nhiên những người ngồi đây đều hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc đang nói đến ai, càng hiểu Nguyễn Chấn Nhạc muốn cảm tạ ai. Tuy đây là sự thật, thế nhưng dù là ai cũng không ngờ Nguyễn Chấn Nhạc lại nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn thật lòng bội phục thủ đoạn của đối phương thêm một phần. Chiêu thức này của Nguyễn Chấn Nhạc rất hay, không những biểu hiện lòng chân thành của mình, còn bịt kín tất cả những lời nói không hay của kẻ khác.
- Tiền nhân trồng cây hậu nhân thừa hưởng, lúc này ban ngành thành phố Đông Bộ chúng tôi không những muốn thừa hưởng, còn muốn khai thác phát triển thật mạnh, cố gắng đổi mới, từ một cây đại thụ biến thành một cánh rừng tươi tốt trên phương diện phát triển kinh tế...
Nguyễn Chấn Nhạc nói năm phút đồng hồ, trong thời gian đó dù là người bất mãn với hắn cũng không khỏi tỏ vẻ tán thưởng, tất nhiên hắn biểu hiện quá mức hoàn mỹ. Hắn không những biểu hiện phong thái của mình, vừa khiêm tốn vừa biểu hiện khí phách của riêng mình.
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm khi Nguyễn Chấn Nhạc kết thúc bài phát biểu và đi xuống dưới đài. Phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn tiến lên nói ra chương trình thứ ba của hội nghị, cũng chính là Vương Tử Quân tiến lên phát biểu vài lời.
Sau khi gật đầu với Lý Quý Niên, Vương Tử Quân cất bước lên đài. Hắn đưa mắt nhìn mọi người bên dưới, sau đó cười cười nói:
- Cảm tạ lãnh đạo tỉnh đã cho tôi cơ hội lên tiếng ngày hôm nay, tôi có thể đứng ở chỗ này, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh, càng cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai mình...
- Thành phố La Nam chúng tôi tuy tồn tại nhiều khó khăn, thế nhưng cán bộ thành phố La Nam chúng tôi tự tin có thể tạo ra con đường phát triển kinh tế của riêng mình, chúng tôi có lòng tin thay đổi bộ mặt thành phố La Nam, có lòng tin xác lập vị trí của thành phố La Nam trong tỉnh Sơn Nam...
Vương Tử Quân kết thúc bài phát biểu của mình bằng bốn câu nói đầy tự tịn, giống như biến tình huống tiến lên nhận lời phê bình trở thành lời tuyên thệ trước khi xuất quân. Không, phải nói là một bài diễn thuyết của Vương Tử Quân trước khi xuất quân. Tuy bây giờ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, thế nhưng cũng không ai có thể đem tình huống kinh tế yếu kém của La Nam ném lên người Vương Tử Quân. Dù sao thì hắn mới đến nhận chức chưa được bao lâu, dù anh có là thần tiên cũng không thể thay đổi tất cả chỉ trong thời gian ngắn như vậy được.
Nguyễn Chấn Nhạc quay lại vị trí của mình, hắn bắt đầu chăm chú lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân. Hắn thi thoảng còn cúi đầu ghi chép, đến khi Vương Tử Quân tỏ thái độ xong thì lại là người vỗ tay đầu tiên.
Chúc Vu Bình ngồi bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc cũng vỗ tay rất mạnh, thế nhưng trong lòng hắn lại rất không yên. Tuy lời nói của Vương Tử Quân làm hắn cảm thấy rất phấn chấn, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ thành phố La Nam muốn đạt được những kết quả như lời nói của Vương Tử Quân thì còn phải đi đường xa, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian.
Một khi đứng trên hội nghị này phát biểu thì căn bản sẽ khó thể thu hồi lời nói, nếu một hai năm sau thành phố La Nam phát triển khởi sắc thì không có vấn đề, nếu không sẽ là đả kích không nhỏ với Vương Tử Quân.
- Khẩu khí rất lớn, cho rằng có thể làm ra chút thành tích ở thành phố Đông Bộ thì lên mặt sao? Không biết thành phố La Nam là địa phương nào à? Đúng là thanh niên, thật sự không biết trời cao đất rộng.
Khi Chúc Vu Bình đang lo lắng cho Vương Tử Quân thì chợt nghe thấy có người trầm giọng nói. Hắn quay đầu nhìn sang, thấy có người ở vị trí của thành phố Tam Hồ đang lên tiếng.
Dù Chúc Vu Bình thật sự rất bất mãn với lời nói của đối phương, thế nhưng lúc này không phải thời điểm so đo. Khi hắn quay đầu lại thì một tràng vỗ tay vang lên, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong bắt đầu phát biểu ý kiến.
Hào Nhất Phong cũng không phát biểu dông dài, trung tâm của bài phát biểu chính là nắm chặt phát triển kinh tế. Trong lúc nói chuyện bí thư Hào cũng không quên tán dương các thành phố phát triển mạnh mẽ, lại tiến hành thúc giục các thành phố rớt lại phía sau.
- Điều kiện khách quan luôn tồn tại, nhưng tính năng động chủ quan của con người cũng không phải là như vậy, chúng ta cần phải nhập gia tùy tục, không chờ đợi không dựa dẫm, toàn tâm toàn ý mưu cầu phát triển...
Chưa đến một giờ thì Trương Đông Viễn tuyên bố kết thúc hội nghị. Sau khi từ hội trường đi ra thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó cười nói:
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, bí thư Lưu mời anh đến phòng làm việc một chuyến.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nói cực kỳ khách khí.
Vương Tử Quân nói một tiếng tôi sẽ đến rồi cúp điện thoại. Sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn quay dang Lý Quý Niên ở bên cạnh rồi cười nói:
- Chủ tịch Lý, bí thư Lưu triệu kiến tôi, lúc này tôi đi trước.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân xoay người muốn bỏ đi thì chợt nghe thấy có người gọi, hắn vô thức nhìn lại, chợt thấy Nguyễn Chấn Nhạc đứng cách đó không xa đang nở nụ cười đi về phía bên này.
Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều hảo cảm với Nguyễn Chấn Nhạc, dù sao đối phương ở thành phố Đông Bộ cũng cho ra những động tác xa lánh bộ hạ của mình. Nhưng dù hắn không có hảo cảm với đối phương thì cũng phải biểu hiện giống như bình thường, vì thế hắn cũng nở nụ cười tiến lênh nghênh đón Nguyễn Chấn Nhạc.
Hai người bắt tay nhau rất ăn ý, Nguyễn Chấn Nhạc chợt dùng tay đẩy kính lên dùng giọng chân thành thắm thiết nói:
- Bí thư Vương, trưa nay anh có thời gian rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ nào đó tâm sự một chút nhé? Cũng xem như để tôi nói lời cảm tạ với anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không có chút mất tự nhiên của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng thật sự bội phục khả năng tu dưỡng của đối phương. Vì sự kiện hạng mục đường sắt Mân Cô rõ ràng là hai người đã thể hiện thủ đoạn của mình trong tỉnh Sơn Nam.
- Cám ơn thư ký Nguyễn, tôi đây đã có hẹn trước với người khác. Anh xem hay là thế này, đợi lần sau có cơ hội tôi sẽ cho ra lời mời, có được không?
Vương Tử Quân nở nụ cười xin lỗi nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh