Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 623(P1): Tham Mưu Không Tốt Cũng Như Không.
gài có thể đưa người tiến lên, tôi có thể kéo anh ta xuống!"
Câu nói này của Vương Tử Quân cực kỳ khí phách, lập tức làm cho Thạch Kiên Quân sợ ngây người. Hắn là một chủ tịch tỉnh, tuy hắn biết bên trên có Hào Nhất Phong áp chế, thế nhưng Hào Nhất Phong trước nay chưa từng nói lời kiêu ngạo như vậy với hắn.
Một cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng Thạch Kiên Quân, hắn thật sự muốn dùng quyền uy của mình cho vị chủ tịch trẻ tuổi này một bài học. Nhưng khi nhìn bộ dạng lạnh lùng quyết đoán của đối phương, trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác lạnh lẽo.
- Chủ tịch Thạch, tôi chỉ nói đùa một chút với anh mà thôi, anh cũng đừng để trong lòng.
Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn dùng giọng thành khẩn nói.
Nói đùa? Có người nói đùa vậy sao? Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, nào chịu tin tưởng như vậy? Trong lòng hắn biết rõ, chính mình sở dĩ đi đến tỉnh Sơn Nam làm chủ tịch thạch có liên quan rất lớn đến tình huống Tề Chính Hồng rớt đài té đau. Trước khi Tề Chính Hồng rớt đài thì người tìm đến với mình chính là Vương Tử Quân.
Một người sắp tiến lên làm chủ tịch thạch như Tề Chính Hồng còn bị Vương Tử Quân ép cho té ngã, một vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ thì có thể coi là gì? Dù Thạch Kiên Quân không muốn thừa nhận, thế nhưng thực lực của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ vào lúc này luôn làm cho hắn kiêng kỵ ba phần.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu đã hơn ba mươi, nói chuyện cần phải chú ý. Cậu nói đùa với tôi thì không sao, với quan hệ giữa hai ta, tôi tất nhiên sẽ không so đo, thế nhưng đối với lãnh đạo tỉnh ủy khác thì sao? Sẽ rơi vào tình huống rất khổ sở. Hơn nữa nếu khơi mào chuyện này ra sẽ chụp mũ cậu chưa trưởng thành chính trị.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thấm thía nói.
Vương Tử Quân tỏ ra khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của chủ tịch Thạch, sau khi Thạch Kiên Quân nói xong thì hắn cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không phải là dựa vào quan hệ không tầm thường giữa hai chúng ta sao? Thế cho nên lúc này mới có chút tùy ý. Tôi đảm bảo sau này sẽ không nói loạn như vậy, đỡ làm cho ngài phải xấu hổ.
Thạch Kiên Quân nở nụ cười, hắn nhìn Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng có vẻ rộng lượng hơn. Vương Tử Quân cũng cười, nụ cười của hai người làm cho khói lửa trong phòng nhanh chóng tan biến.
- Tử Quân, tôi nhất định sẽ chăm chú suy xét lời đề nghị của cậu. Nhưng sự kiện này tôi cũng không thể hoàn toàn làm chủ được, bí thư Nhất Phong là người trù tính đại cục, cuối cùng cũng là anh ấy lên tiếng.
Thạch Kiên Quân trầm ngâm giây lát, giọng điệu càng thêm ôn hòa hơn.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của Thạch Kiên Quân, hắn đột nhiên dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.
Thạch Kiên Quân thiếu chút nữa thì nhướng mày, trong lòng thầm mắng:
"Rõ ràng là tiểu tử cậu uy hiếp tôi, không phải muốn đẩy Chúc Vu Bình kia lên đài sao? Thế nào lại là hoàn thành nhiệm vụ mà tôi mở miệng phân công? Thật sự là được tiện nghi còn khoe mẽ, nói như vậy chẳng khác nào ông đây nợ nhân tình của cậu?"
Tuy Thạch Kiên Quân cảm thấy rất bức bối nhưng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, hắn cũng không muốn so đo với Vương Tử Quân ở sự kiện nhỏ nhặt thế này. Dù sao thì vừa rồi hai bên cũng đã mở miệng nói lời chân thật với nhau, nếu như bây giờ hai bên chuyển thành xa lạ, chẳng phải một người làm chủ tịch tỉnh như hắn không còn độ lượng?
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười, hắn thấy rõ phản ứng của Thạch Kiên Quân. Sau khi bị Thạch Kiên Quân đâm một đao sau lưng, bây giờ hắn không còn là người đến vẫy đuôi với chủ tịch Thạch, không phải chủ tịch Thạch bây giờ muốn chữa trị mối quan hệ giữa hai bên sao, tốt lắm, tôi thật sự rất muốn nghe cao kiến của lãnh đạo.
- Chỉ cần cậu có thể thuyết phục đồng chí Nhất Phong ở bên kia, chỗ tôi sẽ không có vấn đề.
Thạch Kiên Quân cố gắng áp chế cảm giác bất mãn trong lòng, hắn khẽ cười nói với Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân nói ra những lời như vậy thì cảm thấy buổi trò chuyện hôm nay coi như xong, hắn nâng ly trà lên, tỏ ý Vương Tử Quân nên đi được rồi, đừng ở lại làm phiền tôi.
Đáng tiếc là hôm nay tâm tình của Vương Tử Quân có chút khó chịu, hắn thật sự hy vọng có thể truyền cảm giác khó chịu từ mình sang cho Thạch Kiên Quân.
"Anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi sao?"
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Chủ tịch Thạch, trưa nay ngài có sắp xếp gì không? Nếu có cơ hội thì tôi rất vui được xin ngài một bữa cơm, ít nhất cũng coi như là an ủi một người thương tâm như tôi chứ?
Rất nhiều lãnh đạo xem việc dùng cơm là gánh nặng thế nhưng gần đây Thạch Kiên Quân căn bản không thừa nhận quan điểm này. Công tác không phải là mời khách dùng cơm, thế nhưng dùng cơm có thể giải quyết nhiều công tác trong cách mạng, rất nhiều sự việc được bàn bạc ổn thỏa trên bàn ăn, vì thế mà Thạch Kiên Quân căn bản có ý nghĩ thoáng hơn về phương diện dùng cơm. Nhưng hôm nay thì khácm hắn nhìn nụ cười sáng lạn của Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy bữa cơm hôm nay giống như mắc nghẹn trên cổ.
Chỉ là Vương Tử Quân đã nói mình đang khá thương tâm, Thạch Kiên Quân lại vừa yêu cầu Vương Tử Quân phải ổn định, nếu bây giờ không dùng cơm với Vương Tử Quân, xem như được không bù mất. Có thể ăn thì có thể làm việc, cố gắng nhẫn nhịn mới có thể thành đại sự được.
- Nếu là an ủi sự thương tâm của cậu, như vậy bữa cơm này sẽ là tôi mời.
Thạch Kiên Quân vung tay lên có vẻ rất hào phóng, quyết định đã đùa thì phải làm cho đến cùng. Nhưng lời đồng ý như vậy cũng chỉ là một câu khách sáo, cũng không thể xem là thật. Đối với lãnh đạo thành phố, chủ tịch tỉnh có thể di dùng cơm cùng anh thì đã là rất có thể diện, anh chẳng lẽ còn muốn chủ tịch tỉnh tự mình mời dùng cơm nữa sao?
Hơn nữa dù là ai tính tiền thì cũng xem như chi phí mà thôi, cần gì phải làm cho chủ tịch tỉnh cảm thấy không thoải mái chứ?
Nhưng hôm nay Vương Tử Quân thật sự là bất cứ giá nào, hắn đâu muốn suy xét những vấn đề như vậy với Thạch Kiên Quân? Thế là hắn vò đầu nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài thật sự thay tôi suy xét quá chu toàn, bây giờ điều lệnh đã rơi xuống đầu tôi thế nhưng còn chưa đi nhận chức, bây giờ thật sự mời cơm ngài, cũng không biết La Nam bên kia có chịu ký đơn hay không?
"Hừ, không ngờ đối phương lại dõng dạc đồng ý!"
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt ôn hòa nhã nhặn của vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, lúc này mới thật sự nhận ra trong khung của tiểu tử kia có tiềm chất lưu manh. Không phải chỉ là một bữa cơm sao? Tôi nào có chuyện không mời được cậu, thế nhưng tâm ý bên trong lời nói lại càng phát ra hương vị khó chịu.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh