To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 621(P1): Đồng Chí Là Một Viên Gạch Của Cách Mạng, Cần Đi Đâu Sẽ Đi Đó.
ỉnh ủy bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân làm ủy viên, thường ủy, bí thư thị ủy thành phố La Nam, miễn đi chức vụ ủy viên, thường ủy, phó bí thư thành phố Đông Bộ. Chỉ một tờ bổ nhiêm ngắn ngủi hầu như đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai truyền từ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống các cơ quan ban ngành địa phương trong tỉnh, từ thành phố Đông Bộ đến thành phố La Nam, trên cơ bản không khác nào từ thành phố lớn phồn hoa đô thị đến một thôn xóm vùng núi.
Đã từng có một lãnh đạo thành phố La Nam, không, phải là một bí thư một quận trong thành phố La Nam tự nguyện bỏ qua chức vụ đến thành phố Đông Bộ làm phó chủ tịch thành phố. Vương Tử Quân từ vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ tương lai vô hạn đến làm bí thư thành phố La Nam, nhìn qua thì có vẻ giống như thăng một cấp, thế nhưng trong mắt nhiều người, không, hẳn là đại đa số mọi người thì Vương Tử Quân rõ ràng là bị đi đày. Trong số những người này có có không ít cán bộ thành phố Đông Bộ. Sau khi tin tức về văn kiện được truyền xuống, bọn họ căn bản chưa có thời gian phản ứng với văn kiện, đã có một số người đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, anh không thể đi, thành phố Đông Bộ chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của anh.
Tôn Quốc Lĩnh ngồi trên ghế sa lông phía tay trái Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ khẩn thiết nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, thành phố Đông Bộ chúng tôi không thể nào rời khỏi anh, anh không nên đi. Tất cả ủy viên thị ủy Đông Bộ sẽ liên danh phản ánh vấn đề với phòng tổ chức, nếu điều động ngài làm bí thư thành phố, thì phải là bí thư thành phố Đông Bộ mới được.
- Chủ tịch Tôn nói đúng, chủ tịch Vương, thành phố Đông Bộ đang ở vào giai đoạn phát triển mấu chốt, không thể thay người giữa đường được. Tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh sẽ xem xét tình huống thiết thực, đây chính là tiếng lòng của cán bộ và nhân dân thành phố Đông Bộ.
Lữ Hạ Cường ngồi bên phía tay phải của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng nói.
Trương Đảo Long là trợ lý chủ tịch, hắn cũng đi theo đám chủ tịch đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi nghe được tin tức Vương Tử Quân sẽ chuyển chỗ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghi ngờ tính thiết thực của nó. Nhưng sau khi phòng tổ chức tỉnh ủy truyền đạt văn kiện, hắn chợt ý thức được những tin đồn trong xã hội thật sự có độ nặng riêng của nó. Khi nhìn thấy văn kiện này thì hắn suy nghĩ rất nhiều, trước kia hắn từng đi qua thành phố La Nam, hắn hiểu rõ hoàn cảnh của thành phố La Nam. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào sự thật là hai mươi năm qua chưa từng có vị bí thư thành phố La Nam tiến vào trong hàng ngũ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cũng đủ thấy rõ vấn đề, thấy rõ sự kiện bổ nhiệm Vương Tử Quân có ý nghĩa thế nào.
- Chủ tịch Vương, chúng ta có quyền lợi phản ánh vấn đề, dù là lãnh đạo tỉnh ủy cũng không thể thích làm gì thì làm được.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bất bình của mọi người, hắn chợt cười cười nói:
- Phản ánh cái gì? Ngại nghèo thích giàu, không đến địa phương gian khổ để cống hiến, chẳng lẽ muốn thực hiện chủ nghĩa đỉnh núi sao?
Giọng nói của Vương Tử Quân không quá lớn nhưng ý nghĩa của nó lại như một tảng đá nện vào lòng mọi người. Tôn Quốc Lĩnh há hốc miệng, hắn muốn nói gì đó nhưng thật sự không nên lời.
Tôn Quốc Lĩnh là một cán bộ trong thể chế nhiều năm, hắn biết rõ rất nhiều lời có thể phản ánh, thế nhưng điều Vương Tử Quân từ thành phố Đông Bộ đến thành phố La Nam nhìn từ phương diện lớn sẽ thấy đó là một phương án cân đối sự phát triển, đưa cán bộ trẻ đến địa phương kém phát triển để bộc lộ tài năng, dùng động lục để đẩy mạnh sự phát triển của địa phương. Những lời nói của Vương Tử Quân cũng đã giải thích rõ sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy với mình, rõ ràng có ý muốn rèn luyện cán bộ, chắc chắn lãnh đạo tỉnh ủy cũng trải qua nhiều suy xét mới cho ra quyết định như vậy. Hơn nữa Vương Tử Quân từ vị trí chủ tịch thành phố đến bí thư thị ủy cũng xem như vượt qua một con kênh rộng, là một loại đề bạt. Hơn nữa phương diện bổ nhiệm nhân sự nào có chuyện phải giải thích nhiều? Anh là một cán bộ lãnh đạo, anh là một khối gạch của cách mạng, chỗ nào cần thì sẽ được lãnh đạo chuyển đến nơi đó, có thể nó là trực tiếp chuyển đến bất cứ nơi đâu.
Vương Tử Quân ngồi trầm mặc trong phòng làm việc của mình, lúc này đám người trong phòng đều hút thuốc, sương khói trắng xóa, thật sự giống như làm gian phòng này biến thành một màu trắng.
- Được rồi, được rồi, các anh muốn hút thuốc thì đến chỗ khác, các anh hút thuốc chỗ tôi, con bà nó định phóng hỏa sao? Sợ rằng có người thấy nơi đây bốc khói sẽ gọi xe cứu hỏa đến ngay bây giờ.
Vương Tử Quân nhìn rồi vung tay với nhóm người Chúc Vu Bình, hắn cười mắng:
- Tất cả giải tán, tôi có chuyện cần suy xét.
Chúc Vu Bình nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới cười nói:
- Được rồi, chủ tịch Vương, chúng tôi tìm chỗ khác hút thuốc, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.
Khi Thái Nguyên Thương khẽ đóng cửa lại, Vương Tử Quân chợt nhíu mày. Lần này xem như điều động ngoài ý muốn, hắn thật sự ngửi được mùi hương âm mưu trong sự kiện này, hương vị này không những vì Hào Nhất Phong, càng là vì Thạch Kiên Quân. Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, mặc dù quyền uy của hắn không bằng Hào Nhất Phong thế nhưng vẫn là nhân vật số hai trong tỉnh Sơn Nam, nhân vật như vậy nếu không có tác dụng trong công tác bổ nhiệm Vương Tử Quân thì căn bản chỉ là trò cười. Nếu Thạch Kiên Quân cố gắng ở sự kiện này, văn bản bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ căn bản không thể nào được phát xuống.
Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, Vương Tử Quân cảm nhận được sự thỏa hiệp và trao đổi giữa hai người Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong trong sự kiện lần này. Trên quan trường vĩnh viễn không có bạn bè lau dài, chỉ có người cùng chung lợi ích mà thôi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào lợi ích của mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến những vấn đề này mà liên tục cười lạnh, văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy đã được đưa xuống, hơn nữa trước khi phát văn kiện xuống thì trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang cũng đã nói vài lời. Đối với Vương Tử Quân thì muốn thay đổi sự thật này đã không còn ý nghĩa gì nữa, thế nhưng hắn không thể bỏ đi như vậy, trước khi đi cũng phải cho bọn họ biết rõ, mình không phải là hạng gỗ đá thích làm gì thì làm, thích xoa nắn sao cũng được. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cầm điện thoại lên, khi chuẩn bị bấm số thì chợt nghe thấy một âm thanh vang lên, một tin nhắn được gửi đến:
- Anh, mau đến cứu em, vì để em an tâm ra nước ngoài du học, mẹ thật sự bày tỏ tình thương quá lớn, mỗi ngày đều kéo em ra ngoài dạo phố, em thật sự muốn quay về nông thôn yên tĩnh rồi.
Tin nhắn của Lâm Dĩnh Nhi tràn đầy hương vị làm nũng, tâm tình của Vương Tử Quân chợt khá hơn rất nhiều. Hắn cười cười, sau đó xóa bỏ tin nhắn theo thói quen, lại đi đến lấy một chiếc điện thoại trong bàn làm việc rồi nhắn đi hai chữ "nhớ em".
Mười phút sau xe của Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ rồi chạy như bay về phía thành phố Sơn Viên. Trên xe vẫn giống như trước, vẫn là Triệu Quốc Lương và anh Đổng.
Triệu Quốc Lương và anh Đổng là hai người thân thiết của Vương Tử Quân, lúc này bọn họ tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, không dám nói nhiều hơn một câu, chỉ sợ lãnh đạo sẽ mất hứng. Trong mắt hai người bọn họ thì chủ tịch Vương tiến lên làm bí thư thị ủy Đông Bộ sẽ là sự thật khó thể nào tranh luận, không ngờ quan trường vốn là khó thể đoán trước được, không ngờ một tờ văn kiên bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy đã đưa Vương Tử Quân từ Đông Bộ đến thành phố chó ăn đá gà ăn sỏi như La Nam. Văn kiện điều động như vậy tất nhiên sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy bức bối.
- Hai anh làm sao vậy? Sao lại nghiêm túc giống như mở hội nghị thường ủy như thế? Anh Đổng, anh mở nhạc đi, cho tôi thả lỏng một chút.
Vương Tử Quân ngẩng đầu trong lúc trầm ngâm, hắn cười phân phó với anh Đổng đang lái xe. Anh Đổng cũng sững sờ, hắn thực hiện mệnh lệnh của Vương Tử Quân theo thói quen, hắn nhanh chóng mở nhạc, thế là tiếng nhạc du dương lại vang lên trong xe.
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bây giờ trên xe đều đã có đầu VCD, không bằng chúng ta lắp đặt một cái, sau này chạy xe đường dài cũng có phim xem đỡ buồn.
Triệu Quốc Lương có chút do dự, sau đó hắn khẽ lên tiếng đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ Triệu Quốc Lương đang tìm chủ đề nói chuyện với mình, hắn cười cười nói:
- Lắp đặt thiết bị lên xe cũng tốt, thế nhưng không phải là chiếc xe này, dù sao đây cũng sẽ là xe của vị chủ tịch kế tiếp của thành phố Đông Bộ.
- Quốc Lương, tôi sắp rời khỏi thành phố Đông Bộ, cậu có ý kiến gì không? Nếu cậu thích về tỉnh thì cứ nói đơn vị cần sắp xếp với tôi, mà tôi thấy cậu nên đi theo bí thư Cẩm Hồ thì hay hơn.
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi nở nụ cười nói.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh