Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 619(P1): Em Là Gió Anh Là Cát.
hời tiết tháng bảy nóng nực khó chịu, đại đa số trường học bây giờ đều đã được nghỉ, thế nhưng trong các trường học ở trong thôn xóm, hầu như trẻ em đều phải đến trường.
Trường học trong thôn có tổng cộng hơn ba mươi học sinh, dĩ vãng những học sinh này đến trường đều vui tươi chơi đùa, chưa đến thời gian vào lớp đều chưa chịu dừng cuộc chơi. Thế nhưng ngày hôm nay tình huống có chút khác thường, những học sinh thường ngày vui đùa ầm ĩ bây gời lạ ngồi rất có quy củ trong phòng.
Ánh mắt bọn chúng đều nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đã thu thập gọn gàng, tất cả cặp mắt đều tỏ ra không muốn.
Lâm Dĩnh Nhi tất nhiên hiểu những ánh mắt này, nàng dạy học ở đây được hai năm, lúc đầu trong cuộc sống của nàng đầy hình bóng của người kia. Sau này nàng tiếp xúc nhiều với học sinh của mình, thế là một lòng vì công việc. Vì vậy khi mà chấm dứt thời gian làm giáo viên tình nguyện, nàng rất quyến luyến ánh mắt của đám trẻ, thật sự khó thể nào muốn xa rời. Nhưng Đông Bộ là thành phố mà người kia thật sự phủ vầng hào quang xuống bao phủ khắp nơi, nàng không thể tiếp tục ở lại được nữa.
- Cô Lâm, học sinh đã đến đông đủ, nếu không bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Đứng bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái trẻ, nàng cắt tóc ngắn nhìn qua có vẻ rất gọn gàng. Cô gái này chính là sinh viên tình nguyện tiếp nhận công tác của Lâm Dĩnh Nhi ở trong thôn tên là Trần Lệ Dương, tuy mới tiếp xúc với Lâm Dĩnh Nhi được hai ngày, thế nhưng nàng cũng là người có tính cách rất cởi mở.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn trời, sau đó nghêng đầu nghĩ một lát, lại tiếp tục lên tiếng:
- Chờ thêm một lát nữa.
"Còn chờ cái gì nữa?"
Trần Lệ Dương không rõ ý nghĩ của Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi phải rời đi, bữa cơm lần này cũng được tổ chức vì Lâm Dĩnh Nhi, vì vậy lúc này nàng cũng không muốn phản đối ý kiến của Lâm Dĩnh Nhi.
Nửa giờ trôi qua, bầu không khí trong trường vẫn như trước thế nhưng hai bàn tay nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi không khỏi xiết chặt lại, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn bầu trời, sau đó thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ anh ta thật sự không đến sao?
Thời gian dần trôi qua, thế nhưng người được chờ đợi lại không xuất hiện. Lâm Dĩnh Nhi nhìn ánh mắt nghi ngờ của Trần Lệ Dương, nàng khẽ cắn môi thất vọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lần này tổ chức cắm trại ngoài ngọn núi nhỏ phía bên kia, cách thôn hai dặm, ngọn núi không lớn, cũng không có động vật gì lớn, là một nơi cỏ cây xanh tốt, cực kỳ phù hợp để chơi đùa vận động. Trước kia nàng không ít lần đưa học sinh của mình đến đây chơi, bây giờ trước khi đi thì đám học sinh cũng yêu cầu nàng đưa ra đó một lần nữa.
Vì ngày mai sẽ phải đi, thế cho nên lúc này Lâm Dĩnh Nhi thật sự rất mất vui. Nàng nhìn ngôi trường thân quen, thế là cẩn thận đi về phía trường.
Người kia vẫn chưa xuất hiện, khi Lâm Dĩnh Nhi đi ra khỏi thôn thì điện thoại chợt vang lên. Nàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện mình nhận được một tin nhắn.
- Dĩnh Nhi, tạm thời có nhiệm vụ tiếp đãi, anh không đến được, các em cứ vui chơi thoải mái đi.
Dù tin nhắn không có lưu tên thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi biết rõ đó là ai, nàng nhìn những dòng chữ ngắn ngủi, thế là cảm thấy trong lòng chợt đau đớn. Một cảm gáic giống như biển gầm đánh úp lại, nàng giống như bị bao phủ, mũi chua xót, thiếu chút nữa thì nước mắt chảy tràn.
Những năm này Lâm Dĩnh Nhi chưa từng nói qua lời yêu, vì nàng căn bản cũng không có ý muốn lập gia đình. Nàng cho rằng cứ như vậy với Vương Tử Quân là quá đủ rồi, nàng tự giễu chính mình, nghĩ mình cứ cố gắng muốn phân một chén canh với Mạc Tiểu Bắc. Nàng cũng không cảm thấy mình đáng thương hay bất hạnh, nàng cho rằng mình chỉ cần nắm điểm mấu chốt là được, chỉ cần yêu hắn sâu sắc là tốt, căn bản chưa nghĩ đến tình huống chính mình bị thương tổn.
Chính Lâm Dĩnh Nhi căn bản không yêu cầu hắn làm gì, thầm nghĩ chỉ cần mình sống ở thành phố Đông Bộ, có thể cùng hắn sống một khoảng thời gian tốt đẹp là được, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy chút cơ hội như vậy cũng không có.
Lâm Dĩnh Nhi ngơ ngác nhìn trời, ánh mắt ngây ngẩn, vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi. Đây là một biểu hiện của những cô gái thất tình, những giọt nước mắt cũng không khỏi chảy tràn trên mặt.
- Cô Lâm, chị làm sao vậy?
Trần Lệ Dương đi bên cạnh chợt hỏi Lâm Dĩnh Nhi.
Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng lau nước mắt, sau đó nàng dùng giọng thoải mái nói:
- Không có gì, bụi bay vào mắt mà thôi.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa nhìn sang các học sinh:
- Các em, chúng ta hát một bài, cô sẽ bắt nhịp.
- Cá bơi trong dòng nước xanh mát, gió thổi lồng lộng, núi cao xanh ngắt một màu...
Tiếng ca trong trẻo của Lâm Dĩnh Nhi vang lên rất dễ nghe, khi âm thanh của nàng vang lên, một dàn đồng ca chợt cất lời vang vọng khắp con đường.
- Chim non bay phía trước dẫn đường, gió dịu dàng ve vuốt tà áo...
Trần Lệ Dương nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang cất tiếng hát mà trong lòng bùng lên cảm giác kính nể. Nàng thầm nghĩ, cô giáo Dĩnh Nhi nhìn qua không lớn hơn mình vài tuổi thế nhưng thật sự là một cô gái có tình cảm đặc biệt với học sinh, không ngờ lúc này lại khóc, sau này mình rời khỏi nơi đây, không biết có rơi vào trạng thái như vậy không?
Trần Lệ Dương thầm nghĩ như vậy, thế nhưng bản năng lại làm cho nàng du nhập vào trong dàn đồng ca, đội ngũ nho nhỏ bắt đầu đi trên đường núi.
Không ít thôn dân thấy đội ngũ này, hơn nữa trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa có một người đang cầm kính viễn vọng lẳng lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra phía bên kia. Mặc dù là cách xa hơn một kilomet thế nhưng tiếng ca vẫn mơ hồ vang vọng đến bên này.
Lúc này Vương Tử Quân mặc một bộ trang phục nghỉ ngơi, hắn thông qua kính viễn vọng mà thấy được đội ngũ trước mắt, thấy người đi đầu đang cất tiếng hát là Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt miễn cưỡng vui cười của Lâm Dĩnh Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì đó chọc vào tìm mình, thật sự rất đau. Hắn thật sự rất muốn chạy đến lau nước mắt cho nàng, thế nhưng lý trí của hắn lại thật sự không nhịn được.
Nếu đã không thể cho nàng được hạnh phúc, như vậy thì nên kết thúc sẽ tốt hơn.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, hắn nhìn đội ngũ chậm rãi đi lên núi, đội ngũ kia càng đi thì càng xa rời ánh mắt của hắn.
Đội ngũ chậm rãi đi lên một ngọn núi nhỏ, đám trẻ được Lâm Dĩnh Nhi và Trần Lệ Dương dẫn dắt bắt đầu trò chơi của mình, sau đó túa ra đi nhặt củi. Lâm Dĩnh Nhi lúc này giống như đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, nàng lớn tiếng nói cười, lớn tiếng chơi đùa...
Tuy không nghe được âm thanh thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thông qua kính viễn vọng để thấy được những hình bóng vui đùa ầm ĩ ở phía bên kia. Hắn nhìn cô gái giống như quay về thời điểm tuổi xuân tràn đầy sức sống năm xưa, thế nhưng trong lòng lại căn bản không có chút vui sướng nào khác.
Đó là những gì Vương Tử Quân muốn được thấy, có thể nói Lâm Dĩnh Nhi khôi phục như vậy sẽ rất tốt, thế nhưng hắn lại sinh ra chút cảm giác không đúng.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh