Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 613(P5): Tình Huống Căng Thẳng..
hưng càng ngày càng có nhiều quần chúng không muốn nghe những lời giảng giải như vậy, thậm chí bọn họ càng nghe thì càng kích động hơn. Có người đứng trên xe hô khẩu hiệu, chỉ trích cảnh sát không vì nhân dân, đã biến thành mũi dùi của chính quyền.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mười phút qua đi như gió thổi, vẻ mặt Đảng Hằng và Hạ Nham Châu cực kỳ khó coi, hai người bọn họ căn bản không tiếp tục mở miệng, thế nhưng đều có thể cảm nhận được tâm tình đè nén của đối phương.
- Tút tút tút.
Điện thoại trong tay Đảng Hằng lại vang lên, vẫn là Đổng Quốc Khánh gọi điện thoại đến. Sau khi nghe máy Đổng Quốc Khánh hỏi về tình huống ở hiện trường, sau đó trầm giọng phân phó:
- Thư ký trưởng Đảng, xử lý vấn đề phải vừa đấm vừa xoa, cậu còn mười phút nữa, tôi không hy vọng mười phút sau chủ tịch Trương và giám đốc Triệu sẽ thấy tình huống nhân dân đến biểu tình vây kín cổng ủy ban thành phố Đông Bộ.
Đảng Hằng hiểu vừa đấm vừa xoa có nghĩa là gì, thế là bàn tay của hắn chợt run rẩy. Hắn lấy điện thoại ra, sau đó nhìn đám quần chúng kêu oan trước mắt, cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng vào lúc này. Hắn chần chờ giây lát, sau đó cầm lấy một chiếc loa phóng thanh trong tay nhân viên cảnh sát gần đó, hắn lớn tiếng khuyên nhủ:
- Các vị hương thân, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta không bằng tìm một chỗ rộng rãi hơn để bàn bạc về vấn đề này.
- Không được, chúng tôi phải ở chỗ này, hôm nay nếu không cho ra câu trả lời thuyết phục, chúng tôi sẽ không bỏ đi.
- Đúng, thư ký trưởng Đảng, anh đừng lừa gạt chúng tôi, chúng tôi không nghe lời anh. Anh để cho Đổng Quốc Khánh ra đây, chúng tôi trực tiếp đối thoại với anh ấy. Chúng tôi muốn hỏi anh ta xem, mỗi ngày anh ấy phát biểu rằng dân chúng là cơm cha áo mẹ của cán bộ, như vậy vì sao bây giờ lại muốn cho cha mẹ mình sinh hoạt trong môi trường ô nhiễm? Như vậy anh ta có còn nghe lời cha mẹ của mình nữa không?
Quần chúng kêu oan giống như cũng cảm nhận được tâm tình kích động của Đảng Hằng, thế là mọi người cũng trở nên kích động theo, nhiều biểu ngữ được giăng lên, càng nhiều lớn tiếng hô hào.
Đảng Hằng vẫn cố gắng khuyên giải thế nhưng quần chúng căn bản vẫn thờ ơ như trước. Năm phút trôi qua, điện thoại của hắn lạ đổ chuông đồn dập. Lúc này Đổng Quốc Khánh đã không còn tỉnh táo, hắn mở miệng mắng:
- Đảng Hằng, anh đang làm gì vậy? Vấn đề như vậy mà không xử lý được, anh còn muốn làm thư ký trưởng nữa không?
Đổng Quốc Khánh luôn là người rất ẩn nhẫn, Đảng Hằng là người ở bên cạnh lãnh đạo, tất nhiên càng hiểu rõ tâm tình của lãnh đạo vào lúc này. Hắn tuy đang có một bụng lửa giận thế nhưng cũng phải cố gắng áp chế:
- Bí thư Đổng, chuyện này...
- Đảng Hằng, tôi hiểu làm công tác với quần chúng là không dễ dàng, thế nhưng bây gời anh cần phải giải tán quần chúng ngay lập tức. Hạ Nham Châu đã triệu tập hơn phân nửa lực lượng cảnh sát thành phố, đám cảnh sát kia ăn không rửng mỡ sao?
Đổng Quốc Khánh dùng giọng trầm thấp nói, ý nghĩa lời nói càng thêm rõ ràng hơn.
Đảng Hằng đã hiểu ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, vào thời điểm này đầu óc hắn như muốn nổ tung. Nếu như làm theo những gì Đổng Quốc Khánh vừa nói, nếu mâu thuẫn hai bên thêm gay gắt, hậu quả sẽ là khó tưởng. Thế là hắn trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng hung ác nói:
- Bí thư Đổng, tôi cho rằng sự việc lần này còn chưa đạt đến độ cao như vậy, quần chúng chỉ là đến phản ánh vấn đề, bọn họ...
- Đảng Hằng, bọn họ đến phản ánh vấn đề phải thông qua con đường chính đáng, không phải là đến vây quanh cổng ủy ban thành phố. Tôi nói cho cậu biết, lúc này xe của chủ tịch Trương và đại biểu của tập đoàn Trấn Phi đã sắp đến rồi, chỉ sau ba phút nữa sẽ rời khỏi đường cao tốc, cậu mau chóng hành động cho tôi.
Đổng Quốc Khánh dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, giọng điệu chân thật đáng tin.
Đảng Hằng có thói quen tiếp nhận mệnh lệnh của Đổng Quốc Khánh, hai bàn tay hắn lúc này trở nên run rẩy. Thật lòng hắn rất muốn chấp hành mệnh lệnh của Đổng Quốc Khánh, dù sao thì chuyện này là Đổng Quốc Khánh cho ra sắp xếp, nếu như có việc gì xảy ra cũng không liên quan đến Đảng Hằng hắn. Chỉ cần sự việc làm xong, biết đâu hắn sẽ lại lấy được sự tín nhiệm của Đổng Quốc Khánh?
Nhưng Đảng Hằng có thể làm như vậy sao? Hắn nhìn quần chúng vì kích động với cuộc sống sau này mà kéo đến phản ánh vấn đề, hắn thật sự có thê vì chỉ lệnh của Đổng Quốc Khánh để cho ra hành vi bạo ngược cưỡng chế nhân dân sao?
Cưỡng chế nhân dân!
- Bí thư Đổng, phương án cưỡng chế giải tán quần chúng...
Đảng Hằng cắn môi nói ra từng chữ, hắn cảm thấy mình căn bản không có gì là vĩ đại thế nhưng ở phương diện này vẫn có chủ ý của riêng mình. Hắn đã là thư ký trưởng nhiều năm, hắn đã làm nhiều việc nhỏ nhặt, bây giờ là lúc nên làm việc lớn.
- Chấp hành quyết định của tôi.
Đổng Quốc Khánh dùng giọng lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đảng Hằng.
Giọng điệu của Đổng Quốc Khánh sắc bén như dao, trong lời nói càng có đầy đủ khí thế của một vị bí thư thị ủy. Đảng Hằng nghe được âm thanh của bí thư Đổng mà ngọn lửa áp chế trong lòng bấy lâu chợt bùng lên thiêu đốt, hắn nhìn nhân dân trước mắt, sau đó dùng giọng trầm thấp nói:
- Không bao giờ.
Không bao giờ, tuy chỉ là ba chữ thế nhưng lại tràn đầy quyết tâm, ba chữ của Đảng Hằng tuy đơn giản nhưng nói ra nặng như ngàn quân.
Ba chữ này nói ra khỏi miệng thì xem như mối quan hệ giưa Đảng Hằng và Đổng Quốc Khánh càng thêm xa vời, thậm chí có thể nói hai người sẽ đi về hướng đối lập, đi về phía căm thù, mỗi người đi một ngã. Nhưng Đảng Hằng nói ra ba chữ này mà không có chút hối hận, trong lòng ngược lại còn sinh ra cảm giác cực kỳ thoải mái.
- Đảng Hằng, đây là cậu nói, tôi có thể xem như không nghe thấy. Nhưng tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chính cậu nên làm cho tốt.
Giọng điệu âm trầm của Đổng Quốc Khánh lại truyền đến, lúc này lời nói tràn đầy hương vị cảnh cáo.
Đảng Hằng đưa điện thoại ra xa lỗ tai của mình, sau đó hắn dùng ngón tay cái bấm nút tắt.
- Đi con bà mày.
Đảng Hằng mở miệng mắng một câu thô tục, sau đó trực tiếp đặt điện thoại vào trong túi.
Đảng Hằng lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi đi về phía nhân dân đang đứng kêu oan. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe thấy có nhiều người hét lên:
- Người kêu oan nhanh chóng rời khỏi cổng ủy ban thành phố, yêu cầu mọi người đến phản ánh vấn đề theo đúng trình tự của phòng văn thư, đối với những người cố tình gây rối, sẽ xử lý theo tội quấy nhiễu công vụ.
Đảng Hằng thấy Hạ Nham Châu với gương mặt lạnh lùng và nghiêm túc đứng cách mình không xa, bên cạnh bí thư Hạ là một người đàn ông trung niên, người này đang hét lên với nhân dân đứng bên ngoài.
- Bí thư Hạ, anh làm như vậy...
Đảng Hằng có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng chạy về phía Hạ Nham Châu.
Hạ Nham Châu nhìn Đảng Hằng, sau đó thản nhiên nói:
- Thư ký trưởng Đảng, tôi chấp hành quyết định của bí thư Đổng.
Hạ Nham Châu cũng không chờ Đảng Hằng lên tiếng, hắn vung tay lên với người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát ở bên cạnh.
Vài chục tên cảnh sát võ trang đi ra ngoài, trong tay bọn họ chính là khiên chống bạo động, bọn họ xếp thành một hàng dài.
- Bí thư Hạ, anh làm như vậy rất nguy hiểm, vô ý sẽ sinh ra sự cố lớn...
Đảng Hằng lớn tiếng nói, tuy giọng nói của hắn không nhỏ nhưng bị âm thanh ồn ào lấn át, hơn nữa người của cục công an lại không nghe lời hắn. Khi hắn tiếp tục lên tiếng thì đám người kia đã hành động.
Không gian yên lặng sau giây lát, ngay sau đó có người bắt đầu tán đi. Hạ Nham Châu nhìn những người bỏ đi mà cười nói với Đảng Hằng:
- Thư ký trưởng Đảng, anh xem, có một số việc anh nên...
Khi Hạ Nham Châu mới nói được một nửa thì những âm thanh va chạm vang lên, hơn một trăm tên đàn ông từ trong đám người phẫn nộ lao về phía hàng rào của cảnh sát, hiện trường bắt đầu rối loạn, mất kiểm soát.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh