If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 610(P4): Trong Quan Trường Không Có Tình Hữu Nghị.
ương Tử Quân không nói thêm điều gì, tuy hắn muốn Trương Đảo Long sửa đổi tính tình, thế nhưng trên thực tế hắn lại rất thích người đàn ông có gan đứng ra bênh vực lẽ phải trước mặt Hào Nhất Phong.
- Nếu anh muốn tiến xa hơn, như vậy anh phải sửa lại tính tình của mình.
Vương Tử Quân nhìn Trương Đảo Long vài phút rồi trịnh trọng nói.
Trương Đảo Long tất nhiên không muốn nói thêm điều gì ở phương diện này, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân, đột nhiên hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi muốn biết rốt cuộc anh nói gì với bí thư Nhất Phong?
- Thật ra cũng không có gì.
Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói:
- Tôi chỉ nói với bí thư Nhất Phong, nếu có người đề xuất ý kiến với bí thư thì bị miễn chức, xem ra bí thư Nhất Phong làm quan cực kỳ bá đạo rồi.
Trái tim của Trương Đảo Long chợt run lên, hắn chưa từng hối hận vì những lời nói của mình với Hào Nhất Phong, hơn nữa trong lòng lại thầm cảm thấy tự hào. Nhưng lúc này hắn nghe được lời nói tùy ý của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình và Vương Tử Quân căn bản là chênh lệch quá lớn.
Vương Tử Quân nói như vậy căn bản không phải là khuyên người, thật sự là mắng chửi và uy hiếp người ta. Tuy lời nói của chủ tịch Vương cực kỳ hàm súc, thế nhưng lại ẩn giấu nhiều ý nghĩa, Trương Đảo Long nghe cũng hiểu nói gì đến Hào Nhất Phong?
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng không thèm quan tâm của Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói cũng không nói ra khỏi miệng. Có những lời cảm tạ phải nói ra khỏi miệng, thế nhưng có những lời cảm tạ lại chỉ có thể đặt sâu trong lòng.
Nhạc nhẹ vẫn vang lên trong phòng trà, sau khi lẳng lặng uống một ly trà thì Trương Đảo Long đột nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, nói thật nhé, tôi thật sự hối hận vì hành vi của mình.
- Thế nào?
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Trương Đảo Long, giọng điệu có vài phần lạnh nhạt.
- Chủ tịch Vương, nếu không phải tôi nói ra những lời vượt cấp, bây giờ tôi còn đang công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, dù là bọ ngựa đấu xe nhưng tôi vẫn có thể ngăn cản hạng mục của tập đoàn Trấn Phi xây dựng ở thành phố Đông Bộ.
Trương Đảo Long nói đến đây thì không khỏi dùng giọng không cam lòng nói:
- Nhưng bây giờ tôi căn bản là chẳng thể làm gì được.
Vương Tử Quân cười cười, hắn lúc này đã hiểu vì sao năm xưa bí thư Tiết Diệu Tiến lại thưởng thức Trương Đảo Long, vì đây rõ ràng là một người có gan làm việc.
- Chủ tịch Vương, tuy chúng ta hô lên khẩu hiệu bảo vệ môi trường, thế nhưng sau này...Ngài có biết không, một ngày trước khi tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ, một vài chuyên gia đã lên tiếng rằng hạng mục của tập đoàn Trấn Phi căn bản không có ảnh hưởng gì với thành phố Đông Bộ.
Trương Đảo Long nói đến những lời luận chứng của đám chuyên gia kia thì thật sự gấp đến mức đấm ngực giậm chân:
- Đúng là một đám khốn kiếp, cái gì là chuyên gia chứ? Rõ ràng đều là kỹ nữ nhận tiền, bọn họ nói ảnh hưởng của hạng mục là rất nhỏ và hầu như là không đáng kể, đây không phải là há miệng nói lời bịa đặt sao?
Vương Tử Quân cười cười, hắn đã biết kết quả này. Hắn nhìn gương mặt kích động của Trương Đảo Long, hắn cười cười nói:
- Đảo Long, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là công tác kêu gọi đầu tư, còn những thứ khác tôi sẽ lo.
Đến lúc này Trương Đảo Long tuy muốn mở miệng yêu cầu chủ tịch Vương ngăn cản sự việc, thế nhưng hắn hiểu tất cả thật sự không dễ dàng, cuối cùng cũng không mở miệng. Hắn không ngờ Vương Tử Quân căn bản không chờ mình mở miệng thì đã mở miệng ôm đồm nhận việc.
- Chủ tịch Vương có thể cản được chuyện này sao?
Trương Đảo Long lẳng lặng nhìn Vương Tử Quân uống trà, trong lòng tràn đầy tín nhiệm.
...
Vương Tử Quân xin nghỉ trở về thành phố Đông Bộ, khi hắn xuống sân bay Sơn Viên thì anh Đổng và Triệu Quốc Lương đã cung kính chờ sẵn nơi cửa tiếp đón. Khi thấy hai bóng người quen thuộc thì trong lòng Vương Tử Quân chợt bùng cảm giác vui mừng.
- Chủ tịch Vương.
Triệu Quốc Lương nhanh chóng tiến lên giữ lấy cặp cho Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng giúp Vương Tử Quân mở cửa xe.
Anh Đổng nở nụ cười với Vương Tử Quân, sau đó thuần thục đi đến vị trí lái xe, chiếc xe Audi màu đen khẽ chuyển động.
Xe Audi chạy trên đường từ thành phố Sơn Viên đến thành phố Đông Bộ. Triệu Quốc Lương cầm trong tay một quyển sổ, hắn liên tục báo cáo những biến hóa trong công tác ở thành phố Đông Bộ cho Vương Tử Quân. Khi tiếp cận thành phố Đông Bộ thì Vương Tử Quân để cho Triệu Quốc Lương gọi điện thoại cho Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì cười tươi hớn hở nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh học tập ở trường đảng như thế nào rồi? Tôi và các đồng chí ở nhà luôn trông chờ anh, luôn muốn đến thăm hỏi anh thế nhưng lại bị những việc nhỏ ở nhà quấn lấy người, không thể làm gì hơn được. Hy vọng chủ tịch Tử Quân có thể hiểu cho, cũng đừng nắm lấy vấn đề này để làm khó mọi người.
Vương Tử Quân cười đáp lại những lời thân mật của Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, xem lời nói của ngài kìa, như vậy là quá khách khí rồi. Tôi biết rõ ngài bận rộn, tôi đi lần này đều đã ném tất cả trọng trách lên người ngài, nếu nói thẳng ra thì tôi học tập ở trường đảng là quá nhàn nhã rồi.
Hai người Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh nói chuyện điện thoại với nhau rất khách khí giống như hai người bạn đã lâu không gặp lại. Sau khi nói thêm vài lời khách sáo thì Vương Tử Quân cười nói:
- Tôi biết rõ đồng chí bí thư bận rộn, thế cho nên mới từ trường đảng quay về an ủi các đồng chí đang chiến đấu ở nhà. Bí thư Đổng, trưa nay ngày có sắp xếp nào không? Nếu không thì hai chúng ta dùng với nhau ở khách sạn Đông Bộ nhé?
Đổng Quốc Khánh chợt sững sờ, hắn rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại quay về thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn chỉ trầm ngâm nửa phút, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, anh quay về mà không nói một tiếng để tôi ra đón tiếp. Được rồi, trưa nay chúng ta uống rượu ở khách sạn Đông Bộ, gần đây khách sạn Đông Bộ mời được một đầu bếp mới, tay nghề thật sự rất tuyệt.
Vương Tử Quân mỉm cười đồng ý, hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên cửa sổ xe. Cuối cùng hắn kéo cửa sổ xuống, một bầu không khí trong trẻo mát lành cuốn theo mùi bùn đất phảo thẳng vào mặt.
Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ đã được hơn hai tháng, lúc này quay về trong lòng chợt tràn đầy cảm xúc. Hắn không phải là người xuân vui thu buồn, nhưng lúc này trong cũng không khỏi sinh ra vài phần kích động.
Vương Tử Quân không muốn rời khỏi thành phố mà mình đã đổ mồ hôi phấn đấu này, vì thế hắn quay lại. Tuy lần này hắn quay lại và cũng sẽ phải bỏ đi, thế nhưng vì thành công trong cạnh tranh với đối phương mà hắn sẽ còn phải quay về.
- Dừng xe.
Khi xe chạy đến một một vùng đất thoáng đãng, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói với anh Đổng phía trước.
Anh Đổng không nói gì mà dừng xe lại ven đường. Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn khẽ hít vào vài hơi không khí mát lành, sau đó đi về phía một ông lão đang uống trà hút thuốc ven đường.
- Chào bác, cháu có hơi khát, có thể xin bác bát nước được không?
Vương Tử Quân đi đến trước mặt ông cụ rồi khẽ nói.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh