No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 549(P2): Có Người Thì Có Giang Hồ.
ương Tử Quân nhanh chóng vươn hai tay tiến lên bắt chặt hai tay của phó chủ tịch Cát, trong miệng càng cười nói:
- Chủ tịch Cát, chào mừng anh đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác. Đáng lý ra bí thư Đổng muốn cùng tôi đến đón ngài, thế nhưng anh ấy cần phải lên tỉnh tham gia một hội nghị quan trọng, không thể không đi. Vì vậy khi đi đến đây đón anh, anh ấy nhờ tôi chuyển lời, nói rằng mong anh ở lại thành phố Đông Bộ thêm một ngày, đến tối anh ấy sẽ quay về uống vài ly với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói làm cho phó chủ tịch Cát cảm thấy rất hưởng thụ. Hắn là phó chủ tịch tỉnh, hắn biết rõ vị trí hiện tại của mình, đừng nói là hai người Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đến chào đón, thực tế chỉ một mình Vương Tử Quân đi đến cũng là vượt quá quy cách rồi. Dựa theo quy tắc ngầm trên quan trường, hắn là phó chủ tịch tỉnh, vì vậy mà hai vị lãnh đạo địa phương không thể nào cùng đến nghênh đón cho được.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi cũng hy vọng có thể ở lại thành phố Đông Bộ lâu hơn một chút, chỉ là những người như chúng ta đều là như vậy, thật sự là thân bất do kỷ, vì thế chuyện cơm nước buổi tối cứ để sau rồi tính. Nhưng có một chuyện tôi phải nói trước, hôm nay là ngày vui của thành phố Đông Bộ, trưa nay chúng ta phải uống vài ly, tôi nghe nói tửu lượng của chủ tịch Vương cũng khá tốt phải không?
Vì nơi này cũng không phải địa phương nói chuyện, thế nên hai người nói vài câu khách khí, sau đó Cát Chấn Điền kéo Vương Tử Quân lên xe.
Chiếc xe hai mươi bốn chỗ nhìn từ bên ngoài có vẻ rất bình thường nhưng trang thiết bị bên trong lại rất tốt, ghế da cực kỳ thoải mái làm cho người ta nhìn qua và biết đó là đặc biệt trang bị thêm. Cát Chấn Điền ngồi lên một chiếc ghế da như vậy, sau đó hắn vỗ tay lên chiếc ghế bên cạnh nói:
- Chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi, chiếc xe này của sở giao thông công chánh tuy đã có niên hạn thế nhưng vẫn sử dụng rất thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn đặt mông người xuống bên cạnh Cát Chấn Điền. Lúc này vị giám đốc vừa nhận chức ở sở giao thông công chánh là Trần Diệu Thăng cũng đang ngồi một bên, sau khi nghe được lời của Cát Chấn Điền thì nhanh chóng cười nói:
- Chủ tịch Cát, chiếc xe này càng ngày càng kém, hai ngày trước sở giao thông công chánh mở hội nghị ban ngành, chúng tôi còn thương lượng ngày nào đó mong lãnh đạo ký bút duyệt cho chúng tôi *một chiếc xe mới.
Vì nói đến những chuyện ngoài lề nên bầu không khí trên xe rất thuận hòa, Vương Tử Quân hạ thấp tư thái của mình, điều này làm cho phó chủ tịch Cát Chấn Điền cảm thấy rất vui.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt phó chủ tịch Cát, thế là hắn cũng có chút thỏa mãn vì thái độ của chính mình, càng cảm thấy con người nên là như vậy, ăn nói nhỏ nhẹ, không quá cao ngạo kiêu căng. Có đôi khi muốn nói cho hay thì phải có thái độ bình thản, hơn nữa thái độ này chẳng những có thể gia tăng hảo cảm của người khác, lại càng làm cho người ta đẩy mạnh độ nặng lời nói của mình.
Tất nhiên độ nặng lời nói cần phải chèo chống, Vương Tử Quân biết mình có thể chèo chống như vậy, thế cho nên hắn luôn cố gắng hạ thấp tư thái của mình ở trước mặt Cát Chấn Điền.
Vì hôm nay đến tham gia nghi thức thông xe nên Cát Chấn Điền cũng không đi vào trung tâm thành phố Đông Bộ, trực tiếp chạy xe đến huyện Cảnh Tùng. Trên đường đi, thái độ nhiệt tình của Vương Tử Quân làm cho Cát Chấn Điền càng thêm ôn hòa, liên tục nở nụ cười.
Nói thật, trước khi đến Cát Chấn Điền cũng đã nghĩ về chuyện liên hệ với một vị phó chủ tịch trẻ tuổi như Vương Tử Quân. Hắn đã nghe được nhiều tin đồn về Vương Tử Quân, trong số đó có rất nhiều tin tức nói về sự bá đạo của chủ tịch Vương, người này ngạo mạn xảo trá, cực kỳ trầm ổn, cay nghiệt khó chơi. Vì thế lần này hắn đến thành phố Đông Bộ đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, nếu như đối phương căn bản không dễ tiếp xúc, như vậy ngoài những tình huống bắt buộc đôi bên phải tiếp xúc, hắn sẽ không quá đi sâu và đi sát chủ tịch Vương.
Tuy Cát Chấn Điền là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy, nói ra cũng chỉ là một người chấp hành ý đồ chính trị của tỉnh ủy mà thôi. Vương Tử Quân là một đại tướng ngoài biên cương của tỉnh Sơn Nam, địa vị của Cát Chấn Điền căn bản chưa thể nào quyết định được vận mệnh của người này.
Nếu đã không thể làm gì được người ta, như vậy muốn chặn họng người ta thì cũng rất khó khăn. Đặc biệt đối phương lại là cán bộ lãnh đạo tuổi trẻ tài cao, đang xuân phong đắc ý, là nhân vật phát triển mạnh mẽ, chắc chắn sẽ là kẻ kiêu ngạo không phục bất kỳ ai, vì vậy Cát Chấn Điền nghĩ rằng mình không thể trêu chọc vào thì có thể tránh đi.
Nhưng Cát Chấn Điền không ngờ một Vương Tử Quân được người ta đồn thổi nóng hôi hổi cũng không giống như những gì mình tưởng tượng. Người này không những tự mình đến đường cao tốc đón mình, trên đường đi còn ra sức phục vụ lãnh đạo, tư thái cực kỳ khiêm tốn, cực kỳ ẩn nhẫn. Điều này làm cho Cát Chấn Điền cảm thấy rất có thể diện, đồng thời cũng tăng hảo cảm với Vương Tử Quân.
Cát Chấn Điền cảm thấy thoải mái cũng không quên đi mục đích của mình ngày hôm nay, tuy hắn biết rõ trong đó có chút vấn đề, thế nhưng có một số việc không thể không xử lý cho xong.
Càng tiến lên trong quan trường thì Cát Chấn Điền càng cảm thấy các mối quan hệ quan trọng và rắc rối như mạng nhện. Lần này hắn cũng không ngờ có quá nhiều người kéo đến tấn công, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể chọn phương án thỏa hiệp mà thôi.
Cát Chấn Điền nghĩ đến mục đích của mình, thế là đưa mắt nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, trong lòng khẽ động.
- Chủ tịch Tử Quân, thành phố Đông Bộ thật sự biến đổi rất lớn, vài ngày qua tôi đã xem một bài viết về việc đẩy mạnh phát triển các quận huyện trong thành phố, khi đó tôi cảm thấy rất thừa nhận quan điểm của tác giả. Vì vậy tôi cho người xem xét, để xem có thể kéo vị tài tử kia về văn phòng khối chính quyền tỉnh hay không. Anh đoán xem, tôi cho người đi nghe ngóng cho ra kết quả gì?
Cát Chấn Điền là một lãnh đạo có kinh nghiệm và khá cao tay, thế cho nên những gì nói ra khỏi miệng nhất định là bảy cong tám lượn, sẽ không bao giờ chịu nói thẳng vấn đề.
Giám đốc sở giao thông công chánh Trần Diệu Thăng ngồi bên cạnh nở nụ cười nói:
- Có thể được phó chủ tịch Cát coi trọng thì, hì hì, người kia xem như bước lên mây.
Ngồi đây ngoài Vương Tử Quân và Cát Chấn Điền thì còn có Trần Diệu Thăng, lúc này hai người bọn họ nói vài lời vui đùa, không khỏi làm cho đám người trong xe cũng ồn ào theo, thế là trong xe liên tục vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Cát Chấn Điền chỉ chỉ vào Trần Diệu Thăng rồi nói:
- Anh Trần, rõ ràng là anh muốn làm cho tôi xấu mặt. Tôi nói cho anh biết, tôi cho người đi hỏi thăm, sau đó mới biết bài viết đó chính là tác phẩm của chủ tịch Vương. Chủ tịch Tử Quân là người có quan điểm mới lạ độc đáo làm cho người ta không thể nào không vỗ tay cảm thán. Lúc này thành phố Đông Bộ ở vào giai đoạn xã hội ổn định, giao thông phát đạt, tất cả là nhờ ý nghĩ của chủ tịch Vương được áp dụng đúng chỗ.
*|||
Chương 549(p3): Có người thì có giang hồ.
Vương Tử Quân nghe Cát Chấn Điền nói về bài viết trước đó của mình, hắn cảm thấy lời nói của phó chủ tịch Cát thật sự có ý nghĩa khá sâu. Chủ tịch Cát khích lệ cao độ như vậy, tất nhiên Vương Tử Quân hiểu đối phương muốn nói gì.
Xã hội ổn định, giao thông phát đạt, hai thứ này không có gì liên quan với nhau lại được chủ tịch Cát Chấn Điền nối lại làm một, lại càng có ý nghĩa sâu sắc hơn. Hơn nữa câu nói này chỉ có thể hiểu mà không nên truyền ra, khi liên hệ với tình huống vào lúc này, Vương Tử Quân cảm thấy dù mình có giả vờ hồ đồ cũng thật sự rất khó khăn.
Cát Chấn Điền rõ ràng đang dùng lời cực kỳ ẩn giấu để nhắc nhở chính mình, vào tình huống này tốt nhất nên an tâm làm việc của mình, nếu cứ vung tay vạch trần vấn đề, không những phá hoại tình huống ổn định xã hội của thành phố Đông Bộ, lại càng là sự việc không hay cho chính mình.
Vương Tử Quân xem xét lời nói của Cát Chấn Điền, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Cát, ngài khích lệ như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Nói thật với ngài, nếu sớm biết chủ tịch Cát coi trọng như vậy, tôi đã đến văn phòng khối chính quyền tỉnh phục vụ ngài từ lâu rồi.
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho bầu không khí trên xe càng thêm vui vẻ, gương mặt Cát Chấn Điền tràn đầy nụ cười nhưng trong lòng lại thật sự không vui. Vương Tử Quân rõ ràng đang lẩn tránh chủ đề vừa rồi của mình, đối phương không lên tiếng đáp lại, chỉ cần nhìn vào đó thì thấy thái độ đã quá rõ ràng rồi.
Hơn hai mươi phút sau xe chạy đến địa phận của huyện Cảnh Tùng, lúc này hai người Vu Thế Tiến và Trần Quý Tân đang đứng chung một chỗ chờ đợi các vị lãnh đạo giá lâm. Vương Tử Quân nhìn hai vị lãnh đạo cấp huyện mập ốm không đồng đều ở phía bên kia mà cười nói với Cát Chấn Điền:
- Chủ tịch Cát, các đồng chí huyện Cảnh Tùng đang chờ phía trước, anh xem, để cho bọn họ đi theo chúng ta, hay để bọn họ đi dẫn đường đây?
Cát Chấn Điền nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thầm nghĩ Vương Tử Quân này rốt cuộc có ý gì? Không phải muốn điều tra sự việc ở huyện Cảnh Tùng sao? Thế nào lại nể mặt hai vị lãnh đạo huyện Cảnh Tùng như vậy?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cát Chấn Điền, hắn cười cười nói:
- Các đồng chí tuyến dưới cũng không phải dễ dàng công tác, bọn họ đã đứng đợi cả buổi, chúng ta lại không quen đường ở huyện Cảnh Tùng, thôi thì để cho bọn họ dẫn đường, thuận tiện cũng có thể nghe bọn họ giới thiệu về phong cảnh địa phương.
Hai người Cát Chấn Điền và Vương Tử Quân đã có quyết định, thế là xe chậm rãi dừng lại. Vương Tử Quân nói với Vu Thế Tiến và Trần Quý Tân đi đến bên cạnh xe:
- Hôm nay đến địa bàn của hai anh, các anh nên làm tốt công tác chỉ dẫn đường cho chủ tịch Cát và giám đốc sở giao thông công chánh, thuận tiện giới thiệu tình huống phát triển của huyện Cảnh Tùng cho lãnh đạo tỉnh.
Vu Thế Tiến nhìn Vương Tử Quân cười tươi hớn hở mà trong lòng bùng sóng, thế nhưng áp lực trong lòng không hiểu vì sao lại giảm đi vài phần. Hắn thầm nghĩ, không phải thật sự giống như những lời của Tào Kiến Thư đấy chứ? Vị chủ tịch Vương này vì có quá nhiều áp lực mà quyết định không nắm chặt sự kiện lần này rồi sao? Nếu quả thật là như vậy, mình cũng xem như được giải thoát rồi.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Trần Quý Tân, Vu Thế Tiến leo lên xe. Khi đứng chờ xe thì Vu Thế Tiến đã nhận được tin tức, đó là quyền chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân có một hội nghị quan trọng không thể đến được, chỉ có phó chủ tịch tỉnh Cát Chấn Điền đến mà thôi.
Tất nhiên đây không phải là tin tức tốt với Vu Thế Tiến, hắn thấy chủ tịch tỉnh không đến, chỉ có một vị phó chủ tịch tỉnh đến tham gia nghi thức thông xe, như vậy cũng không phải chuyện gì tốt. Dù sao thì hắn cũng khá hiểu rõ về chủ tịch Vương, nếu chỉ là một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường thì căn bản không thể nào gây ra bao nhiêu áp lực với vị lãnh đạo thành phố Đông Bộ này.
Nhưng nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, hơn nữa lại luôn xuất hiện nụ cười, Vu Thế Tiến thầm nghĩ biết đâu trong sự việc lần này đã có thỏa hiệp gì đó? Tuy hắn vẫn cảm thấy không yên, thế nhưng hắn vẫn cố gắng để trở thành một người dẫn đường có tư cách, liên tục giới thiệu phong cảnh và tình hình phát triển của huyện Cảnh Tùng cho Cát Chấn Điền và Vương Tử Quân.
Trong mắt cán bộ quần chúng huyện Cảnh Tùng thì Vu Thế Tiến là một vị bí thư huyện ủy ăn nói cực kỳ cẩn trọng, gương mặt luôn nghiêm túc, có thể nói người nào nhìn vào cũng sợ. Nhưng lúc này bí thư Vu lại cười tươi hớn hở, căn bản giống như biến thành một người hoàn toàn khác.
Vu Thế Tiến đã có chuẩn bị rất đầy đủ trong công tác báo cáo về huyện Cảnh Tùng, vì vậy lúc này hắn báo cáo cực kỳ trật tự rõ ràng, nói đúng trọng điểm, trình tự rõ ràng. Lúc này dù là Vương Tử Quân nghe vào tai cũng thầm gật đầu.
- Chủ tịch Tử Quân, thành phố *Đông Bộ các anh thật sự lắm nhân tài, đồng chí Thế Tiến thật sự rất tốt.
Cát Chấn Điền sau khi nghe xong Vu Thế Tiến báo cáo thì nhanh chóng cho ra đánh giá khá cao.
Lời cổ vũ kèm theo chút khẳng định của phó chủ tịch Cát rõ ràng làm cho Vu Thế Tiến cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy sung sướng vì hợp tác với Tào Kiến Thư. Lúc đó hắn hợp tác với Tào Kiến Thư thứ nhất là suy xét về phương diện kinh tế, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là suy xét đến tương lai của mình.
Vu Thế Tiến ngồi trên vị trí bí thư huyện ủy, hắn biết bây giờ sức mình đã lạn, lực mình đã mòn, nếu hắn muốn tiếp tục tiến lên, ngoài phương diện làm ra thành tích thì quan trọng nhất chính là bên trên phải có người nâng đỡ.
Vu Thế Tiến đã cảm nhận được sâu sắc về vấn đề này vào thời điểm tranh chấp vị trí thường ủy thị ủy với Bành Quang Binh năm xưa. Nếu nói về thành tích và năng lực thì hắn cảm thấy mình căn bản không có gì kém hơn Bành Quang Binh, thậm chí hắn cảm thấy mình còn vượt trội hơn Bành Quang Binh ở vài phương diện, nhưng kết quả cuối cùng là Bành Quang Binh tiến lên, chính hắn lại xem như mất công bận rộn chạy quan hệ, ảm đạm ở lại vị trí cũ.
Vu Thế Tiến không phải chỉ một lần phân tích về nguyên nhân thất bại, phân tích kết quả đau nhói lòng kia, kết luận cuối cùng của hắn chình là bên cạnh mình căn bản không có người, mà Bành Quang Binh lại có quan hệ rất gần với bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến. Khi đó dưới sự giúp đỡ của Tiết Diệu Tiến, Bành Quang Binh tiến lên nhận chức là chuyện quá bình thường, căn bản chẳng có gì ngạc nhiên.
Khi Tào Kiến Thư tìm gặp Vu Thế Tiến, giám đốc Tào ném cho Vu Thế Tiến khá nhiều lợi ích kinh tế, cũng đồng ý sẽ ra mặt cho Vu Thế Tiến ở phương diện chính trị, điều này làm cho Vu Thế Tiến đâm đầu vào trong mối quan hệ với Tào Kiến Thư mà căn bản không chùn chân. Đời người là như vậy, cũng không biết được ai sẽ là quý nhân của mình.
Dưới tư thái khiêm tốn của Vu Thế Tiến, đoàn xe chạy đến địa điểm tổ chức nghi thức thông xe, lúc này đám người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đoàn xe chạy đến thì nhanh chóng xếp lại thành đội hình cực kỳ trật tự.
*|||
Chương 549(p4): Có người thì có giang hồ.
Vương Tử Quân nhìn đội ngũ vài trăm người mà có hơi nhíu mày, Vu Thế Tiến đi ở phía sau lại giống như cảm nhận được chủ tịch thành phố đang mất hứng, hắn vội vàng giải thích:
- Chủ tịch Vương, nghi thức thông xe đều do công ty Tây Hưng phụ trách, bọn họ xem nghi thức thông xe lần này là một chuyện vui lớn.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, lúc này Tào Kiến Thư đại biểu của công ty xây dựng Tây Hưng đã tươi cười tiến lên nghênh đón, bên cạnh hắn không phải là tiểu thư Đỗ Ức Lăng như mọi ngày, lại là một người đàn ông trung niên với gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Chào chú Cát.
Tào Kiến Thư liếc mắt nhìn thấy Vương Tử Quân, sau đó hắn nhanh chóng tiến lên trước mặt Cát Chấn Điền rồi lớn tiếng nói.
Cát Chấn Điền đầu tiên là sững sốt một giây với cách xưng hô của Tào Kiến Thư, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười hiền lành nói:
- Kiến Thư, chúng ta đã nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu tử cậu đã đảm nhiệm trọng trách của một giám đốc công ty, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Tào Kiến Thư cười cười nói:
- Cái gì mà giám đốc, chỉ là lăn lộn kiếm miếng cơm mà thôi, chú cũng đừng khen ngợi cháu như vậy. Cháu thật sự cảm thấy hai chân nặng như chì, thế nhưng chú khen ngợi như vậy cũng không khỏi làm cháu sinh ra cảm giác lâng lâng muốn bay lên.
Tào Kiến Thư bắt tay với Cát Chấn Điền, sau đó hắn cười hì hì vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, công ty cầu đường chúng tôi xin miếng cơm trên địa bàn của anh, sau này kính mong chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Tào Kiến Thư, hắn khẽ cười nói:
- Giám đốc Tào đầu tư xây dựng ở thành phố Đông Bộ chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ hoan nghênh nhiệt liệt.
Hai người khẽ bắt tay nhau, gương mặt vui tươi hớn hở giống như chỉ hận gặp mặt quá muộn.
- Chú Cát, cháu giới thiệu cho chú hai vị chuyên gia, chính là hai ngôi sao sáng trên bầu trời xây dựng cầu đường trong nước chúng ta. Công ty Tây Hưng chúng cháu sở dĩ có được thành tích như hôm nay, thật sự không thể nào tách rời sự giúp đỡ nhiệt tình của bọn họ.
Tào Kiến Thư chỉ về phía hai người đàn ông hơn năm mươi tuổi sau lưng, sau đó cười nói.
Hai người đàn ông nghe thấy Tào Kiến Thư giới thiệu về mình thì nhanh chóng tiến lên hai bước, nhưng khi người đàn ông đứng trước một bước chân khẽ quay đầu lại nhìn, người đàn ông phía sau nhanh chóng dừng bước.
Vương Tử Quân nhìn động tác không đồng nhất của hai người đàn ông trước mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm xúc khác lạ. Xem ra dù ở bất kỳ lĩnh vực gì, chỉ cần có người là có giang hồ.
- Chú Cát, đây là giáo sư Liễu Sinh, là chuyên gia nổi tiếng của hiệp hội xây dựng cầu đường trong nước, là một người có quyền uy rất lớn trên phương diện xây dựng cầu đường, chính là một cố vấn của công ty Tây Hưng chúng cháu.
Tào Kiến Thư xem như hồn nhiên không thấy hành động của hai vị chuyên gia, hắn chỉ về phía người đàn ông có hơi hói đầu ở phía trước rồi giới thiệu cho Cát Chấn Điền.
Cát Chấn Điền vươn tay nói:
- Giáo sư Liễu, tôi đã nghe qua đại danh của ngài, trước nay ngài từng tham dự nhiều hội thảo trọng điểm của quốc gia, sau này mong giáo sư chỉ bảo nhiều hơn trong công tác xây dựng cầu đường của tỉnh Sơn Nam.
Liễu Sinh vội vàng duỗi hai tay ra đón chào, hắn cùng bắt tay với Cát Chấn Điền, lại cười nói:
- Chủ tịch Cát quá khách khí rồi, chỉ cần quý tỉnh có gì cần, tại hạ nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Sau khi giới thiệu xong giáo sư Liễu Sinh, Tào Kiến Thư lại giới thiệu người đàn ông còn lại. Người này cao hơn Liễu Sinh một chút, cũng mập hơn một chút, thế nhưng danh tiếng lại kém hơn, cũng là một chuyên gia cầu đường trong nước, tên là Triệu Nhất Bình.
Nhìn Cát Chấn Điền nói chuyện vui vẻ với hai người Liễu Sinh, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác rét run. Hắn biết rõ tất cả mọi thứ ngày hôm nay đều là vì một mục đích, chính là muốn thông qua nghi thức này để thúc đẩy vấn đề kiểm tra chất lượng con đường Trần Vũ đi qua huyện Cảnh Tùng, xem như mai táng vấn đề kiểm tra chất lượng trong bầu không khí vui vẻ.
Người ta có kịch bản tốt, có diễn viên giỏi, còn có một số lượng khán giả rất đông, tất cả được chuẩn bị rất tỉ mỉ, tất nhiên sẽ được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, bí thư huyện ủy Vu Thế Tiến là người chủ trì hội nghị, hắn tuyến bố lễ thông xe chính thức bắt đầu. Một người ngồi bên cạnh bí thư Vu Thế Tiến bắt đầu dùng tiếng bản địa của huyện Cảnh Tùng để thông báo cho nhân dân nhiệt liệt hoan nghênh phó chủ tịch tỉnh Cát Chấn Điền, giám đốc sở giao thông công chánh Trần Diệu Thăng và chủ tịch Vương, đồng thời cũng tỏ ra cảm tạ công ty cầu đường Tây Hưng đã thi công con đường Trần Vũ qua huyện Cảnh Tùng.
Vu Thế Tiến nói không nhiều thế nhưng rất dõng dạc và khí phách, chỉ cần vài câu đã đưa nghi thức thông xe tiến lên tầm cao mới.
Người đại biểu cho công trình không phải là Tào Kiến Thư, lại là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tình huống người này tiến lên phát biểu cũng đã được sắp xếp sẵn rất tốt. Vương Tử Quân lần đầu tiên thấy mặt người này, nhưng khi nghe Vu Thế Tiến giới thiệu người này chính là tổng giám đốc pháp nhân của công ty Tây Hưng, Vương Tử Quân chợt nhìn về phía Tào Kiến Thư theo bản năng.
Tào Kiến Thư kia thật sự là một kẻ có đầu óc, tuy đối phương là giám đốc pháp nhân nhưng thực tế chẳng khác gì con rối. Lấy con rối ra để miêu tả về vị giám đốc kia là cực kỳ phù hợp, vì có chuyện gì xảy ra thì hắn ta sẽ chính là người đứng ra chịu tội thay.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy thủ đoạn phòng ngừa chu đáo của Tào Kiến Thư là rất hèn mọn, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận nó rất hiệu quả. Nắm quyền nhưng không gánh trách nhiệm, sắp xếp này là rất tốt.
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, giáo sư Liễu Sinh là khách mời đặc biệt bắt đầu đứng lên phát biểu. Trong lúc lên tiếng, giáo sư Liễu bắt đầu tán thưởng con đường được xây dựng với chất lượng cao vời, hàng loạt số liệu được vị giáo sư này nói ra giống như suối phun làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể không tin.
- Chủ tịch Vương, hy vọng sau này ngài quan tâm nhiều hơn đến công ty Tây Hưng chúng tôi. Con người của tôi có khá nhiều vấn đề, thế nhưng lại có vài phương diện đáng khen, chính là có tình có nghĩa, có thể không tiếc mạng sống vì bạn bè.
Tào Kiến Thư cười cười, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu không nói gì, Tào Kiến Thư lại tiếp tục:
- Chủ tịch Vương, giáo sư Liễu là chyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực xây dựng cầu đường trong nước, hơn nữa còn là giáo sư đại học Tây Kinh, có thể nói là học trò khắp thiên hạ. Giáo sư Liễu nói một hai câu ở phương diện xây dựng cầu đường, chắc chắn sẽ có uy tín hơn gấp chục lần những người khác.
Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩ của Tào Kiến Thư, hắn vừa định mở miệng thì giáo sư Liễu Sinh ở trên đài đã dùng giọng cực kỳ khí thế nói:
- Nếu muốn giàu thì phải làm đường, khi quan điểm này ngày càng xâm nhập nhân tâm thì độ quang trọng của sự việc lại càng được nhiều người tiếp nhận. Theo công tác thống kê sơ bộ, những công trình cầu đường năm nay đã tăng gấp đôi năm ngoái, tất nhiên những con đường như vậy sẽ mang đến sức sống mới cho địa phương nó đi qua. Khi số công trình cầu đường tăng tiến theo thời gian thì chất lượng công trình càng được chú trọng, càng trở thành một vấn đề làm cho người ta khó thể nào bỏ qua được...
*|||
Chương 595: Nâng lên cao rồi hạ xuống nhẹ nhàng.
- Công ty Tây Hưng là nhà thầu xây dựng con đường Trần Vũ qua địa phận huyện Cảnh Tùng, tôi cảm thấy tất cả đều phù hợp quy hoạch, ở phương diện chất lượng...
- Chất lượng không phù hợp.
Khi giáo sư Liễu chuẩn bị nói: "Phương diện chất lượng cực kỳ phù hợp yêu cầu đề ra" thì một âm thanh chói tai vang lên trong đám người. Âm thanh này được truyền đến bằng loa phóng thanh, nghe rất chói tai.
Tào Kiến Thư đang cười cười nói chuyện với Vương Tử Quân cũng không ngờ sự kiện thông xe hôm nay lại xuất hiện sự việc như vậy, hắn có chút sững sốt, sau đó trợn mắt nhìn qua Vu Thế Tiến.
Hai người Tào Kiến Thư và Vu Thế Tiến đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt Vu Thế Tiến cũng không phải chỉ là cực kỳ khó coi. Những ngày qua hắn là người chỉ đạo trù bị công tác thông xe, không ngờ lại xuất hiện cục diện này, tất nhiên nó làm cho hắn mất hết mặt mũi. Năng lực khống chế không tốt sẽ là công tác bất lực, tại sao lại có người công khai quấy rối ở trường hợp này?
Căn bản không cần Vu Thế Tiến phân phó, đã có vài người chạy về phía phát ra âm thanh.
Khi đám người đang rối loạn, có một người cầm loa phóng thanh chạy đến, hắn vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Công ty Tây Hưng xây dựng đường Trần Vũ luôn cắt xén nguyên vật liệu, không những dùng những nguyên vật liệu với chất lượng kém nhất, hơn nữa khi xây dựng còn không chấp hành đúng quy trình...
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông đang cầm loa hét lớn mà không khỏi nhíu mày, vì người đó chính là Trần Hiểu Ba.
Trần Hiểu Ba không phải đã được mình sắp xếp tốt rồi sao? Thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Khi Vương Tử Quân nhíu mày thì Triệu Quốc Lương đi đến bên cạnh, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi giám đốc khách sạn Đông Bộ gọi điện thoại đến nói Trần Hiểu Ba đã trốn mất.
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn không nói gì, nhưng Triệu Quốc Lương biết chủ tịch Vương đang rất mất hứng.
Trần Hiểu Ba còn chưa kịp nói thêm thì đã bị hai người tiến lên giữ chặt, loa phóng thanh trong tay cũng bị người ta cướp mất.
- Tôi nói cho các người biết, con đường này làm không ra gì, không bao lâu nữa sẽ nát như tương...
Trần Hiểu Ba vừa cố gắng giữ lấy chiếc loa phóng thanh vừa gào lên về phía đám người.
Nhưng đối mặt với bảy tám tên thanh niên trai tráng thì Trần Hiểu Ba căn bản không có sức chống trả, hắn còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị người ta khống chế, bản thân cũng bị người ta kéo ra ngoài.
Vẻ mặt Cát Chấn Điền thật sự không tốt đẹp gì, Trần Hiểu Ba giống như lên tiếng vạch trần bộ mặt một tên trộm lẩn trong đám người, lời nói vừa rồi giống như một đứa trẻ không chút cố kỵ, chỉ cần một câu như vậy đã xem như rạch mặt lẫn nhau, mất đi tất cả thiên cơ, như vậy phải làm sao bây giờ?
- Chủ tịch Cát, chủ tịch Vương, người vừa lớn tiếng la lối là một kẻ tâm thần, trước đó vừa chạy khỏi bệnh viện tâm thần. Chúng tôi không làm tốt công tác, vì thế mới để cho hắn trà trộn vào trong đội ngũ tham gia nghi thức thông xe lần này.
Vu Thế Tiến nhìn thoáng qua Cát Chấn Điền, sau đó khẽ lên tiếng kiểm điểm với Vương Tử Quân và Cát Chấn Điền.
Cát Chấn Điền không mở miệng, Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu. Hắn dù biết Trần Hiểu Ba đều nói những lời cực kỳ đúng đắn, thế nhưng tình *huống này hắn là một vị chủ tịch thành phố, vấn đề lớn nhất chính là bảo đảm sự ổn định, nếu như có chuyện gì xảy ra sẽ chẳng có gì tốt cho sự việc lần này.
- Chủ tịch Cát, chuyện này để nói sau.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cát Chấn Điền rồi khẽ nói.
Cát Chấn Điền khẽ gật đầu, hắn là phó chủ tịch tỉnh, hắn tất nhiên phải có tâm tính cao vời. Thế là hắn khẽ gật đầu, sau đó nghi thức tiếp tục được tiến hành.
Nhưng có tình huống như vậy xảy ra thì dù là người chủ trì hay người đến tham gia nghi thức cũng không còn bao nhiêu hào hứng, Cát Chấn Điền phát biểu vài lời xem như kết thúc trong qua loa đại khái. Cuối cùng nghi thức thông xe con đường Trần Vũ qua huyện Cảnh Tùng được kết thúc trong tình huống đầu voi đuôi chuột.
- Chủ tịch Tử Quân, công tác ở thành phố Đông Bộ cần phải tăng cường mạnh mẽ hơn.
Cát Chấn Điền ngồi trong phòng khách của nhà khách huyện Cảnh Tùng, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi dùng giọng chân thành đáp:
- Chủ tịch Cát, hôm nay vốn là một sự kiện ủng hộ nhân tâm, chúng tôi không làm tốt công tác, sau khi quay về tôi nhất định sẽ xem xét lại thật kỹ, ngăn chặn những sự kiện như vậy phát sinh.
- À, chủ tịch Tử Quân, cũng không cần xé bé ra to, có một số việc chỉ là ngẫu nhiên phát sinh mà thôi. Không phải các cụ đã từng nói, Gia Cát cả đời cẩn thận nhưng cuối cùng lại mất Nhai Đình, chúng ta làm việc cố gắng sao cho tốt nhất, thế nhưng lại có bao nhiêu chuyện coi như hoàn hảo? Tên vị trí của anh thì chú trọng nắm chặt buông khẽ, giơ lên cao mà hạ xuống nhẹ nhàng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy Cát Chấn Điền nói lời hai nghĩa nhưng hắn vẫn cảm thấy ý nghĩa của nó là rất hay.
- Chủ tịch Cát, nghe ngài nói chuyện một buổi giống như học tập cả chục năm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của ngài.
Cát Chấn Điền khẽ gật đầu nói tiếp:
- Gần đây tỉnh Sơn Nam chúng ta có thay đổi lãnh đạo cấp tỉnh, tuy bí thư Hào Nhất Phong trước kia là chủ tịch tỉnh chúng ta, thế nhưng điều mà các lãnh đạo lúc này chú trọng nhất và muốn được thấy nhất chính là tính hài hòa và ổn định đại cục. Không làm tốt công tác cơ sở thì trời rung đất chuyển, chỉ có ổn định mới có thể phát triển, chỉ có ổn định thì chúng ta mới có thể toàn tâm toàn ý xây dựng và đẩy mạnh phát triển kinh tế.
Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn tất nhiên hiểu ổn định là thứ gì, vì vậy cũng không nói nhiều lời mà mỉm cười gật đầu xưng vâng.
Vu Thế Tiến ngồi ở gần bên, lúc đầu vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, lúc này đã chậm rãi khôi phục lại. Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ lời nói của Cát Chấn Điền, hắn tất nhiên cũng hiểu rất rõ ràng.
Cát Chấn Điền nói đến vấn đề ổn định, nói rằng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thực tế chính là đang giải vây trách nhiệm cho Vu Thế Tiến. Vu Thế Tiến cũng không quan tâm đến câu nói dù có cẩn thận thế nào cũng có sai sót, hắn chỉ động lòng khi chủ tịch Cát nói đến vấn đề ổn định đại cục.
Ổn định là cái gì? Vu Thế Tiến thấy ổn định chính là không để xảy ra chuyện, đây chính là ý nghĩa thứ hai trong lời nói của chủ tịch Cát với Vương Tử Quân. Cát Chấn Điền không hy vọng gặp chuyện không may, Vương Tử Quân nếu muốn động đến huyện Cảnh Tùng thì phải tự định giá lại xem có đáng hay không?
- Chủ tịch Cát nói rất hay, tôi đồng ý với quan điểm cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót. Hôm nay một người bệnh tâm thần đến quấy rối, tôi cảm thấy nó không là gì cả, chất lượng con đường Trần Vũ đã quá rõ ràng, cho dù người kia có nói rách họng cũng không ai tin.
Liễu Sinh ngồi bên trái Cát Chấn Điền, hắn dùng giọng điệu với ngôn từ chính xác nói.
Liễu Sinh là chuyên gia được người ta mời đến áp trận, tất nhiên sẽ nói rất chuyên nghiệp và đạo đức. Hắn dù không điều tra cẩn thận, thế nhưng hắn hiểu người ta bỏ tiền mời mình, như vậy mình phải chống đỡ tình huống, nếu không sau này còn ai mời mình nữa?
Chuyên gia Triệu Nhất Bình đi theo Liễu Sinh cũng mỉm cười phụ họa:
- Tôi đồng ý quan điểm của giáo sư Liễu, chủ tịch Cát, tôi cảm thấy cơ quan chính quyền vừa chú ý dân ý, lại vừa chú trọng khoa học, nói có vấn đề thì phải có chứng cứ rõ ràng, không thể dựa vào vài lời nói của kẻ điên mà sinh ra nghi ngờ lung tung.
Hai người Liễu Sinh và Triệu Nhất Bình kẻ xướng người họa làm cho Tào Kiến Thư cảm thấy vui sướng, cảm thấy một trăm ngàn mình bỏ ra chẳng phải phí công vô ích. Tuy mỗi ngày một trăm ngàn thế nhưng xem như dao tốt dùng đúng việc, những lời nói phát ra từ miệng hai người kia cũng không làm cho mình thất vọng.
- Chủ tịch Cát, chủ tịch Vương, sai lầm hôm nay là trách nhiệm của huyện Cảnh Tùng. Sau khi chuyện này xảy ra, huyện Cảnh Tùng chúng tôi nhất định sẽ đẩy mạnh công tác tập trung trách nhiệm. Chúng tôi sẽ đẩy mạnh học tập, để cho cán bộ toàn huyện có ý thức mới về trách nhiệm, tiến thêm một bước trong công tác phục vụ dân sinh.
Vu Thế Tiến rất biết cách nắm cơ hội, sau khi hai người Liễu Sinh nói xong thì nhanh chóng tỏ thái độ.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Cát Chấn Điền. Lúc này Cát Chấn Điền tập trung tán thưởng về hoạt động của huyện Cảnh Tùng, nói rằng huyện Cảnh Tùng nên nắm chặt công tác đẩy mạnh học tập, không thể làm cho hay cho đẹp, không nên đi ngang qua sân khấu rồi bỏ mặc cho nó tự phát triển.
Sau khi dùng cơm ở huyện Cảnh Tùng, Cát Chấn Điền và giám đốc Trần Diệu Thăng sở giao thông công chánh cùng nhau rời khỏi huyện Cảnh Tùng. Vương Tử Quân tiễn chân đám người Cát Chấn Điền rời khỏi địa phận thành phố Đông Bộ, sau đó để anh Đổng lái xe về thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác, vì vậy để cho khách trốn ra ngoài.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, lúc này giám đốc Nhâm Vĩnh Cách của khách sạn Đông Bộ đã chờ sẵn, hắn nhanh chóng dùng giọng kính sợ nhận trách nhiệm.
Vương Tử Quân khoát tay áo dùng giọng không quan tâm nói:
- Tay chân của người ta cũng không mọc trên người anh, anh ấy bỏ đi thì cũng không liên quan đến anh.
Nhâm Vĩnh Cách nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì sợ đến mức toàn thân phát lạnh, hắn là người lăn lộn cơ quan nhiều năm, hiểu rõ chuyện xảy ra trong quan trường. Nếu phạm sai lầm giác ngộ, nếu lãnh đạo mở miệng mắng chửi như bão táp mưa sa thì căn bản sau đó sẽ thấy cầu vồng; nhưng nếu lãnh đạo lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại còn mở miệng an ủi, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, điều này nói rõ lãnh đạo vẫn đang canh cánh trong lòng.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh