Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 500(P2): Mời Khách.
ương Tử Quân chỉ cười cười mà không lên tiếng, Tiết Diệu Tiến cũng không đánh giá ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Tôi phạm vào sai lầm không nhỏ khi công tác ở thành phố Đông Bộ, nếu không phải tôi chuyên quyền độc đoán thì Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm cũng sẽ không rơi vào trạng thái hôm nay.
Tiết Diệu Tiến tuy đang cười nhưng nhìn vào đó vẫn có thể thấy được vài phần thương cảm, tất nhiên phần thương cảm đó dành cho Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ. Dù sao hai người kia một là thủ hạ mà lão tín nhiệm một là con gái cực kỳ yêu thương.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự rất muốn an ủi Tiết Diệu Tiến, thế nhưng hắn thật sự không nói nên lời. Dù sao hai người kia vào tù cũng không tránh khỏi liên quan đến mình. Tuy kinh nghiệm những năm qua đã giúp hắn đeo lên mặt không ít mặt nạ, thế nhưng hắn thật sự không thể nào ngồi trước mặt Tiết Diệu Tiến để giả vờ là người tốt an ủi một phen cho được.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng cần cảm ơn anh ở sự kiện này.
Tiết Diệu Tiến cầm lấy ấm trà châm cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng trầm thấp nói.
Vương Tử Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt giao hòa với Tiết Diệu Tiến. Dưới ánh mắt bức bách của Tiết Diệu Tiến, Vương Tử Quân cũng không lùi bước, hắn khẽ cười nói:
- Bí thư Tiết, dù anh cảm ơn tôi xuất phát từ bất kỳ mục đích nào thì tôi cũng tiếp nhận.
Một câu nói kia của Vương Tử Quân đã nói cho Tiết Diệu Tiến biết rõ vấn đề, đó chính là mình là kẻ chọc ra sự kiện liên quan đến Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ.
Vẻ mặt Tiết Diệu Tiến rất bình tĩnh, hắn đặt ly trà sứ trắng nõn xuống, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Vương, lời nói cảm tạ của tôi là thật lòng, dù là một bí thư thị ủy hay một người làm cha thì tôi đều phải cảm ơn anh. Anh đã cho bọn họ một bài học, ít nhất cũng tốt hơn để cho sự việc phát triển đến mức khó thể nào cứu vãn được.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng uống trà. Tiết Diệu Tiến cũng trở nên trầm mặc, sau một làn hơi nước liên tục bùng lên giữa hai người.
- Anh cảm thấy sau này thành phố Đông Bộ sẽ phát triển theo xu thế gì?
Tiết Diệu Tiến thay đổi chủ đề, hắn lại khôi phục như cũ, lại là một bí thư Tiết cực kỳ bình tĩnh, hắn dùng giọng ngưng trọng hỏi.
- Không tốt nhất, chỉ có thể là rất tốt.
Vương Tử Quân hiểu ý của Tiết Diệu Tiến, hắn cũng không qua loa, cũng không che giấu, trực tiếp nói ra một câu như vậy.
Rõ ràng lời nói của Vương Tử Quân đã động vào tâm khảm của Tiết Diệu Tiến. Bí thư Tiết chợt cười lên ha hả, một lúc lâu sau mới nói:
- Chủ tịch Vương, có lời này của anh thì tôi cũng an tâm. Tôi cảm thấy trong ban ngành thành phố Đông Bộ vào lúc này cũng không có mấy người có thể léo lái phát triển về phương hướng tốt, mà anh chính là một trong số ít người như vậy.
- Cảm ơn bí thư Tiết đã cho ra lời thừa nhận, thực chất tôi cũng rất tin tưởng vào chính mình.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn cảm thấy mình và Tiết Diệu Tiến giống như đang uống trà luận anh hùng.
- Việc nhân đức không nên nhường cho ai, chủ tịch Tử Quân, trước kia tôi cảm thấy anh là người dày dạn kinh nghiệm và lão luyện, rất nhiều chuyện đều có mưu trước rồi động sau, cũng không quá phấn chân tinh thần như cán bộ thanh niên. Nhưng bây giờ tôi đã yên tâm, cán bộ thanh niên thì cũng cần dám dánh dám liều mạng, phải có dũng khí và quyết tâm.
Tiết Diệu Tiến có vẻ rất vui vì biểu hiện không chút khiêm tốn của Vương Tử Quân, hắn giống như nhặt được một phần thưởng gì đó rất lớn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiết Diệu Tiến, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác không biết phải làm sao cho tốt. Nhưng hắn cũng có cảm xúc, có mưu rồi mới động đôi khi là chuyện tốt nhưng nhìn về phía sau lại thấy có chút mềm yếu, mình cũng nên cải cách tư tưởng của chính mình ở phương diện này mới được.
Trong quá trình hội đàm kế tiếp chủ yếu là Tiết Diệu Tiến nói và Vương Tử Quân làm người nghe. Lúc này Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác Tiết Diệu Tiến không phải là một vị bí thư thị ủy, giống như một ông lão hàng xóm đơn giản mộc mạc, chủ yếu nói về kinh nghiệm công tác của mình, còn có một vài chuyện cũ mà hắn cảm thấy đắc ý.
- Tử Quân, năm xưa khi đào mương, tôi là người đầu tiên nhảy xuống nước, cũng vì vậy mà đến tối lãnh đạo ban thưởng cho một con gà quay và một chai rượu. Khi đó gà quay ăn thật sự sướng miệng, thế nhưng rượu lại có hơi ít, một chai được tôi uống cạn nhanh chóng.
Tiết Diệu Tiến khẽ dùng tay lau miệng, giống như bí thư đang nhớ lại hương vị uống rượu vào thời điểm năm xưa.
Những năm nay có thể nói cũng không còn nhiều người biết lắng nghe người khác. Phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến vào thời điểm trước có thể nói là xua người như đuổi vịt, gương mặt kẻ nào đến đây cũng nịnh nọt như thái giám. Vương Tử Quân lúc này quả thật là một người biết lắng nghe, tuy hắn chưa từng trải qua thời đại của Tiết Diệu Tiến, nhưng kinh nghiệm kiếp trước lại làm hắn hiểu tâm tư của Tiết Diệu Tiến khi phải rời khỏi cương vị công tác vào lúc này. Hắn cơ bản không nói chen lời, nhưng chốc chốc nói vào một câu lại làm cho Tiết Diệu Tiến vui vẻ thêm vài phần.
Một ấm trà được bí thư Tiết Diệu Tiến thay trà ba lượt, Vương Tử Quân cũng hai lần gọi Trương Hiểu Đông vào tiếp thêm nước. Mỗi lần như vậy Trương Hiểu Đông thấy gương mặt của bí thư cực kỳ hồng hào, đang cố gắng giảng giải kinh nghiệm của mình khi ở trên vị trí bí thư huyện ủy năm xưa.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông vang lên, Tiết Diệu Tiến đang nói chuyện cực kỳ hứng thú mới phát hiện đã đến giờ tan tầm. Hắn dùng ánh mắt vẫn chưa quá thỏa mãn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Vương, đáng lý ra tôi sẽ mời anh dùng cơm, nhưng hôm nay không đi được, thế này đi, đến chiều chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.
- Vậy thì để đến chiều tiếp tục trò chuyện.
Vương Tử Quân cười lớn đồng ý với Tiết Diệu Tiến, sau đó hắn cười tủm tỉm rời khỏi phòng làm việc của bí thư thị ủy.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết được vài bước. Hắn nhìn chiếc điện thoại của mình mà có chút xúc động, lúc hắn muốn thì nó lại không đổ chuông, bây giờ hắn rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến mới chịu đổ chuông.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, hắn thấy đó là một số điện thoại lạ, trong lòng thầm suy nghĩ xem là ai gọi điện thoại đến. Lúc này ở đầu dây bên kia chợt vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Chủ tịch Vương, chúc mừng!
Người gọi điện thoại đến là Quách Tiên Vi, Vương Tử Quân cũng không để ý đến lời nói của đối phương, hắn cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Quách, lúc này gọi điện thoại cho thuộc hạ, có phải muốn thuộc hạ mời ngài dùng cơm không?
- Cậu mới là người cần mời khách, hơn nữa tôi sẽ không đến những nơi quá bình thường.
Quách Tiên Vi ở đầu dây bên kia dùng giọng ghen ghét nói.
Vương Tử Quân còn chưa kịp phản ứng thì đã cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Quách, anh không muốn đến những nơi tầm thường, như vậy sẽ đến những nơi không bình thường. Anh nói xem, chờ tôi đến thành phố Sơn Viên mời anh dùng cơm, hay ngài đến thành phố Đông Bộ kiểm tra thị sát để cho tôi cơ hội đây?
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh