He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 497(P1): Im Lặng Nhìn Chó Cắn Nhau.
ương Tử Quân đứng trước mặt bao người để bày tỏ thái độ rõ ràng, điều này làm cho công tác của huyện Đằng Nhạc trở nên cực kỳ đị động.
Nhưng Lý Ổn Trung cũng không thể nào trách được Vương Tử Quân, dù ai ở vào tình huống này cũng không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.
- Chủ tịch Vương, ngài thật sự nói ra những lời trong tâm khảm của chúng tôi, nhưng chính quyền huyện lại không cho phép chúng tôi chặt cây táo. Anh có thể tác động với chính quyền huyện, có thể để bọn họ đừng can thiệp vào chuyện chúng tôi chặt táo trồng lương thực được không?
Người đàn ông tỏ ra rất thỏa mãn với câu trả lời của Vương Tử Quân, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút thả lỏng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông, thế là hắn trầm giọng nói:
- Điều này hoàn toàn có thể, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có thể thành thật trả lời chứ?
- Tất nhiên là có thể, chủ tịch Vương cứ hỏi, Hàn Lục Căn tôi đảm bảo sẽ trả lời thật lòng với ngài, nếu nói láo sẽ là cháu nội của ngài.
Hàn Lục Căn dùng tay vỗ mạnh lên ngực mình, sau đó lớn tiếng đảm bảo với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt rồi, Hàn Lục Căn, tôi hỏi anh, nếu như trồng táo có lời hơn trồng hoa màu, anh còn muốn chặt cây táo nữa không?
- Ôi, chủ tịch Vương của tôi, tôi thật sự không có văn hóa nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Tôi đã đi theo cây táo cả chục năm, tôi cũng không nỡ chặt nó đi, thế nhưng thật sự là không chặt không được, cả nhà tôi còn phải nhờ vào vài mẫu đất để kiếm cơm.
Hàn Lục Căn nhắc đến chuyện chặt cây táo thì vẻ mặt thật sự khá đau lòng.
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm. Thế này đi, bây giờ mùa trồng hoa màu đã qua, một thời gian sau lại đến mùa táo kết quả, trước tiên chúng ta cũng không nên chặt cây táo. Nếu như năm nay chính quyền vẫn không thể nào tìm ra nguồn tiêu thụ với giá cả phù hợp cho mọi người, như vậy chúng ta sẽ chặt cây táo trồng hoa màu, mọi người có chịu không?
Hàn Lục Căn cũng không lập tức tỏ thái độ với câu trả lời thuyết phục của Vương Tử Quân, hắn quay ra nhìn đám người ở sau lưng, đám người bắt đầu trao đổi với nhau. Đám lãnh đạo huyện Đằng Nhạc cũng thấy rõ Hàn Lục Căn đang trưng cầu ý kiến mọi người, vẻ mặt kẻ nào cũng rất chần chờ.
- Chú Lục, chú nghe chú Vương đi, chú ấy là người tốt, chính chú ấy là người đã thả bố cháu ra.
Khi mọi người đang trầm mặc không lên tiếng thì một giọng nói trẻ con vang lên.
Vương Tử Quân nghe thấy giọng điệu kia có chút quen thuộc, hắn chợt sững sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn hợt thấy Hạnh Hoa đang ngồi trên vai một người đàn ông trung niên, nàng đang nở nụ cười sáng lạn với hắn, hai bàn tay nhỏ bé còn liên tục vẫy vẫy với hắn.
Tuy Vương Tử Quân luôn khắc chế tâm tình của mình, luôn tươi cười đối diện với nhà nông phản ánh vấn đề, thế nhưng trong lòng hắn cũng không quá thoải mái. Nhưng lúc này hắn chợt thấy Hạnh Hoa, thế là chút cảm giác không được thoải mái chợt biến mất sạch sẽ.
Hàn Lục Căn lúc này cũng nhìn thấy Hạnh Hoa, nếu nói thật sự thì hắn nhìn người đàn ông trung niên đang công kênh Hạnh Hoa trên vai. Sau khi thấy người đàn ông kia gật đầu, hắn giống như hạ quyết tâm, lớn tiếng nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, chúng tôi sẽ chờ thêm một thời gian nữa, dù sao bây giờ có chặt táo cũng không kịp mùa vụ trồng hoa màu.
Hàn Lục Căn có thể được mọi người đề cử đứng ra nói chuyện với Vương Tử Quân, rõ ràng là người có uy tín. Hơn nữa những lời nói của Vương Tử Quân lại rất hợp tình hợp lý, thế là đại bộ phận mọi người đều tỏ ra đồng ý với Hàn Lục Căn.
Mọi người thảo luận thêm vài câu, sau đó tất cả mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ một lát sau đã chẳng còn lại vài người. Lúc này cũng được người đàn ông trung niên công kênh đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên, sau đó hắn nói với Hạnh Hoa:
- Hạnh Hoa, hôm nay sao lại không đi học?
- Hạnh Hoa đi học nhưng cô giáo lại cho về, cô nói hôm nay chú Vương sẽ đến xã chúng cháu.
Hạnh Hoa vùng vẫy tụt xuống đất, sau đó nàng hưng phấn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lại dùng giọng ngây thơ chất phác nói.
Vừa rồi Hạnh Hoa nói chuyện với Hàn Lục Căn đã làm cho nhiều người chú ý đến sự tồn tại của nàng, bây giờ nghe hấy cô bé nói chuyện tùy tiện với Vương Tử Quân như thế, đã có không ít người suy đoán về quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hạnh Hoa.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến đám người kia, hắn khẽ xoa đầu Hạnh Hoa rồi ngồi xổm xuống nói:
- Hạnh Hoa, cháu thay chú cám ơn cô giáo nhé. À, mà sau nà Hạnh Hoa cũng phải cố gắng học tập cho tốt, nếu như ngày nào đó thi được điểm cao nhớ báo cho chú, chú sẽ ban thưởng cho cháu.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Hạnh Hoa, trên một sườn núi cách chỗ Vương Tử Quân một hai kilomet, Tề Vi Vi mặc một trang phục bình thường với tư thái xinh đẹp đang đứng nơi đây. Hai tay nàng đang cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Đỗ Gia Hào ở bên cạnh Tề Vi Vi cũng cầm một chiếc kính viễn vọng để quan sát. Thế nhưng không giống như Tề Vi Vi, Đỗ Gia Hào vẫn mặc tây trang ngay ngắn, ngay cả mái tóc cũng bóng mượt không chút rối loạn.
- Anh, đám nhà quên kia sao lại bỏ đi nhanh như vậy chứ?
Đỗ Gia Xương từ trên một chiếc xe cách đó không xa đi đến, vẻ mặt hắn thật sự rất oán hận, rõ ràng hắn cảm thấy đáng tiếc vì đám thôn dân kia đến quây lấy Vương Tử Quân nhưng bỏ đi quá nhanh.
Đỗ Gia Hào khẽ đặt kính viễn vọng xuống, hắn nhìn về phía Đỗ Gia Xương rồi nói:
- Tản đi có gì là không tốt?
- Tốt cái gì mà tốt? Chúng ta cổ động nửa ngày nhưng con bà nó lại biến thành chuyện tốt cho tên họ Vương kia. Bây giờ thì tốt rồi, hắn đứng ra chiếm hết cả danh tiếng.
Đỗ Gia Xương đặt mông ngồi lên một khối đá rồi lớn tiếng nói.
Đỗ Gia Hào lắc đầu, hắn thật sự không quá hy vọng vào trí tuệ của em trai mình, vì thế đưa mắt nhìn Tề Vi Vi.
- Giám đốc Đỗ, chúng ta đã đạt được mục đích, bây giờ ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa, không bằng quay về thì hơn.
Tề Vi Vi cũng buông kính viễn vọng xuống, nàng khẽ nói lời đề nghị với Đỗ Gia Hào.
- Cũng tốt, hôm nay có hơi nóng, muỗi quá nhiều, thật sự không thích hợp ở lại chỗ này.
Đỗ Gia Hào dùng ánh mắt quan tâm nhìn thoáng qua Tề Vi Vi, sau đó khẽ nói.
- Anh, hai người có ý gì vậy? Không phải chúng ta đến gây phiền toái cho Vương Tử Quân sao? Thế nào sự việc làm chưa xong mà bỏ đi. Em nói cho hai người biết, hai người đi thì cứ đi, em không thể nào đi với hai tay trống trơn như vậy được.
Đỗ Gia Xương tuy không dám nói gì với Đỗ Gia Hào thế nhưng đối diện với Tề Vi Vi thì lại không chút kiêng kỵ, hắn trực tiếp chạy đến trước mặt Tề Vi Vi rồi dùng giọng vô lại nói.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh