As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 494(P1): Vợ Người Có Thế Nào Cũng Không Bằng Vợ Mình
hâm Xương Bình cười ha hả nói:
- Giám đốc Tề, tôi chỉ nói cho hay mà thôi, cũng thật sự không thể nào đảm đương được những lời thừa nhận của ngài. Nói trắng ra thì chuyện này người phải xuất lực nhiều nhất là giám đốc Tề, ly rượu này cũng để cho tôi kính mời giám đốc Tề thì hay hơn.
Đỗ Gia Hào nghe hai người Nhâm Xương Bình và Tề Vi Vi nói chuyện với nhau, ánh mắt liên tục chớp động. Khi thấy hai người mời rượu nhau thì hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Nhâm, Tiểu Vi, hai người mời qua mời lại không phải đang dần làm nhau trở nên xa lạ sao? Không bằng chúng ta cùng nâng ly, chúc cho nhân dân huyện Đằng Nhạc của Vi Vi có thể tìm ra một hướng đi đúng đắn.
Ba ly rượu cụng vào nhau dưới lời đề nghị của Đỗ Gia Hào, lúc này Đỗ Gia Hào nhìn ánh sáng kỳ dị lóe ra bên dưới ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một chiếc xe Audi màu đen dừng lại ở khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân từ trong xe đi ra. Đúng lúc này lại có một chiếc Audi chạy đến, khi Vương Tử Quân bước ra khỏi xe thì Đổng Quốc Khánh cũng đi ra khỏi xe.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh thì trong lòng bùng lên cảm giác kinh ngạc, nhưng hắn che giấu biểu cảm của mình rất tốt, cũng không bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt. Trong những ngày Đổng Quốc Khánh ở lại thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân cũng không tiếp xúc nhiều với người này, nhưng bây giờ hắn không thể không tiến lên chào hỏi đối phương.
Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Vương Tử Quân đi về phía Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh giống như cũng vừa phát hiện ra Vương Tử Quân, hắn cũng mỉm cười vươn tay ra với Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Đổng.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân bắt tay Đổng Quốc Khánh, hắn mỉm cười dùng giọng ân cần chào hỏi lãnh đạo.
- Chào chủ tịch Tử Quân.
Đổng Quốc Khánh bắt tay Vương Tử Quân không lạnh không nóng, sau đó hắn cười nói:
- Những ngày này có lẽ chủ tịch Tử Quân sẽ khá là mệt mỏi đấy. Điều tra một trăm ngàn héc ta táo cũng không được phép làm qua loa, tổ công tác chúng tôi thật sự chờ mong kết quả điều tra của chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không tiếp nhận lời nói của Đổng Quốc Khánh. Mà Đổng Quốc Khánh giống như cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, một trăm ngàn héc ta táo năm xưa là động lực kéo huyện Đằng Nhạc và thậm chí là cả thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế. Nhưng lúc này thời đại đã thay đổi, chúng ta cũng không thể nào ngủ ngon mãi trong sổ ghi chép, chúng ta phải liên tục cải tiến không được dừng bước, tất cả phải coi kinh tế là trọng điểm.
Vương Tử Quân khẽ buông tay Đổng Quốc Khánh, sau đó trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Đổng yên tâm, tôi biết rõ nên làm gì ở sự kiện này.
- Vậy thì tốt rồi, chúng tôi chờ tin tốt lành từ chủ tịch Vương.
Đổng Quốc Khánh đã biểu đạt mục đích của mình, lúc này hắn cũng không nói thêm điều gì, hai người vừa nói vừa đi vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố.
Khi đến góc hành lang thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh chia tay. Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh chậm rãi bỏ đi mà trong đầu sinh ra vài ý nghĩ khác thường. Hắn căn cứ vào lời nói của Đổng Quốc Khánh mà phát hiện được vài vấn đề, lúc này hắn sở dĩ đụng phải Đổng Quốc Khánh cũng không phải gặp mặt ngẫu nhiên, rõ ràng là Đổng Quốc Khánh chờ mình.
Vương Tử Quân vừa nghĩ lại những lời của Đổng Quốc Khánh vừa chậm rãi đi đến phòng làm việc của mình. Khi hắn đi về phòng, lúc này Đổng Quốc Khánh cũng đã đi vào phòng, lúc này hai chân mày cũng nhíu lại thật chặt.
Một ly trà nóng đặt trên bàn nhưng lúc này căn bản Đổng Quốc Khánh không có tâm tư uống trà.
Đổng Quốc Khánh lại quay về thành phố Đông Bộ, lần này hắn cảm thấy tất cả công tác của mình tiến triển rất thuận lợi. Dù chính mình không tham dự vào nhiều sự vụ, thế nhưng thành phố Đông Bộ nằm dưới sự lèo lái chủ đạo của mình cũng xem như thông thoáng và bình thản.
Đổng Quốc Khánh trở thành phó phòng thường vụ phòng tổ chức đã nhiều năm, những lúc rảnh rỗi hắn thích cân nhắc về người khác. Trong thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy dù là Tiết Diệu Tiến hay Nhâm Xương Bình đều là người mà hắn có thể xem xét được vài phần, nhưng phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân thì lại khác hẳn, người này luôn đưa hắn đi vào trong sương mù, thật sự nhìn không thấu.
- Nếu có thể chuyển người này đến một thành phố khác, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vừa rồi cất bước về phòng mà không nhịn được phải khẽ lẩm bẩm.
Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, hắn nhìn qua thì uy phong lẫm liệt, là người đại biểu cho tỉnh ủy đến thành phố Đông Bộ. Hắn dựa theo vị trí của mình và mối quan hệ với trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, hầu như hắn là người gây ra áp lực cực lớn cho ban ngành thành phố Đông Bộ, thậm chí Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy cũng là nhờ một phần công lao của hắn.
Nhưng sự việc liên quan đến Vương Tử Quân đã là một đả kích không nhỏ với hắn. Sau nhiều lần Nhâm Xương Bình phải nuốt quả đắng, Nhâm Xương Bình đã có ý nghĩ muốn điều Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ. Nhưng ý nghĩ này dù là rất hay thế nhưng kết quả lại vẫn là Vương Tử Quân giữ vững chức phó chủ tịch thường vụ, chính hắn lại nhận được một lời cảnh báo, mà lời cảnh báo như vậy đến từ Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Đổng, chủ tịch Nhâm đến!
Nhân viên công tác Tiểu Liêu thuộc văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy là người cùng đi với Đổng Quốc Khánh xuống thành phố Đông Bộ, lúc này hắn khẽ đi vào phòng nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh chợt kinh hoảng, sau đó lại rơi vào trầm tư. Hắn cản bản không biết Tiểu Liêu đi vào, nhưng một cán bộ có kinh nghiệm công tác lâu năm như hắn cũng nhanh chóng ổn định lại tâm thần và biểu hiện của mình.
Đổng Quốc Khánh nâng ly trà lên nhấp một ngụm với bộ dạng cực kỳ bình thường, lúc này mới dùng giọng hời hợt nói:
- Mời anh ta vào.
- Trưởng phòng Đổng, sáng sớm uống một ly trà, ngài thật sự rất nhàn nhã.
Những ngày gần đây cứ mỗi sáng Nhâm Xương Bình đều đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn ngồi một chút để kết nối quan hệ giữa hai bên. Khi Nhâm Xương Bình càng ngày càng dựa vào thật chặt, cách xưng hô của hắn và Đổng Quốc Khánh cũng có vài phần biến đổi.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Ôi, chị dâu của cậu nói hút thuốc sẽ ung thư phổi, uống rượu đau dạ dày, tôi không thuốc không rượu nên chỉ có thể uống trà, có thể nói là không còn biện pháp nào hay hơn.
- Ha ha ha, trưởng phòng Đổng, điều này nói rõ chị dâu quan tâm đến anh, nào giống như vợ tôi, mặc kệ làm gì thì làm, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, dù tôi muốn khống chế lượng thuốc một ngày, muốn bỏ thuốc cũng không có động lực.
Nhâm Xương Bình nói rồi ngồi xuống chiếc ghế sa lông không quá xa Đổng Quốc Khánh.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh