Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 491(P1): Uất Ức
iết Diệu Tiến cầm giấy từ trên mặt bàn lên rồi đưa vào trong tay Lý Ổn Trung:
- Cho anh cũng không bắt anh trả tiền, dông dài như vậy làm gì?
Lý Ổn Trung nhìn gương mặt bình tĩnh của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng lúc này lại nghẹn trong bụng. Hắn biết rõ bí thư đang dùng hai chữ này để chặn lời mình.
- Bí thư Tiết, tôi sẽ nhận hai chữ này, thế nhưng có một số việc tôi cần phải báo cáo với ngài.
Lý Ổn Trung trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng đặt tờ giấy xuống bàn, sau đó đứng thẳng người lên.
- Có gì cứ nói.
Tiết Diệu Tiến ngồi xuống ghế của mình, vẻ mặt thật sự không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.
- Bí thư Tiết, hôm nay nông dân huyện Đằng Nhạc kéo đến vây quanh cổng khối chính quyền thành phố, gây ra nhiễu loạn, tôi cần phải hướng về ngài và thị ủy để làm kiểm điểm về sự việc lần này. Rõ ràng là chúng tôi không làm tốt công tác, vì vậy mà làm cho lãnh đạo thị ủy rơi vào thế bị động.
Lý Ổn Trung là lãnh đạo huyện Đằng Nhạc, hắn thật sự không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
Vẻ mặt vốn ngưng trọng của Tiết Diệu Tiến chợt trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, hắn lấy từ trong gói thuốc ra một điếu ném cho Lý Ổn Trung, trên mặt là nụ cười nhạt:
- Gặp việc không chối bỏ trách nhiệm, có gan đảm đương, điều này đã nói rõ Lý Ổn Trung anh tìm đúng vị trí của mình ở huyện Đằng Nhạc.
- Bí thư Tiết, Lý Ổn Trung tôi có thể tìm ra đúng vị trí của mình, thế nhưng lại có người không tìm thấy vị trí của chính mình. Hừ, từ khi nghe nói ngài sắp phải đi thì hắn đã không thể nhịn được mà muốn ra tay với chúng ta, một trăm ngàn héc ta táo sao có thể nói chặt là chặt đi được?
Lý Ổn Trung tức giận nói:
- Năm xưa chúng ta vì phát động quần chúng trồng táo mà chạy nát chân nói rách miệng, đã tốn biết bao nhiêu công sức? Những năm qua cây táo đã đêm lại cho nhân dân huyện Đằng Nhạc bao nhiêu của cải? Nhưng bây giờ có vài nông dân cá biệt muốn gây sự, bọn họ muốn chối bỏ hạng mục mà năm xưa chúng ta đã khổ sở gầy dựng. Bí thư Tiết, tôi cảm thấy bọn họ ăn bản cũng không phải muốn chối bỏ hiệu quả của cây táo ở huyện Đằng Nhạc, rõ ràng là muốn...
- Đủ rồi! Lý Ổn Trung, những lời này của anh không cần tiếp tục nói ở đây, nếu không thì anh đi ra ngoài cho tôi. Tôi còn nghĩ anh tìm đúng vị trí bí thư huyện ủy của mình ở huyện Đằng Nhạc, anh lại có thể nói ra những lời gây bất lợi cho đoàn kết như thế này sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục ôm tư tưởng này, sau này cũng đừng tiến vào cửa phòng của tôi.
Tiết Diệu Tiến tuy sắp rút lui từ vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng sự uy nghiêm được tạo nên sau nhiều năm làm lãnh đạo vẫn còn nguyên không chút sứt mẻ. Lúc này khí thế của bí thư Tiết bùng phát, Lý Ổn Trung cũng là lãnh đạo đứng đầu một huyện nhưng lại sợ đến mức phải ngậm chặt miệng lại.
- Bí thư Tiết, tôi đây không phải cảm thấy uất ức thay cho ngài sao?
Lý Ổn Trung nhìn bộ dạng sẵng giọng của bí thư Tiết, lúc này hắn mới thì thào giải thích.
Gương mặt bí thư Tiết vẫn trầm ngâm như nước, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tên thuộc hạ cũ của mình, sao đó cười lạnh một tiếng:
- Uất ức thay cho tôi? Hừ, tôi có gì mà uất ức? Chẳng lẽ tôi là một bí thư thị ủy, còn cần một bí thư huyện ủy như anh chạy đến lên tiếng bênh vực kẻ yếu sao?
- Điều này...Bí thư Tiết, Lý Ổn Trung tôi đi theo ngài nhiều năm, ngài cũng hiểu rõ tính cách của tôi. Con bà nó, bây giờ ai cũng nói Nhâm Xương Bình sẽ tiến lên làm bí thư thị ủy, chưa nói đến những thứ gì khác, trong huyện Đằng Nhạc đã có kẻ nóng lòng đến ôm lấy đùi của Nhâm Xương Bình.
- Nhưng này bí thư Tiết, tôi cũng nói thẳng một câu, năm xưa tôi đối đãi với hắn ta như thế nào thì bây giờ cũng là như vậy. Nếu không phải tôi chẳng muốn những gì chúng ta khổ sở gầy dựng năm xưa lại đạp đổ vào hiện tại, con bà nó tôi cũng không muốn ngồi trên vị trí bí thư huyện ủy này làm gì.
Lý Ổn Trung nói với cảm xúc rất mạnh, giọng điệu cũng càng lúc càng lớn, nói xong lời cuối cùng thì cũng đứng thẳng người lên.
Tiết Diệu Tiến nhìn vẻ mặt của Lý Ổn Trung, tuy biểu hiện vẫn rất nghiêm khắc nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ an ủi. Hắn tung hoành quan trường nhiều năm, hơn nữa với những gì hiểu rõ về Lý Ổn Trung, hắn thật sự không chút nghi ngờ lời nói của người này. Lúc này hắn đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của Lý Ổn Trung, hắn giống như thấy lại tình cảnh một Lý Ổn Trung năm xưa luôn đi theo mình để gầy dựng một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc.
Tuy Tiết Diệu Tiến thật sự xúc động vì lời nói của Lý Ổn Trung, thế nhưng hắn biết rõ nếu Lý Ổn Trung cứ tiếp tục duy trì tính cách như vậy, chỉ sợ Nhâm Xương Bình sẽ cho Lý Ổn Trung một kết cục không tốt. Dù không bị cách chức thì cũng bị cho ra rìa, không có thực quyền.
Trong đầu Tiết Diệu Tiến chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Lý Ổn Trung anh cũng vẫn có thể nhịn, có gì mà không được? Tôi nói cho anh biết, anh làm bí thư huyện ủy cũng không phải làm cho mình, mà là làm quan vì vài trăm ngàn dân ở huyện Đằng Nhạc. Lý Ổn Trung, nếu để cho tôi nghe thấy anh tiếp tục nói hươu nói vượn, sau này cũng đừng đến phòng làm việc của tôi nữa.
- Đối với vườn táo ở huyện Đằng Nhạc, tôi cảm thấy khối chính quyền xử lý không có gì là không đúng cả. Có nông dân đến thành phố kêu oan, nếu khối chính quyền không quan tâm thì tôi cũng sẽ đến hỏi tội Nhâm Xương Bình. Không phải khối chính quyền đã cho ra phương án xử lý, không phải cho chủ tịch Vương Tử Quân cầm đầu tổ điều tra sao? Trước mắt huyện ủy Đằng Nhạc cần phải bày ra thái độ cực kỳ chính đáng, phải toàn lực phối hợp với tổ điều tra. Chẳng lẽ Tiết Diệu Tiến tôi lại không có sai lầm? Chẳng lẽ tất cả hạng mục công tác mà Tiết Diệu Tiến này chỉ đạo đều là mông hổ không được sờ vào sao?
Lý Ổn Trung bị phê bình thì ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Trương Hiểu Đông là thư ký đệ nhất của văn phòng thị ủy, hắn bắt chuyện một tiếng với Lý Ổn Trung, sau đó nhanh chóng đi vào phụ giúp bí thư Tiết dọn dẹp văn phòng.
Trương Hiểu Đông nhìn gương mặt nghiêm túc của bí thư Tiết, hắn thầm hiểu, lúc này chỉ sợ tâm tình của bí thư là rất không thoải mái, chẳng qua cố tình không biểu hiện ra mà thôi. Hắn nhìn thấy vài ly trà đã được uống vài phần, hắn khẽ đi đến không phát ra tiếng động giống như một con mèo, cẩn thận thu dọn trà nước thật sạch sẽ.
Thật ra những ngày qua Trương Hiểu Đông cũng thật sự không quá vui vẻ, hắn dù vẫn là đệ nhất thư ký ở văn phòng thị ủy, nhưng dù là ai cũng có thể thấy hắn không thể nào duy trì vị trí này quá lâu. Bí thư Tiết rời khỏi thành phố Đông Bộ đã là một kết quả mười phần mười, thế cho nên vị trí của một vị đệ nhất thư ký như hắn cũng đang liên tục giảm xuống.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh