Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 458 - 460: Giơ Tay Biểu Quyết Vỗ Tay Thông Qua.
hỉ là Triệu Dao Vũ thì trò chuyện rất vui vẻ, còn Lý Khang Lộ thì cơ bản là tâm sự nặng nề, rõ ràng có chút không yên lòng.
Vì sao đã lâu như vậy rồi mà không có ai đi ra? Rốt cuộc là có chuyện gì? Lý Khang Lộ thật sự cảm thấy khó hiểu, khi thời gian dần trôi qua thì hắn càng cảm thấy bối rối.
- Anh Triệu, hai người chúng ta ngồi đây nói chuyện phiếm, liệu có làm chậm trễ người ta dâng trà nước cho lãnh đạo thường ủy không?
Lý Khang Lộ nhìn về phía vài nhân viên công tác đang đứng cách đó không xa, sau đó thay đổi chủ đề.
Triệu Dao Vũ có thể tiến lên làm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy cũng không phải là người tầm thường, Lý Khang Lộ ngồi mãi nơi này không chịu đi thì hắn đã thấy rõ vấn đề. Vị lãnh đạo này ngày thường cực kỳ bận rộn, tuyệt đối không phải ngồi lại đây là muốn nói chuyện với mình. Bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn sao khôngn hiểu cho được?
Triệu Dao Vũ tất nhiên sẽ rất vui vẻ tặng cho một người được bí thư Tiết cực kỳ coi trọng một phần nhân tình, dù hơn mười phút trước hắn đã sớm sắp xếp người đến châm trà cho các vị lãnh đạo thường ủy, thế nhưng bây giờ hắn lại tiếp tục lên tiếng với một viên thư ký đang ngồi trong phòng trực ban nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện:
- Tiểu Ngưu, mau đến phòng họp xem bên trong còn đủ nước không? Ôi, nếu chủ tịch Lý không nhắc nhở thì thiếu chút nữa tôi đã quên mất một nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Tiểu Ngưu lên tiếng đồng ý, ngay sau đó hắn cầm phích nước nóng đi vào trong phòng họp thường ủy, đúng lúc này nghe thấy tiếng nói của bí thư Tiết:
- Vừa rồi có vài vị thường ủy nói ra ý kiến của mình với phương án này, nếu nói theo hướng tổng quát thì đều rất có lý lẽ. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chọn một phương án cho công tác cả tạo khu dân cư Bằng Hộ, như thế không bằng chúng ta biểu quyết tập thể, để xem rốt cuộc nên chọn phương án nào thì tốt nhất.
"Biểu quyết tập thể!"
Tất nhiên là Tiểu Ngưu hiểu rõ nó có ý nghĩa gì, đó chính là dùng đầu phiếu để quyết định một sự việc. Hắn công tác ở văn phòng thị ủy được hai năm, đã phục vụ hơn hai chục hội nghị thường ủy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói dùng đầu phiếu để quyết định một vấn đề.
Trước kia không phải là bí thư Tiết nói gì thì các vị thường ủy nghe nấy sao? Hôm nay sao lại sửa đổi như vậy? Tiểu Ngưu thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không dám có biểu hiện, hắn châm nước xong thì chuẩn bị lui ra ngoài.
- Bí thư Tiết, hội nghị văn phòng khối chính quyền chúng tôi đã đồng ý với phương án xây dựng trung tâm thương mại, vì thế lúc này cũng không có gì thay đổi.
Vương Tử Quân nhìn về phía đám thường ủy không ai chịu mở miệng đầu tiên, thế là hắn trầm giọng nói với bí thư Tiết.
Theo ý nghĩ của mọi người thì kẻ lên tiếng đầu tiên nhất định sẽ không có lợi, thế nhưng Vương Tử Quân lại là người mở miệng đầu tiên. Dù sao thì chính hắn là người đề xuất xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ, khi mà bí thư Tiết Diệu Tiến có thái độ mơ hồ hướng về phía xây dựng khách sạn năm sao, chính mình càng phải đứng ra ủng hộ phương án của mình. Hắn làm như vậy mới có thể lôi kéo đám thường ủy đang còn do dự quăng cho mình một phiếu.
- Tôi cảm thấy xây dựng khách sạn năm sao sẽ thích hợp hơn là xây trung tâm thương mại.
La Kiến Cường đưa mắt nhìn Tiết Diệu Tiến rồi lạnh lùng nói.
- À, tôi cũng cho rằng như thế thì hay hơn.
Tưởng Tuệ Minh là thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn là người luôn theo sát tiến độ của bí thư Tiết Diệu Tiến. Hắn đã từ một con đường tin cậy mà biết được bí thư Tiết Diệu Tiến có thái độ thế nào, bây giờ thấy La Kiến Cường ủng hộ bí thư thì cũng theo sát phía sau.
- Xây dựng khách sạn năm sao rất phù hợp với sự phát triển lâu dài của thành phố Đông Bộ chúng ta, tôi cảm thấy chúng ta nên xây khách sạn năm sao.
Chúc Vu Bình vốn là người tỏ thái độ giúp đỡ xây dựng khách sạn năm sao, bây giờ cũng mở miệng theo nhóm La Kiến Cường.
Khi thấy Vương Tử Quân vừa mở miệng thì đã có ba vị thường ủy phản đối, Nhâm Xương Bình cảm thấy thật sự rất vui sướng. Trước đó hắn bị Vương Tử Quân ép cho nghẹt thở ở hội nghị văn phòng khối chính quyền, thế cho nên không thể không loại bỏ phương án xây khách sạn năm sao để chọn phương án của Vương Tử Quân, đểt tránh cho người ta nhìn thấy tình thế mình mất khả năng khống chế hội nghị văn phòng khối chính quyền. Khi đó hắn vì bảo tồn thể diện cho mình nhưng trong lòng bức bối thế nào thì cũng biết rất rõ ràng.
Hội nghị thường ủy lú này giống như một mũi tên báo thù của Nhâm Xương Bình, ngay từ lúc đầu đã có nhiều người phản đối phương án của Vương Tử Quân, như vậy sau này tên khốn Vương Tử Quân kia cũng chỉ có thể kẹp đuôi làm người mà thôi.
- Dù xây dựng trung tâm thương mại là rất tốt, nhưng như vậy lại không đủ khí phái, vì thế tôi tán thành xây dựng khách sạn năm sao.
Thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lý Hạc Dương tuy không nói quá lớn nhưng lời nói giống như ném một quả bom vào phòng họp.
Lý Hạc Dương là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn là đại quản gia của bí thư Tiết Diệu Tiến ở thị ủy, nhiều khi bày tỏ thái độ chính là thái độ của bí thư Tiết. Lúc này Lý Hạc Dương bày tỏ thái độ thì đã có bốn vị thường ủy tán thành phương án xây dựng khách sạn năm sao.
Từng cặp mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, rất nhiều người thầm cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ, nếu chỉ có một hai người giúp đỡ cho Vương Tử Quân, như vậy một vị chủ tịch mà trước đó luôn nghếch mặt lên trời đã bị cho một bài học đau đớn ở thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân cũng không sốt ruột, hắn vẫn nở nụ cười nhạt, hơn nữa nụ cười vẫn rất tự nhiên, hồn nhiên giống như không biết những vị thường ủy kia vừa lên tiếng phản đối mình.
- Chính ủy Đường, anh có ý kiến gì không?
Tiết Diệu Tiến dưa mắt nhìn chính ủy Đường Hồng Vĩ rồi trầm giọng hỏi.
Đường Hồng Vĩ bình thường cũng không tham gia hội nghị thường ủy, nhiều khi là xin nghỉ ở nhà, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện thì bí thư Tiết Diệu Tiến đều tỏ ra rất tôn kính. Sau khi Tưởng Tuệ Minh phát biểu ý kiến của mình thì Tiết Diệu Tiến quay sang hỏi Đường Hồng Vĩ.
- Bí thư Tiết, tôi thật sự không phải là chuyên gia ở phương diện kinh tế, nhưng tôi lại cảm thấy xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ sẽ thích hợp hơn, vì dù sao thì dân chúng rơi vào diện đền bù giải tỏa vẫn có thể thông qua hạng mục này để mua được nhà cửa cho mình.
Âm thanh của Đường Hồng Vĩ là rất lớn, làm cho người ta thật sự sinh ra cảm giác giống như có người đang hét vào tai mình.
Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu, hắn từ chối cho ý kiến với thái độ ủng hộ Vương Tử Quân của Đường Hồng Vĩ. Nhưng những người khác lại cười lạnh, cười Đường Hồng Vĩ đã không biết thức thời, càng cười phương án của Vương Tử Quân, xem ra chỉ có vị thường ủy này đồng ý mà thôi.
- Bí thư Tiết, tôi cũng đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.
Nữ trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chợt lên tiếng ngay sau Đường Hồng Vĩ.
Triệu Thúy Bình là một vị thường ủy có vị trí thấp nhất, là người không quá được coi trọng, thế nhưng dù sao nàng cũng là thường ủy thị ủy, cũng nắm trong tay một phiếu. Lúc này nàng lên tiếng thì số phiếu giữa Vương Tử Quân và La Kiến Cường đã từ một và bốn tiến lên ba và bốn.
Bảy vị thường ủy đã bày tỏ thái độ, sự khác biệt ý kiến là ba và bốn, điều này không khỏi làm cho ánh mắt đám người nhìn về phía Vương Tử Quân đã có sự khác biệt. Bây giờ dù Vương Tử Quân có thua, hạng mục trung tâm thương mại bị gác lại, thế nhưng chủ tịch Vương cũng không quá xấu hổ. Hắn là một vị thường ủy tiến vào trong ban ngành chưa lâu, nhưng hắn có thể ở trên tình huống mà ai cũng thấy rõ Tiết Diệu Tiến lên tiếng phản đối để nhận được sự giúp đỡ của hai vị thường ủy, điều này cũng nói rõ thực lực của hắn là như thế nào.
Trong số mười hai vị thường ủy, ba vị thường ủy là không nhiều nhưng cũng là không ít, nếu ba vị thường ủy đứng cùng một chỗ với nhau thì ít nhiều cũng tạo ra một lực lượng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Tôi cũng ủng hộ phương án xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ, tôi cảm thấy xây dựng trung tâm thương mại sẽ thúc đẩy kinh tế phát triển mạnh mẽ hơn là khách sạn năm sao, hơn nữa còn làm giảm bớt lực cản khi di dời nhân dân ra khỏi khu dân cư Bằng Hộ. Tôi cảm thấy phương án này là thích hợp nhất.
Chủ tịch mặt trận tổ quốc Phùng Chí Trường đeo một cặp kính rất lớn chợt lên tiếng theo sát Triệu Thúy Bình, xem như ném ra một quả bom không nhỏ ở hội nghị thường ủy.
Bốn so với bốn, kết quả này làm cho phòng họp bình tĩnh trở lại, ngay cả thư ký hội nghị cũng không dám tiếp tục ghi chép. Nhiều người cho rằng hội nghị thường ủy lần này chính là đi ngang qua sân khấu, nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện ra một tình thế đối kháng đã xuất hiện, đang diễn ra trong hội nghị thường ủy xưa nay là sân nhà của bí thư Tiết Diệu Tiến.
Bốn lá phiếu so với bốn lá phiếu, Nhâm Xương Bình là chủ tịch thành phố, có thể nói là chắc chắn bỏ phiếu cho Vương Tử Quân. Tuy không biết hai vị lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của khối chính quyền thành phố có thật sự hòa hợp như biểu hiện bên ngoài hay không, nhưng những gì mà hội nghị khối chính quyền thành phố đã thông qua thì Nhâm Xương Bình không thể nào lật ngược lại được. Như vậy tính ra thì Vương Tử Quân đã nhận được năm phiếu.
Nếu như người không đồng ý với ý kiến của bí thư Tiết là Nhâm Xương Bình, nếu như Nhâm Xương Bình có thể nhận được năm lá phiếu ở hội nghị thường ủy vào ngày hôm nay, như vậy đám thường ủy tuy có chút kinh dị nhưng sẽ không đến mức độ như lúc này. Khốn nổi tất cả không phải là như vậy, người tạo ra tình huống khó tin này chính là một vị phó chủ tịch thường vụ.
Số người chưa bỏ phiếu chỉ còn lại Tiết Diệu Tiến, Nhâm Xương Bình, Phạm Bằng Phi, Bành Quang Binh và Hạ Nham Châu. Ngoài Nhâm Xương Bình, nếu trong số năm người chưa bỏ phiếu có một người bỏ phiếu cho Vương Tử Quân, như vậy sẽ coi như ép bí thư Tiết vào tình thế khó khăn. Dù sao thì trong một hội nghị thường ủy nếu xuất hiện tình huống một sự kiện được thông qua với chỉ hơn một phiếu ủng hộ, như thế sẽ bộc lộ rõ lực khống chế của bí thư thị ủy với hội nghị thường ủy.
Vẻ mặt bí thư Tiết Diệu Tiến vẫn rất bình tĩnh thế nhưng cũng không khỏi đưa mắt nhìn sang vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi ở phía bên kia. Trước đó Vương Tử Quân lên tiếng thì hắn cảm thấy chẳng có gì là uy hiếp, thế nhưng bây giờ xem ra năng lực của đối phương là không thể xem thường.
Tuy vài vị thường ủy lên tiếng giúp đỡ ý kiến của Vương Tử Quân, cũng không phải vì Vương Tử Quân đáng tin mà lên tiếng giúp đỡ, thế nhưng dù thế nào cũng không khỏi làm cho người ta không thể không coi trọng vị cán bộ trẻ tuổi này.
- Bí thư Tiết, tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương...
Bành Quang Binh khẽ vuốt mái tóc thưa thớt của mình rồi cười ha hả nói.
Bành Quang Binh lên tiếng rõ ràng làm cho thế cục bình tĩnh trở nên rối loạn, bây giờ là năm phiếu so với bốn, không ngờ lại xuất hiện hiện tượng siêu việt như thế này. Bây giờ hiện tượng này xuất hiện, Bành Quang Binh đã cho ra một phiếu, dù Tiết Diệu Tiến bỏ phiếu thông qua kế hoạch xây dựng khách sạn năm sao, như vậy lần này cũng sẽ rơi vào tình huống thông qua trong khó khăn mà thôi.
Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu với Bành Quang Binh, cũng không nói gì thêm. Sau đó hắn đưa mắt nhìn các vị thường ủy thị ủy còn chưa lên tiếng.
Nhâm Xương Bình cầm lấy bút của mình, hắn nhiều lần châm chước, lúc này hắn thật sự rất do dự. Bây giờ hắn cảm thấy rất khó khăn, giúp đỡ Vương Tử Quân là lựa chọn tốt nhất của hắn, nhưng nếu giúp đỡ Vương Tử Quân, dù hạng mục xây dựng khách sạn năm sao được thông qua, lực ảnh hưởng của phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân trong thành phố Đông Bộ sẽ càng ngày càng lớn. Nếu tình huống đó xảy ra, mình là một chủ tịch thành phố căn bản sẽ rơi vào tình thế khó khăn.
Nhưng nếu Nhâm Xương Bình phản đối, với thái độ ủng hộ của mình với phương án của Vương Tử Quân ở hội nghị khối chính quyền, bây giờ phản đối sẽ bị người ta mỉa mai. Đây chính là một điều làm cho hắn cảm thấy khó xử, sau nhiều lần châm chước thì hắn nhìn về phía đám thường ủy trước mặt, phát hiện đại đa số mọi người đều nhìn về phía vị trợ thủ của mình.
"Phó chủ tịch thường vụ có đôi khi là người chủ trì công tác của khối chính quyền thay thế cho chủ tịch!"
Trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ này, Nhâm Xương Bình khẽ đặt bút xuống.
- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy hai hạng mục xây dựng khách sạn năm sao và trung tâm thương mại đều là rất tốt, thật sự khó thể nào chối bỏ một trong số đó. Nhưng lúc này chúng ta phải chọn một trong hai, thật sự là một sự việc làm cho người ta cảm thấy khó khăn. Vừa rồi tôi đã nghe rõ chủ tịch Vương Tử Quân giới thiệu về khách sạn năm sao, tôi cảm thấy khách sạn năm sao sẽ là một trợ lực rất lớn cho sự phát triển của thành phố chúng ta. Nếu không thì trước tiên chúng ta xây dựng khách sạn năm sao, còn chuyện trung tâm thương mại thì chúng ta để sang năm rồi xem xét lại?
Nhâm Xương Bình nói với gương mặt tràn đầy nụ cười. Hắn nói gác hạng mục xây dựng trung tâm thương mại sang năm sau, nhưng dù là ai cũng biết một vấn đề, nếu gác lại sang năm thì không biết đến khi nào mới được áp dụng đây?
Nhưng các thường ủy căn bản không quan tâm đến chuyện gác lại sang năm hay sang năm nữa, Nhâm Xương Bình rõ ràng đã bày tỏ thái độ. Trước đó chủ tịch Nhâm đã thông qua phương án của Vương Tử Quân ở hội nghị khối chính quyền thành phố, bây giờ lại phản đối mà không biết đỏ mặt, cái này hầu như là phản đối chính mình. Nhưng hắn phản đối không biết xấu hổ như vậy đã làm tình huống Vương Tử Quân có chút ưu thế biến thành cân bằng, là năm so với năm.
Nếu so ra thì không đơn giản là một phiếu, giống như đã tăng thêm hai phiếu cho hạng mục xây dựng khách sạn năm sao, vì đại đa số mọi người đều nghĩ rằng lá phiếu của Nhâm Xương Bình sẽ là của Vương Tử Quân.
Nhưng lúc này Nhâm Xương Bình lại phản đối xây dựng trung tâm thương mại, rõ ràng là vào đúng thời điểm quan trọng đâm cho Vương Tử Quân một đao, một đao này quá độc, quá chuẩn.
Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc này trong lòng hắn lại thầm cười khổ. Tuy chính hắn cũng biết chuyện này khó thể nào nắm chắc thông qua, nhưng mình đã bỏ ra rất nhiều tâm tư tác động Nhâm Xương Bình và nhận kết quả như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy quá bức bối.
Nhâm Xương Bình mở miệng làm cho phòng họp ngày càng yên tĩnh, nhưng tất cả ánh mắt lúc này đều tập trung trên mặt của Tiết Diệu Tiến, lúc này cũng không còn gì là quá huyền bí nữa. Lúc này mọi người đều thầm nghĩ, thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Hạ Nham Châu chắc chắn sẽ theo sát tiến độ của bí thư Tiết, mà phó bí thư nắm công tác tổ chức là Phạm Bằng Phi lại càng là người đáng tin của bí thư Tiết. Vì bí thư Tiết Diệu Tiến nắm quyền lớn ở trên phương diện nhân sự của thành phố Đông Bộ đều nhờ thông qua hai người Phạm Bằng Phi và Tưởng Tuệ Minh.
Hạ Nham Châu hắng giọng một cái chuẩn bị lên tiếng. Bầu không khí lúc này làm hắn cảm thấy bị đè nén. Tuy cảm giác đè nén lúc này không tính là gì, nhưng những năm gần đây thành phố Đông Bộ được bí thư Tiết Diệu Tiến chủ trì công tác, ngoài thời điểm chủ tịch Đổng Quốc Khánh còn tại vị thì xuất hiện qua tình huống như thế này, nhưng sau khi Đổng Quốc Khánh đi thì tất cả lại hòa hợp êm thấm như cũ.
Kết thúc sớm một chút thì tốt hơn, Hạ Nham Châu định mở miệng thì đã thấy Tiết Diệu Tiến khoát tay nói:
- Hai hạng mục xây dựng trung tâm thương mại và khách sạn năm sao đều là rất tốt, chủ tịch Nhâm cũng đã nói rõ rồi, anh ấy cảm thấy khó khăn, tôi cũng cảm thấy khó khăn.
Tiết Diệu Tiến mở miệng làm cho Nhâm Xương Bình có chút vui vẻ, ý kiến của hắn được bí thư Tiết khẳng định, giống như sự lật lọng của mình tìm được chỗ dựa.
- Nhưng chúng ta cũng phải cho ra lựa chọn, cải tạo khu dân cư Bằng Hộ liên quan đến hình tượng chỉnh thể của thành phố Đông Bộ, càng liên quan đến vấn đề an trí của cả ngàn hộ dân. Tôi cảm thấy lúc này chúng ta phải suy xét, phải lo cho cái lo của nhân dân mới là hướng đi đúng đắn nhất...
- Xây dựng trung tâm thương mại dành cho người đi bộ dù có lực thúc đẩy kinh tế nhỏ hơn khách sạn năm sao, thế nhưng trên phương diện an trí và sắp xếp chỗ ở cho nhân dân lại tốt hơn rất nhiều với phương án xây dựng khách sạn năm sao. Lúc này tôi cũng bày tỏ ý kiến, tôi tán thành ý kiến của chủ tịch Vương, tán thành công tác xây dựng trung tâm thương mại.
Tiết Diệu Tiến dùng giọng điệu trầm ổn lên tiếng, dù không liên quan gì đến nhân tố cảm tình nhưng thái độ của bí thư lại giống như một nhát búa tạ đập vào lòng mọi người.
Tại sao lại như vậy? Nhâm Xương Bình nghe thấy Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì cảm thấy mặt mình đỏ lên, đầu óc choáng váng, hầu như cảm thấy mình nghe lầm.
Tiết Diệu Tiến tỏ thái độ giống như định hải thần châm, bầu không khí trong phòng chợt trở nên bình tĩnh. Ngay sau khi bí thư Tiết Diệu Tiến bày tỏ thái độ thì hai người Hạ Nham Châu và Phạm Bằng Phi cũng lên tiếng ủng hộ.
Tám so với năm, như vậy phương án xây dựng trung tâm thương mại của Vương Tử Quân đã được thông qua.
Khoảnh khắc này Nhâm Xương Bình chợt cảm thấy quan trường thật sự biến hóa khôn lường, đã có thể lên trời cũng có thể xuống đất, vịt đã bị vặt lông cũng có thể bay đi, ván đã đóng thuyền cũng có thể vỡ nát, sự việc biến hóa long trời lở đất, thật sự khó thể ngờ.
Khi thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lý Hạc Dương tuyên bố kết quả cuối cùng thì Nhâm Xương Bình chợt cảm thấy chóng mặt, hắn cố gắng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cảm xúc để không té xỉu. Đối với hắn thì kết quả dù có kém như thế nào, hắn là một chủ tịch thành phố cũng phải cực kỳ kiên trì.
Nhâm Xương Bình luôn nở nụ cười, hơn nữa ánh mắt luôn nhìn về phía bí thư Tiết Diệu Tiến. Nhưng hắn tự mình biết mình, những lời nói sau đó của bí thư Tiết Diệu Tiến giống như âm thanh máy bay, hắn thật sự không nghe lọt tai dù chỉ là một từ.
Khi Tiết Diệu Tiến nói tan họp, Nhâm Xương Bình theo các vị thường ủy đi ra ngoài. Hắn cười ha hả với bí thư Tiết Diệu Tiến, nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được nhìn lên người Vương Tử Quân. Hắn nhìn người trợ thủ của mình, trong lòng ngoài cảm giác căm hận cũng có sự cố kỵ sâu sắc.
Tuy Nhâm Xương Bình không muốn thừa nhận nhưng thông qua tình cảnh quyết đấu hôm nay thì vị phó chủ tịch thường vụ mới đến Đông Bộ hơn hai tháng đã trở thành một nhân vật mà ngay cả bí thư Tiết Diệu Tiến cũng không dám coi thường. Lúc này độ nặng trong lời nói của đối phương cũng đang tăng tiến với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
- Chủ tịch Nhâm, thế nào rồi?
Khi Nhâm Xương Bình đang suy xét sau này nên đối mặt với Vương Tử Quân như thế nào, đúng lúc này Lý Khang Lộ từ trong phòng đi ra dùng giọng không thể chờ đợi được nữa để hỏi.
Nhâm Xương Bình nhìn gương mặt chờ mong của Lý Khang Lộ, thế là hắn trầm mặt xuống:
- Bí thư Tiết đã lên tiếng đồng ý xây dựng trung tâm thương mại.
Nhâm Xương Bình vứt lại những lời như vậy thì đi thẳng về phía trước, Lý Khang Lộ đứng yên tại chỗ trơ mắt nhìn Nhâm Xương Bình đi vào phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến, một lúc lâu sau còn chưa tỉnh hồn trở lại.
Dù Lý Khang Lộ đã thầm cảm thấy không tốt thế nhưng một kết quả như vậy lại từ chính miệng Nhâm Xương Bình nói ra, điều này làm hắn hoàn toàn thất vọng, đầu óc giống như bị thứ gì đó thiêu rụi.
"Điều này sao có thể được?"
...
Gió tháng ba bùng lên giống như một cô gái phương nam dịu dàng triền miên, lúc này không gian đã xuất hiện sắc xanh, cũng không giá lạnh u tối như mùa đông. Lúc này những cây liễu ven đường đã đâm chồi nảy lộc, màu xanh túa ra khắp nơi, đây là dấu hiệu nhắc nhở cho mọi người biết mùa xuân đang đến.
Vương Tử Quân ngồi sau chiếc Audi, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ, sau đó cười nói với Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh:
- Thư ký trưởng Cẩm Hồ, trong năm đẹp nhất là mùa xuân, anh biết bây giờ tôi muốn làm gì nhất không?
Bây giờ Lý Cẩm Hồ đã hoàn toàn tiến sâu vào vị trí phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, tuy thái độ của hắn với Vương Tử Quân vẫ cực kỳ thân mật, nhưng có vài vấn đề lại tỏ ra cực kỳ chừng mực. Hắn đang lật xem tư liệu về huyện Lâm Hoàn, lúc này ngẩng đầu nói:
- Chủ tịch Vương muốn lợi dụng khung cảnh tưng bừng phấn chấn của mùa xuân để vung tay làm một việc gì đó lớn lao sao?
- Làm việc gì đó lớn lao? Hì hì, cũng chỉ có anh nghĩ ra những câu nói như vậy. Tôi chẳng qua chỉ muốn lợi dụng bầu không khí tươi đẹp vào lúc này để dạo chơi một vòng mà thôi.
Vương Tử Quân chỉ về con đường phía trước rồi cười nói.
Lý Cẩm Hồ cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nghĩ như vậy, thế là hắn nói:
- Nếu không thì ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta tìm một địa điểm nào đó uống cho thoải mái? Cũng đừng bỏ phí thời điểm tốt đẹp thế này.
- Lời đề nghị của thư ký trưởng là rất hay! Quốc Lương, cậu nhớ kỹ nhé, đừng quên chuyện này đấy, vài ngày nữa chúng ta sẽ vui vẻ một bữa.
Vương Tử Quân miễn cưỡng vung tay ra rồi cười ha hả nói.
Chương 460: Biến sống thành chết.
- Bí thư La, ly rượu này đại biểu cho tâm ý của tôi, nếu không có ngài thì chuyện kia của tôi xem như thất bại rồi. Nói lời cảm tạ với ngài rõ ràng không đủ, chưa nói những gì khác, sau này bí thư La cứ nhìn vào biểu hiện của tôi là được.
La Kiến Cường ngồi trên ghế, gương mặt tràn đầy nụ cười. Tuy những lời cảm tạ đã được hắn nghe thấy rất nhiều, thế nhưng lời nói của phó bí thư Trần Tiến Lượng của huyện Lâm Hoàn càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Tất nhiên có thể đẩy một cán bộ thuộc dòng chính của mình lên vị trí chủ tịch huyện, đây là một chuyện làm cho người ta cực kỳ vui sướng. Nhưng càng vui vẻ hơn chính là hắn đã lợi dụng được tên Vương Tử Quân kia, bây giờ xem như đối phương đang rất bức bối.
- Anh Trần, rượu này của anh tôi uống, thế nhưng cũng đừng nói lời cảm tạ, anh em chúng ta có cảm tình thế nào? Nếu anh nói như vậy rõ ràng là không hay.
La Kiến Cường cũng không đứng lên, hắn tiếp nhận ly rượu được Trần Tiến Lượng đâng lên bằng hai tay, sau đó cười tủm tỉm nói.
Trần Tiến Lượng rất vui vẻ với lời nói của La Kiến Cường, hắn cầm ly rượu khác kính lãnh đạo rồi nói:
- Anh La, tiểu đệ nói sai, lúc này xin tự phạt một ly.
La Kiến Cường nhìn Trần Tiến Lượng uống cạn ly rượu, lúc này mới nâng ly uống một ngụm, sau đó tùy ý đặt ly xuống bàn nói:
- Anh Trần, anh không chỉ nên kính rượu tôi, anh còn phải đa tạ anh Mục, nếu như không có anh ấy biên tập cho anh mồi lửa cuối cùng, anh cũng không thuận lợi chiến thắng như vậy.
- Vâng, bí thư La, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của ngài, sẽ làm tốt công tác với anh Mục.
Trần Tiến Lượng thấy La Kiến Cường cho ra chỉ thị thì vỗ ngực kiên quyết nói.
- Bí thư La, tôi chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, chính thức có tác dụng chính là mưu kế của anh, nếu không thì dù tôi có viết thế nào cũng không hữu dụng.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi ngồi trên bàn rượu, hắn deo một cặp kính, khi Trần Tiến Lượng mời rượu La Kiến Cường thì hắn chỉ cười tủm tỉm ngồi nhìn. Lúc này thấy La Kiến Cường nởi lửa trên người mình, hắn vội vàng đứng lên nói.
- Anh Mạc, lãnh đạo đã nói rồi, quá khiêm tốn thì sẽ là kiêu ngạo. Ân tình của bí thư La thì tôi cả đời khó quên, nhưng anh Mục là người viện thủ, tôi cũng ghi nhớ trong lòng, chưa nói những thứ gì khác, ly rượu này tôi kính anh...
Trần Tiến Lượng ở huyện Lâm Hoàn là người nổi tiếng không phối hợp nâng ly ở các bữa tiệc, nhưng bây giờ hắn lại tỏ ra rất hào sảng.
Điều này ứng với một câu nói: "Có thể uống cũng không uống", không phải tửu lượng thấp, căn bản là mình có thể uống nhưng phải xem uống với ai.
La Kiến Cường cười ha hả nhìn hai người Trần Tiến Lượng và anh Mục uống rượu, nụ cười trên mặt rất sáng lạn. Tuy hắn đã nghe được nhiều lời giống như Trần Tiến Lượng trong miêng kẻ khác, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy rất thoải mái.
- Anh Mạc, thành thật một chút, ống hết ly rượu này đi.
La Kiến Cường nhìn thoáng qua anh Mạc rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Đối mặt với tình huống cường thế của La Kiến Cường, anh Mạc đành phải ngửa mặt lên uống cạn ly với Trần Tiến Lượng.
Nhờ có La Kiến Cường làm chủ đạo mà bầu không khí trên bàn tiệc càng thêm nhiệt liệt. Sau khi trải qua vài vòng rượu thì Trần Tiến Lượng cười tủm tỉm nói:
- Bí thư La, hai ngày nay gương mặt Lâm Khiếu Đông giống như hết đường con cháu vậy, đừng nói đến vấn đề nổi giận hay không, hôm qua hắn đi tìm gặp em trai, đã cho tên kia một tát trước mặt bao người.
- Một tát thì đáng là gì? Lúc này vị trí chủ tịch huyện đến tay lại bay mất, nếu là tôi thì dù thế nào cũng phải đánh cho tên kia gãy hai chân.
Sau khi uống vào bụng vài ly thì anh Mạc có vẻ nói hơi nhiều, thấy Trần Tiến Lượng mở miệng thì cũng lên tiếng góp vui.
- À, nên nắm chặt tóc người này kéo lên tường, sau đó cho người ta húc vào đến chết, ha ha ha...
Trần Tiến Lượng nở nụ cười hả hê, hắn vung vẫy ly rượu mời anh Mạc.
Tuy lúc này vị khách chủ yếu nhất là La Kiến Cường, thế nhưng trên bàn rượu có một quy củ không thể xem thường, đó chính là thân phận của khách trên bàn rượu quyết định tất cả. Nếu khách là người quyền cao chức trọng, như vậy càng không dám mời nhiều. Vì thế lúc này Trần Tiến Lượng muốn tỏ vẻ biết ơn, chỉ có thể chĩa mũi dùi vào người tổng biên tập Mạc của nhật báo Đông Bộ.
Sau khi uống thêm vài ly thì bầu không khí trên bàn rượu đã tiến vào giai đoạn xưng huynh gọi đệ, anh Mạc đã không còn biểu hiện như lúc đầu, trên mặt đã có ba phần cảm giác say, hắn vung vẫy ly rượu trong tay nói:
- Anh Trần, chủ tịch Trần, anh nói Lâm Khiếu Đông đang rất bực bội, theo tôi thấy thì người buồn bực nhất chính là chủ tịch Vương của chúng ta. Có lẽ bây giờ anh ấy đã quay về vị trí của mình, lại vô tình bị người ta đưa lên đầu súng, thật sự rất ngột ngạt.
Nghe anh Mạc nói về Vương Tử Quân thì vẻ mặt Trần Tiến Lượng tràn đầy ngưng tụ. Dù sự kiện này hắn thực hiện theo lời của La Kiến Cường, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn không kiêng kỵ Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là một phó chủ tịch thường vụ trong thành phố Đông Bộ, uy tín của đối phương cũng đang không ngừng tăng trưởng.
Ba bốn người còn lại đang nâng ly cũng khẽ dừng lại, bọn họ đưa mắt nhìn anh Mạc và Trần Tiến Lượng, bọn họ nghe được lời của anh Mạc, nhưng lại không sinh ra cảm giác kiêng kỵ gióng như Trần Tiến Lượng.
Khi thấy bầu không khí trên bàn tiệc chợt biến đổi, Trần Tiến Lượng nhanh chóng điều chỉnh tâm tính của mình. Dù hắn thật sự cảm thấy không thoải mái vì lời nói của anh Mạc, nhưng có La Kiến Cường ngồi ở chỗ này, hắn ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ. Nếu như hắn biểu hiện cảm giác hối hận của mình, như vậy chẳng phải là có ý kiến với La Kiến Cường sao?
Người kiếm ăn trong quan trường cần phải biết cách ăn uống nhỏ nhẹ, nếu không biết xử lý những thứ nhỏ nhặt thì căn bản sẽ gặp thiệt thòi ở những chuyện lớn. Việc cũng đã làm, nếu mình lại bày tỏ bộ dạng hối hận, chẳng phải uổng phí công sức trước đó sao? Chính mình thật lòng muốn theo sát bước tiến của bí thư La, không phải chỉ vì gây ra chút ấn tượng cho lãnh đạo sao? Hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ ấn tượng tốt xấu của thượng cấp với hạ cấp quan trọng như thế nào. Ấn tượng tốt thì nhìn sự việc giống như không thành lại có thể thành công; nếu là ấn tượng xấu, dù anh có bảy mươi hai phép thần thông cũng căn bản chỉ làm hư việc mà thôi.
Trần Tiến Lượng có ý nghĩ như vậy, nhưng chỉ sau nháy mắt thì hắn đã khôi phục lại bộ dạng sáng lạn như thường, hắn nâng ly lên với anh Mạc, sau đó lại nói:
- Tổng biên tập Mạc, đây không phải làm phiền anh sao? Tôi mời anh một ly.
- Cốp!
Hai ly rượu cụng vào nhau, tình cảnh này rơi vào trong mắt La Kiến Cường thì càng có thêm lực tương tác.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên hông thư ký của La Kiến Cường, hắn là tâm phúc của La Kiến Cường, thế cho ênn cũng được phá lệ ngồi trên bàn tiệc. Nhưng vị thư ký này rất khôn khéo, cũng hiểu quy củ ăn nhiều nói ít, rất ít khi chen lời các vị lãnh đạo. Chỉ là lúc này điện thoại lại giống như đường dây nóng, vài phút đã vang lên vài lần, mọi người thấy vậy cũng khó thể trách được.
Thư ký tiện tay móc điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số, nhưng ngay sau đó hắn đã trợn trừng mắt, hắn đang ngồi chợt đứng lên nói:
- Bí thư La, bí thư La...
La Kiến Cường hôm nay uống không nhiều cũng không ít, đầu óc có hơi quay cuồng, hắn vung tay lên phân phó:
- Có lời cứ nói, đừng như đàn bà, có gì mà rối cả lên như vậy?
- Trưởng phòng Tưởng nhắn tin đến nói sự việc đã được quyết định, thư ký trưởng Lỗ của văn phòng khối chính quyền thành phố sẽ xuống nhận chức vụ chủ tịch huyện Lâm Hoàn, bí thư Trần sẽ được điều đi làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố.
Viên thư ký tuy cảm thấy tin tức này không được tốt, thế nhưng La Kiến Cường nổi giận, hắn cũng không thể không nói, vậy là nói ra tin tức mình vừa nhận được.
Trần Tiến Lượng đang cười hì hì chợt ngây cả người, lúc này hắn đã không còn cảm giác với ly rượu trên tay, hắn dùng ánh mắt chán nản nhìn viên thư ký của La Kiến Cường, trong lòng lạnh như băng.
La Kiến Cường đang dùng đũa đưa thức ăn lên miệng nhưng đã khựng lại, việc này sao lại có thể rơi vào tình huống khó tưởng như vậy? Trước đó hắn đã liên hệ với bí thư Tiết, khi đó bí thư Tiết rất vui vẻ. Dù bí thư chưa tỏ thái độ rõ ràng, thế nhưng cũng không phản đối, chỉ nói tổ chức sẽ xem xét. Nhưng vì sao mới một ngày trôi qua mà sự việc đã diễn tiến như vậy rồi?
Chưa nói đến chuyện điều một người hoàn toàn mới đến làm chủ tịch huyện Lâm Hoàn, hơn nữa còn điều Trần Tiến Lượng đến làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố, đây tuyệt đối là chèn ép. Trần Tiến Lượng là phó bí thư huyện ủy chủ quản khối tư pháp, tuyệt đối được coi là người nắm quyền lực. Bây giờ bí thư Trần bị điều đến cục quản lý thành phốm tuy phó cục trưởng bình thường đều là cấp chính cục, nhưng nếu đẩy Trần Tiến Lượng đến vị trí này mà nói bên trong không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ sợ dù là ai cũng cảm thấy cực kỳ khó tin.
- Lấy điện thoại ra đây.
Vẻ mặt La Kiến Cường chợt biến đổi, thật sự không dễ nhìn. Hắn nhận điện thoại trong tay của thư ký, sau đó ngón tay nhanh chóng bấm số.
Trần Tiến Lượng dùng ánh mắt cực kỳ lo lắng nhìn La Kiến Cường gọi điện thoại, trong lòng thầm suy đoán, hắn tình nguyện tin tưởng tin nhắn mà thư ký của bí thư La vừa nhận được chỉ là một trò đùa cho vui mà thôi.
- Trưởng phòng Tưởng, tôi là anh La, anh đã dùng cơm chưa? Nếu có thời gian thì cùng dùng cơm.
Vẻ mặt La Kiến Cường vừa rồi còn lạnh như tiền, bây giờ khi điện thoại vừa được nối thông thì nhanh chóng nở nụ cười, gương mặt biến đổi cực nhanh, thật sự thích hợp với hai chữ "trở mặt". Chỉ sau vài giây ngắn ngủi mà gương mặt của bí thư La đã biến chuyển cực kỳ khác nhau.
Không biết Tưởng Tuệ Minh ở đầu dây bên kia nói ra những gì mà nụ cười trên mặt La Kiến Cường ở bên này càng thêm sáng lạn. Dù lúc này Trần Tiến Lượng thật sự nóng lòng như lửa đốt cũng không dám truy vấn xem tin tức vừa rồi là thật hay giả.
- Trưởng phòng Tưởng, vừa rồi tôi đã đọc tin nhắn, đó không phải là nói đùa đấy chứ? Nếu anh muốn tôi mời khách, tôi sẽ đảm bảo thực hiện, cũng mong anh đừng trêu chọc tôi.
La Kiến Cường nói rất tùy ý nhưng bàn tay cầm điện thoại lại cực kỳ dùng sức, hành động đó của hắn đã chứng minh cảm giác gấp gáp và cực kỳ coi trọng tin tức vừa nhận được.
- Cái gì? Đó là quyết định của bí thư Tiết sao? Tôi có thể hiểu phương án điều động Lỗ Học Niên xuống làm chủ tịch huyện Lâm Hoàn, thế nhưng tiểu Trần đang công tác tốt ở huyện Lâm Hoàn, vì sao lại điều đến làm phó cục trưởng cục quản lý thành phố?
La Kiến Cường chợt đẩy mạnh âm thanh lên vài phần, một câu hỏi như vậy thật sự làm tan chảy khối băng trong lòng Trần Tiến Lượng.
Kết cục của sự việc đã định giống như không cho anh chút hoài nghi nào khác, nếu như vừa rồi Trần Tiến Lượng còn cảm thấy có chút hoài nghi và chờ mong, nhưng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của La Kiến Cường đã thật sự giống như giáng một búa tạ vào lòng hắn. Trần Tiến Lượng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, gan bàn chân sinh ra cảm giác lạnh lẽo, cơ thể chao đảo như đứng trên mây.
- Vương Tử Quân nói cục quản lý thành phố có chút rối loạn, cần người tăng cường quản lý, thế là muốn dịch chuyển Trần Tiến Lượng sang sao? Nhưng chuyển thì chuyển, vì sao lại từ một vị phó bí thư huyện ủy thành phó cục trưởng cục quản lý thành phố? Đây không phải là lấy tài lớn dùng vào việc nhỏ sao?
La Kiến Cường thật ự quá lên với điện thoại, hai mắt đang híp lại cũng trừng lên.
Tưởng Tuệ Minh ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà La Kiến Cường ở bên này chậm rãi bình tĩnh lại, hắn khẽ nói với Tưởng Tuệ Minh:
- Trưởng phòng Tưởng, tôi sẽ liên hệ chuyện này với bí thư Tiết, khi nào rảnh, tôi sẽ mời anh dùng cơm, hôm nay xem như thiếu nợ anh một phần nhân tình.
La Kiến Cường cúp điện thoại, bầu không khí trong phòng vắng lặng như tờ. La Kiến Cường nhìn thấy mọi người đứng lên không nói lời nào, hắn nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- Thế nào vậy? Mọi người sao lại không ngồi xuống?
Lúc này Trần Tiến Lượng tuy tâm tình loạn như ma nhưng dù sao cũng là người lăn lộn quan trường lâu năm, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn khoát tay nói:
- Đều ngồi xuống đi, tất cả ngồi xuống, ai còn đứng là phạt một ly.
Mọi người nghe thấy La Kiến Cường nhắc nhở như vậy thì đều ngồi xuống. Đối với bọn họ thì Trần Tiến Lượng làm chủ tịch huyện cũng được, làm phó cục trưởng cũng được, cũng không liên quan gì đến bọn họ, nhưng bọn họ thật sự không có tâm tư vui vẻ sảng khoái như vừa rồi.
La Kiến Cường không nói gì thêm, những người khác mà kể cả Trần Tiến Lượng cũng không dám hỏi nhiều, nhưng bầu không khí hài hòa trên bàn tiệc cũng đã không còn.
Nửa giờ sau bữa tiệc rượu kết thúc, gương mặt La Kiến Cường thật sự có vài phần men say, xem ra cũng uống không ít. Sau khi được đám người bao quanh đưa ra khách sạn, hắn được thư ký đỡ lên xe.
Trần Tiến Lượng nhìn chằm chằm vào La Kiến Cường, hắn hy vọng lãnh đạo có thể cho mìn một chỉ thị rõ ràng, nhưng hắn lại thất vọng vì xe của lãnh đạo đã chạy đi, hắn cũng không nhận được bất kỳ lời hứa hẹn nào từ lãnh đạo.
La Kiến Cường đi thì những người khác cũng nhanh chóng giải tán. Trần Tiến Lượng đứng ở bãi đậu xe trống trải, lúc này hắn thật sự rất ão nảo, rất chán nản. Hắn được điều động làm phó cục trưởng cục quản lý sự vụ thành phố, biết đâu nó sẽ là một dấu chấm hỏi, sẽ là dấu ngoặc bao quanh chính mình? Hắn nghĩ đến tình huống bổ nhiệm buồn cười như vậy mà không khỏi thở hổn hển.
Tuy La Kiến Cường không nói đến một chữ nào có liên quan, thế nhưng Trần Tiến Lượng lại thầm hiểu. Hắn nghĩ đến vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi với nụ cười vui vẻ trên môi, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
"Sớm biết có ngày hôm nay thì trước đó không nên nghe lời La Kiến Cường!"
Trần Tiến Lượng thầm nghĩ như vậy, hắn thật sự rất hối hận. Nhưng hắn giống như một quân cờ bị La Kiến Cường nắm chặt trong tay, dưới sự chỉ huy của bí thư La, hắn nào dám không nghe?
Không thể không nghe, đây có lẽ là nổi khổ của mình, dù Trần Tiến Lượng là phó bí thư huyện ủy Lâm Hoàn, thế nhưng ở nhiều sự kiện hắn rơi vào tình thế rất bất đắc dĩ.
Bí thư La không phải dễ chọc vào, chủ tịch Vương cũng không phải đối tượng mình có thể rờ đến. Dựa theo ý nghĩ của La Kiến Cường thì dù Vương Tử Quân biết mình bị người ta lợi dụng đưa lên đầu súng, nhưng vì liên quan đến thể diện mà sẽ nén giận áp chế sự việc. Không ngờ chủ tịch Vương là người có thù tất báo, trực tiếp rút củi đáy nồi, làm cho La Kiến Cường bày ra trăm phương ngàn kế nhưng cuối cùng đều là phí công.
Thần tiên đánh nhau thì kẻ gặp nạn đều là tiểu nhân vật, Trần Tiến Lượng nở nụ cười tự chế giễu chính mình, miệng há hốc, mắt lại giống như bị xát ớt, cay xè và đau nhức...
Một năm đẹp nhất là mùa xuân, lúc này thành phố Đông Bộ giống như đang lên dây cót vào mùa xuân, vận chuyển rất nhanh. Vương Tử Quân là một vị phó chủ tịch thường vụ, hắn cũng bận rộn cả ngày, đôi khi cảm thấy con người sinh ra chỉ để lăn lộn với đống công tác bù đầu.
- Chủ tịch Vương, đây là văn bản phòng giám sát thành phố đưa đến xin chỉ thị, mong anh xem qua một chút.
Lý Cẩm Hồ cầm đến một phần văn bản đưa đến bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã cơi bỏ trang phục dày cộp vào mùa đông, lúc này mặc một bộ tây trang màu đen thật sự rất có khí độ, rất hiên ngang. Sau khi tiếp nhận văn kiện của Lý Cẩm Hồ và xem qua vài lượt, Vương Tử Quân cười nói:
- Hiệu suất công tác của phòng giám sát là không tệ, cứ xử lý theo phương án của bọn họ là được.
- Tôi sẽ truyền lời lại cho bọn họ.
Lý Cẩm Hồ cười cười, khi thấy tờ nhật báo Đông Bộ trên bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây nhật báo Đông Bộ đưa tin rất chất lượng, xem ra vị tổng biên tập mới nhận chức có chút tài năng, rõ ràng nắm chắc hạng mục công tác của mình.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lý Cẩm Hồ, lại dùng giọng thầm hiểu nói:
- Sự thật chứng minh luân chuyển cán bộ sẽ sinh ra kết quả rất tốt, cây chuyển chết nhưng người chuyển sống. Một cán bộ ở trên một vị trí quá lâu sẽ dễ dàng sinh ra cảm giác buồn ngủ, sẽ hình thành một xu hướng tư duy không hay. Nếu chúng ta đổi vị trí công tác cho bọn họ, như vậy kết quả sẽ khác hẳn. Khi đối mặt với cương vị mới thì bọn họ sẽ có áp lực mới, sẽ làm cho bọn họ sinh ra cảm giác gấp gáp, sép bọn họ phải học tạp để thích ứng với công tác mới. Ngoài ra cương vị mới còn làm cho người ta sinh ra cảm giác mới lạ, cảm giác này làm cho người ta bừng bừng khí thế, mang đến tinh thần và nhiệt tình; quan trọng nhất chính là có thể làm cho cán bộ thoát khỏi các mối quan hệ rắc rối phức tạp, có thể vùng ra khỏi mạng lưới quan hệ và lợi ích, chuyên tâm công tác. Vì vậy nhìn từ phương diện nào đó, phương án luân chuyển phân công cũng là một biện pháp rất hay để bảo vệ cán bộ.
- Vâng, chủ tịch Vương, anh nói rất đúng, không biết gần đây anh có nghe qua chuyên mục như vậy trên đài phát thanh không? Nhiều phương diện công tác được đề cao rất mạnh. Nếu có một chủ biên có khả năng như anh Mạc, có lẽ đài phát thanh thành phố Đông Bộ chúng ta sẽ phát triển tốt, sẽ đẩy mạnh công tác tuyên truyền.
Lý Cẩm Hồ nhếch miệng cười, nụ cười khôi hài.
Đài phát thanh và nhật báo Đông Bộ đều tiến hành trao đổi cán bộ, tổng biên tập nhật báo Đông Bộ đến làm phó giám đốc nắm nghiệp vụ của đài phát thanh thành phố, còn vị phó giám đốc lại đến nhật báo Đông Bộ làm phó tổng biên tập.
Luân chuyển cán bộ như vậy, ngoài các cán bộ của chính ban ngành bị luân chuyển thì căn bản không được coi trọng trong thành phố Đông Bộ, thế cho nên cũng ít người biết được chân tướng sự thật. Tuy đổi chỗ và cấp bậc hai bên không quá thay đổi, nhưng chức vụ tổng biên tập nhật báo Đông Bộ và phó giám đốc đài phát thanh rõ ràng không cùng một cấp bậc.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không nhắc đến vấn đề này, đối với hắn thì sự việc liên quan đến vị tổng biên tập Mạc kia đã qua, những gì nên nhớ đã nhớ, hắn cũng không phải loại người nắm mãi không buông.
- Đúng rồi, chủ tịch Vương, phòng xây dựng cho ra báo cáo, nói công tác phía bên kia đã chuẩn bị tốt, bọn họ hỏi khi nào thì làm công tác tiếp theo.
Lý Cẩm Hồ hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói với vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Công tác di dời giải tỏa đã làm rất tốt, bây giờ chỉ cần xác định đơn vị xây dựng là có thể thi công. Nhưng xác định đơn vị xây dựng cũng không phải là một sự kiện đơn giản.
Những năm nay đám người đầu cơ luồn cúi luôn học thuộc hai câu về thuận miệng thế này: Muốn giàu phải sửa đường, muốn phát tài phải trả giá, đồng thời bọn họ cũng phải phát huy nội dung của nó đến cực hạn, cố gắng áp dụng và diễn giải đến cực hạn. Vương Tử Quân tuy không là cán bộ chủ quản khối xây dựng, thế nhưng hắn biết công trình kia là một cái bánh ngọt lớn, đám người xông đến như vịt đồng, xua đi còn không kịp. Bất kỳ người nào cũng muốn cắt ra một miếng bánh bỏ vào trong bụng, nếu như có thể độc chiếm được thì lại càng hay. Tuy đám người kia chưa ai nói rõ ràng vấn đề với Vương Tử Quân, thế nhưng điện thoại của hắn lại bận rộn, phần lớn là điện thoại đến từ các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành.
Những cuộc điện thoại kia cũng không đi thẳng vào vấn đề, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng. Vương Tử Quân dù có chút phản cảm với những cuộc gọi như vậy nhưng cũng phải đối phó với từng người một.
- Chủ tịch Vương, sự việc này cũng không phải dễ xử lý.
Lý Cẩm Hồ thấy Vương Tử Quân không nói gì thì trầm ngâm một lát rồi nói.
- Thế nào? Cẩm Hồ, bây giờ có người chào hỏi anh rồi sao?
Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều cố kỵ với Lý Cẩm Hồ, thế là dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Công trình thế này sẽ hấp dẫn rất nhiều người. Chủ tịch Vương, tôi cũng không nhớ rõ nhà mình có người thân ở thành phố Đông Bộ, xem ra một khi anh đặt mình vào đúng vị trí phù hợp, sợ rằng bà con cô bác sẽ lục tục xuất hiện.
Lý Cẩm Hồ đưa tay ra bất đắc dĩ rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không nhận ra những người thân thích kia, nhưng bọn họ thật sự là thân thích trong nhà, chẳng qua chỉ là nhiều năm chưa lui tới mà thôi.
- Giàu có ở thâm sơn cùng cốc thì vẫn có họ hàng, Cẩm Hồ anh đã là thư ký trưởng, tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều bà con cô bác hơn.
Vương Tử Quân biết rõ Lý Cẩm Hồ buồn bực không làm gì được, thế nhưng cũng không tiện vạch ra mà cười cười nói giỡn.
- Chủ tịch Vương, vài người thân thích đó của tôi, nói trắng ra phải là thân thích của ngài. Mục đích bọn họ tìm đến tôi chỉ đơn giản là muốn nói vài lời trước mặt ngài, muốn tìm được chén canh trong lúc phân chia hạng mục mà thôi.
- Hạng mục trung tâm thương mại dành cho người đi bộ thật sự hấp dẫn người ta quá lớn, càng là hạng mục như vậy thì càng có nhiều mối nguy hiểm. Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ngài nên thúc đẩy mạnh mẽ chuyện này cho xong.
Lý Cẩm Hồ nói xong ý nghĩ của mình, sau đó ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân.
"Thúc đẩy mạnh mẽ cho xong? Lý Cẩm Hồ muốn mình chọc vào tổ ông vò vẽ này sao? Có rất nhiều người muốn tham gia hạng mục xây dựng trung tâm thương mại, nhưng cũng chỉ có một hạng mục mà thôi, nói cách khác thì đám người kía sẽ có phần lớn không được như ý, như vậy chẳng phải dây vào không có chỗ tốt sao?"
Tuy Vương Tử Quân không muốn tiếp thu ý kiến của Lý Cẩm Hồ, thế nhưng hắn vẫn tiếp nhận ý nghĩ quan tâm của đối phương. Hắn cười cười nói với Lý Cẩm Hồ:
- Cẩm Hồ, tôi biết chuyện này, anh cứ yên tâm, tôi hiểu rất rõ.
Thấy Vương Tử Quân nói đầy tự tin như vậy thì Lý Cẩm Hồ cũng không nói tiếp, khi hai người đang đổi chủ đề thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân nhìn thấy đó là dãy số lạ, cũng không muốn nghe máy.
Nhưng số điện thoại kia vẫn rất cố chấp, dù Vương Tử Quân không nghe thì vẫn tiếp tục gọi đến. Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn nhấc điện thoại lên nói:
- Alo!
- Chủ tịch Vương, vì sao không tiếp điện thoại của em? Có phải xem thường một cô giáo như em không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của Lâm Dĩnh Nhi.
- Nào dám, nào dám? Thật sự là vừa rồi có hơi bận.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn tùy ý tìm một lý do nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Hừ, coi như bỏ qua cho anh, anh tưởng em không biết mình nghĩ gì sao? Được rồi, coi như em đại nhân không chấp tiểu nhân, không trừng phạt anh. Nhưng trưa hôm nay anh phải mời cơm, thế nào?
Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng biết nàng đang ở thành phố Đông Bộ, thế là hắn có chút trầm ngâm, lại nói:
- Em muốn ăn gì? Anh sẽ cho em no nê.
- Vậy thì tốt quá, em công tác ở thôn rất đói bụng, lần này vào thành phố muốn ăn một bữa cơm ngon nhà phú hào như anh. Anh nên chuẩn bị sẵn tiền, đúng rồi, điện thoại công cộng chỉ có thể gọi được như vậy mà thôi, cũng không thể nói nhiều thêm, lát nữa em nghĩ kỹ xem nên đi đâu dùng cơm, sau đó sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, thế là trong đầu xuất hiện bộ dạng của Lâm Dĩnh Nhi:
"Nha đầu kia đến tìm mình không phải có chuyện gì phát sinh đấy chứ?"
- Chủ tịch Vương, tối nay ngài có rảnh không?
Đến giờ tan tầm giữa trưa, Vương Tử Quân cũng chưa nhận được điện thoại của Lâm Dĩnh Nhi, lúc này phó chủ tịch Trương Thông lại bất ngờ đi đến phòng làm việc của hắn. Hắn nhìn gương mặt hình cầu với nụ cười phơi phới của Trương Thông, đành phải mỉm cười nói:
- Chủ tịch Trương, tối hôm nay thật sự là không có thời gian.
- Chủ tịch Vương, anh cả ngày bận rộn, công tác không dứt ra được, không có thời gian là bình thường. Nhưng tôi đây thật sự rất mong muốn anh bớt chú thời gian, vì tổng giám đốc Đinh của tập đoàn Chấn Nguyên hôm nay chạy từ trên tỉnh xuống Đông Bộ, thật sự muốn đến nói lời thăm hỏi với anh.
Trương Thông cũng không lùi bước vì lời từ chối của Vương Tử Quân, hắn vẫn lên tiếng tận tình khuyên bảo.
Đinh Xuyên Trụ của tập đoàn Chấn Nguyên, Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, lại nói:
- Chỉ sợ chỉ có thể xin lỗi giám đốc Đinh mà thôi, hôm nay thật sự là đã có hẹn.
Trương Thông lần này đến mời Vương Tử Quân thật sự cảm thấy sẽ không có vấn đề, nhưng không ngờ Vương Tử Quân lại từ chối gọn gàng linh hoạt như vậy. Hắn nghĩ đến tình huống Đinh Xuyên Trụ gọi điện thoại đến và mình vỗ ngực đảm bảo sẽ mời được Vương Tử Quân, thế là vẻ mặt chợt biến thành màu đỏ tím.
Nhưng dù vẻ mặt rất khó coi thì hắn cũng không dám nói gì trước mặt Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt hắn đã trở nên bình thường, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay anh không có thời gian, vậy ngày mai thì thế nào? Tôi thấy nên hẹn trước với anh thì hay hơn, giám đốc Đinh đến thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không dễ dàng gì, ngài cũng phải nể mặt một chút chứ phải không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Thông pha trò mà cười cười, sau đó hàm hồ suy đoán:
- Chủ tịch Trương nói đúng, tôi sẽ cố gắng tuân theo chỉ thị của anh, sẽ cố gắng không để giám đốc Đinh chờ lâu.
- Ôi, chủ tịch Vương, anh xem mình nói gì kìa? Tôi nào dám cho ra chỉ thị với anh, tôi chỉ đến xin phép anh mà thôi, nếu nói chỉ thị thì anh phải ra lệnh cho tôi mới đúng.
Trương Thông giống như đã quên cảm giác khó chịu vừa rồi, trên mặt hắn xuất hiện cảm giác rất thân mật, hắn dùng giọng nóng sốt nói với Vương Tử Quân.
Hai người lại buôn chuyện thêm vài câu, Trương Thông lên tiếng cáo từ rời khỏi phòng. Tuy Trương Thông đến chỉ nói về vấn đề dùng cơm, thế nhưng mục đích thật sự vẫn mơ hồ di động. Đinh Xuyên Trụ vì sao lại vội vàng chạy đến thành phố Đông Bộ? Không phải vì hạng mục trung tâm thương mại kia sao?
Vương Tử Quân khẽ viết bốn chữ tập đoàn Chấn Nguyên vào sổ tay rồi khép lại, dù Đinh Xuyên Trụ là người mánh khóe thông thiên thì hắn vẫn không muốn dây dưa vào đối phương.
Giữa trưa Vương Tử Quân không nhận được điện thoại của Lâm Dĩnh Nhi, tuy hắn khá sốt ruột và liên tục an ủi mình, Lâm Dĩnh Nhi đã lớn và không có vấn đề, thế nhưng cũng có chút không yên lòng.
- Chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương đẩy cửa đi đến rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
- Quốc Lương, giữa trưa không có chuyện gì, cậu nghỉ ngơi đi.
Triệu Quốc Lương hỏi thì Vương Tử Quân hiểu ngay, hắn phất phất tay với Triệu Quốc Lương rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Thái Thần Bân đã khởi động xe, sau khi Vương Tử Quân lên xe thì trực tiếp chạy về phía khu nhà thường ủy thị ủy. Sang năm mới thì phòng quản lý sự vụ cơ quan đã quét dọn sạch sẽ một căn nhà trong khu thường ủy thị ủy, Vương Tử Quân cũng không muốn ở lâu trong khách sạn Đông Bộ, thế là chuyển vào khu nhà thường ủy thị ủy.
Lâm Dĩnh Nhi không gọi điện thoại, rốt cuộc là vì vấn đề gì? Vương Tử Quân đang suy tư vài chuyện, hắn chợt nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi, hôm nay không phải chủ nhật, nàng chạy đến thành phố làm gì?
- Dừng xe.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua cửa sổ rồi trầm giọng phân phó cho Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân dừng xe lại rất vững vàng, hắn khẽ xin chỉ thị:
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi sang bên kia sao?
- Trước tiên chờ một chút.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi đang ôm một chiếc thùng trắng ở bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười.
Vương Tử Quân đeo kính đã để sẵn trên xe, hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Bây giờ là thời điểm tan tầm giữa trưa, người đi như dệt, xe cộ không thiếu. Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, thật sự đầy sức sống thanh xuân.
- Tiên sinh, lúc này thành phố Đông Bộ còn nhiều em nhỏ không thể đến trường, mong ngài nghĩ cho các em mà ủng hộ một chút.
Lâm Dĩnh Nhi vừa khẽ buông thùng vừa cười nói với một người đàn ông trung niên vừa đi qua.
Dưới nụ cười sáng lạn của Lâm Dĩnh Nhi, người đàn ông kia móc ra một tờ mười đồng bỏ vào trong rương. Nàng cúi đầu nói cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Chương 461: Tình thương vô giá.
- Giúp đỡ vì học sinh miền núi...
Chữ đỏ phối hợp với thùng trắng rất bắt mắt, nhưng nhìn chiếc thùng khá lớn, căn bản không hợp với Lâm Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng đi đến quấy rầy Lâm Dĩnh Nhi, hắn đứng nơi đó nhìn nàng.
Dù Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười sáng lạn nhưng số người bỏ tiền cũng không nhiều. Vương Tử Quân thống kê một chút, nói chung có bảy tám người đi qua mới có một người dừng lại quyên tiền, hơn nữa chỉ là một hai đồng mà thôi.
- Chào tiên sinh!
Vương Tử Quân cất bước đi đến, lúc này Lâm Dĩnh Nhi khá là mệt mỏi, hắn đi đến trước mặt nàng.
Vương Tử Quân cười cười lấy từ trong túi áo ra một trăm đồng bỏ vào trong thùng của Lâm Dĩnh Nhi.
- Cám ơn anh, tôi thay mặt bọn trẻ cám ơn lòng tốt của anh, chúc anh cả đời bình an.
Hai mắt Lâm Dĩnh Nhi thật sự sáng ngời, rõ ràng một trăm đồng kia làm cho nàng mừng rỡ. Nàng cúi đầu cảm tạ, khi ngẩng đầu lên theo bản năng thì phát hiện đó là Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt chợt ảm đạm.
- Anh đúng là, làm tôi mừng hụt.
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói bằng giọng có vài phần tức giận.
Vương Tử Quân cười cười nhận lấy thùng quyên góp trong tay của Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn cười nói:
- Em không đi dạy học sao mà chạy đến đây?
- Còn không phải bị ép sao? Trường học đã quá dột nát, tình hình tài chính của huyện đang căng thẳng, đợi đến khi bọn họ dư dả mới có thể ưu tiên cho chúng tôi được. Hôm nay em muốn đến thành phố để tranh thủ một chút, không ngờ từ trên xuống dưới đều nhất trí với nhau, bọn họ cùng bày ra hàng loạt khó khăn. Cầu người không bằng cầu mình, thế cho nên em mới quyết định tự mình quyên tiền, coi như tìm chút tiền sửa chữa trường học.
- Em cũng không biết đến tìm anh sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi hỏi.
- Em cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho anh, việc gì em có khả năng hoàn thành thì căn bản không muốn gây phiền toái cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng nói ra từng chữ một.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi cũng vì đứng dưới nắng quá lâu mà gương mặt đỏ bừng bừng, Vương Tử Quân thấy như vậy mà sinh ra cảm giác thương tiếc, hắn định vươn tay an ủi nàng một chút, thế nhưng đưa tay ra một nửa thì xấu hổ dừng lại.
"Mình là gì của cô ấy? Không nên có hành vi thân mật như vậy, không thể cho cô ấy tiếp tục sinh ra ý nghĩ ảo tưởng với mình."
Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Xem như hôm nay em làm việc bỏ nhiều công sức, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn dòng người hối hả, trong mắt có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu nói:
- À, quả thật có chút đói bụng, như vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Cướp, bắt cướp.
Những âm thanh dồn dập vang lên, một hình bóng nhỏ bé từ phương xa chạy đến như bay.
Lúc này là giờ tan tầm, dù người kia chạy trốn rất nhanh nhưng cũng không thể nào tránh được đám người đi đường. Hắn chạy được hơn trăm mét thì bị vài tên thanh niên đạp ngã xuống đất.
- Theo em đến đó xem thế nào.
Vương Tử Quân cũng căn bản không có hứng thú với những chuyện trộm cướp, hơn nữa bây giờ hắn cũng không thích hợp đến những nơi tập trung đông người để xem náo nhiệt. Tuy hắn có đeo kính râm nhưng thật sự khó đảm bảo không có người nào nhận ra. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi đang định đi ăn với Vương Tử Quân thì chợt khựng người, vẻ mặt chợt biến đổi, nàng kéo tay Vương Tử Quân chạy về phía tên trộm.
- Tiểu tử này là con nhà ai? Sao không chịu học tập cho giỏi? Mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã học đòi người ta đi móc túi, như vậy sau này còn tương lai sao?
- Sáu tuổi trộm kim, lớn lên trộm vàng, còn nhỏ thế này mà không lo học, lớn lên chẳng phải sẽ là phần tử phá hoại sao?
- Hai ngày trước nghe nói có một cô gái đi xe đạp bị đạp đổ xe, sau đó còn bị cướp bóp, không biết có phải là nó gây ra không?
- Đúng rồi đấy, trước tiên cho nó một trận no đòn, cho nó một bài học, đám trộm cướp móc túi thế này quá mức ghê tởm.
Khi mọi người đang nghị luận ồn ào thì có hai tên thanh niên tiến lên bẻ ngoặt hai tay tên trộm.
Tên trộm bị ép mặt xuống đất, một gương mặt không có quá nhiều hoảng hốt, chỉ có lạnh lùng.
- Hứa Tiểu Long, sao em lại ở chỗ này?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy tên thiếu niên mười mấy tuổi kia, nàng chợt mở miệng nói, giọng điệu khó tin.
Tên thiếu niên thấy Lâm Dĩnh Nhi thì gương mặt khẽ động, nhưng ngay sau đó nó quay mặt đi chỗ khác, giống như dùng hành vi của mình để từ chối câu hỏi của Lâm Dĩnh Nhi.
- Hai anh làm gì vậy? Còn chưa thả nói ra, các anh sẽ làm nó bị đau.
Lâm Dĩnh Nhi thấy Hứa Tiểu Long đau đến mức trợn mắt há mồm, thế là đau lòng giậm chân nói.
Hai tên thanh niên thấy Lâm Dĩnh Nhi xinh đẹp hơn người, bây giờ lại nổi giận dậm chân, thế là không tự chủ được phải buông lỏng tay ra.
- Hứa Tiểu Long, em nói xem có chuyện gì xảy ra? Em không đi học sao? Thế nào lại chạy đến đây?
Lâm Dĩnh Nhi ngồi xổm xuống khẽ hỏi.
- Cô Lâm, em không đi học nữa, cô cũng đừng lo cho em.
Hứa Tiểu Long nói rồi quay đầu muốn chạy.
- Đứng lại!
Lâm Dĩnh Nhi chụp lấy tay của Hứa Tiểu Long.
Vương Tử Quân thấy đám người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, thế là hắn tranh thủ thời gian nói:
- Cậu này còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện nên làm chuyện xấu, mọi người cũng đừng tiếp tục vây quanh chỗ này làm gì nữa. Chúng tôi nhất định sẽ đưa nó về nhà, các vị vừa tan tầm, chắc chắn đã rất mệt mỏi, nên về nhà dùng cơm thì hay hơn.
Đám người đứng xem náo nhiệt thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì bỏ đi khá nhiều, những người khác muốn ở lại xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bây giờ cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thế là cũng bỏ đi.
- Dù thế nào thì hôm nay em phải theo cô đi về.
- Em gái, dưa hái xanh không ngọt, Tiểu Long đi theo em nhưgn trái tim còn đặt ở chỗ này, như vậy thì có ích gì?
Khi Hứa Tiểu Long cúi đầu thì một giọng điệu có chút ngả ngớn vang lên sau lưng Vương Tử Quân.
Hứa Tiểu Long nghe được âm thanh kia thì trên gương mặt quật cường có chút sợ hãi, cơ thể khô gầy lui về phía sau theo bản năng.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một người đàn ông trung niên loạng choạng đi về phía bên này, phía sau còn có hai tên thanh niên hơn hai mươi nhuộm tóc màu vàng, nhìn quà là biết côn đồ lưu manh.
- Tiểu Long là em của tôi, tôi sẽ đưa cậu ấy đi.
Lâm Dĩnh Nhi đưa mắt nhìn ba người kia rồi dùng giọng không lùi bước nói.
- Ôi, em gái, không nên nói những lời tuyệt đối như vậy, thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
- Cô em xinh đẹp như vậy, nếu một lát nữa có phát sinh chuyện gì, đặc biệt là động vào gương mặt kia, như vậy anh cũng thật sự không nỡ.
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa cười ha hả không chút kiêng nể, trong miệng hắn đầy răng vàng, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn nôn.
- Sầm đại ca, ngậm miệng thúi lại, nếu như còn đám nói với cô Lâm như vậy, tao liều mạng với mày.
Hứa Tiểu Long vốn có chút sợ hãi tên đàn ông trung niên bên kia, khoảnh khắc này không biết nó lấy đâu ra sức mạnh mà tiến lên nói với tên đàn ông trung niên bên kia.
- Liều mạng? Hừ, tiểu tử, chỉ bằng mày cũng dám liều mạng với tao? Hì hì, ông nói với cô giáo của mày như vậy thì sao? Ông nếu thích thì cũng có thể đưa cô giáo đi theo làm bạn với mày.
Gương mặt Sầm đại ca chợt lóe lên vẻ hung ác, hắn dùng giọng hung hăng quát lớn với Hứa Tiểu Long.
- Các người có thể nhanh chóng rời khỏi đây, tôi sẽ xem như chưa từng có gì phát sinh, nếu không thì cứ chờ cảnh sát đến tìm.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.
- Cảnh sát đến? Hừ, anh sợ quá, em gái à, em không phải muốn báo cảnh sát sao? Hừ, xe cảnh sát kìa, có cần anh giúp gọi lại không?
Sầm đại ca vừa nói vừa vẫy tay với một chiếc xe cảnh sát đang chạy qua.
Chiếc xe cảnh sát chạy đi tuần tra thấy có người vẫy tay thì dừng lại, hai tên cảnh sát mặc đồng phục từ trong xe đi ra. Tên cảnh sát đi đầu giống như có chút quen thuộc Dầm đại ca, hắn cười lớn với Sầm đại ca rồi nói:
- Anh Sầm, anh chào hỏi chúng tôi tích cực như vậy, có phải muốn mời chúng tôi dùng cơm trưa không?
- Xem anh Trần nói kìa, chuyện dùng cơm không là vấn đề, ngài muốn đến đâu thì tôi sẽ đánh sang bên đấy.
Sầm đại ca cười hì hì nói lời vui đùa với tên cảnh sát.
- Anh đúng là, thứ gì cũng có thể nói được.
Tên cảnh sát đi đầu chợt lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang đám người Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi:
- Chuyện gì xảy ra, các người đang làm gì đây?
- Tôi là cô giáo của đứa bé này, tôi muốn đưa nó về trường.
Lâm Dĩnh Nhi mấp máy môi dùng giọng kiên quyết nói.
"Cô giáo?"
Tên cảnh sát đi đầu nhìn Lâm Dĩnh Nhi, lại nhìn Hứa Tiểu Long, sau đó ánh mắt rơi lên người của Sầm đại ca:
- Anh Sầm, rốt cuộc là óc chuyện gì?
- Tiểu tử này thiếu tôi một trăn ngàn, thế nên phải làm công trả tiền cho tôi, nếu cô ta muốn đưa nó đi cũng được, nhưng tiền nó nợ thì tôi biết tìm đâu ra? Muốn đi cũng phải trả hết nợ cái đã.
Sầm đại ca vừa cười vừa dùng giọng đắc ý nói.
- Tôi căn bản không nợ tiền ông.
Hứa Tiểu Long hét lên với Sầm đại ca.
- Không nợ? Còn lớn tiếng cãi nữa sao? Nhìn xem đây là cái gì?
Sầm đại ca móc túi lấy giấy nợ ra rồi dùng giọng không có ý tốt nói.
Khi thấy phiếu nợ thì tên cảnh sát cũng cười nói:
- Cô giáo, tôi cũng hiểu tâm tình của cô, thế nhưng thiếu nợ phải trả tiền là bình thường, mọi người mau giải tán, nếu không tôi sẽ câu lưu cô lại vì tội gây rối loạn trật tự trị an.
- Câu lưu!
Vương Tử Quân tiến lên một bước nói:
- Anh nói rất thoải mái, một đứa bé nợ người ta một trăm ngàn mà anh cũng tin được, tôi thật sự không hiểu loại người như anh sao có thể được mặc đồng phục cảnh sát.
- Ơ, tiểu tử này xem ra rất lớn lối, đưa về hỗ trợ điều tra.
Tên cảnh sát bị Vương Tử Quân lên tiếng châm chọc thì đỏ mặt tía tai, hắn lấy ra một chiếc còng rồi nói:
- Hừ, tiểu tử, đừng tự tìm đến phiền phức.
- Tiểu tử, đây là kết cục khi xen vào việc của người khác, người này khả nghi liên quan đến vụ án lừa đảo, tôi sẽ là người báo án.
Sầm đại ca cười hì hì dùng giọng nịnh nọt nói với đồn trưởng Lý.
Nụ cười trên mặt đồn trưởng Lý càng thêm sáng lạn, hắn gật đầu với Sầm đại ca:
- Nếu sự thật là như vậy, như thế càng thêm nghiêm trọng. Anh Sầm, anh đã báo án, như vậy phải phối hợp tốt với công tác của chúng tôi, đợi sau khi thẩm tra xong sẽ có ban thưởng.
- Cám ơn đồn trưởng Lý, tôi nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.
Hứa Tiểu Long nhìn chiếc còng sáng loáng, trong mắt lóe lên cảm giác e sợ, nó còn trẻ, nào đã từng thấy thứ kia bao giờ.
- Đi thôi, còn để tôi phải xin phép sao?
Đồn trưởng Lý chỉ về phía chiếc xe cảnh sát:
- Lên chiếc xe kia, trong xe rất rộng rãi.
Vương Tử Quân nhìn đồn trưởng Lý rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Thật là lợi hại, hỗ trợ điêu tra là nghĩa vụ của mọi công dân, tôi tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng trước khi đi hỗ trợ điều tra, tôi mong anh gửi một bản thông báo đến đơn vị của tôi, nếu không bọn họ vội vàng đi tìm cũng khổ.
- Gửi thông báo cho đơn vị của anh?
Đồn trưởng Lý chợt híp mắt, trên mặt xuất hiện rất nhiều nội dung. Dựa theo kinh nghiệm xử lý án nhiều năm qua, những người nhắc đến đơn vị đều không bình thường. Tên thanh niên kia bị Sầm đại ca hãm hại nhưng vẻ mặt không chút biến đổi, chẳng lẽ đối phương thật sự có địa vị?
Đồn trưởng Lý nhìn giấy chứng minh công tác trên tay của Vương Tử Quân, thế là gương mặt chợt lộ ra đầy nụ cười. Hắn dùng hai tay trả lại giấy chứng mình công tác cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng xin lỗi nói:
- Ôi, thật sự là nước lớn ngập miếu long vương, là người một nhà mà không nhận ra. Xin lỗi cậu Vương, hôm nào tôi sẽ mời cậu dùng bữa cơm tạ lỗi.
Đồn trưởng Lý sở dĩ nói như vậy cũng là vì Vương Tử Quân không đưa ra giấy chứng minh công tác của một phó chủ tịch thường vụ thành phố, là của một vị khoa viên trong khoa tổng hợp số hai của văn phòng khối chính quyền thành phố. Tấm ảnh đã được xử lý kỹ thuật, dù có chút khác biệt với Vương Tử Quân, thế nhưng lại rất khó làm cho người ta liên hệ đến một vị phó chủ tịch thành phố.
Trước đó Vương Tử Quân thấy giấy chứng minh công tác của Triệu Quốc Lương, thế là nói Triệu Quốc Lương làm cho mình một cái để tiện bề sử dụng.
Xem ra văn phòng khối chính quyền thành phố cũng là một chiêu bài rất tốt, đồn trưởng Lý mới vừa rồi còn vênh mặt hất hàm nói chuyện với Vương Tử Quân, bây giờ thái độ của đối phương đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Người này không những nhận sai, còn chủ động xưng hô anh em với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không có thời gian quan tâm đến đồn trưởng Lý, hắn cười cười thản nhiên nói:
- Nếu là hiểu lầm thì bỏ qua, đồn trưởng Lý, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?
- Tất nhiên rồi, anh đi chơi vui vẻ. Đúng rồi trưởng khoa Vương, tối nay anh có rãnh không? Nếu được thì mong anh nể mặt, để cho anh em làm quen một chút.
Đồn trưởng Lý rõ ràng không muốn bỏ qua cơ hội được kết giao với một vị nhân viên của khoa tổng hợp trong khối chính quyền thành phố, thế nên tiếp tục lên tiếng.
- Cám ơn đồn trưởng Lý, tối nay tôi còn có chuyện.
Vương Tử Quân khoát tay với đồn trưởng Lý, sau đó xoay người cùng Lâm Dĩnh Nhi đưa Hứa Tiểu Long rời khỏi chỗ này.
- Đồn trưởng Lý, cứ để cho hắn đi như vậy sao?
Sầm đại ca thấy ba người Vương Tử Quân nghênh ngang bỏ đi, thế là dùng giọng không cam lòng nói.
Đồn trưởng cũng có chút tức giận vì bộ dạng không chịu nể tinh của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn rất bất đắc dĩ. Vì công tác ở văn phòng khối chính quyền thành phố là vùng vẫy ở mục nước sâu, hắn cũng không muốn gây phiền toái cho mình. Cho dù Vương Tử Quân chỉ là một nhân viên bình thường, biết đâu sau lưng có một thân cây lớn, chính mình chỉ là một vị đồn trưởng đồn công an bình thường, không, chỉ là một phó đồn trưởng, như vậy sẽ là gì trong mắt người ta?
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh