Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 449: Quản Miệng Mình Cho Tốt, Trông Chân Mình Cho Tốt (4+5).
ương Tử Quân nhìn gương mặt treo nụ cười của Trương Thông, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu là người khác nói thì tôi sẽ trả lời thật sự có chút chuyện, thế nhưng chủ tịch Trương đã ra lệnh, tôi chỉ có thể liều mình cùng quân tử, dù có chuyện khẩn cấp cũng phải đẩy đi thôi.
- Ha ha, cứ quyết định như vậy, khi tan tầm tôi sẽ đến đón anh.
Trương Thông thấy Vương Tử Quân đồng ý sảng khoái như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Tuy hắn và Vương Tử Quân đều là phó chủ tịch, nhưng dù là sắp xếp trong khối chính quyền thành phố hay thị ủy, hắn cũng không kém quá xa Vương Tử Quân.
Tuy Vương Tử Quân đến chưa bao lâu nhưng đã thật sự biểu hiện đầy đủ quyền lợi của mình ở thành phố Đông Bộ. Trương Thông biết rõ mình cũng là một vị phó chủ tịch được phân công quản lý một khối công tác ở khối chính quyền thành phố, thế nhưng nếu nói về độ nặng thì thật sự kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều.
Trương Thông xem như đã đạt được mục đích, thế là hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân rồi cười ha hả rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Vì vừa mới qua tết nên các phương diện công tác cũng không quá khẩn cấp, sau khi tiếp đón vài vị lãnh đạo đơn vị ban ngành đến báo cáo công tác thì Vương Tử Quân xem như cơ bản hết một ngày công tác.
Lúc tan tầm thì hình bóng Trương Thông lại xuất hiện trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, vì đã có lời nói từ trước, hai người nói vài câu đơn giản rồi rời khỏi phòng.
Người ta cúi xuống thì sẽ có gì đó cần cầu cạnh, Vương Tử Quân thấy Trương Thông rất khách khí, hắn nghĩ rằng đối phương mời mình dùng cơm cũng không chỉ đơn giản là như vậy mà thôi. Hắn ngồi hàng ghế phía sau xe với Trương Thông, thế là hai bên lại nói với nhau về vài vấn đề của khối chính quyền trong thời gian gần đây.
- Chủ tịch Vương, con người của tôi nhìn thì có vẻ lô mãng, lại có chút không quen nhìn người. Lý Khang Lộ là loại quái quỷ gì? Năm xưa nếu như không có tôi giúp đỡ, hắn bây giờ có thể trở thành tâm phúc của bí thư Tiết sao? Đúng là bác sĩ nham hiểm.
Trương Thông nói hai câu với Vương Tử Quân rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Vương Tử Quân không quá hiểu rõ về Trương Thông, tuy hắn cũng có cái nhìn của mình với Lý Khang Lộ, thế nhưng cũng sẽ không nói ra vào lúc này. Trương Thông có thể tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố, tất nhiên sẽ không phải là loại người đầu đường xó chợ, đối phương dùng giọng không chút kiêng nể nói về Lý Khang Lộ, nếu nói không có tính toán gì thì hắn tuyệt đối không thể tin.
Trương Thông đưa mắt nhìn tới, Vương Tử Quân chỉ cười cười mà thôi, căn bản giống như không nghe được lời nói của Trương Thông.
- Chủ tịch Vương, anh cũng nên cẩn thận Lý Khang Lộ, người này không những được bí thư Tiết Diệu Tiến cực kỳ sủng ái, nghe nói cũng có liên hệ rất chặt với Tiết Nhất Phàm.
Trương Thông cũng không vì biểu hiện của Vương Tử Quân mà đình chỉ không tiếp tục lên tiếng, hắn càng nói ra ra những lời thực chất.
Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm sao? Vương Tử Quân không khỏi có chút sững sờ, nhưng khi nhìn gương mặt với nụ cười khinh thường của Trương Thông, hắn thật sự sinh ra cảm giác chuyện này có lẽ là thật. Nhưng càng là sự việc mẫn cảm như vậy thì Vương Tử Quân càng không muốn phát biểu ý kiến, hắn chỉ cười hai tiếng với Trương Thông, sau đó di chuyển chủ đề.
Trương Thông cũng không tiếp tục nói điều gì liên quan đến vấn đề này, hắn nói thêm hai câu vui đùa với Vương Tử Quân, sau đó xe đã chạy vào một quán ăn sân vườn. Quán ăn này rất rộng, bên trong là cây cối xanh mát, phòng ốc được xây dựng như ẩn như hiện, nhìn qua có lẽ là phong cách của những năm năm mươi sáu mươi, thật sự có hương vị nguyên thủy.
- Chủ tịch Vương, quán ăn này nhìn có vẻ đơn sơ nhưng thức ăn thật sự rất ngon, đặc biệt là gà nơi đây được nuôi thả rất tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, thịt thơm ngon bổ dưỡng, mới lạ vô cùng.
Xem ra Trương Thông là khách quen của quán cơm này, Vương Tử Quân vừa xuống xe thì đi dọc theo một con đường nhỏ bằng đá xanh, sau đó lại là một con đường mà bên dưới được lót kiếng dày. Dưới con đường được lót kiếng là một dòng nước chảy róc rách, có vài chiếc lá vàng, vài con cá hầu như trong suốt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi lần cá quẫy mình sẽ bùng lên ánh bạc. Trương Thông thấy Vương Tử Quân có hơi ngây người thì cười nói:
- Cá này là tự nhiên, cũng không được nuôi, thật sự rất hiếm có.
Khi hai người nói chuyện với nhau thì một người đàn ông mập mạp như một quả bóng đi đến bên cạnh. Người đàn ông mập mạp có lẽ rất thân quen với Trương Thông, vừa thấy Trương Thông thì cười ha hả nói:
- Chủ tịch Trương, trách không được hai ngày qua cá ở đây luôn tung tăng bay nhảy, thì ra biết có khách quý giá lâm. Lúc này bên ngoài có hơi lạnh, mời mọi người vào trong cho ấm.
- Trần Mập, anh nói vậy chỉ đúng một nửa thôi, khách quý giá lâm là đúng, nhưng không phải là tôi. Giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là chủ tịch Vương, là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ chúng ta.
Tên mập đang nói lời nịnh nọt với Trương Thông chợt sinh ra cảm giác nao nao, hắn tuyệt đối không ngờ người thanh niên kia lại đường đường là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ. Hắn vội vàng xoa xoa tay cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự có mắt không thấy núi Thái Sơn, mời ngài vào bên trong.
Trần Mập xem như là người tám mặt lung linh, dù hắn tỏ ra cực kỳ nhiệt tình thế nhưng cũng không mượn cơ hội để áp sát Vương Tử Quân. Thế là Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đối phương, xem ra người kia cũng hiểu vấn đề, có khi cứ mở lời nịnh hót sẽ biến hay thành dở, phải áp dụng cả hai ba phương án mới tốt.
Dưới sự dẫn đường của Trần Mập, Vương Tử Quân và Trương Thông đi theo con đường trải đá vào một gian phòng đắp cỏ tranh.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì gian phòng rõ ràng rất có ý nghĩa "sinh thái", nhưng khi vào cửa lại làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, giống như đi vào một thế giới khác, những gì xuất hiện trước mắt không khỏi làm cho khách choáng váng: Gian phòng rộng mở sáng ngời, vật phẩm trang trí rất tinh tế. Có một chiếc bàn gỗ hồ đào, những gia cụ có vài phần hương vị thời Minh, khăn trải bàn hay nệm ghế đều là hàng mới, trên mặt có thêu hoa hải đường rất đẹp. Menu làm bằng da dê, bên trong dùng bút lông ghi rõ ràng từng món ăn, lại được bọc nhựa rất sạch sẽ. Đèn trong phòng theo kiểu cung đình, ly sứ nhẵn nhụi, cầm trong tay cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, bên trên còn có đường vân hơi mờ. Vách tướng bốn phía đều có cửa sổ, cánh cửa được vẽ sơn thủy giống như có thể bước vào, thật sự rất đẹp.
Đã sớm có người chờ trong phòng, sau khi Trương Thông tiến vào thì nhanh chóng đứng lên tươi cười gật đầu chào hỏi Trương Thông và Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, mời anh ngồi.
Trương Thông rõ ràng rất thân thuộc với hai cặp nam nữ trong phòng, hắn khẽ gật đầu với bọn họ rồi nhiệt tình mời Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm.
- Anh Trương, hai chúng ta còn khách khí làm gì? Tôi thấy hay là bỏ ghế trung tâm, chúng ta ngồi hai bên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc ghế trung tâm, hắn phất tay phân phó với Trần Mập.
Trần Mập nghe rõ lời phân phó của Vương Tử Quân thì cũng không hành động ngay, hắn nhìn thoáng qua Trương Thông, sau đó mới cất đi chiếc ghế chủ vị.
- Chủ tịch Vương, anh quá khách khí rồi, hôm nay anh là khách quý, xem như tôi cũng được thơm lây.
Trương Thông vừa ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên phải vừa cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Trương, anh Trương, anh em chúng ta chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không nên bày ra nhiều quy củ như vậy.
- Chủ tịch Vương nói đúng, chủ tịch Trương cũng không nên từ chối.
Một âm thanh trong trẻo vang lên từ trong miệng cô gái ngồi phía bên trái Trương Thông, cố gái này nhìn qua cũng hơn hai mươi tuổi, trời khá lạnh nhưng ăn mặc khá phong phanh. Một bộ quần áo bó sát người bộc lộ đường cong rõ ràng, bộ ngực nhô cao trên chiếc áo lông hơi mỏng làm cho người ta càng phải chú tâm hơn. Nhưng ấn tượng sâu nhất của cô gái này với người đối diện chính là dáng người và gương mặt, thật sự rất xinh đẹp.
Khi hai người Vương Tử Quân và Trương Thông đang nói chuyện với nhau mà chen vào, nếu không đủ thân phận thì rõ ràng là phạm húy. Nhưng cô gái lên tiếng lại làm cho đám người nơi đây cảm thấy chẳng có gì bất ổn.
- Từ xưa mỹ nữ đã yêu anh hùng, Dao Dao hướng về phía chủ tịch Vương như vậy cũng thật sự làm cho tôi có chút khó chịu.
Trương Thông dừng ánh mắt lại trên bộ ngực cao ngất của cô gái, hắn giả vờ dùng giọng ghen tị nói.
- Chủ tịch Trương, xem anh nói kìa, nếu như anh còn nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể uất ức mà chết.
Cô gái được gọi là Dao Dao nói mà trong mắt bùng lên một tầng sương mù rất quyến rũ, điều này làm cho toàn thân nàng như tỏa sáng, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.
- Chủ tịch Trương, anh tự gây ra phiền toái thì tự mình giải quyết, lát nữa chúng tôi còn muốn nghe giọng hát của Dao Dao, nếu như cô ấy không vui, như vậy chút nữa mọi người cũng không có được cơ hội thưởng thức.
Ngồi bên cạnh Vương Tử Quân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, người này mặc một bộ tây trang màu đen với một bộ mắt kính khung đen, nhìn qua thật sự giống như một vị học giả.
Nói một người đàn ông giải quyết vấn đề với một người phụ nữ, đặc biệt là với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lời này cực kỳ có ý nghĩa, rất có trình độ. Khi đám đàn ông ngồi trên bàn rượu dưới bầu không khí vui vẻ thì nói như vậy sẽ lập tức cười vang dội, tất nhiên Trương Thông cũng không ngoại lệ, hắn cười ha ha hiểu ý rồi gật đầu nói:
- Tốt, tốt, giám đốc Đinh có phân phó, tôi cung kính cũng không bằng tuân mệnh.
Trương Thông lên tiếng nói đùa, sau đó lại quay sang khẽ nói vài câu với cô gái bên cạnh, điều này làm cho cô nàng xấu hổ đỏ mặt cả giận muốn đánh, thế là bầu không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt.
Khi có chút kết giao với Trương Thông, Vương Tử Quân còn có ý nghĩ muốn lôi kéo người này. Nhưng khi nhìn thấy đối phương biểu hiện nóng như lửa với hai người này, tâm tình của hắn chợt trở nên nguội lạnh. Tuy hắn không biết chính xác đối phương có sạch sẽ hay không, thế nhưng đối phương không chịu áp chế, lại rêu rao khoe khoang đưa người đến đây, còn có bao phần định lực? Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, nhất định phải bảo trì khoảng cách với Trương Thông.
- Chủ tịch Vương, tôi và giám đốc Đinh là bạn bè nhiều năm, cũng đã quen nói đùa như vậy, mong anh bỏ quá cho.
Trương Thông nói rồi nâng ly rượu đầy tràn lên nói:
- Hôm nay chúng ta uống ly rượu này hoan nghênh chủ tịch Vương, sau đó tôi sẽ giới thiệu mọi người.
Trương Thông nói rồi đứng thẳng người lên, đám người giám đốc Đinh cũng đứng lên, mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn cười cười nhìn những người ở chung quanh, sau đó cùng cạn ly với bọn họ. Sau khi hắn ngồi xuống thì Trương Thông chỉ về phía giám đốc Đinh nói:
- Chủ tịch Vương, giới thiệu cho ngài, đây là giám đốc Đinh của tập đoàn Chấn Nguyên, là Đinh Xuyên Trụ.
- Chào chủ tịch Vương, hy vọng sau này này giúp đỡ tập đoàn Chấn Nguyên nhiều hơn.
Đinh Xuyên Trụ nói rồi đưa hai tay ra với Vương Tử Quân.
"Tập đoàn Chấn Nguyên!"
Vương Tử Quân thật sự chưa từng nghe nói về tập đoàn này, dù sao thì thành phố Đông Bộ cũng có nhiều doanh nghiệp, hắn cũng không thể nào nhớ hết được.
Sau khi bắt tay Đinh Xuyên Trụ thì Trương Thông cười nói:
- Chủ tịch Vương, nếu ngài không quen giám đốc Đinh thì không có vấn đề, nhưng anh nhất định đã từng nghe đến tên của anh của anh ấy, đại ca của anh Đinh là thư ký trưởng Đinh của văn phòng tỉnh ủy.
Văn phòng tỉnh ủy có bảy tám vị chính phó thư ký trưởng, Vương Tử Quân tuy không quen thuộc tất cả nhưng lại nhớ rất rõ ràng. Trương Thông nói đến thư ký trưởng Đinh, tuy chỉ là một phó thư ký trưởng nhưng lại kiêm chức vụ chủ nhiệm văn phòng, chính là một trong những phó thư ký trưởng có thực quyền của văn phòng tỉnh ủy.
Hèn gì Trương Thông lại nhiệt tình với đối phương như vậy, dù Vương Tử Quân có chút cam khái thế nhưng cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
- Chủ tịch Vương, tuy tôi và ngài lần đầu gặp mặt nhưng đại danh của ngài thật sự như sấm nổ bên tai. Trước nay anh tôi về nhà rất ít khi bàn chuyện công tác, nhưng lại khen không dứt miệng với chủ tịch Vương, nói ngài là một vị cán bộ trẻ cực kỳ có tương lai của tỉnh Sơn Nam.
Tuy cái tên Đinh Xuyên Trụ là không quá hay nhưng bản thân lại là người hiểu chuyện, hơn nữa nói chuyện rất đoan chính, ẩn giấu mà không quá lộ liễu, làm người nghe cảm thấy thoải mái, nhanh chóng kéo ngắn khoảng cách với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không có ý định kết thâm giao với những người này, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với người ta, thế cho nên chỉ cười cười với Đinh Xuyên Trụ rồi dùng giọng khiêm tốn nói:
- Thư ký trưởng quá khen ngợi rồi.
Sau khi giới thiệu Đinh Xuyên Trụ, Trương Thông lại giới thiệu ba người Dao Dao, người đàn ông ngồi đối diện với Đinh Xuyên Trụ chính là một vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Chấn Nguyên, tên là Hầu Báo Quốc. Nếu so với một người hơi gầy gò như Đinh Xuyên Trụ, Hầu Báo Quốc lại có bộ dạng là tổng giám đốc công ty hơn cả.
Dao Dao lại không được giới thiệu đầy đủ, còn cô gái ngồi bên cạnh nàng tên là Tiểu Hân, dù dung mạo kém Dao Dao ba phần nhưng lại có bộ dạng nhẹ nhàng vui sướng, da thịt long lanh, mắt như mặt hồ yên tĩnh. Cô gái có gương mặt xinh xắn lúc nào cũng treo nụ cười, thậm chí có một sức hút vô hình với người đối diện.
Có sự quan tâm của ông chủ Trần nên thức ăn được đưa đến rất nhanh, đầu bếp nơi đây lại rất tài năng, các món làm rất đẹp và thơm ngon, căn bản mới ngửi mùi đã làm cho người ta chảy nước miếng.
Trương Thông vốn là người giỏi điều tiết bầu không khí, hơn nữa hai cô gái Dao Dao và Tiểu Hân cũng tươi cười như hoa, bầu không khí tất nhiên sẽ càng thêm linh đình, tiếng cười nói xôn xao.
Chủ đề của mọi người là những tin đồn vui vẻ trong tỉnh, sau đó lại chạy sang vấn đề sinh tồn của xí nghiệp. Đinh Xuyên Trụ không khỏi mở miệng nói ra vài phần kinh nghiệm của mình, thật sự làm cho nhiều người cảm khái.
Mọi người liên tục gật đầu giống như Trương Thông mời Vương Tử Quân dùng cơm chính là kéo gần cảm tình, cũng không có ý nghĩa gì khác.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không phải là một cán bộ vừa bước chân vào quan trường, hắn tất nhiên không đơn thuần cho rằng Trương Thông giới thiệu cho mìn những người này chủ yếu là dùng cơm cho vui. Đặt biệt Đinh Xuyên Trụ là em trai của thư ký trưởng Đinh, đây sẽ không phai là một bữa cơm vô duyên vô cớ.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh