You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 424: Chính Quyền Nhân Dân Yêu Nhân Dân.
a ly rượu đầy cũng không ít rượu nhưng Lữ Nham Phương uống xong chẳng có vấn đề gì, chỉ là gương mặt có hơi đỏ mà thôi. Hắn uống xong ly cuối thì dốc ngược ly cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, nếu ngày để mắt đến tôi thì có thể uống một ly rượu nhận lỗi này của tôi.
Vẻ mặt đám người Hoắc Tương Nhiễm đi theo Vương Tử Quân đều rất khó coi, dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư tỉnh đoàn, bây giờ lại bị ép trước mặt đám người thành phố Tam Hồ, tất nhiên sẽ rất mất thể diện.
Nhưng Lữ Nham Phương đã uống ba ly, nếu mình đứng lên thì sợ rằng sự việc truyền ra ngoài cũng không hay. Nhưng nếu thật sự để cho Vương Tử Quân uống hết ly rượu kia, bọn họ biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân, biết rõ ý nghĩ của nó là thế nào.
- Chủ tịch Lữ, trước tiên nghỉ ngơi ăn vài miếng cái đã.
Lỗ Điền Thành là người mời Vương Tử Quân đến tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn thầm hối hận, nếu không hắn sẽ chẳng mời Vương Tử Quân đến tham gia làm gì, nếu Vương Tử Quân không uống thì quá nguy, nếu chính mình gây ra xích mích với một cán bộ tương lai vô lượng như Vương Tử Quân, thật sự là tổn thất rất lớn.
Chủ tịch Tằng cũng có ý muốn ngăn cản Lỗ Điền Thành, hắn cũng khuyên nhủ:
- Chủ tịch Lữ, uống nhiều như vậy làm gì? Hôm nay gặp mặt bí thư Vương là chuyện vui, anh nên nghỉ ngơi một chút.
Lữ Nham Phương lắc đầu, hắn nâng ly rượu nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài coi như nể mặt tôi uống ly rượu này, nếu ngài không uống thì xem như xem thường đám cán bộ tuyến dưới chúng tôi.
Vương Tử Quân rất tỉnh táo, hắn nhìn hai ly rượu đầy, biết mình nếu uống hết thì sợ rằng đứng lên không nổi. Dù lúc này hắn thật sự không muốn ép người ta khó thể xuống đài, thế nhưng bị một người ép rượu theo kiểu như vậy, thật sự cũng không phải dễ chịu cho lắm.
- Tôi nghe nói bí thư Vương đến đây dùng cơm, thế cho nên cố ý đến uống với các anh em vài ly.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Quách Tiên Vi tiến vào với nụ cười tươi sáng.
Quách Tiên Vi là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, là một người có quyền vị ở trên tỉnh, lúc này hắn đến thì chủ tịch Tằng vội vàng đứng lên.
Vương Tử Quân thấy Quách Tiên Vi đến thì thầm nghĩ quá trùng hợp. Từ sau khi hắn đến công tác ở tỉnh đoàn thì mối quan hệ với Quách Tiên Vi càng thêm thân cận. Lúc này hắn đứng lên nói:
- Trưởng phòng Quách, anh không trách tôi không hiểu quy củ đấy chứ? Phải là tôi đến mời rượu anh, sao có thể để anh đến mời rượu thế này được?
Căn phòng vốn không lớn, Quách Tiên Vi thấy tình thế trước mặt, thấy một người đàn ông mặt đen đang cầm ly rượu lớn mời Vương Tử Quân, thế là hắn chợt hiểu sự kiện gì đang xảy ra.
Quách Tiên Vi có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân là thế nào, bây giờ có người mời Vương Tử Quân bằng loại ly lớn như vậy, đây tuyệt đối là làm khó Vương Tử Quân.
Trong mắt Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân tuyệt đối là một người xứng đáng kết giao. Hắn đi vào phòng một lát đã biết ba người ngồi đây là cán bộ thành phố Tam Hồ, sau đó nhìn quanh bốn phía, tất cả đã quá rõ ràng. Người ngồi cùng hàng ghế với Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ là Tằng Ái Quân, người vừa mời rượu rõ ràng là cấp dưới của Tằng Ái Quân.
Nếu là Tằng Ái Quân mời rượu thì Quách Tiên Vi muốn giải vây giúp Vương Tử Quân sẽ có chút khó khăn, thế nhưng lúc này thấy người mời rượu là thuộc hạ của Tằng Ái Quân thì cũng không cần phân trần, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Vương, anh em chúng ta còn khách khí như vậy sao?
Quách Tiên Vi nói rồi quay sang nhìn Tằng Ái Quân:
- Chủ tịch Tằng, tôi mượn bảo địa của anh để kính phật một lần, anh sẽ không để bụng đấy chứ?
Tằng Ái Quân biết Quách Tiên Vi, dù sao thì Quách Tiên Vi cũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, tất nhiên sẽ kính sợ hơn so với Vương Tử Quân. Dù sao đối phương cũng là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy, cấp bậc hai bên là tương đồng nhưng lại nắm trong tay mạng sống chính trị của mình.
- Ha ha, trưởng phòng Quách, một lãnh đạo như anh ngày bình thường tôi mời không được, hôm nay được gặp anh thật sự là may mắn ba đời. Nhưng dù gì thì tôi cũng phải nói, hôm nay dù là anh hay bí thư Vương cũng đừng chối, phải cho một người làm chủ nhà như tôi mời mỗi vị lãnh đạo một ly.
Tằng Ái Quân nói rồi vung tay cho nhân viên phục vụ đưa đến một chai rượu, sau đó cười ha hả nói.
Tằng Ái Quân lúc này cũng nhân cơ hội mà khẽ nói một câu với Lữ Nham Phương, nhưng đối phương lại không nói gì. Vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ thật sự cảm thấy không thoải mái vì biểu hiện của Lữ Nham Phương, hắn thầm hận đối phương thật sự đã làm cho bầu không khí chẳng được thoải mái. Nhưng dù thế nào cũng phải chịu, dù mình không thích Lữ Nham Phương, thế nhưng người này lại được bí thư thị ủy Tam Hồ tán thưởng. Ngoài mặt thì Tằng Ái Quân cũng không dám ra tay đối phó với Lữ Nham Phương, ít nhiều cũng sợ ném chuột vỡ bình. Nhưng bây giờ cơ hội đã đến, tất nhiên hắn sẽ không ngại tiến lên giẫm một cái, để đối phương phải cúi xuống như lừa.
Ba vị cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở cùng nhau mời rượu, sau đó bắt đầu lên tiếng trò chuyện vui vẻ, cũng không thèm quan tâm đến Lữ Nham Phương. Đám người nơi đây đều là lão quan trường, lúc này Lữ Nham Phương rõ ràng bị ba vị lãnh đạo bỏ qua, thế cho nên cũng không thèm quan tâm đến Lô Nam, đỡ chọc vào phiền toái không cần thiết.
Cuối cùng vẫn là Quách Tiên Vi đi một vòng rót rượu, người đầu tiên là Vương Tử Quân, sau đó là Hoắc Tương Nhiễm, người thứ ba là Tằng Ái Quân, chỉ ba người này được cụng ly với anh Quách, những người khác thì đều cười mà qua.
Dù không được cụng ly, thế nhưng được phó phòng tổ chức rót rượu cũng đủ làm cho tâm tình của đám cán bộ thành phố Tam Hồ tăng mạnh, thật sự ăn nói vui vẻ rộn rã. Nhưng không biết có phải là Quách Tiên Vi đã hồ đồ hay không, khi đi một vòng rót rượu lại quên đi Lữ Nham Phương.
- Chủ tịch Tằng, anh về nói với bí thư Khả, nói rằng anh ấy nên cám ơn bí thư Vương mới được. Sự kiện các anh tự tiện điều động giáo viên tình nguyện vào công tác trong khối chính quyền huyện đã làm cho lãnh đạo tỉnh ủy rất mất hứng, đã ra chỉ thị điều tra thật nghiêm, nếu như không phải bí thư Vương lên tiếng cho các anh, chỉ sợ các anh khó tránh khỏi tình huống bị lãnh đạo trách phạt.
Quách Tiên Vi lúc này đã đi mời rượu một vòng, bây giờ dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói với Tằng Ái Quân.
Tằng Ái Quân tuy không biết Quách Tiên Vi nói thật hay nói giả, thế nhưng lúc này phó phòng Quách nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể thành thật lắng nghe mà thôi. Hắn nâng ly rượu lên vừa nói sẽ quay về và báo cáo với bí thư Khả, sẽ đặc biệt đến đây mời khách bí thư Vương, đồng thời tiếp tục cụng ly với đám người bí thư Vương.
Mười phút sau Quách Tiên Vi cáo từ bỏ đi, Vương Tử Quân nhìn về phía Lữ Nham Phương đang cầm ly rượu vẫn rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan, sau đó hắn đứng lên nói:
- Chủ tịch Tằng, hôm nay tôi thật sự rất vui nhưng bây giờ còn có chút chuyện, đợi lần sau chủ tịch Tằng đến thành phố Sơn Viên thì chúng tôi sẽ mời khách, chúng ta sẽ uống một bữa cho thoải mái, không say không về.
Lữ Nham Phương đang chuẩn bị kiên trì tiến lên, hắn thấy Vương Tử Quân đứng dậy nói lời cáo từ thì chợt cảm thấy xấu hổ ngây cả người. Đúng lúc hắn đứng không được và ngồi không xong thì thấy Tằng Ái Quân trừng mắt hung hăng nhìn mình.
Vương Tử Quân được đám cán bộ vây quanh đi xuống cầu thang, Lữ Nham Phương vẫn còn đang nâng ly không biết làm sao cho phải. Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu, cảm giác bức bối liên tục bùng lên trong lòng, gương mặt đen nhẻm bây giờ đã đỏ tím.
- Anh Lữ, anh việc gì phải khổ cực như vậy? Vương Tử Quân là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, anh trêu chọc vào thì được gì? Anh xem việc này nên làm thế nào bây giờ?
Một trong những người đi theo Tằng Ái Quân đến mời rượu Vương Tử Quân khẽ dùng giọng oán trách nói với Lữ Nham Phương.
Lữ Nham Phương thấy bạn mình nói lời phàn nàn thì trên mặt thật sự không nhịn được, hắn cầm ly rượu trong tay, chờ mọi người đi ra khỏi phòng thì ném mạnh xuống đất.
- Xoảng!
Thủy tinh vỡ nát, rượu thừa ở bên trong cũng làm cho sàn nhà trở nên ẩm ướt.
"Cần gì phải như vậy?"
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Lữ Nham Phương, hắn thật sự cảm thấy khổ sở.
Khi Lữ Nham Phương đang cực kỳ hối hận thì một nữ nhân viên phục vụ hơn hai mươi tuổi đi vào trong phòng, khi thấy hai chiếc ly bị ném vỡ nát thì trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Chào tiên sinh, xin hỏi cần phục vụ gì thêm hay không?
Nữ nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Lữ Nham Phương rồi cười tủm tỉm nói.
Lữ Nham Phương lúc này đang cực kỳ hối hận, hắn nghe thấy nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi thăm thì tức giận nói:
- Không.
- Thật xin lỗi, tiên sinh, dựa theo quy định của khách sạn của chúng tôi, tất cả thức ăn đều do nhân viên phục vụ quản lý.
- Vì vậy thật xin lỗi khi nói với ngài, hai chiếc ly ngài vừa đánh vỡ sẽ phải tính cả vào tiền ăn...
Lữ Nham Phương nhìn gương mặt với nụ cười rạng rỡ của nữ nhân viên phục vụ, hắn chỉ cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, thế là cũng không nhịn được nữa, mở miệng phun ra như tháo cống.
Nữ nhân viên phục vụ không ngờ vị khách hàng nhìn có vẻ ngăn nắp gọn gàng, ung dung bình tĩnh kia lại đột nhiên nôn ói như thế, nàng không kịp tránh và bị Lữ Nham Phương phun lên mặt, thế là một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng.
Đám người Tằng Ái Quân và Lỗ Điền Thành đi xuống tiễn chân Vương Tử Quân, bây giờ bọn họ chuẩn bị lên phòng thu dọn đồ đạc, bọn họ chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong thế là kinh ngạc chạy nhanh trở về. Không những là bọn họ, ngay cả những người từ trong các gian phòng khác cũng chạy đến xem.
Tình cảnh trước mắt làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười. Lúc này quản lý khách sạn đã đi đến hỏi có chuyện gì xảy ra, sau đó để nữ nhân viên kia đi thay quần áo, hơn nữa còn nói lời xin lỗi chân thành với nhóm người Tằng Ái Quân. Khánh hàng là thượng đế, khách sạn cũng không muốn làm cho nhóm người Tằng Ái Quân cảm thấy bực mình.
Sự kiện này giống như một hòn đá nhỏ ném xuống hồ nước yên tĩnh tung tóe lên chút bọt nước rồi nhanh chóng kết thúc, nhưng lại có vài người ranh ma không chịu buông tha cho Lữ Nham Phương. Kết quả là tin tức chủ tịch Lữ nôn mửa lên mặt nhân viên khách sạn đã lặng lẽ lan truyền khắp thành phố Tam Hồ, tất nhiên tin tức truyền ra nhân gian sẽ phát sinh nhiều dị bản bất ngờ.
...
- Bí thư Vương, trước mặt là thôn Thất Hạnh Truân, anh nhìn cánh rừng hạnh kia xem, nghe nói thôn của bọn họ sở dĩ có tên như vậy là vì lúc đầu nơi đây chỉ có bảy cây hạnh mà thôi.
Triệu Quốc Lương chỉ về phía một cánh rừng hạnh cách đó không xa, hắn dùng giọng tươi cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ dịch người, ánh mắt càng thêm tùy ý. Lúc này cánh rừng hạnh bên ngoài đang vào mùa rụng lá, nhưng một cánh rừng rộng cũng đủ làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ mát mắt.
- Đáng tiếc là chúng ta đến không đúng thời điểm, nếu là mùa quả chín, có thể được một bữa ngon miệng rồi.
Thái Thần Bân đang lái xe ở hàng ghế phía trước cười ha hả nói.
Đường đi khá nhỏ, miễn cưỡng có thể đủ cho một chiếc xe chạy qua, thế nên xe chạy phải cực kỳ chú ý, vì thế từ khi chạy trên con đường này thì Thái Thần Bân rất ít khi nói chuyện, đều đặt tất cả lực chú ý lên vấn đề lái xe.
- Vậy thì đợi đến mùa quả chín chúng ta lại đến lần nữa.
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.
Xe dừng lại, Thái Thần Bân quay sang nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, đường phía trước đã bị chặt đứt, nếu muốn lên núi thì chỉ có thể đi theo con đường nhỏ kia mà thôi.
Vương Tử Quân từ trên xe bước xuống, hắn thấy một con đường mòn chỉ khoảng một mét uốn lượn trước mắt, có thể thấy loáng thoáng vài căn nhà dưới núi sáu bảy trăm mét.
"Chỗ này có lẽ là thôn Thất Hạnh Truân!"
Dù Vương Tử Quân cũng không có kinh nghiệm đi đường núi, nhưng hắn cũng biết con đường núi dài năm sáu cây số kia thực tế phải mất vài tiếng đồng hồ.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Vương Tử Quân nói với Thái Thần Bân:
- Thần Bân, khóa xe kỹ lại, chúng ta lên núi.
- Vâng.
Thái Thần Bân rất hiểu tính cách của Vương Tử Quân, tuy thật lòng thì hắn không muốn bí thư Vương phải khổ sở leo núi, nhưng hắn cũng biết sẽ chẳng thể nào khuyên được lãnh đạo của mình. Thế là hắn nhanh chóng khóa xe lại, đeo chiếc ba lô có sẵn vài vật phẩm đã chuẩn bị từ trước và bắt đầu xuất hành.
Ba người xếp thành một hàng chậm rãi đi lên núi, con đường giống như ruột dê, vừ nhỏ vừa ngoằn ngoèo, càng đi về phía trước thì đường càng trống. Lúc đầu ba người còn có chút hưng phấn, nhưng một lúc sau thì bắt đầu mồ hôi đầm đìa, đường mấp mô cũng không dễ đi, nếu không cẩn thận sẽ bị hụt chân ngay.
- Bí thư Vương, hèn gì có câu nói muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường, sau đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Triệu Quốc Lương nhìn con đường nhỏ rồi nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đồng ý với lời nói của Triệu Quốc Lương, nhưng muốn làm một con đường thì tiến bỏ ra cũng không ít, vì một thôn nghèo khó như vậy mà làm con đường lớn, chỉ sợ tài chính địa phương sẽ không đủ sức.
Lần này nhóm Vương Tử Quân đi xuống chủ yếu là muốn xem xét tình huống cụ thể của một giáo viên tình nguyện xuống thôn xóm vùng sâu để giảng dạy. Trước nay Vương Tử Quân nắm rất chắc việc chứng thực các giáo viên xuống nhận công tác, ngoài tổ giám sát thì mỗi quảng thời gian sẽ lựa chọn một thôn để tự mình xuống thị sát.
Không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, sau khi đi được năm kilomet thì bọn họ mới đến Thất Hạnh Truân. Người trong thôn thấy có vài kẻ xa lạ đi đến thì tỏ ra ngạc nhiên và không chủ động chào hỏi, dù sao thì khoảng thời gian qua cũng có khá nhiều tình huống như vậy, người thành phố thích du lịch leo núi ngẫu nhiên đến đây cũng không có gì ngạc nhiên.
Thôn Thất Hạnh Truân cũng không lớn, cũng chỉ là vài chục gia đình, thế nên đến đây tìm trường học cũng không quá khó.
Nhóm người Vương Tử Quân đi bộ không bao lâu thì nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, thế là trên mặt Vương Tử Quân chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nói là trường học nhưng thực tế chỉ là một gian nhà gạch ba gian, bên trong có vài dãy bàn, có hơn ba mươi đứa bé đang học tập ở bên trong. Vương Tử Quân thấy một thanh niên đeo kính đang nghiêm túc giảng dạy cho học sinh.
Vương Tử Quân cũng không đi vào bên trong, hắn đứng bên ngoài phòng nhìn đám học sinh lật sách giáo khoa, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng. Chỉ cần đám học sinh kia được học những gì mà bọn trẻ cùng độ tuổi được học ở thành phố, như vậy đã là một thành công rất lớn.
Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân cũng đứng bên cạnh Vương Tử Quân, bí thư Vương không nói lời nào thì hai người bọn họ cũng không lên tiếng, sợ quấy nhiễu lãnh đạo. Khi Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, Triệu Quốc Lương đưa mắt nhìn thoáng qua người thanh niên bên trong, tỏ ý cho đối phương đi ra ngoài.
Vương Tử Quân khoát tay cho giáo viên tiếp tục giảng bài, hắn thuận miệng nói:
- Cứ để bọn họ dạy và học bình thường, chúng ta đi dạo một vòng xem thế nào.
Diện tích của ngôi trường phải lên đến hai sào, có một khoảng sân nhỏ, chủ yếu là đất đá, có một cột cờ nho nhỏ nhưng chính nó lại làm cho trường tiểu học này có thêm chút sức sống.
- Chào ngài, xin hỏi các ngài là...
Giáo viên vừa rồi còn giảng bài không biết đã đi ra từ khi nào, sau khi đưa mắt đánh giá thì nhanh chóng tiến lên hỏi nhóm người Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương là thư ký, có đôi khi nhiệm vụ giới thiệu thân phận của lãnh đạo mình với người đối diện là một phần công tác của hắn. Lúc này hắn nghe thấy đối phương đặt câu hỏi, thế là chuẩn bị mở miệng. Vương Tử Quân cũng không chờ Triệu Quốc Lương mở miệng, hắn vung tay lên nói:
- Chúng tôi đến từ thành phố Tam Hồ, hôm nay trời đẹp nên đến đây đi dạo.
- À, các anh đến từ thành phố Tam Hồ sao? Coi như các anh biết chọn địa điểm, chố này phong cảnh rất tốt, lại có bầu không khí trong lành tươi mát.
Thầy giáo trẻ tuổi vừa nói vừa gãi đầu:
- Các anh có khát nước không, mời mọi người uống nước.
- Cám ơn anh, cũng có hơi khát.
Vương Tử Quân khẽ cười với thầy giáo trẻ ở đối diện, sau đó dùng giọng không chút khách khí nói.
Thầy giáo trẻ đưa ba người đến một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, bên trong ngoài một cái bàn và hai chiếc ghế thì cũng không còn gì khác, nhìn qua đã thấy cuộc sống nơi đây không dễ dàng gì.
- Chỗ này cũng không có ly gì cả, các anh cũng đừng cười.
Thầy giáo trẻ này là sinh viên mới tốt nghiệp tình nguyện đến đây nhận công tác, lúc này hắn gặp được nhóm người Vương Tử Quân thì tỏ ra rất vui vẻ, hắn rót ba chén nước rồi cười ha hả mời nhóm Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nâng chén uống một ngụm, sau đó khẽ cười nói:
- Như thế này là tốt rồi, chúng ta uống nước, cũng không phải là uống chén.
Vương Tử Quân nói một câu vui đùa cũng xem như kéo khoảng cách giữa hai bên lại với nhau, thầy giáo trẻ kia cũng là một sinh viên năng động, thế cho nên chỉ một lúc sau đã nói rõ các thông tin về mình.
Thầy giáo này họ Điền, tên đầy đủ là Điền Hiểu Minh, là một sinh viên vừa tốt nghiệp trường đại học sư phạm thành phố Sơn Viên, vì hắn không muốn bị phân phối về huyện thành nhà mình, thế cho nên tham gia hoạt động lần này của tỉnh đoàn.
- Tôi dạy học ở nơi đây, ngoài có chút buồn thì tất cả thứ khác đều rất tốt.
Đỗ Hiểu Mạn châm thêm nước cho Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu nói tôi thật sự cắm rể ở chỗ này, tôi thật sự không làm được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, dù sao thì gian khổ và buồn bực một thời gian dài cũng không phải là vấn đề mà ai cũng có thể tiếp nhận được.
- Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có thể truyền đạt kiến thức của mình cho những đứa trẻ ở thôn xóm khắc khở như thế này, tôi cũng cảm thấy rất vui. Tôi bây giờ hy vọng mình có thể giữ vững tinh thần công tác, đến kỳ này năm sau sẽ có người đến tiếp nhận công tác của tôi, sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở nơi đây.
Vương Tử Quân nhìn Đỗ Hiểu Mạn, hắn gật đầu nói:
- Tốt, tiếp sức thi đấu, nói rất hay.
...
Bầu không khí vào mùa đông ở tỉnh Sơn Nam vừa khô vừa lạnh, Vương Tử Quân chợt giật mình thức tỉnh trong âm thanh gió lạnh rít gào thổi qua cửa sổ thủy tinh. Hắn muốn ngồi thẳng người dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân nặng trịch. Bên cạnh hắn là cơ thể trắng nõn mềm mại của Trương Lộ Giai, nàng đang áp lên người hắn, bộ vi trước ngực bị ép làm cho biến dạng.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai đang ngủ say mà không khỏi nghĩ đến tình huống điên cuồng tối qua, tuy hắn bây giờ vẫn tràn đầy tinh lực nhưng cũng thấm báo với mình, sau này mình cũng không nên không biết tiết chế giống như trước đây.
Vương Tử Quân khó khăn rời khỏi chăn ấm, hắn nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cũng tranh thủ mặc quần áo. Hắn là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, tất nhiên sẽ không ai dám kiểm tra xem hắn có đi làm hay không, thế nhưng hắn lại luôn đặt ra một yêu cầu với chính mình, luôn cố gắng lấy mình làm gương.
Vương Tử Quân ăn mặc gọn gàng, sau đó hắn khẽ cúi người hôn lên trán Trương Lộ Giai một cái, lúc này mới lưu luyến rời khỏi không gian ấm áp của mình và Trương Lộ Giai. Hắn đi ra ngoài, gió rít lạnh lẽo. Hắn bắt một chiếc taxi, sau đó xuống xe ở vị trí cách khu ký túc xá tạp chí thanh niên khoảng năm trăm mét.
Vương Tử Quân vừa đi bộ vừa hoạt động cơ thể, cuối cùng cũng về đến nhà.
- Bí thư Vương.
Thái Thần Bân đã chờ sẵn ngoài cổng khu ký túc xá, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng đón chào.
- Đi thôi.
Sau khi lên xe thì Vương Tử Quân khẽ phất tay với Thái Thần Bân, tỏ ý cho hắn lái xe đi ngay. Thái Thần Bân lái xe cho Vương Tử Quân một thời gian khá dài, hắn tất nhiên hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo, thế là hắn bẻ tay lái, xe chạy đi như bay.
- Lại có người kêu oan sao?
Vương Tử Quân nhìn thấy đám người đang vây quanh khu văn phòng khối chính quyền tỉnh, Vương Tử Quân chợt mở miệng hỏi Thái Thần Bân. Vương Tử Quân công tác ở tỉnh đoàn thời gian khá dài, hắn thật sự đã gặp qua không ít trường hợp như thế này.
Thái Thần Bân nhìn thoáng qua bên ngoài rồi gật đầu nói:
- Bí thư Vương, gần đây có hai nhà máy gặp vấn đề về tiền bạc, chưa phát lương cho công nhân, thế nên công nhân không có cơm ăn, bọn họ mới chạy đến tìm chính quyền nhân dân của mình.
Vương Tử Quân nghe Thái Thần Bân nói như vậy mà chỉ cười cười, hắn cũng không nói gì. Nhưng hắn đưa mắt nhìn qua, thấy những người kêu oan đứng bên ngoài, nhìn cách ăn mặc thì không giống công nhân, hình như là nông dân.
Đây là có chuyện gì? Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn đưa mắt xem xét thật cẩn thận, thấy vài chục người ăn mặc như nông dân đang vây quanh cổng tỉnh ủy rồi lớn tiếng nói với các cán bộ văn phòng ở bên trong, tâm tình cực kỳ kích động.
Khu văn phòng tỉnh ủy ngoài cửa chính còn có cửa hông, Thái Thần Bân cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, hắn bẻ tay lái chay về một phía khác. Tuy Vương Tử Quân còn cảm thấy có chút nghi kỵ, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Dù sao thì lúc này hắn chỉ là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, cũng không phải là một vị chủ tịch huyện cai quản một phương như năm xưa.
Khi Vương Tử Quân vừa xuống xe thì đã thấy Lâm Thụ Cường vội vàng đi đến nói:
- Bí thư Vương, không may rồi, đã xảy ra chuyện.
Sau những ngày tháng Vương Tử Quân chủ trì công tác tỉnh đoàn, Lâm Thụ Cường bây giờ luôn đứng về phía hắn. Lúc này hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Lâm Thụ Cường, trong lòng hắn khẽ động nhưng lại dùng giọng cực kỳ tỉnh táo hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bí thư Vương, anh có thấy đám người kêu oan ngoài kia không? Bọn họ đang vây quanh cổng tỉnh ủy.
Lâm Thụ Cường dù đã trấn định hơn nhưng giọng điệu vẫn rất dồn dập.
- Thấy, có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân cũng ý thức sự việc là không nhỏ, nếu không người ta cũng sẽ chẳng kéo đến vây kín cổng tỉnh ủy.
- Bí thư Vương, vừa rồi chủ nhiệm Tần của phòng văn thư đã gọi điện thoại đến, nói rằng những người kêu oan kia đều đến từ thôn Lâm Hòa.
Lâm Thụ Cường cũng không ngồi xuống mà vội vã nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Thụ Cường trả lời như vậy thì khẽ nhíu mày, sau đó hắc lấy gói thuốc ném cho Lâm Thụ Cường một điếu, cũng chậm rãi châm lửa cho mình.
- Bí thư Vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Lâm Thụ Cường nhận lấy điếu thuốc cũng không châm lửa đốt ngay, hắn dùng ánh mắt vội vàng nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân cười cười rồi trầm giọng nói:
- Làm sao à? Còn làm sao nữa? Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng, là chuyện của ai thì người đó xử lý, chuyện của ban ngành nào thì ban ngành đó xử lý.
Lâm Thụ Cường nhìn vẻ mặt ung dung trấn định của Vương Tử Quân thì cảm giác sốt ruột đã tan biến đi vài phần, hắn lên tiếng:
- Anh nói đúng, sự việc này có liên quan gì đến tỉnh đoàn chúng ta? Chúng ta phái giáo viên xuống thôn xóm dạy học, cũng không đảm bảo trong thời gian ba năm bọn họ phải đứng ra xử lý các vấn đề không thuộc chức trách của mình.
Lâm Thụ Cường báo cáo cho Vương Tử Quân vài vấn đề liên quan rồi bỏ đi.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế trong phòng, hắn lẳng lặng hút thuốc. Tuy vừa rồi hắn nói rất nhẹ nhàng và thoải mái với Lâm Thụ Cường, thế nhưng sự việc lần này cứ phát triển theo hướng như vậy thì rất tốt.
Sinh viên tình nguyện xuống thôn xóm làm công tác dạy học, lại dính vào chuyện tình cảm với thôn nữ, điều này cũng không là vấn đề, biết đâu nó sẽ trở thành giai thoại. Thế nhưng khốn nổi là thầy giáo trẻ kia lại căn bản không có ý muốn lấy cô gái kia, mà cô gái kia lại quá cứng rắn, đã nhảy xuống vách núi tự vẫn.
Sự kiện này nếu như dựa theo trình tự pháp luật thì rõ ràng là một vụ án dân sự, không hề liên quan gì đến tỉnh đoàn, thế nhưng một sự kiện như vậy cũng làm bùng phát cơn giận của nhân dân, bọn họ bất đắc dĩ phải chạy đến tỉnh ủy.
Nhưng vì soa thôn dân đi kêu oan lại không đi tìm chính quyền huyện, lại chạy xa như vậy để đến tận tỉnh ủy? Hơn nữa thi thể của cô gái cũng được đưa đến cổng tỉnh ủy, Vương Tử Quân cũng không tin không có cao nhân chỉ bảo cho những người ngoài kia.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe thấy đầu dây bên kia dùng giọng khách khí nói:
- Xin hỏi anh có phải là bí thư Vương của tỉnh đoàn không? Tôi là Trương Tấn Dân của phòng văn thư khối chính quyền tỉnh, bây giờ có một vụ án liên quan đến tỉnh đoàn, xin ngài đến đi đến xử lý vụ việc.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì cái tên Trương Tấn Dân, dù không có quan hệ gì nhưng cũng biết đây là phó chủ nhiệm phòng văn thư văn phòng khối chính quyền tỉnh.
Trương Tấn Dân là người phụ trách công tác liên quan đến các vụ kêu oan, lúc này nghe thấy đối phương gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân nào không biết có chuyện gì xảy ra. Hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình rồi cười ha hả với đầu dây bên kia:
- Chào anh, chủ nhiệm Trương, tôi là Vương Tử Quân, nếu có liên quan đến tỉnh đoàn, tôi sẽ phái người đến xem.
Vương Tử Quân lại nói hai câu với Trương Tấn Dân rồi cúp điện thoại. Hắn nhắm mắt trầm tư vài phút, sau đó hắn gọi Hoắc Tương Nhiễm là chủ quản phòng văn thư của tỉnh đoàn đến.
Dù Hoắc Tương Nhiễm đã có chút xích mích với bố vợ về sự kiện trước đó, thế nhưng lúc này hắn cũng là người cực kỳ linh thông tin tức, trước khi chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đã biết có chuyện gì xảy ra.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chúng ta không cần phái người qua, vì yêu thương là hành vi cá nhân, tỉnh đoàn chúng ta là người phái giáo viên xuống công tác, thế nhưng cũng không thể bắt tỉnh đoàn chúng ta chịu trách nhiệm về hành vi cá nhân của bọn họ được.
Vương Tử Quân nhìn Hoắc Tương Nhiễm nổi giận thì cũng hiểu đối phương nghĩ gì, hắn cười cười nói:
- Dù sao thì chúng ta cũng là tổ chức phái người xuống thôn xóm nhận công tác, có chuyện xảy ra thì chúng ta cũng phải ra mặt, anh đi qua tìm hiểu tình huống rồi nói sau.
Hoắc Tương Nhiễm nói hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Hoắc Tương Nhiễm bỏ đi thì Tôn Trạch Hồng trước nay không quan tâm đến bât kỳ vấn đề gì chợt đến ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vì vòng kim cô ba năm không được đề bạt xiết chặt trên đầu nên Tôn Trạch Hồng biểu hiện rất trấn định, nói vài câu trấn an với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân cảm nhận được thiện ý của Tôn Trạch Hồng, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút không thích, nhưgn hắn vẫn nhẫn nại nghe đối phương nói hết lời.
- Bí thư Vương, anh cần phải quan tâm nhiều hơn đến chuyện xảy ra ở thôn Lâm Hòa, nhưng cũng nên phòng bị người ta cho tốt.
Sau khi Tôn Trạch Hồng rời khỏi phòng thì Quách Tiên Vi gọi điện thoại đến nói.
Vương Tử Quân cười nói:
- Trưởng phòng Quách, cám ơn anh đã nhắc nhở, nhưng đây là hành vi của cá nhân, cũng không liên quan gì đến tôi.
- Cậu Vương, xét từ phương diện pháp luật thì chúng ta không liên quan, sự kiện cô gái nhảy từ vách núi xuống tự vẫn cũng không liên quan gì đến thầy giáo Triệu Quân Lương. Nhưng cậu Vương, lời nói của người đời rất đáng sợ, nước bọt cũng có thể dìm chết người.
Quách Tiên Vi cũng không phải người thích nói chuyện giật gân, ít nhất hắn là người của phòng tổ chức, cũng nghe được vài lời nghị luận nho nhỏ.
Vương Tử Quân cũng thật sự thừa nhận những lời của Quách Tiên Vi, một sự kiện như vậy xảy ra thì chắc chắn sẽ có kẻ mượn cơ hội để gây sóng gió, chỉ là không biết đám người kia nhào nặn sóng gió đến tình trạng nào mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không thích suy nghĩ nhiều vê những chuyện mà mình không biết, bây giờ điều mình có thể làm chính là binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
Vương Tử Quân hạ điện thoại xuống, lúc này Triệu Quốc Lương đi vào. Vương Tử Quân thấy Triệu Quốc Lương đi đến thì vẫy tay gọi lại gần.
- Có chuyện gì sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp của Triệu Quốc Lương thì khẽ hỏi.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đến phòng văn thư thuộc văn phòng khối chính quyền tỉnh để xem xét, đột nhiên phát hiện rất nhiều phóng viên. Anh xem, chúng ta nên xử lý thế nào đây?
Triệu Quốc Lương dù nói rất ẩn giấu thế nhưng cũng rất rõ ràng, mong bí thư Vương có thể giải quyết sự việc này.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Quốc Lương rồi nói:
- Quốc Lương, làm rất tốt, tôi sẽ xử lý.
Triệu Quốc Lương được Vương Tử Quân khích lệ thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, hắn dù công tác chưa lâu bên cạnh bí thư Vương, nhưng với năng lực, tính linh mẫn và cảm ngộ đã được lãnh đạo coi trọng. Hơn nữa hắn cũng là kẻ thông minh, lúc này có thể nói là gắn bó khá chặt với lãnh đạo, cùng chung vinh nhục. Hắn cũng biết nếu cây cổ thụ là Vương Tử Quân bị ngã đổ, như vậy tương lai của một thư ký như mình cũng bị hủy hoại.
- Bí thư Vương, bây giờ trong đơn vị chúng ta bắt đầu có nhiều người nghị luận về chuyện này.
Triệu Quốc Lương trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Vương Tử Quân nói.
- Nghị luận chuyện này? Bọn họ nghị luận cái gì?
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó hỏi bằng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
- Đại bộ phận đều nói trên lập trường của đơn vị, nhưng cũng có một số người nói lời này nọ, nói cái gì mà quá tâm huyết như vậy, nếu như giáo viên kia không quá quắt thì cô gái trẻ đã không chết, như vậy thành tích quan trọng hay tính mạng quan trọng? Thật là.
Triệu Quốc Lương nói đến đây thì lén đưa mắt quan sát Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương có chút do dự với những lời đồn nhảm như vậy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói ra tất cả. Hắn là một người thông minh, hắn cảm thấy nếu mình muốn có được sự tín nhiệm của bí thư Vương, như vậy cần phải mưu trí, cần phải tỏ ra sáng suốt trước mặt lãnh đạo, để lãnh đạo thấy mình là người thật sự thân cận.
Vương Tử Quân nghe xong những lời này thì có phản ứng thế nào? Triệu Quốc Lương cảm thấy với tính cách của bí thư Vương thì sẽ chẳng quan tâm. Nhưng những ngày qua hắn luôn theo sát lãnh đạo, hắn biết rõ lãnh đạo đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực cho phương án của tỉnh đoàn, bây giờ trong đơn vị của mình lại có người cho ra đánh giá như thế, rõ ràng là một đả kích với bí thư Vương.
- Người khác thích nhiều chuyện thì cứ tự nhiên, nhưng cậu cũng đừng nói theo người ta.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế, hắn khẽ vung tay lên nói:
- Sau này cậu có nghe được những lời nghị luận kia cũng đừng quan tâm, cũng không cần tranh luận với bọn họ, chỉ cần nhớ kỹ ai nói là được.
- Vâng, bí thư Vương.
Triệu Quốc Lương có chút giật mình, hắn khẽ lên tiếng. Tuy hắn cảm thấy phản ứng của bí thư Vương là rất nhạt, thế nhưng hắn lại thấy cuộc nói chuyện vừa rồi cũng làm cho mình tăng thêm chút sức nặng với bí thư Vương.
Khi Hoắc Tương Nhiễm quay lại thì đã hơn mười một giờ, hắn ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đám người phòng văn thư kia thật sự không ra gì, tôi đi qua thì đẩy tôi vào cuộc. Bọn họ nói rằng giáo viên kia chủ yếu thuộc phụ trách của tỉnh đoàn, bây giờ tỉnh đoàn phải ra mặt đối thoại, không phải đang chụp mũ lên đầu chúng ta sao?
Vương Tử Quân ném cho Hoắc Tương Nhiễm một điếu thuốc, hắn thản nhiên nói:
- Tỉnh đoàn chúng ta chỉ là một trong những đơn vị chịu trách nhiệm phụ trách với giáo viên tình nguyện kia mà thôi.
Hoắc Tương Nhiễm đốt thuốc, hít vào một hơi, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, chúng ta thúc đẩy phương án đưa giáo viên xuống dạy học, thế nhưng nó cũng không có nghĩa là do chúng ta phụ trách.
- Đám người phòng văn thư làm như vậy là có thái độ gì? Lại còn kéo đến một đám phóng viên, con bà nó.
- Những phóng viên kia có phỏng vấn anh không?
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng tùy ý hỏi Hoắc Tương Nhiễm.
- Cũng không có, chỉ là bí thư Vương, chuyện này tốt nhất nên liên lạc với phòng tuyên truyền, có thể không đăng báo thì tốt nhất đừng nên đăng báo.
Hoắc Tương Nhiễm cũng là lão cơ quan công tác nhiều năm, cũng hiểu bí quyết chuyện lớn hóa nhỏ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ đạo lý này, nhưng đã có người thúc đẩy sự việc kéo lên đến tỉnh, lại càng kéo đám phóng viên chạy đến, rõ ràng có muốn làm cũng khó xong.
- Chút nữa để bí thư Tôn liên lạc với phòng tuyên truyền tỉnh ủy, nghe nói anh ấy có quan hệ không tệ với phó phòng Hà phòng tuyên truyền tỉnh ủy.
Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn ném vấn đề này cho Tôn Trạch Hồng.
Đều là những người làm việc với nhau nhiều năm, tất nhien cũng phải hiểu vài phần về nhau, Hoắc Tương Nhiễm tất nhiên cũng biết Tôn Trạch Hồng có quan hệ với phòng tuyên truyền tỉnh ủy. Bây giờ Vương Tử Quân giao nhiệm vụ cho Tôn Trạch Hồng, Hoắc Tương Nhiễm cũng rất đồng ý.
Ngày mùa đông rất ngắn, khi mặt trời xuống núi thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của mình. Hắn còn chưa ngồi lên xe của Thái Thần Bân thì điện thoại đã vang lên, hắn nhìn dãy số và khẽ nói:
- Chị Lộ Giai.
- Tử Quân, bây giờ có thể trò chuyện không?
Trương Lộ Giai nói bằng giọng điệu có chut dồn dập.
Vương Tử Quân khẽ động, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, lại dùng giọng thoải mái nói:
- Bây giờ bên cạnh tôi không có người nào.
- Tử Quân, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho một người bạn công tác ở một tờ báo chiều, cô ấy nói tòa soạn đã yêu cầu mình chủ biên sự kiện phát sinh ở cổng tỉnh ủy vào sáng ngày hôm nay.
Trương Lộ Giai nói đến đây thì thật sự có chút sốt ruột.
Vương Tử Quân dù không thấy mặt Trương Lộ Giai nhưng lúc này vẫn có thể từ giọng nói để cảm ứng được gương mặt, được sự quan tâm của nàng với mình. Hắn thật sự cảm thấy ấm áp, hắn khẽ cười nói:
- Tin tức này đã được bọn họ phát hiện, muốn che giấu cũng không được, cứ để mặc bọn họ.
- Tử Quân, bọn họ tuy không trực tiếp đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió, thế nhưng chỉ cần bọn họ làm bùng phát sự kiện này, chắc chắn sẽ có hậu chiêu. Tôi cảm thấy cậu nên tìm gặp bí thư Lưu, để loại trừ những ảnh hưởng liên quan đến mình.
Trương Lộ Giai cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng khẽ nói lời đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu đồng ý:
- Tôi quay về sẽ báo cáo với bí thư Lưu về vấn đề này.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tiếp nhận ý tốt của Trương Lộ Giai, nhưng hắn cũng thật sự hiểu, người muốn ra tay với mình đã tìm được cơ hội tốt, như vậy sẽ tuyệt đối không vì một Lưu Truyền Thụy mà bỏ qua cơ hội lần này. Hắn cúp điện thoại, sau đó ngồi vào trong xe, hắn khẽ nhìn đồng hồ, lại rơi vào trầm ngâm.
- Bí thư Vương, đây là báo chí ngày hôm nay.
Sáng hôm sau thời tiết rất lạnh, sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc thì Triệu Quốc Lương đã kịp thời đưa báo đến đặt trên bàn. Vương Tử Quân là một cán bộ tỉnh Sơn Nam, tất nhiên nhật báo Sơn Nam phải được đặt lên vị trí đầu tiên, đó là một quy củ với hầu hết các lãnh đạo trong tỉnh, tất cả nhân viên phải chú ý trong lúc xếp báo cho lãnh đạo. Lúc này trên tờ nhật báo Sơn Nam, ảnh bìa chính là bí thư Nhiếp Hạ Quân đang tham gia lễ khởi công một công trình, bài viết chiếm không gian không nhỏ trên trang nhất.
Vương Tử Quân lật báo không nhanh không chậm, sau đó dừng lại ở trang thứ ba. Đây là mục đưa tin hằng ngày, bên trong có bài viết về sự kiện hôm qua, thế nhưng bài viết cũng không có gì mẫn cảm, cũng không đề cập đến tỉnh đoàn.
Chỉ là bài viết nói về thân phận của Triệu Quốc Lương, nói rất rõ ràng, kể cả tốt nghiệp đại học thế nào và tham gia hoạt động tình nguyện của tỉnh đoàn ra sao. Sau đó lại là một đoạn văn thảo luận về tình yêu, nhưng chỉ cần có mặt Triệu Quốc Lương thì sẽ có thêm một dòng chữ "giáo viên tình nguyện".
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh