A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 422: Đời Người Như Mới Gặp Hôm Qua.
ầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười cởi mở, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng cười kia thì hiểu người gọi điện thoại đến cho mình là ai, hắn chợt ngồi thẳng người trên ghế sa lông rồi nói:
- Chào bí thư Lâm!
- Ha ha, tiểu tử cậu còn nghe rõ giọng điệu của tôi sao? Tốt, rất tốt, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên mất bác Lâm này rồi? Tử Quân à, tôi nghe nói cậu ngại tỉnh Sơn Nam không đủ lớn thế nên đã chạy xuống phương nam giằng co vài ngày phải không?
Lâm Trạch Viễn nóii mang theo chút trêu chọc.
Vương Tử Quân hiểu Lâm Trạch Viễn nói đến vấn đề gì, vì sự việc kia mà hắn phải tiếp khá nhiều cuộc điện thoại, hắn cũng đã quen rồi. Bây giờ hắn chỉ cười cười với bí thư Lâm, cũng không nói câu nào.
Lâm Trạch Viễn dù sao cũng là trưởng bối, lão thấy mình nói đùa mà đối phương không hưởng ứng, cũng cảm thấy có chút vô vị, thế là không tiếp tục nói chuyện ở phương diện này.
- Bí thư Lâm, ngài có gì cần phân phó sao?
Vương Tử Quân biết Lâm Trạch Viễn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến cho mình. Lâm Trạch Viễn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, có rất nhiều chuyện cần lão phải quan tâm hơn...
Nếu như không có chuyện gì, Lâm Trạch Viễn sẽ gọi điện thoại đến nói vài câu vui đùa với Vương Tử Quân sao?
- Tử Quân, nói ra thì sự việc này cũng phải trách cậu, tiểu tử cậu xử lý sự việc ở tỉnh Sơn Nam nhưng lại làm ảnh hưởng đến cả nhà tôi. Nha đầu Dĩnh Nhi biết được thông tinh tỉnh Sơn Nam có chính sách với các sinh viên tốt nghiệp đại học có ý nguyện xuống cơ sở làm giáo viên, thế là nó đi ghi danh, chuẩn bị đi đến nhận công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Lâm Trạch Viễn nói bằng giọng vừa tức vừa vội, giống như lão thật sự khó thể nào tiếp thu lựa chọn của Lâm Dĩnh Nhi, giống như chiếc tủ lạnh trong nhà lại biến thành máy giặt vậy.
Lâm Dĩnh Nhi đến tỉnh Sơn Nam báo danh để làm giáo viên tình nguyện? Vương Tử Quân chợt lắp bắp kinh hãi, hắn lập tức nghĩ đến cái tên Lâm Dĩnh Nhi trong danh sách ngày hôm nay, quả nhiên là nàng.
- Bí thư Lâm, ý của ngài là?
Vương Tử Quân phỏng đoán tâm tư của Lâm Trạch Viễn, hắn khẽ hỏi.
- Tôi đã nói qua với Dĩnh Nhi, nó cực kỳ cam tâm tình nguyện làm một sinh viên tình nguyện, như vậy cũng tùy nó. Nhưng đứa bé này từ nhỏ chưa từng rời khỏi nhà, tôi thật sự có chút lo lắng, thế cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu, mong cậu lưu tâm đến nó dùm tôi.
Lâm Trạch Viễn nói xong thì nở nụ cười tự chế giễu chính mình, sau đó nói tiếp:
- Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi có một đứa con gái như vậy cũng thật sự không thể nào yên lòng.
Vương Tử Quân cũng cười, hắn cảm thấylusc này mình vô cùng thoải mái. Trước kia hắn đã nhiều lần nói chuyện với bí thư Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn cảm thấy hai bên giống như có gì đó ngăn cách, giống như có đeo mặt nạ trên mặt, nhưng bây giờ những lời tự chế giễu của đối phương làm hắn cảm thấy hai bên đã thoải mái hơn.
- Bí thư Lâm, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ quan tâm chăm sóc Dĩnh Nhi, nếu cô ấy gặp uất ức thì ngài cứ hỏi tội tôi.
Vương Tử Quân vỗ ngực đảm bảo với Lâm Trạch Viễn, thật sự rất có tư thái tiếp nhận công tác.
Lâm Trạch Viễn cười nói vài câu, sau đó thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, cậu còn trẻ, nếu cứ tiếp tục công tác ở tỉnh đoàn cũng không phải kế lâu dài, tốt nhất là nên xuống một thành phố nào đó rèn luyện hai năm, tự rèn chính mình.
Đề nghị của Lâm Trạch Viễn tất nhiên là vì tốt cho Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng nghĩ đến điều này, hơn nữa cũng đã tìm đường ra cho mình. Nhưng chủ trì công tác ở tỉnh đoàn cũng là một công tác mà người khác cầu còn chưa được, đây cũng là một vị trí giúp hắn tăng thêm lý lịch của mình.
Lâm Trạch Viễn cũng không tiếp tục lên tiếng ở chủ đề này, lão nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Vương Tử Quân nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, một ý nghĩ vốn đã bị hắn xóa bỏ chợt bùng lên, nhưng lúc này trong đầu hắn lại không khỏi lóe lên hình cảnh của Lâm Dĩnh Nhi.
Cũng không biết nha đầu kia đang làm gì? Trong đầu Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi, hắn không tự giác được phải cầm điện thoại lên. Lâm Dĩnh Nhi dù là con gái của Lâm Trạch Viễn, thế nhưng Lâm Trạch Viễn yêu cầu rất nghiêm, vì vậy mãi đến lúc này còn chưa dùng điện thoại đi động.
Vương Tử Quân nhắn tin đến số máy nhắn tin theo trí nhớ của mình, sau ba phút gửi tin nhắn thì điện thoại của Vương Tử Quân nhanh chóng vang lên.
- Alo, chào anh Tử Quân!
Một giọng nói trong trẻo thật sự có chút vui sướng vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của nàng, hắn cảm thấy lúc này nàng hình như khá vui vẻ và sung sướng.
- Nha đầu em đúng là, sao vào tỉnh Sơn Nam mà không gọi điện thoại cho anh? Có ý kiến gì với anh sao?
Vương Tử Quân biết rõ tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi, càng biết rõ thì hắn càng cố gắng làm cho mình trở nên tự nhiên. Hắn phải giả vờ ngốc, như vậy mới không rơi vào tình huống khó xử.
- Em sao lại có ý kiến với anh? Phải biết rằng bây giờ anh là lãnh đạo trực tiếp của em.
Giọng điệu của Lâm Dĩnh Nhi giống như có chút vui đùa, lúc này nàng giống như đang quay về thời điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên vậy.
- Em đang ở đâu? Đã ăn cơm chưa?
Vương Tử Quân đến bây giờ cũng chưa từng giảm bớt tình cảm thương yêu của mình với Lâm Dĩnh Nhi, lúc này hắn nghe thấy nàng nói cười ha hả thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
- Em đang chuẩn bị đi ăn, néu như anh đến thì em sẽ mời anh dùng cơm.
Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân lên tiếng chào mời, tất nhiên nàng sẽ thuận ý đi theo.
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó hắn cười nói:
- Sao có thể để em mời anh được? Em mới đến tỉnh Sơn Nam, anh dù sao cũng là một người chủ nhà, anh phải mời em.
- Em chờ anh ở khách sạn Phúc Đức.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không khách khí với Vương Tử Quân, nàng nói thẳng tên khách sạn. Vương Tử Quân hỏi lại cái tên khách sạn Phúc Đức, sau đó hỏi địa chỉ, cuối cùng cúp điện thoại.
Lúc tan tầm Vương Tử Quân cũng không để Thái Thần Bân lái xe đưa về, thế nên hắn đi xuống bắt taxi đi đến khách sạn Phúc Đức thì trời đã tối. Dưới ánh đèn màu rực rỡ, thành phố Sơn Viên giống như có một sức quyến rũ rất khác lạ.
Khách sạn Phúc Dức! Vương Tử Quân nhìn một bảng hiệu khá lớn ở ven đường, sau đó lại đưa mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng nơi đây đèn đuốc sáng trưng, người qua lại như thoi đưa, nào thấy được bóng dáng của Lâm Dĩnh Nhi.
- Nha đầu kia...
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lâm Dĩnh Nhi, nhưng vừa bấm số thì thấy một hình bóng yểu điệu đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn, nhìn cô gái xinh đẹp với nụ cười như hoa dưới ánh đèn đường, trong long chợt sinh ra cảm giác chua xót không hiểu nguyên nhân.
- Anh Tử Quân.
Lâm Dĩnh Nhi mặc một chiếc váy dài chạy về phía Vương Tử Quân. Nhưng khi nàng chạy được hai bước thì giống như nghĩ về vấn đề gì đó, nàng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chậm rãi đi về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm tĩnh của Lâm Dĩnh Nhi, tình cảm ấm áp trong lòng cũng giảm xuống một chút, giống như cảm thấy có chút nuối tiếc vì tình cảm có vẻ giảm sút giữa hai người.
- Em đi vào tỉnh Sơn Nam lâu như vậy mà không gọi điện thoại cho anh, có phải là coi anh như người ngoài rồi không?
Vương Tử Quân đến trước mặt Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ hỏi.
- Sao lại như vậy được? Không phải em sợ người ta nói mình đi cửa sau mới đậu sao? Đây không phải là hiềm nghi à?
Lâm Dĩnh Nhi dùng bàn tay trắng nõn để nghịch cái nơ hình bướm trên váy, nàng cười hì hì nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục nói nhiều ở phương diện này, hắn thay đổi chủ đề:
- Dĩnh Nhi, hôm nay muốn ăn gì, cũng đừng khách khí với anh, cứ ăn cho thoải mái, xem như anh mở tiệc chào đón em đến với Sơn Nam.
- Hôm nay anh Tử Quân mời khách, hì hì, cũng không cần như vậy đâu, em có một người bạn tổ chức tiệc cưới, chỉ cần đi theo ăn ké là được.
Lâm Dĩnh Nhi xỏa quyệt vung tay lên nói:
- Dù sao thì một người cũng là ăn, hai người cũng là ăn, chúng ta ăn một bữa cho no nê mới được.
"Tiệc cưới?"
Vương Tử Quân nhìn sắc trời buổi tối ảm đạm, hắn thật sự có chút khó hiểu:
- Tiệc cưới sao lại tổ chức vào giờ này?
- Không phải đó là công lao của bí thư Nhiếp sao? Yêu cầu tất cả cán bộ công nhân viên không được uống rượu vào buổi trưa, vì thế mà toàn tỉnh đều công khai cấm rượu. Giữa trưa không được phép uống rượu, bạn học của em cũng không có ý để người ta dùng cơm mà không uống rượu, thế cho nên mới chuyển hôn lễ buổi trưa thành buổi tối.
Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy, Vương Tử Quân thật sự nhớ đến sự việc hai ngày trước bí thư Nhiếp Hạ Quân có tiến hành phê bình một vài vị cán bộ giữa trưa uống rượu làm hỏng việc. Mặc dù một chỉ thị như vậy sẽ không mấy có tác dụng dưới địa phương, thế nhưng chỉ cần nhìn vào một điểm nhỏ này cũng có thể thấy lực ảnh hưởng của bí thư Nhiếp đang đi đúng hướng, đang liên tục thẩm thấu và lan tràn ở tỉnh Sơn Nam.
- Như vậy chúng ta cùng đi ăn một bữa.
Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi vui vẻ như vậy, hắn cũng không muốn làm nàng mất hào hứng. Hơn nữa tiệc cưới khách lạ hay quen cũng ngồi lẫn lộn với nhau, cũng chẳng có vấn đề gì.
Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ váy dài giống như một đóa hoa nở rộ, dù đứng ở chốn đông người vẫn rất chói lọi.
- Tiệc cưới đã bắt đầu rồi, anh Tử Quân, chúng ta đi vào thôi.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi vào khách sạn Phúc Đức thì một bàn tay nhỏ bé mềm mại đã giữ chặt lấy bàn tay của hắn, sau đó kéo hắn đi vào trong khách sạn Phúc Đức.
Vương Tử Quân dù có chút ý nghĩ với bộ dạng tự nhiên của Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không nói ra. Khách sạn Phúc Đức cũng không phải quá lớn, chỉ vì lúc này có tiệc cưới nên người tới lui rất nhiều, cũng có một nhóm người đứng chào đón bạn bè người thân.
- Lâm Dĩnh Nhi, đây không phải là người yêu của cậu đấy chứ? Đẹp trai quá.
Khi hai người Vương Tử Quân đi vào đại sảnh khách sạn, đột nhiên có một cô gái hơn hai mươi tuổi đi đến mỉm cười chào hỏi với Lâm Dĩnh Nhi.
- Triệu Hiểu Thiến, nha đầu chết tiệt cô cũng đừng nói nhảm.
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt hung hăng nhìn cô gái kia nhưng cũng không mở miệng giải thích.
- Ôi, anh đẹp trai, thật sự không biết anh làm sao mà lừa được Lâm Dĩnh Nhi của chúng tôi, nhưng anh cũng nên chú ý, những mỹ nữ như Lâm Dĩnh Nhi của chúng tôi có rất nhiều người theo đuổi, nếu anh mà buông lỏng ra thì sẽ ân hận cả đời đấy.
Cô gái được gọi là Triệu Hiểu Thiến này rõ ràng là không sợ người lạ, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười nói giỡn.
Vương Tử Quân vừa muốn giải thích thì chợt nghe thấy đằng sau có người lên tiếng:
- Lâm Dĩnh Nhi đến rồi à, đến bàn thứ hai ở phía bên trái đại sảnh, mau đến đó ngồi đi, chút nữa dùng cơm.
- Biết rồi.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ lên tiếng với người kia, sau đó hắn kéo Vương Tử Quân đi về phía bên trái. Lúc này đại sảnh trên trăm mét vuông đã có đầy người, những âm thannh ồn ào rộn rã liên tục vang lên.
Khi đi qua các bàn tiệc, Vương Tử Quân phát hiện trên mỗi bàn tiệc sẽ có một tờ giấy nhỏ màu đỏ, những tờ giấy đó có ghi "phòng xây dựng thành phố", "cục địa chính", "nhà máy Khinh Phưởng"...Trên bàn tiệc mà hắn và Lâm Dĩnh Nhi đang đi đến lại có một tờ giấy màu đỏ ghi "Bạn học tân nương".
Khi Vương Tử Quân đi đến thì nơi đây đã có bốn năm người ngồi sẵn, trong đó có nam có nữ, đám người rất phấn chấn vui vẻ.
- Dĩnh Nhi, mau đến đây ngồi.
Một tên thanh niên dáng người cao gầy nhìn thấy Lâm Dĩnh Nhi thì nhanh chóng đứng lên, hắn mỉm cười chào đón nàng. Thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì nụ cười chợt lắng đọng lại trên mặt.
- Chúng tôi ngồi đây là được.
Lâm Dĩnh Nhi cố ý dùng sức kéo tay Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống ở một phía khác. Hành vi mờ ám của hai người thật sự không qua mắt được Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Lâm Dĩnh Nhi.
- Lâm Dĩnh Nhi, đây là ai vậy? Mau giới thiệu cho mọi người biết đi chứ?
Một người phụ nữ khá mập nhưng có gương mặt rất dễ thương chợt cười ha hả nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Tôi là Vương Tử Quân, là anh của Dĩnh Nhi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đám nam nữ trên bàn, sau đó vừa cười vừa nói.
"Là anh của Lâm Dĩnh Nhi!"
Những lời này của Vương Tử Quân làm cho vài tên thanh niên trên bàn vốn có ánh mắt rất địch ý, bây giờ nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Nhưng hắn nói như vậy cũng phải trả giá, lúc này Lâm Dĩnh Nhi đã dùng bàn tay trắng nõn của mình bấm cho hắn một cái.
"Thật sự khá đau, nha đầu này biết chiêu này từ khi nào?"
Vương Tử Quân vung tay muốn vỗ lên bàn tay Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng hắn lại nhanh chóng rụt tay về, vì hắn cảm thấy hành động của mình như vậy là quá thân mật.
Nhưng khi Vương Tử Quân rụt tay lại thì Lâm Dĩnh Nhi lại dùng ánh mắt mất vui nhìn hắn, sau đó không thèm quan tâm đến hắn, quay sang nhìn đám bạn học của mình.
- Đúng là hâm mộ Thư Tử Đồng, không những gả cho một người tốt, lại được phân phối đến một đơn vị tốt như phòng tài chính.
Cô gái mập ngồi cách Lâm Dĩnh Nhi không xa nói với người bên cạnh hai câu, sau đó quay sang dùng giọng cảm thán nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Triệu Linh, cậu cũng đừng hâm mộ người khác, biết đâu sau này cậu lại tìm được một người tốt hơn?
Lâm Dĩnh Nhi thật sự có cảm tình với cô gái Triệu Linh, thế nên bây giờ mở miệng khẽ khuyên một câu.
Triệu Linh tuy hâm mộ nhưng rõ ràng là tự hiểu lấy mình, nàng bĩu môi nói:
- Tôi biết mình có trình độ gì, chỉ cần tìm một người bình thường là được, nếu nói có hy vọng thì phải là Lâm Dĩnh Nhi cậu, nhà của Triệu Quốc Hoa có điều kiện rất tốt đấy.
Triệu Linh nói đến đây thì khẽ chép miệng với tên thanh niên vừa đứng lên, sau đó lớn tiếng nói:
- Triệu Quốc Hoa, anh cũng không chịu vận động, chẳng lẽ thật sự để cho Dĩnh Nhi của chúng ta đến một thôn vùng núi công tác sao?
Vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi chợt biến đổi, nàng thật sự không ngờ Triệu Linh lại nói ra những lời như vậy. Nếu là trước đó thì nàng sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ đối phương lại nói trước mặt Tử Quân, nàng tất nhiên sẽ rất mất vui.
Khi vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi còn đang biến đổi thì Triệu Hiểu Thiến cùng đi đến đã mở miệng thay đổi chủ đề:
- Các cô các cậu cũng đừng quá tán dương tình cảnh của Tư Đồng vào lúc này, thật ra vừa rồi cô ấy đã rất bực bội.
- Nhà chồng của bạn ấy thật sự có chút ngang ngược, vì bạn bè người quen của Tử Đồng phần lớn đều là công nhân nhà máy Khinh Phượng, thế cho nên cũng không quan tâm mà trực tiếp xếp bàn trong đại sảnh.
- Đại sảnh là tốt rồi.
Một tên bạn học nam vừa uống nước vừa thuận miệng lên tiếng.
- Anh thì biết gì, bàn ở đại sảnh và bàn trong phòng là hoàn toàn khác nhau, nghe nói những món ăn sắp xếp trong phòng cũng có sự khác biệt. Nhà chồng của Thư Tử Đồng bao trọn khách sạn nhưng lại không sắp xếp cho nhà gái một phòng, đây không phải là quá ức hiếp người sao?
Triệu Hiểu Thiến vừa uống nước vừa dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói.
- Triệu Hiểu Thiến, cậu cũng đừng nói như vậy, nhà Vĩnh Phi làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Với thể diện của bố Vĩnh Phi, lần này sẽ có không ít lãnh đạo đến đây dự tiệc, cậu cũng không thể cho lãnh đạo ngồi ở bàn trong đại sảnh được.
Triệu Quốc Hoa lấy một cái bánh đặt xuống trước mặt Lâm Dĩnh Nhi, sau đó lên tiếng đáp lời Triệu Hiểu Thiến.
- Như vậy cũng đừng nên đãi bằng hai loại thức ăn khác nhau chứ?
Triệu Hiểu Thiến cũng không phải là một người dễ ức hiếp, nàng thuận miệng lên tiếng.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến chút ma xát nhỏ như vậy, dù sao đó cũng là lễ cưới của người ta, dù có nghị luận cũng không có tác dụng.
Lâm Dĩnh Nhi dùng bàn tay trắng như ngọc để bóc hạt dưa, nàng bóc cũng không ăn mà đặt trong một cái dĩa nhỏ, chiếc dĩa và hạt dưa thật sự làm cho người ta động tâm.
- Anh Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân đang suy đoán xem Lâm Dĩnh Nhi định làm gì, nàng đã đưa một dĩa hạt dưa đã được bóc đến trước mặt hắn. Lúc này hắn nhìn dĩa hạt dưa mà có chút run rẩy.
- Em biết anh Tử Quân thích ăn thứ này.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ cười, sau đó nhìn qua bốn phía giống như rất tùy ý.
Triệu Quốc Hoa đang nghị luận với Triệu Hiểu Thiến thấy như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi. Nhưng hắn là một người giỏi che giấu, chỉ sau nháy mắt đã xóa sạch những bất mãn hiện ra trên mặt.
- Lâm Dĩnh Nhi, Triệu Hiểu Thiến.
Khi cả bàn tiệc đang rất kinh ngạc thì một cô gái mặc váy đỏ đi tới, cô gái này nếu nói về nhan sắc thì cũng rất khá, nụ cười trên mặt thật sự sáng lạn.
- Tử Đồng, chúc mừng, chúc mừng.
Lâm Dĩnh Nhi đứng lên cười cười với cô gái kia, giống như muốn kéo đối phương đến bên cạnh nói chuyện.
- Dĩnh Nhi, mình cũng không có thời gian ngồi xuống chỗ này, mọi người thấy tôi rất tươi tắn thoải mái, nhưng đến lúc mọi người kết hôn, mọi người sẽ biết nó mệt mỏi thế nào.
Thư Tử Đồng nói rồi đưa mắt nhìn Triệu Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chú Triệu và cô Triệu đều đã đến, nói cậu đến ngồi ở sảnh Phú Nguyên.
Triệu Quốc Hoa nghe Thư Tử Đồng nói như vậy thì trên mặt có chút đắc ý, dù sao thì được đi vào phòng trong cũng rất có thể diện, nhưng hắn lại nói:
- Tử Đồng, tôi không đi, cậu ra nói với bố mẹ tôi một tiếng, nói rằng tôi đến đó ngồi cùng cũng không thoải mái cho lắm.
Thư Tử Đồng cũng là một cô gái thông minh nhanh nhạy, khi Triệu Quốc Hoa lên tiếng thì nàng đã hiểu đối phương có ý nghĩ gì. Nàng khẽ nhìn thoáng qua Lâm Dĩnh Nhi rồi cười nói:
- Dĩnh Nhi, hay là cậu đi đến đó ngồi, dù sao thì nơi đó không gian khá rộng, ngồi đó cũng có thể làm quen được vài người, sau này cũng có trợ giúp lớn.
- Không cần đâu.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngờ cô bạn học lại kéo sự việc về phía mình, hơn nữa còn nói như vậy trước mặt Vương Tử Quân, thế là gương mặt có chút căng thẳng, nàng trầm giọng nói.
Thư Tử Đồng hôm nay thật sự rất không thoải mái, trên phương diện sắp xếp chỗ ngồi làm cho nàng cảm thấy người nhà mình thua kém nhà chồng một bậc. Tuy rất muốn nổi nóng nhưng lời nói của bố làm cho nàng cố gắng áp chế cơn giận của mình. Lúc này thấy Lâm Dĩnh Nhi từ chối yêu cầu của mình, thế là lửa giận chợt bùng lên:
- Dĩnh Nhi, cậu đến đây thi làm sinh viên tình nguyện, không phải vì không được sắp xếp ở tỉnh Chiết Giang, thế cho nên mới chạy đến Sơn Nam này sao? Lúc này làm quen với vài người cũng chẳng có gì là thiệt hại với cậu cả. Đúng rồi, trong sảnh Phú Nguyên có một người là bạn cũ của bố Trần Lương Hồng, nghe nói người này là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, nếu cậu đến mời rượu chú ấy, biết nói vài câu vui vẻ, như vậy chú ấy tuyệt đối có thể sắp xếp cho bạn một vị trí tốt.
Lâm Dĩnh Nhi đi học ở tỉnh Chiết Giang đều tỏ ra rất an phận, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói nhà mình làm gì, tất nhiên chuyện đến tỉnh Sơn Nam thi làm giáo viên cơ sở cũng chỉ là nguyện vọng của riêng nàng, chỉ mình nàng hiểu mà thôi.
Lúc này nghe được những lời của Thư Tử Đồng, tất cả những uất ức dồn nén trong lòng Lâm Dĩnh Nhi giống như đã sắp có dấu hiệu bộc phát.
Đầu vai Lâm Dĩnh Nhi chợt khẽ run, nàng trầm giọng nói:
- Không cần đâu, mình không đi.
- Dĩnh Nhi, nên đi một chuyến thì hay hơn, nói vài câu vui vẻ, rất có thể sẽ không bị đẩy vào các thôn xã vùng sâu.
Triệu Quốc Hoa nghe thấy Thư Tử Đồng nói như vậy thì chợt cảm thấy bừng bừng khí thế, hắn vừa nói vừa đứng lên.
Hai vai Lâm Dĩnh Nhi thật sự run rẩy dữ dội, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh tất nhiên sẽ cảm nhận được điều này. Hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi, không khỏi khẽ nắm lấy bàn tay của nàng rồi thản nhiên nói:
- Dĩnh Nhi đã nói rồi, các người cũng không cần khuyên.
Vương Tử Quân là người làm lãnh đạo nhiều năm, tất nhiên sẽ có một khí thế riêng, tuy hắn nói vô cùng hời hợt nhưng lại bừng bừng khí thế làm cho người ta cảm thấy thật sự đáng tin.
Lâm Dĩnh Nhi vốn đang cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng khi Vương Tử Quân nắm lấy bàn tay thì trong lòng nàng rất ấm áp, tất cả cảm giác khó chịu vừa rồi chợt tan biến sạch sẽ. Khoảnh khắc này nàng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Ánh mắt Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía Vương Tử Quân tất nhiên không gạt được Triệu Quốc Hoa, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân nhưng cuối cùng vẫn nuốt giận vào bụng, hắn đứng lên lạnh lùng nói một câu:
- Không có năng lực thì đừng nói bậy, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của người khác.
Triệu Quốc Hoa nói xong thì đi ngay, Thư Tử Đồng cũng nói một câu lát nữa sẽ đến mời rượu, sau đó đi theo Triệu Quốc Hoa. Lúc này ánh mắt đám người trên bàn cơm nhìn về phía Vương Tử Quân cũng có chút khác thường.
Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt của đám người chung quanh thì vẫn tỏ ra cực kỳ bình thường, nhưng Lâm Dĩnh Nhi thì thật sự không nhẫn nhịn được, nàng cầm lấy túi xách của mình rồi đứng lên nói:
- Anh Tử Quân, chỗ này quá rối loạn, chúng ta đổi chỗ dùng cơm thôi.
Tuy hai người trong cuộc đã đi nhưng Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không muốn ở lại, hắn khẽ gật đầu với Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đứng lên cùng Lâm Dĩnh Nhi đi ra bên ngoài.
- Dĩnh Nhi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, ở lại dùng xong rồi đi.
Triệu Hiểu Thiến có quan hệ rất tốt với Lâm Dĩnh Nhi, khi thấy Lâm Dĩnh Nhi muốn đi thì khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
- Không được, mọi người cứ ăn đi, tôi và anh Tử Quân còn có chút việc...
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười với Triệu Hiểu Thiến, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài với Vương Tử Quân.
- Anh ta làm gì vậy? Nếu anh ta thật sự là bạn trai của Lâm Dĩnh Nhi, chí ít cũng phải suy nghĩ cho bạn gái một chút, chẳng lẽ hắn thật sự cam lòng cho Lâm Dĩnh Nhi đi dạy học ở một thôn làng miền núi sao?
Khi hai người rời khỏi bàn thì một tên thanh niên dùng giọng điệu ghen ghét nói.
Lâm Dĩnh Nhi là một hoa khôi trong trường, có thể nói là tình nhân trong mộng của rất nhiều sinh viên. Lúc này tình nhân trong mộng của bọn họ đột nhiên có chủ, điều này không khỏi làm cho đám thanh niên kia sinh ra cảm giác không cam lòng.
- Lúc này có nhiều cơ hội tốt, có chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn ở đây, nếu có thể làm quen, như vậy sẽ cực kỳ có lợi cho Dĩnh Nhi, nhưng tên kia chỉ biết lo cho mình, đúng là ngu ngốc.
Tuy đại sảnh rất ồn ào nhưng những lời của tên thanh niên kia vẫn rơi vào trong tai Vương Tử Quân. Hắn không quan tâm đến những lời nghị luận của bọn họ, đến cấp bậc của hắn đã không cần phải so đo với những người này làm gì cho mệt.
- Dĩnh Nhi, em muốn ăn gì? Anh mời em.
Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi cùng đi ra ngoài, hắn cười hỏi nàng.
- Muốn ăn mỳ.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không khách khí, nàng mím môi hung hăng nói.
- Vậy thì chúng ta đi ăn mỳ.
Chút cảm giác bức bối của Vương Tử Quân đã nhanh chóng biến mất, lúc này hắn chợt cảm thấy không dùng cơm ở đây là rất hay, ít nhất cũng không phải nghe những lời không hay của đám người kia.
Khi bọn họ đi ra cửa đại sảnh, bên ngoài có một người đàn ông hơn bốn mươi đng gọi điện thoại, giọng điệu khá lớn, rất có khí thế.
- Anh Trần, chuyện này...!
Tên đàn ông kia còn chưa nói xong thì dừng lại, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân đang định bỏ đi, cơ thể cao ráo chợt cúi xuống.
- Bí thư Vương, ngài sao lại đến đây?
Lâm Thụ Cường lên tiếng, hắn cười nói:
- Ngài xem tôi nói kìa, tất nhiên ngài đến đây là dùng cơm, đã sắp xếp xong chưa? Nếu không tôi chuẩn bị cho anh một phòng nhé?
- Không cần đâu chủ nhiệm Cường, chúng tôi ra ngoài dùng cơm là được.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo, tỏ ý Lâm Thụ Cường không cần làm phiền.
Tuy Vương Tử Quân không muốn làm phiền Lâm Thụ Cường, thế nhưng Lâm Thụ Cường lại rất muốn làm mật thiết mối quan hệ với bí thư Vương Tử Quân. Trước kia hắn thật sự không tìm được cơ hội mời cơm Vương Tử Quân, bây giờ có cơ hội tốt thế này, hắn sao có thể bỏ qua được?
- Bí thư Vương, lúc này đã đến giờ dùng cơm rồi, các quán xá ở ngoài kia có lẽ đang rất đông khách. Hơn nữa khách sạn Phúc Đức này cũng có vài món rất ngon, anh đã đến đây thì nếm thử vài mónn, để tôi sắp xếp cho anh.
Lâm Thụ Cường vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ đi đến.
- Chú Lâm, bố nói cháu đến mời ngài, lúc này tiệc rượu có thể bắt đầu rồi.
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đi đến trước mặt Lâm Thụ Cường, hắn khẽ nói với Lâm Thụ Cường.
Lâm Thụ Cường đang gọi nhân viên phục vụ, khi thấy tên thanh niên kia đi đến thì chặn lại nói:
- Tuyền Chính, cậu đến vừa đúng lúc, mau giúp tôi sắp xếp một gian, không cần quá rộng, nhưng nhất định phải yên tĩnh sạch sẽ.
Tên than niên kia cũng không ngờ Lâm Thụ Cường lại cho ra yêu cầu như vậy, thế là không khỏi chau mày. Lần này là hôn lễ anh của hắn, tất cả phòng trong khách sạn Phúc Đức đều đã được sắp xếp, bây giờ muốn tìm ra một phòng yên tĩnh, căn bản là ép hắn lên trời tìm sao? Nhưng chú Lâm là một người mà bố hắn chú trọng xiết chặt quan hệ, khi giới thiệu cũng nói rõ mình không nên đắc tội, bây giờ chú Lâm muốn một gian, chính mình dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
- Anh Lâm, thôi bỏ đi, lúc này kiếm đâu ra một gian? Anh cũng đừng làm khó người khác, chúng tôi ra ngoài ăn vài món là được.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư ở lại chỗ này, hắn khẽ vung tay lên với Lâm Thụ Cường rồi bỏ đi.
Lâm Thụ Cường thấy tình huống không tốt, thế là thầm cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, bí thư Vương là người thích yên tĩnh, sao lại có thể dùng cơm ở chỗ này? Nhưng hắn cũng không muốn đánh mất cơ hội tốt lần này, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn lên tiếng với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi biết một quán rất đặc biệt, nếu không thì chúng ta cùng đến đó dùng cơm.
- Thụ Cường, anh đến đây tham gia tiệc mừng của bọn họ, sao có thể đi được? Tôi chỉ tùy tiện dùng bữa cơm mà thôi.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy dở khóc dở cười với sự ân cần của Lâm Thụ Cường, nhưng ít nhất thì những người như vậy cũng còn tốt hơn những kẻ chỉ thích đối nghịch với hắn.
Lúc này tên thanh niên được Lâm Thụ Cường gọi là Tuyền Chính đang thầm suy đoán thân phận của Vương Tử Quân.
Lúc này không thể nào sắp xếp phòng được, thế là Lâm Thụ Cường cũng không muốn tham gia tiệc cưới mà rời đi với người thanh niên kia, đối phương rốt cuộc là ai? Vì sao đối phương lại có sức quyến rũ lớn với Lâm Thụ Cường như vậy?
- Anh Lâm, mọi người đều chờ anh, anh nếu không đến thì con trai và con dâu của tôi sao có thể rót rượu đây?
Một giọng nói nhiệt tình và cởi mở chợt vang lên, một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi có bộ dạng rất phúc hậu từ bên trong đi ra.
Tuyền Chính vừa thấy người đàn ông này thì lập tức cúi đầu xuống thấp một chút, mà Lâm Thụ Cường lại vung tay lên nói:
- Anh Trần, coi như tôi nợ anh một bữa cơm, tôi còn phải đi xử lý vài chuyện với bí thư Vương.
Lâm Thụ Cường vừa nói vừa đưa tay sang chỉ anh Trần:
- Bí thư Vương, đây là phó chủ nhiệm văn phòng của phòng xây dựng thành phố Sơn Viên, là Trần Minh Hải.
- Anh Trần, đây là bí thư Vương của chúng tôi.
Khi giới thiệu về Vương Tử Quân thì Lâm Thụ Cường cố ý lên giọng.
Trần Minh Hải dù công tác ở thành phố Sơn Viên, nhưng hắn là một người trong chốn quan trường, đặc biệt lại có quan hệ không tệ với Lâm Thụ Cường. Hắn nhìn bộ dạng kính sợ của Lâm Thụ Cường, lại nghe lời giới thiệu của chủ nhiệm Lâm, hắn nhanh chóng hiểu người thanh niên trước mặt là ai.
"Là bí thư Vương Tử Quân chủ trì công tác tỉnh đoàn, anh ta sao lại đến đây?"
Khoảnh khắc này nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu của Trần Minh Hải, thế nhưng tất cả ý nghĩ đều nhanh chóng hóa thành một nguyện vọng, chính là dù thế nào cũng phải mời bí thư Vương ở lại dùng cơm. Tuy nó không đại biểu cho cái gì, thế nhưng tin tức này truyền ra ngoài cũng làm cho mình có thêm vài phần thể diện.
Tuy Trần Minh Hải công tác ở thành phố Sơn Viên nhiều năm, thế nhưng dựa vào các mối quan hệ của hắn thì con trai kêt hôn cũng không thể mời một vị cán bộ lãnh đạo cấp phó giám đốc sở đến tham gia. Tuy hắn và vị phó chủ tịch chủ quản khối xây dựng của thành phố Sơn Viên cũng coi như là người quen, thế nhưng vị trí của hắn còn chưa đến mức làm cho vị phó chủ tịch thành phố kia hạ mình đến tham gia hôn lễ.
- Chào bí thư Vương, tôi là Trần Minh Hải, hôm nay là ngày vui tân hôn của con trai chúng tôi, dù thế nào thì cũng mong ngài nể mặt cùng uống hai ly rượu mừng.
Trần Minh Hải là người lăn lộn quan trường nhiều năm, lúc này tiến lên bắt tay với Vương Tử Quân thì dùng giọng vui vẻ nói.
Dù là trong quan trường hay dân gian, chỉ cần nhà người ta có chuyện vui thì phần lớn rất nể tình. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Trần Minh Hải, hắn cũng không trực tiếp từ chối. Lâm Thụ Cường đứng bên cạnh Vương Tử Quân thấy Trần Minh Hải ném ánh mắt như muốn cầu cứu về phía mình, hắn thầm nghĩ nếu đến chỗ khác thì bí thư Vương chưa chắc cho mình đi theo, như vậy chỉ có thể cố gắng kéo bí thư ở lại đây chung vui với nhà Trần Minh Hải mà thôi.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Lâm Thụ Cường, thế là hắn tiến lên nói:
- Bí thư Vương, gặp lại không bằng gặp mặt ngẫu nhiên, nếu anh Trần đã nhiệt tình như vậy, không bằng ngài ở lại uống hai ly rượu mừng.
- Vậy cũng được.
Vương Tử Quân lắc đầu, xã hội nhân tình, trong nước là như vậy, không ở lại dùng cơm thì rõ ràng là không nể mặt người ta. Vương Tử Quân cũng muốn Lâm Thụ Cường làm tốt công tác, ổn định công tác, cũng không thể ép đối phương rơi vào tình thế khó xử.
- Chủ nhiệm Trần, chúc mừng chúc mừng, tôi đến quá vội, chút nữa chủ nhiệm Lâm sắp xếp cho tôi chút lễ vật là được.
Vương Tử Quân đã có quyết định, hắn đột nhiên lên tiếng phân phó với Lâm Thụ Cường.
Đối với Trần Minh Hải thì chuyện Vương Tử Quân ở lại tham gia hôn lễ chính là quá nể mặt rồi, còn chuyện lễ vật, hắn căn bản không quan tâm. Hắn khẽ gật đầu với Lâm Thụ Cường, sau đó tươi cười hớn hở vung tay mời Vương Tử Quân, đồng thời cũng phất tay với con trai đứng ở bên cạnh, tỏ ý cho hắn đi trước để sắp xếp bàn tiệc.
Dưới lời mời nhiệt tình của Trần Minh Hải, Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi đi về phía gian phòng rộng rãi nhất ở khách sạn Phúc Đức.
- Chị dâu, hôm nay Lương Hồng cưới vợ, chị xem như đã thực hiện được một phần tâm nguyện, hôm nay là ngày vui, chị phải uống nhiều hơn một chút mới được.
Người đàn ông trung niên cao gầy nhìn thoáng qua Thư Tử Đồng, sau đó cười ha hả nói.
Thư Tử Đồng đã sớm quen với những ánh mắt như vậy, hôm nay nàng là cô dâu, những lời nói như người đàn ông trung niên này thật sự là rất nhiều. Nhưng lúc này nàng cũng không biểu hiện thái độ cúi đầu chẳng nói lời nào như trước, nàng lén đưa mắt đánh giá đối phương, trong lòng thầm nghĩ đến những lời giới thiệu của chồng với đối phương.
Triệu Đức Vận, phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Sơn Viên, cũng là bố của Triệu Quốc Hoa. Người này cũng là một nhân vật giậm chân có thê làm cho thành phố Sơn Viên có chút rung chuyển.
- Thư ký trưởng, an cũng đừng nên hâm mộ chúng tôi, Quốc Hoa cũng đã tốt nghiệp đại học, biết đâu chỉ mất vài ngày nữa chúng ta sẽ được uống rượu mừng?
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng tuy chỉ là chủ tịch công đoàn phòng công thương thành phố Sơn Viên, thế nhưng lúc này lại rất hào sảng và thoải mái.
- Ha ha ha, chúng tôi cũng trông mong ngày kia đến nhanh nhanh một chút, thế nhưng tiểu tử ngốc này đến bây giờ vẫn cứ rong chơi, căn bản muốn uống rượu mừng cũng khó.
Triệu Đức Vận không nói gì, người lên tiếng cũng chỉ là vợ của hắn. Vợ Triệu Đức Vận là bạn chơi mạt chược lâu năm của mẹ chồng Thư Tử Đồng, thế cho nên lời nói cũng rất tùy tiện.
- Chị Trình cũng không nên nói như vậy, Quốc Hoa là người có nhân phẩm, có bằng cấp, hơn nữa hoàn cảnh gia đình không kém cạnh ai, làm sao lại không tìm được một cô gái tốt? Tôi không phải nói khoác với hai anh chị, nếu Quốc Hoa tung tin muốn kết hôn, như vậy anh chị cũng nên mở rộng cửa chào đón là vừa.
Mẹ chồng Thư Tử Đồng là người khéo ăn nói, chỉ cần nói hai câu đã có thể làm cho đám người ngồi trên bàn tiệc phải cười ha hả.
Lúc này Triệu Quốc Hoa đang khá buồn bực, hắn nghe thấy trưởng bối hỏi đến chuyện hôn nhân của mình thì càng thêm bức bối hơn. Nhưng dù hắn có mất hứng thì lúc này cũng phải cụp đuôi làm người, dù sao cũng có nhiều thứ chưa đến lượt hắn mở miệng.
- Con cháu có phúc đức của con cháu, nên cho chúng nó tự tìm hiểu là hơn. À, đúng rồi, anh Trần đi làm gì vậy? Tất cả đang chờ anh ấy mở màn, thế nào còn chưa đến?
Triệu Đức Vận nhìn về phía vợ của mình, sau đó thay đổi chủ đề.
- Vừa rồi chủ nhiệm Lâm ra ngoài gọi điện thoại, bố cháu ra mời chú ấy vào.
Chú rể đứng bên cạnh Thư Tử Đồng dùng giọng nho nhã lễ độ nói.
Triệu Đức Vận khẽ gật đầu, ánh mắt rơi lên người mẹ chồng của Thư Tử Đồng:
- Chị dâu, hôm nay phải để cho Tử Đồng kính chủ nhiệm Lâm hai ly, vừa rồi tôi nghe chủ nhiệm Lâm nói chuyện của Tử Đồng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày sau có thể đến công tác ở phòng tài chính tỉnh.
- Thật sự phải kính chủ nhiệm Lâm hai ly, chuyện này thật sự làm anh ấy phải hao tâm tổn trí.
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng vốn đang cười rất sáng lạn, lúc này nụ cười càng sáng hơn vài phần. Thư Tử Đồng đứng cách đó không xa cũng cực kỳ vui sướng, phòng tài chính tỉnh chính là đơn vị mà trước đó nàng có mơ cũng không thấy, nhưng bây giờ nàng kết hôn và nhanh chóng tiến lên một con đường hoàn toàn khác biệt.
Tuy Trần Lương Hồng cũng không phải là người yêu trước kia của mình thời đại học, thế nhưng hắn có thể đem đến cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn, còn Lâm Dĩnh Nhi đi day học ở thôn làng vùng sâu, chỉ sợ ba năm sau cũng chưa bằng mình.
Thư Tử Đồng nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, lại có chút đắc ý.
- Mẹ, chú Triệu, chú Lý, bố nói cả nhà mau về bàn, có khách đến.
Trần Tuyền Chính đi đến dùng giọng thở không ra hơi nói.
- Đứa bé này đúng là, không nói năng từ tốn một chút được sao?
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng rất sủng ái Triệu Tuyền Chính, khi thấy hắn chạy đến với bộ dạng vội vàng như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
- Tuyền Chính, là ai đến vậy?
Triệu Đức Vận là người trong quan trường, hắn biết Trần Minh Hải nói con chạy vào thông báo trước, chắc chắn người đến sẽ không đơn giản. Hắn và Trần Minh Hải có quan hệ không tệ, tất nhiên cũng không thể nào làm cho bạn bè của mình mất mặt được.
- Cháu cũng không biết rõ!
Tuyền Chính vừa rồi cũng không rõ thân phận của Vương Tử Quân, chỉ biết đó là một vị khách quan trọng, lúc này nghe thấy Triệu Đức Vận hỏi thì dùng giọng có chút sốt ruột nói:
- Vừa rồi cháu thấy chú Lâm rất khách khí với anh ta, còn gọi là bí thư Vương.
- Bí thư Vương?
Triệu Đức Vận nhướng mày, trong ký ức của hắn chưa từng biết trong thành phố Sơn Viên có một bí thư Vương.
- Bí thư Vương nhìn qua thế nào?
Một người đàn ông trung niên ngồi cách Triệu Đức Vận không xa chợt khẽ hỏi.
- Hơn hai mươi tuổi, nhìn qua rất trẻ.
Triệu Tuyền Chính gãi đầu, hắn cũng không dám khẳng định những lời mô tả của mình.
- Bí thư Vương, bí thư Vương?
Người đàn ông trung niên kia chợt lên tiếng, sau đó đột nhiên nói:
- Anh Triệu, mau sắp xếp lại, bí thư Vương có thể để chủ nhiệm Lâm Thụ Cường coi trọng như vậy, chỉ có vị bí thư Vương Tử Quân chủ trì công tác của tỉnh đoàn mà thôi.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi, hắn nói rất khẳng định.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh