Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
ích kích, loẹt quẹt, rột rẹt trên mặt đá, con Karkinos màu da cam sáng chói tiến đến gần.
Con cua thật khổng lồ.
“Ối trời,” Billy thì thào. “Tôi không bao giờ ăn chân cua nữa đâu. Mà ông biết đấy, tôi thích chân cua chấm chút chanh trộn bơ lắm.”
“Chúng ta đang gặp đủ thứ rắc rối ở đây,” Diều Hâu Đen nói, “mà tất cả những gì anh nghĩ đến lại là cái dạ dày của mình.”
“Ừ thì, tôi đang đói mà. Vả lại, chỉ rắc rối nếu nó bắt được chúng ta thôi,” anh chàng nói thêm.
“Chúng ta thì khó mà bắt được lắm,” Diều Hâu Đen nhất trí.
Hai anh chàng bất tử người Mỹ đứng trong ngưỡng cửa trống của khu nhà Cai tù, quan sát con cua khổng lồ nỗ lực tiến tới. “Nó cao đến ba mét ấy nhỉ?” Billy nói.
“Hơn ba mét rưỡi ấy chứ, có thể là bốn mét rưỡi.”
“Không vững vàng lắm trên mấy cái chân kia,” Billy nhận xét.
Diều Hâu Đen gật gù. “Tôi cũng để ý thấy thế.”
Tám cái chân đang bước của con cua kết thúc tại một điểm nhọn hoắt, có đeo giáp. Chúng khua lóc cóc, cạo kèn kẹt dọc theo mặt đá trơn trợt, tìm lỗ cắm vào để tạo lực bẩy. Hai con mắt gắn phía trước màu xám ngoét to cỡ bằng cái đĩa, ghép với hai con ngươi đen thui nằm theo phương thẳng đứng, vỏ con cua u phồng, lốm đốm những que nhọn phân bố không theo quy luật nào.
“Anh đoán xem hai cái càng đó bao lớn?” Billy thắc mắc.
“Tôi nghĩ hai cái chân càng đâu chừng phải đến sáu mét,” Diều Hâu Đen nói.
“Chân gì?”
“Chân càng. Hai cái càng đằng trước gọi là chân càng.”
“Bộ ông đi luyện thi đố vui trên truyền hình hay gì gì cỡ đó hả? Đừng có nói thế nhé?”
“Mọi người ai chả biết thứ đó được gọi là chân càng,” Diều Hâu Đen nói.
“Tôi không biết. Khi vào tiệm, tôi mua một đồng càng cua, chứ không mua một bảng chân càng.” Chàng ta im bặt, quan sát con cua khổng lồ lích ca lích kích tiến tới gần hơn, cẩn thận đặt từng cái chân xuống, thận trọng giữ thăng bằng. “Nó nhắc tôi nhớ đến một con ngựa non mới sinh,” anh ta nói khẽ, “cố học cách đặt chân bước đi.”
“Một khi tới được chỗ đất phẳng phiu này, nó sẽ vững vàng hơn,” người đàn ông da màu đồng nói. “Nó sẽ cắm chắc thân mình xuống, rồi bật cả cái nhà này đi bằng mấy cái càng khổng lồ kia. Ai biết được, có thể cắm thẳng vào trong và kéo giật chúng ta luôn thì sao.” Anh ta cười toe. “Hết tất cả mọi cái càng anh từng ăn, hãy cố sao cho đừng kết thúc bằng cách đến lượt mình bị một cái ăn lại nhé.”
“Anh đâu cần phải nói nghe hân hoan thế chứ.” Billy nhìn con quỷ đang tiến dần đến. “Theo tôi có vẻ như tụi mình nên cố ngăn không cho nó tới được chỗ bằng phẳng này thì đúng hơn.” Anh ta nhìn Diều Hâu Đen, lúc này đang gật đầu rất nhẹ. “Cho tôi một phút,” Billy nói. Anh ta băng qua tới bên Mars và khẽ nói với ông gì đó, rồi đi tới chỗ nhà Flamel và Machiavelli vẫn còn đang đổ luồng điện của họ vào quả banh đất đồ sộ. Nỗ lực ấy khiến hết thảy họ đều già đi trông thấy, đặc biệt là Nicholas và Perenelle. Mái tóc Nữ Phù Thủy gần như bạc trắng, gân trên lưng bàn tay nổi rõ.
Ba người bất tử đứng quanh Areop Enap còn đang ngủ quay ra nhìn Billy, anh chàng chĩa ngón tay cái về phía cửa. “Con cua to tướng gần như đã ở ngay đây rồi. Tôi và Diều Hâu Đen định ra ngoài xem mình có thể trì hoãn được chút nào không, để các người có thêm thời gian làm những việc phải làm.” Anh ta nhấc hai đầu giáo ra khỏi dây thắt lưng, đặt chúng lên đầu khối đất bùn khô cứng. “Tôi nghĩ các người có thể giữ thứ này cho tôi chỉ để phòng khi... ừm, chỉ để phòng khi,” anh ta nói tới đó rồi thôi.
“Đừng đi, Billy,” Machiavelli khẽ nói.
Anh chàng người Mỹ lắc đầu. “Chúng tôi phải đi thôi. Tôi và Diều Hâu Đen có thể đứng trong cửa, chờ con quỷ sứ đó đi thẳng đến giật phắt chúng ta ra, mà cũng có thể ra ngoài xem chúng tôi liệu có tạo được trò tinh quái nào không chứ.”
“Anh không biết còn gì khác ngoài đó đâu,” Perenelle cảnh báo.
“Thật ra cũng chẳng còn nhiều mấy. Odin và Hel đã xử gần như hết bọn anpu còn gì, mấy con kì lân chưa chết thì chạy mất hút ngoài màn đêm kia rồi. Bất kể thứ gì ngoài đó mà có chút lí trí thì phải biết lo mà tránh xa chúng ta ra thôi. Ngoại trừ con cua to tướng kia và ông anh bộ xương khô của Quetzalcoatl. Lão ta có vẻ cáu tiết lắm rồi đó.” Anh chàng lấy khớp đốt ngón tay gõ gõ vào lớp bùn cứng. “Mọi người đánh thức Lão Nhện thế nào rồi?”
“Chúng tôi đang tiến hành đây,” Machiavelli nói.
“Người ta thường nói với tôi như thế khi không có tiến triển gì hết.” Billy nói.
Perenelle mỉm cười. “May mắn nhé, Billy.”
“Đừng làm gì ngốc nghếch đấy,” Machiavelli khuyên.
Billy phất tay chào và hối hả quay ra cửa. “Tôi đang nghĩ...” anh ta nói với Diều Hâu Đen, “cái chúng ta thật sự cần là một ít dây thừng để làm thòng lọng.”
Diều Hâu Đen giơ cao cái rìu tomahawk. Khúc cán dài bọc trong dải da đã bị đổi màu vì mồ hôi. Một nửa miếng da bị tróc để lòi phần gỗ trắng bên dưới. “Bắt đầu bện mấy cái này vào nhau đi,” anh vừa nói, vừa gỡ những gì còn lại và trao cho Billy mấy sợi dây da màu nâu nâu.
“Anh luôn luôn có chuẩn bị. Lẽ ra anh phải là một nam Hướng đạo sinh mới phải,” Billy lẩm bẩm.
“Hồi đó có lúc tôi là Trưởng Hướng đạo sinh chứ bộ. Một đội ngon lành nhất ở miền Tây à nghen.”
“Anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe,” Billy vừa nói, vừa nhanh tay thắt mấy mẩu dây vào với nhau.
“Anh có bao giờ hỏi đâu.”
“Tôi nghĩ mình chắc hẳn sẽ làm một Hướng đạo sinh giỏi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Diều Hâu Đen lột dải da cuối cùng, trao cho Billy. Người sống ngoài vòng pháp luật thêm cọng dây đó vào cuối đoạn dây vừa thắt, rồi xoắn sợi dây làm thành một vòng thòng lọng rất chuyên nghiệp.
“Y như những ngày xưa,” Billy cười toe.
“Việc này chẳng có gì giống ngày xưa hết,” Diều Hâu Đen nói. Anh ta xoay tít chiếc rìu tomahawk trong tay mình. “Lần cuối cùng tụi mình đi bắt cua là khi nào nhỉ?”
Perenelle, Nicholas, và Machiavelli dõi mắt nhìn theo hai anh chàng người Mỹ lỉnh vào màn đêm. Tất cả họ đều biết cơ hội gặp lại một trong hai người này mà còn sống là điều rất mong manh. Perenelle quay lại với trái banh bùn, nhấc lên hai đầu ngọn giáo Billy để lại.
Hai đầu ngọn giáo hình chiếc lá nhọn lún sâu vào lớp bùn.
Perenelle lấy một cái lên, ấn đầu ngón tay vào lưỡi giáo. Bà tưởng sẽ thấy nó xì xì nóng lên, nhưng chạm vào lại nghe mát lạnh. “Nicholas,” bà thều thào.
Nhà Giả Kim vồ mũi giáo kia lên, phóng phập vào lớp bùn khô cứng. Mũi giáo đâm thủng dễ dàng. Sau đó, cầm chặt nó bằng cả hai tay, ông rạch thành một hình chữ nhật hẹp. Perenelle moi mấy ngón tay vào cạnh rìa của lớp bùn khô cứng, kéo một mảng lớn ra khỏi trái banh. Nó rơi xuống sàn vỡ làm hai.
Machiavelli chụp lấy đầu mũi giáo thứ hai, bắt đầu cắt một lỗ khác trong vỏ bùn cứng. “Kêu Billy và Diều Hâu Đen vào đây với,” ông gọi với tới Mars. “Chúng tôi cần mấy cái đầu giáo của họ.”
“Quá trễ,” Elder nói. “Họ đã đi bắt Karkinos mất rồi.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ