Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
rên bờ biển hoang vu phía đông bắc Danu Talis, ngọn tháp pha lê nhô lên khỏi mặt nước ùng oàng bắt đầu chớp sáng từng nhịp theo ánh đèn vàng nhợt nhạt. Sau đó tháp bắt đầu rung lên, một hiện tượng nhiễu loạn dưới âm tốc rùng rùng sâu tận bên trong lòng đất, khuấy mặt nước nổi bọt trắng xóa.
“Tôi đây,” Tsagaglalal nói. Bà đang mặc bộ giáp bằng sứ trắng chồng tặng cho, thanh kopesh tương xứng nằm trong vỏ vắt ngang lưng.
Pháp sư Abraham đứng cao ráo mảnh khảnh trong căn phòng tối trên đỉnh Tor Ri. Ông ẩn mình trong vùng tối, ngoảnh mặt chỗ khác, vì thế bà không nhìn thấy Quá trình Biến đổi gần như đã hoàn toàn chiếm trọn da thịt ông, biến tất cả thành vàng.
“Hãy để tôi nhìn ông xem nào,” bà vừa thì thào, vừa xoay ông ra ánh sáng. “Hãy để tôi ngắm ông, và nhớ lại giây phút này.”
“Tôi thà bà nhớ tôi của ngày xưa còn hơn.”
“Tôi luôn mang hình ảnh ấy trong mình,” bà nói. Bà ấn lòng bàn tay vào ngực ông. “Nhưng đây cũng là ông, và tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh này. Tôi sẽ không bao giờ quên ông, Abraham.”
Bà ôm ông, nép sát vào da thịt ông, nghe lớp kim loại chạm vào da mình, và khóc trên vai ông. Bà ngước lên nhìn vào mặt ông, thấy duy nhất một giọt nước mắt, một hạt vàng đặc, lăn xuống má ông. Kiễng chân nhón gót, bà hôn vào giọt nước mắt đang chảy trên mặt ông, nuốt lấy. Tsagaglalal áp bàn tay lên vùng dạ dày mình. “Tôi sẽ luôn mang nó trong mình.”
“Bà sắp bắt đầu một hành trình kéo dài mười ngàn năm, Tsagaglalal.” Lúc này mọi hơi thở của Abraham đều là nỗ lực khó khăn. “Tôi đã nhìn thấy tương lai của bà, tôi biết cái gì đón chờ bà ở phía trước.”
“Đừng nói với tôi,” bà nói nhanh. “Tôi không muốn biết đâu.”
Abraham tiếp tục. “Cũng như bất kì cuộc sống nào, trong đó đều có cả tiếc xót lẫn niềm vui. Hết thảy các bộ lạc và quốc gia sẽ tôn vinh và kính trọng bà. Bà sẽ được biết đến bởi hàng ngàn tên gọi, và nhiều bài ca sẽ được cất lên cũng như những câu chuyện được kể về bà. Huyền thoại về bà sẽ còn kéo dài.”
Bây giờ ngọn tháp rung lắc dữ dội hơn, đỉnh tháp đu đưa từ bên này sang bên kia, những đường nứt nẻ nhỏ xíu như da rạn xuất hiện trên mặt pha lê.
“Nếu tôi có một lời cầu chúc cho bà, thì đó là mong bà có được một người bạn đồng hành, một người chia sẻ cuộc đời với bà,” ông nói tiếp. “Tôi không muốn bà sống cô đơn. Nhưng trong tất cả năm tháng sắp đến của đời hà, tôi không thấy bà với bất kì ai.”
“Sẽ không bao giờ có bất kì ai,” bà nói chắc nịch. “Đúng ra, đáng lẽ chúng ta không nên gặp nhau. Tôi là một bức tượng bằng đất bùn, được làm cho sống dậy nhờ luồng điện của Prometheus. Còn ông là một Elder của Danu Talis. Song ngay giây phút gặp ông, tôi đã biết với sự xác tín hoàn toàn rằng chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến mọi ngày trong đời mình. Bây giờ tôi có thể nói, cũng bằng sự xác tín y như thế, rằng sẽ không bao giờ có một người nào khác.”
Abraham hít vào một hơi rùng mình. “Bà không có chút tiếc nuối nào chứ?” ông hỏi.
“Hẳn là tôi thích có con cái,” bà nói.
“Trong những năm sắp tới của đời bà, Tsagaglalal, bà sẽ là mẹ của nhiều đứa trẻ. Bà sẽ nhận và nuôi nấng hàng ngàn con người. Số trẻ con gọi bà là mẹ, là cô dì, là bà nội ngoại nhiều không kể xiết, chúng sẽ yêu quý bà y như thể chúng là của riêng bà. Và tiếp đến cuối cùng, trong quãng thời gian mười ngàn năm nữa, khi bà canh giữ cặp song sinh ấy, bảo vệ và hướng dẫn chúng, sẽ có rất nhiều niềm vui. Đây là điều tôi đã nhìn thấy. Mặc dù bà sẽ bực bội và thường tức điên lên với chúng, nhưng chúng yêu mến bà với cả trái tim, bởi vì bằng bản năng chúng hiểu bà yêu thương chúng vô điều kiện.”
“Mười ngàn năm,” bà lào thào. “Thực sự tôi phải sống lâu đến thế ư?”
“Đúng. Sẽ phải thế,” ông nói khò khè. “Không có vai diễn nào không quan trọng trong kế hoạch đặc biệt mà tôi và Marethyu đã xây dựng. Mọi người, Elder, Thế hệ Kế tiếp, và loài người đều phải đóng trọn vai của mình. Nhưng Tsagaglalal này, vai trò của bà là then chốt nhất trong hết thảy đấy. Không có bà, mọi thứ đều tách rời nhau hết.”
“Mà nếu tôi thất bại?” bà thầm thì, loạng choạng khi ngọn tháp lay động. Từng đợt rung chuyển ngày càng mạnh hơn.
“Bà sẽ không thất bại. Bà là Tsagaglalal, bà canh giữ kia mà. Bà biết mình phải làm gì.”
“Tôi biết. Tôi không thích thế,” Tsagaglalal nói rất mãnh liệt, “nhưng tôi biết.”
“Được rồi. Vậy thì cứ làm đi,” ông nói rất khó khăn. “Bà có cuốn sách rồi chứ?”
“Vâng.”
“Thế thì đi đi,” Elder nói, hơi thở ông chỉ còn là tiếng thì thào nhỏ nhất. “Hãy đếm một trăm ba mươi hai bậc rồi đợi ở đó.”
Ngọn tháp lắc lư và thình lình một khối pha lê cổ xưa vỡ tan thành mảnh vụn. Mặt biển bên dưới bắt đầu sôi sục, bọt tung trắng xóa.
“Tôi yêu quý bà, Tsagaglalal,” Abraham thở dài. “Giây phút bà bước vào đời tôi, tôi nhận ra rằng mình không muốn gì nữa cả.”
“Tôi đã yêu thương mình và tôi sẽ còn yêu thương mình hết mọi ngày đời tôi,” bà nói, rồi quay người chạy đi.
“Tôi biết mà,” ông nói rất khẽ.
Abraham lắng nghe tiếng vợ chạy xuống cầu thang, gót giày kim loại của bà nện trên mặt pha lê. Ông đếm bước chân bà.
Ngọn tháp rền rĩ và chao đảo, kính vỡ, từng phiến đá khổng lồ bể nát bắn xuống mặt biển xa tít tắp bên dưới.
Năm mươi bậc...
Abraham đảo mắt đến chân trời. Ngay lúc này, với cái chết, cái chết thật sự, chỉ còn cách trong gang tấc, ông mới thấy mình vẫn ham muốn tìm biết. Ông có thể gần như nhận ra đường mờ nhạt nhất của chỏm băng địa cực, và đỉnh lởm chởm của Dãy núi Điên Rồ. Ông đã luôn lên kế hoạch trèo lên thám hiểm nơi đó, nhưng không bao giờ có thời gian. Thậm chí ông còn nói với Marethyu về đam mê của mình đối với vùng trắng nơi bắc cực. Người đàn ông đeo móc câu ấy đã nói ông ta từng ở đó và nhìn thấy những cảnh tượng tuyệt vời.
Một trăm bậc...
Abraham đã sống có lẽ đến mười ngàn năm, và vẫn còn quá nhiều điều ông muốn thực hiện.
Một trăm mười...
Điều ông muốn nhìn thấy còn nhiều hơn. Ông sắp bỏ lỡ niềm vui khám phá.
Một trăm hai mươi....
Nhưng vượt trên bất kì điều gì khác...
Một trăm ba mươi...... ông sắp mất Tsagaglalal.
Một trăm ba mươi hai.
Bước chân dừng lại.
“Tôi yêu bà,” ông nói như thở.
Tsagaglalal đứng trên bậc thang, chờ đợi. Abraham luôn dặn bà không bao giờ được lần lữa trên những bậc thang này. Có ít nhất mười hai cổng tuyến tỏa ra từ dãy cầu thang, và chúng cắt giao với ít nhất chừng đó Vương quốc Bóng Tối nữa.
Bà cảm thấy ngọn tháp rung bần bật và một luồng hơi nóng bất chợt chạy khắp cơ thể bà. Bà nhìn xuống và thấy một hoa văn trên bậc thang bà đang đứng, có gì đó trước giờ bà chưa bao giờ để ý: một hình mặt trời và mặt trăng được kết từ hàng ngàn viên gạch bằng vàng và bạc.
Luồng điện Tsagaglalal lóe lên và bầu không khí tràn ngập mùi hương hoa lài.
Núi lửa phun trào ngay bên dưới nền Tor Ri. Ngọn tháp bị xé toạc, đồng thời bị nuốt chửng vào dòng dung nham sôi sùng sục. Chỉ trong quãng thời gian của mười hai nhịp tim đập, ngọn tháp pha lê và tất cả mọi thứ nó chứa trong đó vụt tan biến sạch.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ