Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 87
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iten,” Nicholas quay sang người đàn ông Nhật Bản. “Anh là nhà chiến lược bậc thầy. Anh gợi ý gì nào?”
Niten chúi hai ống kính xuống, quét khắp hòn đảo phía bên kia vịnh, di chuyển từ trái qua phải và trở lại lần nữa từ phải qua trái. “Ông đã từng đọc cuốn sách của tôi chưa?” anh hỏi. Sau đó, không đợi trả lời anh nói tiếp. “Có ba cách để đương đầu với kẻ thù. Đó là Tai No Sen, ta chờ kẻ thù tấn công rồi đáp trả. Là Tai Tai No Sen, ta xác định thời gian tấn công kẻ thù, để hai bên cùng bước vào trận chiến một lần. Và rồi tất nhiên, là...”
“Ken No Sen,” Prometheus nói. “Tấn công trước.”
Niten ngoái lui ra sau liếc Elder. “Ông đã đọc sách của tôi. Tôi thấy mình được tôn lên đấy.”
Prometheus cười toe. “Khoan thế đã. Tôi thấy có vài lỗi trong đó. Và tất nhiên, Mars còn không nhất trí với mọi thứ anh đã nói nữa kia.”
“Ông ấy lúc nào chả thế.” Niten hướng sự chú ý của mình trở lại với hai ống kính. “Ken No Sen. Tôi nghĩ chúng ta nên tấn công trước, nhưng chúng ta cần phải biết ý định kẻ thù của mình trước khi chúng ta hành động. Chúng ta cần phải để mắt đến hòn đảo.”
“Tôi có thể nhắc anh nhở rằng chúng ta chỉ có bốn người không?” Prometheus nói.
“À.” Niten quay đầu từ hai ống kính sang nhìn cả nhóm. “Nhưng tôi cho rằng kẻ thù của chúng ta không biết điều đó.” Anh mỉm cười. “Chúng ta có thể làm cho bọn chúng tin rằng mình có nhiều người hơn.”
“Bóng ma Juan Manuel de Ayala đang bị mắc bẫy trên hòn đảo,” Perenelle nói, “vĩnh viễn bị trói chặt vào nơi đó. Cũng có nhiều bóng ma khác ở đó nữa. Họ đã giúp tôi trốn thoát. Ông ta sẽ giúp, tôi bảo đảm điều đó. Ông ta sẽ làm mọi việc để bảo vệ hòn đảo của mình.”
Niten mỉm cười. “Những bóng ma và những linh hồn là công cụ hữu hiệu làm xao lãng kẻ địch. Nhưng để chiến đấu với lũ quỷ sứ chúng ta sẽ cần thứ gì đó hiển hiện hơn một chút. Một thứ gì có răng và vuốt thì tốt hơn.”
Đôi môi Perenelle từ từ biến thành một nụ cười thật đáng sợ. “Được thôi, tất nhiên, Areop-Enap đang ở trên Alcatraz đấy.”
Prometheus quay ngoắt lại. “Lão Nhện! Tôi đã tưởng bà ấy chết rồi chứ.”
“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy, bà ấy đã bị trúng độc bởi vết cắn của hàng triệu con ruồi. Bà ấy đã tự làm kén cho mình trong một vỏ bọc chắc cứng để chữa lành. Nhưng bà ấy vẫn còn sống.”
“Nếu chúng ta có thể đánh thức bà ấy...” Prometheus lẩm bẩm. “Bà ấy thật…” Ông dừng lại, lắc đầu. “Trong chiến trận bà ấy thật đáng sợ.”
“Khi ông nói Lão Nhện...” Niten mở lời, “có phải chúng ta đang nói đến một con nhện to lớn không?”
“To lớn,” Nicholas và Perenelle cùng trả lời một lượt.
“Rất to lớn,” Perenelle nói thêm. “Và mạnh không thể tin nổi.”
Prometheus lắc đầu. “Tôi đã biết bà ấy từ khi còn xinh đẹp kia, trước khi bị quá trình Biến đổi tác động. Quá trình này hiếm khi nào tử tế, nhưng tôi nghĩ đặc biệt tàn ác đối với bà ấy.”
Một nhóm đông các du khách người Nhật tươi cười tụ tập gần đó, bắt đầu chụp ảnh hòn đảo, cùng với lũ vẹt xanh đỏ đang sà thấp xuống phía trên đầu. Ba người bất tử và Elder tận dụng cơ hội này như một tín hiệu để di chuyển xa hơn xuống cầu tàu.
“Chúng ta cần phải cầm chân bọn quỷ sứ trên hòn đảo,” Nicholas nói nho nhỏ trong lúc họ thả bộ. “Nếu hết thảy bọn chúng đều ở chung một chỗ, sẽ dễ dàng bảo vệ thành phố hơn.”
Prometheus lắc đầu. “Còn hơn cả việc chỉ bảo vệ thành phố, Nicholas. Chúng ta cần phải tiêu diệt bọn quái thú này. Và thời gian không phải là bạn hữu của chúng ta. Tôi có thể bảo đảm với mọi người rằng mọi thứ xấu xa trên Bờ Tây nước Mỹ bây giờ đều đang hướng về đây. Mỗi Elder Đen tối và người phục vụ đều đang trên đường tói. Chúng ta không thể đánh nhau với hết thảy bọn chúng được.”
“Chúng ta không phải làm thế đâu,” Niten nói chắc nịch. “Mỗi lúc chúng ta nên dồn sức vào một kẻ thù thôi. Đầu tiên chúng ta hãy gọi tên cái gì đang đứng trước chúng ta.” Anh ta nghiêng đầu về phía hòn đảo. “Các Elder Đen tối dự định cho bọn sinh vật đó gieo nỗi kinh hãi và lộn xộn khắp thành phố. Nếu có thể ngăn ngừa việc đó, thì chúng ta đã phá kế hoạch của bọn chúng rồi. Và đúng thế, tôi chắc chắn có những bọn khác đang tới, nhưng đó là những cá thể riêng lẻ, và chúng ta có nhiều khả năng xử lí với chúng hơn.”
“Mà chúng ta có phải chỉ là bốn đâu,” Perenelle nói. “Còn những người khác - những người bất tử như chúng ta, hay những người bất tử trung thành với các Elder hòa bình hoặc Thế hệ Kế tiếp - những người sẽ về phe chúng ta. Chúng ta nên liên lạc với họ.”
“Bằng cách nào?” Prometheus hỏi.
“Tôi có số điện thoại của họ,” Perenelle nói.
“Tsagaglalal sẽ chiến đấu với chúng ta,” Nicholas tiếp lời, “và không ai biết được tầm cỡ quyền lực của bà ấy đâu.”
“Bà ấy là một bà lão mà,” Niten vừa nói, vừa lắc đầu.
“Tsagaglalal là nhiều thứ lắm,” Perenelle nói, “nhưng sẽ là sai lầm đấy nếu nghĩ bà ấy chỉ là một bà lão.”
“Nếu bà có các mối liên hệ, thì gọi họ đi,” Niten nói dứt khoát. “Mời hết thảy họ đến đây.” Anh ta quay sang Elder. “Prometheus, ông là Bậc thầy Lửa. Ông có thể đổ cơn mưa lửa xuống hòn đảo không?”
Elder cao lớn lắc đầu buồn bã. “Tôi có thể, nhưng sẽ chỉ là một trận mưa nhỏ thôi, và sẽ hoàn toàn tiêu diệt tôi. Tôi già rồi, Niten, và tôi sắp chết. Vương quốc Bóng Tối của tôi đã mất và tôi còn lại ít luồng điện lắm... có lẽ chỉ đủ cho một ánh lóe vinh quang cuối cùng.” Ông nhe hàm răng thành một nụ cười tàn nhẫn. “Và tôi muốn để đành vinh quang ấy tận phút cuối cùng.”
Người bất tử Nhật Bản gật đầu. “Điều đó tôi hiểu.”
“Thế thì chúng ta phải tập trung mọi nỗ lực của mình trên hòn đảo,” Nicholas tuyên bố. “Nhưng trước khi làm điều đó, chúng ta cần phải biết chuyện gì đang diễn ra trên kia.”
“Có thể thử bói cầu,” Perenelle đề nghị.
Nicholas lắc đầu. “Quá giới hạn và quá mất thời gian. Chúng ta sẽ chỉ có thể nhìn bất cứ thứ gì phản chiếu trong kính hoặc ao nước thôi. Chúng ta cần một hình ảnh bao quát hơn kia.” Ông đột nhiên im bặt và cười toe. “Mình có nhớ Pedro không?” ông hỏi.
Perenelle ngây người nhìn ông, và rồi mặt bà sáng bừng kèm theo một nụ cười. “Pedro. Tất nhiên là tôi nhớ Pedro chứ.”
“Pedro là ai thế?” Niten hỏi.
“Đã là. Nay Pedro không còn nữa. Đã ra đi gần như cả trăm năm rồi,” Perenelle nói.
“Vua Pedro của Brazil ư?” Prometheus hỏi. “Hay Pedro của Bồ Đào Nha? Nhà thám hiểm, nhà phát minh?”
“Con vẹt,” Perenelle nói. “Được đặt tên để tôn vinh người bạn vĩ đại của chúng tôi, Periquillo Sarniento. Suốt nhiều thập kỉ, chúng tôi đã có một con vẹt mào Timor Sulphur. Tôi nói ‘chúng tôi’, dù sự thực, nó gắn bó với Nicholas và chỉ phải chịu đựng tôi thôi. Chúng tôi thấy nó như một chú gà con bị bỏ rơi khi chúng tôi đang tìm kiếm tàn tích Nan Madol vào năm một ngàn tám trăm. Nó ở với chúng tôi suốt gần tám mươi năm.”
Prometheus lắc đầu. “Thật sự tôi không thấy...” ông nói rồi bỏ nửa chừng.
“Vẹt là loài chim phi thường nhất,” Nicholas nói tiếp, không để ý đến ông ta. Ông dang ngang cánh tay trái, thoáng mùi hương bạc hà tỏa ra trong làn không khí đượm muối. Môi ông cử động, hơi thở rin rít nhè nhẹ thổi ra chính giữa. Có tiếng vỗ cánh bất chợt và một con vẹt mình xanh đầu đỏ rất đẹp mắt đậu xuống trên bàn tay xòe của ông. Nó nghiêng đầu qua một bên, một con mắt bạc lẫn vàng mở lớn nhìn ông như thách đố, sau đó bắt đầu chầm chậm rụt rè đi xiên xiên lên cánh tay ông. Nhà Giả Kim dụi dụi lưng ngón tay mình xuống ngực nó. “Loài vẹt cực kì thông minh. Và thị lực của chúng thật tuyệt diệu. Có những loài mà mắt còn cân nặng hơn cả não chúng nữa. Chúng có thể nhìn vào quang phổ hồng ngoại và cực tím, thậm chí chúng còn có thể nhìn thấy sóng ánh sáng nữa kia.”
“Nhà Giả Kim...” Prometheus nói.
Nicholas dồn mắt vào con vẹt, đang thổi nhè nhẹ qua bộ lông óng ánh ngũ sắc của nó. Con vẹt cạ đỉnh đầu vào trán Flamel và bắt đầu chải chải cặp lông mày rậm của ông.
“Nhà Giả Kim,” Prometheus kêu lần nữa, một chút cáu gắt lộ ra trong giọng ông ta.
“John Dee và bè lũ của hắn dùng chuột lớn chuột nhắt làm mắt để theo dõi thay cho mình,” Perenelle giải thích. “Nhưng trải qua nhiều năm, Nicholas đã học biết cách nhìn qua mắt của Pedro. Đó là một quá trình chuyển tải đơn giản. Chỉ việc bọc sinh vật ấy trong luồng điện của mình và rồi nhẹ nhàng điều khiển nó.”
“Pedro đã cứu mạng chúng tôi trong nhiều tình huống,” Nicholas nói nhẹ nhàng. “Đã kêu thất thanh khi thậm chí chỉ nghe thoang thoáng mùi lưu huỳnh hôi thối của Dee.” Ông đưa mặt sát vào con Conure Đầu Đỏ Anh Đào, nó dí dí cái mỏ đen thui tới tới lui lui trên trán ông, lúc này còn chải vào mái tóc cắt sát của ông nữa. “Prometheus, bây giờ ông sẽ vịn tôi lại chứ?” ông nói tiếp. “Tôi sắp bị hoa mắt chóng mặt một chút đây.”
“Tại sao?” Niten hỏi, đầy bối rối.
“Tôi sắp bay,” Nhà Giả Kim thì thầm. Ông nghểnh đầu và con vẹt bắt chước chuyển động ấy. Trong tích tắc, cả hai mắt giao mắt. Bầu không khí đượm muối chợt gay gắt mùi bạc hà và con conure run bắn lên. Khi vuốt ve con chim, những ngón tay của Flamel để lại những vệt sáng lung linh màu xanh lá gần như không thấy được trên bộ lông con vẹt. Nicholas nhắm mắt... và đôi mắt vẹt màu vàng nhạt dần đi, gần như không màu.
Sau đó, bằng một cú vỗ cánh bất chợt, con chim cất cánh bay vào bầu trời, và Prometheus chụp lấy Nhà Giả Kim vừa khi ông đổ sụp xuống đất.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ