For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hiếc vimana Rukma rung bần bật, máy móc kêu rền rĩ. Con tàu bay khổng lồ hình tam giác đã bị thiệt hại trong trận chiến bên ngoài tháp pha lê của Abraham. Một bên tàu đầy những vết sẹo rải rác, lỗ cửa sổ bị vỡ và cánh cửa không còn được gắn thẳng thớm vào khung. Không khí lạnh buốt như nước đá hú hét rin rít xuyên qua khe hở. Các màn hình và bảng kiểm soát nằm dọc theo một bên vách đã tối đen, và hầu hết những thứ đó vẫn còn hoạt động theo nhịp với một biểu tượng hình tròn màu đỏ có đường viền lởm chởm.
Scathach Bóng tối đứng đằng sau Prometheus. Cô biết ông là cậu của mình, nhưng ông lại không biết cô là ai. Trong dòng thời gian này, cô chưa được sinh ra - và sẽ chưa được sinh ra cho tới sau khi hòn đảo này chìm xuống. Elder đang cố gắng kiểm soát con tàu. Scathach siết hai bàn tay giấu sau lưng mình và từ chối không nắm lấy lưng ghế của Elder. Cô cũng liều lĩnh cố tự ngăn mình không được nôn thốc tháo. “Tôi có thể giúp không?” cô hỏi.
Prometheus càu nhàu. “Trước nay cô đã từng bay với một chiếc vimana Rukma bao giờ chưa?”
“Tôi đã từng bay với một chiếc nhỏ hơn... lâu lắm rồi,” Scathach thú nhận.
“Bao lâu?” Prometheus hỏi.
“Khó nói lắm, thật đó. Mười ngàn năm, thêm bớt một thế kỉ hay đâu khoảng đó.”
“Vậy thì cô không thể giúp tôi đâu.”
“Tại sao, công nghệ có thay đổi gì hả?” cô hỏi.
William Shakespeare đang ngồi phía bên phải con tàu, cạnh chàng Hiệp sĩ Saracen đồ sộ, Palamedes. Ông bất tử người Anh nhìn Scathach, đôi mắt màu xanh lơ sáng quắc của ông mở to đằng sau cặp kính quá cỡ. “Cô biết đó, tôi là một người tò mò,” ông nói. “Hay nhúng mũi vào việc kẻ khác, vài người đã nói thế.”
Cô gật đầu.
“Lúc nào cũng là thất bại lớn nhất của tôi... và cũng là sức mạnh lớn nhất của tôi.” Ông ta mỉm cười, để lộ hàm răng xấu tệ. “Tôi thấy cô đang học thêm quá nhiều bằng cách đặt câu hỏi đấy.”
“Thì cứ đặt câu hỏi đi,” Palamedes lẩm bẩm.
Shakespeare phớt lờ anh ta. “Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng có nhiều câu người ta không bao giờ nên hỏi.” Ông chỉ tay về phía biểu tượng hình tròn đỏ đang nhấp nháy trên một vài màn hình còn chạy. “Nhưng tôi thật sự tin rằng mình muốn biết cái đó có nghĩa gì.”
Palamedes cười lớn nghe rền rền. “Tôi có thể trả lời câu đó, William. Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực ngôn ngữ cổ xưa, nhưng theo kinh nghiệm của mình, khi có gì đó màu đỏ và đang nhấp nháy, điều đó nghĩa là có sự cố.”
“Sự cố cỡ nào?” Shakespeare hỏi.
“Nó có nghĩa là phải từ bỏ con tàu,” Prometheus đáp. “Nhưng ông không muốn quá chú ý đến điều đó đâu. Mấy con tàu cổ xưa này luôn ném phăng đi những cảnh báo.”
Bên cánh trái thụp xuống và họ nghe có gì đó giộng bum vào và nạo một đường dọc theo mặt dưới con tàu.
Joan Arc chuyển tư thế, săm soi nhìn qua một lỗ cửa sổ bị vỡ nằm bên hông trái. Chiếc vimana đang lướt qua những đọt cây, để lại một vệt lá và cành cây gãy rối tung theo sát đằng sau. Cô liếc xéo qua chồng, nhướng cặp lông mày mỏng như bút chì ngầm đặt một câu hỏi.
Comte de Saint-Germain nhún vai. “Anh là tín đồ ngoan đạo trong trường phái chỉ lo những thứ nằm trong khả năng kiểm soát của mình,” ông ta nói bằng tiếng Pháp. “Mà tụi mình đâu có kiểm soát được con tàu này, vì thế, tụi mình không nên lo.”
“Đầy chất triết học nhỉ,” Joan lầm bầm.
“Đầy chất thực tế ấy chứ.” Saint-Germain nhún vai rất lịch thiệp. “Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì?”
“Chúng ta rơi, chúng ta chết,” cô gợi ý.
“Và chúng ta chết có nhau.” Ông ta dịu dàng mỉm cười. “Anh thích điều đó hơn. Anh không muốn sống mà không có em trong thế giới này - hoặc vì lí do gì đó mà phải ở bất cứ thế giới nào khác.”
Joan đưa tay ra, người đàn ông nắm lấy tay cô trong taỵ mình. “Tại sao phải mất quá lâu như thế em mới cưới anh nhỉ?”
“Em từng nghĩ anh là một gã ngốc kênh kiệu, dốt nát, khoác lác mà.”
“Ai bảo anh thế?” cô hỏi gặng.
“Em chứ ai.”
“Và em đã nói đúng, anh biết mà.”
“Anh biết chứ.” Ông cười nhe răng.
Một tiếng rầm nữa, toàn bộ con tàu rung bắn lên. Những chiếc lá xanh bóng láng dạt ngang qua cánh cửa xô lệch.
“Chúng ta cần hạ xuống ngay bây giờ,” Bóng Tối nói.
“Ở đâu?” Prometheus gằn.
Scathach khom người qua một lỗ cửa sổ, chăm bẳm nhìn ra ngoài. Họ đang lao qua một khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Những con thằn lằn cánh da khổng lồ lười biếng bay theo hình trôn ốc xuyên qua các tầng trời trong khi những con chim có bộ lông sặc sỡ tung mình qua các ngọn cây thành những điểm màu toe tóe. Những sinh vật hình dạng người trông ngờ ngợ như loài khỉ, nhưng lại phủ một lớp lông vũ, chạy nhốn nháo dọc theo chỏm rừng, vừa la hét vừa gọi í ới. Và từ vùng bóng tối đằng sau những đám lá và cành cây, những con mắt mở to không chớp đang chằm chặp nhìn vào chiếc vimana.
Chiếc vimana Rukma tròng trành lần nữa, rồi lao xuống, cánh bên phải rách toạc một lát mỏng đứt lìa khỏi vòm kính che buồng lái. Toàn bộ khu rừng thét gào, hú hét và kêu rống phản đối.
Scathach hụp đầu xuống, hai mắt phóng ra hai bên trái, phải. Khu rừng trải dài không dứt về mọi phía cho tới khi nó bị nuốt chửng bởi những đám mây cuồn cuộn dày đặc cuối chân trời. “Không có chỗ nào đáp được,” cô nói.
“Tôi biết rồi,” Prometheus nóng nảy nói. “Trước kia tôi đã từng bay trên đường này mà.”
“Xa hơn nhiều không?” cô hỏi với lại.
“Không xa,” Prometheus nói dứt khoát. “Chúng ta cần phải đến được những đám mây. Chúng ta chỉ cần ở lại được trên không trung trong vòng vài phút nữa thôi.”
William Shakespeare rời mắt khỏi lỗ cửa sổ. “Chúng ta có thể đậu trên đầu cây được không?” ông hỏi. “Một số trông mạnh đủ để đón đỡ trọng lượng con tàu đấy. Hoặc có lẽ là nếu ông bay lơ lửng được, chúng tôi có thể trèo xuống bằng dây thừng.”
“Nhìn lại đi, Đại Thi Hào. Ông có thể nhìn thấy đáy rừng không? Những khu rừng gỗ đỏ này cao trên một trăm năm mươi mét đấy. Mà dù cho ông ráng trèo xuống được đến mặt đất không bị thương tích đi chăng nữa, thì tôi nghi ngờ không biết ông đi được mấy tấc trước khi có thứ gì toàn là răng với vuốt ăn thịt ông mất. Nếu ông cực kì may mắn, thì lũ nhện rừng sẽ bắt ông trước và đẻ trứng vào người ông cho xem.”
“Tại sao như thế lại được cho là cực kì may mắn?”
“Vì ông vẫn còn sống khi trứng nở.”
“Đó có lẽ là điều kinh tởm nhất tôi từng nghe,” Shakespeare làu bàu. Ông rút ra một mẩu giấy và một cây bút chì. “Tôi phải ghi lại mới được.”
Một bộ ba sinh vật trông như kền kền đen nhẻm vỗ cánh bay vụt lên khỏi mấy cái tổ khổng lồ trên cây, bay dọc theo chiếc vimana. Hai bàn tay Scathach thả xuống kiếm, dù cô biết rằng nếu các sinh vật ấy có tấn công thì cô cũng chẳng thể làm gì được.
“Chúng trông có vẻ đói,” Saint-Germain vừa nói, vừa chồm qua Joan để nhìn chăm bẳm qua ô cửa sổ.
“Chúng có nguy hiểm không?” Bóng Tối hỏi.
“Chúng là loài ăn xác thối,” Prometheus nói. “Chúng chờ chúng ta rơi xuống để có thể đánh chén những gì còn lại.”
“Vậy là chúng mong chúng ta rơi ầm xuống à?” Scathach chăm chú nhìn mấy con chim khổng lồ kia. Trông như những con kền kền khoang cổ, mặc dù kích thước lớn gấp ba bất cứ con kền kền khoang nào cô từng gặp.
“Chúng biết rằng sớm muộn gì thì mọi chiếc vimana cũng phải rơi thôi,” Prometheus nói. “Qua nhiều thế hệ, chúng đã thấy quá nhiều vụ rơi rồi, bây giờ kiến thức ấy truyền lại cho chúng.”
Bất thình lình, màn hình thủy tinh ngay đằng trước Elder hóa đen thui, và rồi, nhất loạt, gần như tất cả những màn hình màu đỏ đang nhấp nháy theo nhịp cùng nhau tắt ngấm.
“Bám chắc vào!” Prometheus gọi lớn. “Buộc mình lại đi!” Ông nhảy giật lùi trở lại bảng điều khiển và chiếc vimana Rukma tròng trành lao lên bầu trời, động cơ gắng sức. Toàn bộ con tàu bắt đầu rung lên lần nữa, mọi thứ không được ràng đều đổ sầm xuống phía sau con tàu. Con tàu dâng lên càng lúc càng cao hơn, những búi mây màu trắng trở nên dày cộp và cứng ngắc, nhận chìm bên trong con tàu vào ánh sáng lờ mờ, và những ô cửa sổ bất chợt được kẻ sọc bởi những dòng nước mưa ngoằn ngoèo. Nhiệt độ bên trong con tàu rơi thẳng xuống, những gỉọt nước lốm đốm phủ lên mọi thứ. Chiếc màn hình chức năng duy nhất dìm mọi thứ trong màu đỏ thẫm xen kẽ với màu đen thui.
Scathach thả mình rơi vào một chỗ ngồi không được thiết kế cho thân thể người, giữ chặt cánh tay cứng với mức độ đủ làm gãy một chiếc lông vũ cổ xưa. “Tôi tưởng chúng ta đang đi xuống chứ!”
“Tôi sẽ đưa chúng ta đi lên, cao hết mức có thể,” Elder càu nhàu. Gương mặt to bè của ông đã sáng bóng mồ hôi giờ hóa thành màu máu dưới ánh sáng của chiếc màn hình, và mái tóc đỏ quạch của ông dính bết vào khung xương sọ.
“Lên hả?” Giọng Scathach biến thành một tiếng quác quác cao éo. Cô khó nhọc nuốt xuống và thử lại. “Lên hả?” cô lặp lại, giọng bình thường. “Tại sao lại lên được?”
“Để khi động cơ chết, chúng ta có thể lượn xuống,” Prometheus đáp.
“Và có khi nào ông nghĩ điều đó sẽ...” Scathach mới nói tới đó.
Một tiếng bùm thật lớn vang lên, bên trong chiếc vimana Rukma tràn ngập mùi cao su cháy hôi hôi. Và rồi tiếng vù vù đều đều của động cơ trong chiếc vimana cắt ngang sự im lặng.
“Gì nữa đây?” Scathach hỏi dồn.
Elder ngồi trở lại vào ghế của mình, giờ trở thành quá nhỏ đối với ông, hai tay khoanh trước bộ ngực đồ sộ đeo giáp. “Bây giờ chúng ta lượn nào.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi chúng ta rơi.”
“Rồi sau đó?
“Rồi chúng ta đâm sầm xuống.”
“Rồi tiếp theo?” Scathach gặng hỏi.
Prometheus cười toe. “Rồi chúng ta sẽ thấy thôi.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ