Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 119
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
ophie Newman đi quanh khu vườn sau trống vắng. Mọi người đã ra đi. Nhà Flamel, Prometheus và Niten đang tới Embarrcadero, trong khi Chim Ưng Đen đưa Mars, Odin và Hel tới bến thuyền.
Bụng dạ cô nôn nao còn đầu thì on gong. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để hiểu những gì cô vừa biết. Mọi thứ đã thay đổi còn tiếp tục thay đổi và cô thì càng ngày càng khó có thể phân biệt đâu là trí nhớ của mình và của Bà Phù thủy Endor. Bà Phù thủy biết từng người xuất hiện ở nhà Dì Agnes – nhà Tsagaglalal – và bà có những nhận định về họ. Bà không thích ai… nhưng Sophie lại ngược lại.
Cô cảm thấy giờ cô đã bắt đầu hiểu Bà Phù thủy...đúng hơn, khi những ký ức của bà cứ xoay mòng mòng trong đầu óc cô, cô nghĩ cô hiểu bà hơn bất cứ ai.
Và cô không thích bà.
Bà Phù thủy Endor nhỏ nhen, hằn thù và chất chứa những trận cuồng nộ và hận thù ghê gớm. Bà ghen tị với sức mạnh và quyền năng của Prometheus, sự dũng cảm của Mars, bà sợ Niten và người đồng hành Aoife. Bà ghét Tsagaglalal vì bà quá gần gũi với Abraham. Điều duy nhất Sophie thích ở bà là sự quan tâm tới giống người và chiến đấu không mệt mỏi để giúp họ an toàn khỏi những Elder Bóng tối.
Sophie đi trên vỉa đã qua bãi cỏ. Đất lún xuống và khi cô nhìn lại cô có chỉ nhìn thấy nóc nhà dì cô. Cô đi qua mái vòm phủ kín trường xuân và hồng leo dẫn tới một khu không được chăm sóc của khu vườn, nơi cỏ mọc ngang eo và xen lẫn những cây hoa dại.
Đây từng là nơi yêu thích của cặp sinh đôi.
Khi họ còn nhỏ, họ phát hiện ra khu vực bí mật này, ẩn sau hàng rào và nó ngay lập tức trở thành hang ổ của họ. Nó là một vòng tròn sạch sẽ, bao quanh bởi những bụi cây gai và vài cây táo lâu năm không bao giờ cho quả dù có rất nhiều hoa. Cây sồi già dãi dầu mưa nắng mọc lên ở giữa bãi đất trống. Đường kính của nó phải tới ba feet và đã từng có một mùa hè Sophie giành cả tuần để tính tuổi cây. Cô đếm được hai trăm hai ba mươi vòng tuổi trước khi dừng lại. Cặp song sinh gọi bãi đất trống đó là khu vườn bí mật theo tên cuốn sách của Frances Hodgson Burnett mà lúc đó Sophie đang đọc. Mỗi mùa hè khi nhà Newman tới San Francisco, Sophie đều chạy ngay ra vườn sau và đều thấy xem cây sồi còn không và thợ làm vườn của dì Agnes không hề chặt nó đi hay biến khu đất thành phần gọn gàng như phần còn lại. Mỗi năm cỏ một lớn, bụi cây càng rậm rạp hơn và đường mòn càng lúc càng khó nhìn thấy.
Có lúc Sophie và Josh giành toàn bộ lúc tới thăm dì để đi lại trong khu vườn bí mất. Nhưng nhiều năm qua đi, Josh không còn thích thế nữa – bãi đất trống quá xa nhà khiến cậu không bắt được tín hiệu wifi để chạy laptop. Thế là khu vườn bí mật trở thành khu riêng tư của Sophie, một nơi cô có thể đọc sách và mơ mộng, một nơi để cô chạy tới và suy nghĩ. Và lúc này, cô cần chỗ để suy nghĩ một mình, nơi cô có thể nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra...và về Josh. Cô cần phải nghĩ cách đưa cậu về và cô cần làm gì. “Mọi điều. Gì cũng được,” cô nói to.
Và cô cần nghĩ về tương lai, vì tương lai bắt đầu làm cô sợ và cô cần quyết định – đó chắc chắn là quyết định lớn nhất đời.
Ít nhất cô có thể ở đây một mình; không ai biết về khu vườn bí mật.
Sophie đi qua bụi rậm và dừng lại vì ngạc nhiên. Dì Agnes – Tsagaglalal – đang ngồi ở gốc cây, mắt nhắm lại, hướng về phía mặt trời ban chiều.
Bà lão mở mắt và mỉm cười. “Sao thế? Cháu nghĩ ta không biết về nơi này à?”
“Ta luôn biết về nơi này,” Tsagaglalal nói với Sophie. Bà vẫy tay nói, “Tới đây ngồi với ta.”
Sophie lắc đầu.
“Đi mà,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “Ta tạo ra nơi này cho cháu và em cháu. Cháu nghĩ vì sao mà ta không cho thợ làm vườn động vào nơi này chứ?”
Sophie đi quanh bãi đất trống rồi ngồi xuống dựa lưng vào cây táo khô héo. “Cháu không biết nghĩ gì nữa,” cô thật thà nói.
Tsagaglala vẫn im lặng, nhìn chăm chăm vào cô gái. Tiếng động duy nhất là tiếng ong vo ve và tiếng xe cộ từ đằng xa.
“Cháu đang nghĩ,” Sophie nói, “một tuần trước thôi cháu đang làm ở quán Coffee Cup và đợi cho tới cuối tuần. Josh thường tới cửa hàng ăn trưa và chúng cháu cùng nhau ăn sandwich và bánh anh đào. Cháu vừa mới nói chuyện với cô bạn Elle của cháu ở New York qua điện thoại. Cháu rất vui vì có thể bạn ấy sẽ tới San Francisco. Nỗi lo lớn nhất của cháu là cháu không thể nghỉ làm ở quán để đi chơi với bạn ấy.” Cô gái nhìn Tsagaglalal. “Chỉ một ngày như bao ngày. Một ngày Thứ Năm bình thường.”
“Còn giờ?” Tsagaglalal thì thầm.
“Còn giờ, một tuần sau, Cháu được Đánh Thức, học phép thuật, tới Pháp và Anh rồi lại quay lại không cần dùng máy bay; em trai cháu đi mất; và cháu đang lo tới ngày tàn của thế giới.” Cô cố cười nhưng nghe the thé và quá khích.
Tsagaglalal chậm rãi gật đầu. “Sophie à, một tuần trước cháu chỉ là một cô gái. Cháu đã được trải nghiệm cả đời chỉ trong bảy ngày. Cháu đã nhìn thấy nhiều thứ và còn làm nhiều hơn thế.”
“Hơn cả cháu muốn,” Sopie thì thầm.
“Cháu đã lớn lên và trưởng thành,” Tsagaglalal nói, không để ý tới việc cô nói chen vào. “Cháu là một cô gái trẻ phi thường, Sophie Newman ạ. Cháu mạnh mẽ, thông thái và đầy quyền năng – rất, rất quyền năng.”
“Cháu ước gì cháu không như thế,” Sophie rầu rầu nói. Cô nhìn vào lòng bàn tay. Cô đang đặt tay lên chân, hai tay chồng lên nhau. Những sợi điện bạc tập hợp trong lòng bàn tay cô rồi hình thành một quả bóng sáng. Luồng điện bay trở vào trong bàn tay cô, hình thành găng tay bạc, lúc đầu trông như tơ bóng, sau thành da rồi cuối cùng trở thành một lớp kim loại bao quanh tay cô, bảo vệ bàn tay cô. Cô nắm bàn tay lại; găng tay biến mất. Những ngón tay cô trong thoáng chốc vẫn còn lớp sơn bạc bóng trước khi trở lại bình thường.
“Cháu không thể thoát khỏi vận mệnh đâu Sophie. Cháu là Bạc. Điều đó mang lại cho cháu trách nhiệm...và định mệnh. Số phận của cháu đã được định đoạt ngàn năm về trước,” Tsagaglalal nói như vỗ về cô bé. “Ta đã quan sát chồng ta, Abraham làm việc cùng Chronos. Chronos giành cả đời để làm chủ Thời gian. Việc đó đã hủy hoại ông ấy, khiến cơ thể ông ấy biến thành cả trăm loại hình dạng. Nó khiến ông ấy trở thành sinh vật ghê tởm nhất cháu từng nhìn thấy... dù thế chồng dì vẫn coi ông ấy là bạn, và dì không nghi ngờ gì tấm lòng của ông ấy với loài người và và sự sống còn của Vương quốc Bóng tối này.”
“Bà Phù thủy không thích ông ấy...” Sophie nói, rùng mình khi cô nhìn thấy hình ảnh thật sự của Chronos trong đầu.
Tsagaglalal gật đầu. “Và ông ta khinh thường những gì bà ấy làm.”
“Bà ấy đã làm gì?” Sophie bắt đầu nhưng những ký ức đã tới nhanh khiến cô rùng mình....một cây búa đập tan chiếc sọ thủy tinh thành những mảnh kính vỡ, rồi thêm lần nữa và lần nữa......những cuốn sách bìa kim loại biến chất lỏng, những giá sách sập xuống vì bị axit ăn mòn.......những chiếc phi thuyền bằng kính và gốm lạ thường đâm vào vách đá và chìm xuống biển...
Tsagaglalal nhoài người lên. “Bà phù thủy đã tiêu diệt hàng ngàn các tác phẩm Chúa Đất, Người Cổ Đại và Archon: những cái chồng dì gọi là những vốn kiến thức nguy hiểm.”
“Nó quá nguy hiểm,” Sophie đáp lại, dựa trên quan điểm của Bà Phù thủy.
“Đó là theo quan điểm của Bà Phù thủy.” Tsagaglalal buồn rầu nói. “Bạn của cháu, người bất tử William Shakespeare đã từng viết “không có gì tốt hay xấu, chỉ là cách nghĩ khiến chúng tốt hay xấu.”
“Trích trong Hamlet. Chúng cháu đã đóng vở kịch đó ở trường.”
“Zephaniah tin rằng những kho tri thức đó nguy hiểm và vì thế bà ta có quyền hủy diệt chúng. Nhưng cháu phải nhớ rằng bản thân kiến thức không hề nguy hiểm,” Tsagaglalal nhấn mạnh. “Kiến thức được dùng thế nào mới nguy hiểm. Bà Phù thủy đã hủy diệt không biết bao nhiêu kiến thức. Vì thế khi bà ta cần giúp đỡ, Chronos đã bắt bà ta trả giá đắt. Có lẽ ông ấy cũng muốn ngăn bà ta không hủy diệt cái gì nữa dù đã muộn. Thi thoảng dì băn khoăn không biết nếu chúng ta biết được những tri thức đó thì loài người có thay thế chúng ta không.”
Sophie nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua của công nghệ cổ đại, những thành phố bằng kính, những chiếc thuyền kim loại rộng mênh mông, những phi thuyền pha lê lao vút trên bầu trời. Và những hình ảnh trở nên đen tối và cô thấy một thành phố giống như một viên ngọc tinh tế biến thành chất lỏng khi một quả bom như một quả nấm nổ tung giữa thành phố. Cô lắc đầu và hít một hơi thật sâu, chớp mắt quay về hiện tại, cố gắng xua những hình ảnh đó đi. Âm thanh thường nhật của chiều San Francisco – tiếng còi tàu từ xa, tiếng còi xe, tiếng còi cứu hỏa – quay trở lại. “Không, chúng ta phải hủy diệt mọi thứ,” cô thì thầm.
“Có lẽ...” Tsagaglalal nói nhỏ. “Có thể chồng dì và Chronos hàng ngày luôn lo nghĩ tới việc hủy diệt trái đất và những sinh vật sống trên đó. Dì đã ngồi quan sát họ nghiên cứu các dòng thời gian để giúp loài người và Vương quốc Bóng tối sống lâu nhất có thể. Họ gọi chúng là Dòng Triển Vọng. Một khi họ tìm được Dòng Triển Vọng, họ sẽ làm mọi thứ để đảm bảo nó thành công.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia