Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
illy the Kid nhìn khắp lượt căn phòng lớn, khắp các xà lim ngắm nhìn các sinh vật đang say ngủ. “ý tôi là, tôi đã sống trên trái đất khá lâu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy những thứ như thế này.” Anh ta đang nhìn một người đàn ông da xanh cơ bắp với mái tóc đen rậm rì và hai cái sừng cong hai bên đầu. “Ông thấy chưa?” anh ta hỏi Niccolo Machiavelli.
Machiavelli liếc nhìn nhanh vào xà lim. “Đấy là quỷ oni,” ông ta nói. “Một con quỷ của Nhật,” ông ta nói thêm trước khi Billy kịp hỏi. “Những con màu xanh rất khó chịu, nhưng những con màu đỏ còn kinh khủng hơn.” Người Ý tiếp tục nhìn dọc hành lang nhà tù, tay chắp sau lưng, đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước.
“Ông lại đang nghĩ những điều xấu xa đấy,” Billy nói, hạ gióng xuống khi đi bên cạnh người bất tử mặc đồ com lê tối màu.
“Giờ cậu biết đọc đầu óc người khác nữa đấy.”
“Một người đọc cơ thể người khác. Nếu ông sống ở Miền Tây xưa kia ông phải biết quan sát cách người ta đứng, di chuyển, hiểu những cử động và cái nhìn của họ, biết rằng ai sẽ dám rút súng và ai sẽ trốn. Tôi rất giỏi khoản đó,” người Mỹ tự hào nói. “Và tôi luôn biết khi nào ai đó định làm việc ngu ngốc,” cậu nhỏ nhẹ nói thêm.
“Tôi không định làm gì ngu ngốc,” Machiavelli bình thường nói. “Tôi đã hứa với chủ nhân của tôi, và tôi sẽ thực hiện nó:tôi sẽ đánh thức những con quái vật kia và thả chúng vào thành phố.”
“Nhưng ông không thích, đúng không?”
Machiavelli nhìn nhanh Billy một cái.
“Ý tôi là, khi nhìn những thứ trong xà lim, tôi không chắc có muốn chúng đi lang thang trong thành phố không,” the Kid nói, giọng không hơn thì thầm là bao nhiêu. “Chúng đều là những kẻ ăn thịt và uống máu đúng không?”
“Tôi chưa bao giờ gặp một con quái vật ăn chay,” Machiavelli nói. “Nhưng đúng, hầu hết chúng đều là những kẻ ăn thịt. Nhiều con khá giống người, nhưng chúng lấy năng lượng từ giấc mơ và ác mộng đấy.”
“Ông có muốn thả chúng vào San Francisco không?” Billy bình tĩnh hỏi.
Machiavelli giữ im lặng nhưng ông ta lắc đầu và môi cong lên tạo thành khẩu âm một từ ông không dám nói lớn. Không.
“Nhưng tôi có thể nói ông đang toan tính gì đó,” Billy nói thêm.
“Sao cậu nói thế?” Machiavelli hỏi kèm một nụ cười mờ nhạt.
“Dễ.” Đôi mắt xanh lam của người Mỹ bất tử sáng lên trong bóng tối. “Ông dễ hiểu mà. Ông sẽ không thể sống sót ở Miền Tây đâu.”
Machiavelli chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi đã sống ở nhiều nơi nguy hiểm hơn Mỹ thế kỷ mười chín, và tôi làm thế bằng cách giữ khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc và không phát biểu linh tinh.”
“Ờ, nhưng chính vì thế mà ông phạm lỗi đó, Machiavelli.”
“Gọi tôi là Niccolo. Hãy dạy tôi xem nào, cậu trai trẻ.”
Billy cười vui sướng, khoe hàm răng vâu. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có gì để dạy cho ông.”
“Ngày nào chúng ta ngừng học sẽ là ngày chúng ta toi đời.”
Billy xoa hai tay vào nhau lanh lợi. “Vậy tôi đúng khi nói ông là một người tò mò – chuẩn chứ, ngài Machiavelli?”
“Luôn luôn thế. Đó là một trong những nét tính cách giống nhau giữa tôi và Dee. Chúng tôi cùng tò mò quá mức. Tôi luôn tin rằng tò mò là sức mạnh lớn nhất của con người.”
Billy gật gù. “Tôi cũng luôn tò mò. Thế nên tôi gặp nhiều rắc rối,” anh ta nói thêm. “Giờ, nếu ông nhìn nhanh ra đằng sau ông...”
Machiavelli liếc nhìn sau vai, thấy Josh, Dee và Dare đi theo.
“Rõ ràng cậu nhóc đang sửng sốt và sợ hãi...” Billy vẫn nhìn thẳng phía trước.
Josh Newman đang đi theo sau hai người bất tử, mắt và miệng mở rộng hơn khi đi từ xà lim này qua xà lim khác thấy những sinh vật mới lạ. Cậu sợ - rõ ràng thế. Những cuộn khói vàng kim bốc ra từ tóc tai và lỗ mũi cậu, và cả hai tay đều đeo găng vàng.
“Dee không hứng thú gì với những sinh vật này, vì ông ta thu thập chúng và biết cái gì ở đây,” Billy nói tiếp, “Virginia cũng không hứng thú gì, vì cô ấy hoặc từng chiến đấu với chúng trước đây hoặc biết cây sáo Elder của cô ta có thể bảo vệ cô ta.” Anh ta nghiêng đầu sang một bên nghĩ ngợi. “CŨng có thể cô ta biết cô ta còn nguy hiểm hơn chúng.”
“Tôi chỉ nghe qua về cô ta thôi,” Machiavelli nói. “Cô ta có tệ như người ta nói không?”
“Tệ hơn,” Billy nói, gật đầu vui vẻ. “tệ hơn, rất, rất nhiều. Đừng bao giờ tin cô ta.”
Dee và Dare vẫn đi sau. Machiavelli để ý Dee đang nói chuyện gì đó quan trọng với người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta như một chiếc mặt nạ, đôi mắt xám cùng màu với màu đá xây nên sàn và tường khu này. Cô ta để ý Niccolo đang nhìn cô và giơ tay lên vẻ hiểu biết. Dee nhìn lên, mùi chứng thối trong chốc lát sộc vào khu buồng giam, mạnh hơn cả mùi lũ quái vật đang ngủ. Machiavelli quay đi trước khi Dee thây ông ta đang cười. Ông ta vui vì biết mình vẫn khiên Pháp sư người Anh e ngại.
“Vậy, nếu ông còn tò mò, ông nên nhìn vào những xà lim,” Billy kết thúc. “Nhưng ông không làm thế. Như vậy, ông phải đang nghĩ tới chuyện gì quan trọng hơn.”
“Ấn tượng đấy,” Machiavelli đồng tình. “Lý lẽ của cậu khá logic, trừ một điều.”
“Cái gì?”
“Kỳ lạ là những con quái vật kia không còn làm tôi sợ nữa. Sự thật, chúng cũng chỉ là một giống loài – những họ hàng gần của chúng, những Elder và Thế Hệ Kế Tiếp mới luôn khiến tôi sợ.” Ông hất hàm về phía các xà lim. “Những sinh vật tội nghiệp kia bị tách biệt vì chúng cần sống sót và ăn uống. Đó là bản năng của chúng, bản năng thì luôn dễ đoán. Nhưng con người, mặt khác, lại có khả năng thách thức tự nhiên. Con người là loài duy nhất hủy hoại thế giới. Quái vật chỉ sống trong hiện tại, nhưng loài người lại có thể sống trong tương lai, đặt kế hoạch cho con cháu mình, những kế hoạch có thể phải mất hàng năm, hàng thập kỷ, hàng thế kỷ để thành sự thực.”
“Tôi nghe nói vẽ kế hoạch là biệt tài của ông,” Billy nói.
“Đúng.” Machiavelli vẫy tay về phía xà lim giam ba con ma xó lông tóc râm rì đang thiêm thiếp ngủ, con này còn xấu hơn con kia mấy phần. “Chúng chẳng khiến tôi hứng thú hay kích động.”
“Có vẻ ông cũng kiêu ngạo y như Dee,” Billy đáp cụt ngủn, có chút sắc lẹm trong giọng nói. “Tôi chắc những người sống ở San Francisco không đồng tình với ông.”
“Đúng,” Machiavelli thừa nhận.
Billy hít một hơi sâu. “Nếu những sinh vật kia tiến vào bờ biến, sẽ là...” Anh ta dừng lại, tìm một từ cho đúng. “Hỗn loạn. Cực kỳ hỗn loạn.”
“Giờ ai đang suy nghĩ đen tối thế?” Machiavelli cao giọng hỏi. “Ai mà ngờ được – một kẻ sống ngoài pháp luật lại có lương tâm.”
“Có lẽ cũng cùng ý nghĩ đen tối như ông ấy.” Billy lẩm bẩm. “Tôi thừa nhận tôi không thoải mái khi thả những con quái kia vào nơi những con người của tôi sống.”
“Người của anh á?” Machiavelli chọc ghẹo.
“Người của tôi. Tôi biết họ không phải đồng bảo của ông, họ không phải người Ý...” Billy bắt đầu.
“Họ là con người,” Machiavelli nói, “thế nên họ cũng là người của tôi.”
Billy the Kid nhìn nhanh sang Niccolo. “Khi gặp ông lần đầu, tôi nghĩ ông cũng giống Dee..nhưng giờ tôi không chắc.”
Môi Machiavelli dẩu lên một nụ cười nhỏ nhát. “Dee và tôi giống nhau ở nhiều cái – nhưng đừng nói với anh ta đó. Anh ta sẽ thấy bị xúc phạm. Chúng tôi khác nhau ở chỗ Dee sẽ làm mọi cái để đạt được mục đích. Tôi đã quan sát hắn làm theo mọi mệnh lệnh của các chủ nhân kể cả có phải hủy diệt cả một thành phố hay hàng chục ngàn mạng sống. Tôi không bao giờ làm thế. Giá cho sự bất tử của tôi là sự phục tùng của tôi, chứ không phải linh hồn tôi. Giờ và mãi mãi tôi là con người.”
“Tôi nghe rồi,” Billy the Kid lẩm bẩm.
Hành lang kết thúc bằng một cánh cửa sắt. Machiavelli đẩy cửa mở, chớp mắt vì ánh chiều dương và bước xuống những bậc thang xi măng dẫn tới sân tập thể dục. Người Ý hít một hơi sâu, thu vào trong phổi không khí nồng mùi muối biển, bỏ đi mùi động vật hôi hám trong xà lim. Ông ta đợi Billy tới cùng. Ông quay lại khi Kid bước bậc thang cuối, để khuôn mặt họ đối diện nhau. “Tôi đã hứa với chủ nhân và Quetzalcoatl rằng tôi sẽ thả lũ quái vật vào thành phố. Tôi không thể đi ngược lại lời thề.”
“Không thể hay sẽ không làm?”
“Không thể,” Machiavelli nói chắc nịch. “Tôi không muốn trở thành waerloga – một kẻ phá bỏ lời thề.
Billy gật đầu. “Tôi tôn trọng những người biết giữ lời hữa. Nhưng ông hãy chắc rằng ông làm có lý do chính đáng.”
Machiavelli nhoài người, những ngón tay cứng như sắt bám vào vai Billy. Người Ý nhìn thẳng vào mắt Billy. “Không, cậu phải đảm bảo cậu sẽ phá vỡ nó vì lý do chính đáng.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia