Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ai cảnh sát thành phố San Francisco dừng lại khi nhìn thấy một bộ ba kỳ lạ - một phụ nữ, theo sau là một cậu thiếu niên và sau cùng là một người đàn ông lớn tuổi hơn – chạy ra từ cửa hậu một tòa nhà đang cháy rụi.
“Còn ai nữa trong tòa nh...” một cảnh sát mở miệng nói thì nhìn thấy người đàn ông cầm theo một thanh đoản kiếm và một thanh nữa giắt ở thắt lưng. Khi người cảnh sát định cầm lấy khẩu súng ông thấy cậu thiếu niên cùng có hai thanh kiếm nữa hai bên hông. Kỳ lạ là, người phụ nữ tóc dài lại cầm một thứ giống một cây sáo dài.
“Đứng lại đó,” viên cảnh sát thứ hai ra lệnh. “ Hạ vũ khí xuống.” Cả hai viên cảnh sát giơ súng lên.
“May mắn là các ngài đã tới,” người đàn ông nhỏ thó tóc hoa râm đứng lên trước.
“Đứng nguyên đó.”
“Tôi là Tiến sĩ John Dee, chủ công ty này, Doanh nghiệp Enoch.”
“Đắt mấy thanh kiếm xuống đất, thưa ngài.”
“Tôi không nghĩ thế. Đây là mấy món đồ cổ vô giá trong bộ sưu tập cá nhân của tôi.” Pháp sư bước lên thêm một bước nữa.
“Đứng đấy! Tôi không biết ông,” một viên cảnh sát lên tiếng. “nhưng tôi biết tôi không muốn ai cầm kiếm tiến tới gần tôi. Đặt vũ khí xuống và trở về chỗ cũ. Nhanh,” anh nói thêm, khi nhìn thấy cuộn khói bay ra từ thanh máy cạnh cửa.
Hai viên cảnh sát chỉ nghe thấy những lời cuối là. “John, sao anh không làm theo những lời hai cảnh sát nói?” Cô ta vừa nói vừa lôi cây sáo đặt lên môi. Hai người đàn ông chỉ nghe thấy có một nốt nhạc trước khi họ ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. “Và đừng phí thời gian nữa,” Virginia Dare cằn nhằn. Cô ta bước qua hai người cảnh sát, qua lỗ hổng đáng ra là cửa chính của tòa nhà dẫn ra phố. “Đi thôi.”
“Chúng ta sẽ lấy chiếc xe,” Dee bước ra đường Telegraph nhưng xựng lại, nhận ra rằng Josh vẫn đứng đó. Cậu nhóc đang đứng cạnh hai viên cảnh sát bất tỉnh. “Đi nào. Chúng ta không có thời gian!”
“Ông định bỏ họ lại đây à?” Josh hỏi, lỗ rõ sự thất vọng.
Dee nhìn Dare rồi nhìn Josh. Cả hai cùng gật đầu.
Josh lắc đầu. “Tôi không bỏ họ lại. Cả tòa này sẽ đổ sập lên người họ.”
“Chúng ta không có thời gian..” Dare dợm lời.
“Josh.” Luồn điện của hắn nổ tanh tách – cơn giận của hắn quá rõ ràng.
“Không.” Tay trái đặt lên hai bao da đựng gươm bên hông. Đột nhiên một mùi vỏ cam tràn ngập tầng trệt tòa nhà đổ nát và hai thanh kiến đá phản ứng nhẹ lại. Josh cảm thấy một luồng hơi ấm ở tay trái lên vai và dừng lại ở cổ. Những ngón tay cậu nắm chặt lại quanh thanh gươm cậu hay dùng: thanh Clarent, thanh kiếm cổ được biết đến với cái tên Thanh Gươm Hèn Nhát.
Những ký ức rõ ràng hơn...
Dee, trong trang phục của một thời kỳ khác, chạy trong một thành phố chạy rụi, cầm theo một đống sách.
Luân Đôn, 1666.
Tay Josh đặt lên thanh gươm bên phải. Một luồng khí lạnh lan vào trong da thịt cậu và đột nhiên cậu biết tên nó. Đây là thanh Durendal, thanh Gươm của Không khí, từng đi theo những kỵ sĩ giỏi nhất trên thế giới này.
NHững ký ức khác lại vươn tới với cậu...
Hai hiệp sĩ mặc áo giáp bạc và vàng sáng lóa đứng cạnh một chiến binh đã ngã xuống, bảo vệ anh khỏi lũ quái vật khát máu đang bao quanh họ trong ánh chiều tà.
Một cơn giận nhen nhóm trong bụng cậu. “Mang họ ra ngoài,” Josh ra lệnh. “Tôi sẽ không thể để họ chết ở đây.”
Trong một thoáng như thể tiến sĩ người Anh định thách thwucs cậu, nhưng rồi hắn gật đầu và nở một nụ cười, nhưng mắt hắn không cười. “Tất nhiên. Cậu đúng. Chúng ta không thể để họ lại, đúng không, Virginia?”
“Em có thể,” cô nói.
Dee nhìn cô chằm chằm. “À, anh thì không.” Hắn nhét hai thanh kiếm vào thắt lưng và đi trở lại tòa nhà. “Cậu có lương tâm, Josh ạ.” Hắn nói và đỡ một bên tay của viên cảnh sát. “Cẩn thận: ta đã thấy nhiều người tốt chết vì cái đó rồi.”
Josh dễ dàng đẩy viên cảnh sát thứ hai ra ngoài. “Bố tôi dạy tôi và Sophie rằng chúng tôi phải nghe theo tiếng nói của trái tim và làm theo lẽ phải.”
“Có vẻ ông ây là người tốt.” Dee nói nhỏ. Hắn hết hơi vì cố đẩy người cảnh sát ra ngoài đường. Họ đặt hai người trước xe tuần tra.
“Có thể một hôm nào đó ông sẽ gặp ông ấy,” Josh nói.
“Tôi không nghĩ thế.”
Virginia Dare đã trèo lên chiếc limo vẫn đang đậu trên đường. Nóc xe đầy bụi bẩn, kính vỡ. “Giờ chúng ta cần ra khỏi đây – ngay!”
Dee trườn vào ghế cạnh Dare, Josh rút hai thanh kiếm ở bên hông đặt xuống sàn xe phía trước ghế trước trước khi ngồi vào ghế tài xế. “Tới đâu?” cậu hỏi.
Virginia Dare nhoài người lên. “Cứ đi ra khỏi phố Đồi này trước đã.” Khi cô nói, một luồng khói xanh nhạt bốc lên từ nóc tòa nhà. Đột nhiên, cả ba luồng điện nhấp nhoáng – vàng, xanh nhạt và vàng cam. “Chúng ta cần ra khỏi thành phố này. Chuyện này sẽ đánh động toàn toàn bộ khu Bờ Đông Mỹ. Mọi thứ sẽ kéo tới đây.”
Không khí buổi sáng sống động với âm thanh còi báo động đang tới gần.
“Và tôi không nói tới cảnh sát,” cô thêm.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia