Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 261
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
iến sĩ John Dee rốt cục cũng đã tới được Ojai khi mà những tia sáng màu hồng cuối cùng của buổi hoàng hôn dần lịm tắt nơi rặng núi Topa Topa. Hắn đã di chuyển suốt cả ngày, hắn mệt mỏi và bực bội và tìm cớ để gây sự với một ai đó.
Vương quốc Bóng tối của Hekate đã hút cạn pin trong điện thoại cầm tay của hắn và hắn đã mất hơn một tiếng đồng hồ trước khi tìm thấy một cái điện thoại để gọi về văn phòng. Khi đó hắn buộc phải ngồi xuống, đầy phẫn nộ, ngay bên lề đường để chờ thêm chín mươi phút trong khi đội ngũ tài xế lùng sục khắp các con đường nằm quanh Thung lũng Mill để tìm cho ra hắn. Cuối cùng lúc hắn trở lại được văn phòng của mình ở Công ty Enoch nằm ở trung tâm thành phố thì đã hơn chín giờ rưỡi sáng.
Ở đó hắn được tin Perenelle đã được chuyển đến Alcatraz. Công ty của hắn gần đây đã mua lại hòn đảo đó từ Nhà nước và đóng kín đảo không cho công chúng vào trong, trong khi công việc phục hồi được tiến hành. Nhiều thông tin trên giấy tờ, văn bản cho rằng hòn đảo sẽ được biến thành một bảo tàng lịch sử sống. Thực sự, Dee có ý muốn khôi phục nó trở lại với mục tiêu sử dụng ban đầu như là một trong những nhà tù kiên cố nhất trên thế giới. Dee thoáng nghĩ tới chuyện bay ra hòn đảo để nói chuyện với Phù thủy Endor, nhưng rồi gạt bỏ ý nghĩ đó, xem như một sự mất thì giờ. Những trang sách bị xé rời của cuốn Codex và cặp sinh đôi mới là ưu tiên số 1 của hắn. Mặc dù Bastet nói Dee hãy giết bọn trẻ đi nếu như không thể bắt cóc được chúng, Dee có những ý tưởng khác.
Dee biết những lời tiên tri nổi tiếng từ Cuốn sách của Pháp sư Abraham. Các Elder đều biết là cặp sinh đôi sắp xuất hiện, hai mà chỉ một, một là tất cả. Một giải cứu thế giới, một hủy diệt thế giới. Nhưng ai là ai, hắn tự hỏi? Và năng lượng của chúng liệu có thể được định hình và nhào nặn theo những sự truyền thụ và hướng dẫn mà chúng tiếp thu được? Đột nhiên việc tìm ra thằng bé trở nên quan trọng không kém gì việc tìm ra các trang sách thất lạc của cuốn Codex. Hắn phải có luồng điện vàng đó.
o O o
Tiến sĩ John Dee đã từng sống một thời gian ngắn ở Ojai vào những năm đầu Thế kỷ Hai mươi - lúc đó Ojai vẫn còn được gọi là Thành phố Nordhoff. Vào thời gian đó, hắn đã cướp bóc khu vực nghĩa địa xung quanh Chumash để tìm kiếm những vật giá trị có lợi ích cho khảo cổ học. Hắn ghét thành phố này: Ojai quá nhỏ, quá hẹp hòi và, trong những tháng hè, đơn giản là quá nóng đối với hắn. Dee luôn luôn cảm thấy hạnh phúc nhất khi hắn sống trong những thành phố lớn nhất nơi mà việc trở nên "vô hình" và ẩn danh không ai biết đến trở nên thật dễ dàng.
Hắn bay từ San Francisco xuống Santa Barbara bằng chiếc trực thăng của công ty, và rồi thuê một chiếc xe Ford trông không có gì đặc biệt tại một sân bay nhỏ. Rồi hắn lái xe từ Santa Barbara xuống Ojai. Hắn tới Ojai vừa khi mặt trời sắp lặn, phủ lên toàn bộ thị trấn những bóng dài thanh nhã. Ojai đã thay đổi một cách đầy kịch tính trong vòng một trăm hay khoảng chừng đó năm..... nhưng hắn vẫn không thấy thích nơi này.
Hắn cho xe rẽ vào đại lộ Ojai và chạy chầm chậm qua dãy phố. Flamel và những kẻ khác đang ở rất gần; hắn có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng bây giờ hắn phải hết sức cẩn thận. Nếu như hắn có thể đánh hơi được họ, thì họ cũng đánh hơi được hắn - đặc biệt là Nhà Giả kim và Scathach - họ rất dễ dàng nhận ra mùi của hắn. Và hắn vẫn không biết gì về khả năng của Phù thủy Endor. Thật đáng lo ngại một cách khủng khiếp khi mà một Elder thuộc hàng "tiền bối" sống ngay ở California và hắn hoàn toàn không biết gì đến sự hiện diện của bà ta. Hắn nghĩ là hắn biết nơi cư ngụ của hầu hết các Elder quan trọng và người bất tử trên thế giới. Dee tự hỏi liệu có gì đáng kể không khi mà hắn đã� không thể liên lạc được với Morrigan trong cả ngày hôm nay. Hắn gọi cho bà ta một cách kiên trì đều đặn suốt thời gian lái xe xuống Ojai, nhưng bà ta không trả lời máy di động của hắn. Có thể bà ta đang lên mạng, có lẽ là vô eBay hoặc chơi những trò chơi lập chiến lược dài vô tận trên mạng mà bà ta vốn rất nghiền. Hắn không biết Bastet đang ở đâu và cũng chẳng quan tâm. Bà ta làm hắn sợ hãi, và Dee có ý hủy diệt những ai làm cho hắn hoảng sợ.
Flamel, Scathach và cặp sinh đôi có thể ở bất cứ đâu trong thị trấn này. Nhưng ở đâu?
Dee cho phép một ít năng lượng nhỏ giọt vào luồng điện của mình. Hắn chớp chớp đôi mắt chợt nhòe mờ bởi những giọt lệ, và� lại chớp mắt lần nữa để xua tan chúng. Đột ngột những người ngôi trong xe hơi bên cạnh hắn, những người đang băng qua đường, và những người đi bộ trên vỉa hè chợt lóe sáng lên trong những luồng điện nhiều màu xung quanh họ. Một số luồng điện chỉ là những cuộn khói trong mờ, một số khác chỉ là những đốm đen hay dải màu bùn đặc quánh.
Cuối cùng, hắn tìm thấy họ hoàn toàn ngẫu nhiên: hắn đang lái xe dọc theo đại lộ Ojai và vượt qua công viên Libbay thì hắn vụt nhìn thấy chiếc Hummer màu đen đậu bên đường Fox. Hắn cho xe đậu sát chiếc Hummer. Ngay khoảnh khắc hắn chui ra khỏi xe, hắn thoáng trông thấy một luồng điện vàng thuần túy bốc lên từ trong công viên, chỗ gần vòi phun nước. Đôi môi mỏng của Dee nhếch lên thành một nụ cười không chút hài hước.
Lần này bọn chúng sẽ không thoát được nữa.
o O o
Josh Newman ngồi bên cạnh vòi phun nước cao của công viên Libbey đối diện ngay phía bên kia đường với tiệm đồ cổ và nhìn chăm chăm vào làn nước. Hai chiếc chén lớn hình bông hoa, một cái to hơn cái kia, được dựng ngay chính giữa cái hồ hình chữ nhật. Nước phụt lên từ chén ở phía trên và chảy tràn xuống chiếc chén to hơn nằm ngay dưới. Âm thanh của nước đã làm dịu bớt đi tiếng ồn ào từ xe cộ.
Cậu cảm thấy lẻ loi, và lạc lõng.
Khi Bà Phù thủy bảo Josh rời khỏi tiệm, cậu bước đi dưới những chỗ dạo chơi uốn lượn và dừng lại trước cửa một tiệm kem. Mùi thơm của chocolate và vanilla tỏa ra thật hấp dẫn. Cậu đứng bên ngoài, đọc thực đơn gồm nhiều loại hương vị quyến rũ và thắc mắc vì sao luồng điện của chị mình lại có mùi kem vanilla, còn luồng điện của cậu thì có mùi cam. Sophie thậm chí không thực sự thích kem; cậu mới là người khoái ăn kem.
Ngón tay cậu gõ nhẹ lên thực đơn: việt quất rải chocolate.
Josh thọc tay vào túi sau của quần Jeans... và vụt cảm thấy hốt hoảng khi cậu nhận ra rằng cái ví đã bị mất. Cậu đã để nó trong xe hơi rồi chăng, hay là cậu đã....? Cậu dừng lại.
Cậu biết chính xác nơi mà cậu đã đánh mất nó.
Nơi cuối cùng mà cậu nhìn thấy cái ví của mình, cùng với điện thoại di dộng, iPod và laptop chết là sàn nhà cạnh giường của cậu trong ngôi nhà cây Yggdrasill. Mất ví là một chuyện quá tồi tệ nhưng mất máy tính xách tay mới đúng là thảm họa. Tất cả email của cậu đều nằm trong đó với các ghi chép về bài học, một dự án mùa hè đã viết được một phần, hình ảnh chụp trong ba năm qua - bao gồm cả chuyến đi chơi ở Cancun dịp Giáng sinh - và ít nhất là sáu mươi buổi hòa nhạc MP3. Cậu không thể nhớ rõ lần cuối cùng cậu lưu lại tài liệu là khi nào, nhưng chắc chắn là không phải gần đây. Cậu thực sự cảm thấy lảo đảo và đột nhiên mùi thơm từ tiệm kem không còn ngọt ngào và lôi cuốn nữa.
Ngập tràn đau khổ, cậu đi bộ tới góc đường và băng qua cột đèn giao thông sát bưu điện, rồi rẽ trái, đi thẳng xuống phía công viên.
Cái iPod là món quà Giáng sinh từ ba mẹ cậu. Làm thế nào cậu có thể giải thích cho họ rằng cậu đã đánh mất nó? Và còn thêm ba mươi buổi hòa nhạc nữa chứa trong ổ cứng.
Nhưng còn tồi tệ hơn cả việc mất iPod và máy tính hay thậm chí cái ví của cậu, đó là chuyện mất điện thoại. Một cơn ác mộng hoàn toàn. Tất cả số điện thoại của bạn bè Josh đều nằm trong đó, và cậu biết là mình không hề viết chúng lên bất kỳ nơi nào khác. Không có email hay số điện thoại của đám bạn, làm sao cậu có thể liên lạc với họ, làm sao cậu có thể gặp lại họ nữa? Và bởi vì cha mẹ chúng di chuyển quá nhiều, cặp sinh đôi hiếm khi có một hay hai học kỳ ở cùng một ngôi trường. Nhưng chúng dễ dàng kết bạn - đặc biệt là Sophie - và chúng vẫn giữ liên lạc với những người bạn mà chúng gặp nhiều năm trước trong những ngôi trường nằm rải rác trên khắp những Mỹ.
Có một vòi phun nước trong một góc yên tĩnh ngay phía trước lối vào công viên và cậu cúi đầu xuống để uống nước. Một cái đầu sư tử bằng kim loại chạm trổ tinh xảo được gắn lên bức tường cạnh vòi phun nước và phía dưới nó đặt một tấm biển nhỏ ghi rằng, tình yêu là nước của cuộc đời, hãy uống cạn. Cậu cảm thấy những giọt nước mát lạnh bắn tung tóe trên môi mình và vươn thẳng người nhìn qua bên cửa tiệm và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra bên trong đó. Cậu vẫn yêu thương chị mình sâu sắc, nhưng chị có yêu thương cậu không? Chị có thể yêu thương cậu lúc này khi mà cậu... là một người bình thường?
Công viên Libbey thật yên tĩnh. Josh có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ con đang chạy nhảy vòng quanh sân chơi gần đó, nhưng giọng chúng nghe rất cao và xa. Một băng ba người đàn ông, mặc áo không tay, quần short dài, mang tất và giày xăng - đan trắng, đứng tụ tập nơi một chiếc ghế dài rợp bóng cây. Một trong ba người đàn ông đang rắc vụn bánh mì cho mấy con chim bồ câu béo mập lười biếng. Josh ngồi xuống bên rìa của vòi phun nước và cúi người xuống lấy tay phớt nhẹ lên mặt nước. Sau sức nóng ngột ngạt, cảm giác trong làn nước thật mát mẻ, và cậu lướt những ngón tay ướt lên tóc mình, cảm thấy những giọt nước chảy ngoằn ngoèo xuống cổ.
Cậu sẽ làm gì đây?
Có bất kỳ cái gì cậu có thể làm không?
Chỉ trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ, cuộc đời cậu - và cuộc đời của chị gái cậu nữa - đã thay đổi hoàn toàn và không thể nào hiểu nổi. Những gì mà cậu từng tin rằng những câu chuyện kể giờ đây đã trở thành những sự thật ngỡ ngàng. Thần thoại trở thành lịch sử, huyền thoại trở thành sự thật. Khi Scatty hé lộ trước đó là Danu Talis huyền bí còn được gọi là Atlantis thì cậu gần như đã cười vào mặt cô. Đối với cậu Atlantis luôn luôn là một câu chuyện thần tiên. Nhưng nếu như Scathach và Hekate và Morrigan và Bastet đều có thật, thì Danu Talis cũng thế. Và như vậy công việc của ba mẹ cậu - khảo cổ học - bỗng nhiên trở nên vô ích, chảng có giá trị gì.
Từ trong thâm tâm, Josh biết là cậu đã mất người chị sinh đôi, một hằng số trong đời cậu, người mà cậu luôn luôn tin tưởng. Cô đã thay đổi theo những cách mà cậu thậm chí không thể hiểu thấu đáo được. Tại sao cậu không được Đánh thức? Cậu nên năn nỉ để Hekate Đánh thức cậu trước. Sẽ như thế nào khi ta mang trong người những năng lượng đó? Điều duy nhất mà cậu có thể so sánh được đó là sẽ sống như một siêu nhân. Mặc dù những giác quan vừa được Đánh thức của Sophie làm cô đau đớn, Josh cũng vẫn cảm thấy ghen tỵ với những khả năng mới của cô.
Từ phía đuôi mắt mình, Josh để ý thấy bóng dáng của một người đàn ông vừa ngồi xuống ở một trong những rìa của vòi phun nước, nhưng cậu phớt lờ ông ta. Cậu lơ đãng nhặt lên một trong những mảnh đá lát màu xanh chạy dọc theo gờ rìa của vòi phun nước nơi cậu đang ngồi.
Cậu sẽ làm gì sắp tới?
Và câu trả lời luôn luôn giống như lần trước: cậu có thể làm gì?
"Em có phải cũng là một nạn nhân không?"
Phải mất vài giây cậu mới nhận ra rằng bóng người đang ngồi bên tay phải cậu đang nói với mình. Cậu bắt đầu đứng dậy, luật vàng đối với những người lạ mặt tự dưng bắt chuyện với mình đó là đừng bao giờ đáp lời họ, và đừng-đừng-bao-giờ mở đầu một cuộc trò chuyện nào với họ.
"Dường như chúng ta tất cả đều là những nạn nhân của Nicholas Flamel."
Josh giật mình nhìn lên....và nhận ra mình đang nhìn thẳng vào Tiến sĩ John Dee, người đàn ông mà cậu hy vọng là sẽ không bao giờ còn phải gặp lại ông ta nữa. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Dee là ở Vương quốc Bóng tối. Khi đó hắn vung vẩy thanh kiếm Excalibur trong hai tay. Giờ đây hắn đang ngồi bên cạnh cậu, trông lạc lõng và không phù hợp chút nào với hoàn cảnh trong bộ đồ màu xám cắt khéo không chê vào đâu được. Josh vội vã nhìn quanh, chờ đợi nhìn thấy bọn Golem hay lũ chuột, hay thậm chí cả Morrigan đang ẩn nấp trong bóng tối.
"Tôi chỉ có một mình," Dee nói với vẻ thân mật cùng nụ cười hòa nhã.
Đầu óc Josh quay cuồng. Cậu cần phải chạy đi gặp Flamel, cậu cần phải báo cho ông biết là Dee đã có mặt ở Ojai. Cậu thắc mắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cậu đơn giản đứng lên và bỏ chạy. Dee có sẽ cố gắng ngăn cậu bằng ma thuật ngay trước mặt những người xung quanh? Josh nhìn tới chỗ ba người đàn ông lần nữa, và cậu cảm giác rằng họ có thể sẽ chẳng chú ý gì ngay cả khi Dee biến cậu thành một con voi ngay giữa trung tâm thị trấn Ojai.
"Em có biết là tôi đã săn tìm Nicholas Flamel hay Nick Fleming, hay bất kỳ bí danh nào trong hàng trăm bí danh mà ông ta đã dùng đến trong nhiều năm bao nhiêu lâu rồi không?" Dee tiếp tục câu chuyện một cách lặng lẽ và gợi mở. Hắn dựa người ra sau và miết những ngón tay cắt sửa hoàn hảo lên mặt nước. "Ít nhất là năm trăm năm. Và ông ta luôn thoát khỏi tay tôi. Ông ta luôn nham hiểm và nguy hiểm như thế. Năm 1966, khi tôi suýt nữa bắt được ông ta ở London, ông ta đã thổi bùng lên một ngọn lửa suýt chút nữa là thiêu rụi thành phố."
"Ông ấy nói với chúng tôi là chính ông là người gây ra Đám Cháy lớn," Josh buột miệng thốt ra. Dù hoảng sợ, cậu vẫn tò mò. Và giờ đây cậu bỗng nhiên nhớ lại một trong những lời khuyên bảo đầu tiên mà Flamel đã nói với hai chị em Josh. Không có gì giống như vẻ bề ngoài của nó. Đặt câu hỏi về mọi thứ. Josh tự hỏi liệu rằng lời khuyên đó có nên được áp dụng luôn cho Nhà Giả kim? Mặt trời đã lặn và một làn hơi lạnh luồn vào không gian nhá nhem, Josh run lên. Ba ông già đằng kia đã bỏ đi, không ai trong số họ liếc nhìn về phía cậu, bỏ lại cậu một mình với tay Phù thủy. Thật kỳ lạ, cậu không hề cảm thấy hoảng sợ trước sự hiện diện của ông ta.
Đôi môi mỏng của Dee thoáng hiện một nụ cười. "Flamel không bao giờ nói cho bất cứ ai về tất cả mọi chuyện," ông ta nói. "Tôi đã từng nói rằng một nửa của những gì ông ta nói đều là sự dối trá, và nửa còn lại cũng không hoàn toàn là sự thật."
"Nicholas nói rằng ông đang làm việc cho các Elder Đen tối. Một khi ông đã có được cuốn Codex nguyên vẹn, ông sẽ mang họ trở lại thế giới này."
"Chính xác đến từng chi tiết," Dee nói, làm cho Josh đầy ngạc nhiên. "Mặc dù không còn nghi ngờ gì nữa về việc Flamel cũng đã bóp méo câu chuyện ở một mức độ nào đó. Tôi đang làm việc cho các Elder," ông ta tiếp tục, "và đúng, tôi đang tìm kiếm hai trang cuối cùng của Cuốn sách của Pháp sư Abraham, được biết đến với cái tên phổ biến làCodex. Nhưng tất cả chỉ vì Flamel và vợ ông ta đã đánh cắp cuốn sách từ nơi nguyên thủy của nó là� bảo tàng Louvre."
"Ông ta đã đánh cắp nó?"
"Hãy để tôi nói cho em nghe về Nicholas Flamel," Dee nói một cách kiên nhẫn. "Tôi chắc chắn là ông ta cũng đã nói cho em nghe về tôi. Ông ta có rất nhiều lốt trong đời mình: một bác sĩ điều trị và một đầu bếp, một người bán sách và một người lính, một giáo viên đã ngôn ngữ và một nhà hóa học, một nhân viên văn phòng luật và một tên ăn trộm. Nhưng bây giờ thì ông ta, như ông ta vẫn luôn luôn là, một kẻ nói dối, một tay lòe bịp, và là một tên trộm. Ông ta đánh cắp cuốn sách từ viện Louvre khi ông ta khám phá ra là cuốn sách chứa đựng không chỉ là liều thuốc bất tử, mà còn có cả công thức của Hòn đá Phù thủy. Ông ta chế ủ thuốc bất tử mỗi tháng để giữ cho Perenelle và ông ta ở chính xác độ tuổi khi họ lần đầu tiên uống thuốc đo. Ông ta dùng công thức của Hòn đá Phù thủy để biến những thỏi đồng đỏ và chì rẻ tiền thành vàng và hàng tảng than đá thành kim cương. Ông ta sử dụng một trong những kho tàng kiến thức phi thường của thế giới đơn thuần là cho lợi ích cá nhân của mình. Và đó là sự thật."
"Nhưng còn Scatty và Hekate thì sao? Họ có phải là Elder không?"
"Ồ hoàn toàn. Hekate là Elder và Scathach là Elder thuộc Thế hệ Kế tiếp. Nhưng Hekate là một tội phạm khét tiếng. Bà ta bị trục xuất khỏi Danu Talis bởi vì những thử nghiệm của bà ta lên thú vật. Tôi cho là em có thể gọi bà ta là một kỹ sư di truyền học: bà ta tạo ra những giống loài cổ đại, và thả lỏng lời nguyền về ma sói cho chúng xâm nhập vào thế giới con người. Tôi tin là em đã nhìn thấy một số nạn nhân của cuộc thử nghiệm của bà ta vào hôm qua, những người lợn lòi đó. Scathach thì chẳng có gì hơn là một kẻ côn đồ đâm thuê chém mướn. Cô ta chịu một lời nguyền do các tội ác mà mình gây ra và phải mang cơ thể của một cô gái mới lớn trong toàn bộ thời gian còn lại của đời mình. Khi Flamel biết là tôi sắp đuổi kịp hắn, thì họ là những nhân vật duy nhất mà ông ta có thể tìm tới."
Josh bây giờ bối rối đến cùng cực. Ai mới là người nói ra sự thật? Flamel hay Dee? Cậu cảm thấy ớn lạnh. Màn đêm chưa buông xuống, nhưng một làn sương trắng thấp đã phủ lên toàn thị trấn. Không khí có mùi đất ẩm và thoang thoảng mùi� trứng thối. "Còn ông thì sao? Có phải thực sự ông đang làm việc để khôi phục lại ngôi bá chủ cho các Elder hay không?"
"Tất nhiên tôi đang làm việc cho họ," Dee nói, giọng hắn có vẻ ngạc nhiên. "Đó là việc quan trọng nhất tôi có thể làm cho thế giới này."
"Flamel nói là các Elder - Elder Đen tối như cách ông ta gọi họ - sẽ hủy diệt thế giới."
Dee nhún vai. "Hãy tin tôi khi tôi nói với em ông ta là một kẻ nói dối. Cấc Elder có thể biến đổi thế giới này trở nên tốt hơn...." Những ngón tay của Dee lướt trên mặt nước, những gợn sóng lăn tăn với sức quyến rũ thôi miên. Giật mình, Josh nhận ra rằng có những hình ảnh bắt đầu hình thành trên mặt nước, những hình ảnh như minh họa trùng khớp với những lời nói êm dịu của Dee. "Trong quá khứ xa xưa, Trái đất là một thiên đường. Nó có kỹ thuật tiên tiến đến mức không thể tin được, không khí rất trong lanh, nước sạch, những đại dương không hề bị ô nhiễm."
Hình ảnh của một hòn đảo dưới bầu trời trong xanh quang đãng hiện ra trên mặt sóng lăn tăn. Những cánh đồng lúa mạch vàng óng vô tận trải dài tít tắp. Những cành cây trĩu nặng những trái chín thơm ngon lạ lùng.
"Giống loài Elder không chỉ định hình thế giới này, họ còn lát những viên đá đầu tiên, những bước tiến nguyên thủy cho quá trình tiến hóa. Nhưng các Elder đã bị đuổi khỏi thiên đường của họ bởi những ông già điên ngu ngốc cuống tín Abraham và những câu thần chú trong cuốn Codex. Các Elder không chết - phải cần có rất nhiều sức lực mới có thể giết được một Elder - họ đơn giản là chờ đợi. Họ biết rằng một ngày nào đó loài người sẽ tỉnh ngộ và kêu gọi họ quay lại để cứu rỗi trái đất."
Josh nhận ra mình không thể rời mắt khỏi mặt nước lấp lánh. Phần lớn những gì Dee nói nghe đáng tin cậy và hợp lý.
"Nếu như chúng ta có thể mang họ quay trở lại, các Elder có sức mạnh và khả năng để tái tạo thế giới này. Họ có thể làm cho sa mạc nở hoa...."
Một hình ảnh hiện lên trên mặt nước: những đụn cát bị gió cuốn xoáy trên sa mạc mênh mông phút chốc trở nên xanh tươi với những thảm cỏ căng tràn nhựa sống.
Một hình ảnh khác lại hiện ra. Josh nhận thấy cậu đang nhìn xuống Trái đất từ không gian, giống như là Google Trái đất. Một đám mây lớn cuộn xoáy phía trên Vịnh Mexico đang bay về hướng Taxas. "Họ có thể điều khiển được thời tiết... " Dee nói, và cơn bão tan biến.
Những ngón tay của Dee chuyển động và mặt nước lại hiện ra hình ảnh rõ rệt của khu vực bệnh viện với các dãy giường trống trơn.
"Và họ có thể chữa lành mọi bênh tật trên đời. Hãy nhớ rằng, những người được thờ cúng như các vị thần chính vì sức mạnh của họ. Và họ là những nhân vật mà Flamel đang cố gắng ngăn cản không cho chúng tôi mang họ trở lại với thế giới này."
Phải một lúc lâu sau Josh mới thốt lên được một câu hỏi ngắn gọn. "Tại sao?" Cậu không thể lý giải vì sao Flamel lại muốn ngăn chặn những bước tiến rất rõ ràng ấy.
"Bởi vì ông ta có những ông bà chủ, những Elder như Hekate và Phù thủy Endor chẳng hạn, những kẻ muốn thế giới này vỡ vụn trong tình trạng hỗn loạn và vô chính phủ. Khi điều đó xảy ra họ có thể bước ra khỏi bóng tối và tự tuyên bố mình là những kẻ thống trị thế giới." Dee lắc đầu một cách buồn bã. "Tôi rất đau lòng khi nói ra điều này, nhưng Flamel không hề quan tâm tới em hay tới chị gái của em. Ông ta đã đẩy chị em vào sự nguy hiểm hôm nay đơn giản bằng cách Đánh thức một cách thô bạo năng lượng của cô ấy. Các Elder tôi đang làm việc cho họ thường mất đến ba ngày để hoàn thành nghi lễ Đánh thức năng lượng trong một ai đó."
"Ba ngày," Josh thì thầm. "Flamel nói là không còn có ai ở Bắc Mỹ có thể Đánh thức tôi." Cậu không muốn tin lời Dee....và lạy trời tất cả những gì mà ông ta nói, nghe rất hợp lý.
"Lại thêm một lời nói dối nữa. Các Elder của tôi sẽ Đánh thức em. Và họ sẽ làm điều đó một cách thích hợp và an toàn. Chuyện đó, rốt cục là, một quá trình rất nguy hiểm."
Dee chậm chạp đứng lên và đi vòng quanh để cúi người xuống bên cạnh Josh, đôi măt ông ta nhìn thẳng vào mặt Josh. Sương mù bắt đầu trở nên dày đặc và cuộn xoáy quanh vòi phun nước, bồng bềnh và uốn lượn khi ông ta chuyển động. Giọng nói của Dee nghe mềm mại như lụa, với giai điệu nhịp nhàng chính xác theo từng gọn sóng lăn tăn. "Tên của em là gì?"
"Josh."
"Josh," Dee lặp lại, "Nicholas Flamel bây giờ đang ở đâu?"
Ngay cả trong trạng thái đờ đẫn của mình, một hồi chuông báo động - rất yếu ớt và xa xôi - vang lên trong đầu Josh. Cậu không thể tin Dee, cậu không nên tin Dee.....và rất nhiều điều hắn nói lại chứa đựng sự thật ở bên trong.
"Ông ta đang ở đâu, Josh?" Dee gặng hỏi.
Josh bắt đầu lắc đầu. Mặc dù cậu tin Dee - tất cả những gì hắn nói đều nghe rất hoàn hảo và hợp lý - cậu muốn noi chuyện với Sophie trước, cậu cần nghe những lời khuyên và ý kiến của cô.
"Hãy nói cho tôi biết." Dee nhấc bàn tay mềm rũ của Josh và đặt nó lên mặt hồ. Những gợn sóng nổi lên lăn tăn. Chúng tạo nên hình ảnh một cửa tiệm đồ cổ nhỏ đầy ắp đồ thủy tinh, đối diện ngay với công viên Libbey ở phía bên kia đường. Ngoác miệng cười đắc thắng, Dee đứng lên và xoay quanh, nhìn chăm chăm về phía bên kia đường trong khi hắn kích hoạt các giác quan của mình.
Hăn xác định được vị trí của các luồng điện của họ ngay lập tức.
Màu xanh lá cây của Flamel, màu xám của Scathach, màu nâu của Endor và màu bạc tinh khiết của Sophie. Hắn đã tóm được chúng - và lần này sẽ không còn một sự nhầm lẫn hay trốn thoát nào.
"Hãy ngồi đây và thưởng thức những bức tranh đẹp đi nhé," Dee lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào vai Josh. Mặt nước vỡ ra những hình ảnh đầy quyến rũ và mê hoặc. "Ta sẽ trở lại với chú em sớm." Rồi, không hề nhúc nhích một cơ bắp, hắn kêu gọi đội quân đang chờ đợi của hắn.
Đột nhiên sương mù dày đặc hơn và tối sầm hơn, nồng nặc mùi trứng thối và thêm những mùi khác nữa: bụi và đất khô, mốc meo và ẩm ướt.
Và nỗi kinh hoàng tràn ngập Ojai.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim