Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 261
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
uẹo ở đây", Nicholas Flamel hướng dẫn.
Josh thả lỏng bàn chân đang ghì chặt chân ga và hướng chiếc SUV tả tơi đầy thương tích vào một con đường mòn nhỏ hẹp chỉ vừa đủ rộng để "đón nhận" chiếc xe. Họ đã lái xe suốt hơn ba mươi phút vừa rồi về phía bắc của San Francisco và cùng im lặng lắng nghe những bản tin đầy kích động từ radio trong đó rất nhiều chuyên gia đã bày tỏ ý kiến của họ về vụ tấn công của đàn chim trên cây cầu. Sự nóng lên của quả địa cầu là lý do được đưa ra nhiều nhất để giải thích cho sự kiện lạ lùng này: sự bức xạ của mặt trời đã ảnh hưởng mạnh mã đến hệ thống định hướng tự nhiên của đàn chim.
Flamel hướng cho xe chạy về hướng bắc, về phía Thung lũng Mill và núi Tamalpais, thế nhưng họ nhanh chóng rời khỏi các trục đường chính và rẽ vào một con đường nhỏ rải nhựa đen. Xe cộ trên đường thưa thớt cho đến khi họ đến một ngã rẽ tỏa ra nhiều nhánh đường dài hẹp và bây giờ thì chiếc xe của họ chạy một mình trên đường. Vắng vẻ và cô đơn. Cuối cùng, sau khi vượt qua con đường nhỏ hẹp uốn éo quanh co với nhiều khúc quanh chóng mặt, chiếc xe hầu như bò lết trên đường. Flamel hạ kính cửa sổ xuống và thò đầu ra ngoài nhìn khu rừng rậm hiện lên trước mặt họ ở phía bên lề của con đường. Họ đã đi một quãng khá xa dọc theo con đường hoang vu vắng vẻ cho đến khi Flamel ra lệnh "Ngừng lại. Lái trở lui. Quẹo ở đây."
Josh nhìn chị khi cậu điều khiển chiếc xe lui vào con đường gồ ghề lởm chởm ít người qua lại. Hai bàn tay cô úp chặt trong lòng, nhưng cậu có thể thấy các khớp ngón tay của cô chỉ vài tiếng trước đây còn rất gọn gàng đẹp đẽ nay đã bị cô cắn cho trở nên lởm chởm, một dấu hiệu chắc chắn cho thấy cô đang căng thẳng. Cậu quay sang nắm chặt lấy tay cô và cô siết chặt tay cậu như chia sẻ. Như những kiểu liên lạc thường diễn ra giữa hai chị em, không hề cần đến bất kỳ một từ nào. Khi mà cha mẹ thường xuyên vắng mặt không ở cạnh hai đứa, Josh và Sophie ngay từ khi còn rất nhỏ đã sớm nhận thức được rằng người duy nhất mà chúng thực sự có thể nương tựa chính là em hay chị của mình. Chúng dựa vào nhau. Gắn bó và san sẻ. Thân thiết và không thể tách rời. Di chuyển từ trường này sang trường khác, vung này sang vùng kia, cuộc sống biến động không ngừng đó làm cho chúng rất khó kết bạn và giữ bạn. Nhưng chúng hiểu rằng dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng sẽ vẫn luôn luôn có nhau.
Dọc theo hai bên con đường là những cây vươn cao lên tới trời xanh trong khi những cây thấp hơn mọc rậm rạp một cách đáng kinh ngạc: những cây mâm xôi dại và những bụi rậm đầy gai cào xước vào hai bên xe. Những cây kim tước, tầm ma và sơn độc đan dày thành một thành trì kiên cố không thể xuyên thủng.
"Cháu chưa bao giờ nhìn thấy những vật như thế này," Sophie thì thầm. "Chúng không tự nhiên." Và rồi cô im bặt, nhận ra những gì mình vừa nói. Cô xoay ghế về phía Flamel. "Chúng không tự nhiên, có phải không?"
Ông lắc đầu, đột nhiên trông ông già nua và mệt mỏi. Những quầng đen dưới mắt, nếp nhăn trên trán và khóe miệng ông như hằn sâu hơn. "Chào mừng đến thế giới của chúng tôi," ông thì thầm.
"Có một cái gì đó chuyển động trong lớp bụi rậm," Josh kêu lên. "Một cái gì đó to lớn..... Thật sự to lớn." Sau tất cả những gì mà cậu nhìn thấy và trải nghiệm hôm nay, trí tưởng tượng của cậu bắt đầu phát huy cao độ. "Nó cũng chuyển động theo chiếc xe của chúng ta,"
"Chuyển sẽ ổn thôi nếu như chúng ta tiếp tục lái xe trên đường," Flamel nói.
Sophie nhìn xuống tầng cây thấp đen tối. Trong giây lát cô không nhìn thấy gì cả, rồi cô nhận ra cái bóng đen gì đó vụt thoáng qua trong mắt cô thật sự là một sinh vật. Nó di chuyển, và ánh mặt trời chiếu sáng lớp da phủ đầy lông của nó. Cô thoáng nhìn thấy một khuôn mặt phẳng dẹt, chiếc mũi tẹt và hếch cũng những răng nanh uốn cong.
"Nó là một con lợn - lợn lòi," cô tự nói với mình. Và rồi cô nhìn thấy thêm ba con như thế nữa, đang phóng dọc theo bên sườn phải của chiếc xe.
"Chúng cũng đi theo sát bên phía em nữa," Josh nói. Thêm bốn con thú khổng lồ chạy xuyên qua những bụi rậm. Josh liếc nhìn kính chiếu hậu. "Và đằng sau chúng ta," cậu nói.
Sophie, Scatty và Nicholas cùng quay người để nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. Hai con lợn lòi to vật đang luồn lách qua lớp bụi rậm và chạy nước kiệu theo sau xe họ. Sophie chợt nhận ra rằng đây là những con thú to lớn khác thường - mỗi con to phải bằng một con ngựa non. Những cơ bắp nổi rõ trên vai chúng, cặp răng nanh hoành tráng vươn lên từ hàm dưới khởi đầu với kích thước to bằng cổ tay cô và vút dần lên thành những mũi nhọn sắc.
"Cháu không nghĩ là còn bất cứ một con lợn lòi hoang dã nào ở Mỹ," Josh nói, "và tất nhiên ở Thung lúng Mill, California này."
"Có rất nhiều lợn và lợn lòi hoang dã ở trên khắp nước Mỹ," Flamel nói. "Chúng được người Tây Ban Nha mang đến đây từ Thế kỷ Mười sáu."
Josh sang số, thả lỏng chân ga để điều khiển chiếc xe bò trườn tới trước. Đã tới ngõ cụt của con đường. Thành trì dày đặc đan bằng các bụi rậm, bụi gai và cây dại đã chặn ngang lối đi như một bức tường kiên cố. "Cuối đường rồi," Josh tuyên bố, cậu giảm dần tốc độ chiếc xe và chuẩn bị phanh khẩn cấp. Cậu nhìn sang trái rồi sang phải. Những con lợn lòi cũng đã ngừng chạy và cậu có thể nhìn thấy chúng - bốn con đứng cùng một phía, im lặng bất động và quan sát họ. Qua kính chiếu hậu, cậu có thể trông thấy cả hai con bự hơn nay cũng đã dừng chân. Chúng đã bị đóng hộp. Gì nữa đây, cậu tự hỏi, chuyện gì sẽ đến? Cậu nhìn chị gái và cô đang nghĩ chính xác những gì mà cậu đang thắc mắc.
Nicholas Flamel chồm người tới sát mấy chiếc ghế và nhìn vào thành trì bụi rậm. "Chú tin rằng rào chắn này mọc ở đây là để làm nhụt chí những kẻ khùng điên liều lĩnh ngu ngốc nhất muốn đi xa thật xa. Và, nếu như ai đó thật sự ngu ngốc, ông ta có thể cố gắng thoát ra khỏi chiếc xe của mình."
"Nhưng chúng ta đâu có liều mạng vô ích hay ngu ngốc," Scatty nói. "Vậy thì chúng ta sẽ làm gì đây?". Cô hất đầu về phía mấy con lợn lòi. "Cả mấy thế kỷ rồi tôi đâu có nhìn thấy mấy con này. Trông chúng giống như lợn lòi đực giống Gaulish, và nếu chúng đúng là loại đó, thì không ai có thể giết được chúng. Ít nhất là có đến ba con nữa trong bóng tối, chưa kể đến những người điều khiển chúng nữa."
"Tụi này không thuộc giống Gaulish; và không cần đến người điều khiển," Flamel nói nhẹ nhàng, tiếng Anh giọng Pháp của ông thoáng xuất hiện. "Nhìn mấy cặp răng nanh của chúng kìa."
Sophie, Josh và Scatty quay người nhìn những cặp răng nanh của những sinh vật to lớn này đang đứng giăng ngang con đường phía sau xe của họ. "Cặp răng nanh trông như nghệ thuật chạm trổ," Sophie nói, mắt cô hấp háy trong ánh mặt trời của buổi chiều tà. "Chúng uốn cong."
"Đường xoắn ốc," Scatty nói với giọng thoáng chút thắc mắc. Cô nhìn Flamel. "Bọn chúng là loại Torc Allta à?"
"Thực sự là đúng như vậy," Flamel nói. "Bọn chúng là giống lợn lòi cổ đại."
"Ý của chú là giống như ma sói hả?" Josh hỏi.
Scatty lắc đầu một các nóng nảy, "Không, không giống như ma sói....."
"Thật nhẹ nhõm," Josh nói, "bởi vì, trong giây lát em đã nghĩ chị nói về những con người biến đổi thành chó sói......"
"Ma sói là giống Torc Madra," Scatty tiếp tục, như thể cô không nghe Josh nói gì. "Chúng thuộc nhóm khác."
Sophie nhìn chăm chú vào con lợn lòi gần nhất. Dưới lớp lông như lông lợn, cô nghĩ là cô có thể trông thấy hình dáng và mặt phẳng của khuôn mặt người, trong khi đôi mắt của nó - lạnh lẽo và sáng xanh biếc - đang nhìn cô với ánh mắt thông minh lạ thường.
Josh quay trở lại với bánh lái, nắm chặt nó. "Lợn lòi cổ đại..... tất nhiên là khác với ma sói. Nhóm khác hoàn toàn," cậu thì thầm, "tôi mới ngốc ngếch làm sao."
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Sophie hỏi.
"Cứ lái thôi," Nicholas Flamel nói.
Josh chỉ tay vào rào chắn. "Còn cái đó thì sao?"
"Cứ lái đi," Nhà Giả kim đề nghị.
"Nhưng...." Josh nói.
"Cháu có tin chú không?" ông hỏi, lần thứ hai trong ngày. Cặp sinh đôi nhìn nhau, rồi chúng nhìn lại Flamel và gật đầu ra vẻ nhất trí. "Thì lái đi," ông nói nhỏ nhẹ.
Josh khởi động hộp số của chiếc SUV nặng nề và thả lỏng chiếc thắng khẩn cấp. Chiếc xe lao mình tới trước. Mũi xe va mạnh vào thành trì tưởng chừng như không thể xuyên thủng của lá cây và bụi rậm.... và tất cả tan biến. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả dàn hàng, và rồi giây phút tiếp theo, hệt như những bụi rậm đã nuốt chửng phần trước của chiếc xa.
Chiếc SUV đâm xuyên qua bụi rậm và cây cối. Trong giây lát, tất cả vụt tối tăm lạnh lẽo, và không khí đượm một mùi vị ngọt ngào cay đắng như đường cháy....và rồi con đường lại hiện ra, lượn cong về phía bên phải.
"Làm thế nào...." Josh bắt đầu.
"Đó chỉ là một ảo ảnh," Flamel giải thích. "Chẳng có gì khác. Ánh sáng uốn éo và xoắn vặn, phản chiếu hình ảnh của cây cối và bụi rậm trong một bức màn hơi nước ẩm ướt, mỗi giọt hơi ẩm hoạt động như một tấm gương. Và cộng thêm một chút ma thuật," ông nói tiếp. Ông chỉ tay lên phía trước trong một cử chỉ duyên dáng. "Chúng ta vẫn ở trên đất Mỹ, nhưng giờ đây chúng ta đang tiến vào lãnh địa của một trong những nhân vật già nhất và vĩ đại nhất của Giống loài Elder. Chúng ta sẽ được an toàn ở đây trong một thời gian ngắn."
Scatty kêu lên vẻ gắt gỏng. "Ồ,bà ta già thì đúng rồi, nhưng tôi không chắc chắn lắm về sự vĩ đại."
"Scathach, hãy cư xử một cách trưởng thành đi nào," Flamel nói, đầu quay về hướng người phụ nữ trông rất trẻ nhưng cao tuổi ngồi bên cạnh cô.
"Tôi không thích bà ta. Tôi không tin bà ta."
"Cô nên bỏ qua một bên tất cả hận thù."
"Bà ta đã từng cố gắng giết tôi, Nicholas," Scatty phản bác. "Bà ta bỏ rơi tôi ở Thế giới ngầm. Tôi đã mất hàng thế kỷ để tìm lối ra."
"Chuyện xảy ra cách đây cả một nghìn năm trăm năm trước rồi, nếu tôi nhớ không lầm," Flamel nhắc Scathach.
"Trí nhớ tôi hơi bị dai," Scatty lẩm bẩm; trong thoáng chốc cô trông giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
"Hai người đang nói ai vậy......" Sophie dò hỏi vừa khi Josh đạp phanh khiến cho chiếc xe nặng nề ngừng lại.
"Có phải đó là một phụ nữ cao lớn da đen không?" Josh hỏi.
Sophie quay người để nhìn xuyên qua tâm kính chắn gió rạn nứt, trong khi Flamel và Scatty hơi chồm người về phía trước.
"Chính là bà ta," Scatty nói rầu rĩ.
Hình dáng đó đứng trên con đường ngay phía trước mũi xe. Cao lớn với đôi vai rộng, người đàn bà trông như được tạc nên từ một tảng đá đen huyền. Mái tóc trắng xoăn tít ôm lấy sọ của bà như một chiếc mũ khít khao. Những đường nét của bà góc cạnh và sắc bén: xương gò má nhô cao, mũi thẳng, cằm nhọn, đôi môi mỏng đến mức tưởng như chúng không tồn tại. Hai con ngươi của đôi mắt bà có màu bơ. Bà mặc một chiếc váy dài đơn giản được may bằng thứ chất liệu lung linh huyền ảo bay phất phơ nhẹ nhàng trong làn gió hầu như không đụng đến bất kỳ vật gì xung quanh bà. Khi phất phơ, một dải màu sắc cầu vồng chạy dọc theo chiều dài của áo, như dầu trên mặt nước. Bà không đeo món trang sức nào, mặc dù Sophie để ý thấy mỗi một ngón tay cắt ngắn của bà đều được sơn bằng một màu khác nhau.
"Trông không hề già hơn một ngày so với độ tuổi mười nghìn," Scatty lẩm bẩm.
"Nhã nhặn một chút đi," Flamel nhắc nhở cô.
"Ai đó?" Sophie lại hỏi, mắt chăm chăm nhìn người đàn bà. Dù trông bà ta rất giống một con người, vẫn có một điều gì đó khác lạ, một cái gì đó thoát tục. Nó thể hiện trong cách bà ta đứng, im lặng và bất động với mái đầu nghiêng nghiêng đầy vẻ kiêu căng.
"Đây là," Nicholas Flamel nói, chồm hẳn người tới trước khoảng hở giữa hai ghế, một vẻ kính sợ thoáng qua trong giọng nói của ông, "nhân vật Elder được biết đến với cái tên Hekate." Ông phát âm tên gọi này một cách chậm chạp, heh- ca-tay.
"Nữ thần Ba mặt," Scatty nói một cách chua chát.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim