Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Mĩ Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 190
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Buổi Tiệc Lớn (2)
e vừa mới dừng trước cửa khách sạn thì lái xe Trần vội đi xuống, mở cửa cho Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.
Ngồi bên trong nhìn ra, Phùng Lộ Phi thấy xung quanh toàn là đám phóng viên ký giả. Đứng ngay trước cửa khách sạn là hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen. Cũng hoành tráng thật.
Phùng Lộ Phi khoác tay Từ Dịch Phàm đi vào. Hôm nay trông cô cực kỳ nổi bật. Bộ váy quây màu tím óng ánh được làm riêng, bộ đồ trang sức bằng kim cương trắng do mẹ chồng tặng cũng được làm riêng nốt. Mái tóc uốn được vén sang bên trái. Gương mặt xinh đẹp cùng thân hình có thể nói là hoàn hảo thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Hôm nay có vẻ rất náo nhiệt, còn hoành tráng hơn cả tổ chức liên hoan phim nữa. Phùng Lộ Phi cùng Từ Dịch Phàm đi vào trong, cô thấy hơi lạ vì hai hàng vệ sĩ tự nhiên lại cúi chào. Trước khi cô và Từ Dịch Phàm xuống xe, cũng có vài vị khách đi vào. Nhưng đám vệ sĩ lại không cúi đầu chào. Trông có vẻ phân biệt đối xử quá nhỉ?
- Này Từ Dịch Phàm, sao hai hàng vệ sĩ kia lại cúi chào chúng ta mà những người khác thì không vậy?
- Vậy em nghĩ người tổ chức bữa tiệc hôm nay là ai? – Từ Dịch Phàm nhìn thẳng về phía trước.
- Mẹ.
- Còn tôi và bà ấy có quan hệ gì?
Lúc này Từ Dịch Phàm mới quay sang nhìn Phùng Lộ Phi. Phùng Lộ Phi thấy vậy thì bĩu môi.
- Anh muốn nói họ nể mặt anh thì nói thẳng ra luôn đi, lại còn chơi trò vòng vo nữa.
- Không phải là họ nể mặt tôi, mà đây là một sự tôn trọng bắt buộc phải có. Em đừng có nhầm lẫn từ ngữ như thế.
- Tôn trọng bắt buộc phải có cơ đấy.
Hai người sau đó cũng nhanh chóng đi vào thang máy,đi thẳng lên hội trường chính nơi tổ chức bữa tiệc.
………………………………..
Hội trường bữa tiệc.
Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm vừa bước vào thì mọi ánh nhìn đều tập trung hết về phía bọn họ. Phùng Lộ Phi thì mỉm cười thay cho những lời chào hỏi, trong khi đó Từ Dịch Phàm vẫn bình thản như vậy, khuôn mặt cũng không có gì quá lạnh lùng.
- Mẹ!
Cô và Từ Dịch Phàm bước đến trước mặt của Từ phu nhân. Phùng Lộ Phi là người lên tiếng trước.
- Ừ, hai con đến rồi đấy à?
- Vâng.
- Lộ Phi à, trông con thật sự rất đẹp đấy. Bộ đồ trang sức này cũng rất hợp với con. Hôm nay con nổi bật nhất ở đây rồi.
- Con cảm ơn mẹ.
Từ phu nhân quay sang nói với Từ Dịch Phàm:
- Bố con đang nói chuyện với vài người bạn bên kia kìa, nếu con muốn gặp ông ấy thì qua đó đi. Còn mẹ với Lộ Phi cũng có chuyện riêng nên tốt nhất con đừng làm phiền.
- Vậy thì con đi.
Từ Dịch Phàm cũng đi đến chỗ Từ lão gia, còn Phùng Lộ Phi thì đi cùng với Từ phu nhân.
- Lộ Phi, đây là Triệu phu nhân, chắc con vẫn còn nhớ, bà ấy cũng đến hôn lễ của con đấy.
- Rất vui được gặp lại Triệu phu nhân ạ.
- Ừ. Từ hôm đám cưới của cháu và Dịch Phàm, chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại.
- Vâng.
Về sau Phùng Lộ Phi mới biết, Triệu phu nhân này hóa ra là mẹ của Triệu Chí Dương, Tổng giám đốc công ty Tài chính Đông Viễn, cũng là bạn thân của Từ Dịch Phàm.
Sau đó Từ phu nhân cũng đưa Phùng Lộ Phi đi gặp vài vị phu nhân nữa, như là Lý phu nhân, Hoàng phu nhân, Dương phu nhân,…. Từ phu nhân đều nói mấy vị phu nhân đó hôm lễ cưới của Phùng Lộ Phi và Từ Dịch Phàm có đến cả. Nhưng rốt cuộc là nhiều quá đến nỗi Phùng Lộ Phi cũng chẳng nhận ra nổi ai cả. Cô cũng chỉ đơn giản nói vài câu giao tiếp với họ thôi.
- Bà thông gia, bà đến rồi à?
Từ phu nhân sau khi thấy Phùng phu nhân đến thì rất vui vẻ chào hỏi. Phùng phu nhân đến cùng với Phùng Hiểu Nguyệt.
- Chào bà, hôm nay có chút việc nên tôi đến trễ một chút. Bà thông gia không trách đấy chứ?
- Đâu có đâu, có gì mà trách chứ.
Phùng Lộ Phi mím môi:
- Mẹ, chị hai.
- Lộ Phi, mẹ nhớ con quá.
Lâm phu nhân hồ hởi lên tiếng rồi lại gần Phùng Lộ Phi. Trong khi đó Phùng Hiểu Nguyệt chẳng thèm nói gì.
Bí Mật Của Định Mệnh Bí Mật Của Định Mệnh - Lâm Mĩ Thi