The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ám cưới của Nhất Bảo và Phương Nhi diễn ra trong sự nồng nhiệt, linh đình của hai bên gia đình. Mặt Nhất Bảo ngầu ngầu bên cô dâu tươi cười rạng rỡ. Anh cố quay đi tránh những pha quay phim cùng với cô.
Đêm tân hôn, Nhất Bảo say mèm, anh thả mình xuống giường ngủ say trong bộ đồ chú rể. Phương Nhi nằm bên cạnh tức ấm ức. Nhất Bảo thực sự không như cô nghĩ. Anh không còn là một gã đàn ông thích vui đùa trên thân xác phụ nữ nữa.
Nhất Bảo từ từ mở mắt. Nhìn thấy Phương Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm trong bộ váy ngủ màu hồng khá duyên dáng, anh quay đi, khép hờ đôi mắt. Thấy anh đã thức qua tấm kiếng trang điểm, Phương Nhi uyển chuyển đến bên cạnh anh, áp đầu vào ngực anh, run rẩy:
- Nhất Bảo, đừng lạnh lùng với em, em yêu anh, em cần có anh.
Nhất Bảo đẩy cô ra, anh ngồi dậy, bỏ đi vào nhà vệ sinh. Phương Nhi tức tối, cô nghiến răng đầy phẩn nộ:
- Nhất Bảo, rồi anh sẽ biết tay tôi.
Nhất Bảo trở vào, anh chỉ mặc quần short, khăn mặt khoác qua vai, trông anh đẹp như một vận động viên thể thao. Càng nhìn anh, Phương Nhi càng khao khát được ngã vào vòng tay của anh.
Nhất Bảo mặc quần áo vào, chải lại mái tóc rồi đi ra khỏi phòng. Phương Nhi gọi lại:
- Nhất Bảo, anh ăn sáng rồi hãy đi.
Làm như không nghe thấy, Nhất Bảo bỏ đi thẳng, đi ra tới sân thì gặp người đưa thư. Ông ta hỏi:
- Có phải đây là nhà của ông Lê Nhất Bảo?
Nhất Bảo đi lại gần:
- Dạ phải, thưa ông.
Người đưa thư chìa sổ cho anh:
- Xin anh ký vào đây, anh có thư bảo đảm.
Cầm phong thư trên tay, Nhất Bảo vội bóc ra. Trong đó là phiếu báo trúng tuyển và là thư của Linh Đan, anh run run đọc:
"Anh Nhất Bảo, em nhận được giấy báo trúng tuyển đại học của anh, em rất mừng. Đó là kết quả thời gian anh đã cố gắng hết mình. Còn phần cuối, em chỉ mong anh đừng bỏ cuộc. Anh có đủ khả năng để đi hết con đường còn lại, phải không anh? Chúc anh thành đạt và hạnh phúc. Em: Linh Đan"
Nhất Bảo đứng lặng người, áp bức thư vào ngực, thầm nghĩ: "Linh Đan, em là cô gái tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Anh sẽ làm tất cả vì em. Anh hy vọng một ngày nào đó, chúng mình sẽ được ở bên nhau".
Tín hiệu điện thoại di động làm anh tỉnh lại, lấy điện thoại ra:
- Alô.
- Anh Hai - Tiếng Hồng Huệ reo lên - Anh khỏe không?
Nghe tiếng em gái, Nhất Bảo vui vẻ:
- Chà, bữa nay khách sáo quá ha, bộ có gì vui hả?
Hồng Huệ hồn nhiên:
- Ở bên này cuộc sống cũng thoải mái lắm, anh ạ. Anh Bảo, rất tiếc em không dự đám cưới của anh.
Nhất Bảo cười khô khốc:
- Đừng nói chuyện đám cưới nữa, em ạ. Anh rất tiếc về những gì anh đã làm. Từ đây anh đã mất Linh Đan vĩnh viễn.
Hồng Huệ cũng buồn lây:
- Giá như em giới thiệu Linh Đan sớm hơn thì có lẽ anh không gặp được Phương Nhi.
- Đừng nói vậy, em ạ. Thật ra, anh và Linh Đan đã yêu nhau lâu rồi chứ, nhưng giữa bọn anh có những mối giao kèo tình yêu không thể nói ra được, và bây giờ thì tất cả chỉ là lời giao ước, anh không thể làm khác được.
Hồng Huệ an ủi:
- Đừng buồn nữa, anh ạ. Linh Đan là đứa con gái có bản lãnh, nó sẽ vượt qua được. Tốt hơn, anh đừng tìm nó, để nó có thời gian tĩnh lặng. Còn anh, anh cũng phải thực tế một chút, trước mắt anh không còn bài thơ tình yêu lãng mạn nữa, cuộc sống đợi ở anh nhiều thứ lắm.
Nhất Bảo thở dài:
- Anh hiểu anh cần phải làm gì. Huệ Ơi, khi sống với người phụ nữ mình không yêu thật khó sống chung, em ạ. Nhiều khi anh ao ước giá như vợ anh là Linh Đan thì hay biết mấy.
Hồng Huệ cười nhẹ:
- Anh lại nhớ đến Linh Đan rồi. Anh Hai, hãy tạm quên người yêu đi.
Nhất Bảo cười gượng:
- Có lẽ cần phải vậy. Hồng Huệ, gia đình Mike đối xử tốt với em chứ hả?
- Tất cả đều làm em rất hài lòng, anh ạ. Ba mẹ anh ấy bảo khi nào em sanh cháu, ông bà sẽ mang thăm ba mẹ mình.
Nhất Bảo trở lại vui vẻ:
- Như thế thì còn gì bằng. Nghe em nói hạnh phúc, anh rất vui. Này, sao em không gọi cho ba mẹ?
- Có chứ - Hồng Huệ trả lời - Em đã gọi từ tối, có ca? Mike nói chuyện nữa.
Nhất Bảo nói đùa:
- Coi chừng em sẽ sạt nghiệp vì gọi điện thoại.
- Anh không phải lo. Thôi, chào anh nhé. Cho em gởi lời thăm Phương Nhi. Nếu có gặp Linh Đan... À, mà thôi, em sẽ viết thư cho nó. Chào anh.
- Chào em...
Nhất Bảo bấm máy gọi điện cho thằng bạn trong giới giang hồ. Vừa nghe tiếng thằng bạn, anh đã nói:
- Trung, mày rảnh không, đi uống cà phê với tao.
Trung bật cười thoải mái:
- Bảo mới cưới cô vợ xinh đẹp như vậy mà bị trục trặc hay sao mà cần tâm sự sớm thế?
Nhất Bảo cũng cười:
- Tao đâu có tệ. Nhưng tao nản quá mày ạ. Mày có mối làm ăn nào không, giới thiệu tao với.
Trung nói đùa:
- Ở nhà hưởng tuần trăng mật với vợ thì tốt hơn đi làm đấy. Bộ cô nàng không làm hài lòng mày hả?
Nhất Bảo nói như ra lệnh:
- Mày đến chở tao đi nhâm nhi một chút đỉnh, tao chờ.
Nhất Bảo nhét điện thoại vào túi quần rồi quay trở vào nhà. Anh ngồi dựa ngửa trên ghế bành, mắt lim dim nhìn lên trần nhà.
Chưa đầy 10 phút, Trung xuất hiện, Trung nheo mắt nhìn Nhất Bảo rồi nói oang oang:
- Chỉ một đêm làm chồng mà trông mày xơ xác quá, phong độ của một tay dân chơi đẹp như tài tử của mày chạy biến đâu rồi hả?
Nhất Bảo châm điếu thuốc rồi chua chát nói:
- Nhắc làm gì những chuyện xưa cũ nữa, đi với tao.
Trung tròn mắt hỏi:
- Đi đâu?
- Đi kiếm gì đó để uống.
Phương Nhi từ trên lầu đi xuống, cô vẫn còn trong bộ đồ ngủ gợi cảm. Nhìn gương mặt của Phương Nhi, Trung biết ngay giữa hai người đã có chuyện. Trung đưa đôi mắt sỏi đời của anh như muốn nuốt chửng lấy cơ thể bốc lửa của Phương Nhi. Phương Nhi gật đầu chào Trung và cô quay sang Nhất Bảo:
- Nhất Bảo, sáng nay mẹ dặn anh đưa em đi khám bác sĩ.
- Để khi khác.
Nhất Bảo trả lời cộc lốc, anh khoác vai Trung đi ra. Trước khi đi, Trung kịp nháy mắt chào tình tứ với Phương Nhi.
Lái xe đi một đoạn, Trung hỏi:
- Bảo, mày ăn cơm trước kẻng hả?
Nhất Bảo trả lời nữa vời:
- Làm sao biết được.
Trung dừng xe trước một quán rượu sang trọng. Kéo ghế ngồi xuống, Trung hỏi:
- Mày không yêu cô ta à?
Nhất Bảo gật đầu:
- Tao không yêu cô ấy tí nào cả, vậy mà tao đã cưới cô ấy.
Trung gọi hai lon bia và nói:
- Phương Nhi là cô gái đẹp, ma manh, dễ dàng làm xiêu lòng một người đàn ông nào đó, nhưng lại bất lực với thằng bạn của tao. Mày có mơ gì khác không?
Nhất Bảo thú nhận:
- Có chứ. Nhiều nữa là khác. Tao đã yêu một người con gái, yêu bằng cả tấm lòng, nhưng rất tiếc, tao đã phạm quá nhiều sai lầm.
Trung thông cảm nói:
- Mày có cần tao giúp đỡ gì không?
Nhất Bảo nâng lon bia lên:
- Uống đi mày, tốt hơn, tới đâu hay tới đó.
- Mày định say nữa à?
Nhất Bảo mơ màng nói:
- Tao chỉ cần lần này nữa thôi. Còn ngày mai, tao sẽ tiếp tục làm điều mà nàng mong muốn, tình yêu trong nàng sẽ tiếp sức cho tao.
Trung cau mày:
- Mày vẫn còn quan hệ với cô người yêu à?
Nhất Bảo lắc đầu:
- Cô ấy không cho phép.
Trung gật gật đầu:
- Cô nàng xem ra cũng bản lĩnh lắm.
Nhất Bảo lè nhè:
- Uống nữa đi mày. Tao cần phải say.
Trung cản lại:
- Bảo, mày đừng uống nhiều quá như thế. Có chuyện buồn phiền mà giải quyết kiểu này thì chẳng hay ho tí nào.
Nhất Bảo đứng lên:
- Nếu mày nói vậy thì làm ơn cho tao về nhà, nhà trọ ấy.
Trung hỏi lại:
- Nhà trọ nào?
- Nhà mà mày đã thuê giúp tao.
Trung nhớ ra:
- À....
Anh cho xe chạy về hướng quận i. Thả bạn xuống, Trung cho xe đi thẳng.
Nhất Bảo loạng choạng mở cửa, đi vào nhà. Anh ngồi trên ghế, tay chống cằm, đăm chiêu nhưng suy nghĩ, anh thở dài khổ sở. Nơi chứa đựng tình yêu của anh giờ hoang vắng quá. Nhất Bảo nhớ rõ mồn một giọng nói, tiếng cười của Linh Đan và ngay cả những nụ hôn rụt rè lúng túng của người yêu. Nhất Bảo thì thầm một mình:
- Linh Đan ơi, anh sẽ thực hiện điều anh mong ước. Tạm biệt tình yêu của anh.
Linh Đan hồi hộp suốt mấy ngày nay. Còn hai ngày nữa cô nhận bằng tốt nghiệp, tấm bằng loại ưu đỏ chói, cô sẽ được mặc đồ cử nhân. Thứ bảy, còn một mình trong phòng, những thành viên cứ lần lượt ra trường và rồi ký túc xá và Linh Đan trở thành một bậc đàn chị gương mẫu, không yêu đương, không chơi bời, chỉ chú tâm vào việc học. Mỗi lần nhìn đôi nam nữ đi trên đường sau mỗi giờ tan học, lòng cô se sẽ buồn rồi thầm nghĩ: Ngày xưa mình cũng như vậy. Và cô nhớ đến Nhất Bảo. Đã chia tay ba năm rồi còn gì, kể từ ngày anh ấy lấy vợ, nhưng tình yêu cô dành cho anh vẫn không phai nhạt, mà ngược lại, nó còn tăng lên gấp bội.
Linh Đan ngồi bó gối trên giường, ve vuốt những cành hồng khô, món quà tình yêu thuở ban đầu của Nhất Bảo. Cành hoa rụng xuống bàn tay khiến con tim cô đau nhói, hàng đêm cô mường tượng cuộc sống của Nhất Bảo.
Linh Đan khẽ thở dài, cô mở rương, lấy xấp thư dầy cộm mà Hồng Huệ đã gửi. Cô đọc lại lá thư mới nhất, lời của Hồng Huệ như là lời cầu xin tha thiết: "Linh Đan ơi, hãy trở lại với anh Nhất Bảo đi. Có lẽ giờ này anh ấy là người đàn ông đau khổ nhất.
Anh Bảo cưới Phương Nhi là vì trách nhiệm, nhưng quả thực đó là sự ma manh của chị ta. Đối với anh Bảo, đó là sự sỉ nhục. Anh ấy đối xử rất lạnh nhạt với chị ta, vì không chấp nhận được cuộc sống như vậy, nên hai người đã ra tòa.
Bây giờ, anh ấy cũng như bạn, mục đích anh ấy cũng sắp đạt rồi. Tại sao hai người yêu nhau lại không tìm đến nhau? Linh Đan ơi, bạn hãy đến với anh ấy nhé, anh ấy rất cần bạn..."
Lá thư dài hai đôi giấy học trò, Linh Đan không đọc tiếp nữa, mắt cô cay xè.
Có tiếng gõ cửa, Linh Đan lau vội dòng nước mắt chực trào ra, rồi ra mở cửa. Tuệ Mẫn nở nụ cười thật tươi rồi, ôm chầm lấy Linh Đan:
- Ôi, em tôi.
- Chị.
Linh Đan kéo Tuệ Mẫn vào giường, cô trách:
- Sao lâu quá chị không đến thăm em? Em nhớ chị lắm.
Tuệ Mẫn liếc mắt trêu:
- Có thật không đó, hay là nhớ đến anh chàng nào rồi.
Linh Đan đập nhẹ vai Tuệ Mẫn:
- Đâu có. Em từ rồi chị à. Chi. Mẫn này, càng lúc em trông chị càng trẻ ra, công việc chị hiện giờ thế nào rồi?
Tuệ Mẫn cười mãn nguyện:
- Mọi thứ đều rất tôt. Linh Đan, sao em không chịu đến với anh nào cho đỡ hiu quạnh.
Linh Đan thở dài, tâm sự:
- Em không còn cảm xúc yêu đương nữa, chị ạ. Anh ấy đã chiếm trọn cả tim em rồi. Có lẽ chẳng ai thay thế được anh ấy trong tim em, dù cố hết sức thì...
Tuệ Mẫn ôm vai Linh Đan, thì thầm:
- Chung thủy quá chỉ khổ thôi, em à. - Chợt Tuệ Mẫn hỏi - Anh Tú Nam còn viết thư cho em không?
Linh Đan gật đầu trả lời:
- Có. Tình cảm anh ấy dành cho em vẫn như ngày nào, em không sao hiểu được, một người đàn ông hiện đại như anh ấy cam tâm yêu một người không hề yêu mình.
Tuệ Mẫn tỏ ra hiểu biết:
- Đàn ông luôn vậy. Bản chất của họ là chinh phục, vì vậy, nên những cô gái dễ chinh phục sẽ khiến họ rất mau chán và họ bỏ rơi một cách dễ dàng.
Linh Đan tâm sự:
- Chi. Mẫn à, em cô đơn lắm. Nhưng đến với người đàn ông khác thì em không thể, giá như anh ấy là một gã đàn ông không ra gì.. - Quay sang Tuệ Mẫn, cô hỏi - Còn chị, chị đã tìm được một nửa của mình rồi chứ?
Thay cho câu trả lời, Tuệ Mẫn rút tấm thiệp hồng từ túi xách ra đưa cho Linh Đan:
- Chị sắp cưới rồi.
Linh Đan trách móc:
- Sao chị giấu kỹ quá vậy. Anh ấy làm nghề gì hả chị?
- Bạn đồng nghiệp của chị, không đẹp trai, nhưng rất đàn ông.
Linh Đan phì cười:
- Chị quan tâm đến bề ngoài từ bao giờ vậy?
Tuệ Mẫn:
- Dù sao cũng cần một tí chứ em. Thôi, chị về, chứ để ảnh đợi ở dưới đường, tội nghiệp.
Linh Đan trêu:
- Chị yêu anh ấy quá hả. Chi. Mẫn này, em nghĩ việc chờ đợi là bổn phận của họ, chắc chắn ảnh không giận chị đâu.
Tuệ Mẫn mắng yêu:
- Con nhỏ này, lúc này học được ở đâu mà sành quá vậy?
- Nghĩ cũng ra thôi.
Tiễn Tuệ Mẫn ra cửa, Linh Đan hỏi:
- Chị có gặp được cả phòng mình không?
- Chị đã liên lạc cho tụi nó cả rồi, đến bữa đó, chị em mình lại xôm tụ như hồi ở đây. Em phải nhớ đến nhé.
Linh Đan hứa:
- Chắc chắn rồi, ai lại bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Nhưng chị phải hứa là kiếm cho em một chàng đấy nhé.
- Chỉ sợ em không đồng ý thôi.
Tuệ Mẫn nhìn Linh Đan, mỉm cười đầy ngụ ý.
Sáng nay, Linh Đan trang điểm nhẹ trước khi đến trường. Cô thoa một lớp phấn mỏng, tô chút son môi, kẻ đường chì lót trên mắt, trông cô sắc sảo lạ lùng.
Linh Đan mặc chiếc áo dài hồng, tóc để xõa dài, càng tôn thêm vẻ đẹp, cơ thể mềm mại, uyển chuyển duyên dáng của cô như cơn gió lướt trên hành lang ký túc xá, bao ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo.
Linh Đan đứng tần ngần như đang chờ đợi, nhìn đồng hồ. Đã hơn mười lăm phút rồi. Cô toan đi vào lấy xe thì một chiếc xe du lịch bóng loáng trờ tới, người lái xe trong bộ com- Lê sang trọng bước xuống. Anh gỡ đôi kiếng râm rồi khẽ kêu lên:
- Linh Đan!
Linh Đan cũng biểu lộ sự vui mừng:
- Tú Nam!
Tú Nam vòng qua mở cửa xe, anh nói rất khẽ:
- Lên xe đi em.
Đợi Linh Đan lên xe, anh đóng cửa lại rồi cho chiếc xe lướt êm ru trên con đường đầy ánh nắng vàng.
Linh Đan hỏi:
- Tú Nam, anh về khi nào?
- Anh mới về đêm qua. Linh Đan, em vẫn như ngày nào, xinh đẹp, dịu dàng và duyên dáng.
Linh Đan nóng ran cả mặt, vì lâu lắm rồi cô mới nghe được lời khen tặng mà cô nghĩ là rất chân thật.
Linh Đan bẻn lẻn:
- Anh chỉ quá khen thôi. Em chí ít cũng già đi nhiều so với trước.
- Với an h, em luôn là cô bé như ngày nào. Chỉ khác là nàng Lo. Lem ngày xưa, giờ đã là công chúa. Linh Đan ơi, hãy cười lên đi em, hôm nay là ngày vui của em mà. Nhìn em, anh nhớ lại ngày anh sắp nhận bằng tốt nghiệp, anh sút mấy ký vì hồi hộp, không sao ngủ được. Mẹ anh quở anh là giống con nít. Bây giờ nhìn em, anh mới nhận ra rằng đâu chỉ riêng mình.
Linh Đan hờn mát:
- Anh Nam lại trêu em rồi. Sao anh không kể cho em nghe về những ngày qua của anh. Thời gian trôi đi đã ba năm rồi còn gì.
Tú Nam mỉm cười hiền từ:
- Khoan đã, cô bé. Chúng ta còn nhiều thời gian. Hôm nay, sau khi nhận bằng tốt nghiệp, em phải dành thời gian cho anh đấy nhé, anh có nhiều điều tâm sự với em.
Linh Đan gật đầu. Tú Nam dừng xe trước cổng trường. Anh bước xuống mở cửa cho Linh Đan, hai người sánh vai nhau đi vào trường.
Đón cô là đám bạn cùng lớp và cũng cùng tâm trạng như Linh Đan. Cô nhìn Quế Anh trách móc:
- Sao bạn không đón mình?
Quế Anh liếc Tú Nam, tinh nghịch:
- Mình thật sự có đáng trách không đây. Linh Đan, bạn phải cám ơn mình mới đúng chứ.
Khánh Ly đứng bên cạnh chen vào:
- Anh gì đó ơi. Anh có phước lắm đấy nhé. Con nho? Linh Đan này lém lắm, suốt mấy năm đại học cũng chưa chọn được ai. - Quay sang Linh Đan, cô nhắc - Linh Đan giới thiệu anh ấy cho tụi mình biết với chứ.
Thấy Linh Đan lúng túng, Tú Nam mỉm cười đỡ lời:
- Tôi tên là Tú Nam, năm nay tròn ba mươi tuổi, là bạn lâu năm của Linh Đan, chịu chưa?
Ái Châu ghẹo Tú Nam:
- Anh Nam thuộc bài dữ ta, lại có duyên ăn nói nữa, hèn gì "của đo"... của con nhỏ này.
Tú Nam trả lời một cách ám chỉ:
- Đâu có, anh còn phải là bạn dài dài, phải không Linh Đan?
Linh Đan đỏ cả mặt. Cô chưa biết tính sao thì Nghĩa lớp trưởng từ đâu chạy tới, hối:
- Mấy bà tập trung vô phòng lẹ lên, sắp tới giờ rồi.
Chẳng để ý đến Tú Nam, anh ta nắm tay Linh Đan kéo đi, hỏi:
- Linh Đan, bà đi với tui lên nhận áo cử nhân.
Linh Đan chỉ kịp quay lại nhìn Tú Nam. Anh mỉm cười độ lượng và nói với theo:
- Anh sẽ chờ em.
Lễ phát bằng tốt nghiệp diễn ra trong không khí sôi nổi và trang trọng. Linh Đan duyên dáng đứng bên cạnh những sinh viên xuất sắc khác trong bộ áo cử nhân màu xanh thẩm, càng tôn thêm màu da sáng trắng trên gương mặt xinh đẹp, thông minh. Tú Nam đứng bên dưới, anh đưa máy ảnh chụp liên hồi. Sau cùng, anh đưa máy cho một sinh viên bên cạnh và dặn điều gì đó rồi ôm bó hồng to tướng lên trao cho Linh Đan. Anh thì thầm qua tai cô:
- Linh Đan, em tuyệt vời lắm.
Linh Đan đón nhận bó hoa, miệng cô mỉm cười, nhưng mắt cô long lanh nước, dòng nước mắt hạnh phúc.
Rời lễ đài, Tú Nam đưa Linh Đan ra xe. Ngồi trên chiếc xe du lịch đời mới, Linh Đan hồn nhiên nói:
- Anh Nam, anh làm em xúc động quá. Lúc đó, em chỉ muốn khóc thôi.
Tú Nam im lặng. Anh nắm tay cô, cái hơi ấm áp từ bàn tay anh truyền sang như muốn nói lên tất cả. Linh Đan nhăn khẽ:
- Đi thôi anh.
Tú Nam nhìn vào mắt cô rồi mở máy. Anh đưa cô về căn nhà của mình.
Đón hai người là bà vú già. Tú Nam giới thiệu:
- Vú ơi, đây là Linh Đan, bạn con.
Linh Đan cúi đầu chào bà vú. Tú Nam hỏi:
- Vú ơi, hôm nay vú cho chúng con ăn món gì?
Bà vú cười xòa nói với Linh Đan:
- Linh Đan, cháu xem thằng này lúc nào cũng đòi ăn uống.
Tú Nam nhắc Linh Đan:
- Vào nhà đi em. Nhà này bây giờ có thêm vú nuôi anh hồi nhỏ, em cứ tự nhiên như người nhà nhé.
Linh Đan đi vào nhà. Cô ngồi xuống ghế, đưa mắt ngắm nhìn căn phòng, mọi thứ dường như không thay đổi gì lắm.
Ở dưới phòng ăn, bà vú vừa bày thức ăn ra bàn, vừa nói tội Tú Nam:
- Mới về nước mà con đã kiếm được một cô gái đẹp như vậy.
Tú Nam đính chính:
- Không có đâu vú. Con quen cô ấy từ hồi còn ở trong nước, cô ấy là cô gái tuyệt vời nhất mà con từng gặp đấy vú ạ.
Bà vú nghi ngờ hỏi:
- Con và cô ấy yêu nhau à?
Tú Nam không vui lắm:
- Không hẳn vậy đâu. Con yêu cô ấy, nhưng cô ấy thì...
Bà vú nhún vai:
- Người đẹp thường làm cao, con ạ. Hay là cô ấy có người yêu rồi? - Bà vú hỏi.
- Cô ấy đã từng nói với con như vậy, nhưng đến bây giờ đã ba năm rồi, cô ấy vẫn một mình.
Bà vú đặt hai đĩa rau lên bàn rồi nói:
- Chẳng ai hiểu nổi, trừ cô ấy.
Tú Nam lau mặt xong bỏ đi lên nhà, anh rót nước cho Linh Đan:
- Uống nước đi em.
Linh Đan uống ngụm nước, e dè nhìn anh, mỉm cười. Tú Nam hỏi:
- Ra trường, em định xin làm ở đâu chưa?
Linh Đan lắc đầu:
- Em chưa biết nữa. Nếu bí quá thì xin đi dạy vậy.
Tú Nam hơi chồm về phía trước, anh đề nghị:
- Hay em vào làm công ty anh. Anh về nước lần này là mở công ty xây dựng. Em làm thư ký cho anh, lương anh trả sòng phẳng.
Linh Đan ngờ ngợ:
- Nhưng em không có chuyên môn về lĩnh vực này.
Tú Nam khuyến khích:
- Em không lo. Anh chỉ cần em có khả năng đọc tài liệu ngoại văn là được.
Linh Đan không trả lời vội:
- Để em suy nghĩ lại, anh ạ.
- Anh cho em thời gian từ đây đến ngày công ty khai trương, được chứ?
Linh Đan gật đầu:
- Như vậy cũng được.
Bà vú từ dưới bếp đi lên, đon đã mời:
- Mời cô cậu xuống ăn cơm, kẻo thức ăn nguội hết.
Tú Nam đứng dậy:
- Thôi, ăn cơm rồi chúng mình nói chuyện tiếp. Nè, Linh Đan, hôm nay anh đãi em, em phải ăn nhiều vào nhé.
Linh Đan vui vẻ trả lời:
- Tất nhiên rồi.
Tú Nam kéo ghế cho Linh Đan rồi quay sang bà vú:
- Vú ngồi ăn với chúng con luôn.
Linh Đan cũng nói:
- Mời vú ăn cơm.
Bà vú từ chối rồi đi ra khỏi phòng, để lại phòng ăn cho hai người. Tú Nam hỏi:
- Em thích món ăn nào nhất?
Linh Đan không trả lời vội, cô vờ nhìn khắp bàn ăn để suy nghĩ. Nếu Nhất Bảo hỏi cô câu này, chắc chắn cô sẽ trả lời: "Anh thử đoán xem", nhưng với Tú Nam, cô cần phải có giới hạn rạch ròi, ngay cả trong từng câu nói. Cô chỉ vào dĩa cá kho khế. Tú Nam bật cười thú vị. Linh Đan hỏi:
- Anh cười gì vậy?
- Anh cười vì nghĩ rằng em rất thích món đó.
Nói xong, anh gắp cá cho vào chén Linh Đan:
- Ăn đi em.
Linh Đan kêu lên:
- Tú Nam, em tự gắp được mà. Anh làm em chẳng tự nhiên chút nào.
Tú Nam đứng lên, anh lại tủ lấy chai rượu, đặt xuống bàn và hỏi:
- Em biết uống rượu chứ, Linh Đan?
- Không. - Linh Đan trả lời - Em ghét nó.
Tú Nam rót rượu ra ly và nói:
- Đây là điểm của phụ nữ Việt Nam mà anh rất thích, còn phụ nữ phương Tây thì hầu như đều sử dụng. Nhưng đừng quá khắt khe với mình, em ạ. Rượu nếu xét về một khía cạnh nào đó thì nó là một vị thuốc đấy.
Linh Đan lại nhắc:
- Tú Nam, anh không ăn, em ăn hết đấy nhé.
Tú Nam hớp ngụm rượu rồi khoanh tay nhìn Linh Đan ăn. Linh Đan hơi bối rối:
- Anh nhìn gì dữ thế?
Tú Nam cười nhẹ:
- Nhìn em ăn thế này, anh cũng no lắm rồi.
Linh Đan tỏ ra ăn rất bình thản. Đợi cô ăn xong, Tú Nam đứng dậy lấy nước. Linh Đan phì cười:
- Anh Nam làm em khó xử.
- Có gì đâu. Hôm nay, em là khách của anh mà. Linh Đn, chiều nay ở lại đây nhé.
Linh Đan từ chối:
- Em phải đi anh ạ.
- Thư thả đã nào, Linh Đan.
Linh Đan đứng dậy, cô xếp chén lại. Tú Nam ngăn:
- Linh Đan, để đó, lên nhà đi em.
Tự nhiên, Tú Nam khoác tay qua vai Linh Đan. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh xuống rồi đi lên phòng khách.
Linh Đan đứng nhìn thật lâu đôi cá cảnh trong hồ, lòng cô dâng lên niềm cô đơn vô hạn. Cô khao khát được trở về với tình yêu ngày nào. Hình ảnh Nhất Bảo hiện ra rõ mồn một, bàn tay anh dịu dàng vuốt má cô. Chợt một bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng, hơi thở nong nóng chất men phà vào mặt cô, càng làm lòng cô xao động. Rồi một nụ hôn mềm mại lướt trên đôi môi run rẩy của cô. Linh Đan ngây ngất đón nhận. Đã lâu rồi, cô chưa được đón nhận nụ hôn nào. Đôi tay anh ôm siết lấy cô, toàn thân Linh Đan mềm ra, cô đáp lại nụ hôn của anh một cách mãnh liệt. Đôi môi anh di chuyển điêu luyện trên môi cô, đủ làm cho cô ngây ngất.
Linh Đan chợt tỉnh, cô đẩy anh ra. Tú Nam giữ cô trong vòng tay, thì thầm:
- Linh Đan, anh yêu em. Hãy nhận lời anh đi em.
- Không, Tú Nam. - Linh Đan nghẹn ngào - Em không thể, em...
Tú Nam cắt lời:
- Linh Đan, em nói dối. Em yêu anh, em đã nói điều đó trong nụ hôn của mình. Tại sao em nói dối lòng mình, tại sao em từ chối anh?
Linh Đan khổ sở:
- Tú Nam, em không muốn lừa dối anh. Em không yêu anh, đó là sự thật. Em đã lú lẩn mất rồi. Anh đừng ép buộc em nói điều em không thể.
Tú Nam lau dòng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô:
- Anh đủ kiên nhẫn chờ đợi em. Anh biết trong em, tình yêu vẫn rạo rực, em khao khát yêu đương, nhưng bên ngoài em chạy trốn nó. Vì sao vậy? Anh nghĩ chẳng có người đàn ông nào được em yêu mà lại ngoảnh mặt đi, đó là sự thật. Còn anh, anh phải làm thế nào mới được em yêu đây?
Linh Đan đưa tay vuốt gương mặt khổ sở của anh:
- Tú Nam, hãy tha lỗi cho em, em nghĩ, anh làm sao có thể chấp nhận khi đứng bên cạnh anh mà tâm hồn em đang hướng về một người khác.
Tú Nam ôm siết lấy vai cô:
- Em hãy im lặng đứng đây với anh. Anh cần có em, anh chỉ muốn ôm em trong tay mình. Anh sợ một ngày nào đó, em thuộc về người đàn ông khác, và anh không còn được chinh phục em. Anh sợ ngày đó.
Linh Đan ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, cô thông cảm sâu sắc với tình cảm anh dành cho cô, dù cô cứng rắn đến đâu đi nữa, cô cũng không thể không rung động trước tình cảm anh dành cho mình.
Tú Nam đưa Linh Đan về phòng. Cô chạy ù vào như đón chờ điều gì đó, căn phòng sực nức mùi hoa hồng. Trên vương quốc của riêng cô, hoa hồng được sắp dầy đặc, tấm thiệp nhỏ đặt ở cạnh bàn học, cô vội mở ra. Dòng chữ quen thuộc vẫn tràn đầy tình cảm như ngày nào.
"Xin chúc mừng người yêu của anh. Mickey".
Linh Đan áp tấm thiệp vào ngực, cô muốn chạy bộ đến với anh để nói cho anh nghe cô đang nghĩ gì. Hai trái tim yêu đương lại tìm về nhau như thuở nào.
Gió đông đã cuốn đi những chiếc lá thu cuối cùng, để lại một màu nâu câm nín trên những thân cây trơ trụi vừa như sống, vừa chết. Nhất Bảo cảm thấy cô đơn, cô đơn cùng cực. Anh thèm được trò chuyện, thèm có một người bên cạnh. Nỗi nhớ người yêu lại tràn về như cơn gió mùa đông, nó châm vào trái tim anh tê buốt. Nhiều lúc anh muốn tìm đến với Linh Đan, nhưng cố kìm nén lại. Tình yêu sẽ chết, nếu như anh không dọn sẵn cho nó một con đường. Anh nằm khoanh tay trên đi văng, mắt lim dim như chú mèo ngủ ngày. Bà Hồng Loan từ trong buồng đi ra, nhìn thấy anh, lay gọi:
- Nhất Bảo, điện thoại của con reo trên phòng kìa.
Nhất Bảo ngồi bật dậy, anh phóng như bay về phòng, hấp tấp áp máy lên tai:
- Alô.
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe có hơi thở gấp gáp. Nhất Bảo kêu lên mừng rỡ:
- Linh Đan, có phải em đó không?
Một lúc lâu, Linh Đan mới lên tiếng:
- Mickey ơi, em cảm ơn anh về món quà.
Nhất Bảo trách móc:
- Sao em không gọi điện cho anh sớm hơn? Anh nhớ em quá, anh cứ tưởng thời gian đã làm em quên anh rồi.
Linh Đan cố ghìm cơn xúc động:
- Mickey, anh khỏe không?
Nhất Bảo trả lời vồn vả:
- Cũng như xưa. Em cho phép anh được gặp em nhé?
Linh Đan ngập ngừng:
- Em...
Nhất Bảo cương quyết:
- Anh sẽ đến ngay bây giờ. Anh không thể chờ lâu hơn được nữa. Anh đến với em đây.
Nhất Bảo tươi tỉnh hẳn. Anh mặc áo vào, nhảy chân sáo xuống cầu thang, miệng huýt gió bài ca nào đó. Bà Hồng Loan hơi ngạc nhiên, đã quá lâu rồi, bà mới thấy được thái độ vui vẻ của con trai. Bà hỏi:
- Có chuyện gì vui vậy con?
Nhất Bảo ra vẻ bí mật:
- Rồi mẹ sẽ biết.
Bà Hồng Loan nói với theo:
- Tối nay nhớ về sớm, ba con có chuyện muốn nói với con đó.
- Da. - Anh trả lời lấy lệ.
Bà Hồng Loan nhìn theo dáng con trai trên chiếc Majesty phóng ra khỏi cổng.
Nhất Bảo chạy vội lên phòng Linh Đan. Căn phòng sực nức mùi hoa hồng. Linh Đan đón anh với nụ cười e ấp như ngày nào. Anh ôm siết lấy cô, mặc cho những ánh mắt tò mò xung quanh.
Nhất Bảo chở người yêu về căn trọ cũ. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh không trả cho người ta à?
Nhất Bảo lắc đầu:
- Anh mua hôm rồi.
Linh Đan dò hỏi:
- Tại sao?
- Tại vì nơi này chứa đựng những kỷ niệm của chúng mình. Mỗi lần căng thẳng, anh lại đến đây, căn nhà mang bóng dáng em luôn xoa dịu tinh thần anh.
Linh Đan ghẹo:
- Ôi, Nhất Bảo, không khéo anh biến thành ông cụ non mất.
Nhất Bảo khoác vai cô đi vào nhà:
- Anh sẽ là ông cụ non nếu không có em.
Linh Đan nhún vai:
- Anh thật lém lỉnh, chẳng còn là ông cụ non mãi rồi.
Linh Đan hạch hỏi:
- Mickey, sao anh không đến với em sớm hơn. Anh bắt em chờ đợi mãi.
Nhất Bảo bẹo má người yêu:
- Có em bắt anh đợi đấy. Anh sợ lúc đến em đuổi anh về thì nguy to, và anh đã giận em, vì ngủ quên suốt mấy năm trời, không chịu bật đèn xanh cho anh.
Linh Đan xúc động:
- Ôi, chàng khờ của em. Anh không sợ em đến với một người đàn ông nào khác à?
Nâng cằm người yêu lên, anh thì thầm:
- Anh tin vào duyên số, em ạ.
Sau đó, đôi môi anh đã gắn chặt môi cô. Cô chỉ việc đón nhận tình yêu nồng nhiệt của anh.
Nhất Bảo thì thào qua hơi thở:
- Linh Đan, em vẫn như ngày nào, đôi môi em mềm mại và thuần khiết, chỉ có điều đôi mắt em lại phảng phất nét buồn, về với anh, em không còn buồn nữa nhé.
Linh Đan tựa vào vai anh, hỏi nhỏ:
- Nhất Bảo, tại sao anh ly di. Phương Nhi?
Nhất Bảo trả lời không chút đắn đo:
- Tại vì anh không yêu cô ấy, Linh Đan ạ. Anh không thể ôm trong tay mình một cô gái mà mình thương hại. Em có tin rằng, anh và Phương Nhi sống với nhau hơn một năm, nhưng anh chưa từng chạm vào người cô ấy không? Anh đã quyết không phạm bất cứ sai lầm nào nữa, em ạ.
Linh Đan quay lưng đi chỗ khác:
- Anh thật tàn nhẫn với chị ấy.
Nhất Bảo giải thích:
- Quả là có chút tàn nhẫn, nhưng anh không muốn sống với con người đã ép buộc mình bằng chính mưu mô của cô ta. Linh Đan, em đừng quá nhạy cảm như vậy. Em không vui khi trở lại với anh sao?
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc