Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
eng.. Reng... Reng...
- Alô. Nhất Bảo nghe đây. Ai đó?
- Anh Bảo, sao lâu quá không thấy anh? Ở nhà hàng Sao Mai có hai em đẹp mê hồn, tối nay anh đến nhé.
- Chưa biết nữa, nhưng tao sẽ cố gắng.
- Đừng đến khuya quá đấy, nếu đi ngay bây giờ thì càng tốt.
- Thôi nhe, không nói nhiều.
Nhất Bảo nhìn đồng hồ. Đã hơn 5g chiều. Nhà vắng tênh, chỉ có tiếng đàn piano của Hồng Huệ. Anh chạy về phòng thay quần áo. Anh mặc chiếc quần kaki màu xám, áo thun trắng ôm lấy cơ thể nở nang cường tráng, khoác thêm chiếc áo Jean bên ngoài, đi đôi giầy cao cổ màu xanh xám, trông anh giống như tài tử điện ảnh Hàn Quốc.
Đi ngang qua cửa phòng Hồng Huệ, anh nói vọng vào:
- Hồng Huệ! Anh đi chơi nhe, em ở nhà một mình.
Hồng Huệ ngưng đàn, cô chạy ra:
- Anh Hai cho em theo với, chưa bao giờ anh cho em đi chơi cùng cả.
- Con nhỏ này lớn rồi còn nhõng nhẽo. Anh đi chơi với bạn gái, không lẽ dẫn em theo?
Hồng Huệ mừng rỡ nhảy cẩng lên:
- Anh có bạn gái chính thức rồi hả? Sao anh không dẫn về ra mắt ba mẹ. Ba mẹ trông anh có vợ cho rồi.
- Nhưng cũng từ từ đã. Này Huệ, cho anh mượn chiếc xe của em nhe?
Hồng Huệ bậm môi:
- Chớ xe của anh đâu?
- Anh bỏ ngoài cho ông Năm rồi, nó bị gẫy cần số.
Đưa chìa khóa cho anh, cô lẩm bẩm:
- Cái nào anh cũng phá hư. Còn chiếc điện thoại di động đâu, sao lâu rồi em không thấy?
Nhất Bảo rút từ túi quần ra:
- Đây nè, cô nương. Bây giờ tui đi được chưa?
- Bao giờ anh về?
- Anh sẽ cố về sớm.
Nhất Bảo chạy nhanh xuống nhà, dắt xe ra, vừa khóa cổng lại, chiếc Spacy đã phóng đi theo kiểu các tay đua chuyên nghiệp.
Nhà hàng Sao Mai rất đông khách, ngoài khu phục vụ ăn uống tiệc tùng, còn có một phòng nhảy khá rộng, nơi tụ tập của thanh niên nhà giàu. Thảo Nguyên nhanh chóng quen với cảnh nhộn nhịp ở đây, cô đứng ở quầy phía ngoài ban ve. Còn Linh Đan thì e dè, nhút nhát. Vẻ sợ sệt của cô là nét quyến rũ khách làng chơi nhất, bà chủ tiệm đã biết khai thác điều đó. Cô bán rượu trong phòng nhảy, một tuần trôi qua vẫn bình yên vô sự.
Nhất Bảo bước vào nhà hàng, vài ba cô gái trẻ, ăn mặc nửa kín, nửa hở, mặt đầy son phấn, tươi cười đón anh. Người nắm tay, người ôm eo... mỗi cô thi nhau nũng nịu:
- Ồ anh Bảo! Sao lâu quá không thấy anh đến? Em nhớ anh quá đi mất.
- Anh Bảo không nhớ em hả. Ghét anh ghê, đêm nào em cũng chờ anh.
Nhất Bảo xua tay:
- Thôi thôi. Anh biết ra rồi. Anh nghe nói nhà hàng mới tuyển thêm hai em nữa, đúng không?
Một cô thỏ thẻ:
- Anh đừng quan tâm đến hai con nhỏ quê mùa đó, người như anh thì chỉ có bọn em thôi.
Một cô chỉ về phía quầy tính tiền:
- Anh xem con nhỏ kia, lính mới đấy, nó chỉ biết đứng ở quầy thôi.
Nhất Bảo nhìn theo tay của cô gái. Người con gái đó chẳng có gì hấp dẫn. Anh hỏi:
- Còn cô nữa đâu?
- Nó ở trong phòng dancing. Con nhỏ đó lầm lì ít nói, không hề biết nhảy nhót, nhưng đỡ hơn cô kia về ngoại hình.
Nhất Bảo gỡ tay mấy cô gái ra, anh nói:
- Các em ở ngoài này chờ nhé, anh vào đó một tí.
Anh đi thẳng vào phòng nhảy. Điệu Rap ồn ào, thanh niên nam nữ đang quay cuồng theo điệu nhạc, anh không quan tâm lắm. Một thằng đàn em từ phía sau tiến lên:
- Anh Bảo, em tưởng anh không đến chứ. Tụi em đợi anh nãy giờ.
Thằng đàn em chỉ tay về phía quầy:
- Con nhỏ khá lắm, phải không anh? Nếu anh thích, tụi em sẽ bắt nó chiều.
Nhất Bảo ra hiệu cho nó im lặng rồi anh say sưa ngắm cô gái. Mái tóc dài, đen mướt của cô ôm lấy gương mặt trái xoan, đôi mắt u buồn long lanh, lạnh lùng với tất cả.
Đã mấy đêm rồi, Nhất Bảo chỉ ngồi đàng xa ngắm Linh Đan. Thái độ cô chẳng có gì thay đổi, vẫn đôi mắt u buồn, vẫn gương mặt lạnh lùng. Anh khẽ nhếch mép cười.
Bà chủ đon đả đến bên quầy, bà tươi cười nói với Linh Đan:
- Cưng làm việc tốt lắm, nhất định ta sẽ tăng lương cho con. Này, người thay ca cho con đến trễ một chút, cảm phiền con ở lại giúp ta thêm được chứ?
Linh Đan nhỏ nhẹ:
- Thưa bà, tôi phải về, khuya rồi.
Bà chủ vẫn cười tươi:
- Cũng không phải lo, đệ tử của ta sẽ đưa cưng về.
- Nhưng tôi...
- Thế nhé, ta sẽ tăng lương cho.
Ở bên ngoài, Thảo Nguyên đã được một chàng trai đưa về từ bao giờ.
Linh Đan loay hoay cộng tiền bán được, để chuẩn bị bàn giao cho người ca sau. Chợt một bàn tay vuốt nhẹ bờ vai cô làm Linh Đan hốt hoảng, nhưng cô giữ giọng bình tĩnh:
- Ông làm ơn bỏ tay ra.
Một giọng cười mơn trớn:
- Chà, cô em đoan trang quá. Đêm nay cưng chiều anh nhe, anh sẽ cho em nhiều tiền, em thích gì được đó.
Linh Đan không sao chịu nổi, cô xoay người, tát mạnh vào mặt gã đàn ông.
- Đồ bỉ ổi. Ông tưởng đồng tiền của ông là lớn nhất à? Ông lầm rồi. Ông còn giở trò, tôi sẽ kêu bảo vệ.
- Ôi, cô bé ngây thơ quá. Em nổi giận trông càng đẹp hơn.
Gã đàn ông chồm tới nắm lấy vai cô:
- Ta muốn em phục vụ rượu cho ta đêm nay.
Linh Đan cương quyết:
- Tôi đến để bán hàng, chứ không phải phục vụ cho ông. Tôi không làm...
- Con nhỏ này coi vậy mà cũng đấu dữ, đã vào đây mà còn bày đặt làm cao nữa sao.
Gã đàn ông giật mạnh khuya áo, chiếc áo của cô bật khuy trễ xuống, lộ rõ chiếc áo ngực. Cô gái không còn hiền thục nữa, một tay giữ ở cổ áo, một tay cô vung lên, chống cự lại. Nhưng gã đàn ông đã nắm chặt tay cô lại. Linh Đan hét toáng lên:
- Buông tôi ra.
Mọi người vây xung quanh, chẳng ai dám nói tiếng nào. Gã đàn ông cười khùng khục:
- Đó, em thấy chưa, có ai dám làm anh hùng cứu mỹ nhân không.
Gã ngữa đầu lên cười ha ha, tay vẫn không buông cô gái. Từ trong đám đông, một thanh niên to cao, đẹp như diễn viên điện ảnh bước ra, vỗ vai gã đàn ông:
- Này, ông bạn. Người ta là phận liễu yếu đào tơ, đấng nam nhi làm vậy coi sao được.
Gã đàn ông liếc xéo chàng trai:
- Mày là ai mà dám xía vào chuyện của tao, khôn hồn thì cút đi nơi khác.
Chàng trai cương quyết:
- Tôi chỉ đi, khi nào ông thả cô ấy ra. Còn không thì ông...
- Người như mày mà làm được gì, muốn giải cứu cho người đẹp thì mau vào đây.
- Được, ông đừng trách nhé.
Chàng trai xoay người, giáng vào đầu gã đàn ông một cú đấm, hắn buông cô gái, cúi gập người để tránh. Chàng trai kéo cô gái về phía mình, anh trấn an:
- Cô yên tâm. Hắn chẳng làm gì được cô đâu.
Gã đàn ông gồng người đứng lên, đấm liên tiếp hai cú vào mặt chàng trai khiến máu mũi chảy ra. Chàng trai chẳng thua kém, vật ngã hắn ra nhà, nhanh chóng khóa tay hắn lại.
- Từ nay chừa nhé, không được ăn hiếp kẻ yếu.
Vừa lúc đó, bà chủ dẫn cô gái khác đến thay ca. Nhìn thấy cảnh tượng, bà run lên:
- Có chuyện gì vậy? Mấy người đã phá tan quán của tôi rồi, mấy người phải đền mới được.
Chàng trai đến gần, rút trong túi một xấp bạc, vứt lên bàn:
- Bây nhiêu đã đủ chưa? Tôi chưa tính sổ với bà là may lắm rồi. Bây giờ cô gái này về được rồi chứ?
Bà chủ chưa kịp hoàn hồn:
- Ừ, ừ.. nhưng chuyện gì mới được?
Chàng trai hất hàm về phía gã đàn ông nằm trên sàn nhà:
- Bà hỏi hắn thì sẽ rõ.
Chàng trai quay sang cô gái:
- Tôi đưa cô về nhé?
Linh Đan liếc nhìn bà chủ và lặng lẽ theo chàng trai đi ra khỏi nhà hàng. Tay giữ chặt chỗ khuy áo bị đứt ở ngực, cô lo lắng hỏi chàng trai:
- Anh có đau lắm không?
Lời cô gái dịu dàng làm cho chàng trai có cảm giác nhẹ nhõm, anh cười:
- Tôi không sao cả. Tôi đưa cô về nhé, nhà cô ở đâu?
Cô gái lắc đầu:
- Em không có nhà ở đây, em sống trong ký túc xá.
- Cô là sinh viên à?
- Dạ.
Chàng trai hơi rùng mình. Anh luôn tránh né với những người như vậy. Anh dắt chiếc Spacy ra, vừa đi vừa ngước đầu lên cho máu mũi đừng chảy. Xe ra đến, Linh Đan thấy rõ vết máu chảy trên mặt chàng trai, cô hốt hoảng:
- Máu ra nhiều quá, anh phải dùng thuốc cầm máu. Anh chờ em đến quầy thuốc đàng kia, em mua giúp anh.
Chàng trai phớt lờ:
- Chỉ một tí là khỏi thôi mà.
Linh Đan vẫn không chịu:
- Anh đừng coi thường, có khi còn bị xẻo cả mũi đấy.
Chàng trai bật cười:
- Thế à?
Cô gái cau mày bực mình:
- Anh cười cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao, tôi chỉ lo cho anh thôi.
- Cám ơn cô nhe, tôi chiều theo ý cô vậy. À, cô tên gì?
- Linh Đan.
- Ồ, tên cô đẹp quá. Cô biết không, Linh Đan là loại thần dược, uống vào sẽ trị được bách bệnh, còn sống lâu nữa. Người đàn ông nào giỏi tu tâm thì sẽ có được Linh Đan.
- Anh nói xàm gì vậy?
Chàng trai lấp liếm:
- Không. Tôi chỉ muốn nói là đã tới nơi rồi, cô mua giúp tôi thuốc.
Linh Đan bước xuông xe, tay nắm áo trước ngực, ngượng ngùng bước vào tiệm thuốc tây. Chàng trai nhìn theo tủm tỉm cười.
- Chị Ơi, lấy cho em một túi bông hấp, một lọ dầu nóng, một viên thuốc cầm máu, với một lọ thuốc nhỏ mắt. - Linh Đan nói với chị bán hàng.
- Tổng cộng là 19500.
Linh Đan hơi lo lắng. May quá trong túi còn đúng hai chục ngàn. Cô trả tiền và xách túi thuốc đi ra.
Hai người đứng xích qua một bên chỗ có nhiều ánh sáng.
Chàng trai ngồi yên trên xe, cô gái đứng bên cạnh, tay cầm miếng băng hấp lau vết máu trên mặt anh, rồi vò hai miếng bông nhỏ lại, cô nhét vào lỗ mũi anh, chàng trai nhăn mặt:
- Tôi nghẹt thở mất.
Tưởng thật, cô gái khuyên:
- Anh ráng chịu một chút thôi mà.
Cô cúi xuống lấy viên thuốc cầm máu. Trong ánh sáng mờ ảo, làn da trắng ngần trên khuôn ngực đầy đặn của cô lồ lộ, nó như thỏi nam châm hút hồn chàng trai. Cô gái ngượng ngùng lấy tay che lại ngực, rồi như quên đi chuyện viên thuốc, cô bảo anh:
- Anh làm ơn đưa em về.
Chàng trai cởi áo ngoài, khoác lên người cô:
- Em mặc vào đi, rồi tôi đưa em về. Đừng ngại nhe.
Lần đầu tiên, Linh Đan mặc áo đàn ông, cô chẳng biết như thế nào, nhưng mùi nước hoa anh dùng thì cô không sao quên được.
Linh Đan nhìn lên bầu trời đen kịt:
- Anh ơi lẹ lên, trời sắp mưa rồi.
- Em yên tâm đi.
Đường vào Sài Gòn về khuya thưa người, chàng trai phóng như bay về ký túc xá. Cánh cổng sắt khóa im ỉm là nỗi lo sợ nhất của cô, Linh Đan nói như khóc:
- Em phải làm sao bây giờ?
Chàng trai trấn an:
- Bình tĩnh nào cô bé, tôi sẽ giúp em. Ở trên đó có điện thoại không?
- Dạ có. Nhưng có lẽ người ta ngủ cả rồi.
Chàng trai rút chiếc điện thoại di động:
- Em cứ gọi thử xem.
Cô gái run run bấm máy, nhưng vô ích. Cô đưa điện thoại cho anh rồi ngồi thừ, chẳng nói câu nào.
Chàng trai thầm suy tính. Nên tìm cho cô một nơi ở qua đêm, bạn bè anh thì nhiều nhưng toàn là những bọn không hợp với cô gái. Cuối cùng, anh quyết định:
- Em đi theo tôi nhé.
Cô gái nghi ngờ hỏi:
- Đi đâu?
- Em đừng nhìn tôi như thế, tôi không làm gì hại em đâu, tôi thề.
Linh Đan miễn cưỡng ngồi sau xe anh, cô hỏi:
- Anh tên gì?
- Em thích gọi tên gì cũng được.
- Hừ! Anh xứng đáng là chú chuột Mickey.
- Nghe được đấy, cô bé ạ. Lần đầu tiên tôi được đặt biệt hiệu, mà lại là con gái đặt nữa, chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi tên này.
Chàng trai đề nghị:
- Linh Đan, chúng ta đi ăn gì đã nhé, dù sao chúng ta cũng bị Ở ngoài trời đêm nay rồi.
- Anh cũng không về hả?
- Ai lại để một người con gái như em ở ngoài một mình. Em không sợ hả?
- Em chỉ sợ trời mưa thôi, anh Mikey ạ. Bây giờ em chẳng muốn ăn gì nữa.
- Vậy đi theo tôi nhe, tôi sẽ chẳng làm gì em đâu.
Linh Đan tin tưởng chàng trai đến lạ lùng. Cô im lặng, mặc cho anh đưa đi đâu thì đưa.
Chàng trai dừng xe trước một biệt thự. Dù trời tối, Linh Đan cũng nhận ra vẻ sang trọng của nó. Chàng trai rút chìa khóa mở cổng, anh dắt xe vào và cẩn thận khóa cổng lại, anh nói nhỏ:
- Em đứng đây chờ tôi nhe, tôi cất xe đã.
- Đây là nhà của anh?
- Ừa.
Linh Đan lưỡng lự:
- Có phiền lắm không anh?
- Em đừng lo, mọi người ngủ cả rồi.
Chàng trai nắm tay Linh Đan, dẫn vào nhà. Anh lấy chìa khóa mở cửa phòng khách, ánh đèn chùm trên trần nhà tỏa ánh sáng màu vàng nhạt đủ cho anh thấy đường đi lên lầu. Anh đưa cô gái về phòng mình rồi nói:
- Đây là phòng của tôi, em cứ tự nhiên nhe.
Chàng trai mở tủ, lôi ra bộ quần áo kiểu của con gái khá đẹp đưa cho Linh Đan:
- Đây là đồ tôi mua để tặng cho em gái, nhưng em có thể bận tạm.
Cô gái đổi bộ quần áo, nhìn anh thầm biết ơn. Cô ngước lên quan sát khắp phòng, những bức ảnh khỏa thân treo trên tường làm cô nóng bừng cả người, cô quay đi chỗ khác. Chàng trai hiểu ý, anh nói:
- Phòng tắm trong kia, em vô đó thay đồ.
Đợi Linh Đan đi khuất, chàng trai gỡ mấy tấm hình xuống, nhét lên đầu tủ.
Linh Đan chỉ thay áo, cô ý tứ ngắm lại mình trong gương rồi bước ra, chiếc áo thun có thuyền ôm sát người cô, lộ rõ từng đường nét. Chàng trai buột miệng khen:
- Tôi không ngờ em đẹp đến như vậy. Thôi, đi ngủ nhé. Tối nay em là chủ căn phòng này, tôi sẽ ngủ ở phòng khách. À, đồ ăn nước uống có trong tủ lạnh đàng kia, chúc em ngủ ngon.
- Khoan đã, đợi em một chút. Anh ngồi xuống đi, để em nhỏ mắt cho.
Anh ngoan ngoãn làm theo. Linh Đan vừa làm, vừa nói:
- Hồi nãy tên đó đã làm anh đau lắm phải không? Anh xem này, mắt phải anh bầm tím.
Chàng trai đứng lên, anh vuốt má cô:
- Em chu đáo quá.
Ngoài trời gió ào ào, kèm theo đó là cơn mưa như trút nước, cô gái hơi rùng mình. Chàng trai hỏi nhỏ:
- Em lạnh ha?
Cô gái lắc đầu nhìn anh chăm chú:
- Mickey, anh ở lại đây nhe. Đêm nay, em không thể ngủ được.
- Chắc lạ phòng. Anh pha cho em cốc sữa nóng, chịu không?
- Không cần đâu. Anh ngồi xuống đây với em đủ rồi.
Hai người ngồi đối diện nhau. Linh Đan cúi mặt xuống, đầu hơi nghiêng nghiêng duyên dáng. Chàng trai ngắm cô đắm đuối. Cô gái trở nên quá hấp dẫn. Cô ngước lên mỉm cười:
- Em cám ơn anh nhe, anh tốt với em quá, Mickey.
- Chẳng có gì đâu. Em có biết tôi là người thế nào không? Một kẻ chỉ biết ăn chơi, hàng đêm tôi ngồi rất xa để ngắm em. Em như loại hoa tinh khiết mà tôi không dám với tới, nhưng tôi luôn sợ mất em. Còn em, em nghĩ về tôi thế nào cũng được.
Linh Đan đặt tay mình lên tay anh:
- Em hiểu anh. Anh là người đàn ông mà em sẽ chẳng bao giờ quên được, anh đã đem đến cho em sự bình yên mà không ai có thể thay thế được. Đừng tự dằn vặt mình, anh ạ. Mỗi một con người có mỗi cách vào đời riêng, nhưng dù sao cũng phải sống tốt.
- Linh Đan, em là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Em đến với tôi nhẹ nhàng như hơi thở. Em đã làm tôi say mê, rồi ngày mai em lại biến mất và tôi lại ngụp lặn trong cuộc sống thường ngày giữa những người không hiểu tôi. Nhưng tôi không hiểu tại sao em lại vào những nơi như vậy?
Linh Đan thở dài:
- Em muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình trang trải cuộc sống, mặc dù có người nói trước, nhưng em nghĩ bị sa ngã hay không là do mình thôi, phải không anh?
Chàng trai không ngờ cô gái nhỏ bé, mảnh mai ngồi trước mặt mình lại thốt ra được những lời như vậy. Càng lúc, anh càng thấy mình sống vô nghĩa.
Hai người ngồi im lặng. Mưa ngoài trời đã ngớt, gió đêm thổi nhẹ mát lạnh. Chàng trai đứng lên khép cửa lại, anh nói:
- Em đi nghỉ đi, con gái thức khuya sẽ xấu lắm đó.
Linh Đan lắc đầu, cô nhìn theo bóng chàng trai đi ra cửa.
- Mickey - Cô kêu lên.
Chàng trai quay lại mỉm cười, anh khép cửa lại và đi xuống phòng khách. Anh nằm dài trên ghế sô pha, tay vắt lên trán, suy nghĩ mông lung về người con gái mà anh đã cố công làm quen. Cô đang ở trong tầm tay anh, người con gái đầu tiên anh dẫn về phòng mình. Khác với những lần trước, trong lòng anh, đây không phải là cuộc trăng hoa nơi vũ trường khách sạn, không là lạc thú xác thịt rồi sau đó dấm dúi những đồng tiền. Linh Đan đã làm tim anh rung động thật sự. Cô gái quá nhỏ nhoi, nhưng có sức quyến rũ kỳ lạ, cô biến anh thành ngoan ngoãn. Anh không thể, hay đúng hơn là không dám chạm vào cô. Cô đã làm thức tỉnh nguồn sống thật sự trong anh.
Cũng chính vì vậy mà anh muốn trốn tránh cô, trong đôi mắt u buồn, trong giọng nói dịu dàng, say đắm. Cô ấy là một sinh viên. Còn anh học hành chẳng đến nơi đến chốn, làm sao anh dám với tới được. Anh nằm quay mặt vào trong như cố tránh dòng suy nghĩ.
Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc chàng trai, anh không giật mình, không hốt hoảng mà ngược lại, lòng anh như đang mở ra để đón nhận tình cảm. Một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào vang bên tai anh:
- Mickey, anh tránh né em, phải không?
Chàng trai nắm tay Linh Đan, áp lên má mình. Anh im lặng, sự im lặng của người đàn ông chính là sự kìm nén. Anh không thể nói gì được nữa. Linh Đan nói tiếp:
- Mickey, em hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng em chỉ xin anh một điều. Đừng tư dằn vặt mình, anh đừng nên tự làm khổ mình.
Buông tay Linh Đan ra, chàng trai lạnh lùng:
- Linh Đan, em về phòng đi. Tôi không cần sự thương hại của em đâu.
Linh Đan đứng dậy, tựa người vào ghế. Nhưng không chú ý đến lời của chàng trai, cô tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình:
- Anh là người đàn ông lần đầu tiên em quen biết, nhưng anh đã cho em ấn tượng quá tốt. Bây giờ em không biết em nghĩ gì, nhưng với anh thì... sự nhạy cảm của phụ nữ, đâu phải dành cho bất cứ người đàn ông nào.
Chàng trai dịu giọng:
- Em đừng nói nữa. Hãy về phòng đi. Anh không muốn người ta biết em đang ở trong phòng anh, họ sẽ nghĩ...
- Cám ơn anh đã lo xa.
Linh Đan xăm xăm chạy lên cầu thang.
- Ui da.
Cô vấp ngã trước cửa phòng Hồng Huệ. Chàng trai hốt hoảng, anh bật ngồi dậy, vội vàng chạy lên. Đèn trong phòng Hồng Huệ bật sáng, giọng cô gái càu nhàu hỏi:
- Anh Hai! Anh say nữa rồi, phải không?
Chàng trai bế thốc Linh Đan lên, chạy về phòng, đặt cô ngồi xuống. Anh khóa trái cửa lại và nói:
- Em làm tôi hết hồn. Thôi, em đưa chân đây tôi xem nào.
Cô gái tủm tỉm cười:
- Em đùa chút thôi mà.
Chàng trai nhăn mặt, anh ngước nhìn cô gái thầm nghĩ: Cô ta là hạng người gì chứ? Có phải là bông hoa tinh khiết như anh đã nghĩ không? Anh cố tình tránh né những trò đùa ân ái thì cô cứ khơi gợi như sẵn sàng dâng hiến. Cô thôi thúc bản năng đàn ông trong anh.
Bất chợt, anh ngước lên nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt như ngọn lửa đam mê của cô, anh hỏi:
- Em muốn gì?
Cô gái trả lời cộc lốc:
- Không muốn gì hết.
Nói rồi cô gái chui vào chăn, trùm kín người lại. Chàng trai cảm thấy tức giận, anh hất tung mền cô gái và gằn giọng, nói:
- Em muốn trả ơn tôi phải không. Được, tôi chiều em.
Cô gái hoảng hốt:
- Mickey, anh làm gì vậy. Đừng...
Đôi môi chàng trai khóa chặt môi cô. Cô gái rướn người, chống đỡ nhưng đôi tay như gọng kìm của anh đã ôm chặt cơ thể cô. Người cô mềm nhũn lại.
Bàn tay người đàn ông lần xuống lớp áo. Cô gái ý thức được điều gì sắp xảy ra, còn chút tàn lực cô đẩy mạnh cơ thể chàng trai bật ra giường. Cô gái ngồi co ro một góc, chàng trai từ từ mở mắt ra nhìn cô, nhếch mép cười:
- Tôi không ngờ em cũng mạnh thật.
Linh Đan nhìn chàng trai trừng trừng. Cô không khóc, cũng không có gì gọi là u buồn, đôi mắt giương lên, nhìn anh khó hiểu. Chàng trai trở nên lúng túng:
- Em nhìn tôi dữ thế? Giận tôi lắm hả? Tôi xin lỗi em nhé.
Cô gái từ từ khép mắt lại, đầu ngả về một bên. Chàng trai ngồi bật dậy, chồm lên lay vai cô gái:
- Linh Đan, em có sao không? Anh chỉ đùa thôi mà.
Cô gái lắc đầu và thiếp đi. Chàng trai thấy ân hận về hành động của mình. Anh ngồi suốt đêm bên giường cô gái.
- Anh Hai ơi, đưa em chìa khóa xe.
Tiếng gọi của cô em gái làm cho anh thức giấc. Mặt trời đã chiếu qua cửa sổ. Linh Đan vẫn còn chìm trong cơn mê.
Anh chậm rãi mở cửa và kéo Hồng Huệ sang một bên:
- Út, qua anh nói nghe nè. Cho anh mượn xe một bữa nữa, được không?
Hồng Huệ tròn mắt lên nhìn anh, cô lắc đầu:
- Em lấy xe đâu đi học? Anh ra ông Năm lấy xe về đi.
Nhất Bảo nài nỉ:
- Thông cảm đi. Em xuống đi cùng ba, trưa anh đến đón em về. Cho anh mượn bữa nay nữa thôi.
- Anh nhớ đấy nhé.
Hồng Huệ định quay đi, nhưng sực nhớ điều gì, cô đứng lại:
- Anh Bảo, chiếc áo mới anh nói là đã mua cho em đâu, đưa đây cho em, ngày mai, em mặc đi ăn sinh nhật nhỏ bạn.
Nhất Bảo khoát tay:
- Thì em đi học đi. Chiều về anh đưa cho.
- Không được. Em muốn xem bây giờ. Anh không đưa, em nghỉ cho anh mượn xe.
Hồng Huệ kéo mạnh cánh cửa, cô nhào vô phòng. Nhất Bảo kịp thời chặn ngang, anh đẩy cô ra.
- Em làm gì dữ vậy? Anh xin lỗi là đã quên mua cho em.
- Rõ ràng anh mới nói hồi hôm qua mà. Anh nói dối em à?
- Ồ, không phải. Anh.. đã lỡ.. tặng bạn gái anh rồi, để anh mua cái khác cho em.
Hồng Huệ giận dỗi:
- Chưa gì anh đã coi bạn gái anh hơn em. Vài ngày nữa có vợ, chắc anh xem em chẳng ra gì.
- Đâu có. Thôi, vầy nhe. Anh sẽ mua bù cho em hai cái. Đồng ý chưa? Từ trước đến giờ, anh luôn chiều em nhất mà.
- Em méc mẹ, để mẹ bắt anh cưới vợ mới được, cho anh hết đời luôn.
Hồng Huệ quày quả bỏ đi.
Bà Hồng Loan ở dưới nhà nói vọng lên:
- Anh em bây làm gì trên đó, xuống đây ăn sáng.
Nhất Bảo trả lời qua loa:
- Con không ăn.
Ở dưới nhà, Hồng Huệ nói với ông Tài:
- Ba ơi, ba cho con quá giang đến trường với.
Bà Hồng Loan trả lời thay chồng:
- Bữa nay ba mẹ đi Biên Hòa, chứ không đến công ty.
Hồng Huệ nũng nịu:
- Mẹ này, lâu lâu con mới đi nhờ xe một bữa, mà mẹ cũng từ chối.
Ông Tài cười hỏi:
- Vậy chớ xe con đâu?
- Xe con nó.. nó bị lên ga không được. Con mới nhờ anh Hai đi sửa giùm. Trưa, anh sẽ đến đón con.
- Ừ, con gái nên đi chiếc xe an toàn. Bà này, mình cho con gái đến trường, rồi đi vòng đường kia, sẵn ghé nhà anh Hưng.
- Như vậy cũng được.
Hồng Huệ ghé tai, nói nhỏ với mẹ:
- Mẹ nhớ ghé siêu thị "Cora" mua cho con mấy món đồ ăn. Tối nay, con sẽ cho mẹ biết một tin vô cùng hấp dẫn.
Bà Hồng Loan trêu:
- Không phải tin cô muốn lấy chồng chứ?
- Còn hơn thế nữa. Con nói thật đấy.
- Để rồi xem.
Ông Tài khoác vai con gái đi ra xe. Bà Hồng Loan gọi Nhất Bảo, dặn:
- Nhất Bảo! Con đi đâu nhớ khóa cửa lại cẩn thận nghe chưa?
- Dạ.
Tiếng xe còn đi ra khỏi cổng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Chạy xuống nhà, anh pha tách cà phê, ngồi đợi Linh Đan tỉnh dậy. Từng giọt cà phê rơi chậm rãi, chẳng cần pha đường anh bưng uống sạch. Cà phê đã làm anh hoàn toàn tỉnh táo, anh đi về phòng. Thấy Linh Đan vẫn còn nằm im thiêm thiếp, anh khẽ gọi:
- Linh Đan, tỉnh dậy đi em.
Cô gái khẽ cựa mình.
- Linh Đan.
Cô gái mơ hồ nghe tiếng gọi, từ từ mở mắt ra. Cô thều thào:
- Tôi đang ở đâu vậy?
- Ngồi dậy đi cô bé, đã gần 9g rồi.
Nghe giọng nói chàng trai, cô lờ mờ nhớ ra câu chuyện. Chống tay ngồi dậy, Linh Đan nhìn chăm chăm người đàn ông ngồi trước mặt. Cô run run hỏi:
- Đêm qua.. anh đã làm gì tôi?
Chàng trai mỉm cười, hiểu ý, anh cố tình đùa:
- Thì đã sao nào? Một cô gái qua đêm với một chàng trai, đó là điều bình thường trong xã hội hiện đại, pháp luật đâu có cấm.
Cô gái hét lên như điên loạn:
- Tôi ghét anh. Tôi căm thù anh.
Cô nắm cái gối quất tới tấp vào người chàng trai. Chàng trai ngồi im cho cô đánh. Như đã thấm mệt, cô gái ngồi thừ ra và trách mình:
- Tôi là đứa con gái ngu ngốc.
Chàng trai thọc tay vào túi quần, đứng trước mặt cô:
- Em đã hả giận chưa? Nếu còn thì tiếp tục đánh tôi nữa đi. Em chưa hả giận thì tôi đây ray rứt lắm.
-...
- Linh Đan, em đánh tôi đi chứ.
Linh Đan ngồi bất động, dòng nước mắt chảy dài trên đôi gò má xinh đẹp. Nước mắt của cô làm anh bối rối:
- Linh Đan, anh xin lỗi. Đêm qua chẳng có gì xảy ra cả. Anh thề là như vậy.
Chàng trai lấy khăn lau dòng nước mắt trên khuôn mặt thanh tú của cô.
Linh Đan tựa đầu vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.
Hai người ngồi bên nhau rất gần. Chàng trai chưa bao giờ có cảm giác xôn xao như vậy, tim anh đập loạn lên. Và cô gái, ngay từ đầu, cô đã nhận ra rằng cô phải thuộc về chàng trai đó, không phải là trả ơn, mà là tự đáy lòng, tình yêu trong cô trổi dậy. Nhưng cả hai chẳng nói được lời nào.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc