From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hiếc xích lô dừng lại trước cổng ký túc xá Trần Hưng Đạo, một cô gái bước xuống. Người đàn ông đạp xích lô trạc hơn 40 tuổi giúp cô khuân đồ xuống. Trên chiếc xích lô, đồ đạc chất cao ngất, gồm hai thùng đồ, một cái kệ, chưa kể xoong, nồi, bếp và linh tinh những thứ khác.
Trả tiền cho ông xích lô xong, cô gái loay hoay chưa biết làm thế nào với đống đồ. Đã một giờ chiều, ký túc xá vắng tênh, ngoài ông bảo vệ thỉnh thoảng ngáp ngắn ngáp dài, trông có vẻ mệt mỏi. Cô gái tiến đến gần và đưa mảnh giấy cho ông bảo vệ.
- Dạ thưa bác, cho con hỏi phòng này nằm ở đâu ạ?
Ông bảo vệ liếc mắt nhìn tờ giấy và trả lời cộc lốc:
- Cuối lầu ba.
Cô gái sợ sệt hỏi:
- Dạ, bác cho con gởi mấy thứ này, được không ạ?
Ông bảo vệ nghiêm khắc hỏi lại:
- Bao giờ lấy?
- Dạ, một chút xíu thôi ạ.
- Ừ. Để đó.
Cô gái khệ nệ xách một thùng đồ, cái dáng mảnh mai của cô so với thùng đồ quả là quá sức. Cô bậm môi, đặt thùng đồ trên vai, lừng khừng bước vài bước, và cuối cùng dừng lại trước bậc tam cấp, hít một hơi thật sâu lấy thêm sức để đi lên.
Đến bậc thang cuối cùng của lầu một, cô gái dừng lại giây lát. Có tiếng chân chạy nhanh ở cầu thang phía trên, cô gái cố núp sát vào bên cạnh nhưng thùng đồ trở nên quá to, nó đã chắn ngang lối đi hẹp.
"Rầm"
Cái thùng đồ rơi xuống và lăn long lóc xuống chân cầu thang. Cô gái choáng váng trước cú va chạm, cô tưởng chừng mình cũng ngã chúi theo thùng đồ. Một bàn tay rắn chắc kéo cô ngã về phía người đó.
Vừa mở mắt ra, cô vội rụt tay ra khỏi bàn tay người đàn ông. Cô run lên sợ hãi:
- Ông... Ông làm gì vậy?
Người đàn ông ấp úng:
- Tôi... tôi xin lỗi. Tôi... không cố ý.
Cô gái chẳng chú ý lắm đến thái độ người đàn ông, cô quan tâm đến thùng đồ, đang nằm chõng chơ dưới chân cầu thang. Hiểu ý cô gái, người đàn ông nói:
- Tôi giúp cô bé.
Chẳng thèm nghe cô gái trả lời, anh đã đi xuống và nhấc bỗng thùng đồ đi lên. Anh hỏi:
- Bé ở phòng bao nhiêu?
Cô gái đáp rụt rè:
- Dạ, phòng 314.
- Thế à? Bé đi theo anh.
Sự thân thiện của anh con trai đã làm cô gái đỡ lo sợ. Anh hỏi:
- Bé là sinh viên năm nhất hả?
- Dạ. - Cô hỏi - Anh cũng là sinh viên?
Anh con trai cười:
- Anh đã già thế này mà là sinh viên nổi gì nữa, người ta cho anh nghỉ lâu rồi.
Cô gái tò mò:
- Thế anh ở ký túc xá làm gì?
Anh con trai hỏi lại:
- Chẳng lẽ không còn sinh viên thì không được ở? Thôi mà, đừng có ngốc nghếch như vậy. À, em tên gì?
- Linh Đan.
Anh con trai khen:
- Ồ! Tên em đẹp quá, chắc ở nhà ba em là nghệ sĩ về một loại hình nghệ thuật nào đó?
Linh Đan lắc đầu:
- Nhà em ai cũng là nông dân, chứ có ai là nghệ sĩ gì đâu.
- Quê em ở đâu?
- Dạ, ơ? Bến Tre.
- Ừ. Anh cũng nghĩ vậy.
Linh Đan ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Dễ ợt, từ nhỏ anh nghe người ta hát:
"Ai đứng như bóng dừa, tóc dài bay trong gió.
Có phải người còn đó là con gái Bến Tre."
Em cũng có mái tóc dài đen mượt đấy thôi.
Linh Đan đỏ mặt trước lời nói dường như khen tặng của người con trai, cô nói lảng sang chuyện khác:
- Đã tới chưa anh?
Anh con trai chỉ tay về phía trước:
- Nó kia rồi.
Cánh cửa phòng 314 khép hờ, anh đưa tay gõ, giọng con gái từ trong phòng vọng ra:
- Chờ chút.
Cô gái đưa tay vuốt lại mái tóc rồi đẩy cửa, cô ngạc nhiên:
- Ủa, anh Tú Nam. Có chuyện gì không anh?
Tú Nam, tên anh con trai chi? Linh Đan và nói:
- Anh đưa đến cho phòng em một thành viên mới, mấy chị trong phòng nhớ chăm sóc em út kỹ nhé.
Cô gái đưa mắt nhìn Linh Đan và dò hỏi Tú Nam:
- Em gái hay đồng hương của anh?
Tú Nam lắc đầu:
- Chẳng là gì cả. - Anh cười - Hay là "đồng hương mở rộng" cũng được. Thôi, mau mở cửa cho anh khiêng thùng đồ vào, bộ tính phạt anh chắc.
Cô gái nhếch môi cười:
- Ai thèm phạt anh, chẳng qua em hơi ngạc nhiên, vì lần đầu tiên được thấy một anh hùng.
Cô gái mở rộng cửa cho Tú Nam bước vào, anh đặt thùng đồ xuống và hỏi:
- Tuệ Mẫn, trong phòng còn giường nào trống?
Tuệ Mẫn, tên cô gái chỉ chiếc giường gần kề cửa buồng tắm:
- Chỉ còn chiếc đó.
Tú Nam quay sang hỏi Linh Đan:
- Linh Đan, em ở chiếc giường đó được chứ?
- Dạ.
Tú Nam cũng cảm thấy ngán ngẫm, chứ đừng nói gì đến Linh Đan, cô sinh viên năm nhất chưa quen với môi trường ký túc xá. Tất cả mọi thứ trong phòng đều ngỗn ngang, bề bộn, bụi bậm bám đầy. Mọi chiếc giường khác đều có túi xách, valy để trên đó.
Dưới chiếc giường mà Tuệ Mẫn chỉ cho Linh Đan toàn là rác, vạc giường rớt ra từng mảnh, Tú Nam vừa chạm nhẹ vào, cái giường đong đưa kêu cú kít như muốn đổ nhào xuống vì quá già nữa.
Linh Đan lo lắng, trong đầu cô đang nghĩ cách xoay xở với nơi ở mới, Tú Nam như biết được điều đó, anh thân mật đặt tay lên vai cô, trấn an:
- Bé không phải lo, mọi thứ sẽ đâu vào đấy cả. Nè, em chỉ có một thùng đồ này thôi à?
- Dạ không, em còn để ở dưới nữa.
Tú Nam trách móc:
- Sao em không nói sớm. Thôi, ngôi đó, nghỉ cho khỏe để anh lấy cho.
Linh Đan không chịu, cô ái ngại:
- Em phiền anh quá, để em đi với anh.
Tú Nam xua tay:
- Không cần đâu. Chắc là đống đồ đạt ở cửa ký túc xá. Anh cũng thừa thông minh để biết được đồ nào là đồ của em.
Tuệ Mẫn khoanh tay đứng nhìn từng cử chỉ của Tú Nam đối với Linh Đan, cô cười thành tiếng:
- Hôm nay anh Nam sao thông minh quá, lại sốt sắng làm việc nữa. Linh Đan, em có phước lắm nhe.
Tú Nam chống chế:
- Gặp người yếu không biết giúp đỡ thì thôi, lại còn trêu ghẹo. Hồi năm em mới đến có khác nào chứ?
Không trả lời Tú Nam, Tuệ Mẫn nói với Linh Đan:
- Em đừng tin vào lòng tốt của anh ta, anh có nhiều mưu mô lắm.
Linh Đan mỉm cười đầy thiện cảm với Tuệ Mẫn.
- Tuệ Mẫn, em lúc nào cũng nghĩ xấu người tốt.
Tuệ Mẫn "hừ" một tiếng rồi nắm tay Linh Đan, kéo đi ra ngoài.
- Em với chị đi đổi vạc giường.
Tú Nam chạy theo:
- Tuệ Mẫn, em và Linh Đan nghỉ cho khỏe, để anh lên lầu bảy lấy mấy cái mới, mấy cái vạc này vứt đi là được rồi.
Anh nói với Linh Đan:
- Bé với chi. Tuệ Mẫn lo quét dọn phòng, đồ để dưới đó có bảo vệ không sợ mất đâu. Bây giờ phải gỡ mấy thứ cũ kỹ này, nào phụ anh một tay.
Tú Nam gỡ từng cái song giường ra, anh cho vào thành đống, Linh Đan ngây ngô hỏi:
- Mấy thứ này bỏ hả anh?
- Đâu có, để đó có lúc cần. - Rồi anh quay qua bảo Tuệ Mẫn - Tuệ Mẫn, em xuống lầu dưới mua mấy khoanh kẽm, mấy cái giường này cần phải sát cạnh bên nhau, nếu không...
Linh Đan sốt sắng:
- Ở chỗ nào để em đi cho.
Linh Đan đi ra ngoài, Tuệ Mẫn nhìn theo và nói:
- Con bé này cũng lanh lẹ thật.
Tú Nam cười chọc Tuệ Mẫn:
- Chứ đâu như em hồi mới vào trường, cái gì cũng nhờ cậy anh giúp đỡ, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi quên ngay ông anh này.
Tuệ Mẫn quay đi chỗ khác, nói nhỏ lại:
- Anh quên em thì có.
Tú Nam vờ không nghe thấy câu nói có hàm ý trách móc của Tuệ Mẫn. Anh kéo hai chiếc giường ép vào nhau, nhưng nó vẫn chưa chịu đứng yên, chỉ cần đụng nhẹ nó cũng siêu vẹo. Tú Nam lắc đầu:
- Như thế này không ổn rồi. Tuệ Mẫn, anh về phòng lấy đồ nghe, em ở đây nhe.
Tuệ Mẫn ngồi thừ ra, chẳng buồn làm gì cả, cô đang nhớ lại hồi mới vào ký túc xá. Nhà cô và nhà Tú Nam ở kế nhau, nên khi cô lên thành phố, anh đã giúp cô rất nhiều từ chỗ ở đến giấy nhập học, anh đều lo chu đáo. Tình cảm của cô đối với anh cứ rót đầy theo năm tháng và cô chờ đợi, đã gần bốn năm rồi, Tú Nam đối với cô vẫn vậy không vơi đi cũng không tăng lên, anh thực sự không biết tình cảm của cô dành cho anh, hay anh cố tình không muốn biết. Lẽ nào một gã đàn ông thông minh, hoạt bát, lại đang ở tuổi yêu đương lại không nhận ra điều đó. Tuệ Mẫn thở dài, cô không sao lý giải được.
- Chi. Tuệ Mẫn, chị xem em mua thế này được không, hai khoanh kẽm nhỏ, ba khoảnh kẽm lớn, hồ với giấy dán.
Tuệ Mẫn nhìn Linh Đan, cười:
- Làm sao em biết những thứ này mà mua.
Linh Đan giải thích:
- Hồi nãy, em thấy mấy chị mua nhiều lắm và em hỏi thử, mấy chị nói là dán tường với dán ở vạc giường trên cho khỏi bụi. Ở nhà, mẹ em dặn là cái gì chưa biết thì hỏi người ta cho biết.
- Thế à? Em thông minh lắm.
Nhìn quanh, không thấy Tú Nam đâu, Linh Đan hỏi:
- Anh Tú Nam đâu hả chị?
Tuệ Mẫn cầm cây chổi vừa quét, vừa nói:
- Anh đi lấy đồ nghề rồi.
Tuệ Mẫn gom thành đống rác bự giữa nhà, cô dừng lại nhìn Linh Đan đang lom khom lau xung quanh giường:
- Linh Đan này.
Linh Đan không ngước lên:
- Có gì không chị?
Tuệ Mẫn ngập ngừng một hồi rồi hỏi:
- Em thấy anh Tú Nam thế nào?
Linh Đan quay lại mỉm cười:
- Mới gặp nên em chẳng biết nhận xét thế nào cả, có lẽ là một người tốt.
Tuệ Mẫn nhớ lại:
- Hồi chị mới vào ký túc xá như em, anh ấy cũng giúp chị đủ thứ, nhưng... chị.. chị không biết thế nào cả.
Linh Đan bước ra và ngồi xuống bên cạnh Tuệ Mẫn:
- Chị đừng suy nghĩ nhiều. Biết đâu anh Tú Nam cũng có tình cảm với chị.
Tuệ Mẫn nhìn vào mặt Linh Đan:
- Linh Đan, có phải em đã yêu rồi, phải không?
Linh Đan lắc đầu:
- Chỉ là một chút lãng mạn thôi phổ thông thôi chị. Lúc đó cũng có vài người bạn trai viết thư cho em, nhưng em không thích như vậy, em gắng sức để học là tốt nhất, chuyện yêu đương chưa phải lúc.
Tuệ Mẫn đồng tình với suy nghĩ của Linh Đan. Cô vui vẻ cho rác vào bao nilon. Vừa lúc đó, Tú Nam vác hai cái vạc giường vào và cả túi đồ nghề một bên. Linh Đan nhanh nhẹn đỡ túi đồ nghề. Tú Nam mỉm cười với cô, Linh Đan cúi xuống tránh nụ cười đó.
Tú Nam ráp hai cái vạc vào giường của Tuệ Mẫn và Linh Đan, rồi lôi từ bao đồ nghề ra nào cưa, búa, đinh. Rồi tiếng cưa gỗ, tiếng đóng đinh rộn ràng, căn phòng trở nên náo nhiệt. Anh ghép mấy cái thành giường thành một bản lớn và làm thành cái kệ nhỏ bắt qua hai cái đầu giường, anh nói:
- Chỉ có cách này mới giữ được mấy cái giường đứng yên, lại có chỗ để thêm cái va ly nữa. Tuệ Mẫn, em xem anh có sáng kiến hay không?
- Hừ, anh chỉ giỏi khen anh thôi. Anh có giỏi thì mắc giùm em công tắc điện.
- Chuyện nhỏ thôi mà. Này, Linh Đan, em tự dán giấy lên tường được chứ? Anh khuân đồ lên rồi sẽ tính sau.
Tú Nam đi khuân đồ. Tuệ Mẫn trang trí lại chỗ ở của mình. Linh Đan dán giấy.
Căn phòng trở nên sạch sẽ thoáng mát hơn cũng là lúc cả ba trở nên mệt đừ.
Linh Đan lấy trong ba lô nhỏ ra ba lon "bò húc", cô mời:
- Anh Tú Nam, chi. Tuệ Mẫn, uống nước.
Tú Nam buột miệng:
- Chà, ở đâu ngon quá vậy?
- Mẹ em mua cho em uống dọc đường đó.
Tuệ Mẫn khen:
- Mẹ em chu đáo quá.
Linh Đan cười:
- Ba mẹ nào cũng thế cả.
Tú Nam vui vẻ khui lon "bò húc" và giơ lên cao, tu một hơi:
- À, tê giác húc, thật sung sức.
Cả ba cùng cười sảng khoái. Tú Nam đề nghị:
- Linh Đan, Tuệ Mẫn, chút xíu nữa đi ăn cơm với anh nhe?
Tuệ Mẫn từ chối:
- Anh với Linh Đan đi đi, em mỏi quá chẳng buồn ăn nữa.
Linh Đan đưa ra đề nghị khác:
- Em có gạo và lương khô, hôm nay em sẽ nấu cơm đãi anh chị, coi như là làm quen. Vả lại, anh Tú Nam giúp em thế này, ma em còn để anh dẫn đi ăn coi sao được.
Tú Nam cú nhẹ vào đầu Linh Đan:
- Anh chỉ chuộc lại tội làm bé hết hồn thôi.
Bữa cơm thân mật được dọn lên, trong phòng chỉ có ba người nên không khí rất ấm cúng. Linh Đan làm cơm, bù lại, Tú Nam mua một xách trái cây thật to, anh đưa cho Tuệ Mẫn:
- Em đi rửa giùm anh.
Tuệ Mẫn ngoan ngoãn xách túi trái cây vào nhà tắm.
Tú Nam chăm chú nhìn từng cử chỉ của Linh Đan. Sự thu hút của cô không chỉ ở gương mặt khả ái, mà còn ở hành động từ đôi tay, sự nhẹ nhàng, mềm mại của cô làm anh thích thú. Linh Đan cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của Tú Nam, cả người cô nóng ran, đôi tay cô trở nên lúng túng gắp khúc cá trong hũ lương khô.
Tú Nam đỡ lấy:
- Em để anh giúp cho.
Linh Đan ngượng nghịu đưa cho anh, cô giả vờ hỏi Tuệ Mẫn:
- Chi. Tuệ Mẫn ơi, mấy người cùng phòng bao giờ về hả chị?
- Chắc ngày mai, hôm nay họ đã đến để chọn giường rồi.
Tú Nam phụ vào:
- Đó, em thấy chưa, ở tập thể phải luôn đi trước thời đại.
Cả ba ăn ngon lành. Mãi đến 9g tối, Tú Nam mới tạm biệt Tuệ Mẫn và Linh Đan về phòng. Ngày đầu tiên ở ký túc xá của Linh Đan thật tuyệt, cảm thấy ấm áp, chứ không như suy nghĩ trước đó.
Vừa đặt lưng lên giường, Linh Đan đã ngủ thiếp đi.
Sáng nay, Hồng Huệ thức dậy thật sớm, cô chạy lên sân thượng tập thể dục. Khác với mọi khi, mỗi động tác thể dục của cô hôm nay đều mạnh mẽ, khỏe khoắn. Cô hít một hơi dài, rồ từ từ thở ra. Mùa mưa Sài Gòn dễ chịu, thoảng chút gió dìu dịu, không làm người ta co lại, mà còn mở ra, phô bày những nét độc đáo mà con người vốn có, chả trách gì người miền Nam rộng rãi, thân tình.
Sau bãi tập thể dục, Hồng Huệ đi vào phòng tắm. Từng giọt nước mát lạnh tưới lên cơ thể tràn đầy nhựa sống của cô, khiến tinh thần thêm hưng phấn.
Về phòng mình, Hồng Huệ xếp lại mấy bộ áo dài trắng cho vào ngăn tủ, từ đây cô chia tay với tuổi học trò thân thương để bước vào giảng đường đại học, bắt đầu cho một giai đoạn mới. Cô thầm nghĩ. Mình nên diện một chút. Cô mở toang cửa chiếc tủ đựng quần áo, ướm thử chiếc này đến chiếc khác, chẳng thấy chiếc nào vừa ý. Thoáng thấy bóng anh trai đi ngang phòng, cô gọi:
- Anh Bảo vô giúp em cái này chút xíu.
Giọng Bảo còn mê ngủ:
- Cái gì thì từ từ, tao phải đi vệ sinh đã.
- Hừ, chẳng cần anh nữa.
Hồng Huệ chạy xuống nhà, nắm tay mẹ:
- Mẹ Ơi! Giúp con cái này với.
Bà Hồng Loan vừa thức dậy, đang chải tóc. Ở cái tuổi 45, nhưng trông bà trẻ trung và duyên dáng. Mái tóc cắt ngắn, uốn cao theo kiểu phụ nữ Nhật Bản càng làm cho bà trở nên phúc hậu và đảm đang. Bà tươi cười, nói với con gái:
- Không phải là chọn mấy kiểu quần áo đó chứ?
Hồng Huệ phụng phịu:
- Mẹ này, con chỉ nhớ một tí thôi mà, hôm nay là ngày đầu đi học nên con muốn chọn một bộ đồ kiểu cách một chút, mẹ chọn giúp con.
Bà Hồng Loan mắng yêu con:
- Con gái lớn rồi mà mấy thứ đó cũng không lo được thì con biết làm gì ăn nữa.
Hồng Huệ năn nỉ:
- Đi mà mẹ, một lần này nữa thôi.
Bà Hồng Loan lắc đầu, ngán ngẫm:
- Thôi, con lên chọn bộ nào con cảm thấy vừa đẹp, vừa lịch sự mặc vào đi, xuống đây mẹ chấm cho. Con phải tự tin chính mình chứ.
Hồng Huệ cau có bỏ đi lên phòng mình. Cô chọn chiếc áo sơ mi màu hồng phấn và quần Jean ống "pat". Mặc đồ vào, cô ngồi thừ trong phòng.
- Hồng Huệ, con đã thay đồ xong chưa, ra uống ly sữa nóng rồi đi đến trường.
Hồng Huệ uể oải đứng lên, tự nhiên cô ghét mẹ ghê. Cô chải vội mái tóc rối đi thẳng xuống cầu thang. Bà Hồng Loan đón con bằng một lời khen:
- Chà, con gái mẹ đẹp quá, mẹ biết con tự làm được mà.
Ông Tài, ba cô phụ thêm vào:
- Mẹ con nói rất đúng. Con gái ba càng lớn càng đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc đời sinh viên, con có cần ba mẹ đưa đến trường không?
Hồng Huệ nũng nịu:
- Dĩ nhiên là cần rồi, con còn bé mà.
- Này, Hồng Huệ. Con còn nhớ lúc con mới vào lớp một không? Ngày đầu tiên, con chẳng chịu vào lớp, cứ ôm lấy cổ mẹ, đợi cả nhà năn nỉ mới chịu đi.
Hồng Huệ mắc cỡ:
- Ba này, cứ hay ghẹo con.
Nhất Bảo từ trên lầu đi xuống, anh chợt khựng lại khi thấy đủ mặt cả nhà. Ông Tài vẫy anh lại.
- Nhất Bảo, lại đây ba biểu.
Nhất Bảo miễn cưỡng đi lại gần:
- Có chuyện gì không ba?
Ông Tài nói như ra lệnh:
- Sáng nay, con đưa em đi học.
Nhất Bảo cự nự:
- Con không đi được, con có công chuyện.
Bà Hồng Loan đưa mắt nhìn anh:
- Con mà cũng có chuyện để bàn à? Con mà làm được chuyện gì thì nhà này cũng nhờ. Con trai chẳng chịu học hành, chơi bời lêu lõng, cha mẹ già cũng chết đi, mày phải kiếm lấy một nghe để nuôi thân chứ.
Bà Hồng Loan được thế la rầy Nhật Bảo. Vợ chồng bà luôn xấu hổ về thằng con bất trị. Hồng Huệ rất thương anh, cô hiểu anh cần gì, cô biết anh rất ngại đi đến những nơi như trường học nên vội nói:
- Con chỉ đùa thôi mà mẹ. Con lớn rồi cũng biết tự đi được, ba mẹ lúc nào cũng xem con như đứa con nít.
Cô nắm tay anh trai:
- Anh Bảo này, cứ đi công chuyện của anh, nhưng nhớ khi về phải có quà đấy nhé.
Nhất Bảo tuy là đứa ít học hành, chơi bời lêu lõng, nhưng đối với bạn gái và em gái thì anh chiều hết mình. Nhất Bảo sẵn sàng gật đầu, anh cười với em gái.
Hồng Huệ thuyết phục ba mẹ:
- Ba mẹ cứ để anh ấy đi đi.
Cô hích nhẹ vào người anh, ra hiệu anh tìm đường chuồn cho nhanh, kẻo một trận nữa xảy ra.
Nhất Bảo xin phép:
- Con đi, thưa ba mẹ.
Anh vừa đi ra cửa, ông Tài hỏi với theo:
- Mày tính bao giờ về?
- Dạ... chiều.
Ông Tài lắc đầu, quay sang nhắc Hồng Huệ:
- Anh con chẳng làm được trò trống gì, con mà bênh vực nó hoài không khéo nó ngày càng hư, suốt ngày đàn đúm bạn bè xấu.
Ông Tài thở dài:
- Ba chỉ có mình nó là con trai, nhưng ba cũng xem như không có.
Bà Hồng Loan buồn không kém:
- Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn, chắc lo kiếm vợ cho nó để vợ nó dạy.
Hồng Huệ bênh vực anh:
- Anh Hai là người tốt, chỉ tội anh không học hành đàng hoàng như người ta. Ba mẹ lúc nào cũng có ác ý với anh, ba mẹ tưởng anh không tủi thân sao. Con muốn ba mẹ đối xử với anh nhẹ nhàng hơn.
Ông Tài chống chế:
- Chứ ba mẹ xử tệ nó hồi nào đâu. Con nào cũng là con cả, chỉ tội ba mẹ bực mình với nó.
Bà Hồng Loan lên tiếng, khép lại câu chuyện:
- Thôi, chúng ta không nên bàn cãi nữa. Hồng Huệ! Con uống cốc sữa đi, nó nguội nãy giờ rồi. Ông lấy xe cho con đến trường luôn.
- Không cần đâu ba, con tự đi được. Mẹ uống giùm con cốc sữa.
Hồng Huệ mặc cho bà Hồng Loan thuyết phục gì đi nữa, cô đứng lên, khoác ba lô lên vai rồi dắt chiếc Spacy màu trắng bạc đi ra cổng.
Cô cho xe chạy chầm chậm, gió nhẹ thổi bay bay mái tóc ngắn nghịch ngợm, tia nắng ban mai chiếu xuống như đuổi theo bánh xe của cô.
Hồng Huệ bước vào lớp, mỗi gương mặt đến xa lạ đối với cô, lớp Anh Văn khóa 97 đông nghẹt, khoảng trên trăm người. Cô tự tin bước vào và ngồi cạnh một cô gái tóc dài, có gương mặt dễ thương phúc hậu. Cô gái mỉm cười và ngồi xích vào bên trong.
Hồng Huệ hỏi:
- Quhat's your name?
- My name is Linh Đan. And you?
- Hồng Huệ.
- It's nice to meet you.
- So am i.
Cả hai cô gái cùng cười. Họ trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
Bữa học đầu tiên khác với hồi phổ thông, cả bọn đều phải học, chứ không được nghĩ để làm quen. Giờ grammar thật khó hiểu, giáo viên giảng bài toàn bằng tiếng Anh. Cuối cùng, giờ học cũng kết thúc. Linh Đan và Hồng Huệ nắm tay nhau đi ra cổng. Tú Nam chờ Linh Đan tự bao giờ. Linh Đan giới thiệu:
- Hồng Huệ, đây là anh Tú Nam, anh kết nghĩa của mình, còn đây là Hồng Huệ, bạn em mới quen trong buổi học hôm nay.
Tú Nam tươi cười:
- Chào Hồng Huệ. Này, Linh Đan. Em làm quen với cô bạn rất dễ thương.
Hồng Huệ chẳng thua kém:
- Linh Đan có ông anh kết nghĩa khéo ăn nói quá.
Linh Đan nắm tay bạn, hỏi:
- Hồng Huệ, có ai đón bạn không?
Hồng Huệ nhún vai:
- Ồ, mình đâu có diễm phúc như Linh Đan, mình phải tự đi thôi.
- Thế mình về trước nhé. Bye.
- Bye. See you again.
Linh Đan ngồi sau xe Tú Nam, họ giơ tay chào Hồng Huệ, cử chỉ của hai người trông ngộ nghĩnh và tươi vui. Hồng Huệ nhìn theo, trong lòng mang cảm giác xốn xang, cô ao ước giá như có một người con trai ở bên cạnh như vậy.
Hồng Huệ nhìn đồng hồ. Mới 10g kém. Hãy còn sớm, cô không vê vội, thư thả vào căn tin trường, nhấm nháp chút thi vị của ngày đầu làm sinh viên. Cô gọi tách trà lipton và hộp bánh bích quy.
Hồng Huệ đưa tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn xung quanh, miệng nhâm nhi lát bánh.
- Xin... lỗi.. tôi có thể ngồi đây, được không?
Hồng Huệ ngước lên. Trước mặt cô là một gã đàn ông da trắng, đô cao, có lẽ là người Châu Âu. Cô mỉm cười gật đầu.
- Cám ơn... cô... dễ thương lắm.
Hồng Huệ thú vị với gã cùng bàn, cô bắt chuyện:
- Quhat's your name?
- Tôi là Mike. - Anh ta trả lời bằng tiếng Việt.
- Oh Mike, Ím Huệ.
- Tôi rất vui được.. làm quen với Huệ.
- Ím too.
Cả hai cùng cười, Mike gọi một tách cà phê nóng.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Hồng Huệ xin phép về trước. Cô đứng lên, cầm lấy ba lô để bên cạnh.
Choảng.. Choảng...
Tiếng vỡ vụn của hai cái ly, trên người Mike dính đầy cà phê. Hồng Huệ hoảng hốt, cô lắp bắp:
- Tôi xin lỗi, tôi... xin lỗi..
Cô vội rút khăn tay trong túi lau vết cà phê trên người Mike. Mike giữ tay cô lại và cúi xuống hôn lên bàn tay cô, một cử chỉ lịch thiệp mà các chàng trai phương Tây luôn bày tỏ với các cô gái. Hồng Huệ vội rụt tay lại, cô lúng túng:
- Tôi... xin lỗi.
Mấy người phục vụ lom khom nhặt mảnh thủy tinh dưới chân, mấy người khách hiếu kỳ đang theo dõi cử chỉ của họ. Chẳng còn cách nào khác, Hồng Huệ cầm ba lô bỏ chạy ra ngoài. Mike chạy theo:
- Huệ... Em giận tôi... phải không? Tôi xin lỗi.. em.
Hồng Huệ lắc đầu, không nói.
- Huệ.. tôi rất thích em, tôi đưa em... về nhé.
- Tôi về được. Cám ơn anh.
Hồng Huệ đi như chạy, cô lấy xe phóng nhanh về nhà. Cử chỉ của Mike làm cô suy nghĩ. Bàn tay Mike ấm áp đến lạ kỳ. Lần đầu tiên cô chạm tay một người đàn ông thực thụ và cô nhận ra rằng cô không còn là một đứa trẻ nữa, cô là một thiếu nữ xinh đẹp.
Trong bữa ăn trưa, cô kể cho bà mẹ nghe chuyện cô quen với Linh Đan, nhưng cô giấu nhẹm chuyện chàng trai ngoại quốc.
Buổi tối, Hồng Huệ tâm sự với mẹ, cô hỏi:
- Mẹ Ơi, ngày xưa ba mẹ yêu nhau thế nào?
- Con hỏi làm gì mấy chuyện đó?
- Mẹ này, con lớn rồi mà.
Bà Hồng Loan cười:
- Ngày xưa mẹ đâu biết yêu là gì, ông bà ngoại chọn đâu thì mẹ chịu đó, cũng may, mẹ gặp được người như ba con.
- Thế ba có biết mẹ trước không?
- Không quen, không biết gì cả, về ở với nhau rồi mới có tình cảm.
Hồng Huệ chợt hỏi:
- Mẹ này, con yêu được chưa?
Bà Hồng Loan xoa đầu con gái:
- Ngốc nghếch như cô, ai thèm yêu.
Hồng Huệ nũng nịu:
- Mẹ chỉ toàn chê con thôi. Người ta ai cũng khen con dễ thương. Mẹ có tin không, bọn con trai theo con cả đám.
Bà Hồng Loan trề môi:
- Gớm! Chắc bọn con trai mù cả.
- Mẹ không muốn con gái mẹ ế chứ, con sẽ ở với mẹ suốt đời cho coi.
- Thôi, thôi. Mẹ trông có ai rước cô cho rồi.
Hồng Huệ vùi đầu vào lòng mẹ, tình cảm mẹ con nồng nàn ấm áp.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc