Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 567
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2416 / 52
Cập nhật: 2021-08-28 15:41:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q12.C558: Bí Mật Của Núi Tây Nại
ại phòng bệnh.
Cổ của Giang Nguyên bị băng quấn kín, hắn nằm im bất động tại đó, hai con mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, tay và còng tay được khóa chặt vào đầu giường. Hướng Trì kiểm tra cho hắn lần cuối cùng rồi ngồi bên cạnh trông nom, ngoài ra, trước cửa còn có thêm hai cảnh sát.
Thấy La Trì bước vào, Hướng Trì chào anh ấy. Giang Nguyên vẫn không có động tĩnh gì, hệt như một kẻ đã chết. Không lâu trước đó, Giang Nguyên có ý định cắt đứt động mạch tự sát, cũng may phát hiện kịp thời mới giữ được mạng sống của hắn. La Trì hỏi Hướng Trì tình hình vết thương của Giang Nguyên. Hướng Trì nói: "Chỉ là vết thương ngoài da, không nguy hiểm tới tính mạng".
"Bác sỹ Hướng, vẫn mong anh hết sức giữ bí mật tình trạng của anh ta."
"Yên tâm."
Sau khi Hướng Trì đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn La Trì và Giang Nguyên, yên ắng tới mức gần như nghe được tiếng thở của đối phương. La Trì chuyển ghế tới bên cạnh giường, ngồi xuống, rồi lại nhìn Giang Nguyên một lúc rất lâu mới lên tiếng: "Trong tay anh dính máu của không biết bao nhiêu người, muốn chết tưởng dễ vậy sao?".
Giang Nguyên ko lên tiếng.
La Trì cũng không sốt sắng, chậm rãi châm một điếu thuốc, nhìn gương mặt hắn qua làn khói: "Vô ích thôi, anh tưởng chơi trò im lặng là có thể thoát khỏi trách nhiệm trước pháp luật sao? Tạm thời chưa nói vụ án trước đó, chỉ tính riêng vụ án của Tần Tô thôi, chứng cứ đã đầy đủ, anh chắc chắn không thoát được".
Giang Nguyên vẫn nhìn chòng chọc lên trần nhà.
La Trì thấy vậy cười khẩy: "Hay là anh đang đợi ông chủ đứng phía sau tới cứu mình? Đầu anh bị lừa đá rồi à? Lúc này người mong anh chết nhất chính là bọn họ".
Ngón tay Giang Nguyên chợt run lên, cơ mặt cũng có đã phản ứng. La Trì đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, nếu đã không thể chết, vậy thì bây giờ, cách tốt nhất là hợp tác với cảnh sát".
Khi La Trì đi tới cửa liền nghe thấy người sau lưng yếu ớt lên tiếng: "Hãy bảo vệ tôi...".
La Trì quay đầu lại, Giang Nguyên đang vùng vẫy muốn dậy, cuối cùng vẫn mềm oặt người dựa vào đầu giường, nhìn La Trì: "Các anh... có thể bảo đảm sự an toàn của tôi không?".
Câu này nghe hết sức bình thường nhưng không hợp logic. Một người muốn tìm tới cái chết còn muốn nhờ cậy cảnh sát bảo vệ? Bên trong truyện này ắt có điều nghi vấn. Khoảnh khắc này La Trì bỗng cảm thấy đám mây đen lẩn quẩn trên đầu bao ngày qua chợt tan biến. Dường như anh ấy đã nhìn thấy bình minh, chỉ cần gạt tầng sương này ra, chân tướng sẽ nổi lên mặt nước. Nhưng anh ấy vẫn hết sức bình thản: "Vậy phải xem anh cung cấp manh mối gì cho cảnh sát rồi".
Giang Nguyên thở dốc một tiếng, nói rõ ràng rành mạch: "Cảnh sát La, nếu tôi nói tôi không hề giết Tần Tô, anh có tin không?".
***
Lục Bắc Thâm và Lăng Song tới Cống Tốt đúng lúc gặp một đoàn khách du lịch, nhà khách Phong Nguyệt và các nhà khách lân cận vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Mấy ngày nay Cống Tốt nóng lên, mùa du lịch cũng bắt đầu thịnh. Không còn cách nào khác, Lục Bắc Thâm và Lăng Song đành phải tới nhà khách Hồ Tâm, nơi đó cách Phong Nguyệt hai mươi phút đi bộ, vì cách xa trung tâm tập trung các nhà khách nên cũng khá yên tĩnh, xung quanh có hồ nước bao bọc, phong cảnh cực kỳ trữ tình.
Lăng Song sắp xếp xong thì tới tìm Cố Sơ tâm sự. Lục Bắc Thâm tới đây vì chuyện công, nhưng sau khi xin được mang tro của Tần Tô về Thượng Hải thì đã bị La Trì phản bác. Lý do La Trì đưa ra rất đơn giản, vụ án còn chưa kết thúc, không thể đưa thi thể về. Lục Bắc Thâm đành tiếp tục ở lại Cống Tốt chờ đợi.
Còn tại phòng thực nghiệm, bầu không khí có phần nặng nề. Sau khi tham dự xong cuộc họp bố trí thì La Trì tới tìm Lục Bắc Thần. Lúc đó Lục Bắc Thần đang lệnh cho Ngữ Cảnh chuyển xác của Tần Tô vào tủ lạnh. Câu đầu tiên La Trì nói là: Cùng tôi đi gặp một người đi.
Trên con đường tới thôn bản có không ít khách du lịch, khách ba lô, nhưng sau khi xe đi vào bản Tây thì không khí lại trở về dáng vẻ trầm lắng. Có lẽ mọi người đều nghe nói tới chuyện ở bản Tây từng xảy ra án mạng, cũng có thể là các chủ nhà khách đều dặn dò du khách không được lên núi làm kinh động quỷ núi. Tóm lại, La Trì lái xe đi thẳng vào bản Tây, dọc đường không thấy bóng khách du lịch nào. Lục Bắc Thần không hỏi nhiều, anh là điển hình cho kiểu người chuyện tới đâu thì hay tới đó. Ngược lại La Trì lên tiếng trước: "Giang Nguyên đã khai nhận toàn bộ rồi".
Nghe xong anh nói: "Công tác hỏi cung trước nay luôn là sở trưởng của cậu".
"Tại Giang Nguyên quá ham sống."
Lục Bắc Thần liếc La Trì một cái. La Trì biết, với sự nhanh nhạy của Lục Bắc Thần, nhất định sẽ cảm thấy có điều bất thường, bèn nói thẳng vào đề: "Cái chết của Trình Diệp, Phương Tử Hân và tộc trưởng Vương đều liên quan tới Giang Nguyên. Còn Tần Tô bị Giang Nguyên sát hại trong tình trạng vô thức".
Lục Bắc Thần nhíu mày, buột miệng: "Cỏ Thiên Hồn".
"Không sai, chính là cỏ Thiên Hồn." La Trì nói, "Có người muốn mượn tay La Trì giết người, tiện thể trừ khử Giang Nguyên".
Lục Bắc Thần chìm vào trầm tư, chuyện này quả thực rất phức tạp.
"Giang Nguyên cất giấu một bí mật rất lớn, nhưng đồng thời, trên núi Tây Nại cũng chứa đựng một bí mật không hề nhỏ, đây cũng là bí mật của tộc trưởng Vương." La Trì vòng vèo, "Lát nữa, người mà tôi đưa cậu tới gặp sẽ nói cho chúng ta biết bí mật của núi Tây Nại là gì".
"Mấy ngày nay cậu phá án thần tốc thật."
"Chỉ cần chân tướng mở một cửa thì có muốn che giấu cũng không thể che giấu được nữa, bất luận là ai." La Trì nói bóng gió, phía sau còn có ý khác, anh ấy thở dài, tiếp tục chủ đề ban nãy: "Cậu còn nhớ câu nói của chị Dao không? Núi Tây Nại có ngôi mộ, chôn cất người chưa chết. Mộ mà chị ta nói chính là nơi ở của quỷ núi, bất kỳ ai cũng không được phép quấy rầy, nếu không nó sẽ khiến người ấy vĩnh viễn không thể bước ra khỏi núi được nữa. Thế nên, người dân bản đều cho rằng mộ của quỷ núi chính là sơn động trên núi Tây Nại. Cái chết của Phương Tử Hân, Trình Diệp dường như đã vừa hay nghiệm chứng cho truyền thuyết này. Tiếc rằng, tất cả chỉ là trò lừa gạt".
Chiếc xe dừng lại trong bản Tây. La Trì xuống xe trước, Lục Bắc Thần đi sát theo. Chỉ có điều chuyện khiến anh không thể ngờ là La Trì lại đưa anh tới gặp phó tộc trưởng: Vương Sơn.
Ngôi nhà của Vương Sơn còn mộc mạc hơn cả tộc trưởng Vương, trong nhà nhiều đồ làm bằng tre trúc, trên vách tường treo rất nhiều da động vật, trong đó thứ đập vào mắt nhất chính là tấm da hổ trên chiếc ghế bành, nhưng trông cũng có vẻ đã nhiều năm tuổi rồi. Theo lời của Vương Sơn, gia tộc nhà họ mấy đời sống bằng nghề săn bắt, rất nhiều bộ da thú trong nhà đều được các cụ truyền lại từ nhiều đời. Bây giờ quốc gia cắm săn bắt thú nên ông ta cũng bỏ nghề.
Xem ra La Trì đã tiếp xúc với ông ta từ lâu nên lần này tới nói chuyện của tộc trưởng Vương, Vương Sơn cũng không né tránh, biết thế nào nói hết thế ấy.
"Haizz." Trước tiên, Vương Sơn thở dài nặng nề, khóe mắt ngập đầy luyến tiếc, "Trên núi Tây Nại có ngôi mộ, chôn người chưa chết..." Ông ta cũng lẩm bẩm nói câu này.
"Liên quan tới bí mật của núi Tây Nại, chỉ có những người già tới một độ tuổi nhất định mới biết, đám người trẻ đó làm sao biết chứ?"
"Thế nào gọi là đến một độ tuổi nào đó?" Lục Bắc Thần nghi hoặc hỏi.
"Tức là những người tới 60 tuổi." Vương Sơn chậm rãi trả lời.
Lục Bắc Thần lập tức nhớ tới quy định mà tộc trưởng Vương đặt ra: Chỉ những người trên 60 tuổi trong bản Tây mới được vào núi Tây Nại.
Vương Sơn lại đổi giọng đúng lúc này: "Nhưng những người già ở đây khi tới 60 tuổi, có thể lên núi Tây Nại thì cũng không thể ra được nữa".
Lục Bắc Thần giật mình: "Vì sao?".
Ánh mắt Vương Sơn bi thương. Ông ta dựa vào ghế bành, lật mở bí mật này từng chút một...
...
Hốc ký tử, hay còn gọi là hốc tự tử, cho tới bây giờ vẫn còn tồn tại ở rất nhiều vùng núi. Đây là nơi dành riêng cho những người đã có tuổi tự tử hoặc từ từ chờ chết, mục đích là không muốn các con cái phải phiền lòng vì mình. Vì người già đến một thời điểm nhất định sẽ mất khả năng lao động, với một gia đình mà kinh tế không dư giả, đó sẽ là một gánh nặng. Đây là một tập tục truyền thống của các vùng rừng núi từ cổ chí kim. Đây cũng được gọi là một bí mật đã công khai, không ai tuyên truyền cho nó, cũng không ai nói với người ngoài về bí mật này, nó như một ước định lâu đời mà người ta phải thực hiện khi gần đất xa trời.
Bản Tây cũng có hốc ký tử, địa điểm của nó chính là sơn động trên núi Tây Nại. Người già ở đây sống tới 60 tuổi thì sẽ có người báo cho họ lên hốc ký tử. Quá trình này rất thần bí cũng rất kín đáo, ngay cả con cái họ cũng không hay biết, còn họ cũng phải tới khi được 59 tuổi mới biết tới sự tồn tại của hốc ký tử. Sau khi thầy lang xác nhận rằng họ đã qua đời thì sẽ chuyển xác ra ngoài, giao cho người thân, nói rằng họ được quỷ núi che chở, không cần chịu sự khổ sở chốn trần gian nữa. Cũng có người thân nghi ngờ nhưng không có cách nào khác, quỷ núi là một thứ đã bám rễ sâu vào tư tưởng của người bản Tây, không ai dám thay đổi.
Mà người có quyền lực và duy trì truyền thuyết quỷ núi chính là tộc trưởng của bản, đồng thời, họ cũng là người duy nhất sau thầy lang biết về bí mật của hốc ký tử. Nói một cách khác, nhiệm vụ quan trọng nhất của tộc trưởng là dùng truyền thuyết về quỷ núi để che lấp sự thật về hốc ký tử.
Sau khi tộc trưởng cũ qua đời, tộc trưởng Vương tiếp tục gánh vác trách nhiệm này, trở thành người kể chuyện quỷ núi thế hệ mới.
"Ở bản Tây có rất nhiều thanh niên đi học trở về, cũng từng hoài nghi tộc trưởng Vương, nhưng nhiều năm trước ông ấy đã dùng chính con trai của mình để tế quỷ núi, đổi lại sự bình an cho bản Tây. Kể từ ngày ấy, không còn ai dám nghi ngờ nữa." Vương Sơn vừa lắc đầu vừa thở dài.
"Một năm trước, vào ngày sinh nhật thứ 59 của tôi, tộc trưởng Vương đã thông báo cho tôi, thế là tôi biết ông ấy có ý định để Giang Nguyên lên làm tộc trưởng, cũng biết được chuyện về hốc ký tử. Có được làm tộc trưởng hay không không quan trọng, nhưng tôi chưa muốn chết, tôi còn chưa sống đủ." Vương Sơn nắm chặt tay lại, khuôn mặt già nua nổi cơn phẫn nộ, "Hơn nữa, chuyện này rất không công bằng với những người già! Bây giờ quốc gia của chúng ta đang cất cao khẩu hiệu "người già được chăm nom, người già được vui vẻ", vì cớ gì tôi phải vào đó đợi chết? Thế nên khi cảnh sát La tìm được tôi, tôi rất vui vẻ hợp tác với cảnh sát, kể hết mọi chuyện. Bao nhiêu năm nay, hết đời này qua đời khác, chính những người già chờ chết ấy đã gây dựng lên câu chuyện về người chưa chết, chứ nào có quỷ núi gì?".
~Hết chương 558
~
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc