Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lý Thành
Upload bìa: Lý Thành
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 91
Cập nhật: 2020-09-30 11:01:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Những Chuyện Mạo Hiểm Của Jimmy
âu chuyện của chúng ta tới đây phải chia làm ba phần rành rọt. Đêm nay sẽ xảy ra rất nhiều sự kiện và mỗi người trong ba nhân vật có vai trò của mình sẽ nhận định dưới một góc độ riêng.
Chúng ta sẽ bắt đầu bằng chàng trai dễ thương của chúng ta có tên là Jimmy Thesiger, lúc chàng ta dứt khoát bảo bạn là Bill Eversleigh đi ngủ.
- Chớ có quên. - Chàng này bảo. - Là đánh thức tớ vào đúng ba giờ rưỡi. - và chàng thân mật nói thêm. - Trong trường hợp cậu còn sống.
- Có thể tớ là một thằng ngu đần. - Jimmy nhớ lại có vẻ căm điều nhận xét mà Bundle nhắc lại cho anh nghe. - Nhưng tớ đâu có phải giống như thế về bên ngoài.
- Thì chính cậu cũng bảo Gerry Wade như thế- Bili chậm rãi bảo. - Cậu có nhớ không? Và cũng chính đêmhôm ấy, nó...
- Im miệng đi, đồ con vật! - Jimmy bảo. - Cậu chẳng lịch thiệp chút nào cả?
- Có chứ. - Bill cãi. - Tớ là nhà ngoại giao tương lai và tất cả các nhà ngoại giao đều lịch thiệp.
- Có thể như thế. - Nhưng mình thấy cậu như một thằng bé miệng còn hơi sữa ấy.
- Tớ không sao tin được sự dễ dàng nghe theo của Bundle-Eversleigh nói. - Tớ cho là cô ta sẽ tỏ ra rất bướng bỉnh kia đấy. Cô ta đã tiến bộ, có nhiều tiến bộ.
- Thì sếp của cậu cũng đã bảo như thế. - Jimmy nhận xét. - Ông ta còn bảo là ông đã ngạc nhiên một cách thú vị.
- Tớ thì tớ thấy là Bundle đã xông vào việc khá táo bạo đấy. Nhưng Lomax là một anh ngốc, bảo sao nghe vậy... Và bây giờ, chào nhé. Đến giờ đánh thức tớ, có thể khó làm cho tớ dậy ngay, nhưng phải lay mạnh vào.
- Nếu cậu cũng bắt chước Gerry Wade, thì dù có lay mạnh cũng chẳng đi đến đâu. - Jimmy tinh quái nói.
Bill nhìn anh vẻ phật ý.
- Tại sao cậu cứ muốn làm tớ e sợ! - Anh hỏi.
- Đó chỉ là chuyện có vay có trả thôi mà. Thôi cậu đi đi!
Nhưng Bill còn cứ lần lữa, vẻ băn khoăn, đứng đổi chân nọ rồi lại chân kia.
- Jimmy này! - Anh bảo.
- Cái gì kia?
- Tớ chỉ muốn nói với cậụ điều này: cậu có chắc chắn là không phải trải qua nguy hiểm gì không? Cứng cỏi, gan dạ thì đáng hoan nghênh rồi, nhưng mỗi khi tớ nghĩ đến Gerry và Ronny, hai anh bạn tội nghiệp thì...
Jimmy nhìn anh bực bội. Bill hẳn là có những ý đồ thật sáng suốt nhưng thiếu hẳn sự khích lệ người khác.
- Tớ thấy là cần phải cho cậu xem Leopold (Anh ta gọi khẩu súng ngắn của mình như vậy).
Anh thò tay vào túi chiếc áo vét-tông màu xanh thẫm mà anh vừa thay thế cho bộ lễ phục, lấy ra thứ vũ khí mình đã kiếm được.
- Đây đúng là một khẩu súng ngắn liên thanh thứ thiệt màu xanh biếc. - Anh nói với vẻ tự hào khiêm tốn.
- Thật thế ư! - Bill hỏi rõ ràng rất xúc động.
- Thằng hầu Stevens của tớ nó lùng mua đấy. Cậu chỉ cần bóp cò là Leopold hoạt động liền.
- Ồ! Nhưng phải cẩn thận đấy. - Bill nói. - Chớ có nhằm vào bất cứ ai. Thật vô cùng tai hại nếu cậu bắn nhầm vào ngài bộ trưởng.
- Rõ. Tất nhiên là tớ đòi hỏi Leopold phải hết lòng giúp tớ vì tớ mua nó kia mà. Cứ yên trí là tớ sẽ không để cho máu hiếu sát của tớ nổi lên đâu.
- Thôi chào. - Bill lại nói, nhưng lần này thì anh bước đi thật và chỉ mỗi Jimmy ở lại để bắt đầu phiên gác.
Phòng dành riêng cho ngài Stanley Digby ở đầu cánh phía tây, sát với phòng tắm một bên và bên kia trông sang một căn phòng nhỏ hơn, nơi tạm trú của Terence O’Rousrke. - Cửa của ba căn phòng này đều mở ra phía một hành lang nhỏ. Vậy là công việc của người canh gác khá dễ dàng. Anh ta đặt một cái ghế dưới bóng của một cái tủ lớn gỗ sến ở chỗ mà hành lang nhỏ cắt ngang hành lang chính, ngồi xuống và coi như đã chiếm được một chỗ quan sát hoàn hảo.
Không còn một lối nào khác để đi tới cánh tây. Một ngọn đèn điện lại tỏa sáng xuống dọc hành lang, nên bất cứ kẻ nào lảng vảng đến đây đều không qua mắt được người ngồi canh trong bóng tối.
Jimmy ngồi thật thoải mái, bắt tréo chân và đợi. Leopold (khẩu súng ngắn tự động) đặt trên đầu gối. Anh nhìn đồng hồ. Một giờ kém hai mươi phút đêm.
Những người khách của Lomax đều đã lui về phòng riêng được khoảng năm chục phút rồi. Yên lặng hoàn toàn, chỉ còn nghe thấy từ xa xa tiếng tíc tắc của một cái đồng hồ treo.
Cái tiếng động nhỏ nhẹ này, Jimmy chẳng thích tí nào cả. Nó làm cho anh nhớ tới bao nhiêu thứ: Gerry Wade và bảy chiếc đồng hồ báo thức xếp hàng trên mặt lò sưởi. Ai đã đặt lên đó và vì sao?
Sự chờ đợi trở thành nặng nề khó chịu, vì ngồi yên bất động như thế này trong bóng tối quả là rất mệt và những ý nghĩ tiêu cực nhất xâm chiếm đầu óc.
Jimmy nghĩ tới Ronny Devereux và Gerry Wade. Cả hai đều tràn đầy nhựa sống, đầy nghị lực. Đó là những thanh niên cũng như mọi thanh niên khác. Thế mà bây giờ họ đâu rồi? Dưới ba thước đất. Anh không sao xua đuổi đi được những ý nghĩ ghê rợn này trong đầu. Vì sao lại thế?
Anh lại nhìn đồng hồ. Mới có một giờ hai mươi. Thời gian sao mà chậm chạp! Anh lại suy nghĩ:
“Bundle đúng là một thiếu nữ kì lạ. Dám một mình lần mò vào câu lạc bộ BẢY MẶT ĐỒNG HỒ! Tại sao anh lại không nghĩ tới chuyện đó? Phải chăng cái ý nghĩ đó quá khác thường?
“Ai có thể là số 7 đây? Có hắn trong nhà này vào giờ này không? Có thể hắn đã giấu mình sau cái lốt của một người đầy tớ vì hắn không sao có thể là một trong những khách mời được. Hoàn toàn không thể được!”
Nhưng tất cả mọi việc đâu phải đều là không thể được!
Nếu anh không bị thuyết phục là tuyệt đối thật những gì Bundle kể thì anh đã cho là nàng bịa ra tất cả. Anh ngáp. Thật là lạ sao lại buồn ngủ được khi đã bị kích động như vậy! Anh nhìn vào đồng hồ lần thứ ba: hai giờ kém mười! Thời gian trôi qua...
Bất thình lình, anh ngừng thở, nghển đầu về phía trước vì vừa có tiếng động.
Một phút trôi qua. Tiếng động lặp lại, hình như từ tầng trệt. Có tiếng răng rắc nhỏ, như có ai đi rón rén trong nhà.
Jimmy nhẹ nhàng đứng lên, tiến tới gần cầu thang.
Tất cả lại yên tĩnh. Nhưng rõ ràng là anh nghe thấy cái tiếng động như cố làm cho nhỏ đi ấy, không phải là tưởng tượng.
Anh thận trọng bước xuống cầu thang, bàn tay phải nắm chặt khẩu súng ngắn, nhưng chẳng nghe thấy gì trong tiền sảnh. Nếu tiếng động đó anh nghe được là từ tầng trệt thì chắc hẳn là phát ra ở phòng thư viện. Jimmy luồn tới gần cửa, ghé tai nghe nhưng không thấy gì.
Thế là bằng một động tác bất ngờ anh mở to cửa đó ra, bật đèn.
Gian phòng lớn rỗng không.
Chàng trai cau mày.
- Thế mà, rõ ràng là... - Chàng lẩm bẩm một mình.
Thư viện là một phòng lớn, mà ba cửa ra vào kiêm cửa sổ đều mở ra phía hiên ngoài. Jimmy đến gần cái cửa giữa, nó không được đóng chặt. Anh đẩy cửa, bước ra, nhìn xung quanh mình và chẳng trông thấy gì cả.
- Tất cả đều lặng lẽ. - Anh nói. - Thế mà...
Anh đứng yên một lát, trầm ngâm suy nghĩ rồi quay trở vào thư viện, đóng và khóa cửa lại, đút chìa khóa vào túi. Rồi anh tắt đèn, nghe ngóng rồi đi đến cửa ra vào kiêm cửa sổ, tay lăm lăm khẩu súng ngắn tự động.
Hình như có tiếng chân bước nhẹ trên hiên nhà. Nhưng không...
Xa xa, tiếng chuồng đồng hồ điểm hai giờ.
Bảy Mặt Đồng Hồ Bảy Mặt Đồng Hồ - Agatha Christie Bảy Mặt Đồng Hồ