Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2589 / 41
Cập nhật: 2015-12-02 16:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi Chử Điềm tỉnh lại, Từ Nghi không có trong phòng bệnh. Đợi chốc lát mới thấy anh quay trở về, trong tay còn cầm túi thức ăn mua ở nhà hàng.
"Tỉnh rồi hả?" - anh đặt túi đồ xuống, đỡ cô ngồi dậy - "Khi nãy quay về anh gặp chị dâu Đồ Hiểu."
Chử Điềm trợn tròn mắt:
"Chị họ?"
"Ừ, nói là đến thăm em, thấy em đang ngủ nên không quấy rầy."
Đồ Hiểu là chị họ của Chử Điềm. Lúc trước chị ấy cũng làm bác sĩ quân y ở bệnh viện này, đầu năm mới sinh con, bây giờ còn đang trong thời kỳ thai sản, chưa quay lại làm việc. Vì vậy chuyến này tới bệnh viện hẳn là do biết cô ngã bệnh nên có lòng đến thăm. Tiếng chị họ này Chử Điềm cũng không phải gọi không, hai người thật sự có mối quan hệ thân thích, mẹ ruột của Đồ Hiểu là dì ruột của Chử Điềm.
Nhưng điều khiến Chử Điềm kinh ngạc không phải là những thứ này, cô thấy lạ là vì sao Từ Nghi biết chị họ cô. Cô nhớ rõ mình chưa từng nhắc đến với anh, Chử Điềm nhìn anh hỏi:
"Sao anh biết chị họ em?"
"Không nhớ hả?" - Từ Nghi liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vẫn mờ mịt bèn khẽ cười nói - "Anh từng dự đám cưới của chị họ em."
Chử Điềm ôm trán nhớ lại. Đó là khoảng thời gian vô vọng nhất trong quá trình theo đuổi anh, ngày cưới của chị họ Đồ Hiểu, cô là bà con nhà gái đến phụ giúp chịu trách nhiệm thu tiền mừng cưới. Lần đó Từ Nghi cũng đến dự, cô gặp anh ở cửa khách sạn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng nghĩ đến dáng vẻ trốn tránh không kịp của anh hồi cô theo đuổi trước đó, trong lòng tức tối chẳng cho anh chút sắc mặt hòa nhã nào. Ngược lại Từ Nghi lại chào hỏi cô như người thường rồi đi thẳng vào khách sạn, cả buổi tiệc hai người chẳng nói với nhau một câu.
Lần đó cô uống hơi nhiều, về sau thật sự không chống đỡ được nên mượn thẻ phòng của chị họ Đồ Hiểu, định lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng đại sảng tiệc cưới cách thang máy một đoạn, cô đi liêu xiêu trong đám người, dẫn đến nhiều ánh nhìn chăm chú, nhất là đàn ông. Có người nhìn không được bước đến dìu cô một tay, cô quay đầu lại nhìn, có thể thật sự là đã hơi say, trông thế nào người đó cũng giống Từ Nghi. Sau đó cô ngủ một giấc tỉnh lại, nhớ đến người đã dìu cô, nhớ đến Từ Nghi, cô lại khổ sở bật khóc. Bây giờ nhớ lại còn cảm thấy đây là một chuyện rất buồn. Nhưng cô lại quên béng mất, lẽ nào bởi vì khoảng thời gian này cô đã sống quá hạnh phúc rồi sao?
Đúng lúc Từ Nghi múc cháo ra, đưa một bát cho cô. Chử Điềm liếc nhìn anh, khẽ "Hừ" rồi nhận lấy. Từ Nghi biết cô lại nhớ đến "chuyện xưa xót lòng" trước kia rồi, anh khẽ cười, không thèm để ý đến thái độ của cô.
Chử Điềm ăn một nửa bát cháo mua về đã no, Từ Nghi lại vô cùng tự giác gánh vác trách nhiệm dọn dẹp chiến trường, cầm lấy hộp giữ nhiệt, chuẩn bị giải quyết nốt phần còn dư.
Chử Điềm nằm bên cạnh đọc sách, xem một hồi cảm thấy cổ tay hơi mỏi. Đặt sách qua một bên, cô trở mình đối diện với Từ Nghi, nhìn anh ăn cơm:
"Buổi trưa anh đi ra ngoài là mua cháo này sao?"
Từ Nghi "Ừ", rồi hỏi cô:
"Mùi vị thế nào? Anh đặc biệt mua về từ một nhà hàng năm sao đấy."
Chử Điềm trợn to mắt:
"Thật hả? Vậy mau cho em ăn một miếng nữa nào."
Từ Nghi liền đút cô vài thìa. Chử Điềm nhận biết rõ mùi vị cháo này, khẽ dẩu môi:
"Ăn chẳng thấy gì đặc biệt, rõ ràng là anh gạt em."
Từ Nghi rũ mày khẽ cười, tiếp tục ăn cơm. Chử Điềm nằm nghiêng nhìn chồng cô chẳng hề chớp mắt. Đôi khi nghĩ đến anh, cô cảm thấy cô đã có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Tuy không giàu có - Từ Nghi đã từng nói, anh không muốn cầm tiền trong nhà, mà tiền lương của lính cũng không coi là cao - mặt dù từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng mà cô không hề coi trọng chuyện này.
Cô có rất ít thứ phải cố gắng rất nhiều mới đạt được, chỉ có hai việc một là sinh mệnh của mẹ, hai là Từ Nghi. Chuyện thứ nhất, cô đã từng cố gắng nhưng không thể giữ lại mẹ. Chuyện thứ hai, vào lúc gần như cô gần như nản chí thì cuối cùng lại đến bên cô.
Chính là người đàn ông này đây. Chử Điềm nhìn anh, khẽ khàng hỏi:
"Khi đó tại sao anh lại đi dự đám cưới của chị họ?"
"Bởi vì anh rể họ của em là thủ trưởng cũ của anh."
Từ Nghi nói, lại đút cho cô hai thìa cháo. Chử điềm nghe thấy lời này thì suýt bị sặc cháo:
"Thiệt hay giả? Sao từ trước đến nay không nghe anh nhắc đến?"
Nói xong cô liền nhớ lại, hình như lúc Từ Nghi nhắc đến Đồ Hiểu quả thật gọi chị ấy là chị đâu.
"Thật."
Lúc mới vừa vào quân đội, anh ở cơ quan tổng bộ nửa năm, sau đó được điều đến tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T quân khu B, lãnh đạo trực thuộc là Thẩm Mạnh Xuyên, cũng chính là anh rể họ của Chử Điềm.
Chử Điềm im lặng một lúc lại hỏi:
"Sau khi em uống rượu say là anh dìu em vào phòng sao?"
"Ừ, là anh."
Thật sự chính là anh! Chử Điềm dằn nỗi kinh ngạc và kích động trong lòng lườm anh một cái:
"Không phải anh một lòng một dạ trốn tránh em sao, sao lại chịu quan tâm em sống chết vậy hả?'
Nghe thấy lời này, Từ Nghi lại lừ mắt nhìn cô:
"Em suy nghĩ lại tình cảnh lúc ấy chút đi, cảm thấy anh có thể bỏ mặc em sao?"
"Em uống say không nhớ rõ."
Chử Điềm chơi xấu quay mặt sang chỗ khác.
"Không nhớ thật hả?" - Từ Nghi ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, ra vẻ chú tâm muốn khiến cô nhớ lại – “Em mặc bộ váy phù dâu màu trắng, cổ lộ hết ra ngoài. Em uống nhiều, đầu tóc rối tung, hai gò má ửng hồng, lúc say còn vừa đi vừa kéo váy, thiếu điều cởi ra ngay tại chỗ. Những điều này em cũng không nhớ hả?"
Chử Điềm trợn mắt như muốn lọt ra ngoài:
"Em uống say làm sao sẽ như vậy chứ?"
Từ Nghi rất thức thời ngậm miệng lại, anh im lặng thin thít để cô tự nhớ lại mọi chuyện. Chử Điềm cũng im lặng một hồi, bỗng bật kêu lên hai tiếng á á "Mắc cỡ chết được!" rồi lại dùng chăn che kín mặt. Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay đang truyền dịch của cô, tránh để kim truyền bị lệch.
Nhìn ai đó đang bọc kín mình thành một đống, Từ Nghi bèn kêu tên cô, ai đó không thèm để ý. Phó nông trường Từ cau mày lại, không nhịn được bật cười. Hiện giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, đối với một cô gái rất xinh đẹp mà nói, vẻ đẹp bề ngoài chính là yếu điểm lớn nhất. Cho nên có câu Từ Nghi không nói cho Chử Điềm biết. Dáng vẻ cô say rượu... thật ra chẳng khó coi chút nào.
Bởi vì bị đả kích không lớn không nhỏ, buổi tối Chử Điềm cảm thấy khó ngủ. Từ Nghi thì không, thân hình cao một mét tám mươi mấy nằm trên chiếc giường một mét rưỡi, vậy mà vẫn ngủ được. Trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn nho nhỏ, dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn dáng vẻ ngủ say của Từ Nghi, Chử Điềm cũng từ từ nhắm mắt.
Thật ra tối nay Từ Nghi ngủ không hề yên giấc, trong lúc mơ mơ màng màng đã tỉnh lại nhiều lần, chịu đựng đến sáu giờ sáng anh mới trở mình xuống giường. Rửa mặt qua loa ở phòng vệ sinh, lúc trở lại phòng bệnh Chử Điềm vẫn còn đang ngủ. Từ Nghi đi đến bên giường nhìn cô rồi mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Lúc mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, điện thoại di động bỗng vang lên hai tiếng, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Phó Dục Ninh gửi đến.
Từ Nghi mở ra xem, kinh ngạc đến hàng mày nhướng lên cao, anh đẩy cửa phòng ra, thấy cô út Phó Dục Ninh đang khoanh tay ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô út?" - Từ Nghi gọi bà - "Sao cô lại đến đây?"
"Cô đến đây lạ lắm sao?" - Phó Dục Ninh nhướng đôi mày tinh tế - "Theo cô qua đây, cô có chuyện hỏi con."
Hai người đi đến khúc cua đằng trước, Phó Dục Ninh dừng lại, quay người về phía Từ Nghi nói:
"Tối hôm qua cô nhận được tin nhắn của Điềm Điềm, hỏi cô có phải cô đã nói chuyện nó nằm viện cho con biết không."
Từ Nghi không hề bất ngờ:
"Vậy cô trả lời cô ấy thế nào?"
"Dĩ nhiên là cô không trả lời. Chuyện còn chưa rõ ngọn nguồn ra sao, cô nào dám tùy tiện nói lung tung chứ. Với lại, cô còn định hỏi con một chút, sao con lại đột ngột rời đơn bị chạy về đây vậy?"
"Không có gì đâu ạ."
"Không có gì?" - Phó Dục Ninh thoáng cười khẩy - "Cô còn không biết con à? Cho dù có việc mời con, chưa chắc con đã trở về, hiện giờ con nói một câu không có gì mà hòng trông mong cô sẽ tin sao?"
Lời vừa nói xong thì cả hai người đều im lặng thật lâu, Phó Dục Ninh khẽ thở dài, cất tiếng hỏi:
"Thằng nhóc này, tính tình con sao lại cố chấp đến thế. Gặp phải chuyện con không muốn nói thì sẽ sống chết không chịu hé miệng... Cô hỏi con, có phải người bên nhà họ Mạnh lại gọi điện cho con không?"
"..."
"Mạnh Phàm? Mạnh Ngọc Hòa? Hay là Chương Hiểu Quân?"
"..."
"Từ Nghi! Con điếc à, có thể nói một câu hay không?"
Phó Dục Ninh nổi giận, lúc này Từ Nghi ngước mắt lên:
"Cô út, nhỏ giọng một chút."
"À! Tính tình con quả thật là điềm tĩnh nhỉ!" - tuy oán trách như vậy nhưng tiếng Phó Dục Ninh vẫn nhỏ xuống tám độ - "Coi như là cô cầu xin con, có thể nói cho cô biết rốt cuộc chuyện này là sao không?"
Khóe môi Từ Nghi khẽ mím, hồi lâu mới nói:
"Là dì Chương, dì ấy gọi điện thoại cho con, nói tình trạng Mạnh Phàm rất tệ, bảo con trở về thăm một chút."
"Bà ta gọi cho con mấy lần?"
"Con không nhớ nữa."
Điều này thật sự không phải là lấy lệ, kể từ tuần trước Chương Hiểu Quân đã bắt đầu tiền hành oanh tạc điện thoại anh. Bà ta biết rõ ban ngày anh huấn luyện, không nhận điện thoại thì chuyển sang gọi buổi tối. Ban đầu anh còn nhận nhưng càng về sau anh phát hiện không cách nào nói lý lẽ với Chương Hiểu Quân được nên không nhận nữa.
"M幠cuộc điện thoại đã khiến con lỗ mãng chạy về à?"
Lửa giận trong lòng Phó Dục Ninh lại dấy lên, trừng mắt nhìn Từ Nghi với vẻ giận dữ vì khinh anh là người hèn nhát. Từ Nghi cúi đầu, không nhìn Phó Dục Ninh nữa:
"Thật ra con không muốn về, nhưng con nghĩ chỉ có thể gặp trực tiếp mới có thể nói rõ ràng".
Phó Dục Ninh lại "À", bà nói:
"Với lại con vẫn cảm thấy không yên lòng đúng không? Thực tế là con muốn gặp Mạnh Phàm một lần chứ gì? Con gặp cô ta rồi làm sao nữa? Có thể khiến cô ta tốt lên hơn sao..."
"Cô út." - Từ Nghi cao giọng ngắt lời và, gương mặt đượm nét mệt mỏi và có chút không kiềm nén được - "Con đã nói rồi, con sẽ không gặp chị ấy."
"Vậy con còn trở về làm gì? Chương Hiểu Quân không rõ thị phi còn muốn kéo con xuốngước, con cảm thấy nói mấy câu là bà ta có thể hiểu ư? Đừng có ngây thơ! Từ Nghi, con làm rõ cho cô, con phải chịu trách nhiệm với ai, người con phải chịu trách nhiệm đang nằm trong phòng bệnh kia kìa. Nó vừa mới mổ chưa được mấy ngày, bây giờ còn chưa cắt chỉ xuất viện đấy!"
Tuy Phó Dục Ninh nổi giận nhưng tiếng nói đã giảm thấp xuống rất nhiều. Từ Nghi để bà răn dạy, sau đó cười tự giễu:
"Cho nên con mới cảm thấy mình rất buồn cười."
Biết rõ đi là một chuyến uổng công nhưng cúp điện thoại rồi anh vẫn phải đến. Hơn ba giờ đường xe, anh không biết có phải ông trời cố ý sắp đặt hay không, anh vội vã đến vì một người phụ nữ khác, nhưng ngoài ý muốn lại thấy vợ mình ở đây. Sau khi biết Chử Điềm vừa mới làm phẫu thuật viêm ruột thừa xong, anh cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó nổ tung, từng cơn lửa giận bùng cháy trong lòng nhưng anh không thể nào trút ra được.
Buồn cười, anh cảm thấy quả thật muốn chửi mẹ kiếp quá buồn cười. Anh không thể nói cho Phó Dục Ninh biết cảm giác của mình, thật khó có thể mở miệng, vả lại bà cũng sẽ không cảm động vì việc này.
Từ Nghi bình ổn lại tâm trạng, nói với Phó Dục Ninh:
"Chiều qua con đi gặp dì Chương rồi."
"Đã nói gì?"
"Con nói cho dì ấy biết chuyện như vậy có tiến triển thì chỉ càng tệ hại hơn thôi. Con tin tưởng Mạnh Phàm sẽ khỏe lại, nhưng không phải bằng cách này."
Phó Dục Ninh suy nghĩ lời nói của anh, lại hỏi:
"Vậy Chương Hiểu Quân có phản ứng gì?"
"Dì ấy... cho con một cái tát."
"Cái gì?" - Phó Dục Ninh kinh hãi bật dậy - "Cho cô xem nào!"
Từ Nghi quay mặt đi, tránh khỏi tay Phó Dục Ninh: "Không đánh trúng, tướng con cao, dì Chương chỉ đứng đến bả vai con thôi."
Phó Dục Ninh bị anh chọc cười, tiện tay vỗ vỗ vào bả vai anh một phát:
"Thằng nhóc chết giẫm!"
Sau khi đánh anh, bà lại đau lòng, nhẹ nhàng xoa hai cái lại hỏi:
"Điềm Điềm có biết không?"
"Không biết ạ, con vẫn chưa nói cho cô ấy biết."
"Không có ý định nói hả?"
"Con sẽ nói" - giọng Từ Nghi chẳng mảy may do dự - "Nhưng không phải bây giờ, cô ấy còn chưa khỏi bệnh, thời cơ không thích hợp."
Phó Dục Ninh khẽ thở dài từ tận đáy lòng:
"Đổi lại trước đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng con sẽ tìm được một cô gái như Điềm Điềm. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này chưa chắc là con không có phúc."
"Con biết."
Từ Nghi nói, khóe môi gợn nét cười. Hôm nay Phó Dục Ninh còn có lớp, đến đây một lát đã phải đi rồi, trước khi đi còn dặn dò anh:
"Sau này đừng gặp Chương Hiểu Quân nữa, nếu không đừng trách cô nói chuyện này cho ba con biết."
Từ Nghi im lặng, coi như đã đồng ý. Tiễn Phó Dục Ninh đi, lúc Từ Nghi trở về phòng bệnh thì Chử Điềm đã dậy, vừa rửa mặt xong, đang ngồi trên giường chờ anh.
Ước lượng hộp giữ nhiệt trống trơn trên bàn, Từ Nghi nói:
"Đói bụng chưa? Anh đi mua đồ ăn."
Chử Điềm nheo mắt nhìn theo tay Từ Nghi, lúc anh cầm hộp giữ nhiệt chuẩn bị đi ra khỏi cửa, cô bỗng bắt lấy cổ tay anh, ngẩng đầu lên, hỏi anh với vẻ mặt bình tĩnh:
"Mạnh Phàm là ai?"
Mắt Từ Nghi khẽ dao động, mặt ngớ ra, nhất thời im lặng. Thấy vậy, Chử Điềm ngồi thẳng lên, hỏi tiếp:
"Anh không phải là vì em bị bệnh nên mới trở về ư?"
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Chử Điềm, Từ Nghi chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh. Anh khẽ mím môi:
"Anh..."
"Anh là tên khốn kiếp, Từ Nghi!"
Chử Điềm cầm lấy gối đập vào người anh, chuyện này khiến y tá đi vào đưa thuốc sợ hãi, "ầm" một tiếng, cô ta đánh rơi toàn bộ thuốc trên tay xuống đất. Từ Nghi thoáng do dự, đi đến nhặt đồ lên giúp y tá, lấy thuốc của Chử Điềm, sau đó tiễn y tá đi, đóng cửa phòng lại. Anh quay đầu, thấy đôi mắt Chử Điềm ửng đỏ, thoáng thất thần rồi chậm rãi bước đến.
Từ Nghi chưa nghĩ ra cách nào giải thích cho bản thân, mà Chử Điềm dường như cũng không có ý định cho anh cơ hội này. Cô lôi chiếc chăn ở bên vứt vào người anh, không còn gì để ném nữa thì cô lại dùng chân đá anh.
"Cút! Anh cút! Cút đi!"
Chử Điềm nổi nóng lên đá loạn xạ chẳng có quy tắc gì. Từ Nghi đứng yên trước mặt cô, đá thế nào cũng không nhúc nhích, khiến Chử Điềm giận đến mức nắm tóc mình. Từ Nghi vội vàng bắt lấy tay cô, không để cô tự làm khổ mình.
"Chử Điềm..."
Giờ phút nay Chử Điềm sao còn nghe lọt, một tay bị nắm chặt lại dùng tay kia gạt ra, kim tiêm suýt chút nữa bị lệch. Lúc này Từ Nghi mới sốt ruột, bắt lấy cả hai tay cô, khẽ quát:
"Chử Điềm!"
Chử Điềm bị tiếng quát của anh làm chấn động đến ngây ra, trợn to hai mắt mờ mịt nhìn anh trong chốc lát mới ý thức được mình đang bị anh kiềm giữ. Cô nhìn hai tay bị anh nắm chặt, nước mắt rơi lã chã. Cô nén giận, sau khi mắng to "khốn kiếp" lại bắt đầu đá anh.
Từ Nghi không nhúc nhích, nắm chặt lấy cánh tay đang ghim kim của cô, tay kia vươn ra ôm lấy cô. Anh nhắm hai mắt, hít vào một hơi thật sâu, để mặt cô đánh đá, mặc cô trút giận. Đến lúc cô dần dần hết sức lực, Từ Nghi mới vỗ nhè nhẹ lưng cô, buông cô ra, nói với giọng khàn khàn.
"Điềm Điềm, em nghe anh nói."
"Em không muốn nghe." - Chử Điềm cự tuyệt anh, lại không nhịn được bật khóc - "Bây giờ em rất khó chịu. Em không muốn nghe anh nói gì hết, không muốn chút nào."
Nói xong cô muốn rút cây kim ra, rời khỏi phòng bệnh này, chẳng muốn ở đây thêm chút nào cả.
Từ Nghi lại muốn bắt lấy tay cô, nhưng thấy đôi mắt cô sưng đỏ đành thôi, chỉ nhẹ nhàng bảo vệ cánh tay đang truyền dịch kia của cô.
"Đừng rút kim! Em không muốn nghe thì anh không nói, nhưng em đừng rút kim, được không?"
Chử Điềm không nói gì, thở hổn hển dồn dập. Từ Nghi hiểu ý cô, anh đứng lên nhưng không dám đi xa, sau khi xác nhận cô không kích động nữa thì đi đến nhặt chiếc chăn bị vứt đặt lên giường. Vốn định đắp lên người cô, kết quả là bị Chử Điềm giật phắt lấy chăn, quấn người mình lại, động tác ấy khiến kim truyền bị lệch. Từ Nghi nhìn giọt máu nhỏ ra từ chỗ kim truyền, đột nhiên cảm thấy tất cả đều rối loạn.
Suốt cả ngày, không khí phòng 312 khá kỳ lạ. Mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra phòng hoặc y tá vào đổi thuốc, vẻ mặt đôi vợ chồng trong phòng bệnh này đều rất nghiêm túc. Người nam thì còn đỡ một chút, hỏi còn trả lời vài câu, nhưng nữ bệnh nhân thì bất ổn, hỏi bất cứ câu gì vẻ mặt vẫn vô cảm, không nói tiếng nào.
"Sao lại như vậy, kim đang yên lành sao lại lệch?"
Cô ta vừa nói vừa lườm Từ Nghi, cho rằng người đàn ông này không phải rồi. Từ Nghi không hề quan tâm, anh thấy y tá lấy dây thun định cột cổ tay Chử Điềm lại, theo phản xạ định đưa tay ra giúp, nhưng Chử Điềm lại rút tay về.
Y tá thấy thế liền la anh:
"Được rồi, để tôi đi, đàn ông các người tay chân vụng về. Nếu không làm sao kim lại bị lệch chứ."
Từ Nghi muốn nói lại thôi, đứng sang một bên. Nếu như vào ngày thường, thấy Từ Nghi đuối lý như thế nhất định Chử Điềm sẽ cười ầm lên. Nhưng bây giờ lòng dạ tràn ngập nỗi tức giận, trong mắt cô điều này hoàn toàn là biểu hiện của sự chột dạ.
Sau khi đổi bình dịch, y tá dặn dò nhiều lần mới rời khỏi phòng bệnh. Từ Nghi đóng kín cửa, trở lại bên giường, chịu đựng vẻ mặt lạnh tanh của Chử Điềm, tỉ mỉ xem xét tay cô một lượt.
"Sau này có tức giận cũng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn."
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm khẽ "Hừ" to, rút tay lại, để qua một bên. Tay kia lật trang sách sột soạt. Từ Nghi chăm chú nhìn cô trong chốc lát, thấy cô đọc sách không tiện lắm bèn nói:
"Để anh cầm cho em xem nhé?"
"Không cần."
Chử Điềm cất giọng khàn khàn từ chối anh. Từ Nghi nghe xong liền rót cốc nước đưa đến trước mặt cô.
"Không khát" - Chử Điềm không nhận.
"Uống một chút đi, giọng em đã khàn rồi"
"Không muốn uống"
Chử Điềm vẫn không nhìn anh lấy một cái, không muốn xem sách nữa liền cầm điện thoại lên chơi. Cả một buổi chiều hai người không nói thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chữ Điềm muốn ăn gì, cô vẫn không nói thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chử Điềm muốn ăn gì, cô vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại, không trả lời.
Từ Nghi thầm thở dài một hơi khẽ khàng, ngồi bên nhìn vợ anh tán gẫu vui vẻ với người khác, trong lòng có phần không thoải mái. Đột nhiên trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng, anh cũng lôi điện thoại ra, lên Weixin.
Không lâu sau, Chử Điềm nhận được tin nhắn Weixin đến từ "Một Gạch Ba Sao": Tối rồi, có muốn ăn gì không?
Cô không khỏi đưa mắt liếc gì, phát hiện anh đang cúi đầu mò mẫm nhập cú pháp, có vẻ còn muốn gửi thêm một tin cho cô. Thừa dịp tin nhắn còn chưa gửi đến, cô gửi lại cho anh một tin.
Tiểu Điềm Điềm: Không muốn ăn.
Nhận được hồi âm trong nháy mắt, mặt Từ Nghi đã giãn ra, anh lại gửi đến một tin.
Một Gạch Ba Sao: Không được, cả ngày em chưa ăn gì hết.
Gửi tin nhắn hăng hái vậy à? Chử Điềm mở biểu tượng cảm xúc, chọn một cái gửi qua.
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt]
Thấy Tiểu Điềm Điềm có biểu cảm "kiêu kỳ" như vậy. Một Gạch Ba Sao thoáng suy xét, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Một Gạch Ba Sao: Mua chút cháo nhé, được không? [Biểu cảm mặt cười].
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt]
Một Gạch Ba Sao: Nhà hàng lần trước nhé? [Biểu cảm mặt cười].
Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt].
Gửi đến ba biểu cảm vẫy tay tạm biệt liên tiếp. Một Gạch Ba Sao im lặng. Chử Điềm lại liếc nhìn Từ Nghi, phát hiện anh vẫn cúi đầu, ngón tay trên màn hình dừng lại không biết đang rối rắm điều gì. Chừng hai ba phút sau, rốt cuộc tin nhắn của anh đã gửi đến.
Một Gạch Ba Sao: Được rồi, anh đi mua đây [Biểu cảm trái tim] [Biểu cảm trái tim] [Biểu cảm trái tim]
Nhìn câu nói và một hàng biểu cảm kia. Chử Điềm quả là như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống, mãi lâu sau không biết trả lời anh thế nào. Mà người khởi xướng là Từ Nghi giờ phút này cũng bị căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, điện thoại di động bị cầm chặt đến nóng hổi. Anh lẳng lặng chờ, nhưng thời gian Chử Điềm im lặng quá lâu, lâu đến mức anh cảm thấy mình phải nói gì đó.
Cho nên anh hắ giọng nói: "Anh đi đó nhé?". Giống như trưng cầu ý kiến của cô nhưng thật ra đã quyết định rồi. Từ Nghi đứng lên, cầm nón lính và khóa xe rời đi.
Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. Anh múc cháo đưa lên trước mặt cô.
Thật ra Chử Điềm không đói, nhưng thấy anh bận bịu vì cô, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến cô đau lòng, lại mơ hồ cảm tháy không chân thật. Giống như cô chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của anh, mà người đáng ra nên nhận là một người khác vậy. Vừa nghĩ như thế thì cô liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim cô, khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.
Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. Cô cảm thấy rất khó chịu, quay mặt đi lấy tay áo lau lung tung trên mặt. Sau khi nước mắt ngừng rơi cô mới từ từ nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong một lúc, anh đặt báo cháo xuống, đưa tay nhẹ nhàng dém chăn cho cô.
"Điềm Điềm." - anh hạ thấp giọng - "Em thật sự không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?"
"Không muốn." - Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.
"Thật sự không muốn hả?" - anh lại hỏi.
Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi thật phiền phức, nhích qua bên kia giường, không để ý đến anh. Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu anh mới nói:
"Lần này anh đến bệnh viện quả thật không phải vì thăm em."
Chử Điềm biết rõ điều này, nhưng nghe anh nói thẳng thừng như vậy, lòng cô vẫn thắt lại. Cô nắm chặt chưn, khẽ "À" một tiếng, vẫn không để ý đến anh.
Từ Nghi không trông mong cô sẽ trả lời lại, anh nói tiếp:
"Mạnh Phàm, chị ấy... là bạn gái của anh trai anh."
Vừa dứt lời, anh có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó thấy cô chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
"Anh nói cái gì?"
Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại cô, rất nghiêm túc nói:
"Anh nói, Mạnh Phàm là bạn gái anh trai anh."
Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.
"Nhưng mà anh trai anh không phải đã...."
Hai chữ hy sinh kia cô không thốt ra được.
"Anh trai anh đã hy sinh." - Từ Nghi nói thay cô - "Nếu như anh ấy vẫn còn sống, bây giờ chúng ta phải gọi chị Mạnh Phàm là chị dâu rồi."
Chử Điềm mấp máy môi, không biết nên nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Nghi hình như có chút trầm trọng.
"Anh trai và chị Mạnh Phàm có tình cảm với nhau mười mấy năm trời, năm đó chuẩn bị kết hôn, anh ấy lại hy sinh vì nước, chị Mạnh Phàm bị đả kích quá lớn, tinh thần thất thường, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục."
Chử Điềm: "..."
Nhìn đôi mắt sững sờ, cứ nhìn chằm chằm vào anh của Chử Điềm, Từ Nghi khẽ cười khổ.
"Anh biết, có lẽ hơi khó tin, đây cũng là lý do vì sao anh chưa bao giờ cho em biết. Bởi vì có rất nhiều chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều."
Chử Điềm nhìn anh, gần như mù mờ hỏi:
"Vậy tại sao Mạnh Phàm muốn gặp anh?"
Nghe vậy Từ Nghi mím môi, không nói gì. Nhưng Chử Điềm dường như bỗng thông suốt.
"Chị ấy coi anh là anh trai anh hả?"
Lời này thốt ra ngay cả chính cô cũng giật mình, nhưng người đàn ông trước mặt cô không phản bác. Anh ngầm thừa nhận. Trong vô thức, Chử Điềm cảm thấy chuyện này quá khó tin, tuy nhiên cô cũng biết rõ Từ Nghi sẽ không mang chuyện như vậy ra đùa cô. Chử Điềm lấy lại bình tĩnh, cất giọng khản đặc hỏi anh:
"Vậy lần này anh trở về là để gặp chị ấy hay sao?"
Từ Nghi lắc đầu, ánh mắt lướt qua cô nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Chị ấy phải chấp nhận được sự thật anh cả đã đi rồi."
Anh biết, đối với Mạnh Phàm, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng lại là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Trước sau anh đều cho là như vậy. Chử Điềm cảm thấy tim mình đập như trống giục.
Sáng hôm nay, thật ra Từ Nghi rời giường không bao lâu cô đã tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng cô biết anh đi ra ngoài liền vô thức đẩy cửa đi tìm anh. Thật ra cô chẳng nghe được là bao những gì Từ Nghi và cô út nói với nhau. Thứ nhất, lúc đó cô mới tỉnh ngủ nên vẫn còn hơi mơ màng. Thứ hai, cô nghe được mấy câu sau đầu óc đã mụ mị. Tuy nhiên, giờ phút nay, cô lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời nói của Từ Nghi, cô cảm thấy miệng khô khốc, lòng nảy sinh một nỗi hoảng sợ vô cớ.
Nhận thấy tâm trạng của cô bất ổn, Từ Nghi khẽ thời dài đưa tay từ từ ôm lấy cô.
"Không phải anh cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong, anh không muốn nói với em những chuyện này."
Chử Điềm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi anh:
"Anh không định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao anh còn muốn đến bệnh viện?"
Từ Nghi khẽ cau mày, có chút không biết phải giải thích thế nào:
"Thì như anh nói với cô út đấy."
Lý do này, anh cũng không muốn nói nhiều, may mà Chử Điềm nhanh chóng nhớ ra. Cô mím môi nhỏ giọng nói:
"Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục anh sao?" - nói đến đây, khóe môi cô hơi nhếch - "Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh làm phẫu thuật cũng đâu có nói với anh."
Từ Nghi im lặng, nhưng vòng tay ôm lấy cô siết chặt thêm, như thầm lặng nói câu xin lỗi.
Chử Điềm cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô muốn tình cảm của Từ Nghi, nhưng đó là tình yêu chứ không phải là sự áy náy, hơn nữa cảm giác áy náy này còn bởi vì người khác mà có. Câu nói cô không muốn nghe anh giải thích kia không phải là nói dối. Cô biết Từ Nghi nhất định có thể tìm ra lý do, mà nhất định còn có thể thuyết phục cô. Cô thật sự không hề nghi ngờ đến điều này, tự đáy lòng cô tin tưởng anh làm bất cứ chuyện gì đều có lý do. Nhưng đôi khi tình cảm không chịu sự khống chế của lý lẽ.
Nghĩ đến điều này, Chử Điềm không thể nói gì thêm nữa.
Mặc dù nói cũng đã nói, nhưng cảm xúc của Chử Điềm vẫn không thể xoa dịu, lại thêm một đêm nghỉ ngơi trong hờn dỗi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi khám, bác sĩ báo cho Chử Điềm một tin tốt, cô có thể cắt chỉ xuất viện. Chử Điềm nghe xong cũng thở phào một hơi, còn ở đây nữa chắc cô sẽ mắc chứng trầm cảm mất.
Sau khi cắt chỉ, nghe cả đống lời dặn dò của bác sĩ, Chử Điềm thúc giục Từ Nghi mau chóng làm thủ tục xuất viện cho cô. Nhưng Từ Nghi lại không sốt ruột, hành động chậm chạp, rề rà đến tận trưa mới đưa cô về nhà. Hơn cả tuần nay chưa về nhà, Chử Điềm đẩy cưa ra vừa nhìn thấy trong nhà không bám đầy bụi bặm như trong tưởng tượng của cô, ngược lại được thu dọn tương đối thỏa đáng.
Nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, Từ Nghi giải thích:
"Mấy ngày qua em nằm viện, là cô út nhờ người đến thu dọn nhà cửa."
Chử Điềm nhìn xung quanh, không nhịn được cảm khái trong lòng, cô út này thật sự quá chu đáo, dượng út cưới được cô đúng là có phúc.
Từ Nghi thay giày, nói:
"Đi thay quần áo đi, anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"
"Tùy anh."
Nụ cười anh quá ấm áp, Chử Điềm cố ý tránh tầm mắt mình đi, không thèm nhìn anh nữa. Ở trong nhà, bây giờ đồngchí phó nông trường Từ có thể nói là thân mang tội, nên không thể yêu cầu đãi ngộ gì, càng không thể quá để ý đến thái độ của bà xã mình. Cho nên ngay lập tức Từ Nghi cởi áo sơ mi đi, vào bếp.
Bà xã nói là tùy nhưng anh không thể thật sự làm bừa được. Nấu một bữa cơm trưa gần nửa giờ, cuối cùng bưng ra ba bón mặn một món canh. Cá lóc hấp, cần xào tàu hũ ky, đậu que trộn và canh sườn. Trong lúc đó Chử Điềm nghỉ ngơi trong phòng suốt, đến lúc cô đi ra ngoài đã thấy món ăn được bày trên bàn, không khỏi trợn to mắt.
Từ Nghi đặt món cuối cùng lên bàn, vừa lau tay vừa nói với Chử Điềm:
"Cơm chín rồi, đến ăn đi."
Nhìn cả bàn đầy món ăn, Chử Điềm chẳng thể nào thốt nên câu "Không muốn ăn" để phụ tâm ý của Từ Nghi. Cô từ từ đi đến bên bàn, nhìn hai bát canh đặt trên bàn, nhìn hai bát canh để trên bàn, khẽ cắn môi dưới, nói:
"Bao giờ cũng uống canh, anh có thể no sao?"
"Không sao." - Từ Nghi nói - "Không cần huấn luyện, anh xem như tu thân dưỡng tính thôi."
Cái gì mà tu thân dưỡng tính chứ? Chử Điềm liếc nhìn anh khiến anh bật cười, không khí giữa hai người rốt cuộc đã hòa dịu đi một chút. Ăn cơm trưa xong, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi nghỉ ngơi.
Nằm viện mấy ngày qua, quá nửa thời gian Chử Điềm đều nằm trên chiếc giường ngủ nhỏ, nhưng về đến nhà nằm trên chiếc giường rộng thoải mái cô lại không ngủ được. Chử Điềm đứng dậy, định đến phòng sách tìm một cuốn sách gây ngủ để xem, kết quả vừa đến phòng khách đã phát hiện Từ Nghi dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Có vẻ anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngồi xuống không bao lâu đã ngủ mất, ngay cả quần cũng không kịp thay.
Chử Điềm bước khẽ, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ngắm nhìn người đàn ông này, trên mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt, dưới mắt có vết quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn xuất hiện do ba ngày vất vả ở bệnh viện. Nghĩ đến cũng đúng, người đàn ông một mét tám mấy mà co ro trên chiếc giường nhỏ chưa đến một mét sáu làm sao có thể ngủ ngon được? Huống chi trong lòng anh chất chứa nhiều chuyện như vậy.
Cô nằm viện anh phải chăm sóc cho cô, đồng thời còn phải lo cho một người khác. Cô biết rõ đó không phải là chủ ý của anh, thậm chí anh còn không muốn đi gặp Mạnh Phàm, không muốn dùng phương thức này đi gặp cô ấy. Cô hiểu tất cả lý do anh làm như vậy, nhưng vì hiểu rõ anh nên trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô biết lòng dạ cô hơi hẹp hòi, nhưng cô chỉ không muốn chồng mình phân tâm một chút nào vì người phụ nữ khác, dù đó là một người phụ nữ chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến cô.
Đánh vỡ giây phút im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Từ Nghi, anh choàng mở mắt với tốc độ phản ứng cực nhanh, đang định cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy Chử Điềm ngồi bên cạnh, khiến anh sửng sốt.
Chử Điềm vẫn bình tĩnh:
"Nhận đi, nói không chừng có việc gì đấy."
Từ Nghi đứng lên, ra ban công nghe điện thoại. Chử Điềm ngồi một mình trong phòng khách một lát, bỗng cảm thấy khát nước, liền vào trong bếp rót nước uống. Rót cốc nước lọc rồi cô múc một thìa mật ong lớn, bỏ vào cốc nước, dùng thìa từ từ khuấy.
Nghe điện thoại xong, Từ Nghi trở vào, thấy cô đang nhón chân để lấy trà bưởi đặt sâu tận bên trong tủ bếp. Nhìn dáng vẻ cô gắng gượng, Từ Nghi nhanh chóng đi đến vài bước lấy xuống cho cô. Chử Điềm nhờ anh mở ra, lấy hai thìa lớn cho vào nước mật ong.
Từ Nghi đứng bên cạnh nhìn, khóe môi hơi nhoẻn lên:
"Ngọt như vậy không sợ khó uống à?"
Chử Điềm đưa đến bên miệng anh, để anh nếm thử một chút, hỏi:
"Ngọt không?"
Từ Nghi nếm thử hương vị, vị hơi ngọt nhưng không gay gắt mà lại thanh mát thấm vào cổ họng.
Chử Điềm uống một hơi hết sạch cốc trà bưởi mật ong tự chê, quay người rửa cốc dưới vòi nước. Từ Nghi nghiêng người dựa vào kệ bếp phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng cô. Lúc nãy khi từ ban công trở vào, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cô, Từ Nghi liền phát hiện cô gầy đi. Cô gái gần một mét bảy, vốn được gọi là cao ráo thon thả, nhưng bây giờ cô mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay rộng rãi, vạt áo và ống tay áo đều rộng thùng thình, có vẻ vô cùng gầy yếu.
Chỉ trong tích tắc Chử Điềm đã rửa cốc xong. Từ Nghi lấy lại tinh thần, nắm tay cô, lấy khăn nhẹ nhàng lau cho cô. Chử Điềm nhìn anh, chờ anh lau xong mới nhẹ giọng hỏi:
"Có phải người ta gọi điện đến bảo anh trở về không?"
Từ Nghi khựng lại, khẽ ừ.
Từ kinh nghiệm lần trước, lúc này Chử Điềm không hề cảm thấy khó chấp nhận nữa. Cổ họng bỗng hơi dính lại, có lẽ vừa nãy uống đồ ngọt. Cô nuốt nước bọt:
"Lần này cũng có xe đến đó à?"
Dù sao bây giờ cũng đã quá thời gian của chuyến xe cuối cùng đến thôn X.
"Ừ"
Chử Điềm gật gật đầu:
"Vậy anh mau thu dọn đồ đạc đi, em xem thử có gì để anh mang đi không."
"Không gấp" - Từ Nghi vội vàng kéo cô nàng vừa định chạy ra ngoài trở lại - "Sáng mai mới đi"
Chử Điềm "Ơ" một tiếng, nhìn rõ vẻ mặt anh, xác định anh không nói giỡn mới nhẹ nhàng nói "Ừ".
Thấy ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt hơi tái nhợt của Chử Điềm, Từ Nghi ôm siết cô vào lòng. Chử Điềm thoáng sửng sốt, sau khi định thần lại mới đấm thật mạnh vào vai anh, đẩy anh ra. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể lớn bằng một người đàn ông đi lính. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bị anh ôm chặt.
Chử Điềm rơi nước mắt:
"Anh, anh trêu chọc em! Có phải anh cảm thấy anh đi thì em nhất định sẽ thấy khó chịu hay không?"
Cô cảm thấy, trên thế giới này e rằng không có người vợ nào đáng thương hơn cô. Cả ngày hôm qua cô rối rắm rốt cuộc nên nghe anh giải thích hay cứ thế tranh cãi ầm ĩ với anh. Trong lòng cô rất giận, nhưng trải qua sự kiện lần trước, cô gần như không dám cãi nhau với anh. Sợ khi họ còn đang ầm ĩ hoặc chưa kịp làm hòa thì anh đã bị gọi về đơn bị. Sau đó cứ lưng lửng như vậy, anh đi rồi, thứ để lại cho cô chỉ có thể là sự áy náy và niềm hối hận vô tận.
Tuy cô tự an ủi mình cuộc hôn nhau nào cũng cần phải có quá trình mài hợp lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, càng khó chịu hơn cả giận anh. Mà tất cả những việc này rõ ràng anh đều biết hết, sao anh còn có thể đùa cô, trêu chọc cô như vậy.
Càng nghĩ càng giận, Chử Điềm véo anh, nhưng người không có sức, tay cũng không có lực.
"Điềm Điềm..." Từ Nghi nhẹ cầm thay cô, khẽ hôn lên khóe môi cô - "Anh xin lỗi."
Thoáng qua như chuồn chuồn nước, sau phút dừng lại ngắn ngủi là sự công chiếm nóng bỏng và mãnh liệt. Anh siết chặt eo cô, tựa như không cho phép cô có thể tránh né. Chử Điềm hoàn toàn không có chút sức lực nào, dù Từ Nghi đã sớm thả lỏng thôi không kiềm chặt hai tay cô, cô cũng đẩy anh không ra, chỉ có thể khoác hờ lên vai anh. Hơi thở dần dần dồn dập, khoảng cách giữa mỗi nhịp thở càng lúc càng ngắn, lúc cảm thấy khó có thể ống đỡ được nữa thì Từ Nghi mới buông cô ra.
Chử Điềm nhạt nhòa nước mắt, cô không muốn khóc, nhưng dường như không thể nào ngăn được nước mắt cứ trào ra. Hơn nữa mới vừa rồi khó thở, cô không ngăn được tiếng nấc tự động bật ra. Có thể nói, đây là nụ hôn thảm nhất từ xưa đến nay của Chử Điềm. Nhưng dường như Từ Nghi không thè để ý, anh cứ thế ôm cô, để mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo mình.
Lần này, Chử Điềm đã khóc thoải mái, kết hợp với nỗi khổ sở lần trước anh đột ngột kết thúc kỳ phép cùng nhau trút hết ra ngoài. Thấy cô dừng sụt sùi, Từ Nghi cầm đến một hộp khăn giấy, lau mặt cho cô, lau được một nửa, hộp khăn giấy đã bị Chử Điềm đỏ mắt giật lấy, giành tự mình lau.
Từ Nghi nhìn cô, yên lặng chốc lát, đột nhiên anh cất lời:
"Chờ anh được điều về trung đoàn, xin một căn nhà, chúng ta sẽ dọn đến đó ở."
Anh nói rất kiên quyết, như đã sớm ra quyết định rồi.
"Em không đi" - Chử Điềm quay mặt đi - "Căn nhà này vất vả trang hoàng, em còn chưa ở đủ vốn."
"Vậy để ở đây trước, sau này già rồi về ở." - Từ Nghi nói – “Dù bất kể em nói thế nào, em cũng phải ở chung với anh."
Nghĩ... hay quá nhỉ! Chử Điềm lườm anh, lặng im.
"Anh không đùa đâu" - vẻ mặt Từ Nghi rất chân thành - "Chử Điềm, anh muốn hai chúng ta chung sống vui vẻ"
Chử Điềm hơi bất ngờ, cô định trả lời thì đã bị anh ôm lấy.
"Không được từ chối."
Anh thốt ra bốn chữ này bằng chất giọng khẽ khàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm nghe thấy giọng điệu của anh bỗng mềm lòng.
"Không được có lần sau đâu đấy!"
Một lúc sau, cô nói.
Các thành viên EFF thực hiện ebook này
Đêm đó, Từ Nghi hiếm hoi ngủ say một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy đã bắt xe về nông trường. Lần này từ biệt, Chử Điềm không hề có cảm giác quá buồn. Cô biết anh kết thúc nhiệm vụ là có thể rời khỏi nông trường, trở lại trung đoàn sẽ xin cho cô tùy quân, tùy quân rồi thì sẽ được cấp nhà, sau đó họ có thể sống chung với nhau. Tương lai bao giờ cũng tốt đẹp, đáng mong đợi, nên cô phải suy nghĩ về những chuyện này nhiều hơn, như vậy mới cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi Từ Nghi trở về đơn vị, Chử Điềm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi trở lại công ty làm việc. Phùng Kiêu Kiêu nhìn thấy cô vô cùng kích động:
"Điềm Điềm, mình phát hiện cậu chính là mì chính của mình, cậu không có ở đây mình ăn cơm chẳng ngon lành gì."
Chử Điềm nghiêng đầu cười, trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Đang lúc hai người đang hăng hái tám về những chuyện xảy ra trong mấy ngày Chử Điềm không ở công ty, bỗng có người gõ cửa phòng làm việc của họ. Quay đầu lại nhìn, lại là tên Triệu Hiểu Khải.
Chử Điềm thoáng sửng sốt, khoảng thời gian này anh ta không xuất hiện trước mặt cô, cô gần như quên mất sự hiện hữu của anh ta rồi. Thấy anh ta càng lúc càng ẻo lả, Chử Điềm càng buồn nôn dữ dội. Cô giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi. Trái lại Phùng Kiêu Kiêu dựng thẳng chân mày, tức giận nhìn anh ta.
"Trong giờ làm việc đi lung tung, sếp bộ phận anh có biết không?"
Triệu Hiểu Khải cười cười.
"Tôi nghe nói Chử Điềm phải nằm viện phẫu thuật, nên đặc biệt đại diện bộ phận của chúng tôi đến đây thăm hỏi, sếp tôi chắc chắn không trách tội đâu."
"Dừng lại..." - Phùng Kiêu Kiêu đưa tay ngăn anh ta đi vào - "Điềm Điềm có chúng tôi thăm hỏi là được rồi, còn anh thì biến qua chỗ khác chơi dùm."
Triệu Hiểu Khải không để ý đến cô nàng, vẫn cười tít mắt nhìn Chử Điềm.
"Điềm Điềm, có tiện ra ngoài nói hai câu không?"
Chử Điềm bị anh ta gọi mà sởn gai ốc khắp người, cô rùng mình quay người nhìn Triệu Hiểu Khải.
"Tôi không có gì để nói với anh, bộ phận các anh có lòng tốt quan tâm đến tôi, tôi xin nhận, anh có thể đi rồi."
Triệu Hiểu Khải làm như không chú ý đến thái độ lạnh lùng của cô, càng cười đáng ghét hơn.
"Tôi thật sự có lời muốn nói với em, Điềm Điềm, Triệu Tiểu Tinh, em biết người này không?"
Ngụm nước Chử Điềm uống vào lập tức bị nghẹn ở cổ họng, cô khó khăn lắm mới nuốt xuống, ho khan một lúc lâu khiến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô hung dữ ngẩng đầu nhìn Triệu Hiểu Khải, gằn từng chữ một:
"Ra! Ngoài! Nói!"
Chử Điềm tìm một nơi khá vắng vẻ, khắp nơi trong tòa nhà đều có camera giám sát, cô không sợ Triệu Hiểu Khải dám làm chuyện gì quá giới hạn, mà nơi này chỉ cần rẽ cua xuống một tầng là đến phòng bảo vệ.
"Nói đi!"
Chử Điềm nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lẽo. Triệu Hiểu Khải đang định cất lời, nhưng nhìn gương mặt Chử Điềm anh ta thoáng sửng sốt. Mái tóc dài chấm vai được cô buộc thành đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, tôi lên khuôn mặt trái xoan tinh tế. Đôi mắt sáng long lanh, hai má hồng hào, đôi môi tươi thắm, dù nhìn thoáng qua hay ngắm nghía kỹ càng vẫn có thể thấy đây là một cô gái tuyệt đẹp.
"Nói mau, sao anh biết Triệu Tiểu Tinh?"
Chử Điềm không kiên nhẫn thúc giục. Là người đẹp nhưng tính cách không tốt cho lắm, Triệu Hiểu Khải cất tiếng cười cười:
"Hai người chúng tôi đều mang họ Triệu, em nói xem là quan hệ gì?"
Chử Điềm á khẩu, trợn to mắt nhìn anh ta:
"Anh là em trai của ả?"
"Em họ" - Triệu Hiểu Khải hất cằm - "Ba tôi và bác tôi là anh em, tôi và Triệu Tiểu Tinh đều là con một, nên quan hệ khá thân thiết."
Chử Điềm không nhịn được cười lạnh, thảo nào hai người lại "tốt đẹp" đến vậy, chuyên đi quyến rũ người có gia đình, hóa ra là hai chị em. Quả nhiên, cực phẩm xuất hiện cùng một lúc.
Vừa thấy sắc mặt Chử Điềm không tốt, Triệu Hiểu Khải vội vàng biện hộ cho mình:
"Em đừng hiểu lầm, tuy tôi biết quan hệ của Triệu Tiểu Tinh và ba em, nhưng tôi tuyệt đối không nói lung tung với người khác đâu."
Dĩ nhiên cô biết anh ta sẽ không nói lung tung, dù sao đó cũng là chị gái của anh ta, còn ở vị trí kẻ thứ ba, nói ra bị người ta biết anh ta chẳng vẻ vang gì. Chử Điềm nhướn mày:
"Vậy anh nói với tôi những thứ này có ý gì?"
Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bất chợt bật cười:
"Không cảm thấy có duyên sao? Tôi không ngờ rằng không theo đuổi được em, nhưng lại có một mối quan hệ này với em."
Nghe vậy, Chử Điềm thấy mình sắp nôn mất, cô thẳng người nhìn Triệu Hiểu Khải.
"Đừng chọc tôi, anh trở về hỏi chị anh là biết tôi ghét ả bao nhiêu. Sao hả, kẻ thứ ba còn trông mong diễn một vở mẹ hiền con hiếu với tôi à? Ả xứng sao?" - nói đến đây cô bỗng cười - "Có điều anh nói rất đúng, đúng là có duyên, chỉ tiếc... là nghiệt duyên có xua cũng không đi!"
Triệu Hiểu Khải bị lời nói của cô trấn áp, phản ứng lại thì cô đã quay người bỏ đi. Anh ta kêu vài tiếng mà không thấy cô đáp lại, ngược lại khiến người khác nhìn chăm chú, bèn khẽ rủa một câu rồi chạy nhanh vài bước đuổi theo cô.
"Tôi nói em trở mặt gì chứ hả, Triệu Tiểu Tinh là Triệu Tiểu Tinh, tôi là tôi! Chử Điềm, em đừng vơ đũa cả nắm được không..."
Anh ta đang nói bỗng im bặt. Chử Điềm bị anh ta lôi kéo bực bội, đang định hất tay anh ta ra, nom theo tầm mắt của anh thì cô chợt phát hiện mình không cài nút áo sơ mi nơi cổ, để lộ phần cổ trống trơn. Dấu hôn tối hôm trước Từ Nghi để lại cũng phơi bày lồ lộ. Tai cô đỏ lên, đẩy mạnh anh ta ra rồi nắm chặt cổ áo rảo bước bỏ đi.
Buổi sáng cô bị Triểu Hiểu Khải chọc tức khiến cả ngày tâm trạng của Chử Điềm đều bức bối. Tối đến lúc tan việc rời khỏi công ty, Chử Điềm đón xe đến nhà cô út Phó Dục Ninh. Sáng nay trước khi đi làm, Chử Điềm nhận được điện thoại của cô út, nói rằng nghe tin Chử Điềm xuất viện, bà muốn tổ chức ăn mừng một bữa tại nhà.
Lúc Chử Điềm đến, Phó Dục Ninh đã nấu cơm sắp xong, nhìn một bàn thức ăn thanh đạm ngon lành, cô cảm thấy nước bọt mình sắp trào ra mất. Phó Dục Ninh cười nhìn cô:
"Lần này nằm viện gầy đi không ít, xem ra phải bồi bổ lại thật nhiều rồi. Từ Nghi về đơn vị rồi à?"
"Dạ, vừa xuất viện được một hôm anh ấy đã đi rồi ạ."
Phó Dục Ninh thở dài.
"Đi lính không tốt vậy đấy. Nhận được mệnh lệnh thì một giây cũng không được đến trễ, dù chức vụ có lớn đến đâu vẫn vậy."
Nói đến đây hai người đều cười.
"Thôi đừng nói đến họ nữa." - Phó Dục Ninh bảo cô ngồi xuống - "Nói nữa đồ ăn sẽ nguội mất, mau ăn thôi."
Chử Điềm khôn khéo đáng yêu nói:
"Vậy con cung kính không bằng tuân lệnh nhé."
Mấy ngày nay Cố Trường An vì một hạng mục sắp khởi công mà bận bịu chẳng quan tâm đến nhà cửa gì cả. Phó Dục Ninh ở nhà một mình, ba bữa cơm đều qua loa, hôm nay bởi vì Chử Điềm nên bà cố ý đi chợ mua thật nhiều thứ ăn, nấu một bữa khiến hai người no căng cả bụng. Cơm nước xong xuôi, trời bỗng đổ mưa to, Phó Dục Ninh bảo Chữ Điềm ở lại, rót cho mỗi người một tách trà tiêu cơm.
Chử Điềm cầm tách trà uống một hớp, thở dài một hơi, thỏa mãn ôm bụng ngồi ngả trên ghế salon. Phó Dục Ninh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, nhịn cười không được.
"Nếu để Từ Nghi nhìn thấy dáng ngồi này của con, không chừng sẽ phê bình con cho xem."
Chử Điềm lấy một chiếc gối ôm, ôm trước người, cười tinh ranh:
"Bây giờ không phải anh ấy không có ở đây sao? Hơn nữa anh ấy đâu có dữ như vậy."
"Không phải dữ, là tính cách của nó xét nét như vậy, không muốn thấy ai tùy tiện. Điểm này nó giống ba nó."
Chử Điềm thật sự đúng là không biết điểm này, cô ngồi thẳng lên:
"Ngược lại anh ấy chẳng yêu cầu con gì hết, có lẽ là biết dù có nói con cũng không làm được."
Cô vừa nói vừa nghịch ngợm nháy mắt, vô cùng ngây thơ. Phó Dục Ninh không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, thằng cháu ngốc của bà đã mở mang đầu óc trên phương diện quan hệ nam nữ, biết cưng chiều vợ rồi. Lại uống ấy hớp trà, Phó Dục Ninh cất lời hỏi Chử Điềm:
"Sau khi xuất viện có đến gặp ba mẹ chồng con chưa?"
"Con có gọi một cuộc điện thoại, vốn định xem ba mẹ có thời gian để con ghé nhà thăm không. Nhưng mẹ bảo mẹ đang đi giảng ở tỉnh khác, một tháng sau mới về. Trong khoảng thời gian này ba ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hai người đều không có ở nhà."
Nghe vậy, Phó Dục Ninh cũng không nhịn được líu lưỡi:
"Bận đến vậy hả, dự định kiếm bao nhiêu tiền mới hài lòng đây?"
Chử Điềm khẽ mỉm cười.
"Mẹ nói chờ ba về sẽ đến nhà thăm con."
"Vậy chuyện con nằm viện cũng không nói sao?"
Chử Điềm lắc đầu:
"Vốn chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa không phải Từ Nghi đã trở về chăm con rồi sao."
Phó Dục Ninh buồn cười, cô bé này quả thật là rất dễ thỏa mãn. Theo tính cách của Chử Điềm, Phó Dục Ninh không lo lắng cô gái này không được anh trai và chị dâu mình thích, mà lo lắng cô khó xử vì bị kẹp giữa Từ Nghi và cha mẹ chồng. Dù sao mâu thuẫn giữa thằng nhóc kia và gia đình không chỉ tồn tại ngày một hai ngày. Bây giờ thấy quan hệ của vợ chồng son này càng lúc càng tốt, Từ Nghi càng để tâm đến con bé, vì vậy bên nhà anh mình có thể sẽ xuống tay từ phía Chử Điềm để bắt ép Từ Nghi.
Tuy bà cảm thấy anh trai chị dây mình không hồ đồ đến nước phá hư cuộc sống của vợ chồng son, nhưng chị dâu Tống Khả Như mà nổi nóng, nói không chừng thật sự làm ra chuyện như vậy...
Phó Dục Ninh lấy lại tinh thần, khẽ hỏi Chử Điềm:
"Điềm Điềm, có thể kể với cô xem con và Từ Nghi quen nhau thế nào được không?"
Sau khi ăn xong, đầu óc hơi mơ màng của Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, cô mở to mắt nhìn Phó Dục Ninh. Bà đã sớm cầm một tách trà, mỉm cười thể hiện tư thế chờ đợi lắng nghe. Chừ Điềm vô cùng quẫn bách, mãi lâu sau mới vuốt tóc, miễn cưỡng nói:
"Là... con theo đuổi anh ấy."
Phó Dục Ninh bị nghẹn nước trà trong miệng:
"Con nói gì?"
Chử Điềm khẽ dẩu môi:
"Có một lần hai chúng con gặp nhau trong hoạt động hữu nghị quân dân, con cảm thấy anh ấy rất tốt nên vừa gặp đã yêu."
Nói đến đây, mặt cô đỏ bừng. Phó Dục Ninh lấy khăn giấy lau lau, hỏi tiếp:
"Vậy cầu hôn thì sao, người cầu hôn không phải cũng là con chứ?"
"Sao vậy được." - Chử Điềm lập tức phản bác, đối diện với ánh mắt tò mò của cô út, cô hơi thiếu mạnh mẽ - "Người cầu hôn rõ ràng là Từ Nghi, nếu không con chẳng lấy anh ấy đâu."
Chử Điềm không nói dối. Giữa họ, người đề nghị kết hôn trước đúng là Từ Nghi. Khi đó họ đã biết nhau gần một năm. Có lẽ do mỏi mệt với việc cô đeo bám không thôi, anh không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa, hai người có thể qua lại như bạn bè bình thường. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió hỏi anh thực sự họ không thể khác? Khi đó Từ Nghi vẫn còn là chính trị viên Từ nổi tiếng ôn hòa, bình tĩnh của đại đội trinh sát, anh không nói lời tàn nhẫn với cô, nhưng cũng thể hiện rõ ràng để cô ý thức được anh sẽ không quen cô.
Sau khi biết rõ điều này, Chử Điềm cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản chưa từng có. Cũng chính khi đó, ở quê truyền lên tin tức ba mẹ ly hôn, cô nghe tin chạy vội về nhà, mẹ thấy cô đã ôm cô bật khóc.
Chử Điềm kinh hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn định đi tìm Chử Ngật Sơn náo loạn. Kết quả là bị mẹ ôm chặt hai chân, cô còn nhớ lúc đó mẹ nói:
"Điềm Điềm, lòng của ba con đã không còn ở bên mẹ nữa, tính cách của ông ấy mẹ quá rõ mà. Với lại mẹ cũng không cho phép con đi tìm ông ấy, lòng tụ ái của mẹ không cho phép mẹ níu kéo một người đàn ông không cần mình."
Phút chốc đó Chử Điềm cảm giác thấy mình như có nhận thức mới về mẹ. Mẹ cô vốn là một người phụ nữ Nam, có vóc người nhỏ nhắn, thân hình yếu đuối, nên từ xưa đến nay luôn bị ba cô khinh thường. Đôi khi cô thấy không được, muốn bất bình giùm mẹ lại bị mẹ lặng lẽ khuyên lơn. Khi đó mẹ nói với cô, tức giận gì chứ, đàn ông chính là như vậy, chủ yếu ông ấy chịu lo cho gia đình là được rồi.
Khi người đàn ông này không cần mẹ, mẹ lại trở nên cứng rắn hơn.
Lòng tự trọng. Nghe lời mẹ, cô bừng tỉnh ngộ. Vì lòng tự trọng của mình, cô cũng không thể không từ bỏ Từ Nghi.
Nghe vậy, Phó Dục Ninh thở hắt một hơi, bà ngẫm nghĩ mà thấy sợ:
"Nói như vậy nếu như lúc đó Từ Nghi không tìm con, con cũng không định qua lại với nó nữa ư?"
"Nếu không thì sao?" - nói đến đoạn này, trong lòng Chử Điềm vẫn hơi ấm ức - "Đến lúc anh ấy không tìm ra người tốt hơn con, sẽ khiến anh ấy hối hận."
Cô vừa nói vừa véo một góc gối ôm. Phó Dục Ninh bật cười:
"Tuy cô nghe kể lại nhưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì Từ Nghi. May mà nó kịp thời tỉnh ngộ, nếu không bây giờ nói không chừng thật sự hối hận đến mức mổ bụng cũng không kịp nữa rồi."
Chử Điềm biết Phó Dục Ninh đang an ủi mình, nhưng nghe nói như thế vẫn không nhịn được cười.
"Nào có khoa trương như vậy, con không tốt như cô nói đâu."
"Có hay không thì từ từ sẽ biết" - Phó Dục Ninh uống một hớp trà thấm giọng rồi nói - "Có điều nói ra, thằng nhóc Từ Nghi này tính tình quả thật cố chấp, nổi nóng lên là ai cũng không lay chuyển được nó. Nếu như nó chịu thỏa hiệp một chút, năm đó thi trường quân đội và lúc tốt nghiệp phân công sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu nó làm vậy, e rằng hiện tại đã đi theo một con đường khác rồi."
Chử Điềm hơi khó hiểu:
"Xảy ra chuyện gì ạ?"
Phó Dục Ninh hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại:
"Xem ra thằng nhóc này không nói với con rồi." - bà khẽ cười - "Cũng đúng, hai việc này đều là chuyện mất mặt của nó, sợ rằng chẳng nói với ai đâu."
Lòng tò mò của Chử Điềm hoàn toàn bị khơi dậy:
"Rất mất mặt? Đó là chuyện gì vậy ạ?"
Phó Dục Ninh ngập ngừng rồi nói:
"Năm đó thi đại học, Từ Nghi nộp đơn trong nhóm đầu tiên, muốn học trường quân đội, định theo anh nó đi không quân. Thành tích nó rất tốt, trúng truyển không thành vấn đề. Nhưng anh trai và chị dâu sống chết không đồng ý. Chị dâu... mấy lần ra tay đổi nguyện vọng của Từ Nghi, cuối cùng bị Từ Nghi phát hiện sửa lại. Hai mẹ con vẫn giằng co đến lúc hết thời hạn nộp nguyện vọng. Dù vậy nhưng chị dâu vẫn không hết hi vọng, đặc biệt ra cao chiêu mời người ta ăn một bữa cơm vì chuyện nguyện vọng của Từ Nghi..." - nói đến đây, Phó Dục Ninh cười lắc đầu - "Khi đó làm phiền dượng út và anh trai nó, hai người cùng kết hợp mới khuyên nhủ thành công."
Chử Điềm không hiểu lắm suy nghĩ của ba mẹ chồng mình:
"Tại sao ba mẹ không muốn Từ Nghi học trường quân đội ạ?"
"Bởi vì trong nhà chỉ có hai đứa con trai, một đứa đã đi lính, cả thể xác lẫn tâm hồn đều cống hiến cho quốc gia rồi. Đứa thứ hai còn muốn đi theo con đường này, vậy ai kế thừa gia nghiệp?"
Chử Điềm cảm thấy lúng túng:
"Vậy chuyện phân công sau tốt nghiệp là sao ạ?"
"Chuyện này càng khó nói hơn." - Phó Dục Ninh khẽ thở dài - "Vốn chuyện Từ Nghi đi học trường quân đội đã rất khó khăn rồi, đến lúc tốt nghiệp phân công, trong nhà lại xảy ra chuyện."
"Chuyện gì thế ạ?"
Phó Dục Ninh nâng tách trà lên, im lặng nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ chốc láy mới quay đầu lại khẽ nói:
"Từ Nghi chắc đã nói chuyện về Từ Hoàn anh nó cho con nghe rồi đúng không?"
Chử Điềm vội gật đầu, liếc nhìn sắc mặt Phó Dục Ninh, dường như cô bỗng hiểu ra điều gì đó.
"Anh cả, anh ấy..."
Cô chần chừ, có phần khó tin.
"Nó gặp chuyện vào hồi đó. Nói là tai nạn máy bay, cụ thể liên quan đến nguyên tắc bảo mật, cô cũng không được rõ lắm."
Chử Điềm hơi giật mình, mãi lâu sau mới định thần, cất giọng nghẹn ngào hỏi:
"Bởi vì chuyện của anh cả mà Từ Nghi không thể đến đơn vị không quân mà anh ấy đã hướng đến từ lâu ạ?"
Tuy nhiên Phó Dục Ninh lại nói:
"Không chỉ nhiêu đó.
Khi đó nghe được tin dữ của Từ Hoàn, cả nhà họ đều kinh hãi, tinh thần Tổng Khả Như lại càng hỏng bét đến mức vào bệnh viện. Khi đó Từ Nghi đang đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp và phân công nhận được tin tức đi suốt đêm về nhà. Sau đó, đơn vị và Từ gia cùng nhau lo liệu hậu sự của Từ Hoàn. Từ Nghi canh giữ hết ngày cúng tuần đầu tiên(*) thì nhận được lệnh trở về trường."
(*) Ngày cúng tuần đầu tiên hay còn gọi là "Đầu thất" là một tập tụng tang ma của dân tộc Trung Hoa. Đầu thất chỉ ngày thứ bảy sau khi người qua đời. Người ta cho rằng, người chết sẽ trở về nhà vào "đầu thất", trước khi hồn phách quay về phải chuẩn bị một bữa cơm, sau đó phải tránh đi, lúc ngủ cũng phải trốn vào chăn. Nếu để hồn phách người chết nhìn thấy người nhà, sẽ làm họ nhớ nhung, ảnh hưởng đến việc đầu thai làm người. Giờ Tý ngày "đầu thất", người nhà hóa một đồ vật hình thang, để hồn phách theo "chiếc thang" đó về trời.
Lúc đó Tống Khả Như làm thế nào cũng không chịu cho Từ Nghi đi. Khi ấy bà đã hoàn toàn xem quân đội là đầm rồng hang hổ, mà bà chỉ còn lại một đứa con trai bảo bối này, không thể nào buông tay được. Từ Nghi hết cách đành lừa gạt bà nói thi xong sẽ trở về, vờ như sẽ từ bỏ nguyện vọng của mình để trở về trường tham gia cuộc thi.
Sau bi thương, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng bắt đầu trù tính công việc cho Từ Nghi sau khi tốt nghiệp. Hai vợ chồng quyết định không để cho thằng con trai út ở quân đội. Sau đó gặp phải khó khăn trong quy định của quân đội, học viên trường quân đội đào tạo ra nhất định phải phục vụ một thời hạn nhất định trong quân đội. Cho nên cách duy nhất là tìm mối quan hệ để cho con trai được điều đến nơi nhàn hạ, sau hai năm nữa sẽ chuyển ngành.
Nói đến đây, Phó Dục Ninh cười khổ.
"Đúng lúc đó dượng út con đang dạy cho trường quân đội Từ Nghi học, trong tay có chút quyền hành. Cho nên khoảng thời gian đó anh trai chị dâu đập phá cửa nhà cô vì chuyện phân công đó của Từ Nghi."
"Vậy sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó chuyện nguyện vọng cũng không thể giấu diếm nữa, dượng út Cố Trường An dứt khoát nói cho vợ chồng anh chị mình, Từ Nghi đã đi tìm ông, nói muốn đến phục vụ tại đơn vị không quân khi anh trai còn sống.
Chuyện này quá khủng khiếp, sau khi chị dâu nghe xong lập tức hôn bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa khóc vừa náo loạn. Suốt cả tháng trời trong nhà không thể yên bình."
Nhớ đến tình cảnh khi đó, Phó Dục Ninh vẫn còn sợ hãi trong lòng Chử Điềm không khỏi rùng mình.
"Chuyện đó cuối cùng giải quyết thế nào ạ?"
Phó Dục Ninh lắc đầu.
"Cô cũng không rõ lắm, tóm lại là chuyện ầm ĩ rất lớn, cuối cùng vẫn là anh trai đến tìm cô dượng, nói Từ Nghi đồng ý, bảo cô dượng giúp đỡ điều nó đến cơ quan tổng bộ quân khu B gần nhà. Đó là lần duy nhất anh trai đến tìm cô dượng giúp đỡ, nhưng lão Cố lại rất tức giận, cũng không để ý đến anh trai, cũng là lần đầu tiên cau mặt với người khác như vậy. Sau đó không biết anh trai lại tìm ai, cuối cùng cũng thành công."
Chử Điềm im lặng chốc lát mới hỏi:
"Lúc đó tại sao dượng út lại không muốn giúp ạ?"
"Lúc dạy học ông ấy từng dạy qua lớp Từ Nghi, quan hệ với thằng nhóc này tốt vô cùng, biết từ nhỏ nó đã có nguyện vọng làm lính không quân, có lý tưởng hoài bão của bản thân. Dượng út con nói, sau này nhìn thấy đơn tình nguyện phân công phục vụ của Từ Nghi, ông ấy cũng khó chịu thay nó." - nói đến đây, Phó Dục Ninh nhớ ra gì đó, vỗ chân nói - "Đơn tình nguyện này dượng út con có sao lại một bản, còn để ở nhà, để cô tìm cho con nhé."
Bà nói xong liền đi lên lầu lục lọi, vài phút sau đi xuống, đưa cho Chử Điềm một túi giấy tờ. Chử Điềm cẩn thận mở niêm phong ra, lấy ra một tờ giấy mỏng dính từ bên trong. Nhìn sơ qua đã nhận ra đây đúng là nét chữ của Từ Nghi. Ngay ngắn, cứng cáp:
Kính gửi Đảng:
Bản thân tôi đã được Đảng bồi dưỡng nhiều năm, về vấn đề phân công, tôi nguyện phục tùng sắp xếp của Đảng vô điều kiện, nghe theo triệu tập, đi đến cơ sở, đi đến biên cương, đi đến nơi tổ quốc cần nhất.
Nơi ký tên ký hai chữ Từ Nghi.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, ngôn từ như bản mẫu, nhìn rất khó khiến người ta có bất cứ cảm xúc gì.
Nhưng liên hệ đến cảnh tượng lúc ấy, tưởng tượng ra một người quật cường như anh lúc cầm bút viết ra những dòng chữ này, tự đáy lòng Chử Điềm cũng cảm thấy chua xót.
Bầy Hạc Bầy Hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu Bầy Hạc