Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Tố Tố
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Lưu Ly
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1672 / 14
Cập nhật: 2015-12-08 03:20:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ốn dĩ đây là chuyện tốt lành, đáng tiếc là mẫu thân cháu tuổi tác cao nên mắt mũi cũng lèm nhèm rồi, thêu đến tận hôm nay mới tạm thời hoàn thành được một tấm. Cháu nghĩ, Tiêu muội muội sau này sẽ trở thành nương tử của cháu, hơn nữa, việc này cũng là xin chút phúc phận cho cháu với Tiêu muội muội, cho nên...". Miệng cười tươi rói, Đoạn Thủy Tiên nhìn Ngũ Thập Lang đầy tình ý, ánh mắt dịu dàng, long lanh đến mức có thể nhỏ cả nước ra.
"Cháu muốn Tiêu muội muội cùng cầu phúc cho tương lai của cả hai chúng cháu. Xin nhờ muội muội thêu nốt bức còn lại!" Thêu cái đầu của ngươi ấy! Tay Ngũ Thập Lang run lên, ánh mắt thê lương nhìn về phía Tiêu lão gia. Thôi toi rồi, những món đồ mang ra để Tiêu lão gia kiểm tra trình độ thêu thùa từ trước đến nay đều là cô sai mấy nha đầu ra ngoài đường mua về. Quả nhiên, Tiêu lão gia sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Đoạn Thủy Tiên lại càng tỏ ra vui vẻ, hân hoan. Xưa nay, ông vẫn luôn tự hào về tài thêu thùa của con gái mình, hiếm khi có cơ hội thi triển tài năng như bây giờ, ông suýt chút nữa còn định bảo Ngũ Thập Lang thêu ngay tại phòng khách để chứng tỏ "cô con gái rượu" không chỉ sở hữu vẻ ngoài kiều diễm mà còn "công", "dung", "ngôn", "hạnh" đủ cả. "Hiền tế à, con cứ yên tâm, tay nghề thêu thùa của Ngũ Thập Nương nhà ta thuộc loại tinh diệu. Ngày mai, ta sẽ bảo Ngũ Thập Nương thêu đủ năm mươi tấm rồi mang sang cho con". Quả nhiên là cha vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy mãn nguyện, càng trông lại càng thêm vui mừng, vừa không để tâm một chút, Tiêu lão gia đã buột miệng nói ra hai chữ "hiền tế" kia rồi!
"Làm phiền Tiêu muội muội rồi". Cứ nho nhã, dịu dàng như thế, có điều lúc quay qua nhìn Ngũ Thập Nương, Đoạn Thủy Tiên đá lông nheo một cái đầy ý tứ. Cử chỉ ấy khiến cho Ngũ Thập Lang bỗng chốc nổi da gà toàn thân. Cảm giác đó mãi cho tới tận khi Đoạn Thủy Tiên cáo biệt ra về, Ngũ Thập Nương bị "áp giải" đến phòng thêu thùa mới hoàn toàn biến mất. Thêu năm mươi tấm hình Quan Thế Âm Bồ Tát để cầu phúc à? Cầu phúc con bà nó ấy! Ngũ Thập Lang tay trái cầm kim, tay phải cầm tấm lụa, nỗ lực phấn đấu suốt bốn canh giờ liền, từ lúc trăng mới lên cho tới khi mặt trời chớm mọc, không hề ngừng nghỉ.
Nổi bật trên tấm lụa là một nhúm tròn tròn cục mịch, to tướng, chụm lại một chỗ khiến Thượng đế cũng phải kinh hãi. Tấm lụa vài canh giờ trước còn mịn màng, vậy mà giờ đây đã lỗ chỗ đầy vết kim châm, đó chính là thành quả của Ngũ Thập Lang sau khi trút hết mọi sự tức giận lên đó. Cuộc sống kiểu này thực sự chẳng thể nào sống thêm được nữa. Cho nên nhất định phải bỏ nhà ra đi! Nhân tiện cũng tiếu ngạo giang hồ một phen. "A Bích, ta muốn bỏ nhà ra đi!". Ngũ Thập Lang đẩy cửa sổ, hét hò cùng ánh trăng. "Mang theo chiếc lò sưởi của ta! Mang theo cả chiếc chăn con ta ôm từ bé! Mang cả cái chậu ngâm chân của ta nữa!...". Ngũ Thập Lang liên mồm điểm danh các vật dụng mang theo suốt cả một canh giờ. "Cuối cùng, nhớ mang theo chiếc bô của ta, không có nó, ta không thể nào rặn ra phân được!".
Đột nhiên quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt của Ngũ Thập Lang vô cùng, vô cùng nghiêm túc. "Ngươi có biết không, nếu mà không ị được thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, như vậy sẽ bị trĩ nặng, sẽ bị táo bón đó!" Tiểu nha đầu A Bích vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá cục bộ, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào muốn bỏ nhà ra đi mà lại khoa trương đến mức ngay đến chiếc bô vệ sinh cũng phải mang theo để dùng cả! Được thôi, tiểu thư, cô thực sự "ngầu" đến nỗi không thể hơn được nữa, hoàn toàn theo đúng bản tính xưa nay hiếm, "tiền nhân không có, hậu bối chẳng ai"! Sau cùng, ngay đến một tấm vải, Ngũ Thập Lang cũng chẳng mang theo được.
Tiểu nha đầu A Bích chịu trách nhiệm vận chuyển, nhưng trong quá trình hộ tống chiếc bô ra khỏi phủ đã bị các hộ vệ bắt ngay tại trận. Chỉ một chiêu võ cao cường Trảo Nãi Long Trảo Thủ xuất ra, không chỉ chiếc bô mà phần áo lông trước ngực tiểu nha đầu A Bích cũng bị kéo tung bông mù trời. Một lô một lốc những đồ vật đã được vận chuyển thành công ra trước đó cũng ngay lập tức bị bắt quả tang. Tiêu lão gia đích thân cầm theo ngọn đuốc, dẫn đoàn người đi tìm bảo bối chuyên gây họa Ngũ Thập Nương. Cảnh tượng nhộn nhịp, phồn hoa rực cháy cả phủ nhà họ Tiêu. Cho đến tận canh ba, hoa viên rộng lớn của Tiêu gia vẫn đèn đuốc rực rỡ, sáng bừng cả một dãy phố.
"Cha à, con xin lỗi, con phải đi tiếu ngạo giang hồ rồi, nên đành phải làm một đứa con gái bất hiếu mà thôi".
Ngũ Thập Lang rúc người trốn trong cái ổ chó suốt ba canh giờ, hai chân run lên cầm cập, tê dại cực độ, nước mắt nước mũi ướt nhèm cả khuôn mặt, nhìn Tiêu lão gia đang cầm đuốc chạy quanh hoa viên. Mãi cho tới tận tàn canh ba, cả phủ họ Tiêu mới yên tĩnh trở lại. Trong khi đó ở một góc của hoa viên, Đại Hoàng ngồi thu lu bên cạnh cái ổ của mình, dùng ánh mắt biểu hiện sự ai oán tột độ. Một người bằng xương bằng thịt lớn đùng như vậy mà còn chui rúc vào nơi cư ngụ của cậu chàng, cái mông thì to đùng, ních chật kín cả chiếc ổ. Cậu chàng chẳng qua chỉ sang liếc mắt đưa tình với Tiểu Bạch nhà kế bên có chút xíu thôi, vậy mà giờ này đã không còn nhà để về nữa rồi! Thiên lí ở đâu? Cẩu quyền ở đâu chứ? Đêm đã tàn, ngoại trừ lão bá chuyên châm hương đêm, mắt mũi kèm nhèm cứ đi đi lại lại thì tất cả đều đã ai về phòng nấy.
Đến lúc này, Tiêu Ngũ Thập Lang mới bò lồm cồm từ cái ổ chó ra, mặt mũi đầy bụi đất nhuốc nhơ, bẩn thỉu. Niềm hân hoan, hứng khởi phát ra từ lồng ngực khiến tinh thần cô cao vút tận mây xanh. Giang hồ, ta tới đây! Một chàng trai vận đồ trắng muốt, ngồi tĩnh tại bên cạnh hồ nước nhà họ Đoạn, khẽ nhoẻn miệng cười, nhìn đàn cá chép bơi lội đầy hồ. Tay chàng cầm một chiếc bánh màn thầu, khẽ khàng ve đi vẩy lại, khiến cho lũ cá trong hồ vòng vèo quẩn quanh theo chiếc màn thầu đó. Có vài con "nóng tính, vội vã" nhảy vụt lên khỏi mặt nước, hướng về phía chiếc màn thầu nọ. "Thưa thiếu gia, đêm hôm qua, Ngũ Thập Nương nhà họ Tiêu đã bỏ nhà ra đi rồi ạ." "Hả?". Những ngón tay thon dài sạch sẽ bất giác bóp nát cả chiếc màn thầu. Vụn bánh vừa mới rơi xuống mặt nước đã bị lũ cá chép nhung nhúc trong hồ ăn sạch không còn chút vết tích nào cả. "Cô ấy đã đi về hướng nào thế?" Người hộ vệ áo xanh đưa tay lên cung kính bẩm báo: "Thưa thiếu gia, Tiêu tiểu thư đi về phía Tô Châu ạ." À, Tô Châu đệ nhất trang sắp tới sẽ tổ chức đại hội thưởng kiếm. Nghe nói nếu có duyên bất cứ ai cũng có thể trở thành chủ nhân của hai thanh kiếm cổ nên biết bao đại hiệp thành danh trên giang hồ đều đã tụ tập về đó.
Nhà họ Tiêu chắc cũng đang cho người đi về phía ấy. Vừa nghĩ tới tiểu nha đầu nọ, trong đầu chàng liền hiện ngay ra một đôi mắt đen láy, linh lợi, đảo liên tục, phía dưới đôi mắt to, đẹp đó là chiếc mũi thanh tú, lúc nào cũng nhăn lại vì cười lớn, đôi môi đỏ thắm xinh xinh luôn nhoẻn lên. Hình như bản thân cô nàng chẳng hề có chút ý thức rằng mình là phận nữ nhi nên đôi tay mịn màng tựa bạch ngọc không ngại khua khắng loạn xạ giữa không trung... Kể từ khi ý thức được cuộc sống, chàng hiếm khi thấy người con gái nào lại bộc lộ dáng vẻ hoạt bát, tinh nghịch đến vậy trước mặt mình. Những người con gái tầm thường khác vừa nhìn thấy dung mạo của chàng liền sẽ si mê, biểu cảm ngây ngô, khiến người khác vô cùng, vô cùng mất hứng, chán nản, nhưng nha đầu ngốc này thì ngược lại, hết lần này đến lần khác phớt lờ vẻ đẹp trai của chàng, hơn thế lại còn lấy việc chọc ghẹo, trêu đùa chàng làm thú vui.
Đoạn Thủy Tiên bất giác nhấc miệng cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, quay đầu lại, nói với người hộ vệ áo xanh vẫn đứng đó nãy giờ: "Ngươi đi chuẩn bị mọi thứ đi! Ngày mai, chúng ta lập tức lên đường tới Tô Châu đệ nhất trang!" Người hộ vệ áo xanh há hốc miệng vì ngạc nhiên, nhìn thiếu gia nhà mình bằng ánh mắt khó hiểu rồi hỏi: "Người bên đại hội thưởng kiếm đến phủ ta đưa thiệp mời tham dự, không phải thiếu gia đã nhất nhất từ chối ư? Tại sao hôm nay, người lại muốn tới đó?" Đoạn Thủy Tiên khẽ "hừm"một tiếng, tỏ ra phớt đời. "Đúng vậy, những cuộc tụ hội tranh danh đoạt lợi kiểu đó, vốn dĩ ta chẳng muốn tới chút nào. Có điều, nếu như trong đại hội đó có người thú vị thì đến đấy thưởng "nhân" cũng không tệ."
Trong khi mọi người chen chúc, lũ lượt kéo nhau tới Tô Châu đệ nhất trang để thưởng kiếm thì thiếu gia nhà mình lại tự nguyện đi đến đó để thưởng "nhân" ư? Khuôn mặt anh chàng hộ vệ áo xanh mơ màng hồi lâu, trong lòng bất giác phát ra niềm bội phục vô ngần từ tận trái tim, không ngớt lời cảm khái: "Thiếu gia quả thật sâu xa khó lường, ừm, đúng là sâu xa khó lường!" Tâm tư của thiếu gia xin đừng có tùy tiện suy đoán, càng đoán nhiều lại càng lún sâu trong đó mà thôi... Ngày hôm sau, Đoạn tiểu thiếu gia cưỡi bạch mã thẳng tiến về hướng Tô Châu đệ nhất trang. Vẫn như mọi khi, Đoạn thiếu gia lấy khăn trắng che mặt, đôi bạch ngọc bảo kiếm đeo ở phía sau lưng, chỉ hơi động đôi chút là tiếng leng keng liền vang lên.
Vừa ra khỏi Đoạn phủ đã khó mà tiến bước được, không biết nô bộc lắm mồm nào trong nhà đã đem hành tung của thiếu gia tiết lộ ra bên ngoài. Những tin tức kiểu này đều có giá của nó hết, tin tức về việc Đoạn tiểu thiếu gia lộ diện ra đường ít nhất cũng phải hai lạng bạc. Một tháng chỉ cần bán ra ba, bốn tin tức về người đứng trong top 3 của bảng xếp hạng các thiếu hiệp trên giang hồ là có thể kiếm được số tiền bằng người khác làm cả tháng rồi. Cho nên, đã có không biết bao nhiêu thanh niên tráng kiện dù cho có phải gọt nhọn đầu cũng chấp nhận bán thân vào phủ họ Đoạn. Làm một nô bộc bình thường đã là quá ổn, còn nếu như được trở thành hộ vệ tùy thân của Đoạn tiểu thiếu gia thì hàng ngày có thể nhặt nhạnh đôi chút giấy tờ, đồ ăn mà thiếu gia dùng còn thừa lại, đem ra ngoài bán thì cứ gọi là "đắt như tôm tươi".
Và nếu kiếm được chiếc áo lót mình của thiếu gia thì đó chính xác là một bảo vật vô giá! Lợi ích kinh tế kiếm được là vô cùng to lớn. Cả con đường tràn ngập các cô nương, đại thẩm, trên tay cầm một chiếc giỏ, trong giỏ đựng đầy các cánh hoa do họ tự mua. Người nào người nấy khuôn mặt rạng rỡ, háo hức đứng hai bên đường, vừa nhìn thấy Đoạn Thủy Tiên cưỡi ngựa bước ra liền hò hét, nhảy loạn lên vì sung sướng, không ngừng tung hoa tán thưởng. Có không ít các bà các cô do tình cảm dâng trào, tâm ý lên cao mà lũ lượt ngã rụp ở hai bên đường. Đoạn Thủy Tiên nét mặt tỏ rõ vẻ thâm sâu khó đoán, ngồi trên bạch mã, thân người khẽ động, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vẫy nhẹ, gật đầu ra ý. Khuôn mặt tựa bạch ngọc, khí chất tựa hoa lan, đôi lúc chàng nhếch khóe miệng lên mỉm cười, mê hoặc hết tất cả các thiếu nữ, khiến họ hét lên sung sướng hoặc ngây người ngẩn ngơ. "Tiểu Vệ, hôm nay việc buôn bán ở các tiệm hoa thế nào?".
Đoạn Thủy Tiên vừa vẫy tay vừa xua đi rất nhiều cánh hoa đang không ngừng được tung lên đón chào. "Thưa thiếu gia, vẫn cứ buôn may bán đắt như mọi khi ạ". Người hộ vệ áo xanh cưỡi trên con ngựa màu đen lùn tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ, hai mắt hiển hiện tình cảm đậm sâu, chan chứa với thiếu gia. Toàn thành có tất cả bốn tiệm bán hoa. Mỗi khi việc buôn bán ở các tiệm hoa này trì trệ là thiếu gia lại đích thân đi dạo phố để củng cố doanh số bán hàng của tiệm hoa nhà mình. Nhờ thế, tất cả hàng tồn quá hạn cùng những bông hoa vừa mới mang về đều được tiêu thụ sạch bách đến không còn một cái lá. Khỏi phải nói, thiếu gia đích thực là bảng hiệu vàng kim lấp lánh sống của nhà họ Đoạn!
"Ừm, vậy lần sau, khi tiết lộ tin tức ta ra ngoài dạo phố, ngươi nhớ nói thêm một điều rằng: bổn thiếu gia còn thích cả súp tùng tử ngọc mễ ở Thiên Tiên lầu nữa nhé! Đó là món điểm tâm mới ra của Thiên Tiên lầu". Tay vẫn đang vẫy vẫy, Đoạn Thủy Tiên ôn hòa, nho nhã cúi xuống ghé tai nói với người hộ vệ áo xanh đang cưỡi trên chú ngựa lùn kế bên. Thực là ánh mắt rực lửa! Tình cảm ngưỡng mộ chan chứa trong đôi mắt của người hộ vệ áo xanh lại càng trào dâng mạnh mẽ, đôi mắt sáng như sao đêm: Thiếu gia quả đúng là cao thâm khó lường! Không ngờ người còn đoán ra chính mình đã tiết lộ tin tức thiếu gia ra ngoài dạo phố.
Thâm sâu khó lường, đúng thật là thâm sâu khó lường mà! Cho nên mới nói, đi ra ngoài giang hồ lăn lộn, tìm được một lão đại tốt là điều vô cùng quan trọng. Người hộ vệ áo xanh thậm chí còn cảm động suýt khóc trước sự may mắn của bản thân mình. Đoạn Thủy Tiên quay đầu sang, nhìn người hộ vệ áo xanh mặt mày đờ đẫn, ngây ngô, ánh mắt long lanh đầy nước, không nhẫn nhịn được mà than thở chán ngán. Thâm sâu khó lường cái mốc ấy! Tùy tùng thân tín bên cạnh có mỗi một người, vốn dĩ chàng định lặng lẽ lên đường nên không nói chuyện này cho bất cứ ai khác cả, bây giờ, tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, ngoài người hộ vệ thân tín bên cạnh ra, thực sự chẳng còn bất cứ kẻ tình nghi nào khác nữa.
Đúng thật là ngốc nghếch đến cực điểm! Đoạn tiểu thiếu gia vừa than ngắn thở dài vừa lấy chiếc quạt phun bụi vàng trong tay áo ra rồi phật quạt "xoẹt" một cái, dáng vẻ vô cùng nho nhã, phiêu linh! Hiệu ứng của cử chỉ đó ngay lập tức tạo nên một trận cao trào hét hò mới lại dâng lên. Thế mới nói, làm một thiên tài vốn chẳng có gì khó, làm một thiên tài sở hữu cả dung mạo vô song và trí tuệ vượt thế, mới thực sự là quá đỗi khó khăn. Hầy, thật quá khó đi... Phía bên này, Đoạn tiểu thiếu gia bạch mã bạch y, phiêu diêu tự tại lên đường. Còn ngược lại phía bên kia, Tiêu Ngũ Thập Lang chẳng hề vui vẻ, sung sướng gì cho cam. Đồ ăn đã là thứ bánh màn thầu không chút hương vị gì cả, vậy mà một cái lại còn phải phân thành ba mẩu, mỗi lần chỉ được ăn có một tí chút, một tí chút mà thôi.
Đêm đầu tiên, cô ở trong phòng khách chung của một khách điếm. Chưa nói đến việc tắm rửa, chỉ riêng cái ga trải giường ở đó thôi đã đen đến mức mắt thường không nhận ra được. Nhân sĩ giang hồ tầm thường có lẽ chính là loại ở dơ nhất trên cuộc đời này, quần áo mặc nguyên, khư khư ôm thanh kiếm mốc đi ngủ. Thỉnh thoảng hiếu kì quay qua nhìn, cái cô nhận được là một câu mắng thô lỗ, cục cằn: "Nhìn cái đầu mày ấy, còn nhìn nữa là tao móc mắt ra đấy!" Ngũ Thập Lang làm sao mà chịu được nỗi khổ đó chứ? Ngay trong đêm đầu tiên, cô đã chẳng thể nào chịu nổi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào căn phòng đề chữ "Thiên".
Tranh thủ lúc trời nhập nhoạng, tranh tối tranh sáng, cô bèn tay chân bận rộn trèo qua cửa sổ, chui vào căn phòng chữ "Thiên" sang trọng kia. Trong phòng không hề đốt bất kì loại trầm nào cả, vậy mà mùi hương hoa lan vẫn nhè nhẹ, thoang thoảng khắp nơi. Căn phòng được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Yên tĩnh, lặng băng giống như không hề có người vậy. Tấm rèm trên giường được thả xuống, rủ trên mặt đất, trên bàn có chút điểm tâm và một cốc trà. Món điểm tâm đó tinh tế vô song. Tiêu gia được coi là phú hộ giàu có bậc nhất, chỉ tính riêng đầu bếp chuyên làm điểm tâm đã có đến bốn, năm người rồi, chủng loại điểm tâm nhiều như sao trên trời, nhưng cho dù như vậy thì Ngũ Thập Lang cũng chưa bao giờ nhìn thấy món điểm tâm nào hấp dẫn đến thế này. Cả ngày trời chỉ gặm màn thầu, bây giờ món điểm tâm tinh tế như vậy lại bày ra trước mắt, Ngũ Thập Lang không khỏi nước miếng dâng trào, vô cùng thèm khát.
Cô nhẹ nhàng nhấc một miếng lên rồi lén lút nhìn xung quanh. Vừa đưa vào miệng, nó đã tan ra, ăn hết một miếng, cô lại muốn ăn thêm miếng thứ hai. Đột nhiên từ phía chiếc giường truyền đến một tràng ho sặc sụa. Ngũ Thập Lang bất giác khựng lại, đờ người, từ từ quay đầu sang nhìn. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, hồng hào chẳng khác nào một thứ đồ nghệ thuật được điêu khắc tinh tế thò ra từ phía mép giường. Bàn tay từ từ giơ lên, theo đó, tấm rèm dần được kéo ra. Sau tấm rèm là một chàng trai vô cùng tuấn tú, khôi ngô. Mái tóc buông xõa trên đôi vai, đen nhánh, sáng bóng, giống hệt như một tấm lụa thượng hạng.
Sắc mặt có phần trắng bệch, nhưng đôi mắt sáng vô cùng, lấp lánh như sao Khuê, nổi bật trong căn phòng tối. Sống mũi thanh cao, đôi môi tuy rằng hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đáng yêu, gợi cảm. Chàng trai nghiêng người tựa vào thành giường, lặng lẽ nhìn qua. "Làm sao mà ngươi vào đây được?". Giọng nói rất hay, khiến người nghe cảm thấy cực kì dễ chịu, nhưng dường như mệt nhọc tới mức chẳng thể nào thở ra hơi. "Trèo qua cửa sổ vào". Tiêu Ngũ Thập Lang thành thật trả lời rồi vội vã, ra sức nhét thêm mấy miếng điểm tâm trên đĩa vào miệng, bất chấp việc bị mắc nghẹn, ho chảy cả nước mắt. Dù gì cũng phải nắm ngay cơ hội, cứ ăn no căng bụng rồi tính sau. Tiếp đó, cô nhìn thấy cốc trà trên bàn, liền nhanh chóng đưa lên uống.
Bên thành cốc trà không ngờ lại thoang thoảng hương thơm hoa lan dịu nhẹ, đã uống hết cả cốc rồi mà Ngũ Thập Lang vẫn lưu luyến chẳng muốn đặt cốc xuống. Mùi hương này thực sự quá đỗi quyến rũ. Hình như mùi hương ấy còn có thể tự thẩm thấm vào sâu trong lòng người, tuy rằng dịu nhẹ nhưng lại cực kì bá đạo, ngay lập tức khơi dậy tinh thần hứng khởi trong cô. "Cốc trà mà người vừa uống là ta uống còn thừa lại đấy!". Người ngồi bên giường không bày tỏ thái độ nào ngoài việc trần thuật lại sự thật. Hả? Tiêu Ngũ Thập Lang xoay đi xoay lại chiếc cốc, ngây đờ người. Cùng dùng chung một cốc? Một cảm giác thật nồng thắm, như vậy chẳng phải là đã hôn gián tiếp rồi sao? "Trong cốc trà đó...". Người ngồi trên giường bất giác ho thêm vài tiếng nữa, từ từ lấy lại sức rồi chậm rãi nói tiếp:
"... có độc..."
Có độc? Tiêu Ngũ Thập Lang lửa hận bừng bừng, ngay tức khắc ném chiếc cốc trong tay xuống đất đánh "choang" một cái. "Tại sao ngươi nói chuyện mà cứ hổn hà hổn hển thế hả?". Ống tay áo đã cuộn lên tới tận cánh tay, Tiêu Ngũ Thập Lang nộ khí xung thiên xông tới, đưa chân đạp lên thành giường, sấn sổ túm cổ áo người đàn ông ốm yếu rồi hét lớn: "Hừm, tại sao người không nói sớm là trong cốc trà đó có độc mà đợi ta uống xong rồi mới nói?" Người đàn ông trên giường bị kéo đột ngột, co giật tới mức hoa mày chóng mặt. Chàng nhắm nghiền đôi mắt lại, hàng lông mi dài khẽ lay động, tỏ đúng dáng vẻ "yểu điệu thục nữ". "Ta vẫn còn chưa nói hết...". Lời vừa nói ra, hương lan lập tức tỏa ra ngào ngạt, lúc này, Tiêu Ngũ Thập Lang mới nhận ra, mùi hương khi nãy chính là từ người tên đàn ông trước mặt. "Hả? Vẫn còn chưa nói hết sao?" Ngũ Thập Lang không khỏi hoảng hốt, hãi hùng. Tuy rằng cô chưa từng hành tẩu giang hồ, nhưng ít nhất mỗi tháng đều đón đọc Giang hồ chí, mỗi khi tả đến đoạn đại hiệp gặp nạn là "tinh... tinh... tinh...", Xuân dược lại tưng bừng xuất hiện!
Anh ta đẹp trai anh tuấn đến mức này, lẽ nào lại không có một vài hiệp nữ nhìn thấy mà nhịp tim bỗng thình thịch, rộn ràng ý xuân, sau đó nham hiểm, xảo trá hạ ngay Xuân dược vào trong đồ uống sao? Có thể nào... cốc trà kia ngoại trừ độc ra thì còn có cả Xuân dược? Tiêu Ngũ Thập Lang hốt hoảng buông ngay cổ áo của người kia ra, nhanh chóng tự nắm lấy cổ áo mình, khuôn mặt bi thương tột độ: "Lẽ nào ngươi còn bỏ cả Xuân dược vào đó?" "Ha ha ha...". Người đàn ông tựa bên thành giường ngay lập tức bật cười thành tiếng, bỗng nhiên trong đầu hiện ngay ra cảnh vật "Bất giác gió xuân ồ ạt thổi – Trăm cây ngàn nhánh rộ hoa lê". Tiếng cười đó khiến cho Tiêu Ngũ Thập Lang chưng hửng, mất hết cả hứng. "Ngươi cười cái gì chứ?" Mĩ nam ốm yếu nghiêng đầu ghé lại gần nhìn Ngũ Thập Lang, ý tình chan chứa. "Ta còn chưa nói hết lời mà ngươi đã hung dữ đến thế rồi." Nét mặt đắm đuối đó khiến Ngũ Thập Lang vô cùng kinh ngạc. Một con người tiêu chuẩn anh tuấn đến vậy hóa ra lại có vấn đề về giới, Ngũ Thập Lang không ngờ anh ta còn nũng nịu với một người đàn ông tuấn tú như cô!
Có điều, Tiêu Ngũ Thập Lang đã hoàn toàn quên mất rằng bản thân cô đích thực là một người phụ nữ, cho nên, người đang ngồi trên giường kia hoàn toàn không có chút vấn đề nào về giới tính cả. "Ngươi đừng có giở trò đó với ta! Lão tử đây yêu thích phụ nữ!". Ngũ Thập Lang kéo chặt hơn nữa phần thắt lưng, tỏ rõ khí tiết trung trinh bất phục. "Ừm, ta hoàn toàn có thể nhận ra điều đó. Huynh đài trông ngạo khí ngút thiên, còn anh hào, tuấn tú hơn cả ba vị trí đầu trong bảng xếp hạng mĩ nam trên giang hồ, đương nhiên sẽ không có thú vui kia rồi." Ngũ Thập Lang cười đến nỗi mắt híp tịt lại thành một đường cong, hàm răng đều như hạt bắp cũng vì thế mà lộ hết cả ra. Tiện thể cô đưa tay vỗ mấy phát vào mĩ nam bệnh tật trên giường để tỏ ý tán thưởng con mắt tinh đời, vỗ hăng tới mức khiến anh chàng kia bật ho vài tiếng. "Được rồi, ngươi nói nốt những gì muốn nói đi!" Mĩ nam bệnh tật gật gật đầu, tiếp tục nói: "Cốc trà đó đích thực có độc, vì thế nên bây giờ, toàn thân ta đang mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả."
Sau đó thì...? Tiêu Ngũ Thập Lang lắng nghe một cách cực kì, cực kì nghiêm túc. "Ừm, thế thôi, không có gì khác nữa." Mẹ kiếp, Ngũ Thập Lang thực sự sắp bùng nổ rồi! Cô nắm tay đấm mạnh xuống mặt giường, hét lên trong tức giận: "Không còn gì nữa sao?" "Không còn gì nữa cả". Mĩ nam bệnh tật lắc đầu. Không còn gì nữa, vậy lúc vừa xong, là ai đã tỏ ra vô cùng thần bí chứ? Nắm đấm lại được giơ cao lần nữa, Ngũ Thập Lang mặt mày hung tợn, trông đẹp trai không có nghĩa là được phép trêu chọc người ta, như vậy là hành vi vô đạo đức! Người trên giường cười tít mắt nhìn qua, chỉ vào nắm đấm của Ngũ Thập Lang, cười nói: "Xem kìa, thứ độc đó chẳng có chút tác dụng gì với ngươi hết." Là ý gì đây? "Chắc hẳn ngươi không có một chút công lực nào đúng không?" Ừm... Hình như là thế... Mà đích thực là thế rồi. Độc chiêu "khỉ trộm đào" thì đâu cần dùng đến công lực! "Cho nên mới nói, thứ độc đó chẳng có chút công dụng nào với ngươi cả". Mĩ nam bệnh tật bật cười rồi nói tiếp: "Nếu công lực càng thâm hậu thì độc tính lại càng phát tác mạnh."
Ngũ Thập Lang ngay tức khắc mặt mày rộ ý xuân. Huynh đài à, người nên nói sớm một chút chứ! Thế mới bảo, hành tẩu giang hồ thì phải biết khiêm tốn, nhường nhịn. Ai nói không có võ công thì không ổn nào? Khi vận may tới thì một người không biết võ công có thể địch được cả chục tên cao thủ võ lâm ấy chứ! "Vậy người hạ độc đâu?". Ngũ Thập Lang thận trọng gặng hỏi, nói cho cùng thì hiện trường xảy ra vụ án vẫn chưa được thu dọn gọn gàng, cũng có nghĩa là kẻ hạ độc vẫn còn đâu đó quanh đây. "Ở ngay trong gầm giường". Mĩ nam ho vài tiếng rồi đứng dậy, cố tỏ ra thần bí, khó đoán. "Ta đã dùng nước hủy thây để giải quyết xác hắn rồi." Ngay tức khắc, Ngũ Thập Lang dựng hết cả tóc gáy. Cô nhảy ngay ra chỗ cách chiếc giường xa năm bước. Sau khi đứng vững, cô liền nhìn chăm chăm vào mĩ nam bệnh tật, một lúc lâu sau, Ngũ Thập Lang mới lấy hết can đảm hỏi tiếp: "Xin hỏi..." "Hả? Có chuyện gì?".
Mĩ nam bệnh tật ôn hòa, dịu dàng, đưa tay hào hiệp: "Ngươi cứ hỏi đi!" "Đã hủy thây triệt để chưa?" Im bặt... Mĩ nam bệnh tật bị hỏi vậy, nhất thời chết lặng, im lìm không nói gì, lẳng lặng nhìn qua, sau đó từ từ vẫy tay, ra hiệu cho Ngũ Thập Lang tiến lại gần. "Hả? Cái gì thế?" "Ngươi ấy, lại gần đây!" Ngũ Thập Lang từ từ tiếp lại gần bên giường, đột nhiên, mĩ nam bệnh tật nhổm dậy, dùng sức ấn mạnh đầu của Ngũ Thập Lang xuống rồi nói: "Ngươi nhìn xem ta đã hủy thây triệt để hay chưa?" Bởi vì không có chút phòng bị nào nên đôi mắt của Ngũ Thập Lang trợn to ra, nhìn thẳng vào dưới gầm giường. Chỗ đó sạch sẽ, gọn gàng, không thấy bất cứ cái gì cả. Ngay cả chút vết tích ướt át cũng không hề lưu lại. "Không có gì hết!". Ngũ Thập Lang đứng dậy đầy nghi hoặc, lớn tiếng trả lời: "Không ngờ lại chẳng thấy cái gì cả." Theo lí mà nói, đáng lẽ phải có chút máu me đọng lại chứ! Lẽ nào cuốn Giang hồ chí đã miêu tả hoàn toàn sai? "Đương nhiên là không có rồi". Mĩ nam ốm yếu vui như trảy hội, cưới tít cả mắt lại.
"Vừa rồi, ta đã lừa ngươi đó!" Ya!!! Khí huyết đảo ngược... Khuôn mặt của Ngũ Thập Lang vì tức quá mà đỏ như gan lợn. "Ngươi thật là thú vị!". Miệng cười nhăn nhăn nhở nhở, mĩ nam bệnh tật không hề cảm thấy hổ thẹn, tức khắc ngồi bật dậy, cuộn gọn tóc lại rồi dùng chiếc trâm bạch ngọc cố định mái tóc. "Hay là ngươi làm người tùy tùng cho ta đi!". Những ngón tay thon dài buộc nút chiếc áo khoác ngoài, mĩ nam bệnh tật ngẩng đầu, cười nói tiếp: "Ta đảm bảo rằng ngươi sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa lại được vô cùng vui vẻ." Ngũ Thập Lang nhếch mép cười lạnh lùng, đưa nắm đấm lên cao rồi nện một cái thật mạnh vào mắt của mĩ nam bệnh tật.
Sau một quyền, trên làn da trắng trẻo, nõn nà của mĩ nam lập tức hiện ra một con mắt gấu mèo. "Ta không làm!" Mĩ nam bệnh tật ngay tức khắc trút bỏ vẻ yếu ớt, bệnh tật trước đó, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, quý phái, khí thế át người: "Ngươi dám đánh ta ư?" "Bụp", một quyền nữa được "tái xuất giang hồ" khẳng định nghi hoặc của mĩ nam bệnh tật. Ngũ Thập Lang đánh cho con mắt còn lại của anh chàng cũng trở thành gấu mèo. "Ngươi tiêu rồi!". Mĩ nam bệnh tật nhìn Ngũ Thập Lang với ánh mắt dòm người chết, ngón tay nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, đầu ngón tay vương chút phấn đỏ. "Ngươi mới tiêu thì có!". Ngũ Thập Lang lại càng thêm tức khí hét lên. "Ngươi thử sờ lên khóe miệng của mình mà xem, ngươi đã trúng độc của ta rồi. Tên nó là Đồng Sinh Cộng Tử độc."
Ngũ Thập Lang liền nghe theo, sờ lên khóe miệng của mình rồi giơ ngón tay ra, tận dụng tia sáng le lói trong căn phòng tối đen để căng mắt ra nhìn, lập tức trông thấy một màu đỏ chói. Giang hồ thật quá đỗi đáng sợ, cô vừa bất cẩn đôi chút đã khiến mình bị trúng độc rồi. "Như vậy thì sẽ thế nào?". Giọng nói của Ngũ Thập Lang bắt đầu run rẩy. "Không phải lo lắng, cùng lắm thì sẽ thế này, ta chết, ngươi cũng chết". Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt của mĩ nam bệnh tật sáng như sao đêm. "Nếu như ta chết trước thì sao?" "À, người chết trước hả? Nếu như vậy, ta sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình rồi an táng cho ngươi". Mĩ nam bệnh tật cười tít mắt trả lời. Thật chẳng còn thiên lí gì nữa, trên thế gian này, sao lại có thứ độc kinh khủng như thế chứ? Tiêu Ngũ Thập Lang muốn khóc mà không rặn nổi một giọt nước mắt. "Cho nên mới nói, ngươi không muốn theo ta cũng khó lắm". Mĩ nam bệnh tật cười sung sướng, rút ra một chiếc khăn trắng muốt, vừa lau tay cho Ngũ Thập Lang vừa than thở:
"Hay là ngươi chấp nhận làm tùy tùng theo ta, ta sẽ giải độc tử tế cho?"
Tuy chỉ đơn giản là mấy lời thương lượng nhưng được thốt ra từ miệng của chàng thì chẳng khác nào mệnh lệnh. Tiêu Ngũ Thập Lang mặt mày ảo não, khổ sở, chẳng cam tâm tình nguyện chút nào lên tiếng. "Vậy thì ít nhất cũng phải cho ta được biết cao danh quý tính của công tử chứ!". Phen này, ta sẽ làm một tiểu nhân, ngày ngày châm kim vào hình nộm cho ngươi sớm chết, hừ! Mĩ nam bệnh tật từ từ đứng dậy khỏi giường, hất đuôi áo ra đằng sau một cách oai vệ, nét mặt đắc ý kết hợp cùng đôi mắt gấu mèo, hùng hồn tuyên bố: "Ta chính là thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang, tên gọi... Lạc... Cẩm... Phong!" Lạc Cẩm Phong, người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các mĩ nam trên giang hồ, đứng trên Đoạn Thủy Tiên! Con người lễ độ, nho nhã, biệt hiệu "Quân tử kiếm"! Ngoại trừ tướng mạo đúng như những gì cuốn Giang hồ chí ca ngợi, còn lại tất cả đều là tầm bậy tầm bạ hết. Hắn ta nào có giống hạng quân tử nho nhã, rõ ràng là phường ngụy quân tử ăn thịt người chẳng chừa lại xương!
Nhân phẩm thì tà ác, cả người chỉ được mỗi khuôn mặt kia mà thôi. Thôi được, làm tùy tùng cho đại mĩ nam cũng chẳng phải là chuyện gì nhục nhã cho lắm. Tuy rằng đã tự mình vỗ về, huyễn hoặc nhưng trái tim của Ngũ Thập Lang vẫn như tan thành từng mảnh.
Bảo Vật Giang Hồ Bảo Vật Giang Hồ - Tố Tố Bảo Vật Giang Hồ