I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Huu-Vien Nguyen
Upload bìa: Nguyen Vu
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2287 / 31
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Họa Vô Đơn Chí Anh Hùng Quỵ Tâm Cơ Mưu Lợi Vạch Ngay Gian
àn đêm đen mãi khi dần tàn mới để lộ dáng người thất thểu vẫn mải miết lê chân không nhận ra y phục khắp thân sau lần ướt đẫm sương khuya giờ lại bị sương mai thấm gội.
Nhưng cũng may vì đã đến nơi nên đôi chân mệt mỏi của người đó cũng bất chợt gục ngã.
Huỵch...
Dù sao, cũng nhờ có tiếng động này nên ẩn khuất đâu đó trong một chỗ kín đáo bên cạnh lập tức được bật phát ra câu hỏi vừa mừng vừa lo chỉ vì bán tín bán nghi:
– Đã quay trở lại rồi ư? Nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người bên ngoài vì đã gục ngã ắt cũng lâm cảnh hôn mê nên tịnh không lên tiếng đáp.
Trái lại, chợt có một nhân vật khác xuất hiện và bất ngờ bật quát:
– To gan. Đường gia dù bị thiêu hủy cũng không thể là chỗ cho hạng du thủ du thực mặc tình náu thân, bàn mưu định kế gây ra những việc ám muội khó lường.
Tiếng quát đã xé không gian khiến một bóng đen nào đó với vóc dáng thó nhỏ chợt bật lao ra và sớt nhanh thân hình của người đã gục ngã để vội vã mang đi cũng thật nhanh như lúc xuất hiện.
Vù...
Diễn biến tuy nhanh nhưng chủ nhân của loạt quát tháo lúc nãy vì phát hiện nên vội vã lao theo và lại quát:
– Hay thật. Cứ ngỡ lũ du thủ du thực, đâu ngờ lại gặp cố nhân. Cô nương là ai? Đã dám đến thì đừng vội đi. Không nghe à? Vẫn chạy à? Vậy cứ thử xem, liệu có thoát được chăng?
Vù...
Sau diễn biến này thì từ một chỗ kín đáo nào đó bỗng có hai bóng hình hài cơ hồ bất thành nhân dạng cũng lảo đảo xuất hiện. Và dù mãi lảo đảo cả hai theo đó vẫn dựa vào nhau cùng khẩn trương ly khai, nhờ đó cho thấy cả hai nếu ở một này chỉ còn một chân thì ở một kia cũng đã mất một tay. Thế nên, bảo dựa vào nhau là ý muốn tả cảnh người một chân dùng hai tay ôm và tỳ vào người còn đủ hai chân để tùy mỗi người bỏ ra phân sức lực cần thiết, hợp sức cùng có thể bỏ ra của người kia, tạo thành một hợp lực tuy không thật uy mãnh, nhưng chí ít cũng đủ giúp cả hai dần thoát xa cảnh thị phi vừa bất chợt xảy đến ở một nơi cứ ngỡ đã trở nên hoang dã này.
Nhưng cả hai đi không thoát:
– Ai?
Tiếng quát hỏi cũng khá lớn khiến nhân vật đang lao đuổi theo bóng nhân ảnh nhỏ thó, được đoán là nhân dạng của một vị cô nương, đành vội quay trở lại:
– Điều gì vậy?
– Bẩm môn chủ. Có hai lão tàn phế này đang tìm cách lén thoát đi.
– Có nhận ra lai lịch chăng?
– Thuộc hạ chưa hỏi. Nhưng qua nhân dáng bên ngoài, hai lão này nếu từng là cao thủ thì lúc này chẳng còn nữa. Bởi vì mỗi lão đều có một chi bị hủy, ắt chỉ mới đây.
– Ý muốn nói có dò hỏi lai lịch cũng bằng thừa?
– Xin tùy môn chủ định đoạt. Vì dường như chưa đến lúc để hành tung bổn môn bị lộ.
– Hừ! Vậy hỏi hai lão muốn chết cách nào. Tùy theo đó, cho họ toại nguyện.
Hai lão tàn phế cùng rúng động:
– Sao? Định đoạt sự tồn vong của sinh mạng tha nhân dễ dàng là vậy ư? Vô lượng thọ phật!
– Ắt thí chủ đây là môn chủ Xuyên Cương môn đã từng gây liên tiếp nhiều thảm trạng ở...
– Môn chủ?
– Giết!
– Tuân lệnh!
Bỗng có tiếng nữ nhân khẩn trương từ xa vang đến đầy hốt hoảng:
– Chờ đã. Đừng hạ thủ gì vội.
Nhưng đã muộn.
Ầm!
Oa! Oa!
Hai lão tàn phế bị chấn bay, lúc rơi xuống thì toàn thân cơ hồ vỡ vụn và thân thể một khi chẳng được nguyên vẹn thì nói gì sinh mạng lại còn may mắn vẹn toàn.
Một bóng nữ nhân lao đến:
– Môn chủ thật quá lạnh lùng. Vì họ có thái độ phản kháng và đủ lực toan đối đầu môn chủ ư?
Nhân vật môn chủ hừ lạnh:
– Chưa đến lượt hảo muội muội được lên giọng giáo huấn bổn nhân đâu. Trái lại, nếu cứ mãi thái độ này muội nên tự quay về thì hơn. Nhưng cũng cần cho muội minh bạch, cả hai đã bộc lộ tự cáo giác thân phận có liên quan đến nhị phái Thiếu Lâm và Võ Đang gần đây luôn có ý đối đầu với bổn môn. Nhân với họ là bất nhân với chính mình. Hiểu chưa?
Nữ nhân thở dài:
– Nhưng gần đây thuộc hạ cũng nghe tin nhị lão tăng đạo của nhị lão Thiếu Lâm Võ Đang bỗng thất tung, nghe nói cũng có thể do Châu Sách ra tay. Vạn nhất đây là họ thì...
– Châu Sách, Châu Sách, Châu Sách. Sao lúc nào muội cũng tìm dịp đề cập đến gã? Có phải vì đã từng cùng muội bái đường nhưng chưa kịp thành thân?
– Mong môn chủ cẩn ngôn. Há không biết chỉ vì mãi có suy nghĩ này khiến thuộc hạ ngày càng giảm sự tôn trọng cần có đối với môn chủ chăng? Huống hồ kể cả gia sư gần đây cũng dần có những cử chỉ như muốn suy xét lại mọi định kiến từng có về Châu Sách. Môn chủ vẫn tự rõ điều này mà?
– Nhưng đừng mong thuyết phục bổn nhân chấp thuận dung tha cho Châu Sách.
Tương tự, muội cũng đừng lắm lời nữa và tốt nhất là đừng bao giờ đề cập đến danh tính gã trước mặt bổn nhân. Đi!
– Được. Thuộc hạ xin ghi nhớ. Nhưng nếu vô ngại, xin cho thuộc hạ tạm lưu lại.
Chỉ là cần nên an táng hai thi thể này. Để họ thây phơi nội đồng quả là bất nhân.
– Tùy muội. Nhưng sau đó cũng miễn, khỏi phải lẽo đẽo theo đuổi bổn nhân. Rõ chưa? Ha ha...
– Môn chủ...
– Vút!...
Những nhân vật cần đi đều bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại một nữ nhân bên cạnh hai thi hài mà bản thân vừa tự nguyện lưu lại an táng.
Khi đó bầu trời cũng dần mờ sáng, cho thấy ở xa xa đang lấp ló một đôi mắt đen láy cứ để dò xét nữ nhân và hai thi hài.
Và nhân lúc nữ nhân thật sự mải lo an táng cho hai thi hài, đôi mắt đen láy nọ cũng dần lui đi, cho đến khi chẳng còn chút tung tích nào nữa.
Đổi lại, khi đã đến nơi cần đến, đôi mắt đen láy lại bắt đầu nhìn vào một đối tượng khác, chính là một nam nhân đang nằm bất động với nhân dạng bên ngoài thật thê thảm.
Sau một lúc lâu đã nhìn và chờ đợi, ắt vì thiếu kiên nhẫn, chủ nhân của đôi mắt đen bỗng tự chép miệng và tìm cách làm nam nhân tình lại:
– Này, mau tỉnh lại nghe ta hỏi đây.
Nam nhân rồi cũng tỉnh, do bản thân chỉ mệt và ngất, kỳ dư khắp thân nào có vết thương gì đáng kể:
– A... Ta chưa chết ư?
Chủ nhân đôi mắt đen hừ lạt:
– Nhưng ngươi sẽ phải mất mạng nếu không thật tâm đáp lại từng nghi vấn của ta.
Đến câu này thì nam nhân hoàn toàn tỉnh hắn:
– Là tiểu thư? Chao ôi, sao lại là tiểu thư? Vì như hãy còn nhớ tại hạ đã chạy đến với... với...
Chủ nhân của đôi mắt đen là nữ nhân:
– Sao ngươi có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ta? Và sao không nói tiếp, ngươi đã chạy đến với ai?
Nam nhân tỏ dấu hiệu toan ngồi lên nhưng bất thành:
– Tiểu thư đã khống chế huyệt đạo của Châu Sách tại hạ? Có cần xử sự như thế chăng?
– Nếu cần Đường Kim Phụng ta cũng chẳng ngại kết liễu, sá gì chỉ là khống chế huyệt đạo ngươi? Nhưng thôi, hãy mau đáp lời của ta thì hơn.
Châu Sách đành chấp nhận với hiện trạng đang bị đặt nằm và thở dài:
– Nếu tại hạ cứ theo sự thật đáp lời thì liệu tiểu thư có chịu tin chăng? Còn như vẫn quả quyết tại hạ luôn là kẻ bịa chuyện thì tốt nhất tiểu thư chẳng nên hỏi làm gì.
Đường Kim Phụng lại hừ nhạt:
– Ý muốn nói ngươi cam tâm để ta kết liễu?
Châu Sách thất kinh:
– Được rồi. Nói thì nói. Nhưng thoạt tiên cũng nên nghe tại hạ kể lại một câu chuyện, thật may là tại hạ nhờ tình cờ nên nghe được. Là thế này...
Nhưng Châu Sách chỉ mới thuật kể một đoạn ngắn liên quan đến việc Đường Kim Phụng từ lâu nay đã nhầm lẫn, nhận kẻ tử thù như mẫu thân cốt nhục thế nào thì Đường Kim Phụng lập tức nhăn mặt và ngắt lời ngay:
– Đủ rồi. Chứng tỏ ta đoán không sai, loạn thạch chẳng thể ngẫu nhiên lăn vỡ quá nhiều, lại đúng vào lúc sinh mạng ta đang bị đe dọa. Nhưng nếu vậy thì có hai nghi vấn.
Thứ nhất, vì ngươi đã có chủ tâm làm loạn thạch lăn, cứ cho là để cứu ta, vậy ắt ngươi đã biết lão độc ác đấy là ai, hãy cho ta tỏ tường tính danh cùng xuất thân lai lịch lão.
Được chứ?
Châu Sách gượng cười:
– Tại hạ đang bị tiểu thư uy hiếp thế này, liệu dám không cho tiểu thư toại nguyện chăng? Tuy nhiên, nếu được, tiểu thư sao lại không cho biết luôn nghi vấn thứ hai? Vì biết đâu hai nghi vấn đó có thể cùng liên quan, tai hạ nhân một lần ắt đáp đủ thỏa mãn cả hai nghi vấn cùng lúc?
Đường Kim Phụng cười cười:
– Từ khi biết ngươi, ta luôn có định kiến là kèm theo ngươi ắt lúc nào cũng phải có thêm hai chữ mưu mô giảo quyệt. Nhưng e lần này ngươi thất bại. Bởi hai nghi vấn của ta hoàn toàn khác biệt. Nếu một đã nêu là có liên quan đến lão độc ác nọ thì một còn lại chỉ liên quan đến bản thân ngươi. Vậy nói đi, ta thật ngạc nhiên khi thấy ngươi như chưa bao giờ thê thảm như bây giờ, sao vậy? Có phải gần đây ngươi gặp nhiều bất trắc chỉ vì quá tham lam, luôn mưu toan ngấp nghé những muốn đắc thủ một vài chiêu tuyệt kỹ gì đó mà có thể ngươi vẫn chưa biết những tuyệt kỹ đó có danh xưng thế nào?
Châu Sách có phần tươi tỉnh dần, vừa cười vừa bảo:
– Nghe này, dĩ nhiên tại hạ chẳng dám bảo tiểu thư lầm, nhưng quả thật cả hai nghi vẫn của tiểu thư đều cùng liên quan, đúng như lúc nãy tại hạ đoán. Vậy tiểu thư nghĩ sao nếu tại hạ hứa nhất định sẽ thuật kể tất cả với mỗi một thỉnh nguyện duy nhất là mong được tiểu thư chiếu cố, cho tại hạ được một bữa ăn đạm bạc và thêm một ít nước uống nữa? Bởi tiểu thư nên tin, hầu như đây là ngày thứ ba quả thật tại hạ chưa được ăn gì.
Đường Kim Phụng sam sầm nét mặt, biểu đạt vẻ lạnh lùng toan gắt, Châu Sách vội nài nỉ thêm:
– Sinh mạng tại hạ đang do tiểu thư nắm giữ hầu như ngay trong lòng bàn tay.
Huống hồ, như đã hứa, chỉ cần tại hạ được một ít lót dạ, hãy cứ tin, tiểu thư ắt sẽ tỏ tường thù nhân đích thực của Đường gia là ai. Hoặc nếu muốn nữa, tiểu thư cứ luôn đặt tay lên tử huyệt nào đó của tại hạ. Vạn nhất tại hạ lộ cử chỉ nào khả nghi, tiểu thư hãy tùy tiện hạ thủ, tại hạ quyết không oán thán.
Nàng bị thuyết phục:
– Được. Ta đành thử tin ngươi một lần.
Dứt lời, nàng bước lại và điểm loạn thêm vào vài huyệt đạo nữa của Châu Sách, sau đó mới yên tâm bỏ ra ngoài.
Nhưng thật nhanh sau đó, Đường Kim Phụng quay trở lại với vài thứ vật thực làm sẵn. Nàng đặt trước mặt Châu Sách:
– Ta chỉ tạm giải khai một phần huyệt đạo, đủ cho ngươi tự ngồi và tự ăn. Và dĩ nhiên, cũng đủ để cẩn tắc vô ưu, ta sẽ luôn đứng cạnh ngươi thế này. Nhớ, đừng xuẩn động tạo bất kỳ cử chỉ nào khiến ta sinh nghi. Nào, ăn đi.
Quả thật, đối với Châu Sách thì chẳng cần gì nhiều hơn. Thế nên, vừa được giải khai dù chỉ một phần huyệt đạo, Châu Sách thật cảm kích, vội ngồi lên ngay và vừa ăn vừa thuật kể tất cả:
– Hắc Lãnh Thạch Lâm ắt tiểu thư biết rồi? Nhưng cũng nơi đây lại còn là trú sở của một Hắc Minh hội thần bí, tại hạ nghĩ tiểu thư chưa biết? Vậy cứ để tại hạ từ từ kể lại, vì mọi bất trắc xảy đến cho tại hạ đều xuất phát từ Hắc Lãnh Thạch Lâm và Hắc Minh hội này.
Và Châu Sách kể hết về bản thân đã cùng nhị lão tăng đạo từng chung gặp nguy hiểm thế nào, đã liều cứu nhị lão ra sao, sau đó để lão Trịnh Bất Vi tình cờ bắt giữ và phó giao cho Hắc Minh hội xét xử, rồi cùng lão Trịnh một lần nữa chung số phận như thế nào... Châu Sách nhất nhất kể hết, chỉ không hở môi hoặc nhắc hoặc đề cập đến hai việc, một là về bản thân đã nhờ những bất trắc liên tiếp nên sở hữu thêm năm chiêu trong pho Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục, (hai do nhị lão tăng đạo mến mộ ủy thác và ba chiêu tiếp theo là do lão đổi trao thương lượng) và hai là Châu Sách cũng không nói về bản thân đã nhờ may mắn - tiên nhuộm huyết y giáp từ thủa lọt lòng - như đã một lần từng thổ lộ cho lão Trịnh tần tường. Kỳ dư, Châu Sách hầu như thuật kể theo toàn bộ sự thật.
Lúc kể xong thì cũng là lúc Châu Sách đã ăn đủ no, Đường Kim Phụng lập tức chế ngự huyệt đạo của Châu Sách trở lại, nhưng lần này thì chủ ý để Châu Sách ở tư thế ngồi. Đoạn nàng hỏi, vẻ hoang mang nghi ngờ:
– Theo câu chuyện vừa kể, hiển nhiên ta tin sau hàng loạt những bất trắc ấy ngươi bị kiệt lực và có bộ dạng thê thảm thì cũng đúng thôi. Tuy nhiên, ta chẳng biết có nên tin hay không là theo ý ngươi dường như nói ta bị mụ độc ác dùng loạn thạch trận sinh cầm, cũng là nơi ta suýt mất mạng, kỳ thực vẫn là phạm vi khá gần Hắc Lãnh Thạch Lâm ư?
Châu Sách cười tươi tỉnh:
– Có hai nguyên do nhất định đủ để tiểu thư phải tin như vậy. Thứ nhất, nếu không cùng chung phạm vi khu vực thì làm sao sau khi cùng loạn thạch bị hỏa dược ném xuống hố huyệt gây tác động, bản thân tại hạ lại có thể xuất hiện ở một nơi chỉ cách chỗ tiểu thư bị sinh cầm đầu như chẳng quá mươi mười lăm trượng chiều cao? Và thứ hai, hệ trọng hơn, lúc lão Trịnh cùng tại hạ bị hủy diệt, mụ độc ác làm sao chỉ mới đó đã tỏ tường ngay nếu như không phải vì hai chỗ tuy cách biệt nhưng cũng chung phạm vi khu vực? Tóm lại, mụ và lão kia luôn đi lại với nhau, vừa là hạng cẩu trệ dâm ô vừa chung mưu đồ thâm hiểm, chỉ có tiểu thư là không biết gì, kể cả lão Trịnh cũng tương tự.
Nàng hậm hực:
– Ngươi đừng được thể lên mặt. Vì ta còn một nghi vấn nữa, là tại sao thân ngươi còn tự lo chưa xong lại tìm cách khiến loạn thạch lăn ào xuống? Ngươi muốn cứu ta hay chỉ là thừa cơ hội, nếu diệt được ta cùng lão ấy luôn thì quá tiện cho ngươi?
Châu Sách vụt nghiêm mặt:
– Nếu muốn loại bỏ tiểu thư, tại hạ cần gì ra tay? Vì chỉ chờ thêm một lúc nữa thôi, khi đó lão toan ném hỏa dược vào loạn thạch trận, có phải tiểu thư sẽ chắc chết và phần tại hạ thì chẳng cần phải phí công hay sao? Ắt tiểu thư lại toan hỏi vì sao tại hạ mạo hiểm cứu tiểu thư, đúng không? Đương nhiên có nguyên do. Là thế này, lão ấy đã đột nhiên hỏi đến Lân Y Giáp khiến tại hạ hiểu hai việc, một là hiểu tại sao lão phũ phàng, ngay khi hạ thủ mụ kia lại nhẫn tâm lột trần toàn bộ y phục của mụ. Thì ra lão muốn tìm Lân Y Giáp. Còn việc thứ hai là tại hạ chợt nhớ đến một câu mà lần trước ắt vì quá sợ hãi nên tại hạ chẳng nhớ và cũng chẳng cho tiểu thư biết, liên qua đến mảnh phiến thạch có ghi sở học Đường gia.
Nàng động tâm:
– Là câu gì? Vì sao ngươi biết sẽ có liên quan đến sở học có khắc ghi trên mảnh phiến thạch?
Châu Sách hạ thấp giọng:
– Tiểu thư nghe sẽ rõ. Là câu này:
“Muốn tựu thành:
tiên nhuộm huyết giáp y”.
Thử hỏi, nếu không tình cờ nghe lão tỏ ra quá quan tâm Lân Y Giáp, liệu tại hạ có dám đoán đấy là hai vật liên quan chăng?
Đường Kim Phụng ngỡ ngàng:
– Tiên nhuộm huyết giáp y? Nghĩa là gì?
Châu Sách bảo:
– Tiểu thư nếu đang sở hữu mảnh Lân Y Giáp thì hãy cố nghĩ xem, nhuộm huyết là thế nào? Nhưng nếu chẳng sở hữu thì...
Nàng thở hắt ra:
– Ngươi cũng quan tâm ư? Nhưng tiếc thay, e suốt kiếp này ngươi chẳng bao giờ toại nguyện. Bởi mảnh Lân Y Giáp ấy quá nhỏ bé và...
Bỗng nàng lảo đảo:
– Ôi chao. Ta... ta...
Châu Sách kinh ngạc:
– Tiểu thư?!...
Kịp trấn định lại, Đường Kim Phụng vùng phẫn nộ, chợt nâng tay lên vỗ vào đầu Châu Sách:
– Ngươi đã hạ độc? Thủ pháp thật cao minh, cho dù ta chỉ dùng mỗi một hớp nước và không sao hiểu ngươi đã hạ thủ bằng cách nào. Nhưng tiếc cho ngươi, vì ta đành phải hạ thủ ngươi trước khi... Ôi...
Nàng khuỵu xuống, dù còn tinh thần nhưng như đã lâm cảnh lực bất tòng tâm.
Châu Sách hoang mang, chú mục nhìn nàng và bất ngờ cũng nhăn nhó khẽ kêu:
– Ôi... Tại hạ cũng... cũng...
Bỗng có một người xuất hiện, miệng cười dài tỏ vẻ đắc ý:
– Ha ha...
Châu Sách thoạt nhìn cũng ngỡ ngàng, sau lại kêu:
– Xuân Đồng tỷ? Hay lắm. Nhưng xin tỷ mau mau giải độc cho kẻo tại hạ... tại hạ...
Người xuất hiện chính là Xuân Đồng, một nha hoàn Châu Sách từng gặp và quen biết lúc còn lưu ngụ ở Thượng Quan phủ gia. Nhưng Xuân Đồng điềm nhiên đáp:
– Ngươi chớ quá lo. Bất quá tứ chi cả hai chỉ rã rượi một thời gian, đủ để ta tuần tự kết liễu từng mạng một. Và có lẽ nên bắt đầu từ ả này trước. Ha ha...
Xuân Đồng ung dung tiến lại gần Đường Kim Phụng và bắt đầu giở trò thô bỉ khó hiểu là dùng tay mò khắp thân Đường Kim Phụng.
Đường Kim Phụng vô khả phản kháng, kể cả kêu cũng không tròn tiếng:
– Ngươi... là ai? Sao lại... sao lại...
Xuân Đồng vẫn tiếp tục với thái độ càng lúc càng cục cằn thô lỗ:
– Dù có nói, e ngươi cũng chẳng biết ta là ai. Nhưng nếu muốn minh bạch thì hãy nghe đây, ta là người của Hắc Minh hội gã Châu Sách kia vừa đề cập. Và điều ta cần lúc này chính là mảnh Lân Y Giáp nhất định vẫn do ngươi cất giữ. Nào, ngươi nguyện ý giao phó hay chờ ta lột bỏ toàn bộ y phục của ngươi để tự đoạt?
Tuy nhiên nói như thế nhưng tay ả Xuân Đồng lại đã giật xé phần y phục thân trước của Đường Kim Phụng.
Soạt.
Đường Kim Phụng sợ đến co rúm người:
– Đừng... đừng... Cứ lấy đi... Ta để ở... ở...
Xuân Đồng bỗng giật được một mảnh lụa có màu đỏ thắm từ người Đường Kim Phụng và ả cười:
– Khá thật. Ngươi đã khéo léo may và lần lót của yếm đào. Có phải vật này chăng?
Ha ha...
Châu Sách vùng thở dài:
– Đoạt vật là đủ rồi. Mong Xuân Đồng tỷ đừng sỉ nhục thêm.
Ả Xuân Đồng đứng bật dậy:
– Đủ ư? Ta còn quyết lấy mạng ả. Ngươi có biết vì sao chăng? Vì ả tuy cùng là cốt nhục Đường gia nhưng ả may mắn được sở hữu một mảnh Lân Y Giáp, đâu như kẻ khác dù từng muốn vẫn chẳng có may mắn này. Kể cả ngươi cũng vậy. Hãy chuẩn bị đi vì ta quyết kết liễu cả hai. Ha ha...
Châu Sách nhăn mặt:
– Dường như Xuân Đồng tỷ có ẩn ý? Phải chăng đang có sự so sánh giữa hai nhân vật cùng có cốt nhục Đường gia?
Ả lại cười:
– Ngươi không hiểu ư? Vì ta tuy là người của Hắc Minh hội nhưng cũng còn có liên quan đến một kẻ khác nữa. Có muốn biết là ai chăng? Chính là ngươi phối thứ ba cũng là cuối cùng của Đường Như Sơn. Vị ngươn phối đó còn là đại tỷ tỷ của ta. Ngươi vốn thông tuệ, hãy nghĩ đi, đâu là nguyên do ta cần kết liễu hai ngươi?
Châu Sách thở dài ngao ngán:
– Vì tại hạ đang là gai trước mắt Đường Phi Thạch, đúng không? Còn Đường Kim Phụng lại là nguyên do khiến Đường Phi Thạch chẳng còn cơ hội lẽ ra cũng được sở hữu một mảnh Lân Y Giấp. Ý tỷ luôn oán trách Đường Như Sơn chẳng đối xử công bằng trước sau với ba phu nhân?
Ả khinh khỉnh gắt:
– Không sai. Và điều đó đã khiến đại tỷ tỷ của ta cam chịu uổng phí một đời thanh xuân lẫn tiết trinh, là phu nhân của lão nhưng chẳng sở nguyện bất kỳ điều lợi nào. Nhưng thôi, đủ rồi. Vì ta cần mượn máu huyết của hai ngươi. Tiên nhuộm huyết giáp y. Ha ha...
Vừa cười, ả vừa lấy ra một thanh trủy thủ chuẩn bị cắm vào vùng tâm thất của Đường Kim Phụng.
Chợt, toàn thân ả vụt giá lạnh khi nghe thanh âm của Châu Sách vang lên ngay sau lưng ả:
– Cũng được thôi. Đủ thì đủ, nhưng là đã quá đủ cho Xuân Đồng ngươi, kẻ nhị tâm khiến Thượng Quan phủ gia lâm thảm họa.
Ả ngồi bất động, sợ đến kêu không thành tiếng, chỉ có Đường Kim Phụng là quá vui nên kêu được:
– Huyệt đạo của ngươi... Chất độc của ngươi...
Châu Sách đang đứng sát phía sau ả Xuân Đồng, chợt khom xuống đoạt ở ả hai vật, một là thanh trủy thủ, một là mảnh yếm đào với mặt trong có may ghép một mảnh da sù sì màu đen chỉ to hơn bàn tay xòe một ít:
– Thật đa tạ vì nhờ ngươi, ta mới biết và hiểu thế nào là tiên nhuộm huyết y giáp.
Tuy nhiên vì ta cũng đang cần một ít máu huyết, nhân đây cũng xin báo thù cho hai phụ tử Thượng Quan Lĩnh cùng Thượng Quan Võ đại thiếu gia. Xuân Đồng ngươi ưng thuận chăng?
Đường Kim Phụng chợt hoa mắt ù tai:
– Ngươi... nỡ chiếm đoạt Lân Y Giáp của ta?
Châu Sách cười cười, nhưng thay vì hạ thủ Xuân Đồng thì lại dùng trủy thủ tự trích vào tay, cho nhỏ ra những giọt máu huyết đỏ thắm chực tuôn thành dòng.
Châu Sách hất nhanh những giọt máu huyết cho bay bắn vào miệng đang hoang mang há rộng của Đường Kim Phụng, miệng thì bảo:
– Tại hạ nghĩ tiểu thư đang rất cần vài giọt huyết này.
Đường Kim Phụng nhăn mặt vội ngậm miệng nhưng không kịp. Thế là nàng cố phun thè ra.
Tuy nhiên, đúng lúc đó Châu Sách đã lia nhanh trủy thủ, tiện ngang thủ cấp ả Xuân Đồng và nhân lúc máu huyết ả phún trào từ phần cổ trống hoắc, Châu Sách đưa ngay mảnh yếm đào vào, cho huyết nhuộm ướt cả yếm đào lấn Lân Y Giáp. Để thật nhanh ngay lúc đó, đang khi Đường Kim Phụng mải ngỡ ngàng và bàng hoàng. Châu Sách rưới nhanh những máu huyết đã ướt đẫm yếm đào lên người và lan dần khắp toàn thân Đường Kim Phụng.
Chuyển sang khiếp đảm và kinh tởm, Đường Kim Phụng chợt lả người và hoàn toàn hôn mê.
Bảo Điển Kỳ Lân Bảo Điển Kỳ Lân - Liẽu Tàn Dương Bảo Điển Kỳ Lân