Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Huu-Vien Nguyen
Upload bìa: Nguyen Vu
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2287 / 31
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Một Lời Đã Hứa Quyết Không Đổi Ân Xen Lẫn Oán Bị Nghi Ngờ
hâu Sách giận dữ, dù đã cố kềm chế vẫn rít thật khẽ vào tai Thượng Quan Tuyết Hà:
– Không thể sính cường, trừ phi Thượng Quan Tuyết Hà tiểu thư chỉ muốn chết. Nếu vậy, hừ, ta xin lập tức giải khai huyệt đạo, để thử xem, dù thêm muội nữa thì có cách nào cứu lệnh tổ mẫu thoát hiểm nguy chăng? Hay lại nạp thêm một mạng nữa hầu giúp đối phương càng toại nguyện? Nhưng cũng nên hiểu, ta đã có quyết sách, nhất định sẽ cứu được lão nhân gia. Miễn là đừng có thêm muội chỉ làm ta bận tâm. Và nếu là vậy kể cả Châu Sách ta cũng mất mạng. Muội hiểu chứ? Hãy hứa tuân theo mọi điều ta sắp đặt. Chỉ như vậy ta mới giải huyệt và sẵn sàng nghe nếu ở muội có kế sách nào đấy và phải thật cao minh. Có chăng? Nếu có thì cứ nói. Đấy, ta giải huyệt rồi đấy, muội nói đi.
Được giải huyệt, ngỡ thế nào, Thượng Quan Tuyết Hà chợt vùng lên khóc.
Cũng may nàng chỉ khóc tấm tức, vì không thành tiếng nên Châu Sách không nỡ điểm lại Á huyệt của nàng, chỉ nhẹ nhàng trấn an và giải thích thêm thật rõ:
– Đừng nghĩ ta hoặc xem thường hoặc không đoán biết những cảm nhận lúc này của muội. Vì lòng ta cũng đang nóng như lửa đốt đây, chỉ muốn ngay lập tức xông ra, giải cứu lão nhân gia càng sớm càng tốt. Nhưng dù vậy, địch quá đông, dẫu thêm ta và thêm muội cũng chỉ mong đạt ước nguyện duy nhất là giải cứu lão nhân gia. Mà nếu là như thế thì tại sao chúng ta không chọn phương sách khả thi nhất, khả dĩ vẹn toàn mà vẫn đạt ước nguyện? Đừng sầu thảm nữa. Vì ta đã hứa rồi. Bây giờ thì nghe đây, không được chậm trễ đâu đấy. Là muội có biết một địa thế nào quanh đây có thể tạm làm chỗ dung thân cho cả ba chúng ta chăng? Nếu có thì rất tốt. Hãy cho ta biết chỗ đó. Phần tiếp theo thì dễ hơn, ta sẽ gây náo động để muội nhân đó chạy đến chỗ ấy trước. Hãy tin ta, cùng lắm là vài canh giờ nữa tự ta sẽ đưa lệnh tổ mẫu hoàn toàn nguyên vẹn đến trùng phùng với muội. Được chăng? Tin ta chăng? Vậy nói đi, muội có nghĩ được một chỗ ẩn thân nào chăng? Càng kín đáo càng tốt. Nào, mau nói đi. Vì muộn lắm rồi.
Thượng Quan Tuyết Hà gạt lệ và điềm chỉ:
– Theo hướng Tây Nam, sau khi vượt qua một khu rừng, nếu phát hiện một cội du già thật to thì đối diện phía trước cội du sẽ là một lối mòn rất khó nhận ra. Nhưng nếu đi theo lối mòn thì chỉ độ nửa dặm sẽ là một ngôi sơn miếu bỏ hoang. Muội sẽ chờ ở đấy. Và chỉ khi nào thấy Châu huynh xuất hiện cùng nội tổ mẫu thì muội mới tiếp tục đưa cả hai đến một chỗ thật an toàn. Nhược bằng chờ mãi vẫn không thấy, muội sẽ...
muội sẽ...
Sợ nàng lại khóc, Châu Sách đáp ứng ngay:
– Ta quyết quay lại với muội. Không chỉ một mình ta đâu. Nào, hãy chuẩn bị thật sẵn nào. Ngay khi phát hiện có huyên náo ở phía khác, hãy hứa là muội phải chạy ngay. Được chăng?
Thượng Quan Tuyết Hà dần tin lời Châu Sách, liền gật đầu đáp lại:
– Muội hứa sẽ không để Châu huynh phân tâm. Nhưng Châu huynh cũng phải hứa là đừng quá liều lĩnh.
Châu Sách quả quyết đứng lên, hướng mắt nhìn ra ngoài - chỉ là màn đêm đen dày đặc - và tự hít vào một hơi thật dài:
– Từ lâu Châu Sách ta luôn tự nhủ, chỉ hành động khi đã chắc thắng. Muội yên tâm. Nào, ta đi đây, hễ thấy huyên náo là chạy. Rõ chứ? Tốt. Hẹn gặp lại.
Vù...
Châu Sách cật lực lao ra, vô hình chung hiển lộ cho Thượng Quan Tuyết Hà thấy đó là đã thi triển một khinh thân pháp với nội lực tột cùng thâm hậu, chỉ chớp mắt là biến mất trong màn đêm. Và chỉ một thoáng sau, Thượng Quan Tuyết Hà nghe thanh âm của Châu Sách vang lên lồng lộng từ khoảng cách khá xa, là khoảng cách thừa tạo an toàn cho nàng mặc tình bỏ chạy và không hề lo ngại bị lũ địch nhân đông đảo phát hiện.
Để tạo náo loạn, thoạt xuất hiện, Châu Sách với diện mạo vẫn che kín - hoàn toàn giống bọn địch nhân - và vừa cười sằng sặc vừa bình thản đi loạn vào hàng ngũ những địch nhân:
– Thuận ngã giả tồn, nghịch ngã giả vong. Kẻ nào thuần phục bổn nhân thì may được toàn mạng, còn kẻ nào dám đối đầu thì hãy xem đây. Ha ha...
Với bộ dạng kỳ bí - như một thần bí nhân - Châu Sách còn thi triển một bộ pháp quái kỳ, nghiêng Đông ngả Tây với hai tay luân phiên chộp thành những chiêu trảo ma quái.
Ào...
Những địch nhân đầu tiên chạm trán vì mãi hoang mang nên lập tức bị thần bí nhân chộp và xem như phế vật quăng loạn ra phía trước.
– A...
– Ngươi là ai? Hự!
– Sao lại thế này? Tôn giá chẳng phải người của bổn môn sao? A...
Vù...
Thần bí nhân với bộ pháp quái kỳ lại tiếp tục đi loạn chộp loạn:
– Hỗn xược. Dám gọi bổn nhân một cách trịch thượng như vậy là ngươi đáng bị chuốc hậu quả. Cả ngươi nữa, ha ha... ngươi nữa, ha ha...
Bọn địch nhân bắt đầu cảnh giác và dần kinh hoàng với các chiêu trảo ma quái của thần bí nhân:
– Mau dừng tay. Trừ phi tôn giá thật sự muốn đối đầu cùng bổn môn. Hây... a...
– Không là thân ắt là thù. Đánh!
Hự!
Huỵch! Huỵch!
Sau một thoáng tự hỗn loạn, có một nhóm địch nhân độ năm người lập tức ùa đến vây hãm thần bí nhân:
– Các hạ đã tự đến nạp mạng thì đừng trách bổn môn độc ác. Đỡ chiêu!
Ào...
– Y vô cớ xuất hiện gây sự thì hà tất phí lời. Cứ đánh. Đỡ!
Vù...
Thần bí nhân cười sặc sụa:
– Bằng vào bản lãnh của chỉ năm người bọn ngươi ư? Thật quá xem thường bổn nhân. Ha ha...
Và tuy vẫn cười, thân hình của thần bí nhân lại đột ngột tự xộc thẳng vào vùng chưởng ảnh của hai địch nhân phía trước, là hành vi khiến ai ai cũng ngỡ ngàng, cho rằng thần bí nhân nếu chẳng phải liều thì ắt vì phát rồ nên quyết tự tìm chết.
Ào...
Ngờ đâu thân hình của thần bí nhân cứ quá trơn nên tự chuồi đi, chẳng những không để chưởng ảnh chấn chạm vào mà còn thản nhiên lướt chếch trong chưởng ảnh để cuối cùng tiếp cận và vồ chộp đủ hai tay vào hai địch nhân:
– Trúng này. Trúng nữa này. Ha ha...
Cùng lúc này ba loạt chưởng của ba địch nhân còn lại đã từ phía sau và hai bên vỗ ầm ầm vào toàn thân thần bí nhân.
Bung bung bung...
Những tưởng phen này đắc thủ, ngờ đâu bọn địch nhân đều ngỡ ngàng đến bàng hoàng bở đang mục kích một cảnh không bao giờ tin được.
Đấy là nói về phản ứng của thần bí nhân sau khi bị trúng đủ ba chưởng kình cùng lúc là thay vì phải ngã gục thì thậm chí phải bị chưởng thương cũng không thấy có. Trái lại ngay khi bị chưởng kình chấn động, toàn thân bật run lên, thì phản ứng của thần bí nhân thật khác thường. Thoạt tiên nếu chỉ là thoáng chao đảo và ngã chúi chấp chới về phía trước thì cũng chính lúc đó, tựa hồ thần bí nhân mượn lực chấn chạm tác động từ phía sau để bất thần bật người lao vọt thật nhanh về phía trước.
Vù...
Nhưng thần bí nhân vẫn còn chộp giữ và mang theo hai địch nhân trên hai tay.
Thế nên có vẻ đã phát hiện vì mang theo nặng khiến cước lực chẳng như ý, thần bí nhân bất thần dụng lực quẳng bớt đi một trong hai địch nhân về phía trước xa hơn nữa:
– Đi!
Ào...
Một thân hình bị bay bắn đi khiến bao địch nhân xung quanh do kinh hãi nhìn theo nên không phát hiện thần bí nhân lúc dụng lực ném cũng đã tự làm thân hình bị khựng lại.
Nhưng chỉ một sát nan sau, nhờ chẳng địch nhân nào phát giác cước lực bản thân đã phải chịu khựng lại, ngoài ý muốn, thần bí nhân vậy là có cơ hội đổi hơi lấy đà, thế nên lại tiếp tục lao vọt đi.
Vù...
Phi thân được thêm một quãng nữa, thần bí nhân lại bất thần dụng lực quẳng nốt địch nhân thứ hai, cũng ném thật xa về phía trước:
– Đến lượt ngươi. Đi!
Ào...
Và lần này, vì có chủ ý sẵn thì phải, thân hình địch nhân vừa bị quẳng đi thì thần bí nhân cũng lập tức lao bám theo, khiến bất luận ai nhìn thấy cũng ngỡ giữa kẻ bị ném và thần bí nhân phi thân sát phía sau ắt phải có một đoạn dây vô hình cột nối liền vào nhau.
Ào...
Nhưng không phải như vậy. Chỉ là thần bí nhân chủ ý lao bám theo, tạm mượn tấm thân của địch nhân để che chắn mọi hành động của bản thân ở phía sau. Chính vì thế, khi phát hiện kẻ địch bị ném đã bắt đầu rơi chếch xuống, thần bí nhân chợt bật quát vang, mượn tiếng quát để tăng khí lực khiến cước lực bản thân cũng nhờ đó tăng theo:
– Đi!
Và khi cước lực chợt tăng, đủ cho thần bí nhân không chỉ theo kịp mà còn suýt nữa vượt qua luôn thân hình kẻ địch ở bên trên. Tuy nhiên, nhất định là đã sẵn chủ ý, thần bí nhân lập tức giẫm mạnh cả hai cước chân vào thân hình địch nhân bên dưới và quyết tạo thêm đà, như thể đây mới chính là điểm xuất phát đầu tiên để vận dụng khinh công toàn lực.
Và đúng là như vậy. Với chỗ lấy đà vừa có, thần bí nhân lập tức từ giữa khoảng không đã bất thần bật lao đi nhưng không tiếp theo phương hướng đã lao nãy giờ mà là đột ngột thay đổi phương hướng, vụt bật chếch về phía tả, nhanh tợ ánh sao sa.
Vù...
Ở hướng này hiện đang diễn khai một trận giao đấu chẳng những không công bằng mà còn đã chuyển dần đến hồi kết.
Sở dĩ bảo trận đấu không công bằng vì chỉ có một lão bà bà đang tuyệt vọng do bị một lúc những ba địch nhân che kín diện mạo hiệp lực vây áp. Vậy nói đến hồi kết là nói đến một hệ quả tất yếu thế nào cũng phải xảy đến cho lão bà bà đơn độc.
Nhưng chợt có thần bí nhân từ ngoài lao vọt vào.
Vù...
Mọi diễn biến nãy giờ xảy ra kể từ khi có thần bí nhân xuất hiện dĩ nhiên đã đánh động đến mọi địch nhân luôn che kín diện mạo như nhau.
Thế nên lúc thần bí nhân bất đồ chuyển đổi phương hướng để lao về đâu thì có khá nhiều địch nhân ngay lúc này lập tức đoán biết ý đồ. Một vài địch nhân vội hô hoán lên:
– Hóa ra hắn có dụng ý ứng cứu, mong giải thoát mụ Ma Vưu Bà kia.
– Mau ngăn hắn lại.
– Ngăn làm gì? Tự hắn muốn chết thì phải giết.
– Vậy thì đánh.
Nhiều ngọn chưởng kình cơ hồ từ tứ phía lập tức xuất hiện lao cuộn vào thần bí nhân.
Ào...
Vù...
Đương nhiên nhận biết có cả một vùng lưới kình ngăn cản, thần bí nhân lập tức bật quát, tạo thành cả một chuỗi hú dài:
– Hú... ú...
Theo đó, thân hình thần bí nhân ngang nhiên tự dấn lọt vào vùng lưới kình, một hành vi tơ hồ tự sát.
Vù...
Và vùng lưới kình hiển nhiên mặc tình vỗ cuộn, chấn chạm liên miên bất tuyệt vào thần bí nhân.
Ầm!
Bùng...
Tuy nhiên bị chấn chạm thì cứ bị, phần thần bí nhân do hầu như vẫn bình yên vô sự nên một lần nữa quyết tận dụng lực chấn chạm để tiếp tục lao nhanh hơn, tiến thẳng vào chỗ lão bà bà đang bị hãm vây.
Vù...
Ba địch nhân đang vây hãm lão bà bà, đều chực xuất thủ các chiêu tối hậu để kết thúc thì sự hiện thân bất ngờ của thần bí nhân làm họ giật mình:
– Ai?
– Hãy mau tránh, sao lại tự chui vào đây?
– Hay ngươi chẳng phải người của bổn môn? Vậy thì ngươi muốn chết.
Nhưng ba địch nhân đã chậm. Vì thần bí nhân thoạt xuất hiện giữa vòng vây đã lập tức chộp vào lão bà bà và một lần nữa dụng lực quẳng mạnh lão bà bà ra ngoài xa:
– Mau chạy!
Ào...
Ba địch nhân phẫn nộ, dù thế vẫn hoang mang phân vân do không biết nên lập tức lao đuổi theo lão bà bà - quyết chẳng cho thoát - hay cứ thế này trút tất cả mọi phẫn nộ vào nhân vật vừa to gan xen vào phá bĩnh.
Đấy chính là lúc ba địch nhân một lần nữa lại bị chậm. Và thần bí nhân với những bước dịch chuyển quái kỳ đã cùng lúc bất thần tiếp cận hai trong ba địch nhân:
– Đến lượt nhị vị hãy nếm thử thân thủ của bổn nhân. Trúng này. Cũng trúng này.
Vù...
Chiêu thức vừa ma mị vừa quá chuẩn làm cho hai địch nhân chỉ chớp mắt là bị thần bí nhân chộp vào tay.
– Hự!
– Hự!
Và lần này, thay vì ném đi, thần bí nhân lại kéo mạnh cả hai tay về, khiến thân hình hai địch nhân dù chẳng muốn vẫn bị va vào nhau.
Bốp!
Tuy nhiên thần bí nhân đã quên mất địch nhân thứ ba. Vì thế...
Ầm!
Chưởng lực của địch nhân thứ ba đã bất thần giáng cực mạnh vào hậu tâm thần bí nhân.
Nhưng lạ thay, một chưởng ấy tuy có làm toàn thân thần bí nhân bị đẩy bay nhưng vừa bay thần bí nhân vừa bật cười:
– Đa tạ nghi lễ tống tiễn quá trọng hậu. Nhân đây xin có lời cáo biệt. Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân kinh hãi nhìn thần bí nhân nhờ đó đã lao kịp theo lão bà bà chỉ vừa nãy được thần bí nhân ném.
Và khi lao kịp, thần bí nhân một lần nữa lại chộp lấy lão bà bà để dụng lực ném tiếp:
– Chạy! Ha ha...
Vù...
Thân hình lão bà bà lao trước, thần bí nhân tự thi triển khinh công lao theo:
– Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân bừng tỉnh, vùng hô hoán gào quát phẫn nộ:
– Phải đuổi theo. Mau!
Vù...
Phần thần bí nhân khi ngờ đã thoát thì từ phía sau, xuất phát ở khoảng cách khá gần, một địch nhân vì có thân thủ thật lợi hại nên đã vọt xa bao địch nhân còn lại đã bất thần vung tay, tao ra một ánh đen lao xé gió về thần bí nhân phía trước:
– Cuồng đồ to gan. Mau nạp mạng. Trúng!
Viu...
Ánh đen lao vun vút và dễ dàng thu ngắn khoảng cách chỉ trong một vài sát na để lao cắm vào hậu tâm thần bí nhân.
Bung!
Thần bí nhân bị trúng kích, toàn thân chân lực vụt tiêu tan, khiến thân hình không chỉ chao đảo ngả nghiêng mà còn khựng lại:
– Hự!
Địch nhân phía sau thập phần đắc ý, lập tức lao ào đến nhưng chỉ là để vươn tay nửa như thu hồi nửa như chộp lại vật đã tạo ánh đen vừa dội ngược sau khi kích vào hậu tâm thần bí nhân.
Tuy nhiên, địch nhân này ngay sau đó đã phải bàng hoàng kêu:
– Úy! Ngươi vẫn chưa chết ư?
Hiển nhiên là tiếng kêu dành cho thần bí nhân. Bởi lúc này thần bí nhân vẫn đang lao tẩu, chứng tỏ một kích từ vật tạo ánh đen hồ như chẳng gây cho thần bí nhân một tổn hại nào dù nhỏ.
Sau bàng hoàng là động nộ, địch nhân nọ vội tiếp tục đuổi theo:
– Thật không tin vẫn có kẻ chịu nổi một kích Xuyên Cương Khuyên. Ngươi là ai?
Hãy đứng lại nào.
Nhưng thần bí nhân vẫn tận lực chạy. Nhờ đó một lần nữa lại kịp chộp giữ lão bà bà đang đà rơi xuống sau phen bị thần bí nhân ném vừa rồi.
Chợt, cũng lúc này, lão bà bà lần đầu tiên có cơ hội khẽ lên tiếng:
– Tuyết Hà đâu? Mà này, đừng phí lực ném nữa. Bởi lão thân có thể tự chạy.
Cả mừng, thần bí nhân cũng vội thì thào:
– Mau theo hướng Tây Nam. Tiểu thư vẫn chờ... Oẹ...
Thần bí nhân đang nói dở chừng vụt phun thổ một bụm huyết.
Lão bà bà giật mình suýt khựng lại:
– Ngươi không sao chứ?
Nhưng thần bí nhân đã giục lão bà bà:
– Chạy mau! Chậm là mất mạng.
Và chính thần bí nhân chủ động lao đi khiến lão bà bà phần nào hiểu thần bí nhân dù gì vẫn có thể tiếp tục chi trì. Thế là lão bà bà cũng tự thân lao chạy theo thần bí nhân.
Vù...
Bảo Điển Kỳ Lân Bảo Điển Kỳ Lân - Liẽu Tàn Dương Bảo Điển Kỳ Lân