Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
i cũng từng có chuyện khó xử. Một lần, tôi và một quản giáo ra ngoài mua thức ăn, ngay tại chợ gặp Quý Bát Điều, gã Đầu nhỏ ngày xưa. Hắn thấy tôi ăn mặc gọn gàng, tay đeo đồng hồ, cứ há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn tôi từ đầu đến chân tới mấy lần.
“Bây giờ cậu làm cán bộ à?”
“Đâu có, lao động viên, chỉ làm tổ trưởng thôi.”
“Tổ trưởng cũng là cán bộ, thế cả mà. Người anh em, mọi chuyện đều nhờ cậu, cậu nhất định phải nói giúp chuyện tớ với các chính phủ.” “Chính phủ” của hắn là chỉ cảnh sát, việc của hắn ta là muốn quay lại làm lao động viên.
“Được ra rồi còn muốn vào lại à?” Tôi cảm thấy mặt trời đang mọc ở đằng Tây.
“Các cậu xem tình nghĩa cũ, cho tôi miếng cơm đi!“
“Anh không có cái ăn à?“
“Ăn gì chứ? Chẳng giấu gì cậu, ngày nào tôi cũng ở đây nhặt nhạnh lá rau rách, tối đến lại đi bới thùng rác, cái mặt này đã vứt xuống nền đất, chân xéo lên vài phát, không cần thể diện nữa rồi. Người anh em, anh không biết ư, người như tôi, chẳng còn trẻ trung gì, không có trình độ, lại từ Đường Gia Hà chui ra, người ta vừa nghe đã phát hoảng, còn ai cần nữa? Bây giờ sinh viên thất nghiệp quơ tay còn được cả nắm.“
“Chắc chắn anh lười, đi làm ngủ gật.”
“Có trời đất biết, khi làm việc đến đái tôi còn không đi.”
“Theo tôi biết, hiện tại trong trại không thiếu người làm.”
“Thì tôi làm việc vặt, không được sao? Tôi thạo rửa rau thái rau, lau nhà quét nhà cũng nhanh nhẹn, cho lợn ăn dọn phân lợn cũng được. Tất cả những việc các cậu không muốn làm cứ giao hết cho tôi! Không được sao?”
Tôi không thể ủng hộ ý nghĩ khác thường của hắn ta. Dù tôi có ăn mặc gọn ghẽ như một cảnh sát, cho dù đứng trước các “chính phủ” cũng có chút thể diện thì cũng không có khả năng cho hắn ta vào làm việc trong trại. Tôi lắc đầu, không nhận món hối lộ là cái bật lửa của hắn, không biết cái bật lửa được nhặt từ đâu. Tôi kéo xe rau bước đi, nghe thấy hắn chửi to phía sau lưng: “Các người thấy chết không cứu à? Lương tâm của các người đều bị chó tha hết rồi hả? Đài phát thanh...” Hắn nhớ biệt danh của tôi là Đài phát thanh, “Mày về nói với bọn họ, sắp tới tao sẽ giết người đốt nhà, đừng có trách tao không báo trước...”
Kỳ thực hắn là kẻ nhát gan, về sau không hề giết người và phóng hỏa. Tôi nghe người ta kể, sau khi hắn mãn hạn ra tù, vợ hắn đã bỏ đi từ lâu, đứa con gái cũng không nhận người cha tội phạm, Tết đến cũng không thèm gặp. Hắn ở quê từng nuôi cá, nuôi lợn, không may cá mắc bệnh, lợn thì còi. Về sau hắn vay tiền mua được một cái xe ba bánh, là loại xe lam nhả khói đen sì, lượn đi lượn lại trên đường đón khách. Đội quản lý giao thông thu luôn xe, nói loại này làm xấu mỹ quan đường phố, lại là xe đen không đăng ký, không những bị tịch thu mà còn phải phạt chủ xe năm trăm tệ. Hắn năn nỉ xin xỏ mãi không được, tự tát vào mặt mình cũng không được, quỳ xuống cầu xin không được, tức quá hắn tháo cái bình xăng ở khung xe, đốt luôn chiếc xe. “Chúng mày tịch thu đi! Tịch thu đi! Mang đi đi... ha ha ha...” Tình tiết cuối cùng trong câu chuyện là hắn đổ nốt chỗ xăng thừa lên người rồi châm lửa, một quả cầu lửa lăn lộn, chạy mãi trước sự quan sát của cả đám đông, từ dưới lòng đường chạy tới bồn hoa, từ bồn hoa chạy lên vỉa hè, từ vỉa hè chạy tới chân tường, mãi đến khi lửa tắt dần, khói xanh bốc lên, cái vật sống đen thui vẫn co quắp ở đó. Nam nữ đi lại trên đường vô cùng sợ hãi trước quả cầu lửa đó.
Nhưng không một ai chạy tới dập lửa. Không một ai đi tìm bình chữa cháy hay thùng nước, cuối cùng chỉ có một lão ăn mày già dùng một tấm chăn chiên cũ nát chụp lên người hắn.
May mà xăng còn ít, không thiêu chết hắn. Mọi người nói vậy.
Trước khi một người cháu của hắn nghe tin chạy tới, chỉ có lão ăn mày giữa đường ôm lấy hắn khóc than thê thảm. Mọi người còn nói thế.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ