However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
êm khủng khiếp đó đến vào thời khắc ấy. Giờ hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Đêm đó quá đỗi bình thường, quá đỗi im ắng và yên lành. Nếu bảo ngoài cửa sổ có một bầy chim sẻ thảng thốt bay túa ra thì cũng không nói lên được điều gì, chỉ là do ngoài bức tường vây có người nào đó làm kinh động đến chúng.
Đầu tiên có một phòng giam gọi điện thoại đến, thông báo có chuyện cấp bách. Về sau, vài tù nhân bắt đầu đánh bài. Một người khác xâu chỉ qua lỗ cây kim tự chế bằng que tre để vá lại đũng quần. Ba bốn gã Tứ Xuyên vừa vào trại, chụm đầu một chỗ thầm thì, chắc chắn là bất mãn với đám tù cũ, nhưng không có cách nào, đành thỉnh thoảng lấm lét liếc nhìn chúng tôi.
Chính vào tối hôm đó, tôi và Què đánh liền một lúc ba ván cờ, tuy mỗi ván anh ta đều chỉ dùng một nửa các quân xe pháo mã, nhưng vẫn giữ vững kỷ lục bách chiến bách thắng. Trong đó có một ván, nếu không phải đi sai một bước, suýt nữa tôi đã thắng. Tôi muốn đi lại nhưng bị anh ta tóm chặt lấy cổ tay, không cho hạ xuống - lúc đó tôi mới phát hiện ra anh ta tuy mảnh dẻ, nhưng bàn tay như gọng kìm, một tay công lực thượng thừa mai danh ẩn tích.
“Bút sa gà chết, không được đi lại!” Què vừa bình tĩnh vừa kiên quyết nói.
“Đây có phải là thi đấu quốc tế đâu, lại một lần thôi mà.”
“Quân tử không nói hai lời.”
“Chỉ là chơi cho vui thôi phải không?” Có người lo tôi giận bèn nói. Các anh em khác ghen tị kỷ lục bất bại của Què cũng thi nhau ủng hộ tôi đi lại nước cờ: đúng rồi, chơi thôi cần gì phải nghiêm túc quá, luật pháp còn có thể sửa đổi.
“Cờ trường là chiến trường, đâu có như trò trẻ con!”
Què vẫn cố chấp không chịu nhường, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, đó là một kiểu lạnh lùng chính xác của một con dao nhất định phải tra vào đúng chỗ. Tôi ngượng quá hóa bực, tay vẫn bị giữ không hạ xuống được chân liền hất tung bàn cờ. Hành động đó không làm anh ta tức giận, cũng không khiến anh ta mềm mỏng hơn. Anh ta lẳng lặng nhặt từng quân cờ vào, đưa mắt nhìn tôi: “Ba trên Một. Cậu thua rồi.”
Tối đó giải tán mà không vui vẻ gì, tôi trằn trọc mãi mới ngủ được. Hôm sau, chúng tôi tỉnh dậy đánh răng rửa mặt đi vệ sinh, phát hiện Què vẫn ngủ vùi. Một hồi lâu sau, cơm được đưa tới, có người mời anh ta ăn cháo cùng nhưng Què vẫn không động cựa, làm như không hề nghe thấy những tiếng ồn ào, điều này khiến người ta cảm thấy có gì đó bất thường. Có người gọi hai tiếng Què, đi kéo chăn của anh ta - một tiếng kêu thất thanh vang lên ngay phút ấy. Người tôi căng ra đau nhức, máu rực lên tận óc, đầu óc trống rỗng. Vài cảnh sát lao vào phòng giam, thấy đầu Què chụp trong một cái túi ni lông thắt chặt miệng, thân thể cứng đờ, đũng quần ướt.
Chị Phùng lật mí mắt anh ta lên xem, nói nhanh lên, khiêng ra ngay! Bên ngoài là hành lang và sân, không khí thoáng hơn nhiều. Chị Phùng xắn tay áo, quỳ bên ngực Què, hai bàn tay ấn liên tục lên ngực anh ta, làm hô hấp nhân tạo. Có hai tù nhân bình thường thích nhất nghe Què kể chuyện, thấy Què bị như vậy thì khóc tu tu, bị chị Phùng gọi mới chổng mông lên hà hơi. Một người nhằm cái miệng cứng đờ của Què thổi một hơi dài vào, để lồng ngực Què nở ra, chị Phùng lại ấn xuống để hơi từ lồng ngực thoát ra.
Bác sĩ cũng đã tới, tay cuống cuồng tiêm, nói lỗ mũi lỗ tai đều thấy máu, dù có tiêm nữa thì cũng phí công.
Chị Phùng khó chịu bảo:
“Tiêm đi rồi nói, tiêm được bao nhiêu thì cứ tiêm!”
Quản giáo Xa đã tới, xem mũi, kiểm tra con ngươi của Què, nói ít nhất đã ba tiếng đồng hồ rồi, không cần mất công nữa.
Chị Phùng càng tức giận:
“Dù là hòn đá thì cũng phải cứu rồi hẵng nói phải không? Ông làm sao mà biết không cứu được? Nếu là người nhà ông thì ông có không cứu không? Ông có còn đứng đây mà so bì thiệt hơn nữa không?” Chị nhớ ra trách nhiệm của sự cố này lại càng tức, “Đêm qua trực ban các người làm gì? Đi đánh bài hả? Đi uống rượu hả? Hay là xem tivi? Đã sớm bảo các người phải chú ý đến cái buồng số 9 này, các người không thèm để tâm! Bảo các người đi tìm hiểu tình hình, các người không đi! Bây giờ hay rồi, chưa nhìn rõ hả, xảy ra việc lớn rồi phải không? Các người là một lũ ăn hại, lũ ăn hại...”
Chị ta mắng mỏ liền một hơi tối tăm mặt mũi, khiến mặt lão Xa hết đỏ bầm lại trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, cứng họng chịu trận trước mặt đám tù nhân. Lão lúng túng không biết làm gì, vứt mẩu thuốc lá xuống đất, đành phải xoa chân xoa tay cho Què, như muốn làm mạch máu kia đập trở lại.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ