Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
uè cuối cùng không chuyển phòng, thậm chí không còn sống để ra khỏi cửa phòng giam, đó là điều tôi ban đầu không hề nghĩ đến. Việc này nghe nói có liên quan đến tù nhân của phòng giam nữ.
Chỗ chúng tôi thông thường không nhìn thấy đàn bà. Có lúc đi tới phòng nói chuyện hay phòng gặp gỡ, có cơ hội bước ra ngoài phòng giam, ánh mắt băng qua khu vườn xanh mướt, nhìn thấy ở một ô cửa sổ đối diện cái áo lót hay khăn mặt đang phơi, bất giác mềm lòng - chỗ kia là phòng giam nữ. Nhưng ở đó giam những ai, xảy ra những chuyện gì, chúng tôi hoàn toàn không biết. Tôi không thể để ánh mắt của mình giống một con gián hạnh phúc, lần theo đường ống nước dơ bẩn, lén lút trèo vào bên trong những ô cửa sổ đó.
Nghe người ta nói, tất cả tám phòng giam nữ ở đây đa số nhốt những người là gái điếm và má mì, cũng có tội phạm giết chồng hoặc bắt cóc buôn bán trẻ em. Khi trời nóng, một số nữ phạm thản nhiên cởi trần hóng mát, cùng lắm thì mặc thêm cái coóc xê, đối mặt với các quản giáo nam và nhân viên vệ sinh, không chút ngượng ngùng, ngược lại còn giả điên, cố ý cười lả lơi, giương vú khiến đám đàn ông đỏ mặt trốn không kịp. Còn nghe nói, một số nữ phạm rỗi hơi, có lần cố tình làm đứt dây bóng điện, sau đó gào ầm lên đòi thợ điện đến sửa. Một nhân viên phụ trách điện không rõ thế nào, thật thà đến sửa bóng đèn, vừa mới trèo lên cái thang gấp, mấy nữ phạm hô một tiếng quây lấy, bảy tám cánh tay đua nhau tụt quần anh ta, làm anh ta mất hết hồn vía, rơi lộn xuống, hốt hoảng kêu cứu. Nếu không phải là nữ cảnh sát nghe tiếng đi ứng cứu thì mấy mụ điên không chừng đã cưỡng bức tập thể rồi.
Ngày không có em
Anh nhớ giữ mình...
Đó là tiếng hát lãng đãng từ phòng giam nữ xa xa vẳng lại, tù nhân nam hưng phấn như trúng phải moóc phin, thường há mồm gào to:
Mùng một tháng Giêng a,
Cô em đi trảy hội.
Bỗng gặp được chàng ta,
Nắm tay kéo vào ruộng cao lương.
Vào ruộng cao lương a,
Cởi quần lại cởi áo.
Tiểu thư ơi, mùi vị thế nào?
Ai a, đúng thật là ngọt ngào...
Đây đâu còn giống trại giam? Rõ ràng là nhà chứa rồi mà? Cảnh sát không chú ý lắm đến những điều này, đặc biệt là cảnh sát nam, có lúc ra vẻ không nghe tiếng, thậm chí còn cười ha ha. Chỉ có chị Phùng mới đến có bệnh ưa sạch sẽ, rất giận dữ đối với việc này, cứ làm như kẻ vào ruộng cao lương kia là thiên kim kiều nữ nhà chị ta vừa bị mấy tù nhân thối kia vùi dập. “Đứa nào thối mồm? Đứa nào thối mồm?” Tiếng chị ta sang sảng, hễ mở miệng là oang oang như thanh la, khiến xung quanh im phăng phắc. “Muốn tôi phải lấy cái chổi cọ bồn cầu đến cọ vài phát à?”
Chị ta là một quản giáo lão luyện, chơi cực thạo với cánh cửa sắt buồng giam, tra chìa, vặn khóa, mở khóa, rút chốt, đẩy cửa... năm sáu động tác có thể nhập thành một, cách một tiếng là xong, một kiểu đột kích bất thình lình như tiếng sấm nổ không kịp bịt tai, khiến mọi thủ đoạn vi phạm của bất kỳ ai cũng tuyệt nhiên không che đậy kịp, lần lượt phơi bày trước mắt chị ta. Nhưng cánh cửa sắt vẫn còn một cách chơi khác, giả sử chị ta nhìn thấy mặt bạn đầy nét tà dâm, hễ xem ai là kẻ hư hỏng, hạ lưu thì liền rình đúng lúc người ta đi vào ngang cửa, rầm một tiếng, đẩy cánh cửa sắt to đùng không sớm không muộn không xiên không lệch, đập trúng ngay gót chân, khiến nước mắt người ta cứ tuôn tong tỏng mà đành im bặt - chị ta đánh ư? Đâu có. Chị ta đóng cửa không đúng sao? Rất đúng. Trách là trách cái gót chân mình nhấc chậm thôi.
Một số tù nhân đi theo quản giáo Phùng về buồng giam, còn chưa vào đến cửa hai chân đã mềm nhũn không bước nổi, sụp xuống kêu van: “Chị Phùng, chị Phùng, chị đóng cửa chậm một chút được không ạ?”
“Đứng lên, đứng lên, đi nhanh!”
“Em sợ chị đi đằng sau!”
“Đừng nhiều lời.”
“Em sẽ không hát những bài hạ lưu nữa, không bao giờ hát nữa, nếu còn hát thì chị cứ cắt lưỡi em!”
Chị Phùng hừ một tiếng, bĩu môi, coi như chấp nhận đối phương một lần.
Khỏi phải nói, trò cửa sắt của quản giáo Phùng làm rất nhiều tay tù tội danh hiếp dâm căm hận. Tuy chị ta từng giúp đỡ rất nhiều người, ví dụ như giúp nhiều người sửa đơn kháng án, chữa lỗi chính tả, giải thích kiến thức pháp luật, thậm chí còn bỏ tiền ra nộp phí cho dăm tù nhân nghèo thuê luật sư, nhưng một số người vẫn xoa xoa gót chân, giận dữ gọi chị ta là “quỷ ngáng chân”. Vì cải thiện bữa ăn cho tù nhân chị đã từng đập bàn tranh đấu, nói bữa ăn là để cho lợn, cho chó ăn, các người thử tự mình ăn một miếng cho tôi xem! Chị Phùng còn lớn tiếng mắng quản lý Vương, nói anh không tham ô thì có quỷ sứ mới tin, dầu này đi đằng nào rồi? Đỗ đi đằng nào? Hơn một nghìn năm trăm cân đỗ tương, hóa ra phân ra nước giải cũng lấp đầy hai cái ao lớn, sao không thấy đâu?... Những lời này vọng từ nhà bếp, phòng giam ở gần nhà bếp có thể nghe tiếng, thế là lặng lẽ lan truyền trong đám tù nhân. Nhưng mấy kẻ mang tội danh hiếp dâm vẫn không nguôi hận, những lúc đi khập khiễng, lại rủa đồ “quỷ ngáng chân” kia ra đường đụng ôtô, ăn cơm hóc xương cá, ngày nào đó bệnh liệt giường, không được chết tốt đẹp.
Nếu nghe tiếng mở cửa dềnh dàng, lách cách loảng xoảng mãi, đám tù nhân đoán ngay là “quỷ ngáng chân” hôm nay không tới. Chắc chắn vậy rồi, mấy anh chàng mới bắt đầu nổi cơn hứng tình, nào là hú hét liên hồi, vô ý nghĩa, vô đối tượng cụ thể, chỉ là bất giác hưng phấn cực độ, giống như những trò thông thường của lũ động vật hoang dã.
Hôm đó Cường cũng hú theo, sau đó cạo râu, chải tóc, thậm chí còn xoa dầu bóng, trèo lên cửa sổ giám sát - việc này cần ngồi trên vai một người, còn cần người ở dưới ngồi lên vai một người khác, thành một cái thang ba bậc mới có đủ độ cao tới cửa sổ. Phòng giam chúng tôi có hai kẻ bị gọi là “cầu thang”, chính là để chuyên trách nhiệm vụ này. Bọn họ nhiều lần xếp thành thang người, công kênh Cường đại ca lên cao, để gã độc chiếm nắng gió của cửa sổ, tìm kiếm cơ hội ngắm no người đẹp.
Cường thò đầu ra ngoài cửa sổ, phần lớn là rất thất vọng, nói hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì. Có lần gã nhìn thấy một bà già, tuổi còn cao hơn cả mẹ gã. Về sau nhìn thấy một nữ phạm cúi đầu đi theo cảnh sát ngang qua, nhưng gã không được thấy chính diện, mặt rỗ hay đui mù cũng chẳng rõ, nhiều lắm chỉ nhìn rõ được đôi giày là hai chiếc hai kiểu, màu sắc cũng cọc cạch.
Hôm ấy, coi như gã cũng có chút thu hoạch, không những gặp được một đĩa rau non vừa vào phòng giam số 23, lại còn nói chuyện được với món hàng đó.
“Này! Này!”
“Là gọi em á?”
“Anni!”
“Tên em là Anni á?”
“Thấy bảo tên em chính là Anni mà.”
“Tên giả đấy.”
“Thế tên thật của em là gì?”
“Tên thật á, giấu trong “Trường tương tư” của Lý Bạch, anh đoán đi!”
“Anh vô văn hóa, đoán không nổi đâu. Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đối với phụ nữ có thể hỏi tuổi chăng?”
“Em chả bảo anh cũng biết.”
“Bảo anh cũng không sao, trừ những lúc ngủ đi, em được hơn bốn ngàn ba trăm ngày rồi.” Cô gái cười khúc khích.
“Anh trông em phải đến sáu mươi ấy.”
“Đáng ghét! Anh mới sáu mươi tuổi!”
“Sao anh không thấy em có nếp nhăn nhỉ! Em lại đây, bước gần lại một chút, để anh nhìn kỹ hơn nào.”
“Hứ, em không mắc lừa anh đâu.”
Về sau Cường mới biết, đĩa rau ngon lành này mới đi gặp thanh tra về, tâm trạng không được tốt, được quản giáo đặc cách cho ngồi ngoài sân. Cô ta hái mấy ngọn cỏ, bắt được một con chuồn chuồn, không biết tự lúc nào tiến gần đến khu phòng giam nam.
“Đại ca, anh có biết không? Ở đây em buồn lắm, đơn độc lắm.” Một vẻ bi thương rất thời thượng kiểu Hồng Kông hiện lên trên gương mặt cô, “em rất muốn có một đôi cánh của chuồn chuồn...”
“Anh ở đây điều dưỡng, dễ chịu đến mức chẳng buồn ra! Em có tin không?” - Cường bắt đầu kể những ngày hạnh phúc của mình, bữa sáng ăn gì, tối qua ăn gì, trưa qua ăn gì, còn nữa, sáng hôm qua...
“Đại ca, chúng mình chơi trò này đi.” Đối phương nói.
“Chơi gì?”
“Trò-yêu được không? Hi hi.”
“Yêu? Chơi thế nào?”
“Như thế này, anh gọi trước em một tiếng, phải gọi thật ngọt vào, hiểu không?”
“Cứ thế gọi?”
“Vâng, cứ thế gọi thôi.”
“Vừa gọi đã là yêu nhau rồi à?”
“Đáng ghét, thế mới gọi là trò chơi mà!”
Cường đại ca lấy hơi gọi to như tiếng sấm:
“Anni... anh yêu em...”
Gã phát hiện đối phương không đáp lời, nhìn kỹ, thì ra đối phương đã vòng sang một bên đi mất.
“Này, này, anh đã gọi rồi, bước tiếp theo làm gì?”
Đối phương quay đầu lại, khuôn mặt đẫm ướt khiến Cường giật nảy mình.
“Em làm sao thế?”
“Xin lỗi, lâu rồi không nghe được những lời ấy,” trên gương mặt đầm đìa nước mắt kia chắt ra một ánh cười, cô nàng lấy vạt áo lau nước mắt, “vừa nghe, lòng đã quá... quá buồn.”
Cường đại ca không biết nên làm gì, không biết tình yêu nguy hiểm như thế, nặng nề như thế. Gã muốn nói vài lời an ủi, bỗng ầm một tiếng, thân người rơi tọt xuống bóng tối, ngã chổng vó trên đất. Thì ra lúc nãy hai tên “cầu thang” quả thực không đỡ nổi nữa, mồ hôi tuôn ròng ròng, gáy mỏi cơ chùn, mồm chảy cả nước dãi, đã thế kẻ ngồi trên lại cử động quá mạnh, trọng tâm mất cân bằng, thế là cái thang người bị rã ra.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ