Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
Ông Ngụy tiếp tục kêu la thảm thiết, cho tới khi tiếng kêu yếu dần, biến thành những tiếng hự hự, một kiểu hơi thở thập thõm lúc có lúc không. Mấy ngón tay của ông máu thịt đã bầy nhầy, lần lần lộ ra đốt xương trăng trắng.
Cường đại ca cũng chưa đến mức tuyệt tình, bị mọi người khuyên can mấy lần gã cũng đồng ý miễn cho ông Ngụy mấy chục lược. Lần này gã cũng không bắt ông chịu hình “lợn sữa quay” - đó là một hình phạt càng độc địa hơn nữa, kẻ chịu hình phải cởi quần, đứng tấn, phía dưới mông đặt một ngọn nến. Hễ anh ta không đứng tấn nổi nữa, hai đầu gối run rẩy, mông hạ thấp, thì sẽ bị ngọn lửa hun nóng đến mức kêu la thảm thiết. Giống con lợn sữa bị quay, da cứng thành từng mảng, cả nửa tháng sau chắc chắn vẫn không ngồi nổi, chỉ có thể xuýt xoa mà nằm ở trên giường.
Đại ca cũng không bắt ông Ngụy “tập ba lê”. Tôi nghe nói phòng số 10 bên cạnh cách đây không lâu đã tìm ra được một tên trộm, cả phòng vận dụng “gia pháp”, buộc hai ngón tay cái của kẻ đó lên cao, treo ở trên chấn song cửa sổ, không cao không thấp, vừa đủ để kẻ chịu hình có thể chạm mũi chân xuống đất, cứ giữ tư thế vươn người múa ba lê đó. Khỏi phải nói, chỉ một lúc sau, kẻ chịu hình đã kiễng không nổi, sức nặng cơ thể ngày một trĩu xuống, hai ngón tay cái bị thắt chặt ban đầu đau thấu tim, rồi cuối cùng biến thành hai cục thịt đen sì.
Những cực hình thời xã hội nô lệ tàn khốc là thế, nhưng những người từng vào tù đều hiểu rõ những cực hình này một nửa là trừng phạt, một nửa là trò chơi, lại không thể nghiêm túc đối đãi. Ở cái chỗ chẳng có gì giải trí này, ngón tay ngón chân cũng trở thành đồ chơi không biết bao nhiêu lần, mỗi tấc thời gian đều mênh mang vô tận buộc người ta phải chịu đựng và vùng vẫy, máu tươi có lúc là món đồ chơi màu đỏ. Què đã nói với tôi: đó là thứ đồ chơi lớn nhất của loài người, đã chơi mấy nghìn năm rồi.
Què là tù nhân chuyển từ phòng số 7 sang, chân đi khập khiễng, vai phải cao, vai trái thấp, có một phong thái cẩn trọng rất đặc biệt, cứ như nách bên phải luôn kẹp chặt một vật gì đó, tỷ dụ một cuốn sách bí truyền vô hình không thể để người khác xem. Què rất ít nói, không tham gia giành nước hay tranh cướp thức ăn, nếu có người ăn cơm của anh ta, anh ta vẫn không nói gì, mặt mũi vô cảm, khẽ ngồi sang bên cạnh, vì thế sau mấy hôm, ấn tượng về anh ta trong lòng mọi người chỉ là một cái bóng lúc có lúc không, trôi dạt hết từ nhóm này sang nhóm kia, hoàn toàn không có chỗ đứng.
Tuy vậy, kể từ khi anh ta đến, phòng giam không biết tự khi nào đã xuất hiện một chút thay đổi. Tỷ như trên tường có thêm một cái đồng hồ tròn, làm bằng bìa cứng, không chỉ có thể xem ngày, mà còn có thể ghi tháng, năm, để mọi người không bị quên rằng thời gian vẫn đang dịch chuyển. Là ai làm nhỉ? Trong nhà xí còn có thêm một cái vòi tắm hoa sen, được làm từ đáy vỏ chai nước khoáng, trên mặt đâm thủng lỗ, lắp vào ống nước, khiến nước chảy đều và nhẹ nhàng hơn. Cái này lại là ai làm nhỉ?... Ai nấy cảm thấy cuộc sống mới đang từ từ bước tới.
Hồi đó ông Ngụy đã được thả, mùi vị của thịt vịt muối và cá khô dần dần tan biến, tình hình kinh tế bước vào khủng hoảng, miếng ăn trở thành vấn đề lớn. Mỗi bữa một nồi rau luộc, một tuần chỉ hai ba miếng thịt mỡ không đáng bàn tới, điều đáng nói là rau xanh tươi mơn mởn, bọn nhà bếp lại đem luộc đến vàng ệch, luộc đến đen sì, như cho lợn nái ăn. Có lúc trong rau còn lẫn một con sâu, dăm cọng cỏ, mấy viên cứt chuột, không chừng lơ mơ còn cất giấu cả cuộn giấy vệ sinh, làm bạn liên tục tưởng tượng và lòng dạ quặn trào: lần sau có ăn phải bao cao su không nhỉ?
Vào những ngày tháng đen tối ấy, Què một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc. Không biết từ bao giờ, anh ta âm thầm dựng một cái bếp, nói chính xác hơn là mở một gian phòng ma thuật. Anh ta không lo cảnh sát tịch thu diêm và bật lửa, lấy khăn mặt hay thảm chùi bó chặt thành một bó, lấy thanh gỗ chà xát là có thể đánh ra lửa. Anh ta lấy vài vỏ tuýp kem đánh răng, đập phẳng rồi ghép chúng lại với nhau, dùng cơm miết kín chỗ ghép nối, thế là thành một cái nồi nhôm có thể nấu canh hay luộc mì được rồi. Một cái giá hương muỗi vào tay anh ta là có thể trở thành con dao thái rau. Một cái lon, nhét đầy vụn vải và mẩu sáp nến qua bàn tay anh ta sẽ trở thành một cái bếp. Anh ta còn có thể dùng nồi giấy nấu canh, một cây nến nấu được bát canh ba món rau vừa ngon vừa đẹp mắt, lại hấp được cả gà! Thử nghĩ xem, điều này so với việc một nước nghèo tự lực cánh sinh gian khổ phấn đấu phát minh được đầu đạn hạt nhân có gì khác nhau?
Những cọng rau luộc đáng nghi ngờ của bên nhà bếp cũng không bị lãng phí trong tay Què. Anh ta lấy ra một chậu nước sạch, rửa từng lá một, rồi cho lại vào nồi để chế biến, thêm mỡ và muối, rỏ vài giọt xì dầu và dầu vừng, thế là lại ngon lành như thường, hoàn toàn là biến những thứ bỏ đi thành thần kỳ.
Theo lý mà nói, nội quy của trại giam nghiêm cấm đốt lửa, vậy mà Què có thể qua mặt ngon lành các quản giáo. Anh ta cùng một hai trợ thủ nấu nướng trong nhà xí, chỗ đó có vẻ heo hút, bức vách ngăn thấp ít nhiều cũng cản bớt tầm nhìn từ phía cửa sổ quan sát. Chỉ cần khói bốc lên là có người ra sức quạt cho tan khói, không để nó xộc vào mũi hay trở thành mục tiêu nhòm ngó. Nếu phát hiện có “địch”, chỉ cần huýt sáo một tiếng, đầu bếp sẽ nhanh chóng dập lửa, không để lính tuần phát giác.
Vậy là, những phòng giam khác thường có người vi phạm, bị cảnh sát giải ra sân phạt phơi nắng hoặc phạt đứng, nhưng phòng giam của chúng tôi vẫn bình an vô sự, có lúc còn được bình chọn là phòng vệ sinh tiên tiến, được cảnh sát biểu dương.
Đến nước này thì mọi người đều tôn Què làm “tiến sĩ”. Nhưng anh ta rất trầm lặng, cũng không nói về án phạm của mình. Nghe đâu anh ta một mực không thừa nhận mình phạm tội, anh ta chỉ tốt nghiệp cấp hai rồi tự học thành tài, đã có nhiều phát minh sáng tạo mà thôi. Anh ta thực sự không giết người, không phóng hỏa, chỉ là phát minh ra một loại thuốc phụt gọi là “một bước đổ”, còn lợi hại hơn nhiều so với thuốc mê trong tiểu thuyết cổ điển, phụt vào mặt ai, người đó lập tức trợn mắt đổ vật ra đất. Bọn tội phạm liền dùng loại thuốc phụt này đi gây án ở các khách sạn và ngân hàng. Anh ta vẫn còn một phương pháp điều chế hóa học tuyệt mật, nghe nói giá thành rất thấp, có thể điều chế ngay trong phòng thí nghiệm thông thường của các trường trung học phổ thông, cho ra một loại thuốc lắc, tác dụng tương đương với amphetamine. Nếu giới ma túy Mỹ biết được điểm này, không trả hai tỷ đô thì đừng mơ mua được thành quả nghiên cứu khoa học của anh ta. Nhưng, như thế đã coi là phạm tội ư? Đây là phạm tội gì chứ? Các người thử nghĩ xem, tra cứu lại tất cả các sách luật xem: anh ta không hề trực tiếp đi ăn cướp, và trực tiếp chế tạo ma túy. Anh ta chỉ là phát minh, phát minh mà thôi, việc sử dụng sai thành quả phát minh anh ta không hề có bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Anh ta từng nhấn mạnh từng từ hỏi cảnh sát: “Đầu đạn hạt nhân giết người, thế Anhxtanh phạm tội giết người không?” Quả nhiên cảnh sát bị hỏi cho cứng họng.
Anh ta từng vì thế mà tuyệt thực ba lần, còn nuốt cả bột giặt, mồm phun bong bóng phì phì, trông thật gớm ghiếc. Nhưng cảnh sát đã có kinh nghiệm đối phó với những trò này. Một chị họ Phùng mới được điều tới đây không những không cứu người, không những không cho các cảnh sát khác cứu mà còn cầm một túi bột giặt khác ném ra trước mặt anh ta, nói:
“Ngon hả? Cậu ăn tiếp đi, ăn nữa, bao này còn chưa ăn hết! Cậu ăn không hết thì tôi sẽ không đáp ứng!”
Bị ép như vậy, Què không muốn ăn nữa. Đến lúc đó, chị cảnh sát này mới lôi anh ta tới chỗ vòi nước, lấy một cái ống cao su nối vào miệng vòi rồi phun vào miệng Què, phun tới khi cả mồm lẫn lỗ đít anh ta đều chảy nước, bọt trắng dần dần tan hết mới thôi.
Tôi từng hỏi Què chuyện này. Anh ta chỉ cười cười: “Một bài học đấy. Tôi đã trộn lẫn trong bột giặt rất nhiều bột gạo, vậy mà vẫn còn quá khinh địch.”
“Anh cũng từng bị thất bại à?”
“Kẻ thành công thực ra không có sở trường gì, điểm giỏi nhất là tổng kết những thất bại của mình.”
“Anh là thiên tài, một bộ óc hóa học! Quen anh thực là phúc ba đời nhà tôi. Không phải tôi nịnh anh đâu, sau này anh ra tù, chắc chắn sẽ làm nên việc lớn, chắc chắn sẽ thành một tiến sĩ thật sự!”
“Tiến sĩ?”
“Đúng thế, tiến sĩ!”
“Chỉ làm tiến sĩ à?”
Tôi không biết anh ta có ý gì.
Què cười nhạt, “Nói với cậu nhé, đời tôi có ba mục tiêu: Một là làm thầy hướng dẫn tiến sĩ, hai là làm triệu phú, ba là làm quan chức cấp tỉnh trở lên, khi còn sống thì lên chương trình thời sự phát sóng toàn quốc, chết rồi có thể vào Bát Bảo Sơn (1).” Anh ta nháy mắt với tôi, “Cậu cứ chờ xem.”
Nhìn Què đi cà nhắc từng bước xa dần, tôi thật không còn tin vào tai mình. Nhưng lúc bình tâm nghĩ lại không khỏi thừa nhận những thứ đó vì sao không thể? Bát Bảo Sơn cũng là người vào, thời sự phát sóng toàn quốc của đài trung ương cũng là người lên, trên thế giới biết bao nhiêu nhân vật lớn chẳng phải cũng từ nhà tù mà ra ư? Nói thực, ở con người Què đúng là có một ma lực thần bí nào đó, dựa vào sự khắc kỷ, nhiệt tình, nỗ lực, khéo tay, túc trí đa mưu, ánh mắt nhấp nháy, gương mặt trắng xanh phảng phất nụ cười, lại còn vẻ khiêm tốn mà uy nghiêm vô hình ẩn sau sự trầm lặng của anh ta, bất luận đi đến đâu cũng có thể mặc nhiên giành được sự quý mến, tôn trọng và nể phục. Chỉ để ý một chút là có thể nhận ra khuôn mặt anh ta trong bất kỳ đám đông nào. Sự ảnh hưởng và sức chinh phục trên con người Què qua ánh mắt bình thản lan tỏa và bức xạ đi, không một nơi nào có thể kháng cự.
Đáng tiếc là Cá đực đã không hiểu rõ điều này mới đi ăn trộm sữa bột của Què. Hắn chắc chắn không hiểu vì sao mọi người lại đặc biệt phẫn nộ, không hiểu vì sao cả phòng lại có lòng với gã Què mới đến này như vậy. Dù Què đã muốn dẹp êm mọi việc, nhưng mọi người vẫn nhất quyết muốn điều tra, thẩm vấn, đòi tìm bằng được kẻ ăn cắp mới xong. Thế là, nửa gói sữa bột cuối cùng đã bị lộ, là chứng cứ sắt đá kết tội Cá đực. Mấy phạm nhân xoa tay bước đến, lão Đường vịt đạp một phát khiến Cá đực ôm bụng khuỵu xuống, đầu hắn bị một người khác xách ngược lên, da mặt biến thành cái giẻ lau tường, hự hự hự, lập tức có vài vệt máu.
Nếu không phải Què can thiệp thì cái giẻ ấy hôm nay chắc chắn sẽ bị mài rách rồi. Què nói:
“Xin các vị bớt giận, tôi cũng đã ăn trộm bánh bao của cậu ấy, coi như hôm nay là hòa.”
Cá đực đâu có mất cái bánh bao nào? Nhưng từ nay về sau, đừng nói là bánh bao, dù là tim gan ruột phổi của mình, chỉ cần Què muốn, Cá đực cũng tự nguyện cắt ra. Nhìn Què lấy nước muối rửa vết thương cho mình, cậu ta xúc động trào nước mắt.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ