Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ÔI MUỐN ÓI RA, nhưng biết cảm giác ấy khó chịu đến mức nào, nên đành mở một chai Coke ấm, uống từng ngụm nhỏ cho đến khi hết cảm giác buồn nôn.
CM có tự nhận ra mình đã xù lông nhím đến mức nào không? Cô không hiểu rằng chuyện sẽ không bao giờ ổn được ư? Chừng nào Neal còn lao đao vì luận án - và sẽ còn lao đao dài dài - chừng ấy chàng ta còn ẻo lả bám lấy cô. Quý ngài Sầu Não Thất Thường. Luôn đổ tội cho CM rằng cô chỉ biết mình và bỏ mặc chàng. Chàng sẽ còn càm ràm rên rỉ để CM cảm thấy mình có lỗi. Rồi cô sẽ lại chạy đến tìm tôi thôi.
Hệt như tôi luôn tìm đến cô.
Tất nhiên, toàn bộ chuyện này rồi sẽ qua, chúng tôi sẽ nối lại như trước. Dù CM có cưới Neal hay không. Dù cô hạnh phúc hay bất hạnh, chẳng có gì khác giữa chúng tôi. Vài ngày nữa, hai đứa tôi sẽ lại bô lô ba la trong điện thoại và cười chuyện đã qua.
Có điều, sao CM lại nghĩ rằng tôi đố kỵ? Thì đúng là tôi vẫn tị nạnh, nhưng chỉ là cảm giác chung chung thôi. Lâu nay tôi vẫn thừa nhận như vậy. Sao có thể không ghen với một người mà đôi khi chỉ cần cô ấy xuất hiện là tôi lập tức trở nên vô hình? Nhưng tức tối vì cô ấy làm đám cưới ư? Không thể nào. Và cả chút rạn nứt chua xót về chuyện David ve vãn thư ký. Cứ như CM, cô sẵn sàng cắm đầu David vào phân ngựa bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng chỉ cần tôi động nói điều gì về Neal - thực ra toàn chuyện vô thưởng vô phạt - thì CM sẽ nổi sung lên với tôi ngay.
Tôi cần làm bánh mì. Tôi cần làm và tôi không làm được.
o O o
Khi Gary về, tôi đang nói chuyện điện thoại với Jen, ghi lại công thức món bánh scone “cấp tốc” của cô.
3 cốc bột
1/2 cốc đuờng
5 thìa cà phê bột nở
1 thìa cà phê muối
1/2 cốc sữa
1 quả trứng
1 cốc bơ nhạt, lạnh, cắt thành miếng nhỏ
1/2 cốc nam việt quất khô, ngâm 10 phút trong nước cam
1/2 cốc hạt đồ đào nướng, cắt nhỏ
Vỏ bào của 1 quả cam
Trộn bột, đuờng, bột nở và muối trong một cái bát lớn. Cho dần bơ vào trộn cho đến khi bột vón lại những viên cỡ hạt đậu Hà Lan. Cho nam việt quất (đã chắt nước cam) vào và trộn cùng hạt hồ đào. Đánh sữa, trứng và vỏ cam bào trong một bát nhỏ hơn; rồi đổ vào cùng các nguyên liệu khô; trộn đều cho đến khi bột nhào thành một khối đồng nhất.
Rắc chút bột khô lên bàn, đặt bột nhàu lên, cán thành lớp dày khoảng 1,5 - 2cm. Cắt thành hình tùy thích, bảo quản đông lạnh hoặc nướng ngay ở nhiệt độ 190°C cho đến khi bánh chuyển màu vàng cánh gián. Thời gian nướng khoảng hai mươi lăm phút (lâu hơn nếu nướng bột đã giữ đông lạnh).
Gary đi loanh quanh trong nhà cho đến khi tôi đặt điện thoại xuống, rồi báo cáo lại với anh những việc đã làm trong ngày. Tôi đã bỏ qua toàn cảnh có dính đến CM. Thấy tôi giở bột, đường và bơ ra, Gary hỏi:
- Em làm gì vậy?
- Làm bánh scone ạ.
Anh nhìn như thể tôi bị tăng động.
- Việc gì mà em phải làm
- Vì em cần làm thôi.
- Chỉ việc mua mấy...
- Gary, làm ơn đi mà. Em không cần bánh scone, em cần làm bánh. Em đang lên cơn đây. Sao anh không lấy rượu vang ra, thong thả ngồi xuống kể cho em nghe cuộc họp của anh hôm nay thế nào nhỉ?
Anh mở chai cabernet Napa và rót ra hai ly. Phải thú nhận rằng tôi nghe câu được câu chăng những lời anh kể về cuộc họp. Đại loại là tổ chức phỏng vấn ở Portland. Tôi mải trộn bơ vào các nguyên liệu khô và nghĩ về CM.
-... nên bọn anh đăng quảng cáo trên báo của các trường đại học, nhưng phải làm cho ứng viên hiểu được rằng những khách hàng của dịch vụ đỗ xe kiểu này thường là những người đã cứng tuổi. Họ sẽ chẳng mấy thoải mái giao chiếc Lincoln hay Mercedes của mình vào tay những người mà trong mắt họ chẳng khác gì cô hồn. Cho nên các ứng viên phải để tóc ngắn, cắt móng tay sạch sẽ và tuyệt đối không được để râu...
Tôi thích thú mường tượng khung cảnh Neal bị bắt cạo trụi thùi lụi thì mới được giao chân trông xe trong công ty của Gary.
Múc bột ra mặt bàn và cán bằng con lăn làm bếp, tôi nhớ đến con lăn bằng gỗ phong của bà, giờ cất trong ngăn kéo tủ bếp ở nhà mẹ vì không được dùng đến nữa. Con lăn ấy nặng cỡ gần một cân rưỡi, lăn đi đằm như giày trượt lướt trên mặt hồ đóng băng vậy. Gỗ lên nước sáng bóng và ngả màu vàng suộm sau nhiều năm cán lên đủ loại bột bánh. Bà ngoại tôi luôn làm sạch bằng cách vỗ bột khô lên rồi lau bằng cái khăn cắt ra từ bao đựng bột.
“Chớ có bao giờ lấy nước mà rửa con lăn bột đấy nhé”, bà vẫn dặn tôi thế.
- Em nghĩ đến kế hoạch tối nay chưa? - Gary hỏi.
Cứ như cái cách tôi giật mình ngẩng lên, chắc anh cũng nhận ra tôi đang lơ đãng. Nhưng Gary vẫn ngồi yên, nếp áo sơ-mi xanh mềm mại, quần ka-ki nhã nhặn, sóng tóc sạch sẽ xòa xuống trán, và mỉm cười như một cậu bé hát trong dàn đồng ca nhà thờ. Tại sao tôi không thể nhận lấy cơ hội quý giá này và buông mình theo nó?
Tôi lấy dao ra và cắt bột thành những miếng tam giác.
Gary cố thêm lần nữa.
- Vậy em muốn làm gì?
Tôi lấy tấm giấy nến và xếp bánh scone lên thành từng hàng đều nhau, rồi cất vào ngăn đông lạnh. Tôi quay lại.
- Em hỏi anh điều này được không?
Anh mỉm cười.
- Ừ, sao thế em?
- Anh có lừa dối Erica bao giờ không?
Nụ cười vụt tan biến như giọt nước rơi xuống mặt bếp nóng bỏng.
- Không. Sao em lại hỏi vậy?
- Anh có bao giờ nghĩ đến điều đó không?
- Không hẳn.
- Anh nói “không hẳn” nghĩa là sao?
Gary nhìn thẳng vào tôi.
- Nghĩa là anh đã từng gặp một người rất cuốn hút anh, nhưng anh chưa từng theo đuổi người ta. Về sau anh nhận ra có lẽ đó chỉ là ảo tưởng muốn trả thù.
- Trả thù gì cơ?
- Erica từng có quan hệ với một người bạn chung của cả anh và cô ấy, - anh khẽ nói.
Ghi điểm rồi nhé, Wyn.
- Em xin lỗi. Em thật ngớ ngẩn tự dưng lại hỏi anh câu đó.
- Em hoàn toàn có lý do để hỏi mà.
Lý do là em đang biến mình thành một đứa khó chịu.
Gary nói tiếp:
- Đó là chuyện đã xảy ra với David phải không?
Tôi cố rặn ra một tràng cười.
- Chẳng nhẽ mẹ em chưa từng tâm sự chuyện này với anh sao?
Anh lắc đầu.
- Sao mẹ lại phải làm thế cơ chứ?
- Nhiều lúc em không hiểu nổi hành động của mẹ. Chắc tại hai mẹ con không cởi mở với nhau lắm. - Tôi lấy miếng giẻ ra, bắt đầu lau bàn bếp và rửa tay.
- Thế đó có phải là chuyện đã xảy ra với David không? - Gary hỏi lại.
- Đại khái thế ạ. Một cô ở cùng văn phòng với anh ta. Chắc họ sắp cưới nhau.
- Anh rất tiếc.
- Thôi, mình ngồi đây và nói về người cũ của nhau, như vậy chẳng phải rất kỳ quặc sao? Lại còn so đo trách nhiệm pháp lý của họ. Cứ như họ là nhân viên cũ hay gì đó na ná vậy. Chẳng thà nghĩ đến người mình muốn thức dậy cùng còn hơn... Anh biết em muốn làm gì không?
- Làm gì?
- Em muốn đi một vòng thám hiểm cái nhà đằng trước kia.
- Anh tưởng nhà đó bị khóa trái rồi?
Tôi nhún vai.
- Biết đâu chúng ta có thể tìm được cách vào.
Anh đưa tay vỗ lên gáy mình.
- Như thế gọi là “đột nhập” đấy.
- Mình không đột nhập gì hết. Nếu không có cửa nào mở thì mình về. Đi thôi, kẻo tối mất.
o O o
- Chắc đây là lối vào cho người giao hàng, - Gary nói. - Những nhà lớn thế này đều có lối dành riêng như vậy, ngay cạnh bếp. - Tay nắm cửa han rỉ lỏng ra đến mức chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa cũng tự xoay.
Chúng tôi bước vào trong, hít thở bầu không khí ẩm thấp mốc meo. Mắt tôi dần quen với khung cảnh tranh tối tranh sáng. Luôn có điều gì đó để nói về những ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu ngày. Nỗi buồn dày lên như tích điện, chỉ còn chờ có vật dẫn.
- Phòng bùn này, - Gary nói.
Có những móc treo trên vách gỗ, một cái ghế băng, tủ góc cao tới tận trần, cánh cửa kẽo kẹt bám vào những bản lề đã vỡ. Những mảng tường ghép vằn lên vết đen, chắc là nấm mốc.
- Phòng bùn để làm gì ạ?
Gary mỉm cười.
- Để bỏ lại tất cả những gì dính bùn. Ủng này, áo mưa này, ô nữa. Để không bôi bùn bẩn ra khắp nhà.
Anh nắm tay, đưa tôi vào bếp. Họ đã dọn quang phòng này. Trên những bức tường lem nhem chỉ còn thấy lờ mờ đường nét của tủ bếp và các đồ dùng ngày trước, với mấy đường ống nước và ga bị bịt kín.
Rất dễ nhận ra phòng ăn, với chùm đèn còn treo phía trên chỗ ngày trước chắc là bàn ăn.
- Cẩn thận kẻo cụng đầu. - Anh nhặt một hộp sơn chưa mở lên, quay đọc dòng chữ “Goldenrod” trên nhãn.
- Em đã đọc được ở đâu đó rằng nhiều người chia tay khi họ đang dở dang một việc lớn nào đấy. - Tôi nói.
Gary gật đầu, đưa mắt nhìn quanh những súc gỗ và hộp đinh nằm hoang hoải dưới lớp bụi dày.
- Quá trình lập kế hoạch giữ người ta lại bên nhau vì nó rất vui - đa phần thỏa trí tưởng tượng và háo hức mong đợi. Khi nào thực sự xắn tay làm thì thực tế nghiệt ngã mới chen vào.
Cái thứ to đùng được phủ một lớp vải lên trên trong phòng khách hóa ra là cây đàn piano bằng gỗ gụ. Tôi mổ cò đánh một đoạn trong “Sông trăng”, bản duy nhất tôi còn nhớ từ những buổi học đàn chật vật ngày xưa. Nghe hơi chênh, nhưng có thể chỉnh được. Chúng tôi đóng đàn và phủ vải lên như cũ.
Cầu thang kêu cọt kẹt và tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trên gỗ trần. Bụi vẩn lên trong ánh chiều tà lọt qua một ô cửa sổ cao và hẹp. Chúng tôi dừng lại ở chiếu nghỉ rộng rãi, được nửa đường đến đầu cầu thang.
- Đứng đọc diễn văn ở đây được đấy. - Gary dựa vào lan can nhưng lùi ngay lại vì lan can chớm sút ra.
Tôi bật cười.
- Điều tương tự sẽ xảy ra khi những bài diễn văn kéo dài lê thê quá mức.
- Thời buổi này chẳng còn ai cho xây chiếu nghỉ thế này nữa. -Anh nói.
- Tại sao ạ?
- Vì lãng phí khoảng không.
- Có phí đâu anh. Phải đứng đây thì những người khác mới ngắm váy áo của mình được chứ.
Những cánh cửa ở sảnh tầng trên đều đóng, trừ một cái. Tôi chầm chậm đi vào và anh theo sau. Không có đồ nội thất, chỉ có mấy thùng các-tông đã dán kín, bên ngoài để chữ “Phòng ngủ lớn”.
- Em xem này.
Gary chỉ cái thùng ở dưới cửa sổ lớn. Trên nóc thùng có một đôi dép lê hình thỏ bông xù. Trông dễ thương hơn cả hoa hay đồ trang sức, và gần gụi hơn cả quần áo lót. Không phải thứ mình sẽ mua cho bản thân. Có lẽ là quà sinh nhật. Với ngụ ý anh xin lỗi. Hoặc anh yêu em.
Không thở nổi nữa. Tôi quay ngoắt, chạy xuống cầu thang, qua phòng khách, phòng ăn, bếp, phòng giũ bùn, và lao qua cửa hông, nhanh hết sức trong khả năng vết mổ cho phép. Gary theo sát tôi và đóng cửa lại.
Sao người ta có thể bỏ người đã tặng mình dép lê con thỏ cơ chứ?
o O o
- Anh dùng thêm rượu vang không?
- Không, cảm ơn em. - Gary ngồi xuống ghế trong khi tôi tráng ly ở bồn rửa. - Em vẫn chưa nói tối nay em muốn làm gì.
- Dạ...
Tôi đưa tay kéo rèm cửa sổ bếp, rồi đi tới cửa sổ còn lại kéo nốt rèm xuống. Và khóa cửa ra vào.
- Anh hứa anh sẽ không chạy trốn đâu.
Nhìn miệng cười ngốc ngốc của anh, tôi biết Gary đồng tình với những tín hiệu của tôi. Anh nắm lấy tay tôi.
- Chuyện đó em sẽ ổn chứ?
- Mình làm những gì có thể được là tốt rồi.
- Anh thích nghe em nói như vậy đấy.
Tôi vòng chân qua người Gary và cảm nhận được cậu bé của anh đã ngóc dậy.
- Anh đã sẵn sàng rồi ư?
- Xấu hổ quá đi mất, - anh thì thầm sát bên cổ họng tôi. - Chỉ ngắm em thôi anh cũng đã sẵn sàng rồi.
Tôi tan vào anh, như trầm tích lắng xuống lòng nước lặng. Nước mắt nối nhau chảy, và khi Gary nhận ra, anh ngẩng nhìn tôi.
- Em bị đau à?
- Không phải cái đau thể xác. Chẳng qua là một ngày tệ hại.
- Em muốn kể anh nghe không?
- Không ạ.
Anh đưa ngón tay cái dịu dàng vuốt trôi nước mắt trên mặt tôi.
- Anh làm được gì cho em đây?
Tôi nghiêng đầu hôn lên môi anh.
- Thế này tốt rồi ạ.
Tôi nhỏm dậy cởi áo chui đầu đang mặc. Rồi những thứ khác rơi xuống và chúng tôi chậm rãi nằm bên nhau. Không biết cái ghế này có câu chuyện nào của riêng nó không nhỉ. Điên rồ thật, nhưng cứ loáng thoáng điều gì đó về CM. Hoặc Mac. Hoặc cái ý niệm mơ hồ tôi vẫn cố gọi tên, vốn suýt tóm được đúng lúc CM đến. Gạt hết sang một bên thôi. Điều duy nhất tôi cần nắm giữ lúc này ở ngay sát dưới tôi, đang tìm lối vào. Tôi ngạc nhiên nhận ra chính tôi cũng sẵn sàng như Gary. Bàn tay anh ôm lấy hông tôi, và tôi hạ thấp xuống, để anh tràn vào.
- Em ổn không? - Gary thì thầm.
Tôi mỉm cười.
- Còn hơn cả ổn nữa.
Anh bắt đầu chuyển động bên trong tôi, và tôi đầy biết ơn rơi vào bóng tối.
o O o
Tối Chủ nhật. Những nỗ lực buông thả bản thân bất chấp mọi đắn đo phân tích của tôi luôn chỉ thu được thành công khiêm tốn. Gary đang ngáy - nhưng bình thản êm êm - ngủ vùi một giấc khoan khoái; trong khi tôi nằm chong chong, đầu óc quay cuồng như chiếc xế hộp cũ rích bị bắt chạy không ngừng nghỉ.
Cả tuần nay đều là anh chăm sóc tôi, chiều chuộng, đỡ đần, vỗ về tôi - bất kể tôi có muốn hay không. Cảm giác giống như ở trong một buồng giam trải thảm lông chồn vậy. Tôi chỉ chớm cáu, chớm cảm thấy phải thoát ra, chớm nghĩ rằng mình sẽ nổ tung nếu anh không dọn ngay đến một khách sạn nào đó, thì hơi thở anh vờn trên gáy tôi sẽ lập tức khiến đầu gối tôi tan ra thành nước, và chúng tôi sẽ cuốn lấy nhau trên chăn đệm.
Gary luôn gọi tên tôi khi anh tiến vào. Thực dễ chịu khi biết rằng người đang âu yếm mình chỉ tập trung vào mình mình thôi. Chính tôi vẫn sợ viễn cảnh mình gọi nhầm tên, không phải là điều có thể dễ dàng giải thích được. Nếu từ ngữ có sức mạnh sát thương, một cái tên gọi ra sai thời điểm có thể giết người được lắm chứ.
Sáng thứ Hai, tôi mở mắt ra thì thấy Gary đang nằm chống khuỷu tay bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi. Biết rằng anh sắp rời đi, trong tôi nhen lên chút gì đó như là tiếc nuối. Mọi chuyện diễn ra không tệ. Thực ra là rất tuyệt. Gary kéo tôi lại và tôi nép mình vào mùi áo phông thơm một cách ấm áp mộc mạc của anh.
Bọn trẻ con chỉ gọi điện thoại ba lần, và Erica không gọi. Gary mát-xa lưng và chân cho tôi, chạm vào tôi ở mọi chỗ mẫn cảm nhất, chuẩn bị bữa tối và rửa dọn chén bát. Một hôm anh còn cố chải tóc cho tôi, dù rút cục cuộc thi bướng giữa hai bên đi đến kết quả hòa. Khi nào già đi, mắt mờ chân chậm, nặng tai đến mức gần điếc, không còn phân biệt được thực phẩm trong tủ lạnh thứ nào còn ăn được, thứ nào đã hỏng; ta sẽ muốn được ở bên một người như Gary. Lúc ấy cụ ông Gary có lẽ cũng chẳng khá khẩm hơn ta là mấy, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho ta.
- Wyn này.
- Dạ? - Tôi ngái ngủ dụi đầu vào ngực anh.
- Anh muốn em đến San Francisco nghỉ một cuối tuần nào đó.
Tôi nhổm ngay dậy, hơi quá nhanh đến mức đau nhăn cả mặt. Tôi ngồi khoanh chân, áp mặt giữa hai bàn tay, rồi đưa ngón tay chải bừa vào tóc, đợi bộ não mình trở nên rõ ràng hơn.
- Tại sao ạ? - Cuối cùng tôi nói ra được.
Anh cười hồn nhiên.
- Anh muốn em gặp Andrew và Katie.
- Em sẽ giả vờ đã không nghe rõ câu đó, đủ thời gian cho anh nghĩ lại đấy.
- Anh nghĩ đã đến lúc ba người mà anh quan tâm nhất cần gặp nhau. - Gary đan bàn tay ra sau gáy anh.
- Em không thể nào lại là một trong ba người đó được. Anh có hiểu gì nhiều về em đâu.
- Anh đã hiểu những gì anh cần biết và hiểu, Wyn ạ. Và anh hiểu bản thân. Anh muốn có em trong cuộc đời mình.
- Trời ơi, Gary, giữa chúng ta chỉ là tình dục thôi.
- Với anh thì không phải như vậy. - Cái cách anh thốt ra những lời ấy, từ tốn, chắc chắn và hết sức chân thành, khiến tôi cực kỳ xấu hổ về bản thân. - Anh nghĩ đối với em cũng không phải như vậy, chỉ là em đang sợ hãi. Anh có thể hiểu được. Em nghĩ rằng nếu đơn giản hóa tất cả “chỉ là tình dục thôi” thì em sẽ không bị tổn thương thêm nữa.
Có đủ sự thật trong những gì Gary nói, và tôi chùng xuống.
- Thủ tục li hôn của em còn chưa xong. Có thể sẽ không kéo dài. Em không thể nghĩ về... những chuyện như thế này được.
Anh cũng ngồi dậy, nhìn thẳng vào tôi.
- Anh không yêu cầu em hãy nghĩ đến điều gì cả. Anh mời em đến nhà anh, gặp bọn trẻ con, có một cuối tuần vui vẻ. Nếu mình ở cùng thành phố thì có lẽ chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi.
- Nhưng mình không ở cùng thành phố. - Làm sao tôi có thể nói với anh rằng tôi lấy làm mừng vì cả hai không ở cùng thành phố đây? Rằng lúc này tôi chẳng muốn phải trả lời anh chuyện này?
Gary nhìn tôi bằng cặp mắt mơ màng nhường ấy, trong khi một ngón tay anh đùa giỡn trên vành tai tôi. Chỉ thế thôi cũng đủ đánh thức những rung động trong tôi, và Gary biết điều đó.
- Như Mick Jagger đã nói, “Thời gian là đồng minh của ta”. - Anh cúi xuống và hôn lên cổ tôi, ngay dưới xương hàm.
- Ima Tho...mas đã nói trước chứ, - tôi khẽ nói.
- Trời ơi, yêu cái kiểu hụt hơi này của em quá. - Anh để lại một dải những nụ hôn êm ái như lông vũ rơi xuống cổ tôi.
- Gary, em không thích... thế đâu.
- Sao lại không? - Anh hôn miết theo đường xương quai xanh của tôi. - Em biết cảm giác của anh. Anh biết cảm giác của em. Tất cả... - anh chạm đầu lưỡi lên cổ họng tôi, và cơ thể tôi đáp lại mà không hỏi ý kiến não bộ, - chẳng đã rõ như ban ngày rồi ư. - Ngón tay anh lướt trên ngực tôi, qua lớp áo phông, hai nụ hoa nhỏ ngóc dậy chào đón.
Gary biết ván này anh đã thắng.
o O o
Có lẽ đã đến lúc tôi giải phóng bản thân khỏi một chút tàn tích của cuộc đời cũ. Quần áo chẳng hạn. Nói hoa mĩ vậy thôi; sự thật là, tôi cần tiền thanh toán hóa đơn gần đây nhất cho Elizabeth. Và rõ ràng là, càng dằng dai kéo dài thì càng tốn kém.
Chiều thứ Bảy, Mac qua xếp hai thùng đồ lên xe tải, rồi lái xe đưa tôi đến hiệu Sơ Sài Sắm Sang. Lúc xuống xe, tôi toan với mấy cái thùng thì anh đã gạt tay tôi ra.
- Chị chưa được phép bê vác gì đâu. Mời chị đi mở cửa cho.
Quả chuông ở cửa reo rinh rinh khi chúng tôi bước vào, và một cô tóc vàng, vóc người nhỏ nhắn đứng sau quầy nhoẻn cười nhìn ra.
- Chào cô, tôi là Wyn Morrison. Tôi đã gọi điện về số quần áo đấy.
- Vâng, anh chị để đây, ta xem qua xem sao.
Mac ra mang nốt thùng còn lại vào. Anh đặt xuống rồi dựa vào quầy, đứng nhìn chúng tôi. Cô gái lấy dần từng món ra, không ngớt tấm tắc, rồi chia thành từng chồng. Đồ hiệu Donna Karan, EllenTracy, Diane Freis, Anne Klein, Ralph Lauren, Giorgio Armani. Lụa loại chỉ được giặt bằng cát, hàng lanh, tơ nhân tạo, tơ tự nhiên.
Cô bán hàng nói:
- Món nào cũng đẹp. Chị muốn bán hết thật à?
- Thật.
- À, chia lãi sáu mươi - bốn mươi chị nhé... ôi trời ơi, túi Judith Leiber à? Chắc sẽ bán hết veo thôi. Gần như mới tinh thế này. - Cô ấy và tôi kiểm lại quần tất, chân váy, quần dài, áo, váy liền, đồ lót, giày và túi xách. - Mấy bộ váy lộng lẫy quá. Em đã nghĩ ra mấy khách quen muốn mua rồi.
Trên đường về, Mac lặng lẽ một cách bất bình thường. Gần đây đầu óc anh cứ để đi đâu, và có lẽ tôi đổ tại chuyện anh chạm mặt Laura ở buổi tiệc trên đồi Capitol. Hoặc có lẽ anh đang đến đoạn bí ý tưởng sáng tác, hầu như người viết nào cũng vậy, nên mới trưng ra bộ mặt lầm lì ấy.
Khi Mac tấp xe đỗ lại trước ngôi nhà lớn kiểu Victoria, tôi hỏi anh có muốn vào nhà tôi không.
- Tôi dở mấy việc phải xong trước khi đi làm, - anh đáp.
Tôi quay sang.
- Anh ổn cả chứ?
- Ổn cả, dạo này hơi mệt thôi.
- Cuốn sách thế nào rồi?
- Ổn. - Nhưng anh nhìn ra cửa sổ xe.
- Mac này, có phải liên quan đến Laura không?
- Hả? - Anh gượng cười thành tiếng, nhưng có vẻ cáu khi tôi hỏi như vậy.
- Chắc không phải chuyện của tôi rồi. Tôi chỉ có cảm giác anh có vẻ buồn buồn kể từ hôm gặp cô ấy ở...
Anh sắc mắt nhìn tôi.
- Làm ơn đi, đừng cố gắng phân tích tôi bằng thứ tâm lý học đại chúng kiểu California của chị.
- Tôi chỉ muốn giúp...
- Ồ, vậy xin đừng giúp nữa, được chứ?
- Được rồi, tôi sẽ không làm gì nữa.
Tôi mở cửa xe và đi ra, nhưng chưa kịp bước tới vỉa hè thì anh đã gọi.
- Wyn ơi, đợi đã. - Tôi quay lại chăm chú nhìn anh. - Xin lỗi chị, tại tâm trạng tôi không được tốt lắm. Tôi về nhà chợp mắt một lát. Tối nay chị có đến quán không?
Tôi nhún vai.
- Có thể.
Đế giày trượt đi khi tôi bước trên lối nhỏ vào nhà, hóa ra một lớp đá dăm mới được trải thêm lên, dày dễ đến năm phân.
o O o
Đêm Chủ nhật trời trong. Ở Los Angeles tôi chưa bao giờ thấy trời trong như thế này. Giờ này chắc tà dương đang trên đường lặn xuống đất Nhật, còn ở đây những vì sao lấp lánh trên trời đêm, hệt như chiếc áo khoác nhung đen đính đá trắng ngày trước mẹ tôi hay mặc. Vòm trời không trăng. Mac muốn ra biển đêm nay.
Bóng những chú chim mòng biển dập dờn trên nền những tòa tháp và nhà cao tầng rực rỡ phía thành phố. Tiếng kim loại va vào nhau vẳng lên từ tầng đỗ xe bên dưới. Ở chỗ tránh gió trên khoang hành khách, cơn gió mạnh đã dịu dần.
Mac và tôi đứng cạnh nhau, bám vào lan can. Anh đang ở ngay cạnh tôi, cảm giác ấy mãnh liệt đến mức những ngón tay tôi như tê dại. Mùi vỏ thông lẩn khuất trên áo khoác anh, mùi khói từ lò sưởi ở quán Bailey. Mùi gì đó nữa như cỏ mới cắt, có lẽ là dầu gội đầu của anh.
Mac dõi mắt nhìn vòm trời đêm đen thẳm.
- Gì thế nhỉ? - Anh nói.
- Tôi chỉ... có phải Bắc Đẩu Tinh không?
- Đúng rồi.
- Tôi chỉ biết có mỗi chòm sao ấy thôi.
- Nếu biết chòm đấy, thực ra chị đã biết hai rồi. Bắc Đẩu Tinh, hay Muỗng Lớn, là đuôi của Đại Hùng Tinh, nghĩa là con gấu lớn. - Tôi đưa mắt theo ngón tay anh chỉ, cố hình dùng ra con gấu đuôi dài.
- Thế còn Muỗng Nhỏ ở đâu?
Anh nhìn về phía sau chúng tôi.
- Tàu đi thế này thì từ đây không thấy được. Nhưng nếu nhìn theo đường thẳng từ hai ngôi sao trên đoạn cong ở muỗng, chị sẽ thấy sao Bắc Cực, đó chính là điểm cuối cái cán của Muỗng Nhỏ.
- Thế ngôi sao rất sáng ở đoạn kia của Muỗng Lớn là gì?
- Sao Arcturus đấy. Nằm ở đầu gối của Bootes, chòm Mục Đồng. Cứ quan sát tiếp vòng cung ấy, chị sẽ thấy một phần của Virgo, còn gọi là chòm Thất Nữ.
Tôi quay sang nhìn anh.
- Thật không ngờ gã sát nhân tâm thần lại am hiểu về tinh tú đến vậy.
- Ở đây không quan sát được nhiều đâu, - Mac nói. - Quá nhiều ánh sáng nhân tạo. Nếu ở Sanjuans thì sẽ là một đêm tuyệt vời.
Có điều gì đó là lạ trong cách anh nói. Tôi thấy mình thoắt nóng thoắt lạnh, và cũng biết còn lâu mình mới đến tuổi tiền mãn kinh.
- Có lẽ tôi sẽ đi lên mạn đó.
- Có lẽ ư? - Giọng tôi bợt đi.
Anh trầm ngâm nhìn cái gì đó bên dưới.
- Không. Không phải “có lẽ”. Tôi sẽ đi. Tuần sau. - May mà Mac tiếp tục nói, vì chính tôi không thốt ra được lời nào. - Đó là lý do vì sao gần đây tôi bị phân tâm. Từ hồi rời New York, tôi đã ở lại Seattle lâu hơn bất cứ nơi nào khác. Một quyết định khó khăn. Xin lỗi chị vì dạo này tôi hay lơ đãng hoặc...
- Anh sẽ làm gì ở đấy? - Giọng nói này không phải của tôi. Ắt là nghệ sĩ nói tiếng bụng nào đó bày trò rồi.
- Viết. - Anh quay sang tôi, nhưng khuôn mặt bị sấp bóng. - Tôi nhận được thư từ một đại diện xuất bản tên là Alan Lear. Ở Los Angeles. Tôi đã gửi ba chương đầu và ông ấy muốn đọc phần còn lại. - Mac bật cười. - Tôi không muốn trả lời rằng làm gì đã có phần còn lại, nên nói thác là tôi đang sửa và sẽ gửi cho ông ấy trước cuối tháng Chín.
- Chúc mừng anh.
- Tôi chưa dám khui champagne ăn mừng đâu. Ông ấy muốn đọc thôi, chưa có hứa hẹn gì.
- Có bao giờ họ hứa hẹn ngay đâu.
Anh thở mạnh ra.
- Dù sao, Rick - ông anh ở Rừng Na Uy - có căn nhà gỗ ở mạn Orcas, và đã đồng ý cho tôi ở đấy vào mùa hè nếu tôi giúp mấy việc sửa chữa vặt trong nhà. Lợp mái, dọn đất, sơn sửa linh tinh. Đại khái thế. Toàn bộ thời gian còn lại tôi thích viết gì thì viết.
- Một đề nghị chắc anh không thể chối từ.
Anh khẽ huých cùi tay sang tôi.
- Có lẽ đến mùa thu tôi sẽ quay lại.
- Có lẽ ư?
- Ừ, có lẽ thế.
o O o
Mùa xuân sực nức trong không khí buổi sớm, khó có thể tin được rằng sáu tuần trước thôi tuyết còn phủ một lớp dày ba chục phân. Hoa tulip Cô Bé Quàng Khăn Đỏ mà Diane trồng trong cái thùng gỗ bên ngoài hiệu bánh đã bung nở rực rỡ. Ai ai ở Queen Anne cũng tíu tít chăm chút những chậu cây đặt bên bệ cửa sổ, và bây giờ tất cả đều tràn ra khoe sắc, nào hoa chuông tím xanh, hoa xô đỏ tía, hoa mõm chó lùn trắng muốt, và hoa dã lan vàng óng. Những hàng dậu đơn sắc ngày ngày tôi vẫn đi qua giờ lấm chấm những đốm trắng, hồng nhạt và tím trầm của hoa đỗ quyên.
Tôi ngỡ mình đang nghe thấy diễn viên Julie Andrews hát “Tháng Năm tràn trề đã về”.
Từ chỗ làm về đến nhà, tôi thấy Mac đang đứng dựa vào cửa chiếc Elky, phía ghế hành khách, uống cà phê trong cái cốc to màu trắng.
- Anh không nên uống thứ gì có a-xít đựng trong cốc xốp, - tôi nói với Mac. - A-xít sẽ tan luôn vào thứ anh đang uống đấy.
- Như thế tức là nếu cứ nhẩn nha uống thì tôi không phải lo mang cái cốc đi tái chế nữa.
- Xin lỗi tôi đã không đến tiệc chia tay anh được. Từ mấy tháng trước tôi đã hứa với CM sẽ đi xem màn múa đó. Cô ấy có vé...
Có phải kỹ năng nói dối của tôi đã tiến bộ vượt bậc không, hay chẳng qua do anh không để ý thôi? Sự thật là, tôi ngồi một mình xem hết bộ phim Pháp nào đó ở Đại học Washington, mặc hình ảnh trôi qua trước mắt, cảnh múa với nhịp đảo phách lướt qua không lưu lại dư âm gì. Nhưng thà thế còn hơn là đứng ở quán Bailey nghe mọi người chúc anh mọi sự suôn sẻ.
Laura có đến đó không, tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi.
- Không sao mà. Thực ra cũng nhàn nhạt như mọi buổi tiệc khác thôi. Tôi đang trên đường ra khỏi thành phố, chợt nghĩ nên tạt qua đây một lát.
- Vậy... chúc anh thuận lợi với cuốn sách.
- Cảm ơn chị. Hi vọng... tình hình của chị sẽ ổn cả.
Tôi mỉm cười máy móc.
- Ngày trước Jean-Marc từng nói bánh mì có thể không ra tấm ra món đúng như ta mong muốn, nhưng chắc chắn nó luôn ra tấm ra món thôi.
- Chị giữ gìn sức khỏe nhé.
Môi anh cọ lên má tôi một cách kỳ cục. Tôi theo anh đi qua phía cửa có ghế dành cho tài xế. Mac leo lên chiếc Elky, cánh cửa kêu kin kít khi anh sập lại. Mac hạ kính cửa sổ xuống, hình như anh chợt nhớ ra điều gì.
- Đây, tôi làm cái này cho chị. - Anh đưa tôi một băng cát-xét.
Tôi quay quay nó trong tay.
- Có gì thế?
- Tên các bài hát và ca sĩ đều viết ở trong rồi đấy.
Dạ dày tôi nhộn lên một chút cảnh báo.
- Mac, cảm ơn anh. Vì tất cả. Anh là người bạn tuyệt vời.
Anh xoay chìa khóa. Tất nhiên là máy không nổ. Chúng tôi cùng bật cười thành tiếng và anh nhìn tôi. Mac đang mặc cái áo phông màu xanh lá cây có dòng chữ “Ăn nước: Lướt bè trên dòng Colorado”. Không biết anh đã từng làm vậy chưa nhỉ. Dù sao, cái áo rất hợp với anh. Khiến đôi mắt anh xanh thẳm như lòng sông vậy.
Mac cố khởi động lại xe, và lần này động cơ chịu làm việc. Tôi đưa tay vẫy và bắt đầu đi bộ trở lại nhà mình. Thật nhanh, để tôi không phải chứng kiến cảnh anh lái xe đi mất.
Tôi không hẳn quyết định gọi cho CM, đó là thói quen thì đúng hơn. Một trong những “dấu vết trí nhớ” như Mac đã nói. Điện thoại chuyển ngay sang hộp thư thoại sau hồi chuông đầu tiên. Chắc CM không ở Seattle, hoặc cố ý lọc cuộc gọi.
- Đúng số rồi, nhưng bạn gọi không đúng lúc. Xin vui lòng để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại cho bạn sau.
- CM hả? - Nghe giọng tôi có thể đáng thương hơn được không nhỉ? - CM ơi? Nếu bồ ở đó thì nhấc điện thoại nhé? - Tôi thở một hơi. - Là tôi nè. Cựu bạn thân của bồ đây. Rất nhớ bồ. Tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra. Tất cả những điều ngớ ngẩn tôi đã nói. Bồ hạnh phúc thì tôi vui lắm. Thật đấy. Gọi lại cho tôi nhé. Tôi cần nói chuyện với bồ. Đừng có mà...
Hộp ghi âm tự động ngắt. Bầu không khí trống rỗng nhắc tôi nhớ lại âm thanh ta vẫn nghe thấy khi áp vỏ ốc lên tai.
Bánh Mì Cô Đơn Bánh Mì Cô Đơn - Judith Ryan Hendricks Bánh Mì Cô Đơn