With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hã Yên sững sờ trong giây lát. Cô không muốn tin những điều mình vừa nghe là những ý tưởng thật của Hoàng Vũ. Cậu học trò mà mỗi khi nhắc đến các giáo viên bộ môn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nhã Yên xiết chặt tay Hoàng Vũ an ủi:
- Không nên nghĩ về mẹ như vậy, Hoàng Vũ. Có thể ở một khía cạnh nào đó em chưa hiểu hết về mẹ. Có người mẹ nào mà không thương con hở em? Chỉ có điều trong hoàn cảnh hiện tại mẹ em không thể làm gì khác hơn.
Hoàng Vũ lắc đầu, mắt xa xăm:
- Có những lúc em cố nghĩ như cô để tự an ủi rằng mình cũng có một người mẹ tuyệt vời nhưng dần dà mọi cố gắng đều chống lại em. Em không đủ sức vực mẹ ra khỏi những cơn sóng hung dữ và tuyệt vọng để em cũng bị nhận chìm nốt. Cuối cùng em cúng giống mẹ, tự biện hộ cho những lỗi lầm của mình bằng cách đổ tất cả cho hoàn cảnh. Có biết không, nhiều lúc em đã nghĩ đến cái chết...
- Không nên thế, Hoàng Vũ - Nhã Yên giật mình tròn mắt nhìn cậu học trò - Việc gì em phải chết, trong khi các nhà khoa học tìm đủ mọi cách để kéo dài tuổi thọ cho con người. Với lại chết có giải quyết được gì đâu. Phải hiểu rằng trên đời này còn rất nhiều người có hoàn cảnh bị đát hơn em vậy mà người ta vẫn sống, vẫn làm việc, thậm chí còn đạt đến đỉnh cao của công danh nữa. Hãy xóa ngay mặc cảm tự ti đi cậu nhóc rồi em sẽ thấy tâm hồn thanh thản và mọi người chung quanh đều đáng yêu.
Phúc nãy giờ chăm chú lắng nghe, giờ mới xen vào:
- Cô nói đúng đó Vũ, cậu không nên bi quan nữa, phải biết tự kềm chế mình để sống hòa nhập với mọi người. Mình khuyên cậu không nên gnhĩ ngợi lung tung nữa mà hãy dòn tất cả tâm trí cho việc học tập, để chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ một sắp tới.
Hoàng Vũ chớp mắt cảm động vì tấm chân tình mà cô giáo và bạn bè dành cho nó. Nhưng hình như vẫn còn một điều gì đó Hoàng vũ muốn nói với Nhã Yên mà không biết phải mở đầu thế nào.
- Sao, có việc gì nữa ư?
Mặc dù được Nhã Yên mở đầu nhưng Hoàng Vũ vẫn không giấu được vẻ lúng túng:
- Thưa cô, chắc trưa nay cô giận mẹ em ghê lắm?
Nhã Yên mỉm cười độ lượng:
- Thực ra lúc đầu cô có hơi khó chịu về cách nói áp đặt của mẹ em. Nhưng khi suy nghĩ lại và đặt mình vào trường hợp tương tự cô thấy mẹ em có phần đúng. Chỉ có điều cô hơi bất ngờ là không hiểu sao em lại nghỉ đúng vào ngày hôm nay?
Hoàng Vũ hơi cúi mặt xuống như người có lỗi. Nhã Yên và Phúc không làm sao đoán được những gì đang xảy ra trong đầu cậu bé. Họa chăng chỉ có Hoàng Vũ tự nói ra:
- Mẹ em đến trường gặp cô không phải vì quan tâm đến con trai đâu vì một lý do khác, vì trước đó em đã nói thật cho mẹ nghe tất cả những sai lầm của mình. Thế là mẹ buộc em phải nghỉ học hôm nay để đến trường quấy nhiễu cô. Mẹ muốn cô phải bị bể mặt trước mọi người...
"Trời đất". Nhã Yên sững sốt. Lại chuyện gì nữa đây? Không, không thể như thế được. Cả ngày nay, bao nhiêu chuyện xảy ra làm Nhã Yên muốn nổ tung đầu óc rồi còn gì. Nhã Yên không muốn suy nghĩ, phân tích thêm:
- Hoàng Vũ, em có biết mình vừa nói gì không?
Hoàng Vũ gật đầu, vẻ tự tin:
- Thưa cô, trước khi nói ra chuyện này em đã suy nghĩ kỳ và hoàn toàn chịu trách nhiệm về những lời nói của mình. Quả tình là có một người nào đó đã nhờ tay mẹ em để phá cô, vì nghĩ rằng trước sau gì em cũng bỏ học. Biết được chuyện này em đã cãi nhau kịch liệt với mẹ và dượng chính vì thế đã dẫn đến xô xát...
Không phải chỉ có Nhã Yên mà chính Phúc cũng bàng hoàng. Không ngờ sự việc lại dẫn đến rắc rối như vậy! Nhã Yên không thể tin được rằng có một người nào đó lại muốn hại cô. Tự dưng Nhã Yên nhớ như in những câu hăm dọa của Hoàng Dung. Tại sao lúc đó ta phớt tỉnh được nhỉ? Lý ra ta phải đoán được mọi chuyện rồi chứ? Đằng này... Rồi Nhã Yên chợt nghĩ đến Hải Yến, hay là... Không, Nhã Yên không cho mình nghĩ tiếp. Hải Yến không phải là người như vậy, dù sao đi nữa thì chị ấy cũng là con bác Vĩnh, em gái của Hạo Thiên. Hải Yến có thể không ưa ta chứ không đến đỗi phải hại. Nhã Yên cảm thấy xấu hổ với chính mình bởi ý nghĩ vừa rồi. Nhã Yên ngẩng lên, hai cậu học trò vẫn đưa mắt nhìn lo lắng. Nhã Yên cười cho chúng yên tâm.
- Cảm ơn Hoàng Vũ đã nói cho cô biết rõ điều này. Được rồi, nghe lời em cô sẽ cẩn thận hơn. Nhưng hãy nhớ là từ đây về sau em không được cãi nhau với mẹ và dượng bởi bất cứ lý do nào. Vì như thế chỉ bất lợi cho em mà thôi. Ngày mai Vũ đi học lại chứ?
Hoàng Vũ buồn buồn. Lúc nãy em đã trốn nhà đến đây, giờ chưa biết có vào nhà ngủ được không thì làm sao dám trả lời với Nhã Yên. Nhưng nói ra làm gì, cô sẽ lo lắng thêm thôi.
- Mẹ và dượng đều muốn em nghỉ học để phụ buôn bán. Nhưng em không thích, em sẽ cố gắng thuyết phục mẹ.
Nhã Yên gật gù:
- Cô tin là em sẽ làm được điều đó, Hoàng Vũ ạ!
Hoàng Vũ và Phúc về rồi, Nhã Yên trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng cô phải ru mình bằng nhạc "thạch thảo" của Hạo Thiên gởi tặng hôm nào.
Sáng hôm sau Nhã Yên dậy thật sớm. Cô đang quét dọn ngôi nhà trong Vườn Nhớ thì nghe tiếng chân ai đó bước đến gần. Nhã Yên ngẩng lên, reo:
- A! Dì Thanh, vào đây đi dì.
Bà Thanh không nói không cười, đứng sững ở bậc tam cấp nhìn vào trong. Thấy thế Nhã Yên ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm. Chừng không thấy gì lạ cô quay ra nắm tay bà Thanh:
- Dì làm sao vậy?
Bà Thanh như sực tỉnh, cười gượng gạo:
- À, tại ngôi nhà đẹp quá!
Nhã Yên thở ra, cười, chỉ vào bộ salon có bọc nhung màu huyết dụ đặt ở giữa phòng ngoài:
- Dì ngồi ghế chơi chờ con tí xíu nghe. Còn một phòng nữa con quét cho xong luôn rồi dì cháu ta sẽ nói chuyện sau nhé.
Nói xong Nhã Yên đi khuất vào phía sau. Trong khi đó bà Thanh chăm chú nhìn chung quanh căn phòng. Tất cả dường như không có gì xa lạ với bà. Mọi cái vẫn y như trong ký ức. Bàn ghế, tủ, thậm chí những bức tranh trên tường cũng không có gì thay đổi. Bà Thanh bước đến bên cạnh bức tranh cô gái ngồi xóa tóc bên hồ, nhìn thật lâu và đưa tay lên sờ sẫm. Những ngón tay bà Thanh run run có lẽ do xúc động. Rồi bà Thanh dời gót, khom người bên chiếc tủ kính. Bà loay hoay tìm cách đẩy cánh cửa sang một bên nhưng không tài nào làm được vì phía dưới đã được khóa cẩn thận. Bà Thanh bất lực ngồi hẳn xuống nền gạch, mắt dán vào tủ chăm chú nhìn con búp bê bé xíu để ngồi bên trong. Chợt bà Thanh nhổm dậy, hai tay vịn lấy tủ. Hàng chữ nhỏ trên tay búp bê mỗi lúc như hút lấy bà. Toàn thân bà Thanh rung động, hơi thở gấp gáp, mặt nhợt nhạt. Bà lảm nhảm: Phù Dung, con gái của mẹ! Ta nhớ ra rồi, ta có một đứa con gái, nó tên là Phù Dung... Hai mươi sáu năm, hai mươi sáu năm tự dày dọa mình, hai mươi sáu năm sống nửa mê nửa tỉnh. Hai mươi sáu năm không biết chồng ở đâu và hai mươi sáu năm mới biết mình vẫn còn một đứa con gái. Ôi, cuộc đời sao oái oăm đến thế, tất cả những tình cảm nhớ nhớ quên quên từ trước đến nay bị nén lại giờ để mặc tỉnh cho nó trôi theo dòng nước mắt...
Nãy giờ Nhã Yên đã chứng kiến và hiểu ra phần nào câu chuyện. Nhã Yên đỡ bà Thanh ngồi lại trên ghế, bà gục đầu trên vai cô khóc như một đứa trẻ:
- Con búp bê... con búp bê nó là... nó là của con gái dì...
- Con biết rồi, dì cố gắng bình tĩnh lại đi!
Nước mắt còn ràn rụa trên mặt, bà Thanh vẫn thều thào:
- Nhã Yên ơi, dì là một người mẹ tội lỗi. Dì đã bỏ mặc con gái mình hai mươi sáu năm qua, không biết nó sống chết ra sao...
-...
- Phù Dung ơi, con có hiểu cho mẹ không?...
- Dì Thanh, đừng tự hành hạ mình nữa? Con hiểu dì, mọi người sẽ hiểu dì. Cả con gái dì nữa chị ấy sẽ hiểu và thương yêu dì - Nhã Yên ôm bà Thanh, mắt rưng rưng - KhôNg ai có thể trách một người mẹ bệnh hoạn như dì được, dì yên tâm mà tỉnh trí.
Bà Thanh vẫn còn sụt sịt.
- Con nói thật chứ Nhã Yên? Con tin chắc rằng con gái dì sẽ nghĩ như con và không giận mẹ nó chứ? Ôi, ta không thể nào ngờ rằng mình còn có một núm ruột thâm tình trên đời này - Bà Thanh cười trong nước mắt - Con gái ta, không biết bây giờ nó ở đâu?
- Dì không nên tỏ ra quá lo lắng như vậy. Vì không ai có thể trả lời câu hỏi đó chính xác bằng dì. Khi nào hoàn toàn tỉnh táo dì hãy thử suy nghĩ và nhớ lại xem lần cuối cùng dì gặp con gái của dì ở đâu? Hoặc là lúc trước dì nói đây là ngôi nhà của một người bạn vậy thì tại sao con búp bê của Phù Dung lại ở đây? Có phải dì đã gởi con gái mình cho một người bạn hoặc ai đó nuôi không?
Bà Thanh đã thôi không còn khóc nữa. Bà ngồi im suy nghĩ về những gợi ý của Nhã Yên. Nhưng hình như bà không nhớ được gì cả, ít ra là trong lúc này. Mãi một lúc sau bà ôm đầu than:
- Dì đau đầu quá! Dì không nhớ gì cả. Dì không biết mình đã gởi bé Phù Dung cho ai. Nhã Yên, con hãy giúp dì tìm lại nó...
- Mấy người làm gì ở đây thế này?
Không hẹn mà bà Thanh cùng giật mình ngước lên. Hải Yến đang đứng chống nạnh trước cửa ra vào, mặt khó đăm đăm:
- Tôi hỏi mấy người làm cái trò gì ở đây? - Hải Yến hỏi lại gần như quát.
Nghe hỏi, Nhã Yên tức anh ách, nhưng nghĩ lại thấy mình có lỗi một phần vì đã mang người lạ vào đây nên cô chậm rãi đứng dậy vẻ nhượng bộ:
- Tôi quét dọn quanh đây!
Hải Yến hất mặt về phía bà Thanh một cách trịch thượng:
- Còn người đàn bà này?
- Dì Thanh là người quen của gia đình tôi!
- Đây không phải là nơi để dành cho cô tiếp khách.
Nhã Yên nghe tức tối trong lòng nhưng cô không muốn giải thích nhiều, chỉ nói:
- Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đây. Với lại tôi cũng không nghĩ rằng chị lại quá bộ đến và tỏ ra khó tính như vậy. Rất may là bàn ghế vẫn còn nguyên chưa bị... mòn. Nếu không...
- Cô định thách thức tôi đó à? - Hải Yến trừng mắt cắt lời Nhã Yên.
- Tôi làm gì dám thế khi còn đang đứng trong nhà chị.
- Vậy thì còn chờ gì nữa mà không mang bà già kia rời khỏi đây?
Biết thế nào Hải Yến cũng đuổi thẳng nên Nhã Yên chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Điều đó làm Hải Yến càng thêm cáu. Chỉ tội nghiệp bà Thanh, có lẽ quá sợ sệt nên thay vì đứng dậy bà cứ ngồi co rũm người trên chiếc ghế rộng. Chợt Nhã Yên sững lại như vừa chạm phải điện. Cô hết nhìn bà Thanh lại quay sang nhìn Hải Yến. "Trời đất, lẽ nào như thế được?". Rồi như sợ Hải Yến sẽ đọc được những suy nghĩ của mình, Nhã Yên vội vàng nắm tay bà Thanh đi ra ngoài. Chợt nhiên có sức mạnh vô hình từ hai phía, khiến cho bà Thanh và Hải Yến cứ nhìn hút lấy nhau, và họ vẫn tiếp tục nhìn cho đến khi cánh cửa từ từ khép lại.
Về đến nhà Nhã Yên vẫn bị ám ảnh không thôi bớt những câu hỏi trong đầu. Cô linh cảm như có một điều gì đó rất quan trọng sắp xảy ra. Giờ thì Nhã Yên đã nhận ra nét quen quen ở bà Thanh mà ngay lần đầu tiên cô phát hiện được đó là ánh mắt. Hải Yến có đôi mắt giống hệt bà Thanh. Phải chăng đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên của tạo hóa. Nhã Yên không rõ cha mẹ Hải Yến là ai nhưng có điều cô biết chắc chắn là Hải Yến chỉ là con nuôi của ông bà Trần Vĩnh. Còn bà Thanh đột ngột xuất hiện ở đây hẳn không phải là chuyện tự nhiên. Một người đàn bà bệnh hoạn, có một đứa con thất lạc hai mươi sáu năm mà không hề hay biết. Ai là người có thể giải thích nổi chuyện gần như hoang đường này? Họa chăng chỉ có ông bà Trần Vĩnh.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím