Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Ẩn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 757 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hương 5: Cãi nhau​
“Rời giường ăn điểm tâm nào!”. Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng.
“Em mệt mỏi lắm, rất buồn ngủ!” không để ý đến khuôn mặt tươi cười của Hàn Thư, tôi tiếp tục vùi đầu vào chăn bông, muốn ngủ tiếp.
“Dậy thôi em!” Hàn Thư đi đến bên cạnh, liên tục kéo chăn của tôi.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tôi từ trong chăn bông hỏi một cách ảo não, hiện tại trên người tôi không có một chút sức lực nào. Tối hôm qua hẳn là Hàn Thư bế tôi vào giường, nhưng tôi một chút cảm kích cũng không có, vì hắn là nguyên do khiến tôi mệt mỏi như vậy.
“Bảy giờ rồi!” hắn trả lời không một chút do dự.
“Trịnh Hàn Thư, anh có bị bệnh tâm thần không vậy! Rạng sáng bốn, năm giờ mới cho em ngủ! Còn sớm như vậy anh đánh thức em làm gì!” Chui đầu ra khỏi chăn bông, tôi hét vào hắn, thật không công bằng, vì cái gì mà vẻ mặt của hắn lại nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, trong khi tôi lại đau lưng, mệt mỏi đến thế kia chứ.
“Rời giường nào……” hắn leo lên giường, tiến vào trong chăn, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Đừng quậy, em mệt mỏi lắm rồi.” Tôi rời giường mang theo ánh mắt cảnh cáo, vẫn không ngăn được hắn ở bên tai tôi nhẹ nhàng cắn.
“không dậy nổi, vậy làm tình thôi!” hắn đè lên người tôi, sau đó ngón tay xấu xa lập tức tìm xuống phía dưới hạ thân của tôi.
“Trịnh Hàn Thư, anh đừng có náo loạn nữa!” Tôi chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn không buông tha. Tôi nhìn gương mặt hắn, chỉ thấy vẻ mặt đầy dục vọng hôn lên mặt và môi tôi.
không ngủ đủ giấc xen lẫn cảm giác tức giận, nội tâm của tôi cực kỳ khó chịu. Có lẽ Hàn Thư đã quá quen với việc chỉ cần muốn tôi là làm, nên cứ đòi cho bằng được. Có lẽ đối với thói quen của tôi, Hàn Thư cực kỳ quen thuộc, tôi cần tôi cứ lấy, Nhưng bây giờ, ngược lại làm cho tôi cảm thấy mình chỉ là bạn giường không hơn không kém. không biết Hàn Thư nghĩ gì về tôi, không lẽ hắn chỉ xem tôi như đối tượng để tiết dục? Cảm giác này thật khó chịu, cuối cùng thì tôi là gì chứ?
“Em đều ướt… mà còn không muốn sao?” hắn ngẩng đầu nhìn tôi, bày ra vẻ mặt vô tội, ngón tay xấu xa của hắn vẫn như cũ làm loạn trên thân thể tôi.
“không muốn!” Tôi bực mình nhìn hắn.
“một chút thôi!” Môi của hắn tiếp tục hôn lên môi tôi, nhưng tôi lập tức đẩy hắn ra.
“Huyên? Em không thoải mái chỗ nào sao?” hắn bị tôi đẩy ra, nhưng vẫn nhìn âu yếm nhìn tôi, rồi lại ôm tôi, nói: “Làm xong lần này, anh giúp em mát xa nhé!”
Nhìn hắn cười hì hì như ngày thường, tôi bỗng dưng rất tức giận, vì vậy tôi hét lên: “Trịnh Hàn Thư! Tôi nói không muốn là không muốn, rốt cuộc thì anh xem tôi là cái gì! Tôi ghét nhất là kiểu người không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tôi ghét kiểu hở chút là động tay động chân của anh, tôi không phải là công cụ để anh phát tiết!”
Sau khi đem tất cả những lời cần nói bộc phát hết, tôi vội vàng mặc quần áo, cầm lấy ba lô đi ra ngoài, không ngoảnh lại xem vẻ mặt Hàn Thư thế nào.
Ra cửa, một mình đi trên con đường chật ních người, tôi vào một cửa hàng bách hóa, ngồi ở đó hơn một tiếng đồng hồ, nhìn một đôi yêu nhau tình nồng ý mật, tôi mới cảm thấy mình rất cô đơn. Ra khỏi nhà khiến nỗi buồn bực của tôi vơi đi không ít, lúc này mới cảm thấy lời tôi nói với Hàn Thư ban nãy có chút nặng nề.
Tôi yêu hắn, nếu không đã không cùng hắn ân ái. Tôi không có cách nào không nghĩ đến việc liệu hắn có yêu tôi hay không. Lỡ nói hắn không quan tâm đến cảm nhận của tôi, kì thật tôi biết nếu không quan tâm đến lời nói của tôi, hắn đã không đợi tôi hoàn thành xong báo cáo rồi mới quấn quýt cùng tôi ân ái. hắn chỉ cần ba ngày không chạm tôi là đứng ngồi không yên, huống hồ hắn vì tôi mà nhịn gần một tháng trời. Tôi biết rõ đây là cách quan tâm, chăm sóc của hắn, chỉ là không rõ vì điều gì mà hôm nay lại tức giận đến vậy?
Mà cũng buồn cười, tôi nghĩ điều tôi muốn chính là hắn nói những câu ngon ngọt dỗ dành tôi!
Chỉ vì như thế mà tùy tiện trút giận lên hắn, tôi thật sự đã quá ngây thơ rồi. Nhớ tới khuôn mặt cứng đờ của hắn lúc tôi rời ra khỏi nhà, tôi chợt cảm thấy hơi áy náy. Vì vậy, lập tức tôi cầm lấy ba lô, trở về nhà.
Cứ tưởng rằng về nhà sẽ nhìn thấy Hàn Thư, không ngờ trong phòng lại không có ai cả.
Hàn Thư nhất định là tức giận rồi nhỉ?
Vì vậy, tôi quyết định nấu một bàn đầy thức ăn ngon, thành khẩn xin lỗi Hàn Thư, nếu như hắn muốn làm gì, thì tôi cũng không cự tuyệt. Lúc này tôi mới biết, mình thật sự rất yêu hắn.
không nghĩ tới đến tám giờ, một bàn thức ăn vẫn còn nguyên, điện thoại của Hàn Thư lại không liên lạc được, tôi chỉ còn cách ngồi trên ghế sofa chờ hắn.
không biết qua bao lâu, cánh cửa mở ra, Hàn Thư liếc nhìn tôi, mặt không chút biểu tình, nói với tôi một câu: “Anh đã về!”
Sau đó bước vào phòng hắn, để lại tôi ngồi trên ghế sofa một mình.
Đột nhiên, trong tôi có một cảm giác uể oải chán nản dâng trào. Ở chung với nhau đã lâu, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau như vậy. nói là cãi nhau, chi bằng nói chính xác là do tự mình kiếm chuyện. Nhìn cửa phòng Hàn Thư đóng chặt, nước mắt tôi liền không kiềm chế mà rơi xuống.
Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi - Ẩn