Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:03:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Ngoại
goại truyện
Ba Trăm năm bên nàng
-------
Sáng sớm hôm nay, Dạ Lan đã tới trước tẩm điện của Bạch Trân mà đứng chờ
Mấy thị vệ canh giữ trước điện không nói gì, đây là chuyện quá quen thuộc với bọn họ
Đế cơ mới trở về ngày ấy, tính đến nay cũng khoảng một trăm năm rồi
Vị Hoàng Tử thiên tộc này ngày ngày tới đây bầu bạn nói chuyện
Đế cơ lúc đầu rất buồn bã, ai nói gì cũng không nghe, nhưng khi Nhị Hoàng tử lên tiếng, đế cơ chưa bao giờ khước từ
Cạnh tẩm điện của Bạch Trân có một cây đào già nghìn năm
Không hiểu sao, cây đào này chưa bao giờ cho quả nhưng quanh năm bốn mùa đều cho hoa
Gió thổi nhẹ đem cánh đào rụng xuống mà rơi trên vai Dạ Lan
Hắn chẳng thèm liếc nhìn, mặc kệ bông hoa đó, một mực nhìn thẳng cửa tẩm điện
Đợi người đã được một lúc lâu, vậy mà Bạch Trân vẫn chưa chịu thức dậy
Vừa nghĩ đến thế, cửa tẩm điện hé mở ra, Bạch Trân lẵng lẽ bước từng bước ra ngoài
Thứ đập thẳng vào mắt nàng chính là Dạ Lan đang ngây ngốc, cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc hắn bay lên
Bạch Trân nhìn không chớp mắt, bàn chân vô thức bước đến trước mặt người đó
"Hôm nay, huynh đến sớm vậy??"
Dạ Lan khẽ cười, lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bội mà đưa cho Bạch Trân
Nàng ngây ngốc nhìn miếng ngọc bội đó, vẻ mặt hoang mang khó hiểu hiện rõ lên
Thấy nàng như vậy, Dạ Lan bật cười, tay đưa lên xoa đầu nàng, giọng nói cưng chiều
"Hồ ly ngốc, hôm nay chẳng phải sinh thần nàng sao???"
Bạch Trân mới nhớ ra, trước nay, nàng chưa bao giờ chịu nhớ sinh thần của mình, vậy mà người này luôn nhớ mọi thứ về nàng, dù là nhỏ nhặt nhất
Nàng cười, nụ cười đáng yêu mà dịu dàng, khẽ ôm lấy Dạ Lan
Gương mặt xinh đẹp áp vào lồng ngực ấm áp của người kia mà thì thầm
"Huynh luôn nhớ... Dù là chuyện nhỏ nhất"
Thấy Bạch Trân bất ngờ ôm mình, Dạ Lan cũng không ngạc nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng dịu dàng
"Chuyện của nàng, chính là chuyện của ta... Nàng không nhớ... Ta sẽ nhớ thay nàng"
Bạch Trân vui vẻ ôm chặt người kia hơn, đầu hơi cọ vào cổ Dạ Lan
Hồ ly bản tính vốn như vậy, chỉ cần vui vẻ, nhất định sẽ cọ đầu vào người bên cạnh
Dạ Lan lại bật cười, đúng là không thể làm gì tiểu hồ ly ngốc này
"Đi thôi, ta đưa nàng xuống trần gian đi chơi một chuyến"
Bạch Trân nghe vậy vui mừng ngẩn đầu lên nhìn người kia
Nói thật, từ nhỏ nàng đã cô đơn, chưa từng được ai nuông chiều mà dắt đi chơi đây đó
Đối với nàng, Dạ Lan như một bảo vật vậy, trân trọng nâng niu cũng không đủ
Hai người vui vẻ bước ra khỏi cung mà đi
Để lại mấy người thị vệ ăn một nồi cơm chó không lồ
Không sao, bọn họ quen rồi... Quen rồi
------
Dưới trần gian, hai người đã dạo phố được một lúc
Vậy mà tâm trạng lại hoàn toàn ngược nhau
Dạ Lan vui vẻ dạo quanh chỗ này tới chỗ khác
Bạch Trân thì ngược lại, hoàn toàn khó chịu nhìn người kia đi lung tung
Điều làm nàng khó chịu chính là tiểu gia hoả nhà nàng... Đang câu dẫn hết đám nữ nhân ngoài chợ
Càng ngày càng nhiều, đếm không xuể
Bạch Trân bước thẳng tới cạnh người kia, kéo người kia sát vào bên mình mà đi
Dạ Lan thấy nàng vậy cũng chỉ cười, nàng thật sự đáng yêu
Bạch Trân khẽ liếc sang một sạp hàng bán lồng đèn, người bán là một tiểu cô nương trẻ
Dạ Lan ghé vào tiệm đó, nhìn một lượi lồng đèn mà cảm thán
"Đèn ở đây thật đẹp"
Vậy mà cô chủ quán mười bảy mười tám tuổi kia lại thẹn thùng mà đỏ mặt
Bạch Trân liếc thấy thì cơn tức giận bùng nổ
Ném vài cái lồng đèn xuống đất mà chỉ thẳng mặt tiểu cô nương kia
"Hê!!!! ngươi thẹn cái gì?? Người ta cũng đâu có nói ngươi??
Ngươi nhìn hắn chằm chằm vậy làm gì?? Để ta móc mắt ngươi ra hả?? Ngươi còn dám đỏ mặt... Bản nương ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi mới được"
Bạch Trân tức giận muốn lao thẳng vào tiểu cô nương đang sợ hãi kia
Tay nàng sẵn sàng xắn hai ống áo lên
Tiểu cô nương kia sợ hãi mà lùi lại, có lẽ cô chưa gặp nữ tử nào hung bạo như vậy
Nhiều người xung quanh cũng tò mò mà xúm lại xem, tạo thành một vòng tròn lớn
Dạ Lan bật cười, ôm eo nàng lại, không để nàng bước tới nữa
Nàng mà bước tới đảm bảo vị cô nương kia chết không toàn thây
Hắn kéo nàng đi,, tách từng người đang vây quanh mà kiếm đường dắt nàng đi, nàng vẫn chỉ mặt người kia mà hét
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám nhìn người của ta... Đảm bảo ngươi sẽ không có mắt mà nhìn nữa đâu nhé...
Huynh bỏ ta ra kéo ta làm gì??"
Dạ Lan kéo Bạch Trân ra xa, nàng lườm hắn một cái, khẽ búng tay
"Ôi, cháy rồi, lồng đèn của ta cháy hết rồi"
Cô nương kia la hét mà sợ hãi dập lửa, đám người xung quanh cũng xúm lại mà giúp
Đối nhà người ta xong, nàng mới hả dạ, nhìn người bên cạnh vẫn còn ôm eo nàng mà kéo đi, miệng hắn nở nụ cười
"Huynh còn dám cười??? Thật là... Ta phải quay lại giết nàng ta mới được"
Bạch Trân khẽ vùng vẫy, vậy mà vòng tay ở eo nàng kia vẫn không buông lỏng
Bạch Trân khẽ liếc hắn, rồi lại như chẳng quan tâm nữa mà ngoảnh đi
Vậy mà chưa gì nàng đã có mặt trên một nóc nhà gần đó
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, có thể nhìn thấy dãy phố đang được thắp sáng bởi những lồng đèn đo đỏ
Phía cao cao là hàng vạn vì sao sáng lấp lánh, gió khẽ thở quá mặt đem lại sự tươi mới, mát mẻ
Bỗng, Dạ Lan dùng cả hai tay ôm eo nàng, kéo lại gần
Bạch Trân chưa kịp phản ứng thì môi người kia đã phủ nên môi nàng
Đôi mắt nàng từ từ nhắm lại, cảm nhận từng hơi thở có phần gấp gáp của người kia
Nàng cảm nhận được mùi đàm hương nhè nhẹ trên cơ thể hắn
Một lúc lâu sau, Bạch Trân như hết không khí mà khó thở, người kia mới buông ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội
Giọng hắn trầm trầm mà có phần quyến rũ, hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng
"Nàng yên tâm, bản hoàng tử đã là của nàng... Mãi mãi sẽ là của nàng, dù trời có sập, ta cũng sẽ che chắn bảo vệ nàng....
Mãi mãi.... Bên cạnh con hồ ly ngốc nhà nàng..."
-----Hoàn-------
Bạch Hồ Bạch Hồ - Nguyễn Thu Huyền Bạch Hồ