Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:03:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Kết
hiên đế nhìn người phụ nữ trước mặt mà bất đắc dĩ gật đầu
Ông thật sự không muốn cơ nghiệp của mình bị Long tộc và Hồ tộc thay nhau sâu xé
"Được, theo ý thủy thần, bản đế sẽ cử hành hôn lễ..."
"Khoan"
Bỗng hồ đế bên cạnh lên tiếng
Gương mặt già nua nở nụ cười nhẹ
"Nếu đã vậy, con rể của ta.... Phải là thái tử..."
Thiên đế nghe vậy thì hơi nhăn mày, sau đó lại cười
"Được"
Quả thật là được, ông có hai đứa con trai, một đứa đã bị phạt lịch kiếp rồi... Tất nhiên vị trí thái tử sẽ về tay Dạ Lan
Chẳng qua hồ đế muốn gấp rút thay Dạ Lan thôi
Thủy thần đứng dậy, Hồ đế cũng đứng dậy theo, hai người cười khẽ rồi quay bước ra ngoài
Thiên đế cũng cười đáp lại rồi đứng lên nhìn họ đi
Trong lòng ông còn đang mừng thầm đây, chỉ là không dám tỏ ra ngoài
Con dâu ông là Hồ Đế, còn là thủy thần đời tiếp theo, như vậy ba tộc Thiên-Hồ-Long chắc chắn sẽ không sảy ra bất cứ đại loạn nào
Để Dạ Lan làm Thái tử cũng đúng ý ông, chẳng qua ông vẫn đang hối hận về Dạ Ly
Ông đã sai người âm thầm giúp Dạ Ly lãnh phạt, Dạ Ly chỉ cần trốnn ở đâu đó trong vòng 300 năm
Ông không muốn thấy con trai mình chịu khổ dù chỉ nhỏ thế nào
Thiên đế cười cười rồi ngồi lại xuống ghế, đầu tựa ra phía sau
-----
Lão hồ đế vừa đi theo phu nhân mình vừa hỏi
"Phu nhân, lão thiên đế sao lại đồng ý nhanh vậy"
(Trích lời tg: ui zời lão hồ đế ơi, mấy người đòi san bằng thiên cung của ng ta, ng ta tất nhiên phải đồng ý rồi)
Thủy thần không quay lại mà trực tiếp bước đi, bàn tay hơi nắm chặt lại
"Lão ta nhất định có vấn đề...."
Bà bỗng dừng chân, quay lại nhìn lão hồ đế
Lão hồ đế ngạc nhiên, rồi lại hơi thẫn thờ
"Sao?? Có vấn đề gì??"
Vậy mà thủy thần lại trả lời cực kì thản nhiên, mặt bà vẫn hơi cau lại
"Vấn đề gì thì tôi chưa nghĩ ra..."
------
Trước sông vong xuyên, Đại hoàng tử Dạ Ly đang bị Thiên binh dắt tới chỗ mạnh bà
Tay hắn bị xích trói lại, thân y phục trắng bước dần đi
Mặt hắn lại chẳng có chút gì sợ sệt, có lẽ đã biết trước thiên đế định làm gì
Phía xa xa, sau gốc cây Tử, một thân bào đen đang lặng lẽ nhìn, đôi lông mày hơi cau lại
Tay hắn cầm kiếm đã sẵn sàng
Miệng hắn lại cười khẽ
Sao hắn lại không biết Thiên đế định làm gì??
Người thiên đế sai đi, chính là người của hắn
Chẳng qua hắn không ngờ, thiên đế lại dám nghịch luật, muốn buông tha cho Dạ Ly
Thiên đế có thể buông tha cho Dạ Ly, hắn thì không
Hôm nay, nhất định Dạ Ly phải chết
Bước tới cầu nại Hà, thiên binh dừng lại, để Dạ Ly tự bước đi
Chỉ có linh hồn đầu thai, mới bước qua đây, nếu bọn họ bước qua, thì không thể quay về
Ở nơi đây, mạnh Bà không hề kiêng dè ai cả, bất cứ ai bước tới, không có chuyện quay trở lại
Vừa hay lúc dừng lại, dùng ảo ảnh thuật, Dạ Ly đã dễ dàng qua mặt đám thiên binh mà lẩn trốn, để người khác bước lên thay thế
Dạ Ly bước khẽ chân quay lại con đường đó, bước chân càng xa thì càng nhanh
Xích sắt trên tay khẽ vang lên tiếng leng keng
Chân hắn chạy lên những đám hoa bỉ ngạn mà theo ngược dòng vong xuyên trở về
Trên từng bông hoa đang nở rộ đỏ rực còn đọng sương, nhưng sương lại mang một màu đỏ thẫm
Đôi giày trắng cứ thế bị nhuộm thành đỏ rực nhưng Dạ Ly không quan tâm
Phía xa xa, bóng dáng thân hình màu đen tuyền bắt đầu di chuyển, đuổi theo người áo trắng kia
Đã đi xa nơi cầu nại Hà, trên đường vẫn đầy hoa bỉ ngạn, đi mãi mà chưa hết vong xuyên
Y phục trắng tuyết của hắn đã dính đầy sương đỏ thẫm, vạt áo cũng tay áo bào đã ướt sũng
Dạ Ly hơi đưng lại, hít thở thật sâu, vậy mà giọng nói trầm trầm kia lại làm hắn giật mình
"Sao vậy?? Chạy hết nổi chưa??"
Dạ Ly khẽ quay người lại, đôi đồng tử mở to hết mức
Phản chiếu trong đôi mắt đó chính là một thân hình đen tuyền, hai tay khoanh trước ngực, chân không chạm đất mà bay trên đám hoa bỉ ngạn
Dạ Ly run run, tay còn quấn xích chỉ lên người kia
Giọng nói hắn có chút run rẩy
"Ngươi....ngươi... Sao?? Sao ngươi lại ở đây??"
Dạ Lan hơi nhướng mày, miệng nhếch lên thành một đường còng xinh đẹp
"Ngươi nói xem??"
Vừa nói, bàn tay khoanh trước ngực đã buông xuống
Thanh kiếm màu đen hiện ra
Thấy kiếm, Dạ Ly lại càng run rẩy, hắn từ từ bước về sau, tiếng xích kêu lên bỗng chợt to hơn trước
Dạ Ly run run mà lắc đầu
"Ngươi....ngươi... Thiên đế mà biết...nhất...nhất định sẽ không tha cho...cho ngươi..."
Nghe đến đây, Dạ Lan bỗng bật cười lớn hơn, hoà lẫn có chút trêu ngươi
"Ngươi nói xem.... Giết chết tội nhân bỏ trốn.... Thì sẽ bị gì? Có khi thiên đế còn thưởng cho ta... Phải không?"
Vừa nó, Dạ Lan vừa tới gần Dạ Ly, bàn tay nắm chuôi kiếm siết chặt
Dạ Ly hoảng sợ tới mức ngã hẳn xuống đám hoa bỉ ngạn, khiến một vài bông bị đè nát
Dạ Lan nói đúng, bây giờ hắn là tội nhân bỏ trốn, cho dù Dạ Lan có giết hắn, cúng chẳng ai giám trách phạt hắn
Kiếm kia đã vung lên, ánh mắt Dạ Lan loé lên tia tàn nhẫn
Giọng nói cũng có chút run rẩy
"Ta chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ phải giết chính huynh trưởng của mình.....
Ta cũng chưa bao giờ nghĩ, huynh sẽ phản bội Bạch Trân....
Ta chưa bao giờ nghĩ.... Phụ Hoàng lại vì bao che huynh.... Mà chẳng coi ta ra gì....
Xin lỗi huynh..."
Sau đó chỉ thấy ánh kiếm đen tuyền chém xuống một đường
Sau đó chỉ thấy máu đỏ hoà vào vong xuyên
Sau đó chỉ thấy, bỉ ngạn như đua nở
Sau đó chỉ thấy, xác một con rồng trắng từ từ tan biến vào hư không
Hoá ra, nước vòng xuyên đỏ không phải tự nhiên
Hoá ra sương trên từng cánh hoa bỉ ngạn không đơn thuần là sương
Hoá ra, không phải cư nhiên vì tình mà tới tìm Mạnh Bà
Hoá ra không phải tất cả đều vì nàng
Bầu trời nơi âm giới hằn lên vết máu đỏ
Dạ Lan thẫn thờ nhìn con rồng trắng hoá hư không
Nếu lúc đó.... Dạ Ly không sỉ nhục hắn
Nếu lúc đó, Dạ Ly yêu Bạch Trân thật lòng
Nếu lúc đó, phụ hoàng không giúp Dạ Ly
Có phải mọi chuyện sẽ khác?
Mạch bà phía sau cầu nại hà khẽ cười
Đã lâu lắm rồi, âm giới không được hưởng chút máu của thiên tộc
-------
10 ngày sau đó
Đại lễ sắc phòng thái tử diễn ra, Dạ Lan đứng phía trên đài cao nhìn xuống chúng tiên nhân
Ai nấy đề vui vẻ chúc mừng, duy chỉ có một người buồn bã, không thèm nhìn hắn
Thiên đế vẫn vậy, vẫn thiên vị huynh trưởng của hắn...
Tiếp theo đó ba ngày, đại hôn của thái tử thiên tộc diễn ra
Bạch Trân một thân y phục tân nương màu xanh lục
Gương mặt vỗn dĩ xinh đẹp này lại càng xinh đẹp hơn
Dạ Ly cũng y phục tân lang màu xanh
Nàng nói nàng thích màu xanh
Hăn đã chuẩn bị y phục màu xanh theo ý nàng
Nàng nói nàng rất thích, hắn cũng rất vui
Bạch Trân nắm tay Dạ Lan, khẽ nhìn người đó mà tươi cười
Dạ Lan dắt nàng lên dần phía trên đại điện
Chúng tiên nhân không ngừng chúc phúc
Nàng nhìn qua cha mẹ nàng
Họ đang khóc.... Nhưng lại nở nụ cười tươi
......
Bạch Hồ Bạch Hồ - Nguyễn Thu Huyền Bạch Hồ