If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:03:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Trả Lại 3
ặc Hoạ liếc nhìn Bạch Trân, cơ thể đau đớn không ngừng, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên rõ tia căm thù
Giọng nàng ta run run chứa đầy sự đau đớn
"Bạch Trân.... Ta nói cho ngươi biết..... Nếu ta không chết.... Nhất định sẽ là người..."
Bạch Trân thầm cười mỉa, ghé sát vào tai nàng ta mà thì thầm
"Ngươi yên tâm... Chắn chắn.... Người chết sẽ không phải bản thượng thần..."
Nói xong, Bạch Trân đứng lên nhìn Mặc Hoạ bị thiên binh kéo ra ngoài
Mặc Hoạ vẫn nhìn nàng căm hận, nàng cũng chẳng quan tâm
Cho nàng ta hận đi, dù có hận thì cũng chẳng thể làm gì được nàng
Khẽ quay người ra sau, Bạch Trân thấy Dạ Lan đang nhìn nàng
Ánh mắt hiện rõ lên sự lo lắng, lại như vui vẻ
Nàng tiến lại gần, khẽ tựa vào người hắn, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ
Dạ Lan vòng tay qua người nàng ôm chặt
Hắn khẽ thì thầm vào tai nàng
"Mệt rồi sao?? Ta đưa nàng về..."
Bạch Trân khẽ gật đầu, tùy ý Dạ Lan
Hắn đưa tay vòng xuống đầu gối, nhấc nàng lên mà ôm trọn vào lòng
Chúng tiên nhân thấy vậy cũng không tiện nói gì
Bọn họ đã sớm nghe Nhị Hoàng tử thiên tộc và Hồ đế khá thân nhau, có điều họ không ngờ, đã tới mức này
Thiên đế hơi nhìu mày nhìn họ, xong cũng không nói gì nữa, liền đứng dậy phất tay đi ra ngoài
Bạch Trân tựa đầu vào ngực người kia, hai bàn tay vòng qua ôm cổ hắn
Nàng cảm nhận từng nhịp tim của hắn, đều đều, chầm chậm
Hắn vẫn bế nàng như thế, xong lại hơi cúi xuống nhìn nàng
"Tiểu Hồ Ly... Ta đã từng nói...."
Chưa để hắn nói hết câu, nàng đã chặn lời
"Lan ca ca..."
Bàn tay vòng qua cổ hắn hơi siết lại
"Ta biết huynh lo cho ta... Không muốn ta đụng tay.... Nhưng..... Thù của ta.... Cứ để ta trả đi..."
Dạ Lan không nói gì nữa, ngẩng đầu đi thẳng
Hắn đã từng nói, thù của nàng, hắn sẽ trả thay nàng, trả gập nghìn vạn lần
Vậy mà nàng lại luôn cố chấp, nàng nói.... Chuyện của nàng... Nàng....
Thôi, dù sao nàng cũng đã ra tay, hắn cũng không thể làm gì Mặc Hoạ nữa
Nhưng còn người kia, nhất định hắn phải dạy dỗ
Bỗng Bạch Trân lên tiếng, giọng nói có chút vui vẻ
"Ta nói nhé.... Có phải huynh đang trách ta dành công của huynh không, thôi được rồi... Ta nhất định sẽ bù đắp cho huynh"
Dạ Lan nhìn nàng, miệng lại cười khẽ
Nàng đúng là.... Thấy hắn đang không vui mới nói vậy sao??
Giọng nói hắn khe khẽ mà tràn đầy ý cười
"Vậy ta nhất định sẽ đòi cái gì đó thật lớn"
Bạch Trân nhìn hắn cười cười
Nàng biết hắn muốn thay nàng trả thù, biết hắn lo lắng
Nhưng nàng muốn chính tay xử lý con tiện tỳ Mặc Hoạ đó
Cả hai cứ thế im lặng trở về Hồ Ly điện
Vừa bước vào, mẹ nàng đã chạy ra đỡ
Thấy Dạ Lan bế nàng, lại thấy người nàng dính máu, liền hốt hoảng hỏi han
"Tiểu Bạch.... Sao vậy.... Có chuyện gì vậy.... Dạ Lan???"
Hắn nhìn bà khẽ cười rồi lắc đầu, bế thẳng nàng tới tẩm điện
Bà thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ đứng nhìn hai người đi vào
Lão hồ đế thấy bà cười cười thì đi lại hỏi
"Sao vậy?"
Bà chỉ lắc đầu, sau đó cười lớn hơn một chút
"Xem ra... Tiểu Bạch sắp gả đi thật rồi..."
Lão hồ đế nhìn theo hướng bà cười mà lòng ấm áp
Chưa kịp nói gì, thê tử ông đã lại quay lưng lại, đi ra ngoài, vừa đi bà vừa nói
"Chúng ta đi tìm thiên đế, đòi lại chút công bằng cho tiểu Bạch nhà chũng ta thôi..."
Bà từng nghe con gái nói, thiên đế đối xử với nàng thế nào
Thậm chí còn gái bà còn từng phải làm một tỳ nữ
Chuyện này tiểu Bạch có thể nhịn, bà thì không
Lão hồ đế đi ngay theo sau bà
Cả hai người hướng thiên cung mà đi
.....
Trong tẩm điện
Dạ Lan đặt nàng xuống giường, đột nhiên Bạch Trân ôm cổ hắn chặt hơn, không buông tay
Dạ Lan cười khẽ
"Nàng sao vậy?"
"Ta sợ..."
Giọng nói của nàng có phần yếu đuối
Bề ngoài, mạch mẽ thì thế nào chứ, giết người không ghê tay thì thế nào chứ, bên trong nàng vẫn chỉ là một Bạch Trân dễ khóc, dễ buồn, yếu đuối
Dạ Lan ôm lấy eo nàng, thấy cơ thể nàng đang run run
"Nàng sợ cái gì chứ.... Lúc nãy chẳng phải rất dứt khoát sao?"
Bạch Trân lắc mạch đầu, bàn tay ôm cổ hắn như thêm lực
"Ta không sợ Mặc Hoạ... Cũng không sợ Dạ Ly.... Ta sợ... Huynh...."
Dạ Lan sững sờ, bàn tay ôm eo nàng cứng lại
Không để hắn kịp nói gì, nàng đã nói tiếp
"Lúc đó... Nếu ta không kịp... Huynh sẽ..."
Dạ Lan bàng hoàng, bàn tay ôm nàng run run rồi lại ôm chặt hơn
Thì ra, từ lúc đó đến bây giờ, nàng buồn không phải vì ai khác mà là chính hắn
Hoá ra nàng sợ hắn bị thương, sợ hắn xảy ra chuyện sao
Bạch Trân nước mắt đã rơi trên gò má, chảy xuống ướt vai hắn
Dạ Lan cười kẽ, trong giọng nói có phần vui vẻ, lại có phần run run
"Nàng ngốc hả... Ta đâu phải kẻ vô dụng, kiếm đó Dạ Ly đâm.... Ta chắc chắn sẽ không bị thương"
Đúng vậy, hắn đâu phải kẻ vô dụng, dù lúc đó, kiếm đã đâm tới ngày sát ngực hắn, hắn vẫn có thể đánh lại được
Vậy mà nàng lại ra tay
Lúc này, Bạch Trân mới nới lỏng tay, nhìn chằm chằm hắn
Nàng lại bật cười
"Đúng vậy, tiểu gia hoả này sao có thể bị thương được, là do Bạch Trân nghĩ quá nhiều rồi..." Nàng đưa tay lên khẽ vuốt má hắn
"Là do Bạch Trân nghĩ nhiều rồi"
Dạ Lan cầm tay nàng, miệng cười nhẹ
"Đúng vậy... Tiểu hồ ly thật ngốc... Mau nghỉ ngơi đi... "
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn lo Bạch Trân sẽ mệt
Đỡ đầu nàng nằm xuống gối, chờ nàng nhắm mắt một lúc, chắc chắn nàng đã ngủ mới khẽ chân bước ra ngoài
Hắn còn chuyện phải làm, hắn còn xử lý tên Dạ Ly kia nữa
Hắn đã từng nghĩ, Dạ Ly thực sự yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, nhất định hai người sẽ hạnh phúc
Vậy mà kết quả lại trái ngược hoàn toàn
Nàng đau khổ, đau cả thể xác lẫn tinh thần
Bước trên hành lang, bàn tay hắn khẽ siết chặt
....
Thiên cung, điện Thiên đế
Ba người ngồi nhìn chằm chằm nhau, bầu không khí dường như toả ra sát khí
Người phụ nữ xinh đẹp cất cao giọng
"Lão thiên đế.... Ông muốn theo ý của ta.... Hay để Long Tộc cùng Hồ tộc san bằng thiên cung của ông????"
Bạch Hồ Bạch Hồ - Nguyễn Thu Huyền Bạch Hồ